Chương 111

Dịch: Phong Bụi

Sau khi tan hí, Trình Phượng Đài ngồi tại chỗ rất lâu, đến khi người quét dọn đến đuổi khách, mặt hắn âm trầm đi về phía hậu đài tìm. Trong phòng hóa trang có người đàn ông đang nói chuyện, khiến cho mọi người tiếng cười râm ran, đứng lại vừa nghe, không ngờ là Tề vương gia, ông lại lặng yên không tiếng động tới Bắc Bình.

Tề vương gia nói: “Còn có một chuyện, không người ngoài nào biết. Năm đó Nhuỵ quan nhi ở trong phủ ta, chỉ thích chạy đến Thiên Kiều, nghe mấy người hát tấu nói 《 Báo tên món ăn 》, trở lại đưa ra một nguyện vọng vĩ đại, muốn ăn một lần theo thực đơn đó. Được thôi, cuối cùng có một ngày đến phiên chưng sừng hươu, Nhuỵ quan nhi cũng không ra tiệm thuốc mua, cũng không đòi nhà bếp, bắt con hươu sao trong vườn ngoại ô của ta cắt sừng hươu, nói muốn ăn thứ mới mẻ, suýt nữa đạp chết hươu của ta.”

Tất cả mọi người đều cười, nhưng không có nghe thấy tiếng của Thương Tế Nhụy. Trình Phượng Đài không có tâm tư nghe chuyện cười, một cước đá văng cửa. Thương Tế Nhụy ngồi ở đó gỡ trang sức gài đầu, nghiêng đầu vừa thấy là Trình Phượng Đài, hai người vừa chạm ánh mắt, y kinh ngạc phát hiện sắc mặt Trình Phượng Đài như hàn băng, không ngờ là khí sắc giận đùng đùng đến thế. Những người khác cũng đều ngây dại, không biết Trình Nhị gia luôn luôn thân thiện hoà nhã vì sao bất thình lình có bộ dáng này, yên tĩnh trong chốc lát, Nữu Bạch Văn tiến lên thử thăm dò gọi một tiếng Nhị gia, Trình Phượng Đài trong mắt chỉ nhìn chằm chằm Thương Tế Nhụy, nhưng lại hỏi tất cả những người có mặt tại đây: “Hí tối nay là ai quyết định?”

Nữu Bạch Văn nhìn nhìn Thương Tế Nhụy, Hầu gia đại đồ đệ nhìn nhìn nhị đồ đệ, hai bên đều có tâm tư của riêng mình, ai cũng không đáp lời. Trình Phượng Đài đi về phía trước, một đường đá văng đồ dùng biểu diễn vướng chân trên đất ra, rất bá đạo rất khıêυ khí©h, hắn trầm giọng hỏi lại một lần nữa: “Ai con mẹ nó cho hát Lương Hồng Ngọc? Nói!”

Hầu gia nhị đồ đệ không phục, Trình Phượng Đài chẳng qua chỉ là một thương nhân có thế lực một chút, Tào tư lệnh vừa đi, thiên hạ của người Nhật Bản, mạng người đều rẻ mạt, có tiền thì có gì hiếm lạ? Vào ngày hôm nay, đến Hầu gia đạp phá cao giọng, thật là hϊếp người quá đáng! Hầu gia nhị đồ đệ lấy can đảm hít một hơi, liền muốn ra mặt lãnh giáo một chút sự lợi hại của Trình Phượng Đài, bên kia Thương Tế Nhụy lại lên tiếng: “Anh đang hỏi tôi đấy à?” Y đập bộp trang sức gài đầu lên trên bàn một cái, một ngọn đèn thủy tinh đỏ tươi vỡ thành tám mảnh ngay tại chỗ, trầm giọng nói: “Uống phải thuốc chuột rồi! Đến chỗ này tìm quan tài phải không!”

Trình Phượng Đài đúng là xui xẻo, hôm nay Thương Tế Nhụy hát là Lương Hồng Ngọc, mới vừa gϊếŧ xong quân Kim từ trên chiến trường xuống, mang khí máu tanh, nếu là đổi thành Đỗ Lệ Nương Liễu Nghênh Xuân, tuyệt không thể là tính khí hiện tại này.

Trình Phượng Đài bị y gầm một tiếng, lại càng tưới dầu vào lửa, bất kể người ngoài có đang nhìn cười nhạo hay không, cả giận nói: “Biết rõ người Nhật Bản không cho phép hát hí kháng Kim, em còn hát! Có thể một ngày không gây chuyện hay không? Hả? ! Suốt ngày thiếu tâm cơ! Vểnh cái mông cho người ta đá!”

Thời gian hai người ở cùng nhau này, luôn có những lúc va chạm, gây gổ thậm chí còn đánh nhau đều là không tránh khỏi. Nhưng khi đang ở bên ngoài, Thương Tế Nhụy chỉ cho phép mình nổi điên không cho người ta xuống bậc thang, không cho phép người khác không nể mặt mũi y, to tiếng với y. Nhất là Trình Phượng Đài, đã nổi danh là “Ban chủ phu nhân”, là người y thu phục, y đặc biệt không cho phép. Trai ăn bám trong nhà làm mất mặt, không hiểu chuyện, bị đám đồng ngành bằng mặt không bằng lòng nhìn thấy, thật có thể khiến người ta tức điên!

Thương Tế Nhụy liền giận điên lên, trong miệng rống giận một câu: “Tôi biết cái bà nội anh!” Bước nhanh xông lên trước muốn đánh người. Trình Phượng Đài không tránh không né, sống với một đống nợ sau mông, hắn không muốn sống nữa, chuẩn bị liều mạng với Thương Tế Nhụy. Trực khiến Nữu Bạch Văn bị hù dọa không nhẹ, thật sự đánh Trình Phượng Đài rồi thì thật chẳng ra làm sao, quá mất thể diện! Ông vội vàng ôm lấy Thương Tế Nhụy: “Ông chủ Thương! Ông chủ Thương! Có gì từ từ nói Ông chủ Thương!”

