Chương 109

Dịch: Phong Bụi

Sau khi vào đông là minh đản (1) của Hầu Ngọc Khôi, Thương Tế Nhụy là bạn tốt không phân biệt tuổi tác của Hầu Ngọc Khôi, trường hợp này không thể không tham dự, chính là một nấc thang tự nhiên. Những gánh hát nghỉ hí khác chắc hẳn cũng sẽ mượn dịp này để khai trương lại. Ngày hôm nay, Thương Tế Nhụy trở lại hậu đài Thủy Vân lâu, chuẩn bị việc quay lại hát. Quá khứ hồi mọi người suốt ngày gặp mặt đó, nghĩ đủ phương thức giấu giếm y, lừa bịp y, dỗ gạt y, thật giống như không cùng một guộc với y; lâu rồi mới gặp mặt, thật đúng là nhớ y muốn chết! Nhớ lại tất cả đều là những điều thú vị của Thương Tế Nhụy, không có y, hậu đài này liền không thú vị nữa. Vì vậy Thương Tế Nhụy vừa về tới hậu đài, mọi người chân tâm thật ý xúm lại xung quanh y, ríu ra ríu rít.

(1) Minh đản: sinh nhật của người đã khuất.

Nguyên Lan giống như khi còn bé đứng ở sau lưng ghế Thương Tế Nhụy, để đầu y để ở ngực mình, lộn ngược mặt quở trách nói: “Vì một tiểu nha đầu chết yểu, vốn không quen biết, nghiệt là do người Nhật Bản tạo, cậu đau lòng thay cô ta làm cái gì? Để chúng tôi vật vờ có đầu không có đuôi, cậu còn không trở lại nữa, chúng tôi Tết cũng coi như mất toi, chỉ có thể đi xin cơm!”

Thương Tế Nhụy cười nói: “Sư tỷ chớ ỷ lại tôi, tôi không có ở đây, các chị mới dễ hát tại gia, mới phát tài chứ!”

Thập Cửu ở bên cạnh kêu lên: “Nghe kìa, Tế Nhụy biết cãi lại rồi kìa!”

Nguyên Lan thuận tay sờ sờ cằm Thương Tế Nhụy, nói: “Bây giờ là ai đang giúp cậu cạo râu? Trông gai tay chưa này! Chốc nữa hóa trang, bôi vôi trên quả cà tím, xem cậu lên sân khấu thế nào!”

Lúc ở nhà không nhìn ra, đến khi bóng đèn gương hóa trang hậu đài chiếu một cái, dưới cằm trên môi thật đúng là có cái bóng xanh nhạt, chỉ trách tay nghề Trình Phượng Đài không lanh lẹ! Thế là chiều hôm nay, Thương Tế Nhụy dùng hai đồng xu bằng bạc làm cái nhíp nhổ râu, không ngừng phát ra tiếng vang lách cách. Hậu đài này, chỉ có y có thể phách lối như vậy. Một lúc sau mọi người đều đến đông đủ, Thương Tế Nhụy tay không nhàn rỗi, vẫn lách cách vừa nhổ râu vừa họp, vừa vắt chân chữ ngũ, nghẹo người, điệu bộ khó coi cực kỳ.

Nhậm Ngũ bây giờ là thư ký của Thủy Vân lâu, việc lớn thì có ghi chép sổ sách, việc nhỏ thì có viết biển hiệu bằng màu nước, không có gì là anh ta không làm được. Lúc này công bố danh sách hí sau khi mở hí, đi lên trước báo với Thương Tế Nhụy hai vở trích đoạn hí, một vở trọn bộ hí, theo thứ tự là Đả Kim Chi (đánh cành vàng), Tọa lâu sát Tích cùng Thoa đầu phượng. Thương Tế Nhụy nghe xong, nghẹo người cười nói: “Ta sao mà xui xẻo vậy chứ! Không phải là bị chồng đánh, thì là bị chồng gϊếŧ, cuối cùng còn gặp phải mẹ chồng ác độc!”

Nói mọi người đều cười, Nhậm Ngũ đỏ mặt nói: “Có lỗi với ban chủ, là tôi thiếu suy xét.” Thương lượng đem Tọa lâu sát Tích đổi thành Du long hí phượng(2), Thương Tế Nhụy liền nói: “Nói với giám đốc Cố, Lý Phượng Tỷ ta hát trong hí viện.” Vở hí này có chút suồng sã, đặt ở trong hí viện náo nhiệt thì quá thích hợp. Xác định xong các mục hí của mọi người, thì chuẩn bị tan họp, nhóc chạy việc vặt bỗng nhiên nói có hai tên lính Nhật Bản đến. Thương Tế Nhụy không muốn ra mặt qua loa lấy lệ với người Nhật Bản, cũng đoán chừng là đám binh lính càn quấy gây sự, bảo Nhậm Ngũ Nhậm Lục cầm một chút tiền đuổi bọn họ đi, dặn dò: “Cứ nói ta không có ở đây, không biết đi đâu chơi rồi, hậu đài nghỉ, không có người quyết định, có chuyện tìm giám đốc Cố nói là được.”

(2)“Du long hí phượng”: Câu chuyện kể về việc Minh Võ Tông vi hành, tới trấn Mai Long, trọ tại quán rượu gia đình Lý Long, đem lòng yêu em gái (hoặc con gái) của anh ta. Cuối cùng kết cục có nhiều ý kiến, Võ Tông hoặc là bội tình bạc nghĩa với Lý Phượng Tỷ, hoặc là đón vào hậu cung, người hữu tình cuối cùng thành quyến thuộc.

“Đả kim chi”: Kịch tình là Đường Đại Tông gả con gái là Thăng Bình công chúa cho con trai thứ sáu của Phần Dương Vương Quách Tử Nghi là Quách Ái làm vợ. Vào sinh nhật 60 tuổi của Phần Dương Vương, con trai, con rể lần lượt đến chúc thọ, duy chỉ Thăng Bình công chúa không đi, dẫn đến nghị luận, Quách Ái giận mà quay về cung, đánh công chúa. Công chúa khóc kể cha mẹ, ép cầu Đường Hoàng trị tội Quách Ái, Quách Tử Nghi trói con trai lên điện xin tội, Đường Hoàng biết lý lẽ, lo cho đại cuộc, đồng thời gia phong Quách Ái. Hoàng hậu khuyên con rể trách con gái, vợ chồng son tiêu trừ hiềm khích trước kia, hòa hảo như lúc ban đầu.

