Dịch: Phong Bụi
Thương Tế Nhụy đời này, thứ không chịu nổi nhất chính là một chữ rảnh. Trình Phượng Đài mấy ngày trước còn có thời gian cùng y đi ăn uống vui đùa tiêu khiển, nhưng dẫu sao thời cuộc căng thẳng, cũng có rất nhiều việc làm ăn của bản thân cần phải lo liệu, ngày ngày đều đến đêm mới có thể trở về, lúc trở về, sẽ mang cho Thương Tế Nhụy mấy quyển tiểu thuyết võ hiệp mới xuất bản. Thương Tế Nhụy cực kỳ nhàm chán, liền ở trong sân phơi nắng xem tiểu thuyết gϊếŧ thời gian suốt cả buổi sáng, thời gian còn lại, chỉ có thể dựa vào ngủ để qua ngày.
Có một ngày, Thương Tế Nhụy như thường lệ ngồi ở chỗ có ánh nắng mặt trời thưởng thức trà, đọc sách, Tiểu Lai canh giữ ở bên cạnh y thêu thùa. Nếu là không người nói cho, chỉ nhìn khí chất đó điệu bộ kia của Thương Tế Nhụy, một tay cầm cuốn sách, lông mày chau lại mắt chăm chú, dường như là đang tụng đọc phật đạo kinh luân ghê gớm lắm, khiến người ta nhìn mà sợ. Tiểu thuyết đang viết đến chỗ đặc sắc, nhân vật chính xuống hang động dưới lòng đất tìm kiếm bảo vật, tay nắm cửa vào có một bức tượng phật có thể nói tiếng người. Tượng phật phát ra mấy tiếng kêu gào, nhân vật chính tìm kiếm bốn phía, lại không tìm được nguồn phát ra tiếng nói. Thương Tế Nhụy đọc mà thay hắn sốt ruột muốn chết, trong lỗ tai tựa như thật sự nghe thấy tiếng kêu gào như vậy, giọng điệu kỳ quái, như ẩn như hiện.
Tiểu Lai đẩy đẩy Thương Tế Nhụy, đưa mắt ra hiệu với y, Thương Tế Nhụy quay đầu nhìn lại, đối diện hàng rào tre có một người Tây phương râu quai nón đang đứng, vẫy tay với y. Bởi vì chuyện bảo vệ giải tán nhóc đào kép hai ngày trước, ấn tượng của Thương Tế Nhụy đối với những người hàng xóm Tây phương này của y cực kỳ tệ. Lúc bọn họ xem hí của y thì mắt tròn mặt dẹt, hô to gọi nhỏ, đợi đến khi xem đã rồi, lại tố cáo y nhiễu dân! Đọc xong kinh đánh hòa thượng, thật là một đám khốn kiếp! Lúc này lại ưỡn mặt ra gọi y, chẳng lẽ là muốn ăn đòn sao!
Thương Tế Nhụy cuộn quyển truyện lại, giấu trong ống tay áo, đi lên phía trước định nói lý luận với cùng gã râu quai nón. Vừa mới bắt đầu Thương Tế Nhụy đơn phương giương nanh múa vuốt, sau đó hai người lại cách hàng rào tre ta một câu ngươi một câu trò chuyện, cuộc trò chuyện này không ngờ còn có thể kéo dài một lúc lâu, Thương Tế Nhụy hồi sau trở lại, biểu hiện trên mặt ngược lại rất vui vẻ. Buổi tối lúc ăn cơm, nói với Trình Phượng Đài: “Đào kép phương tây bọn họ kiếm cơm thật là dễ dàng, người lo hát thì không phải lo nhảy, kẻ lo nhảy thì không phải lo hát!” Trình Phượng Đài phỏng đoán y muốn nói đến ba-lê cùng ca kịch, cảnh cáo y: “Bớt làm quen cùng gã râu xồm cách vách, tên đó nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, cực kỳ thiếu kiến thức. Quá khứ còn mày đưa mắt liếc cùng Tằng Ái Ngọc, tôi còn sợ Phượng Ất sinh ra là mắt xanh tóc vàng.” Thương Tế Nhụy coi như gió thoảng bên tai, ngày hôm sau chẳng những nói chuyện phiếm cùng gã râu quai nón, còn đi theo gã râu quai nón vào phòng làm việc của hắn uống trà chiều. Gã râu quai nón cầm bức ảnh hắn chụp Thương Tế Nhụy đi cà kheo, cho là cái này rất giống với ba-lê, mục đích là biểu diễn vẻ đẹp hình thể, tiếp kể đến vị diễn viên múa ba-lê nổi tiếng của quốc gia bọn họ kia, tên là Nijinsky, kể hết sức thần kỳ, xen lẫn rất nhiều lời đồn đãi dân gian của nước Nga. Chuyện đồn đãi của danh nhân, bởi vì đã qua nhiều người truyền miệng thêm thắt, thú vị hơn so với bản thân sự thật. Thương Tế Nhụy nghe suốt buổi chiều, trở về lại kể cho Trình Phượng Đài nghe, kết luận lại là: “Thấy rồi phải không, em cũng không thể cưới vợ, giống như người này, sau này vợ em lại gây gổ với anh, em biết giúp ai! Còn lòng dạ nào hát hí nữa! Sống cũng buồn muốn chết rồi!” Trình Phượng Đài vừa vặn cũng biết Nijinsky, nhưng tựa hồ không phải người mà Thương Tế Nhụy kể.