Tề vương gia bên cạnh cũng kịp phản ứng, túm vai Trình Phượng Đài kéo hắn ra bên ngoài: “Trình Nhị gia! Cậu tới đúng lúc lắm, ta đang định đi tìm cậu đây! Đi đi đi, chúng ta đi làm chút chính sự! Nhuỵ quan nhi, cậu bình tĩnh bình tĩnh đã, không cho phép ẩu tả!”

Tề vương gia cao lớn vạm vỡ, hiệu xưng là Ba Đồ Lỗ (1) của Ái Tân Giác La, Trình Phượng Đài bị ông kéo một cái liền kéo ra, một đường kéo tới trong xe hơi, Tề vương gia thở ra một hơi: “Nhị gia đừng thiếu suy nghĩ như Nhuỵ quan nhi, y từ nhỏ đã như vậy, càng thân thiết với ai, càng vô lễ với người đó. Trẻ con mà, có khác gì con chó cảnh đâu, quen thuộc với ai mới sủa người đó! Bớt giận bớt giận, a ha ha ha!” Ý kia dường như là nói, Thương Tế Nhụy chịu đánh nhau cùng Trình Phượng Đài, là cực kỳ coi trọng Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài nén xuống cơn tức giận đang tràn đầy l*иg ngực: “Hôm nay có chút tai nạn ngoài ý muốn, khiến Vương gia chê cười rồi.” Tề vương gia xua xua tay, trong bụng ông chứa vô số trò cười do Thương Tế Nhụy thời niên thiếu gây ra, căn bản cười không nổi, chút chuyện này không coi vào đâu. Tề vương gia nghiêng mặt qua đánh giá Trình Phượng Đài, nói: “Nói thật, mới vừa rồi xem hí ta liền nhìn thấy cậu rồi, ha! Cả một đám quỷ Nhật Bản kẹp lấy cậu, cậu và cái người Sakata kia sao lại cùng đi với nhau thế?”

(1) Ba Đồ Lỗ là một danh hiệu vinh dự của người Mãn Châu vào thời nhà Thanh trong lịch sử Trung Quốc. Ba Đồ Lỗ là danh hiệu dành cho những tướng lĩnh và những binh sĩ chiến đấu dũng cảm, can trường và thiện chiến trong chiến trường hay trong những trận đánh, các cuộc đọ sức.

Trình Phượng Đài cả kinh nói: “Vương gia biết Sakata?”

Tề vương gia là hoàng tộc Mãn Thanh nhánh chính, là đối tượng Nhật Bản muốn kết thân, nhưng ông và người Nhật Bản có thù riêng, đối với việc tiểu hoàng đế thân Nhật cũng vô cùng khinh thường: “Hàizz! Đừng nói nữa, ta biết chủ tử của gã. Tên lùn này cả ngày lởn vởn phía sau cái mông Kujo, ngủ cũng phải canh giữ ở cửa phòng, ta coi như người Nhật Bản cũng dùng thái giám thôi.” Vừa nói ông ta cười: “Kujo ở tiền tuyến, Sakata thành chó không có chủ, hẳn lo lắng cực kỳ.”

Tề vương gia dầu gì cũng từng hoạt động ở giới chính trị, thân phận lại đặc thù, làm ngụ công (2) cũng không làm trở ngại sự linh thông tai mắt của ông. Trình Phượng Đài cười nói: “Đều nói người Nhật Bản đoàn kết trung thành, nhìn Sakata, đại khái là có chuyện như vậy. Kujo nếu như chết ở trên chiến trường, gã lập tức có thể chết theo chủ rồi! Đáng tiếc Hoàng thượng của chúng ta năm đó, không mấy hạ thần như vậy…”

(2) Ngụ công: chư hầu quý tộc sống nhờ ở quốc gia khác sau khi mất nước.

Nhắc tới “năm đó”, “Hoàng thượng” với di lão, không có chuyện không sôi sục, Tề vương gia nhất thời phùng mang trợn mắt vỗ bắp đùi: “Hai ya! Trình Nhị gia! Một người thông suốt như cậu sao có thể tin tưởng cái lời vớ vẩn này! Đứng trước tiền và quyền, nào có chuyện không hục hặc với nhau? Người Nhật Bản cũng không phải thần tiên uống gió uống sương, có thể đoàn kết đến mức nào? Cũng đấu đá chứ! Xa không nói, chỉ nói Sakata trước mắt… chủ tử của gã! Đúng không?”

Trình Phượng Đài chỉ là muốn trò chuyện bừa một chút, xem xem ông ta bên này có bao nhiêu thông tin của bên Nhật Bản, lúc này liền rất hăng hái ghé lại gần: “Vương gia ngài nói xem, chủ tử của gã làm sao?”

Tề vương gia nhìn có chút hả hê: “Quân đội chèn ép Kujo chứ gì nữa, để dành trận đánh khó khăn nhất cho hắn đánh, cách núi non trùng điệp của chúng ta, chẳng khác nào tấm bình phong, có thể đánh cái gì chứ, ăn hết bắn lén rồi.”

Trình Phượng Đài nói: “Sakata làm sao không đi theo tiền tuyến hỗ trợ, ngược lại ở lại Bắc Bình?”

Tề vương gia nói: “Sakata tay gầy chân nhỏ, ở trên chiến trường có thể giúp được gì chứ? Không bằng coi như tay mắt ở lại bên ngoài, giúp hắn đi lại khắp nơi một chút, chu chuyển mọi việc.” Nói tới chỗ này, Tề vương gia liếc mắt nhìn Trình Phượng Đài, tựa hồ có lĩnh ngộ, nhưng ông ta cũng không vạch trần. Sakata nhắm về phía Tào tư lệnh mới kết giao Trình Phượng Đài thì thôi, nếu có mưu đồ khác, Trình lão nhị tình thế bắt buộc, không tránh khỏi phải làm một thương nhân giao dịch với người Nhật. Tề vương gia tuy nói căm ghét người Nhật Bản thấu xương, nhưng đã trải qua sự diệt vong của nhà nước, ông biết rõ đời người trên đời này có rất nhiều chuyện vạn bất đắc dĩ, phải ứng phó tạm thời. Trình Phượng Đài không nói rõ cùng ông, ông cũng không tiện tùy tiện bình luận cái gì, đã đoán biết nhưng giả bộ hồ đồ, mặc cho Trình Phượng Đài dò hỏi suốt dọc đường.