“Tọa lâu sát Tích” là trích đoạn hí tái hiện đoạn Tống Giang gϊếŧ Tích Kiều trong Thủy Hử truyện Tống Giang sau khi từ biệt Lưu Đường, gặp Diêm Bà, Diêm Bà kéo hắn tới Ô Long Viện, muốn thúc giục con gái Tích Kiều làm lành cùng Tống Giang, nhốt hai người ở trên lầu. Tống Giang cả đêm mất ngủ, sáng sớm dậy vội vàng đi, để quên túi công văn, Diêm Tích Kiều nhặt được, đọc được sách của Tiều Cái. Tống phát giác, liền quay về đòi lại, Diêm ép hắn ba chuyện, Tống bất đắc dĩ phải nghe theo, Diêm vẫn muốn báo quan, Tống Giang giận gϊếŧ chết cô ta.

“Thoa đầu phượng” dài quá nên không giới thiệu ở đây nữa

Hậu đài vì để ngụy trang ra trạng thái trống trải, người người đều không lên tiếng, hạt dưa cũng không dám cắn, cũng không dám húp trà sì sụp, chỉ có hai đồng xu kia của Thương Tế Nhụy vẫn còn vang lên lách cách. Sau một lát, liền nghe thấy bên ngoài cửa Nhậm Lục giương cao giọng: “Chết mất thôi! Thật không hiểu tiếng người! Chúng ta mãi nghệ biết nói thế nào với hoàng quân các người? Ban chủ của chúng ta đây là phong hầu, phong hầu hiểu không? Haizz! Chính là quán cơm sửa bếp! Người hát hí cả năm dùng giọng hát để nấu cơm, trời hanh vật khô y cũng không chịu được! Cũng phải nghỉ mấy ngày giống như bếp lò! —— quán cơm nghe không hiểu? Mỉ xi (cơm trong tiếng Nhật)! Mỉ xi biết không? Đúng rồi đấy! Bếp lò chính là thứ các người tạo ra mỉ xi ấy!”

Tất cả mọi người ở bên trong phòng dở khóc dở cười nghe Nhậm Lục độc thoại tấu nói cho lính Nhật Bản nghe, Thương Tế Nhụy cười hai tiếng, trong đầu nghĩ Nhậm Lục bị bệnh gì không biết, đàn gảy tai trâu mà! Tiếp liền nghe thấy Nhậm Ngũ kêu một tiếng: “Ối! Trưởng quan! Có gì từ từ nói! Chớ động thủ!” Không cần hỏi cũng biết, lính Nhật Bản bị cái miệng lưỡi thiên đao vạn quả của Nhậm Lục lải nhải phát phiền, muốn đánh người!

Thập Cửu nhướng mày một cái, cùng Nguyên Lan liếc nhau một cái, vừa muốn đi ra lý luận. Bọn họ Thủy Vân lâu luôn luôn là âm thịnh dương suy, đàn bà con gái còn hữu dũng hữu mưu hơn so với đàn ông, gặp phải chuyện lớn chuyện nhỏ, toàn dựa vào mấy vị sư tỷ muội đỉnh môn lập hộ quyết định. Nhưng lần này, Thương Tế Nhụy trải qua sự việc của Thương môn Đổng Thị, tuyệt không dám để cho cô nương nhà mình rơi vào mắt người Nhật Bản, nắm Thập Cửu kéo về, đẩy về phía sau mình: “Tiểu Lai dẫn các sư tỷ đến trong phòng thay quần áo đợi một hồi! Ta đi nói!”

Đã không còn kịp nữa rồi, vừa nói chuyện lính Nhật Bản đã xông vào, ngược lại không có súng, hẳn là quan văn, thấy Thương Tế Nhụy, trước chào theo kiểu nhà binh, ánh mắt liền quét qua về phía các nữ đào kép. Thương Tế Nhụy da đầu tê dại, ưỡn ngực ra ngăn ở trước người các sư tỷ, phòng bị vô cùng vững vàng nhìn chăm chú vào cử động của lính Nhật Bản, lòng nghĩ nếu như bọn họ dám làm gì, nhiều người ở đây, người biết công phu nhiều hơn, trước đánh gần chết hai người bọn họ rồi tính sau! Thật ra thì lính Nhật Bản cũng không phải là nổi lên ác ý, đám người Nguyên Lan Thập Cửu mùa đông vẫn mặc kỳ bào lụa mảnh dẻ, lại mang giày cao gót, nhìn qua cao hơn bọn họ nửa cái đầu, khiến người ta cực kỳ thiếu nhuệ khí. Lính Nhật Bản đưa một tờ văn thư đến tay Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy cũng không thèm nhìn, chuyển đưa cho Nhậm Ngũ. Nhậm Ngũ nhận lấy ánh mắt quét qua thật nhanh, cảnh giác trừng lính Nhật Bản một cái, kề vào tai Thương Tế Nhụy lẩm bẩm một hồi. Nhật Bản chiếm lĩnh Bắc Bình, ra lệnh cưỡng chế Thương gia toàn bộ khai trương, duy trì ổn định thị trường. Trong giới văn nghệ, Thủy Vân lâu là đứng mũi chịu sào.

Thương Tế Nhụy hai đồng xu bạc nắm ở trong tay lăn qua lộn lại, trong lòng cũng lăn qua lộn lại, giống như bị hắt đầy nước mũi vào ngay mặt, còn chưa hiểu đầu cua tai nheo, Nhậm Ngũ liền thấp giọng nói: “Ban chủ, chúng ta không thể đồng ý điều này! Hồi sau người bên ngoài không nói ngài tại sao lại nghỉ hí, ngược lại sẽ nghị luận ngài tại sao mở rương, sẽ gây chán ghét cực kỳ!” Thương Tế Nhụy gật gật đầu, tuyệt không chịu gây chán ghét, nói với lính Nhật Bản: “Biết rồi, hai vị xin trở về đi!”

Lính Nhật Bản móc ra một cây bút từ trong túi áo, không chịu buông tha muốn Thương Tế Nhụy lập tức ký tên trên tờ lệnh. Đây là bức người giấy trắng mực đen làm dân thuận theo, Thương Tế Nhụy hít sâu một hơi, mặt lạnh lẽo: “Ta không biết viết chữ!” Lính Nhật liền móc ra một hộp mực dấu, muốn Thương Tế Nhụy ấn dấu vân tay lên. Thương Tế Nhụy làm như không nghe thấy, nghiêng đầu sang một bên. Bộ dáng kia của y, người không biết rõ mà nhìn sẽ cảm thấy rất lịch sự rất ôn thuận, quả thật đơn bạc vô lực giống như một cô gái. Lính Nhật Bản liền tiến tới túm lấy tay y đẩy lưng y, thét to mấy tiếng như đang huấn luyện chó, định ấn y ở trên bàn ép lăn dấu tay. Thương Tế Nhụy nhất thời giận dữ, không chút suy nghĩ, trở tay liền thúc cho lính Nhật một cùi chỏ, đánh bay cả mắt kính của gã. Một tên lính Nhật Bản khác thấy vậy, hét lớn một tiếng, nắm đồ dùng biểu diễn ngay bên tay đón đầu bổ về phía Thương Tế Nhụy. Hậu đài nhỏ hẹp như vậy, Thương Tế Nhụy né người lộn một cái, đυ.ng vỡ một ngọn đèn sứ, bản thân cũng ngã chật vật.