(Vaslav Nijinsky là một vũ công ba lê và biên đạo múa được coi là vũ công nam vĩ đại nhất đầu thế kỷ 20. Sinh ra ở Kiev có cha mẹ là người Ba Lan, Nijinsky lớn lên ở Đế quốc Nga nhưng tự coi mình là người Ba Lan. Ông được tôn vinh vì sự điêu luyện và chiều sâu và cường độ của các vai diễn.)Đến ngày thứ ba, gã râu quai nón cùng đứa bé trai Trung Quốc thần bí của hắn sau khi nghe xong một đĩa hát, nói tới âm vực cùng âm cao. Giọng của càn đán có thể hát rất cao, nhất là Thương Tế Nhụy. Gã râu quai nón lấy một cây sáo đến làm thí nghiệm với Thương Tế Nhụy, kết quả cực kỳ khâm phục, không ngờ còn cao hơn cả nữ ca sĩ, nam ca sĩ đã thiến của họ. Thương Tế Nhụy nói với hắn rằng, đây là bởi vì quanh năm luyện khí công, thanh khí vô hình ở trong người biến thành hữu hình rồi, thanh khí hữu hình, dễ dàng điều khiển vô cùng. Gã râu quai nón giống như đang nghe thiên phương dạ đàm, chỉ biết gật đầu. Bọn họ ăn hết điểm tâm rồi, trà cũng hơn nửa, Trung Tây phương hí khúc giao hội va chạm, nảy sinh sự dung hợp tốt đẹp, không thành vấn đề. Hỏng liền hỏng ở chỗ từ thanh nhạc hàn huyên tới nhạc cụ phối hợp hát. Thương Tế Nhụy nhân lúc hứng thú, trực tiếp đẩy ra cửa sổ phòng làm việc, gọi về phía tiểu biệt thự: “Tiểu Lai! Tiểu Lai!”
Cái giọng kia của y, xung quanh đều bị làm cho kinh động. Trình Phượng Đài cau mày, nhìn Tiểu Lai vội vội vàng vàng chạy đi nghe phân phó, trở lại lại đem hồ cầm đưa qua.
Lúc trước Trình Phượng Đài bận việc, Thương Tế Nhụy đứng ngồi không yên kêu nhàm chán, muốn hắn cùng y đi ra ngoài chơi. Hôm nay hắn cố ý ở nhà, muốn mang Thương Tế Nhụy ra ngoài đi dạo thoả thích, Thương Tế Nhụy lại không chào hỏi một câu, cứ một mực rúc vào toà nhà ngân hàng cách vách, vô ảnh vô tung, vui đến quên lối về. Trình Phượng Đài cô đơn chơi cùng Phượng Ất một chút, bỗng nhiên có khách tới chơi, là phóng viên họ Hoàng. Chốn yên vui này của hắn và Thương Tế Nhụy không tùy tiện để người khác biết, lập tức có chút ngoài cười trong không cười nói với phóng viên họ Hoàng: “Phải nói, vẫn là phóng viên các anh có bản lãnh, không có người nào mà các anh không tìm được, không có chuyện nào mà các anh không biết. Bản lãnh này, lên được trời xuống được đất, làm phóng viên uổng quá!”