Xe lái đến cửa Trình gia, Trình Phượng Đài khách khí một chút với Tề vương gia, mời ông có thời gian tới nhà ngồi một chút, nhưng Tề vương gia không khách khí với hắn, bắt lấy tay Trình Phượng Đài, nói: “Hôm nay thời gian liền vừa vặn! Làm phiền Trình Nhị gia, chiêu đãi ta một chút đi!” Trình Phượng Đài còn có thể chặn cửa không cho vào sao? Tề vương gia mang tùy tùng đăng đường nhập thất, chỗ nào là tiền đường chỗ nào là sảnh sau, chẳng khác gì trở về nhà mình. Mợ Hai ngày hôm nay cơm tối cũng không ăn được gì, phập phồng lo sợ cùng Bà Tư và Tưởng Mộng Bình nói rất nhiều chuyện, không ngờ Trình Phượng Đài trở về ngược lại không tổn hao chút nào, lại còn mang theo một Vương gia tới.

Mợ Hai từ trước tới giờ vẫn luôn sùng bái tiền triều, gặp được Tề vương gia, cô còn nhiệt tình hơn cả Trình Phượng Đài, ngồi xuống uống một chung trà, Tề vương gia nói muốn đến hậu hoa viên cúng bái người mẹ đã mất, Mợ Hai liền cho bố trí nến trắng, và hoa quả cúng, phụng bồi cùng đi đến bên cạnh giếng ở hậu hoa viên, nói với ông rằng mỗi lần Thanh Minh và Vu Lan, Trình gia cũng chưa từng quên vị tiên phúc tấn này, luôn là cùng nhau đốt tiền vàng. Tề vương gia sau khi chắp tay nói cảm ơn, quỳ rầm một cái, tha thiết đau xót kể lể với cái giếng bỏ hoang. Trong tay tùy tùng ông ta trịnh trọng xách theo cặp da lớn, Trình Phượng Đài lúc trước cho là vàng bạc chi phiếu gì đó, lúc này lách cách mở ra, tất cả đều là tiền vàng. Trình Phượng Đài cùng Mợ Hai hai mắt nhìn nhau một cái, đều cảm thấy vô cùng lúng túng.

Chính lúc Mợ Hai không chịu đựng được cái lạnh ban đêm, về phòng trước. Trình Phượng Đài nhẫn nại cùng Tề vương gia đốt tiền vàng, trong đầu nghĩ mới vừa rồi trên xe nhìn ông ta thật ra thì rất cơ trí, người Nhật Bản ai với ai có chuyện gì, nói rõ ràng mạch lạc, lúc này lại trở nên ngớ ngẩn rồi, nửa đêm canh ba chẳng thông báo lấy một tiếng, xa lạ chạy vào trong nhà người khác khóc mẹ, có khiến người ta khϊếp hãi không cơ chứ!

Tề vương gia cúng xong người mẹ đã mất, vuốt mặt một cái, từ hiếu tử trước vong linh khôi phục thành dáng vẻ dương dương tự đắc ngày thường, nói: “Trình Nhị gia thật là có phúc, phu nhân là một người phúc hậu, giống như phúc tấn kia của ta, là một người hiểu chuyện thủ lễ, rộng rãi.” Thường những người quen biết xã giao như bọn họ sẽ không đánh giá nữ quyến của đối phương, không lịch sự cho lắm. Trình Phượng Đài nói một câu: “Ngài quá khen” . Tề vương gia ngay sau đó liền nói: “Cũng là Nhuỵ quan nhi bớt việc, tuy nói nội viện không quản được chuyện bên ngoài của đám đàn ông chúng ta, lải nhải cũng đủ đau đầu rồi!” Trình Phượng Đài chỉ có thể cười cười. Tề vương gia lại nháy nháy mắt hỏi hắn: “Nhuỵ quan nhi của chúng ta có tốt không? Đây là một đứa trẻ có trái tim đỏ rực, ngươi đối xử tốt với nó rồi, tuyệt không tệ bạc với ngươi!”

Tề vương gia câu sau so với câu trước càng không phải là tiếng người, Trình Phượng Đài lười phản ứng ông ta, tiễn đến trên xe, Tề vương gia bỗng nhiên này một tiếng, nói với trái phải: “Đem quyển sách Cửu Lang đọc trước khi đi ngủ kia đưa cho Nhị gia.” Tùy tùng dâng cho Trình Phượng Đài một quyển sách, trên viết bốn chữ to, 《 Lê Viên Xuân giám 》, Tề vương gia đầu từ trong cửa sổ xe thò ra, hất cằm về phía quyển sách kia, cười nói: “Nhuỵ quan nhi không kiên nhẫn được nhất là đọc sách không có tranh vẽ, Nhị gia xem rồi kể cho y, gai từ đâu đến thì nên dọn dẹp từ đó một chút.” Trình Phượng Đài mỉm cười đồng ý, lật giở quyển sách trong tay một chút, nhưng đến khi trở lại phòng, Trình Phượng Đài cũng không có cơ hội đọc sách, Mợ Hai tuyệt không hề đề cập tới chuyện không vui trước đó của bọn họ, cũng không hỏi Phượng Ất, cũng không hỏi Trá Trá, toàn bộ coi như không có gì xảy ra, chỉ hỏi chuyện của Sakata từ đầu tới đuôi. Trình Phượng Đài vội bịa chuyện với cô, nhét sách vào đầu giường, cũng quên mất.

