Chương 110

Dịch: Phong Bụi

Cục trưởng Chu Cục cảnh sát Bắc Bình đã từng nói như vầy, bọn họ gặp phải vụ án gay go khó giải quyết, nếu quả thực không phá nổi án, lại sợ dân chúng mắng chửi, biện pháp tốt nhất là phải đi tìm Thương Tế Nhụy hỗ trợ một chút, mời Thương Tế Nhụy ở trên sân khấu giở chút trò, hoặc là trên sân khấu đối đáp tuỳ hứng, hoặc là tạo ra một xì căng đan. Như vậy, ngày hôm sau trong thành Bắc Bình điều người ta đàm luận liền đều là về Thương Tế Nhụy, sẽ không còn ai để tâm đến vụ án nữa. Chuyện này dĩ nhiên là một câu nói đùa, nhưng phong thái của chàng Thương, như vậy có thể từ một chi tiết nhỏ mà suy ra chỉnh thể. Thượng đẳng tiệc rượu của Trình Phượng Đài mấy ngày nay cũng bị nói rất náo nhiệt, người mê hí cùng báo lá cải đào lai lịch của hắn xuống ba thước đất, bao gồm Phạm gia cùng Tào tư lệnh cũng bị kéo vào, bày ra trước bàn dân thiên hạ. Mọi người bị chiến tranh đè nén đã lâu, sinh kế khó khăn, cần thứ giải trí hơn bất cứ lúc nào trong quá khứ, mà ở Bắc Bình này, từ đầu đến cuối đều là kinh hí chống đỡ bộ mặt thành phố. Lần này lời đồn đãi sâu rộng, dần dần thoát khỏi dự liệu của Thương Tế Nhụy, không những chung quanh tiểu biệt thự có ký giả lấp ló rình mò, Trá Trá ở trường học cũng bị các bạn học truy hỏi. Trình Phượng Đài muốn Thương Tế Nhụy làm lời đồn đãi lắng xuống, Thương Tế Nhụy không hoảng hốt không vội vàng, chỉ nói: “Qua hai ngày nữa là minh đản của lão Hầu, có câu chuyện mới, bọn họ sẽ không nghị luận nữa.”

Đến minh đản Hầu Ngọc Khôi, buổi trưa bọn họ ăn cơm, có một người làm Trình gia đến, nói là Đại tiểu thư kêu hắn mau về nhà, nhà có người Nhật Bản đến. Trình Phượng Đài không tin người Nhật Bản bên kia mong đợi Tào tư lệnh lâm trận thay đổi lập trường, bên này liền dám đến nhà hắn gϊếŧ người phóng hỏa, lời tuy nói như vậy, rốt cuộc vẫn là không yên lòng, vội vàng đeo khăn quàng đội mũ, nói với Thương Tế Nhụy: “Buổi tối em hát hí cho tốt, tôi trở về một chuyến xem xem, nếu như kịp sẽ tới.” Thương Tế Nhụy trong lòng không vui khi hắn bỏ buổi kịch hay của mình, nhưng cũng biết nặng nhẹ, không dám ngăn, chỉ nói: “Tới sớm! Anh còn chưa từng nghe em đánh trống! Kỹ thuật này không mấy khi dễ dàng thể hiện!” Trình Phượng Đài gật đầu rồi đi.

Trình gia thật sự có một trung tá Nhật Bản đến, tự xưng Sakata, khuôn mặt trắng, người thấp lùn, Trình Mỹ Tâm và Mợ Hai phụng bồi gã uống trà nói chuyện. Phạm gia bảo của Mợ Hai quanh năm có mâu thuẫn cùng quân Nhật, cuối cùng không chịu nổi xâm nhiễu, cả nhà dời tới Bắc Bình. Cô rất căm ghét người Nhật Bản, ra mặt đãi khách, là để coi chừng bọn họ, không cho phép đám sói đói danh tiếng xấu này hành động thiếu suy nghĩ, trong lúc ngồi đó cũng không nói chuyện bao nhiêu, toàn nhờ Trình Mỹ Tâm giao thiệp lấy lệ. Trình Mỹ Tâm cùng Sakata trò chuyện tươi cười không ngớt, trong lời nói không ngừng nói muốn đi Kim Các Tự(1) xem xem, trước kia Tam tiểu thư ở Bình Dương có một nữ gia sư người Nhật Bản, nữ gia sư mỹ thuật âm nhạc nấu ăn mọi thứ đều biết, giúp mẹ con các cô mặc kimono, chải búi tóc Nhật Bản. Sau đó nữ gia sư trở về nước, phía Nhật tặng mấy cuộn vải Nishijin-ori (2), các cô hai mẹ con không biết hàng, toàn bộ làm thành giày thêu chia tặng cho thân hữu. Cô lời trong lời ngoài ra sức tiết lộ ý Tào gia thân Nhật. Sakata mỉm cười đáp lại.