Phóng viên họ Hoàng cảm nhận được sự giễu cợt của Trình Phượng Đài, tự bản thân cũng cảm thấy quả thực mạo muội, đứng ở cửa nói liên tục không dám không dám. Trình Phượng Đài để mặc anh ta đợi trong chốc lát, nghiêng đầu nói: “Được rồi, đi vào ngồi đi.” Phóng viên họ Hoàng ngại ngùng quệt đế giày thật lâu trên thảm chùi chân, cẩn thận đi tới bên ghế sa lon ngồi xuống. Anh ta biết Trình Phượng Đài bị do thám việc riêng tư, trong lòng không vui, không sao, anh ta có cách khiến cho hắn vui vẻ. Phóng viên họ Hoàng nhiệt tình móc ra một phong thư ảnh của Thương Tế Nhụy, dâng lên cho Trình Phượng Đài thưởng thức từng cái một, hơn nữa nói rất nhiều chuyện lý thú sau những bức hình. Đừng thấy bản lãnh viết lách của anh ta không ra làm sao, thường thường phóng đại sự thật, bịa đặt ăn không nói có, nhưng chụp hình thật đúng là mẹ nó có tay nghề! Thương Tế Nhụy ở dưới ống kính của phóng viên họ Hoàng, mày rậm mắt sáng như sao, như thi như hoạ, cực kỳ có một loại cảm giác tĩnh lặng, thật vô cùng xinh đẹp. Trình Phượng Đài ngày ngày đều nhìn thấy Thương Tế Nhụy chân thật, nhưng đối với Thương Tế Nhụy trong hình, cũng có hứng thú như vậy, trò chuyện một chút cùng phóng viên họ Hoàng, thái độ cũng hòa hoãn một chút. Bọn họ vẫn chưa xem xong ảnh, liền nghe thấy ngoài nhà một tiếng như sấm: “Trình Phượng Đài! Ra đây! Ra đây!” Lại là Thương Tế Nhụy đang gọi.
Trình Phượng Đài dường như có chút nhức đầu ấn ấn trán, nói với phóng viên họ Hoàng: “Haizz! Xin lỗi không tiếp chuyện được!” Áo khoác cũng không để ý mặc thêm liền đi ra cửa. Bên ngoài rất lạnh, Trình Phượng Đài cóng đến rụt rụt bả vai, hai tay cắm ở trong túi quần, muốn giữ một chút ấm áp. Cách đó không xa, Thương Tế Nhụy một tay nhấc hồ cầm, một tay cầm cung đàn, bực bội đứng trước hàng rào chắn cách với gã râu quai nón, phân ra một Sở hà Hán giới (2). Gã râu quai nón dáng vẻ rất lo lắng, vò đầu bứt tai, không thể làm gì được khi tiếng Trung Quốc học không đủ, không thể biểu đạt chuẩn xác suy nghĩ của mình, trong lúc cuống cuồng, càng nói không lưu loát. Tình hình này của hai người bọn họ, nhìn xuôi trông giống như một con gấu đen muốn ăn thịt một con hươu nhỏ; nhìn ngược, lại giống như một vị kỵ sĩ muốn chém đầu một con cự long. Trình Phượng Đài cười khan một cái, cho dù không rõ nội tình, hắn cũng tin chắc Ông chủ Thương của hắn thông minh lanh lợi, chắc chắn sẽ không sai, chỉ có thể là người khác trêu chọc y, vì vậy giành trước trách cứ gã râu quai nón nói: “Tiên sinh, tôi cho rằng ngài là thân sĩ.”