Bên kia Thương Tế Nhụy tẩy trang xong, thu dọn trang sức cáo từ đồng nghiệp, toàn bộ quá trình mặt không cảm xúc. Đệ tử Hầu gia cũng không dám nói chút mặn nhạt gì trêu chọc y, sợ bị đánh thật. Trình Phượng Đài đi, cả xe cũng lái đi rồi, Thương Tế Nhụy không nói hai lời, vùi đầu đi về nhà trên mặt đường đóng băng, từ rạp hát đi tới ngõ Đông Giao Dân cũng phải đến bốn năm dặm, có thể thấy vẫn đang giận lẫy. Tiểu Lai không nói gì, chỉ ôm bao lớn đi theo mà thôi. Nữu Bạch Văn ôi trời một tiếng, đuổi đến chỗ Thương Tế Nhụy muốn trấn an mấy câu, đáng thương ông ta tuy đã từng khuyên vợ chồng gây gổ, nhưng đây là hai người đàn ông nổi đoá với nhau, phải khuyên giải như thế nào chứ? Thẳng tắp đi một hồi như vậy, Thương Tế Nhụy bỗng nhiên quay đầu sang, hỏi ông ta: “Trong ngành có phải đều biết tôi không hát Bạch Xà truyện hay không?”

Nữu Bạch Văn bị hỏi ngây ra một chút. Thương Tế Nhụy hát đán ở Bình Dương nổi danh nhất chính là《 Bạch Xà truyện 》cùng Tưởng Mộng Bình, sau đó bởi vì mâu thuẫn giữa hai người, Thương Tế Nhụy kiên quyết treo vở hí này, đến nay cũng chưa từng chạm đến một chút, duyên cớ trong này, ngay cả người mê hí cũng đều biết, cười rằng “Hí yêu không đóng yêu quái”.

Thương Tế Nhụy nhìn chăm chăm vào con đường trước mắt, gió lạnh thổi khiến y sụt sịt mũi, tựa như ấm ức nói: “Đều biết tôi không hát Bạch Xà, đều biết tôi mới vừa hát Đả kim chi, lão Khương đánh dấu vào Thi văn hội rồi, tôi chỉ có thể Chiến Kim Sơn. Người Nhật Bản không cho phép hát hí kháng Kim quét Liêu, ông nói xem lão Khương có biết hay không?”

Ai nói Thương Tế Nhụy không tâm cơ, y chẳng qua là khinh thường tâm cơ, trải qua những chuyện đối nhân xử thế, quan sát sắc mặt từ nhỏ, trong cái ngành này quanh đi quẩn lại chỉ mấy trò tâm cơ như vậy, nhìn thôi cũng biết làm. Nữu Bạch Văn cúi đầu yên lặng không nói. Trùng hợp như vậy, người Nhật Bản đúng giờ chọn ngày hôm nay đến nghe hí, lại trùng hợp như vậy, trong bốn mục hí duy chỉ có một vở hí kháng Kim, lại để cho Thương Tế Nhụy chọn—— thật nếu là cái hố cố ý đào, bên trong sợ rằng còn có nhát xúc của đệ tử Hầu gia! Nữu Bạch Văn là một người cẩn thận, trong lòng sớm cũng hơi nghi ngờ, chẳng qua là ngoài miệng không chịu nói; bây giờ nghe Thương Tế Nhụy tự mình nói rồi, ông chỉ biết thở dài nói: “Dù sao cũng không có bằng chứng, cái thua thiệt này dù sao cũng nuốt xuống rồi, cũng may không gây ra đại họa.”

Thương Tế Nhụy cũng cúi đầu thở dài: “Nhìn sắc mặt Nhị gia mới vừa rồi kia, cái thua thiệt này sợ là hắn đã nuốt xuống giúp tôi, mới không gây ra đại họa.”

Thương Tế Nhụy vẫn luôn có dáng vẻ của một nhóc con ngang ngược không tim không phổi, thật là khó nhìn thấy được thời điểm y lộ vẻ xúc động, tựa như có thể đàm luận triết lý sâu xa. Nhưng một khắc sau, Thương Tế Nhụy liền gọi hai chiếc xe kéo, giậm chân nói với Nữu Bạch Văn: “Nữu gia mau trở về đi thôi, chân tôi cũng cóng tê cả rồi!” Dứt lời, bỏ lại Nữu Bạch Văn với một bụng lời còn chưa nói, nghênh ngang đi khỏi cùng Tiểu Lai.

Mấy ngày sau đó, Trình Phượng Đài hoài nghi mình bị người Nhật Bản theo dõi, hoặc là nói, đã sớm từ lúc ở tiểu biệt thự rồi, những kẻ giấu đầu lòi đuôi kia căn bản không phải phóng viên. Mợ Hai thấy Trình Phượng Đài về nhà ở, liền phái người đi đón Phượng Ất về đại trạch, Trình Phượng Đài cũng không phản đối, hắn bây giờ lo không nổi chuyện nuôi trẻ con rồi, Thương Tế Nhụy thì sao, căn bản không thích trẻ con, Phượng Ất vừa khóc y liền bực bội, y có thể nuôi tốt bản thân coi như giỏi lắm rồi. Không ngờ Thương Tế Nhụy giữ Phượng Ất không buông tay, chặn cửa giở trò vô lại, cũng không để cho người ta vào nhà, nói gì mà đây là đứa trẻ y bỏ tiền mua, muốn đòi về, trừ phi đưa tiền ra chuộc, nếu không, đứa trẻ sau khi trưởng thành chính là đào kép của Thủy Vân lâu y, đến lúc đó, Phượng Ất cái tên này quá văn vẻ, cũng không cần nữa, liền đổi gọi là Thương Tiểu Phượng, một khi hát nhất định sẽ nổi tiếng.