Chuyện đến tình hình này, căn bản không cần ai gọi, các sư huynh đệ vén tay áo nhao nhao nói: “Tiểu quỷ Nhật Bản! Cái thứ gì chứ! Dám động thủ với ban chủ!” Chen nhau lên, ba chân bốn cẳng, người thì kéo áo người thì bóp cổ. Nhậm Lục tức tối xông lên trước đánh chừng mấy đòn Thái Bình quyền, đánh đến mức lính Nhật Bản kêu gào như gϊếŧ heo. Thấy sắp gây ra đại họa, Nguyên Lan Thập Cửu hết sức cuống quýt, ra sức kéo cản, nhưng các cô nào có đủ sức lực kéo được đám đàn ông, chỉ khiến cho bản thân tóc mai bay tán loạn. Có điều sau một lúc, giám đốc Cố nghe tiếng chạy tới, thấy Thủy Vân lâu lại đang cả đám đánh nhau với người Nhật Bản, bị doạ sợ đến mức gan mật đều muốn vỡ ra, vội vàng chỉ huy thủ hạ tách bọn họ ra, cúi người gật đầu về phía lính Nhật Bản. Lính Nhật Bản mới vừa rồi hoàn toàn bị đánh ngây người, bây giờ thấy giám đốc Cố, mới hoàn hồn, nhớ tới thân phận của mình, gan to hơn, mặt mũi lập tức hung dữ, tuyên bố muốn dẫn độ tất cả mọi người nơi này. Làm sao có thể! Giám đốc Cố khom người khiêm tốn đàm phán giá tiền, cầu trưởng quan nương tay cho. Thủy Vân lâu bên này vẫn cứ hùng hùng hổ hổ, lính Nhật Bản càng nuốt không trôi cục tức này, tại chỗ liền muốn bắt người, Thương Tế Nhụy xứng đáng không thẹn là kẻ đứng đầu gây hoạ, nhưng ánh mắt bọn họ vừa mới đυ.ng phải Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy vỗ bàn một cái, khuôn mặt càng hung dữ hơn so với bọn họ, muốn cắn người. Lính Nhật Bản thuận tay chỉ một cái, chỉ vào một kẻ quen mặt : “Ngươi! Đi!”

Nhậm Lục chỉ lỗ mũi mình không nói ra lời.

Đi theo lính Nhật Bản, thế nào cũng phải trôi một lớp da, trở lại liền khó khăn! Nhậm Lục nói gì cũng không đi, kêu cha gọi mẹ, một hồi túm giám đốc Cố cản ở trước mặt, một hồi lại núp ở sau lưng Thương Tế Nhụy, đang loạn như một nồi cháo thì Đỗ Thất lười biếng gõ gõ cửa: “Cha vẫn chưa tới cơ mà! Các ngươi đã cướp tiền mừng tuổi rồi!”

Tất cả mọi người ở hậu đài dừng tay chân lại nhìn về phía anh ta, bên người Đỗ Thất còn có một người khác, vành nón ép xuống thật thấp, quấn một cái khăn quàng dày, mang mắt kính. Không cần Đỗ Thất mở miệng, anh ta trước đã đi đến bên cạnh nói chuyện với lính Nhật Bản, thì ra là Tuyết Chi Thừa. Tuyết Chi Thừa lấy ra một quyển giấy chứng nhận, trong miệng nói tiếng Nhật thật thấp, nói nhanh như bay, dường như sợ người khác nghe thấy. Lính Nhật Bản chật vật vô cùng, chỉnh đốn y phục mũ mão định chào, đầu gật gật một chút, bộ dáng cực kỳ cung kính, cuối cùng lại khom người 90 độ với Tuyết Chi Thừa, không nói gì liền đi. Bọn họ vừa đi, mọi người chỉ sững sờ nhìn chằm chằm Tuyết Chi Thừa, Tuyết Chi Thừa hắng hắng giọng, như có nỗi niềm khó nói, mặt đầy ngượng ngùng nói: “Không phải chuyện gì ghê gớm, văn kiện này, nhằm vào bộ phận nhân viên Thương gia nghỉ việc, không phải nhằm vào Ông chủ Thương.”

Nguyên Lan ánh mắt khẽ động, nhún người chào Tuyết Chi Thừa cười nói: “Vị tiên sinh Nhật Bản này dường như rất có tiếng nói! Nhờ đại giá của ngài, xin hãy hồi bẩm hoàng quân (quân Nhật), lê viên chúng tôi bàn về tư cách lai lịch, bàn về danh vọng, hẳn phải là Vinh Xuân ban của Khương gia đứng đầu, nghỉ hí cũng là bọn họ khởi đầu. Sư đại gia không khai trương, người làm cháu không tiện vượt qua bối phận này!”

Tuyết Chi Thừa rất nghiêm túc gật gật đầu ghi nhớ. Trong lúc Đỗ Thất nói đôi câu, tay rảnh rỗi sắp xếp đồ diễn chỉnh tề, vừa nói với Thương Tế Nhụy: “Nghe bọn nhỏ nói em hôm nay đến hậu đài, phải chặn em lại! Hết bận chưa? Hết bận rồi đi cùng bọn anh! Đi nghe hí!” Thương Tế Nhụy đồng ý, thuận tay ném hai đồng bạc nhổ râu cho Nhậm Lục, cũng không quay đầu lại nói: “Coi như an ủi!” Đồng bạc rơi vào trong bàn tay, Nhậm Lục híp mắt cười, đi theo sau cái mông y kêu: “Tạ ban chủ ban thưởng!”

Chuyến này đi nghe hí cùng bạn bè, Tuyết Chi Thừa không nói nhiều như trước kia, anh ta ngồi đó chuyên chú nghe hí, nhưng vở hí này rất bình thường, sự chuyên chú của anh ta liền tỏ ra buồn buồn không vui, Thương Tế Nhụy nói chuyện với anh ta, anh ta cũng như thể không nghe thấy. Đỗ Thất cùi chỏ chọc chọc Tuyết Chi Thừa, lạnh giọng nói: “Kêu cậu đi ra ngoài là để giải sầu, trước mặt Ông chủ Thương, cậu vẫn cần thể diện sao?”