(1) Kim Các Tự (Kinkaku-ji) là tên phổ thông của chùa Rokuon-ji ở Kyoto, Nhật Bản. Chùa nằm trong di sản văn hóa cố đô Kyoto

(2) Nishijin-ori là một loại vải dệt truyền thống được sản xuất tại quận Nishijin, Kamigyō-ku ở Kyoto, Nhật Bản

Đang nói, Trình Phượng Đài từ bên ngoài đi vào, tiếng cười cởi mở, tư thái khỏe mạnh, tiện tay ném ba-toong về phía người làm, cởϊ áσ choàng dài xuống, như thể vừa tản bộ từ bên ngoài về nhà, miệng nói: “Lạnh nhạt khách quý rồi! Để ngài chờ lâu!” Mợ Hai vừa nhìn thấy chồng, vẻ mặt nhất thời buông lỏng một chút, trong lòng liền vô cùng yên tâm. Trình Phượng Đài mỉm cười nhìn về cô, cô trên mặt không chịu lộ ra, rũ mí mắt không phản ứng, kêu tiểu nha đầu đốt thuốc hút.

Trình Mỹ Tâm giới thiệu qua, Trình Phượng Đài cùng Sakata nói chuyện một chút, không trò chuyện ra manh nha gì, không biết có phải là bởi vì tiếng Trung có hạn, Sakata rất ít mở miệng, mở miệng rồi lời cũng không nhiều, gã dùng ánh mắt dò xét nhìn chăm chú vào Trình Phượng Đài, từ đầu đến cuối cũng không nói rõ ý đồ chuyến đi này, cứ nhìn chằm chằm như vậy, thật giống như đang đợi Trình Phượng Đài làm trò cười cho thiên hạ. Trình Phượng Đài rất không nhẫn nại, nhìn nhìn Trình Mỹ Tâm, Trình Mỹ Tâm đưa ánh mắt trấn an hắn, mặc dù cô cũng không biết người Nhật Bản đến có mục đích gì.

Cuối cùng Trình Phượng Đài nói muốn dẫn Sakata đi dạo vườn hoa một chút, mùa đông hoa cỏ điêu linh, lại chưa có tuyết rơi, có cái gì có thể nhìn chứ ? Thẫn thờ vòng một vòng, Trình Phượng Đài chỉ chữ thọ trên giả sơn nói: “Đây là chữ hoàng đế Càn Long đề tặng hoàng thúc của ông ấy.” Lại chỉ một cái giếng, giới thiệu nói: “Năm đó phúc tấn Tề vương tự vẫn chính là ở nơi này.” Sakata gật gật đầu, thờ ơ, Trình Phượng Đài tự mình thao thao bất tuyệt. Bình thường có người đến nhà làm khách, Trình Phượng Đài liền đem lịch sử cái vườn này kể cho người ta một lần, kể hết một lần, hắn cũng hài lòng, khách cũng được mở mang kiến thức, số tiền lớn mua vườn coi như không xài uổng. Hôm nay gặp phải kẻ không biết hàng như vậy, Trình Phượng Đài không thể làm gì khác hơn là trợn mắt thất vọng trong lòng, ngoài mặt còn phải giả bộ hòa khí. Vườn hoa xem hết một vòng, đi tới một chòi ngắm hoa gần hồ nước, trên cái giá trong chòi bày đủ loại đồ cổ, Sakata liền dừng chân ngắm nghía. Trình Mỹ Tâm liền ngoắc tay, kêu người làm bưng lên trà nóng và điểm tâm, đốt một chậu than, muốn ở chỗ này ngồi một lát, cười nói: “Sakata tiên sinh thích đồ cổ Trung Quốc?”

Sakata hơi lộ ra chút mỉm cười với cô, nghiêng đầu xem một bình hoa màu sắc rực rỡ trên cái giá. Ở bối cảnh mùa đông lác đác ảm đạm nơi này, chỉ có bình hoa này là nổi bật nhất. Trình Phượng Đài lấy xuống nói: “Cái này được ngự chế trong thời kỳ Khang Hi, trộn bột đá quý đốt thành màu sắc, hiện giờ không còn lại mấy bình!” Sakata đưa tay liền nhận lấy, đón ánh mặt trời nhìn ngang nhìn dọc, ở trong lớp men còn thấy được lấm tấm ánh sao. Trình Mỹ Tâm thấy gã yêu thích không buông tay, liền nháy mắt cho em trai. Trình Phượng Đài rất rõ ràng ý cô, lại cứ giả bộ không nhìn thấy. Phàm là người Trung Quốc hơi có chút khí cốt, trong mắt chỉ có sự căm ghét đối với người Nhật Bản, Trình Phượng Đài vì tình thế bắt buộc, cười xòa chiêu đãi bọn họ một hai, đã là thức thời, thức đại cục rồi, không cần thiết phải ném bánh bao thịt đánh chó.