Người làm trở lại báo cáo, kể nguyên văn lời Thương Tế Nhụy nói, Mợ Hai giận đến trợn trắng mắt, cô bây giờ giống như một người mẹ bị con trai hăm dọa, trận giận dỗi này cô thua rồi, cô sẽ không đuổi Trình Phượng Đài đi lần thứ hai, dẫu sao ở trong quan niệm của cô, một gia đình là tuyệt đối không thể không có đàn ông! Mợ Hai dòm Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài trong lòng biết, Thương Tế Nhụy chỉ đang con mẹ nó nói bừa, nhưng thật ra là đang làm nũng cầu hòa, không nhịn được nụ cười bên mép, phất phất tay cho người làm đi ra ngoài. Thương Tế Nhụy muốn nuôi đứa trẻ, cứ để cho y nuôi là được, lạnh nhạt thờ ơ y, để cái hâm hấp trong đầu y chảy ra bớt —— ngược lại không phải là nói Thương Tế Nhụy không hát Lương Hồng Ngọc, Sakata liền không có cơ hội giở trò. Trình Phượng Đài hận là hận Thương Tế Nhụy cả người trên dưới sơ hở đầy dẫy, người ta tiện tay đâm một cái, cách không đánh trâu, làm cho Trình Phượng Đài hắn bị đâm gục trên đất. Trình Phượng Đài không đưa ra sắp xếp gì đối với “con gái ngoài giá thú”, Mợ Hai cũng không tiện nói gì, thầm nghĩ cái tên hát hí này bản thân không sinh được, liền mượn đứa trẻ của người khác làm tiền đặt cược, dựa vào đó để khiến Trình Phượng Đài quan tâm y nhiều hơn, một người đàn ông mà chơi thủ đoạn của vợ bé ngược lại rất trơn tru, thật không biết xấu hổ, thật quá tâm cơ!

Có điều Trình Phượng Đài liên tiếp mấy ngày này, ngồi ở nhà rất yên ổn, dường như đã quên cả Thương Tế Nhụy lẫn đứa trẻ. Ngày hôm sau Trình Mỹ Tâm rốt cuộc mang đến ý kiến bên phía Tào tư lệnh, ý kiến rất đơn giản, chỉ có bốn chữ nhận định tình hình, là ý nói, thời điểm tình thế so với người mạnh, chịu thiệt một hai, cũng không phải là không thể được, tóm lại, tự xem mà làm ——nói chẳng khác nào chưa nói. Trình Mỹ Tâm nhìn em trai phiền não như vậy, lại cảm thấy có chút đau lòng chưa từng có, nắm cánh tay hắn ôn nhu nói: “Edwin, chuyện bên này không cần lo, tư lệnh sẽ không để mặc chị, cậu ở lại chưa chắc có thể giúp được việc gì nhiều, mang gia đình đi Anh đi.”

Trình Phượng Đài cười khổ: “Nếu như ở lại là vô dụng, anh rể đã sớm đuổi em đi. Chuyện trên phương diện làm ăn giữa em và anh rể, chị không biết.”

Trình Mỹ Tâm làm sao không biết súng ống đạn dược giá trên trời trong tay hắn, cũng không riêng gì Trình Mỹ Tâm biết, trong thời gian này Sakata hẹn Trình Phượng Đài ăn cơm ở tiệm cơm Nhật Bản một lần, nghe hí Nhật Bản, hắn trở lại sắc mặt rất không tốt, hiếm thấy nổi giận đập vỡ một ly trà, cả đêm không chợp mắt, ở nhà câm như hến. Ngày hôm sau gọi Phạm Liên tới thương lượng. Lúc này những khu bị Nhật chiếm đóng kinh tế đều bị nắm giữ, nhưng vận chuyển súng ống đạn dược cho Nhật Bản, vẫn là một đại hán gian nghe nói mà sởn cả tóc gáy. Phạm Liên nghe xong không lời gì để nói, chỉ cho Trình Phượng Đài một ngón tay cái: “Được, anh rể em đi trước bước này so với anh rể anh! Là một người thức thời! Làm xong nhất định tiếng xấu vạn năm!”

Ngón tay cái kia cũng sắp chọc đến mặt Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài một cái tát gạt tay anh ta ra: “Cút đi!” Tiếp siết cổ một cái, kéo tai Phạm Liên tới, thì thầm như vầy như vầy, vẻ mặt Phạm Liên dần dần nghiêm túc: “Anh rể, anh suy nghĩ kỹ chưa đấy? Một số tiền lớn như vậy! Huống chi người Nhật Bản nhìn ra sơ hở, sau này sẽ tìm anh gây phiền toái đấy!”

Trình Phượng Đài nhắm mắt dựa vào lưng ghế một chút: “Bỏ tiền mua trong sạch kinh tế lắm đó! Dù thế nào cũng không thể thật sự làm hán gian phải không nào? Chỉ cần chúng ta làm giống, có Tào tư lệnh ở đây, Sakata cho dù có nghi ngờ cũng không dám nổi giận, chỉ là phải để chị của cậu chịu khổ.”

Phạm Liên thu lại vẻ cười đùa cợt nhã, cùng Trình Phượng Đài mưu đồ một phen đầu đuôi, vội vã rời đi. Trình Phượng Đài thiết kế ra một đại kế sách che trời qua sông, vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn, ngửa mặt nằm ở trên giường ngẩn người, bỗng nhiên nhìn thấy quyển sách ở đầu giường kia lộ ra một góc, liền tiện tay rút ra lật mấy trang. Trông tên sách đặt rộng lớn đến như vậy, gom toàn bộ lê viên bao hàm ở bên trong, kết quả không ngờ chỉ nói đến Thương Tế Nhụy một nhân vật chính này. Trình Phượng Đài nhất thời cực kỳ hứng thú, ném chuyện đứng đắn ra khỏi đầu, tỉ mỉ cầm lên đọc, đọc đến mức vẻ mặt lúc giận, lúc cười. Sách này viết theo bút pháp tiểu thuyết tiền triều, văn viết xen văn nói, làm như có thật kể lại tình sử của Thương Tế Nhụy —— phải gọi là bày la liệt, bao la vạn tượng! Từ lão Tài địa chủ thành Bình Dương, đến Trương đại soái; từ huynh trưởng Thương Long Thanh, đến cha con Tào tư lệnh. Trình Phượng Đài vẫn chưa nhìn thấy mình ra sân, liền không nhịn được nhảy lên một cái, đi thẳng đến tiểu biệt thự khởi binh hỏi tội!