Tuyết Chi Thừa lập tức hết sức sợ sệt gật gật đầu với Thương Tế Nhụy, đáp một tiếng, quay đầu lại trầm mặc, quả thực không phải tác phong trước kia của anh ta. Tận đến lúc buổi tối ăn cơm, trong phòng bao nhỏ của tiệm cơm, Tuyết Chi Thừa không thể không tháo khăn quàng và mũ ra, khuôn mặt kia dọa cho người ta giật mình, vết bầm tím hai bên trái phải quai hàm chưa tiêu, khóe miệng cũng rách. Căn cứ vào kinh nghiệm động võ nhiều năm của Thương Tế Nhụy, đây là bị đánh mười mấy cái bạt tai, không khỏi sợ hãi nhìn Đỗ Thất một cái, trên mặt Đỗ Thất chỉ có vẻ thương hại. Tuyết Chi Thừa ôm mặt, ánh mắt liếc nhìn Thương Tế Nhụy một cái: “Để Ông chủ Thương chê cười rồi, mặt mũi tôi như vậy, không nên ra cửa gặp bạn bè, haizz!”

Thương Tế Nhụy nghiêm mặt nói: “Anh gặp phải việc gì khó khăn, nói cho tôi nghe, tôi giúp anh tìm lại công bằng!”

Đỗ Thất vung tay lên ngăn y lại: “Chớ xen vào, nhà người ta anh trai đánh em trai.”

Thương Tế Nhụy nghe, ồ một tiếng gật gật đầu, hết sức thấu hiểu nói: “Anh trai đánh em trai, vậy không thể nói là mất mặt.” Xem ra y khi còn bé cũng không ít lần bị anh trai đánh.

Tuyết Chi Thừa yêu thích hí khúc thơ ca, ngành học lại là côn trùng học. Ba người bọn họ làm sinh kế hoa trong gương trăng dưới nước, xây lâu đài trên cát, vốn cách cuộc sống thực tế rất xa, trò chuyện cái gì cũng không bàn tới chính trị. Nhưng bây giờ thời cuộc như vậy, Tuyết Chi Thừa dẫu sao lại là một người có dòng máu Nhật Bản, uống một chút rượu, nói tới nói lui, không thoát được chuyện trước mắt. Đỗ Thất nói đến chuyện hí viện thường xuyên bị lính Nhật Bản xông vào, lúc gánh hát ra khỏi thành, lại còn muốn mở rương quần áo lục soát, rương quần áo của gánh hát có thể tùy tiện động vào sao? Trong đó cần chú trọng biết bao nhiêu! Không chỉ mở rương quần áo, còn muốn lật giở từng kiện từng kiện. Vương Tiểu Bình ông chủ Vương không phục cái lý này, tranh chấp mấy câu cùng người Nhật Bản, bị đánh tại chỗ, đến bây giờ còn nằm đo giường. Đỗ Thất trong lòng rất coi Tuyết Chi Thừa là bạn, nhắc tới không tránh được ý chỉ trích, cứ là người Nhật Bản, đều gọi là “các ngươi”. Thương Tế Nhụy cùng Tuyết Chi Thừa không quen thuộc như vậy, không tiện oán trách cùng Đỗ Thất, yên lặng hạ thấp mắt ăn thức ăn, trong miệng không biết là tư vị gì. Nếu không phải Tuyết Chi Thừa hôm nay tới đúng lúc, nếu không phải hôm nay người đến là hai lính văn thư, trận tai vạ tại hậu đài này không biết phải thu dọn như thế nào, thật là thay triều đổi đại rồi, đạt quan quý nhân chiếu cố Thủy Vân lâu chạy gần hết, hai tên lính quèn liền dám đến Thủy Vân lâu ngang ngược ầm ĩ, đánh đập gây náo loạn. Đã từng trải qua cho nên cũng không trách Đỗ Thất nói những lời như vậy, không gặp phải lúc nguy cấp thì vẫn không ý thức được mối quan hệ cùng chung vinh nhục giữa quốc gia và cá nhân này. Nghiệp đào kép thấp hèn, về phần này, người đã trải qua thấm thía hơn người bình thường nhiều lắm.

Thương Tế Nhụy bên này chịu ấm ức còn chưa nói gì, Tuyết Chi Thừa ngược lại oa một tiếng, gục xuống bàn khóc rống lên! Luôn miệng nói xin lỗi bọn họ, mình là tội nhân. Đỗ Thất cùng Thương Tế Nhụy kinh ngạc liếc nhau một cái, rốt cuộc không đành, vỗ vỗ bả vai Tuyết Chi Thừa nói: “Lời tôi nói cũng không phải cố ý nói cho cậu nghe… Haizz, được rồi được rồi, tôi tự phạt ba ly!”

Đỗ Thất uống xong ba ly rượu, Tuyết Chi Thừa vẫn nước mắt cuồn cuộn, trong miệng đổi thành không muốn sống nữa, chết cho xong, sau đó bắt đầu xì xồ nói tiếng Pháp.

Thương Tế Nhụy chỉa chỉa miệng về phía anh ta: “Say sao? Nói cái gì vậy?”

Đỗ Thất ăn một miếng thức ăn: “Say rồi. Đọc thơ đấy.”

Thương Tế Nhụy hỏi: “Thơ gì thế?”

Đỗ Thất ngóng tai nghe chốc lát, phiên dịch cho: “Tôi yêu nhớ tới những thời đại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ kia… Mặt trời vuốt ve xương mu của bọn họ… Nàng dùng bầu sữa màu nâu của mình… nuôi dưỡng cả vũ trụ…”

Thương Tế Nhụy cả kinh thất sắc, luôn miệng xua tay kêu ngừng: “Mau ngăn lại đi Thất thiếu gia! Người Nhật Bản cũng quá phóng đãng rồi!”

Đỗ Thất liếc y một cái: “Đây là một bài thơ Pháp!”

Thương Tế Nhụy không để ý, ghé vào bên cạnh khuôn mặt Tuyết Chi Thừa, như nói một mình, chép chép miệng: “Gớm nhỉ! Anh ta còn muốn cho ông trời bú sữa! Bản lãnh lớn gớm!”

Người ngoài say tuý luý rồi, Thương Tế Nhụy cởi bỏ mặt nạ giả tạo văn nhã ít nói, miệng đầy lời mê sảng. Đỗ Thất cất tiếng cười to, bưng mặt Thương Tế Nhụy hôn một cái, hai người dán lấy nhau ôm lấy nhau, dính như mật, đều có mấy phần say. Buổi chiều ở hậu đài, lính Nhật Bản đẩy qua đẩy lại làm rách một miếng da trên mu bàn tay Thương Tế Nhụy, vết thương kia, đỏ tươi như bôi son. Đỗ Thất liền nắm cái tay kia của y, nói: “Tế Nhụy, ta không chịu cái oan uổng từ đám con mẹ nó Nhật Bản nhỏ thó đó! Ta mang em đi Mỹ!”