Không ngờ vào lúc này, Sakata lại nhìn thẳng, chăm chú vào mắt Trình Phượng Đài, nói: “Tại hạ vô cùng yêu thích bình hoa này, không biết Trình tiên sinh có thể bỏ thứ yêu thích hay không, về phương diện giá tiền ngài không cần khách khí. Chờ chúng ta thành công mối làm ăn nhỏ này rồi, sẽ cùng ngài làm một mối làm ăn lớn.”

Trình Mỹ Tâm một ngụm trà đặt ở mép khựng lại, Mợ Hai cũng cảnh giác nhìn Trình Phượng Đài, sợ hắn giở trò khốn kiếp. Nhưng các cô xem thường Trình Phượng Đài rồi, Trình Phượng Đài ngay cả do dự trong nháy mắt cũng không có, hết sức tự nhiên cười nói: “Ôi dồi! Một bình hoa mà thôi, sao đáng gọi là mối làm ăn! Ngài nếu như thích, chỉ là việc một câu nói! Có điều không dối gạt Sakata tiên sinh, đây là đồ cưới phu nhân tôi mang tới từ nhà mẹ đẻ. Dựa theo quy củ của người Trung Quốc chúng tôi, đồ cưới của phu nhân vẫn là thuộc về tài sản riêng của cô, tôi trước tiên phải trưng cầu sự đồng ý của phu nhân.”

Mợ Hai nghe lời này, cả người căng thẳng, ngồi ngay ngắn. Trình Phượng Đài đi tới cô trước mặt khom người, cười nói: “Sakata tiên sinh từ nơi xa tới, hiếm thấy vừa ý chút gì. Bình hoa coi như là lễ vật, kết giao bằng hữu, mình xem có được không?”

Mợ Hai là người hận người Nhật Bản nhất ở nơi này, nhưng cô không dám gây họa cho Trình Phượng Đài, chịu đựng ủy khuất nhìn đi chỗ khác, hơi hơi quay đầu đi. Trình Phượng Đài lập tức gọi người làm tìm cái hộp gói bình hoa lại, người làm cầm tới sáu bảy cái hộp dán gấm lụa trên bề mặt, Trình Phượng Đài tự mình động thủ thử kích thước, mấy cái hộp không phải chê nhỏ đặt không lọt, thì lại chê lớn quá trống trải, cầm ra cầm vào như vậy, liền có lúc trượt tay. Ai cũng không nhìn thấy bình hoa rơi vỡ như thế nào, liền nghe thấy choang một tiếng, nhìn thì đã thấy nằm trên đất chia năm xẻ bảy. Trình Phượng Đài kêu lên tiếc hận, Mợ Hai đau lòng đứng phắt lên, bình hoa này là được ngự ban, tượng trưng cho vinh dự của gia tộc, vốn phải cung ở từ đường, nếu không phải thay triều đổi đại, cô cũng không cách nào mang từ nhà mẹ đẻ ra ngoài. Trình Mỹ Tâm phản ứng lớn nhất, đập ly trà lên trên bàn một cái, cả giận nói: “Chết rồi chết rồi! Một đại bảo bối như vậy! Cậu sao lại không cẩn thận đến như vậy! Mau mời người tới xem xem còn ghép lại được không?”

Trình Phượng Đài cũng ảo não nói: “Mấy đứa ngốc nghếch này! Không dặn dò chúng nó đo kích thước của bình hoa trước, mang một đống hộp đến đây! Làm hại em luống cuống tay chân! Không biết làm việc đến thế chứ lại!”

Trình Mỹ Tâm cao giọng nói: “Cậu đừng cường điệu lý do! Không thể đặt ở trên bàn cho vào hộp đựng sao? Sao cứ phải giơ trên không trung, vụng về quá đi mất!”

Chị em hai người lời qua tiếng lại, giống như khi còn bé, chị mắng em trai, em trai già mồm với chị, cuống quýt, vẻ mặt khó coi. Trình Phượng Đài bị chị mắng ủ rũ, ngừng công kích, nói với Sakata: “Haizz! Tôi có ý tốt nhưng làm hỏng chuyện rồi! Thật quá xấu hổ! Ngài xem xem nơi này có còn cái nào vừa mắt hay không? Nếu không có, tôi mang ngài đến thư phòng xem xem!”