Trình Phượng Đài đột nhiên trở lại, tiểu biệt thự chẳng kịp chuẩn bị gì, Tiểu Lai giúp vυ" Triệu gói sủi cảo, hai người bột mì đầy tay. Thương Tế Nhụy áo ngủ mở rộng, ngửa mặt nằm lim dim ở trên ghế sa lon, Phượng Ất nằm ở trên ngực y, cũng đang ngủ say sưa. Quá khứ lúc Trình Phượng Đài ở nhà, mỗi ngày trước và sau cơm tối đều phải chơi cùng Phượng Ất một chút, chơi đến mức Phượng Ất như được gắn đồng hồ báo thức vậy, đến giờ liền đòi ba, khóc không thôi. Cả ngôi nhà toàn đàn bà con gái già trẻ, duy chỉ có Thương Tế Nhụy còn có thể giả mạo Trình Phượng Đài một chút, Phượng Ất cất giọng một cái, y sẽ tới xả thân vì nghĩa, ấn đầu bóp mặt xoa nắn một trận. Nhưng mà dỗ trẻ con là một chuyện cực khổ, dỗ càng về sau, thường thường là Thương Tế Nhụy gục xuống trước một bước, bởi vì sợ đè Phượng Ất, một cánh tay y rủ xuống, bày ra hình dáng cái chết của Marat, Trình Phượng Đài đến gần, y cũng không có phát giác.

Trình Phượng Đài rón rén bế Phượng Ất, ai ngờ Phượng Ất lại là nha đầu thối tha vui mới quên cũ, lúc này mới có mấy ngày không gặp, nó liền quên ông bố, hai tay quyến luyến không thôi túm ngực Thương Tế Nhụy, bập bẹ cái miệng nhỏ nhắn, như là bất mãn. Trình Phượng Đài giao đứa bé cho bà vυ" bế đi, dùng cuốn sách vỗ vỗ mặt Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy mở mắt ra nhìn thấy người mình yêu, vừa vui vừa giận, kèm một chút ấm ức, nhảy cỡn lên muốn đánh người: “Anh cái đồ cháu của con rùa! Anh còn biết đường trở lại à!”

Trình Phượng Đài xụ mặt đè tay của y lại, không đùa giỡn với y: “Tới đây! Tôi muốn thẩm vấn em!” Hắn vừa quay người, Thương Tế Nhụy liền nhảy lên lưng hắn, cánh tay vô cùng quen thuộc mà siết ở cổ hắn, hai chân kẹp eo hắn, cả người giống như kẹo mật dính chặt, hất cũng không hất xuống được. Trình Phượng Đài cả giận nói: “Mau cút ra! Không có tâm tình chơi với em!”

Thương Tế Nhụy lớn tiếng tuyên bố: “Đã vào cánh cửa này thì không còn do anh quyết định nữa rồi! Hoặc là chơi cùng tôi, hoặc là bị tôi chơi! Anh nói xem!”

Trình Phượng Đài cau mày nói: “Rêu rao mấy lời lộn xộn gì vậy! Không ngại mất mặt!”

Thương Tế Nhụy dán vào mặt hắn nói: “Anh vác tôi như vậy, tôi thành cái vỏ rùa đen, không ngại mất mặt nữa rồi!”

Vυ" Triệu đầu cũng không dám ngẩng lên, quá ngượng ngùng, nhưng nghe bọn họ hai tên nhóc lớn xác gây náo loạn cũng cực kỳ buồn cười, ở đó vừa gói sủi cảo, vừa cười trộm. Trình Phượng Đài không muốn để vυ" Triệu Tiểu Lai nghe thấy cãi vã, im hơi lặng tiếng vác cái vỏ nặng nề của hắn lên lầu, tư thái thỏa hiệp như vậy, mở đầu không tốt, tiếp theo muốn hỏi tội là không thể rồi. Trở về phòng ném cái vỏ con rùa lên trên giường, Thương Tế Nhụy lấy tư thế Mi phu nhân cởϊ áσ choàng vai chui ra khỏi áo ngủ, lăn một cái chui vào chăn, đồng thời vỗ vỗ vị trí còn chừa lại bên người: “Nhị gia, qua đây, qua đây!”

Trình Phượng Đài không để ý đến y, kéo cái ghế qua ngồi ở trước giường, vẻ mặt lãnh đạm. Thương Tế Nhụy treo ngược đầu gọi hắn hồi lâu, hắn cũng không để ý, chỉ ném《 Lê Viên Xuân giám 》 về phía Thương Tế Nhụy: “Xem đi!”

Thương Tế Nhụy giơ lên lật giở một lượt xoàn xoạt như giũ bụi: “Thứ gì vậy! Chi chít chằng chịt nhiều chữ như vậy! Không xem!” Nói xong ném một cái vào góc tường, ném đến mức quyển sách nghiêng ngả bổ nhào xuống đất, sau đó hai chân đạp một cái, lộ ra nửa người treo ở bên ngoài giường, đưa tay đi mò Trình Phượng Đài: “Qua đây nằm một lúc nào! Nhị gia!”

Trình Phượng Đài đánh tay y, Thương Tế Nhụy rất ấm ức, sững sờ nhìn Trình Phượng Đài xuất thần. Y tiểu tử ở cái tuổi này, may là hát hí luyện công chiếm mất hơn nửa khí lực của y, may là từ nhỏ răn dạy y trân trọng tinh khí giữ gìn thận, chuyện trên giường kia cách ba đến năm ngày thế nào cũng phải muốn đến mấy lần. Nhưng dường như chỉ có một mình y sớm chiều nhớ nhung, Trình Phượng Đài lại cứ bình thản như vậy! Thương Tế Nhụy khởi động đầu óc suy tư một hồi, đưa ra một lời giải thích hợp tình hợp lý: “Anh trở về một chuyến, mợ Hai ngủ anh héo rồi.”