( Sở hà Hán giới: Theo sử ký Tư Mã Thiên có ghi chép rằng: “Cuộc chiến tranh giữa nước sở và nước Hán” Chính là nguyên nhân tạo nên Sở Hà Hán giới. Vào năm 206 TCN, sau khi nước Tần bị diệt vong, chư hầu khắp nơi nổi dậy tranh dành lãnh địa và quyền lực. Tuy nhiên đến năm 203 TCN nổi lên 2 thế lực mạnh nhất khi đó chính là Tây Sở Bá vương và phong Lưu Bang làm Hán vương. Cùng vào mùa thu năm 203 TCN Hạng Vũ mang quân tiến ra ngoài, Lưu Bang thừa cơ kéo quân tiến chiếm vùng Quan Trung và tiến thêm về phía đông. Hạng Vũ đem quân về đánh bại Lưu Bang. Lưu Bang bèn liên hợp các lực lượng chống Hạng Vũ ở các nơi, và lần nữa lại giằng co với Hạng Vũ. Trong hoàn cảnh thiếu lương thực, binh sĩ bị kiệt quệ đến cùng cực, Hạng Vũ phải nêu ra phương án “trung phần thiên hạ” tức là đem đất nước chia làm hai. Hai bên thương lượng với nhau và quyết định lấy Hồng Câu làm đường phân giới, phía tây con sông này thuộc về nước Hán, còn phía đông thuộc về nước Sở. Từ đó đã nảy sinh ra cách nói “Sở Hà, Hán giới”.)Gã râu quai nón càng cuống lên, chỉ còn lại một chùm râu rậm rạp ở đó run rẩy, trông rất đáng thương.
Thương Tế Nhụy dùng cung đàn làm gậy chỉ huy, chỉ vào mặt gã râu quai nón: “Thật đúng là không hiểu tiếng người, Nhị gia, anh giúp em dùng tiếng tây nói cho hắn nghe.”
Trình Phượng Đài gật gật đầu. Thương Tế Nhụy thật sâu hít vào một hơi lạnh, hơi lạnh vào bụng, cũng không thở ra bên ngoài, chóp mũi cóng đến đỏ lên. Những lời chuẩn bị nói này mới vừa rồi đã từng nói rất nhiều lần, bây giờ y còn phải nhẫn nại thử lần cuối cùng. Nếu như đối phương là một người Trung Quốc, Thương Tế Nhụy nhất định lười để ý, sẽ để cho gã cứ thế hồ đồ! Nhưng đối phương là một người ngoại quốc, tương lai chẳng may vừa rời khỏi Trung Quốc, liền nói bậy bạ khắp thế giới, nói nhạc khí phương tây của bọn họ cao minh hơn so với của Trung Quốc, âm điệu của hồ cầm Trung Quốc không chuẩn, như vậy sao có thể được? Vậy không phải là muốn người ta tức chết sao!
Nói là để cho Trình Phượng Đài làm phiên dịch, ánh mắt Thương Tế Nhụy vẫn nhìn chằm chằm gã râu quai nón, cố gắng nói thật chậm, giữ bình tình và mỉm cười, để bản thân trông có dáng vẻ khiến người ta tin phục, nói: “Cái này, hí của Trung Quốc chúng tôi ấy à, chính là vị như vậy. Hồ cầm đỡ giọng, giống như ấm trà này hợp với cái nắp, hai thứ này có phải là một bộ hay không, nhìn qua liền có thể biết, không cần dùng thước đo lớn nhỏ. Vị đúng, thì nó liền đúng. Âm cao âm thấp, không phí công suy nghĩ, nếu như suy nghĩ nó liền giống như được nhào nặn, liền hẹp, liền khô cứng. Theo cách nói của ngài, rốt cuộc là người theo đàn, hay là đàn theo người chứ? Đàn ngược lại định ra quy củ cho người rồi! Một món đồ chơi, phàm là quy củ định ra quá tỉ mỉ, người chơi nó liền không linh hoạt rồi! Không thể linh hoạt nổi! Không có chỗ thi triển! Công phu chân chính, sẽ chẳng bao giờ ở trong tay.” Thương Tế Nhụy ngón tay chỉ lỗ tai mình: “Hồ cầm thứ nhạc cụ này, bảy phần là phải dựa vào nghe, có thể đỡ giọng, mới được gọi là đàn hay.”
Trình Phượng Đài hơi trầm ngâm, thử phiên dịch đôi câu, liền im miệng. Thương Tế Nhụy dùng cung đàn chọc eo Trình Phượng Đài, chọc khiến hắn giật mình một cái: “Làm sao, đừng có dừng chứ! Em nói một hơi thật dài như vậy, đến miệng anh liền chỉ đôi câu? Tiếng tây ngắn gọn như vậy sao?”
Trình Phượng Đài mặt đầy vẻ bị làm khó: “Không dễ dịch Ông chủ Thương à. Trong tiếng của người phương Tây, không có cái từ vị này, em bảo tôi phiên dịch thế nào chứ?”