Sakata không lên tiếng, rất hiền hòa ngồi xổm người xuống, nhặt bình hoa vỡ từng mảnh từng mảnh nhặt cho vào trong hộp. Trình Phượng Đài rầy người làm: “Còn không mau thu dọn! Trơ mắt nhìn khách tự mình động thủ sao!” Người làm tranh nhau đi nhặt, lại bị Sakata chặn lại. Trình Phượng Đài rũ ánh mắt nhìn Sakata nhặt mảnh vụn đầy đất kia, trong lúc nhất thời, thần sắc của hắn không che giấu được lạnh lẽo, cũng chính là biểu cảm trong khoảnh khắc kia, Trình Mỹ Tâm từ từ hiểu ra điều gì, mệt cho cô mới vừa rồi chân tâm thật ý cãi vã với Trình Phượng Đài!

Sakata không đợi Trình Phượng Đài hỗ trợ, tự mình đã nhặt rồi, lúc này cũng không cần chọn hộp, đã bằm thây vạn đoạn, quan tài lớn thế nào cũng nằm vừa. Sakata kẹp hộp đựng mảnh vụn dưới cánh tay, giơ cổ tay nhìn đồng hồ đeo tay một cái, gật đầu với Trình Phượng Đài nói: “Thời gian cũng sắp đến rồi, tôi mời Trình tiên sinh đi nghe hí!” Dứt lời tự mình đi về phía cửa, người Trình gia chỉ đành phải đi theo. Trình Phượng Đài nghe cái chữ hí này, trong lòng chính là giật mình, có loại dự cảm không tốt, đi tới cửa, thấy rất nhiều binh lính Nhật Bản đã vào cửa lớn, cầm súng đứng ở nơi đó. Sakata đưa cái hộp đựng bình hoa giao cho thuộc hạ, làm tư thế mời về phía Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài nhìn lướt qua mặt gã, Sakata rất cung kính nửa khom lưng, tư thái biểu cảm, không có sơ hở.

Trình Phượng Đài nói: “Tôi đi dạo một chút với Sakata tiên sinh rồi trở lại.” Vẫn là câu nói kia, Tào tư lệnh chỉ cần một ngày thái độ mập mờ, Trình Phượng Đài liền không tin người Nhật Bản hiện tại dám động thủ với hắn. Trình Mỹ Tâm cũng nghĩ như vậy, vì vậy không có ngăn hắn đi với người ta. Mợ Hai thì lại hoảng hồn, hướng về phía bóng lưng hắn hô: “Tối về nhà ăn cơm nhé!”

Trình Phượng Đài gật gật đầu với cô.

Thương Tế Nhụy hôm nay hoá trang Lương Hồng Ngọc (3), hóa trang xong thật sớm ở đó nhẩm lại hí. Đám học trò Hầu gia kia ngoài mặt trong lòng không hợp với Thương Tế Nhụy, nói chuyện thì giọng điệu kỳ quái, hư tình giả ý, quá khứ vì chuyện thay đổi thủ cựu, ký giả viết bài bêu xấu Thương Tế Nhụy giành sự chú ý, học trò Hầu gia im lặng không lên tiếng. Đến khi phải dùng tới Thương Tế Nhụy chống đỡ thể diện, lại là một khuôn mặt khác. Hôm nay nếu không phải ngày quan trọng của Hầu Ngọc Khôi, Thương Tế Nhụy cũng lười gặp bọn họ, Tiểu Lai cũng biết rõ bây giờ là trạng thái đi sâu vào trại địch, đứng hầu ở bên người Thương Tế Nhụy, bình trà chốc lát không dám rời tay. Thương Tế Nhụy cầm hai cây trâm gõ mặt bàn, tựa như tiếng gõ trống dày đặc, Tiểu Lai thấy thời điểm cũng sắp đến rồi, đưa bình trà lên cho y húp một hớp. Thương Tế Nhụy uống hết bình trà, dùng cây trâm tiện tay gõ một cái, đất sét thượng hạng phát ra tiếng kêu trong như ngọc, rạp hát từ trước đến giờ yên tĩnh hơn so với hí viện, mà hôm nay lại cực kỳ yên tĩnh, một tiếng này rơi vào trong tai các học trò Hầu gia, đồng loạt cả kinh, quay đầu nhìn y một cái, trên mặt đều có chút chột dạ.

(3) Hàn Thế Trung là danh tướng nổi tiếng thời Nam Tống, ông cùng với tướng quân Nhạc Phi đã nhiều lần đánh tan quân Kim. Vợ Hàn Thế Trung là Lương Hồng Ngọc cũng sát cánh bên chồng, giúp ông lập được nhiều chiến công lớn. Đặc biệt sử sách ghi chép rằng Lương Hồng Ngọc là một nữ tướng có biệt tài đánh trống trận, làm tăng sức chiến đấu cho binh lính.