Thương Tế Nhụy lắc lắc đầu: “Không đi, em muốn đi Pháp, tiếng Pháp nghe hơi giống tiếng Sơn Đông, em dễ học.” Y nhìn Tuyết Chi Thừa và nói như vậy, Đỗ Thất liền mắng về phía Tuyết Chi Thừa: “Cái rắm! Hắn nói cái gì cũng đều giống tiếng Sơn Đông” còn nói: ” Được, chúng ta liền đi Pháp, anh có một toà biệt thự nhỏ bên bờ biển ở đó!”

Thương Tế Nhụy do dự một chút: “Nước Pháp không có Broadway.”

Đỗ Thất nói: “Nước Mỹ có Broadway.”

Thương Tế Nhụy nói: “Nhưng nước Mỹ không có Hương Sơn, không có Thiên Kiều, không có Chính Ất Từ, không có Quảng Đức Lâu…” Thương Tế Nhụy lầm bầm đếm bên tai Đỗ Thất, dường như có chút đau lòng, Đỗ Thất cũng cảm thấy đau lòng.

Trên đường về nhà, lắc lư trong xe hơi, chút men rượu kia toàn bộ xông lên đầu. Thương Tế Nhụy chống cánh cửa, đứng trong tuyết một hồi mới đi vào. Trong phòng, sư phó xoa bóp xoa bóp lưng cho Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài nằm trên ghế sa lon gọi điện thoại: “Tôi không đi được, bị thương, đau thắt lưng… Đi cái con mẹ mi! Nói sau nhé! Trước đón Tử Tình bình an đến nhà hàng đã, thằng ranh con đó thấy chị nó là ngoan ngay!” Cúp điện thoại, anh giải thích với Thương Tế Nhụy: “Thịnh Tử Vân thằng khốn này, tốt nghiệp còn không trở về Thượng Hải, chị nó tới bắt nó về.” Thương Tế Nhụy không phản ứng. Trình Phượng Đài nói chuyện tiếp cùng sư phó xoa bóp, sư phó cười híp mắt nói: “Trình Nhị gia còn không tin tôi? Thương thế kia thật không có vấn đề! Năm ấy Ông chủ Tiết của Thượng Hải nhào lộn ở nhà hát Thiên Thiềm, khán giả có vị khách nữ không hiểu quy củ, ném tiền thưởng không ai ném vào giờ phút quan trọng, làm anh ta giật mình! Bả vai bị ngã sụp một mảnh!”

Trình Phượng Đài nói: “Ôi trời! Sau đó thì sao?”

Sư phó xoa bóp nói: “Sau đó tôi liền chạy Thượng Hải một chuyến, chữa khỏi cho anh ta! Chút thương thế này của ngài, nếu có thể để lại hậu di chứng, ngài tới đập bảng hiệu của tôi được không?”

Thương Tế Nhụy ngồi ở đối diện bọn họ nhìn một hồi, bỗng nhiên đứng dậy, không nói hai lời, đi lên liền đem bàn tay cóng lạnh như băng nhét vào trong cổ Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài như bị điện giật, nhảy bắn lên, lanh lẹ tựa như khỉ. Thương Tế Nhụy nói với sư phó xoa bóp: “Hắn chính là bệnh nghi ngờ quá nặng! Làm phiền ngài đi lại nhiều!”

Sư phó xoa bóp mặt đầy vẻ tươi cười, tính khí rất dễ chịu thu tiền xem bệnh, lại nhìn nhìn mặt của Thương Tế Nhụy, chậm rãi nói: “Ông chủ Thương uống rượu nóng, tay ngược lại lạnh như vậy, kiềm chế tích thương ở phế phủ, mới dễ sinh khí ấm!”

Trình Phượng Đài xỏ dép vào khoác xiêm y, rất ân cần đi tới cầm tay y: “Không phải sắp mở rương rồi sao! Sao còn dám uống rượu!” Sư phó xoa bóp thấy, xấu hổ thay hai người bọn họ, lập tức cáo từ. Vết thương trên tay Thương Tế Nhụy bị Trình Phượng Đài bóp phát đau, nhưng không dám bại lộ, sợ Trình Phượng Đài hỏi nhiều, rút tay ra kêu Tiểu Lai chuẩn bị một ly nước giấm thơm tới giải rượu. Trình Phượng Đài lại ý kiến: “Không phải nói giấm làm nghẹn giọng sao? Uống chút mật ong!” Nhưng hắn không dám sai sử Tiểu Lai, chỉ đành tự mình đi pha nước mật ong cho Thương Tế Nhụy.

Thương Tế Nhụy có cùng tính khí với đại đa số đàn ông, về đến nhà, ngược lại không muốn nói tới sự nghiệp bên ngoài. Có lúc thà gây sự với Trình Phượng Đài cãi vã đánh nhau nổi điên, cũng không thổ lộ dù là một chữ. Trình Phượng Đài bưng mật ong tới, Thương Tế Nhụy trong nháy mắt đã ngã ngủ trên ghế sa lon rồi, chờ y mơ hồ tỉnh lại, mật ong đã lạnh, Trình Phượng Đài bưng tay y đang bôi thuốc nước đỏ. Thương Tế Nhụy không nói lời nào, mệt mỏi nửa mở mắt nhìn Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài làm việc rất tỉ mỉ, chẳng khác gì đang làm giải phẫu ngoại khoa: nhíp, quấn bông gòn, bôi hai lớp thuốc, dán miếng cao.

Thương Tế Nhụy nhìn đủ rồi, khàn giọng mở miệng nói: “Ngày tôi lên sân khấu nếu như không rửa sạch được thuốc nước đỏ này, anh liền ăn đòn.”

Y bỗng nhiên lên tiếng, Trình Phượng Đài bị dọa giật mình, sau đó cam chịu số phận nói: “Tốt bụng mà không được báo đáp mà! Còn biết mình sắp lên sân khấu? Uống chẳng khác gì mèo say. Lên giường ngủ đi!”

Thương Tế Nhụy đưa tay ra với Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài đi sang ngồi kéo y lên, ôm vào trong lòng lắc lư, y cả người vô lực rũ xuống, thấp giọng nói: “Tôi hát hí ở trong hí viện, anh phải tới.”

Trình Phượng Đài nhẹ giọng cười nói: “Em hát hí ở chỗ nào tôi cũng tới.”

Thương Tế Nhụy lại ngủ tiếp.

Thương Tế Nhụy người này, điểm tốt đẹp trọng yếu nhất chính là không để bụng, chuyện khiến người ta bực bội trong ngành lê viên quá nhiều, không để bụng không sống được tới ngày hôm nay. chuyện từng có mâu thuẫn với lính Nhật Bản này, ngày hôm sau ngủ dậy liền rơi rớt bảy tám phần, đến ngày mở hí, nếu như hỏi Thương Tế Nhụy lính Nhật Bản tới hậu đài làm gì, y đã không còn nhớ nổi! Hậu đài dĩ nhiên cũng không ai nhắc đến chuyện rắc rối này, đều đang đầu bù tóc rối chuẩn bị hoá trang hí. Trình Phượng Đài dựa vào bàn hóa trang nhìn Thương Tế Nhụy siết gọn tóc, vướng tay vướng chân, lắm mồm nhiều chuyện: “Em cho tôi ngồi chỗ gì thế! Vừa sát phía trước, lại ở trong góc, tôi không ngồi chỗ đó! Hò hét ầm ĩ! Cũng không nhìn trọn được sân khấu!”