Thương Tế Nhụy trợn mắt: “Không thể nào! Anh suy nghĩ nữa đi.”
Trình Phượng Đài lại suy nghĩ thêm một chút, chép miệng lắc đầu. Hắn đầy vẻ đồng tình nhìn gã râu quai nón, giống như đang nhìn một người làm từ bùn, không nhận được sự tưới dưỡng của thiên địa, Thương Tế Nhụy muốn khai quang điểm hoá hắn như thế này thì không đủ.
“Hả! Thật sự không có sao?” Thương Tế Nhụy cảm thán với Trình Phượng Đài: “Đỗ Thất nói, có chữ gì, sẽ có vật đó. Bọn họ nếu không có chữ này, nhất định cũng không có vật này. Haizz, vị cũng không có, sống có gì thú vị chứ!” Thương Tế Nhụy vừa nói, liền không còn giận gã râu quai nón nữa, bình thường trở lại, tha thứ, cảm thấy mất mác hụt hẫng. Nhưng cái vị bị dẫn dụ ra, liên quan tới đàn cùng âm, tràn đầy trong l*иg ngực phủ tạng, hóa thành một luồng hơi nóng ngũ vị tạp trần ngũ âm đầy đủ. Y bây giờ chẳng muốn nói cái gì hết, chỉ muốn ôm ấp luồng hơi nóng này, an tĩnh, cô độc, miệng rỗng mà nhai nó.
Thương Tế Nhụy không nói lời từ biệt cùng gã râu quai nón, im lặng không lên tiếng xoay người đi. Tình bạn giữa y cùng gã râu quai nón, như sương sớm, tiêu tan tại buổi chiều này.
Phóng viên họ Hoàng nhìn thấy Thương Tế Nhụy xách hồ cầm lững thững đi vào, trực tiếp lướt qua trước mắt, đi lên lầu. Phóng viên họ Hoàng vội vàng nhấc cái mông lên ngăn y lại, kéo qua ngồi xuống trước mặt, nói rõ ý đồ. Trong nước chiến sự căng thẳng, báo xã mà phóng viên họ Hoàng phục vụ không dễ duy trì, sắp phải đóng cửa, hôm nay cố ý đưa ảnh gốc tới cho Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy cũng không thèm nhìn tới xấp ảnh kia, trong lòng hết sức hiểu ý, gọi Tiểu Lai nói: “Gói cho Hoàng tiên sinh một bao lì xì, mấy năm này được tiên sinh chiếu cố, cực khổ rồi.” Phóng viên họ Hoàng cũng không từ chối, sau khi nhận được lợi ích, lộ ra biểu cảm muốn nói lại thôi. Thương Tế Nhụy tâm trí vẫn trên trời liền muốn tiễn khách, phóng viên họ Hoàng mới quyết định nói: “Ông chủ Thương, ngài vẫn còn một số ảnh thường ngày tại chỗ đồng nghiệp của tôi. Báo xã tan rã, tương lai cũng không biết hắn có làm nghề cũ hay không, có ở Bắc Bình hay không, thân phận địa vị như ngài, ảnh không nên tùy ý lưu tán ra ngoài mới tốt. Ông chủ Thương nếu như muốn, tôi có thể giúp bắc cầu.”
Thương Tế Nhụy mờ mịt: “Tôi còn có ảnh thường ngày gì? Không nhớ.”
Trình Phượng Đài ánh mắt đảo qua trên mặt phóng viên họ Hoàng, rất nhạy bén nắm bắt được sự căng thẳng của anh ta, dự đoán bên trong tất có duyên cớ, hơn nữa tám phần mười không thể là chuyện tốt, cười nói: “Không phải là ảnh Ông chủ Thương của chúng ta không mặc quần đấy chứ! Vậy không thể để cho người khác nhìn thấy rồi, bán cho tôi đi!”
Thương Tế Nhụy xấu hổ, lại muốn cầm cung đàn chọc vào hõm eo hắn, bị Trình Phượng Đài cười hì hì tránh ra. Phóng viên họ Hoàng vội vàng xua tay: “Trình Nhị gia thật biết nói đùa, chuyện này chẳng thể so sánh bằng! Ông chủ Thương có nhớ thời gian trước, ngài và Thất thiếu gia ăn cơm trong quán ăn Nhật Bản? Người chụp ảnh cho hội đồng hương Nhật Bản ở bên ngoài chính là đồng nghiệp kia của tôi, hắn cũng chụp được không ít ảnh của các cậu!”