Tuy nói là chuyện hiếu hỉ của tự thân Hầu gia, không cần người ngoài chủ trì. Nữu Bạch Văn trong trường hợp này, vẫn đảm nhận thân phận điều hí, ông ta từ trước sân khấu vội vàng đi tới, mặt biến sắc: “Không biết sao! Dưới sân khấu sát tường đứng một vòng lính Nhật Bản! Có ý gì? !” Không trách bên ngoài yên tĩnh đến như vậy! Khán giả nhìn thấy người Nhật Bản, nào còn dám thở mạnh! Hậu đài mọi người đều là biến sắc, trước sau như gặp ma vạch rèm sân khấu nhìn quanh xuống dưới sân khấu, trở lại cũng không nói ra được nguyên nhân lý do gì, chỉ sợ là tới để gây sự. Nhưng đại đồ đệ Hầu gia nói: “Tới để gây sự hẳn đã sớm vào hậu đài nói chuyện, đều sắp bắt đầu hí rồi, không phải không có động tĩnh gì sao?” Nữu Bạch Văn lúng túng cười nói: “Hay là tôi đi hỏi một chút? Nếu là tới vì danh tiếng của Hầu lão gia tử, thì thôi, tốt nhất đừng để hát đến một nửa giở trò đập sân khấu!” Hai học trò nhìn bóng lưng Thương Tế Nhụy, nói: “Vì danh tiếng của sư phụ, chuyện đó ngược lại chưa chắc! Người Nhật Bản hẳn là không hiểu kinh hí, nhưng nghe nói bọn họ thích nhất xem đánh trống, ngày lễ ngày tết đều phải đánh trống cầu chúc. Hôm nay tám phần mười là đến vì Chiến Kim Sơn của Ông chủ Thương.” Nói bóng gió, cuối cùng trách nhiệm dẫn sói vào nhà đẩy lên người Thương Tế Nhụy, mọi người liền nhìn về phía y. Lúc này Thương Tế Nhụy, đã hóa một nửa hồn phách thành Lương Hồng Ngọc, căn bản không để ý những lời nói bừa này. Trong gương hóa trang phản chiếu lại khuôn mặt của y, lông mày nhướn thật cao, con ngươi nửa mở, thần thái nghiêm nghị cương quyết như vậy, khiến người ta không tự chủ được mà nói chuyện hạ thấp giọng hơn, rất sợ quấy rầy anh hồn ngàn năm trước.

Nữu Bạch Văn nói bên tai Thương Tế Nhụy: “Ông chủ Thương, cậu xem tình huống như vậy, cũng không hiểu được người Nhật Bản định làm gì, khiến người ta khϊếp sợ. Hay là… Hay là chúng ta đổi Ông chủ Sở đóng?” Thương Tế Nhụy danh tiếng lớn, đề tài nhiều, xua tay giậm chân một cái không gió cũng phải ba thước sóng, nếu có sơ xuất, Nữu Bạch Văn là người đầu tiên phụ phó thác của Ninh Cửu Lang. Đổi Sở Quỳnh Hoa đóng, bàn về danh tiếng cũng không coi là thất lễ với Hầu gia, trên người anh ta cũng không có nhiều oan gia như vậy, đại khái có thể dàn xếp ổn thỏa. Thương Tế Nhụy không nói lời nào, hồn bay lên tầng trời xa lắc lắc đầu. Nữu Bạch Văn lại nói: “Vậy tôi đổi một vở hí, vẫn là hí võ, 《 Phàn Giang Quan 》? Nghe bọn họ nói kìa, người Nhật Bản cố ý tới ủng hộ《 Chiến Kim Sơn 》của cậu, truyền đi lại thành đầu đề để người ta bàn luận rồi!” Thương Tế Nhụy vẫn lắc đầu. Nữu Bạch Văn sớm biết Thương Tế Nhụy sau khi hoá trang, cho dù cha đẻ có chết, y cũng sẽ không đổi hí, chỉ là hỏi một câu vô ích. Thấy lúc này trên sân khấu đã đánh la rồi, Nữu Bạch Văn không còn kế nào nữa thở dài một tiếng, chạy đến phía trước muốn hỏi thăm thêm chút gì, không lâu lắm, ông ta lại một lần nữa cả kinh thất sắc chạy trở lại: “Ông chủ Thương! Chẳng lẽ là tôi hoa mắt! Cậu có biết là ai ngồi bên cạnh người Nhật Bản không? Làm sao Trình Nhị gia ở nơi đó! Ôi trời ơi! Những binh lính kia vô cùng hung hãn, tôi cũng không dám gọi hắn!”