Trình Phượng Đài lúc ấy liền định lấy dép tát miệng y, Thương Tế Nhụy bọc chăn cuộn thành một đống, không chỗ hạ thủ. Trình Phượng Đài cười lạnh nói: “Tôi héo, em đem thuốc tốt của em cho tôi nếm thử xem!”

Thương Tế Nhụy hỏi: “Thuốc tốt gì của em?”

Trình Phượng Đài nói: “Cho Trương đại soái ăn thuốc tốt gì, bản thân cũng quên rồi? Đang yên đang lành khiến người ta hạnh phúc đến chết!”

Thương Tế Nhụy trợn mắt hốc mồm.

Trước khi hai người bọn họ còn chưa quen biết, Trình Phượng Đài đã từng nghe rất nhiều lời đồn đãi về Thương Tế Nhụy ngay trên bàn mạt chược, trong đó bao gồm Thương Tế Nhụy đút Trương đại soái ăn mê dược, khiến người ta ăn đến mơ hồ, trực tiếp dẫn đến việc Tào tư lệnh đại phá cửa thành. Những duyên cớ ghen tuông từ rất lâu trước kia này, không đến nỗi phải tức giận, giận là giận y đối với người khác và đối với mình lại rất khác biệt, y đối với người khác lại có thể phóng đãng đến như vậy, ở trước mặt mình, lại giả bộ không hiểu gì hết, đây chẳng phải là giấu giếm người không biết chuyện sao! Nhưng Thương Tế Nhụy lại kêu ầm lên: “Cái con mẹ nó rắm! Trương đại soái ngày đó bị động kinh, tôi cưỡi ngựa chạy bốn mươi dặm lấy thuốc cho đại soái, thuốc tây đàng hoàng, một thỏi vàng đổi lấy một lọ! Ông ta uống viên thuốc thì ngất đi, đại pháo nổ cũng không tỉnh lại, thế mới để Tào tư lệnh vào thành! Thì ra toàn đổ lên đầu tôi?” Y sắc mặt nghiêm lại, không có lòng dạ nũng nịu nữa, chân không đạp trên đất, đi mấy bước nhặt 《 Lê Viên Xuân giám 》 lên, ngồi xổm lật giở lộn xộn một lượt: “Cái quyển sách không biết xấu hổ này còn nói những gì? Chẳng lẽ còn nói tôi từng ngủ cùng Trương đại soái?”

Trình Phượng Đài nghe giật mình, thuận mồm tiếp một câu: “Chẳng lẽ chưa từng ngủ cùng?”

Quyển sách kia nhằm đầu ném tới, tiếp theo là một trận đấm đá đau điếng như cuồng phong bạo vũ của Thương Tế Nhụy: “Trên mặt bọn chúng mọc cứt chó phải không, phun cứt lung tung, anh cũng dám tin? Tôi đánh chết anh cho rồi! Đầu óc đần đến thế này! Sống cũng vô dụng!”

Trình Phượng Đài bản thân có một ấn tượng vào trước là chủ, lại đọc được sách, không nhịn được tin là thật, nào có biết sau lưng bọn họ là một câu chuyện khác! Nói đi nói lại thì, liên quan tới đủ các loại lời đồn đãi của Thương Tế Nhụy, trong dân gian mỗi người một miệng nói chân thực đến như vậy, mọi người đều biết đến như vậy, thuộc như lòng bàn tay, ngay cả Trình Phượng Đài cũng bị lừa, còn có ai có thể giữ đầu óc tỉnh táo, minh biện thật giả chứ?

Thương Tế Nhụy là tính khí trẻ con, lòng dạ không sâu, chịu không được oan uổng, sau khi đầy bụng oán hận nện Trình Phượng Đài một trận, giơ sách lên, giũ giũ: “Đọc đọc đọc! Tiểu gia nghe xem bọn chúng đánh cái rắm khốn kiếp gì!”

Trình Phượng Đài tự biết đuối lý, bị tin vịt che mắt thì thôi đi, lại còn cầm tin vịt đối chất với Diêm vương, không dám kêu oan, chỉ nói: “Ông chủ Thương, tôi hôm nay mệt muốn chết, để tôi nằm trên giường đọc, được không?”

Thương Tế Nhụy đè chặt hắn trên sàn nhà: “Bây giờ muốn lên giường à! Chậm rồi! Ở đây luôn!”

Trình Phượng Đài rút tay rút chân ra khỏi sự kìm kẹp của Thương Tế Nhụy, sàn nhà cấn lưng hắn đau, thật sâu thở hắt ra một hơi, bắt đầu đọc cho Thương Tế Nhụy xì căng đan của chính y. Cuốn sách này không thể nói tất cả đều là viết bừa, trong mười thì có một hai mà thôi, những chuyện khác mũ ông Trương đội đầu ông Lý tưởng đương nhiên thì nhiều, hơn nữa sinh động như thật, giống như tác giả tận mắt nhìn thấy, càng không thể tưởng tượng nổi là những “Chàng Thương trong đầu nghĩ” “Chàng Thương thầm nghĩ” “Chàng Thương mắt thấy bốn bề không bóng người, bèn đem ra thủ đoạn của chủ nợ phong lưu”. Ngay cả chuyện chàng Thương trong đầu nghĩ, thầm nghĩ, bốn bề không bóng người cũng có thể biết, ngươi nói xem tác giả có lợi hại hay không? Chàng Thương không gánh nổi sự lợi hại này của tác giả, lật ngửa cái bụng trắng, giống như một con cá bị vớt lên bờ, nằm ở bên người Trình Phượng Đài lạch bạch lạch bạch vỗ vây cá: “Ai nha… Tức chết ta! Tức chết ta rồi!”