Nghĩ đến Đỗ Thất người bạn thân này, Thương Tế Nhụy mỉm cười nói: “Được, ảnh chụp cùng Thất công tử không thể không cần, hồi sau cũng mang tới cho tôi đi.” Y không hỏi giá tiền, chỉ bảo mang ảnh đến, phóng viên họ Hoàng lại vô cùng bất an, do dự nói: “Chụp cùng Thất thiếu gia ngược lại không vấn đề gì, chỉ là nhắm đến danh tiếng của Ông chủ Thương, ảnh lại hiếm thấy, hắn mở miệng liền đòi 4 thỏi cá vàng nhỏ (3), không biết Ông chủ Thương…”
(3)1 thỏi tương đương 31.47gram, nghe nói thời đó 3-5 thỏi cá vàng nhỏ có thể mua được 1 tứ hợp viện loại nhỏ ở Bắc Kinh.Thương Tế Nhụy lỗ tai nghe mà ù ù, hai mắt nhìn nhau một cái cùng Trình Phượng Đài, ngạc nhiên hỏi: “Không phải nói mớ đấy chứ? Ảnh tôi cùng Đỗ Thất trị giá bốn thỏi cá vàng nhỏ? Hắn quá hâm mộ tôi rồi!”
Phóng viên họ Hoàng đẩy đẩy mắt kính, giải thích: “Chỉ riêng ngài và Thất thiếu gia, thì không đáng giá, nhưng trong hình còn có một người Nhật Bản!”
Thương Tế Nhụy càng hồ đồ: “Có người Nhật Bản thì làm sao? Tuyết Chi Thừa rất nổi tiếng sao? Lúc tôi hát hí ở Tề vương phủ, Tề vương gia tiếp đãi công sứ ngoại quốc, tôi còn cùng thân vương Nhật Bản chụp ảnh chung cơ mà, hiếm lạ như vậy sao?”
Phóng viên họ Hoàng thấy Thương Tế Nhụy vẫn không hiểu, liền có chút cuống quýt, trong đầu nghĩ Trình Phượng Đài là một người cơ trí lăn lộn giang hồ, liền quay đầu nói với Trình Phượng Đài: “Với danh tiếng này của Ông chủ Thương, bao nhiêu người nhìn chòng chọc vào, tung tin vịt gây sự? Không dối gạt hai vị, hắn dám đưa ra cái giá này, cũng là bởi vì đã có người mua ra giá. Ông chủ Thương, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nghe tôi khuyên một câu, hao tài tiêu tai đi!”
Vào lúc này đánh chết Thương Tế Nhụy, y cũng không nghĩ ra nổi ăn bữa cơm Nhật Bản có thể xảy ra tai họa gì, thật là nói chuyện giật gân, khôi hài buồn cười, Thương Tế Nhụy ngược lại có loại cảm giác bị lừa gạt. Đối với lừa gạt, y cũng đã gặp nhiều, nhận là thân thích nhận là chồng, kéo tử thi chặn cửa, xé rách xiêm áo tiên nhân nhảy, những năm này chưa có gì là chưa trải qua, lấy hai tấm ảnh vớ vẩn làm tiền đặt cuộc, cấp bậc quá thấp, y tuyệt sẽ không mắc lừa. Suy nghĩ theo hướng này, phóng viên họ Hoàng có thân phận gì ở trong cuộc giao dịch này, cũng rất khả nghi.
Thương Tế Nhụy dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ, rất có tâm kế nói: “Đã có nhà dưới, tôi cũng không làm lỡ đường phát tài của hắn nữa…”
Trình Phượng Đài ngắt lời y: “Bốn thỏi cá vàng nhỏ, có thể thương lượng, có điều tôi phải biết người mua là ai.”
Thương Tế Nhụy vừa hất cằm: “Tôi không có tiền!”
Trình Phượng Đài nói: “Tiền này tôi bỏ ra.”
Thương Tế Nhụy lập tức cãi lại: “Anh lấy đâu ra tiền, còn không phải đều là do tôi kiếm! Tôi nói không có!”