Thương Tế Nhụy đối với những lời này lập tức có phản ứng, vội vàng vén rèm nhìn xuống dưới sân khấu, dưới sân khấu đã tắt đèn, nào còn thấy rõ ràng chứ? Liền dặn dò Tiểu Lai một câu, Tiểu Lai nhét bình trà vào tay Nữu Bạch Văn, phủi tay áo xuống gỡ đuôi sam ra, giả bộ như người xem đi xuống dưới sân khấu, chạy hết một vòng, trở lại gật gật đầu với Thương Tế Nhụy.

Thương Tế Nhụy đột nhiên bỏ rèm xuống.

Trong chỗ ngồi tối om, Sakata cùng Trình Phượng Đài đang xem hí. Sakata tư thế ngồi thẳng, Trình Phượng Đài tựa lưng vào ghế ngồi vắt chân chữ ngũ, lông mày nhíu, dáng vẻ có chút không kiên nhẫn. Mới vừa hắn dùng lời rõ ràng đâm chọc Sakata, nói gã mang nhiều lính tới nghe hí như vậy, nhìn giống như không có ý tốt. Sakata lại nói: “Nghe nói Trình tiên sinh quá khứ vì bảo vệ Ông chủ Thương, từng mượn rất nhiều binh lính từ Tào tư lệnh chấn nhϊếp kẻ ác, cho nên tôi nghĩ, rạp hát Trung Quốc không kiêng kỵ binh lính.” Trình Phượng Đài trong lòng giật mình, Sakata lại đã thăm dò rõ ràng chuyện của hắn cùng Thương Tế Nhụy đến như vậy, mưu đồ bên trong rất rõ ràng, bây giờ muốn đi cũng không đi được, cưỡi hổ khó xuống, tâm phiền ý loạn. Đến khi hí mở màn, Sakata cũng bắt đầu nói chuyện, mắt gã nhìn lên trên sân khấu, thấp giọng nói: “Thiếu tướng Kujo đi về chiến trường phía trước đã hai tuần lễ, chiến địa núi ải chiếm đa số, giao thông tắc nghẽn, núi liền núi dày đặc, không cách nào tạo dựng sân bay, cũng không thể thông xe, súng ống đạn dược tiếp tế thường thường không ăn khớp, rất là phiền não.”

Từ khi Nhật Bản chiếm lĩnh đông bắc, Sakata liền bắt đầu trong học tiếng Trung, là nhằm mục đích có một ngày giống như hôm nay có thể lưu loát biểu đạt chỉ thị của mình với người Trung Quốc. Tiếng Trung của gã chính quy hơn so với Yukinojo (4) nhiều, thậm chí lời nói ra tất cả đều là ngôn ngữ dùng trong văn viết, mang theo sự không tự nhiên, giọng nói lại thấp, bị chiêng trống trên sân khấu át đi, khiến người nghe rất tốn sức, nhưng Trình Phượng Đài nghe một chữ cũng không lọt, có chút hả hê nhìn gã một cái. Sakata không chớp mắt, nói tiếp: “Gia tộc Sakata được coi là gia thần của gia tộc Kujo, đến tôi đã là đời thứ chín rồi. Vận chuyển súng ống đạn dược cũng không phải là chức trách của tôi, nhưng tôi phải giải quyết phiền não này giúp Thiếu tướng Kujo (5). Cho nên, thương hội Bắc Bình, đề cử Trình tiên sinh cho tôi. Bọn họ nói với tôi rằng, con đường mà Trình tiên sinh dùng vàng, bạc lót đường này, có thể khiến cho súng ống đạn dược đến chiến trường trước thời hạn mười lăm ngày.”

(4) Yukinojo: Tuyết Chi Thừa, từ chương này mình sẽ để phiên âm tiếng Nhật tên họ của anh này

(5) Gia tộc Kujō là một nhóm thân tộc quý tộc Nhật Bản. Gia tộc là một nhánh của Hokke và nói rộng ra, là một nhánh chính của gia tộc Fujiwara

Trình Phượng Đài trong lòng giận đến mức sắp nổ tung rồi.

“Con đường này có vô cùng nhiều thổ phỉ đạo tặc, sơn động rừng rậm. Thổ phỉ chiếm được ưu thế địa lý, bọn họ không sợ quân đội. Quân đội trang bị đầy đủ, cũng không sợ thổ phỉ. Nhưng để chống lại sự quấy rầy của thổ phỉ, phải tốn rất nhiều thời gian, thời gian của chúng tôi vô cùng trân quý, không thể lãng phí trong việc quét dọn thổ phỉ. Hy vọng Trình tiên sinh trợ giúp tôi.” Sakata phân tích thế cục, nhớ tới Trình Phượng Đài là một thương nhân, bổ sung nói: “Giúp tôi, tôi sẽ không để cho ngài thua thiệt.”