Thương Tế Nhụy chỉnh trang đầu, liếc mắt nhìn hắn: “Nói anh là người ngoài nghề, anh còn không nhận! Đi theo Phạm Liên cái tên chẳng hiểu biết gì, chỉ biết đặt phòng bao ở tầng hai, tỏ ra các anh có tiền đúng không! Cái này gọi là cửa xuống sân khấu ngàn vàng khó mua! Có biết hay không?”

Trình Phượng Đài quả thật chưa từng nghe nói những lời này, cái biết trước ngàn vàng khó mua, già mà gầy ngàn vàng khó mua, ngàn vàng khó mua, tưởng chừng chỉ là một câu chẳng chút quan trọng. Trình Phượng Đài giễu cợt nói: “Vé bán chạy quá bán hết sạch, giờ dỗ dành tôi chứ gì? Tôi hôm nay phải chiêu đãi khách đấy!”

Nguyên Lan ở bên cạnh chen miệng: “Điều này là thật đó, Nhị gia, cửa xuống sân khấu đều là nghệ sĩ dành cho người thân thiết ngồi!” Vừa nói, nhướn nhướn mày, ném ra một ánh mắt mập mờ. Trình Phượng Đài bèn cười.

Hậu đài sắp phải lên diễn, bắt đầu ào ra bên ngoài, Trình Phượng Đài cũng bị đẩy đi. Trước khi đi Thương Tế Nhụy cố ý gọi hắn lại, bảo hắn “Vểnh tai, cẩn thận nghe hí”, Trình Phượng Đài đồng ý. Bên kia cửa xuống sân khấu, Phạm Liên cùng chị em Thịnh Tử Tình Thịnh Tử Vân ngồi một bàn, trò chuyện sôi nổi. Thịnh Tử Vân nhìn thấy Trình Phượng Đài, nụ cười trên mặt nhất thời vụt tắt, từ sau lần gặp mặt ở trên Thượng Hải, cậu ta liền có chút tránh né Trình Phượng Đài, có chút không được tự nhiên giận mà không dám trút. Trường học tốt nghiệp rồi không được ở ký túc nữa, cũng không nói tới ở nhờ Trình gia, mướn chung một căn nhà bừa bộn ở bên ngoài cùng bạn học, dựa vào viết bài cho báo và xin tiền nhà sống qua ngày. Nhà ban đầu thúc giục ghê lắm, đến khi Thượng Hải thất thủ, ngược lại không thúc giục cậu ta nữa. Trình Phượng Đài liếc mắt liền nhìn thấu tâm tư khϊếp nhược đáng xấu hổ kia của Thịnh Tử Vân đối với Thương Tế Nhụy, căn bản không coi cậu ta là người, nhưng lại vô cùng thân thiết với Thịnh Tử Tình, gọi cô chị Tử Tình. Thịnh Tử Tình là chị ruột của Thịnh Tử Dạ bạn học cũ Trình Phượng Đài, ở nước ngoài đã mấy năm, chung thân đại sự bị nghiệp học trì hoãn đã lâu, đến nay cũng vẫn chưa kết hôn. Gần đây nghe nói sức khoẻ của ông già nhà bọn họ không được tốt, những ngày tháng ở nhà của Thịnh Tử Tình càng khó khăn, bởi vì trong loại gia tộc kiểu cũ này, một khi nhắc tới chia gia sản, con gái chưa lập gia đình sẽ được chia đều gia sản như con trai. Thịnh gia lão phu nhân và phu nhân yêu quý con trai và cháu trai hơn, sợ con gái được chia nhiều rồi, tương lai toàn để con rể được lợi, thống nhất ý kiến dùng mọi cách gây khó khăn đối với Thịnh Tử Tình, nhất định phải ép cô lập tức kết hôn. Thịnh Tử Tình khổ sở cực kỳ, dứt khoát chạy tới Bắc Bình làm bộ bắt em trai về nhà, thật ra thì hai chị em đều không định trở về.

Trình Phượng Đài biết những chuyện này, ngoài mặt dĩ nhiên không nói gì hết, Thịnh Tử Tình cũng không để lộ ra chút xíu gì vẻ lo lắng, cười nói như thường cùng Trình Phượng Đài bọn họ. Cô móc ra một xấp thư từ trong túi xách, dày chừng nửa cục gạch, nói: “Đây là Nguyên Trinh cho cậu.” Trình Phượng Đài vừa nghe là Triệu Nguyên Trinh, rất có hứng thú ngay mặt liền mở ra đọc, Phạm Liên cũng thò đầu nhìn. Trong thư đầu tiên rơi ra mấy hạt châu tựa như hạt bồ đề, Trình Phượng Đài nắm trong lòng bàn tay, từ từ đọc thư. Một xấp này chính là tập hợp của rất nhiều phong thư, nói đông nói tây rất dài, vụn vặt linh tinh, nói đến phim điện ảnh mới, máy bay Nhật Bản thả lựu đạn, binh lính ngoài đường phố đâm xuyên bụng người Trung quốc, Tĩnh An Tự có một đạo sĩ biết coi bói, ai và ai đang chuẩn bị ly dị, Thượng Hải không mua được thuốc giảm đau vân vân. Có mấy thư là chữ bút lông, cũng có mấy thư là viết bằng tiếng Anh, ký tên bằng dấu hôn môi son. Trong đó có một phong thư nói nhánh cây anh đào Trình gia vươn đến Triệu gia, nở hoa kết trái, bảo Triệu Nguyên Trinh hái ăn, mùi vị bình thường, không ngọt lắm, ăn còn chừa lại mấy hạt anh đào cố ý để lại cho Trình Phượng Đài nhìn cái mới mẻ. Trình Phượng Đài cười mắng, vứt bỏ hạt anh đào đang nắm trong tay, dùng sức lau tay, cười nói với Thịnh Tử Tình: “Chị nói xem người này có phải là bị thần kinh hay không? Ngàn dặm xa xôi làm chuyện buồn nôn như vậy!”

Thịnh Tử Tình cười không dứt, nói: “Cô ta chính là như vậy mà!”