Thương Tế Nhụy bị viết thành một yêu nghiệt tâm cơ đầy dẫy, dục hải tràn trề, Thương Tế Nhụy tự mình là tuyệt không công nhận! Nhưng là Trình Phượng Đài ngược lại là cảm thấy chàng Thương không giống chàng Thương này thật ra cũng rất thú vị, chỉ coi là tiểu thuyết đọc một chút, trò chuyện cười một tiếng mà thôi! Nào bằng chính hắn ra sân, một tên khốn kiếp dùng sắc lừa tình, lừa gạt đồ cưới của vợ, tặng chị mình cho quân phiệt, da^ʍ khắp chu vi mười dặm. Sau khi quen biết Thương Tế Nhụy, càng là Tây Môn Khánh gặp phải Phan Kim Liên, hai người cá mè một lứa, kỳ phùng địch thủ, làm chuyện đó không quản ngày đêm. Hồi chàng Thương hát Trâu Thị kia, chính là sau khi hai người phiên vân phúc vũ ở phòng thay quần áo, chàng Thương qυầи ɭóŧ cũng không kịp mặc, vội vã mặc hí phục lên sân khấu diễn, đây là một đôi mất trí đến mức nào chứ!

Trình Phượng Đài không muốn đọc tiếp nữa, đẩy Thương Tế Nhụy ra liền đi gọi điện thoại, giọng điệu bất thiện nói: “… Đúng, tra xem đây là ai, trước đừng động vào, theo dõi giúp tôi… Không dễ dàng như vậy! Không đánh gãy chân hắn mà được sao?”

Quá khứ những người ủng hộ Thương Tế Nhụy muốn ra mặt giúp y, đánh võ mồm võ bút y không quan tâm, một khi nói đến động đến thân thể và gia đình của người ta, y luôn ngăn lại, cảm thấy chuyện cãi vã không đến nỗi tổn thương người. Đây một là ngoại lệ, thuận miệng tung tin vịt nghiệp chướng đã đầy, hẳn nên có báo ứng đánh gãy chân! Vì vậy hung ác trợn mắt nhìn quyển sách kia một cái, cũng không ngăn trở.

Hai người tức giận một trận, mắng chửi một trận, nằm song song trong cùng một ổ chăn, Trình Phượng Đài gối cánh tay, cảm khái: “Quá khứ cảm thấy bọn em mở miệng kiếm miếng cơm thật dễ dàng, học nghệ mấy năm, vốn ăn cả đời, vừa có thể kiếm tiền, vừa có thể nổi danh. Hôm nay tôi biết rồi, trong sáu đồng tiền một tấm vé hí này, ba đồng tiền mua tài nghệ của em, ba đồng tiền còn lại ấy à, mua em làm một cái bia, cho bọn họ nói bậy nói bạ làm nhục chơi!”

Thương Tế Nhụy nhìn trần nhà: “Luôn có những kẻ ăn cơm người nhưng không ị ra cứt người. Quá khứ bịa chuyện Cửu Lang, nói càng hạ lưu, Tề vương gia tống những người tung tin vịt vào đại lao cũng không ngăn được người nói, không ngăn được người tin!” Thương Tế Nhụy mí mắt cụp xuống, trề môi: “Người ta vẫn nói đào kép rẻ mạt, thật ra thì rẻ mạt cũng chính là rẻ mạt ở chỗ này. Tùy tiện đổi thành dân thường kéo xe bán hàng nào đó, bị người khác nói bậy như vậy, lại chẳng túm cổ áo đánh nhau? Thế nhưng là người hát hí, ai cũng đều biết bọn em, bọn em lại chẳng nhận ra ai cả, lý luận cũng không có chỗ lý luận, nếu thật sự lý luận rồi, lại trở thành bọn em ỷ thế hϊếp người. Thật là một chút danh dự tôn nghiêm cũng không giữ được!”

Trình Phượng Đài nghe lòng chua xót, đưa tay mò tới, ấn đầu y dựa vào bả vai mình: “Ông chủ Thương thật oan uổng, đâu ra mà gán cho chúng ta nhiều nhân tình đến vậy chứ!”

Thương Tế Nhụy gật đầu: “Chính là vậy đó! Nếu như nhiều nhân tình như vậy còn có thời gian hát hí sao? Cả ngày liền bận rộn với bọn họ rồi! Cái gì mà tiểu tài chủ không chút tiếng tăm cũng dựa vào em!”

Trình Phượng Đài ái chà một tiếng: “Xem ra chỉ có đại tài chủ như tôi, mới có thể dựa vào Ông chủ Thương!”

Thương Tế Nhụy nói: “Không cho dựa vào miễn phí, anh phải đưa ra chút gì chứ.”

Trình Phượng Đài nói: “Ông chủ Thương mở miệng, thì cần cái gì có cái đó.”

Thương Tế Nhụy không chút nghĩ ngợi, bật thốt lên: “Em muốn mười hai mẫu đất hồ Hà Tây của anh!”

Trình Phượng Đài nghe những lời này y nói rất tự nhiên, cười to một trận: “Được được được, cho em mười hai mẫu đất.” Xoay người đè lên Thương Tế Nhụy, hôn miệng y một cái, bỗng nhiên biểu cảm thay đổi: “Ông chủ Thương, chuyện này không đúng, làm sao có cả con số còn phân đông nam tây bắc? Quá tỉ mỉ, không giống như là thuận mồm bịa chuyện, chẳng lẽ là thật sự từng có?”

Lúc này đổi thành Thương Tế Nhụy cười lớn, cười cả người co quắp. Trình Phượng Đài vẫn còn đang trăn trở mười hai mẫu đất kia: “Ông chủ Thương, là có thật sao?” Thương Tế Nhụy trợn mắt với hắn: “Đừng nói nhảm! Ở trên giường không làm chính sự anh nói chuyện vớ vẩn gì! Có phải lại muốn ngủ trên sàn nhà hay không!” Trình Phượng Đài nghĩ đến không đến mấy ngày nữa liền phải đi giúp Sakata làm vụ mua bán đoạt mạng kia, liền cũng cảm thấy đêm đẹp ngắn ngủi, không thể hoang phế. Quyển《 Lê Viên Xuân giám 》 kia liền ném ở nơi đó, cũng không có ai nói muốn nhặt lên xem xem phần tiếp theo, nhưng có xem hay không, cũng không phòng được một trận đại họa định mệnh của Thương Tế Nhụy.