Lời này khiến phóng viên họ Hoàng nghe mà sửng sốt, quan sát sắc mặt Trình Phượng Đài, hai vợ chồng sợ là sắp cãi nhau, nhanh chóng để lại một số điện thoại, cười gượng gạo nói: “Nếu như Ông chủ Thương đổi ý, hồi sau tìm tôi cũng được.” Nói xong liền chuồn mất dạng.
Thương Tế Nhụy cùng Trình Phượng Đài lẳng lặng gượng gạo ngồi. Thương Tế Nhụy con ngươi chuyển động một cái về phía hắn, trong lòng hối tiếc đã lỡ lời. Trình Phượng Đài người này vừa vặn trái ngược với Thương Tế Nhụy, bề ngoài nhìn có vẻ chẳng chút cấm kỵ, thật ra thì cố chấp tận trong xương, vì một câu nói không vừa ý, có thể đi xa một trăm lẻ tám ngàn dặm xông vào quỷ môn quan, nếu không cũng sẽ không gây sự đòi ở riêng với Mợ Hai. Thương Tế Nhụy ngay trước mặt người ngoài không giữ thể diện cho hắn, không biết có chạm đến dây thần kinh cố chấp của hắn hay không, chẳng may dưới cơn nóng giận, vì tiền bạc lại đi làm chuyện mua bán bất cần mạng sống kia. Nhưng Thương Tế Nhụy hối tiếc thì hối tiếc vậy, y sẽ không chịu xuống nước nói câu xin lỗi, y chuẩn bị tiên phát chế nhân, trước kiếm lý do đánh nhau một trận với Trình Phượng Đài, ra vẻ mình rất có lý.
Thương Tế Nhụy suy nghĩ thỏa đáng, ném hồ cầm lên trên ghế sa lon đối diện, mở miệng gầm thét: “Sau này chuyện trong ngành lê viên không cho phép nhúng tay! Biết cao thấp sâu cạn gì! Kẻ ngu đuổi theo tên lừa đảo, anh có nhanh cũng thành đồng phạm với chúng!”
Gầm thét xong, Trình Phượng Đài rất lâu không đáp lại. Thương Tế Nhụy không có chuẩn bị từ dư thừa, bắn ra một quả pháo, liền trống nòng, trong lòng chột dạ, giương mắt trộm nhìn lén Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài chờ chính là cái nhìn này, ôm lấy người đẩy y té nhào vào ghế sa lon, siết chặt lấy y, ác độc hỏi: “Ái chà? Tiền đều là của em à? Tôi còn không thể nhúng tay vào chuyện của em?”
Thương Tế Nhụy xoay người đè một cái, hai người từ ghế sa lon rơi xuống đất, ầm một tiếng, tay chân dây dưa, ngổn ngang. Bà vυ" chưa hiểu ra có chuyện gì, bế đứa bé sang qua xem động tĩnh, nhìn một cái liền vội vàng xoay người đi khỏi. Trong ấn tượng của bà vυ", hai người đàn ông, đúng là so với một cặp nam nữ thì càng thích đánh nhau hơn, ai đánh ai cũng rất khó coi. Phượng Ất phát ra ha ha hai tiếng cười, nó thích nhất nhìn đánh người, dù người bị đòn là cha của nó.
Hai người ôm nhau đè nhau, lăn hơn nửa vòng trên mặt đất. Thương Tế Nhụy vẫn còn muốn mạnh miệng, oang oang nói: “Ngoan ngoãn ăn bám đi! Không cho phép anh quản tôi!” Trình Phượng Đài bị chọc tức, cúi đầu cắn một cái ngay tại quai hàm của y, trừng phạt cái miệng không biết ăn nói này của y. Thương Tế Nhụy kêu ầm lên, sau khi tránh thoát được, nghiêng đầu ngậm tai Trình Phượng Đài trả thù hắn. Người hát hí răng lợi tốt, một chút cũng không lưu tình, Trình Phượng Đài nhất thời không dám cử động nữa, cử động nữa lỗ tai sẽ bị cắn.