Trình Phượng Đài đắn đo câu chữ nói: “Sakata tiên sinh quá khách khí rồi. Như vầy đi, ngài chuẩn bị hàng hoá xong xuôi, ngày mai tôi liền gọi mấy thủ hạ người làm lên đường, rồi phái thêm binh lính đi theo hộ tống xe, đi nhanh về nhanh, không phải việc khó.”

Sakata tựa hồ đã sớm đoán được Trình Phượng Đài sẽ qua loa lấy lệ như vậy, gã nghiêng mặt sang bên, mắt đen âm trầm: “Súng ống đạn dược là chuyện rất quan trọng, tôi không tin được những người làm đó, hy vọng Trình tiên sinh tự mình hộ tống.”

Trình Phượng Đài sững sờ một chút, bật cười nói: “Tôi thì không được rồi! Con đường đó không dễ hơn con đường mà Đường Tăng đi lấy kinh là bao, bao nhiêu năm không đi rồi, xương cốt thân thể sợ là không chịu nổi! Những người làm này đều là những người đã dùng lâu năm, Sakata tiên sinh hoàn toàn có thể yên tâm.”

Đại đồ đệ Hầu gia hát xong xuống đài, đổi Thương Tế Nhụy ra sân, Sakata không nói thêm gì nữa, giống như là thầm chấp nhận sự từ chối của Trình Phượng Đài, chăm chú nhìn Thương Tế Nhụy trên sân khấu. Thương Tế Nhụy cả người nhung trang màu đỏ sậm, đôi mắt xuất sắc như thủy tinh lưu ly, hôm nay lại càng thêm sáng hơn, đảo xuống dưới sân khấu, uy phong lẫm lẫm, khiến người ta sợ hãi, giống như La Hán trợn mắt trong chùa miếu.

Lương Hồng Ngọc đọc lời thoại: “Lời của Trương nguyên soái nói không sai. Ta thấy, kể từ khi quân Kim xâm lược Trung Nguyên, tướng soái nước ta ai cũng đều tự mình chiến đấu, không hô ứng lẫn nhau, cho nên càng đánh càng thua. Người Kim kia thấy trong triều ta không có người, vì vậy lại đánh về phía nam. Hôm nay, nếu không đồng tâm hiệp lực, cùng chung kế sách phá Kim, chỉ sợ đến lúc môi hở răng lạnh, liền hối hận đã muộn rồi! A, hỡi các vị Nguyên soái, chúng ta thân nắm trọng trách chấn giữ, lấy quốc gia làm trọng, cứu dân làm đầu. Nếu còn do dự đứng nhìn, làm lỡ quân cơ, chẳng phải bị người trong thiên hạ cười mắng chúng ta. Hỡi các vị Nguyên soái, hãy suy nghĩ kỹ đi!”

Không biết Thương Tế Nhụy ngay lúc đứng trước những người Nhật Bản này đọc đoạn thoại này, trong lòng có ý thức được không ổn hay không, hay là toàn thân và trái tim y đều đã hóa thành Lương Hồng Ngọc, ra trận gϊếŧ địch, lẽ bất di bất dịch, không có gì phải băn khoăn. Trình Phượng Đài cùng Nữu Bạch Văn, một người ngồi trước sân khấu, một người đứng sau sân khấu, trong lòng đồng thời cả kinh. Nữu Bạch Văn rốt cuộc chẳng qua chỉ là một đào kép tầng lớp thấp kém, đối với những cạm bẫy chính trị này nhìn không thông suốt, chỉ cảm thấy sợ hết hồn hết vía, nơi đó Trình Phượng Đài thì ngay cả hô hấp cũng dừng lại. Hắn là người ngoài nghề của những người ngoài nghề, nào biết Lương Hồng Ngọc trừ đánh trống ra, lời thoại lại có cái vị này nữa chứ! Nếu như hắn biết, dù thế nào đi nữa cũng phải quấy tung vở hí này! Đây rõ ràng là chỉ chó mắng mèo đến không thể rõ ràng hơn nữa rồi! Trình Phượng Đài không dám quay đầu nhìn Sakata, sợ lộ chân tướng, Sakata thì lại hành động, gã vung tay lên, binh lính lập tức bao vây trên dưới sân khấu. Khán giả vừa hét vừa kêu chạy trốn tứ phía, bị cây súng đưa ngang một cái, một người cũng đều không thể chạy thoát.