Vở đại trục của Thương Tế Nhụy lên sân khấu, Du long hí phượng , Chính Đức hoàng đế mặc thường phục vào nhà dân, tán tỉnh Lý Phượng Tỷ. Cái tên Thương Tế Nhụy nổi tiếng toàn quốc, Thịnh Tử Tình căn bản không cần người giới thiệu, cười nói: “Năm ngoái Ông chủ Thương tới Thượng Hải, giá vé xào lên tận trời, một chiếc đồng hồ đeo tay Thụy Sĩ đổi lấy một tấm vé, vẫn là cung không đủ cầu, mẹ tôi cùng mấy người tốn rất nhiều công sức mới xem được.” Nhắc tới người mẹ vô tình của cô, nụ cười của Thịnh Tử Tình một chút hậm hực. Phạm Liên vội vàng tiếp miệng: “Đừng nói là làm khách ở Thượng Hải, ngay là ở Bắc Bình cũng một phiếu khó cầu! Mấy ngày nay Vinh Xuân ban Vân Hỷ ban cũng khai trương, theo lý mà nói hí giới hẳn rất dư dả rồi mới phải? Vé của Ông chủ Thương vẫn rất khan hiếm. Chúng ta hôm nay tất cả đều là nhờ phúc của anh rể tôi đấy!” Thịnh Tử Tình kinh ngạc nói: “Phượng Đài quen biết với Ông chủ Thương à?”

Trình Phượng Đài cười chúm chím nhìn Phạm Liên một cái, ý cảnh cáo, Phạm Liên không dám lắm mồm, đánh trống lảng. Thương Tế Nhụy nghỉ ngơi mấy ngày này, xuất hiện trở lại, sức mạnh quả thực cuồng cẳng, khán giả phía dưới cũng đều là người hiểu biết, nhìn thấy y toả sáng, khen ngợi ném tiền thưởng sôi sục. Thịnh Tử Tình được mở rộng tầm mắt, nói câu gì đó, Phạm Liên cũng không nghe thấy, Thịnh Tử Tình không thể làm gì khác hơn là xé giọng, kêu lên nói: “Người xem quá ồn rồi!”

Phạm Liên ghé vào bên tai cô nói: “Đều là quá nhớ y! Chờ y cất giọng là được rồi!”

Quả nhiên đến khi Thương Tế Nhụy cất giọng, khán giả liền dần dần an tĩnh lại. Du long hí phượng vốn đối thoại nhiều, Nguyên Tiểu Địch quá khứ từng khen ngợi Thương Tế Nhụy xứng đáng ngàn lượng thoại bốn lượng hát, tĩnh tâm nghe, âm của Thương Tế Nhụy quả thật ý vị nồng hậu, hí hỏng hát cho người ta ngủ, hí hay hát cho người ta say, khán giả dưới đài đã say gục một loạt. Thương Tế Nhụy bắt Trình Phượng Đài vểnh tai nghe cho kỹ, Trình Phượng Đài không dám không nghe, cũng không tán gẫu, nhìn chằm chằm trên sân khấu nghiêm túc giống như đang học vậy.

Trên sân khấu, Chính Đức hoàng đế hỏi Thương Tế Nhụy: “Ở trấn Mai Long này, là cơm rượu bậc này sao?”

Thương Tế Nhụy: “Có tam đẳng cơm rượu.”

Chính Đức đế: “Gồm tam đẳng nào?”

Thương Tế Nhụy: “Thượng, trung, hạ tam đẳng.”

Chính Đức đế: “Thượng đẳng thì thế nào?”

Thương Tế Nhụy: “Rượu và thức ăn thượng đẳng này, chuyên dành cho Trình Phượng Đài Trình Nhị gia dùng.”

Khán giả đều bùng nổ bừng tỉnh khỏi mộng say.

Trình Phượng Đài giật mình, tựa hồ nghe thấy mình bị điểm danh, chỉ là không dám tin tưởng, cho đến khi phát hiện Phạm Liên cùng Thịnh Tử Vân giống như nhìn thấy ma nhìn chăm chú vào hắn. Những khán giả khác đều ồ lên, người nghe hiểu đột nhiên biến sắc, người nghe không hiểu được người nghe hiểu nói cho một cái, cũng đều hiểu, tiếp theo chừng một lúc lâu, lòng khán giả đều không đặt ở hí nữa, đều đang nghị luận Trình Phượng Đài Trình Nhị gia trong miệng Thương Tế Nhụy, rì rầm không dứt, lòng người hoang mang. Thương Tế Nhụy sớm đoán được giở trò ở trên sân khấu sẽ có kết quả như vậy, hố mình đào tự mình chôn, chật vật kéo hí hỏng trở về.

Thịnh Tử Vân gắt gao nhìn chằm chằm Trình Phượng Đài, sắc mặt xám xịt: “Là mi cưỡng bách y làm như vậy sao?”

Thịnh Tử Tình rầy cậu ta: “Không cho phép nói lời như vậy với Nhị ca!”

Thịnh Tử Vân rưng rưng nước mắt, bi phẫn hét lên với Trình Phượng Đài: “Ta biết mà! Mi đã phá hủy Tế Nhuỵ rồi!” Nói xong, rốt cuộc cũng không dám động thủ với Trình Phượng Đài, chỉ gạt mấy ly trà trên bàn xuống đất, chúi đầu lại chạy. Đứa nhỏ này, không tốt liền không tốt ở chỗ này, bị kí©h thí©ɧ, bị chọc giận, liền chạy là xong chuyện, để lại bà đây bị cọp ăn nó cũng mặc kệ.

Thịnh Tử Tình rất xin lỗi nói: “Chị cũng không biết nó bị làm sao nữa, chị đi hỏi xem sao, Phượng Đài, chúng ta hôm khác gặp lại.” Liền đuổi theo Thịnh Tử Vân. Cô một nữ thanh niên, ở hí viện tiếng người ồn ào thế này thật đúng là cất bước gian gian, Trình Phượng Đài muốn hộ tống cô, bị Phạm Liên đè xuống. Phạm Liên vỗ vỗ vai hắn, lắc đầu giậm chân, giống như là phục sát đất, hoặc là đau lòng ôm đầu, dường như muốn dập đầu một cái thật vang trước Trình Phượng Đài mới thống khoái, cuối cùng nói: “Anh rể, anh năm đó trong đi một vòng ổ thổ phỉ trở lại nguyên vẹn em đều không phục anh, hôm nay em phục rồi! Thật sự!” ngón tay Phạm Liên chỉ lên trên sân khấu: “Có thể khiến y chà đạp hí vì anh, anh cũng không phải là người phàm! Anh rể, dựa vào bản lãnh thu phục người này của anh, quá đủ để đánh thiên hạ rồi!” Nói xong hai tay ôm quyền chắp tay một cái với Trình Phượng Đài, đọc thoại: “Chủ công xin đợi chút! Mạt tướng đi trước đuổi theo…” anh ta chưa nghĩ ra từ, im miệng đuổi theo Thịnh Tử Tình.