“Từ sau tháng mười một, giới văn nghệ Bắc Bình cấm chỉ diễn xuất các mục kịch như quét giặc Bắc, kháng Liêu (6).” Sakata nói: “Thương Tế Nhụy ngay trước mọi người tuyên truyền tư tưởng liên hiệp kháng Nhật, không phải lương dân.” Gã phát âm không chuẩn 3 chữ Thương Tế Nhụy này, đọc rất không tự nhiên.

(6) Quét giặc Bắc: Vào những năm đầu của triều đại nhà Đường, Bảo Khang Vương Xích Bích, Bắc Quốc, đã đưa quân đến phía nam với ý định chiếm lấy Trung Nguyên. Lý Thế Dân ra lệnh cho Tần Quỳnh nắm giữ ấn soái, ngự giá thân chinh Bắc Quốc. Kháng Liêu: Trăm ngàn năm qua, câu chuyện Dương gia thời Bắc Tống kháng Liêu có thể nói nhà nhà đều biết. Liêu từ sau khi quật khởi, vẫn luôn là họa lớn của Bắc Tống, Tống Liêu hai nước chiến sự không ngừng. Bắc Tống thời Thái Tông, thống nhất cả nước, sau đó hy vọng thu phục mười sáu châu Yến Vân bị Thạch Kính Đường cắt nhường cho Liêu.

Trình Phượng Đài nói: “Sakata tiên sinh có gì chỉ giáo, tôi xin lĩnh giáo.”

Sakata nói: “Tào tư lệnh là bạn của chúng tôi, chúng tôi từng có thoả thuận, tuyệt sẽ không làm thương tổn người nhà của ông ta.”

Trên sân khấu Lương Hồng Ngọc vẫn còn đang sách hoạch đại cục kháng Kim của y, gặp biến không sợ hãi. Thương Tế Nhụy hát hí hơn mười năm, có tình cảnh đạn bom pháo nổ điên cuồng nào chưa từng gặp, lính Nhật Bản có cùng hung cực ác đến mức nào chăng nữa, ở trong mắt y, đều chẳng coi là gì. Hàn Thế Trung phía trước nghênh địch, hẳn là Lương Hồng Ngọc đánh trống trợ uy. Thế nhân chỉ biết Thương Tế Nhụy võ hí cực đẹp, không biết tài nghệ đánh trống của y cũng có thể nói là nhất tuyệt, tay nghề này cùng côn pháp là tay nghề được thừa hưởng lại cho duy nhất một người, khảo nghiệm công phu trên tay, sợ bị đồng ngành học được, vì vậy hiếm khi diễn. Sakata cùng Trình Phượng Đài âm thầm giương cung bạt kiếm, tâm tư đều không ở trên sân khấu, Thương Tế Nhụy vừa đánh trống, gã ngược lại nghe lọt, dáng vẻ rất thưởng thức rất chuyên chú, ngay cả ánh mắt của binh lính đang đợi lệnh chung quanh cũng bình tĩnh, hiển nhiên là đang dành ra lỗ tai để nghe trên sân khấu. Người Nhật Bản thích nghe đánh trống, không ngờ lại là thật. Ngược lại Trình Phượng Đài hoà theo nhịp trống trên sân khấu, trái tim cũng đang đánh trống dồn dập chằng chịt, chuỳ đánh trống của Thương Tế Nhụy giống như đang nện trên ngực hắn, đập nát trái tim hắn, anh hùng đường cùng, ôm hận khí đoản. Sakata bởi vì Tào tư lệnh, đối với Trình Phượng Đài thì ném chuột sợ vỡ bình, còn giở trò với Thương Tế Nhụy thì chẳng có gì đáng nói, quốc gia luân lạc đến mức độ này rồi, sổ sinh tử mặc người Nhật Bản viết, nghệ sĩ có lớn đến mức nào cũng chỉ là chuyện một cái nhấc bút, Trình Phượng Đài còn có thể nghĩ ra cách gì.

Tiếng trống của Thương Tế Nhụy ngừng, trái tim Trình Phượng Đài cũng trầm xuống.

Trình Phượng Đài nói: “Sakata tiên sinh nếu không tin được bọn người làm, tôi liền chịu mệt mỏi đi một chuyến.”

Sakata chưa trả lời, đứng lên vỗ tay. Găng tay quân đội của gã không cởi, vỗ tay lên trầm trầm không vang, nhưng sau đó, dưới sân khấu các binh lính vỗ tay theo Sakata, chỉnh tề một cách dị thường. Chỉ là tiếng vỗ tay xoàn xoạt như vậy, không có khen hay, giống như một trận mưa vội trút nước trầm mặc quỷ dị, trong chốc lát tưới lạnh cả người.

Hí tiếp theo, không cần nghe nữa, Sakata một tay đè ở trên hộp đựng bình hoa, gật đầu nói: “Trình tiên sinh, chúng ta hợp tác vui vẻ.”