Trình Phượng Đài cũng không hiểu gì hết. Hắn nhớ tới ngày đó Thương Tế Nhụy nói muốn bù lại cho hắn, thì ra là bù lại bằng cách này! Bữa tiệc rượu thượng đẳng mà Thương Tế Nhụy chuẩn bị cho hắn này, công khai công bố, thông cáo rộng rãi, thật là muốn chọc giận chết đám người mê hí! Trình Phượng Đài được sủng ái mà kinh sợ, chủ yếu vẫn là kinh sợ, nửa sau màn diễn cũng không để tâm nghe hí. Hạ màn về hậu đài, có hai người đã tới trước. Bữa tiệc rượu này, cũng làm Đỗ Thất nghẹn quá sức, khoanh tay ở đó châm chọc Thương Tế Nhụy, nói y “Coi như là rơi vào trong chum mực rồi” “Sớm muộn cũng bị người tạt axit”, toàn bộ hậu đài đều là giọng của anh ta. Thương Tế Nhụy tẩy trang thay quần áo, làm như không nghe thấy. Đỗ Thất tức muốn chết, một cước đá bể trống, ra cửa gặp Trình Phượng Đài, hung ác trợn mắt nhìn hắn một cái. Hai người này ngày thường mặc dù không đôi co với nhau, cũng đã không đặt người kia vào mắt, coi thường lẫn nhau, bọn họ dầu gì dính chút sui gia của em trai, không có chuyện tỏ thái độ căm ghét ra mặt. Hôm nay Đỗ Thất dưới cơn thịnh nộ, quả thực không nhịn được, Trình Phượng Đài cũng không đáp lại việc gây sự của anh ta, né ra chút cho anh ta đi. Đỗ Thất đi qua mấy bước, đột nhiên dừng lại quay đầu lại, lại là dáng vẻ hung tợn nhổ nước miếng xuống đất.

Nữu Bạch Văn thấy Trình Phượng Đài, vẫn rất khách khí, không có bày tỏ dư thừa, sau khi chào hỏi, tiếp tục nói chuyện cùng Thương Tế Nhụy: “Minh đản của Lão Hậu, hát liền ba ngày đại hí, hí vai đán cậu phải nhận một vở chứ ?” Vừa rút trong tay áo ra một trang giấy hoa tiên, phía trên mấy vở tiết mục: Đoạn kiều, Thi văn hội, Đả kim chi, Lôi cổ chiến Kim Sơn, gạch bằng mực đỏ Thi văn hội, bên cạnh viết một chữ Khương. Nữu Bạch Văn nhìn sắc mặt Thương Tế Nhụy, thấp giọng nói: “Theo như quy củ, Vinh Xuân ban chọn trước một vở.”

Thương Tế Nhụy gật đầu, nói: “Năm nay hí vai đán làm sao ít đi nhiều vậy chứ ?” Đả kim chi những ngày qua mới vừa hát, người hát hí đều không thích hát lại hí; Đoạn kiều (3) phạm vào kiêng kỵ của y, chỉ còn lại Chiến Kim Sơn. Thương Tế Nhụy dùng bút mực đỏ hóa trang đánh dấu vào danh mục, ở bên cạnh viết một chữ Thương. Nữu Bạch Văn cười nói: “Được rồi! Cậu chuẩn bị đi, tôi đi tìm nhà tiếp theo.” Ông ta làm khô vết mực, gấp tờ giấy nhét lại vào trong tay áo, bỗng nhiên dừng lại nhớ ra cái gì đó, cực kỳ khó xử cà lăm nói: “Ông chủ Thương, chỉ có một chuyện này, tính khí lão Hậu khi còn sống thế nào cậu cũng biết rồi đấy, đến ngày đó hát hí, ta cũng không thể… nhé? Ông chủ Thương! Ta muôn ngàn lần không thể!”

(3)“Đoạn kiều” trích đoạn trong Bạch Xà truyện: Bạch Tố Trinh tháo chạy khỏi Kim sơn tự, tới Đoạn Kiều, bởi vì người mang bầu, đau bụng khó vào. Thấy chỗ mượn ô ngày xưa, nhìn mà đau lòng. Pháp Hải cũng đưa Hứa Tiên tới Đoạn Kiều. Thanh Nhi hận Hứa Tiên phụ lòng, rút kiếm mặt đối mặt. Bạch Tố Trinh vợ chồng tình thâm, khuyên Thanh Nhi, trách oán Hứa Tiên; Hứa Tiên bồi tội nhận sai, ba người lại hoà hảo. Bởi vì Long Vương Phủ bị Pháp Hải đốt cháy, ba người cùng tới nhà chồng chị gái Hứa Tiên ở nhờ. (Có thể vì Bạch Xà truyện do Tế Nhuỵ và sư tỷ từng diễn chung nên phạm vào kiêng kỵ của y )

Nữu Bạch Văn sợ trò chơi lớn của y hôm nay rồi, Thương Tế Nhụy thật không nhịn được nói: “Biết rồi biết rồi, đến ngày đó tôi nhất định sẽ hát y theo kịch bản gốc! Sư huynh mau đi việc của mình đi!”

Nữu Bạch Văn đi rồi, bầu không khí trong hậu đài cổ quái, bọn nhỏ ngây ngốc nhìn Thương Tế Nhụy. Ngày thường Thương Tế Nhụy dạy hí cho chúng nó, quy củ lý luận hết cái này đến cái khác, không cho phép liếc mắt đưa tình, không cho phép hát hí da^ʍ, phải đoan chính! Làm sao đến bản thân mình, liền dám đùa giỡn thế này chứ ? Thương Tế Nhụy cũng cảm thấy chuyện ngày hôm nay cần đưa ra vài lời giải thích, y hắng hắng giọng, từ trong gương liếc đám nhóc đào kép, nói: “Có một số việc, cho phép ta làm, không cho phép các ngươi làm, các ngươi vẫn phải ngoan ngoãn hát theo kịch bản gốc! Nghe chưa?” Đây chính là lời giải thích của y, đám nhóc đào kép bị ép phải chấp nhận.

Đến khi trên đường về nhà, Trình Phượng Đài có cơ hội một mình cùng Thương Tế Nhụy rồi, liền muốn biểu đạt cảm động một phen. Thương Tế Nhụy không nói lời nào, trước đấm một quyền vào bụng Trình Phượng Đài, kêu ầm lên: “Đừng nói nữa! Nói nữa tôi liền hối hận! Anh cái tên hồng nhan họa thuỷ này!” Trình Phượng Đài nắm lấy quyền của y, một chút cũng không để ý, cười nói: “Ông chủ Thương giúp tôi trút giận, tôi phải cám ơn Ông chủ Thương.” Trình Phượng Đài vừa nói như vậy, Thương Tế Nhụy ngược lại đỏ mặt.