“Được rồi, Ông chủ Thương.” Trình Phượng Đài chống đỡ không được bao lâu, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt, cầu xin tha thứ: “Nhả miệng ra, chúng ta không gây sự nữa.” Nói xong để cho thấy thành ý, buông lỏng tay trước. Hắn là quân tử, đáng tiếc Thương Tế Nhụy mặc kệ lý lẽ, ngậm lỗ tai hắn, nói một chuỗi không rõ ràng, dù sao Trình Phượng Đài nghe không hiểu y đang nói gì, nhưng sau đó chừng hơn mười phút, Thương Tế Nhụy cũng không nhả ra. Trình Phượng Đài trước là tức giận, sau đó không ngừng cười to, cười Thương Tế Nhụy chẳng khác gì một tiểu tử ngốc, sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, động tác nhàm chán như vậy, thật đúng là một tên thần kinh! Hắn cười một tiếng, Thương Tế Nhụy biết mình đã được tha thứ, càng phải mượn cơ hội giả ngây giả dại, ngậm chặt tai hắn giống như chó cắn miếng thịt lớn mà hất đầu, khiến Trình Phượng Đài đau đến kêu to thành tiếng: “Ông chủ Thương! Tôi sai rồi tôi sai rồi! Không phải… Hoàng thượng, ngài mở kim khẩu ra đi!”
Thương Tế Nhụy phì một tiếng, nhả Trình Phượng Đài ra: “Sớm nhận sai không phải kết thúc rồi sao? Ăn cái tai heo này của anh, miệng tôi cũng nhai đến phát chua! Anh phải bồi thường cho tôi!”
Trình Phượng Đài bây giờ toàn bộ nửa bên mặt đều tê dại, nóng hừng hực, lỗ tai cũng không có cảm giác. Chịu no một trận tàn ngược, lại còn bị trách cứ, phải bồi thường cho người ta, thế này thì biết đi đâu nói phải trái? Hắn cam chịu nói: “Được được được, ta đi ra ngoài ăn chút đồ ăn ngon, làm trơn miệng Ông chủ Thương nhé?”
Thương Tế Nhụy nói: “Vào cái này giờ, ăn cơm cái gì! Không ăn.”
Trình Phượng Đài nói: “Vậy em muốn thế nào.”
Bọn họ luộm thuộm ngồi nói chuyện trên tấm thảm dày, mới vừa rồi quấn chặt lấy nhau, thịt dán thịt, giày vò toát mồ hôi khắp người, bây giờ buông lỏng, trong lòng ngược lại dâng lên cảm giác khác thường. Thời gian thân mật dài lâu, giữa hai người rất nhiều cảm giác tương tự nhau, giờ phút này đều cảm thấy thân thể trống không, có một cơn khát. Trình Phượng Đài nhìn y hơi bật cười, không chịu mở miệng trước. Thương Tế Nhụy kìm nén đến đỏ mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm ánh mắt hắn, vươn cổ lén cởi hai nút cổ áo, ôm lấy eo Trình Phượng Đài kéo hắn lên: “Đi, tìm một chỗ không người, để cho tiểu gia hả giận một chút!”
Trình Phượng Đài không khỏi lại cười to, cái tên hát hí thối tha này, còn thật biết giở trò lưu manh.
Thương Tế Nhụy một mực trừng phạt Trình Phượng Đài đến trời tối, cũng vẫn chưa hả giận. Y ngày thường tâm tư rất ít để tâm đến những chuyện này, không nhắc đến y cũng không nghĩ ra nổi, một khi nhắc y, vậy thì cả ngày lẫn đêm, mãi không thôi. Ngày hôm đó bọn họ cơm tối cũng không xuống lầu ăn, vυ" Triệu dùng mâm đem thức ăn để ở cửa, hai người bưng đến trên giường ăn xong, lau miệng, lại hôn nhau. Đến nửa đêm, Trình Phượng Đài cảm thấy thân thể có chút yếu, chảy cả mồ hôi lạnh, Thương Tế Nhụy cưỡi lên người hắn bước qua hắn, không cho phép có chỗ thoát thân, chỉ cần hơi ngưng chiến, Thương Tế Nhụy liền bóp cổ gặm hắn, đồng thời nói: “Anh không làm được, đổi tôi làm đi.”
Trình Phượng Đài lông măng dựng ngược, vực dậy tinh thần bày tỏ mình rất ổn, chống đỡ được đến sau nửa đêm, Thương Tế Nhụy cũng là nỏ hết đà, nằm ở trên người Trình Phượng Đài mồ hôi đầm đìa. Hai người mệt mỏi nhũn người, trong lòng lại rất tỉnh táo, không buồn ngủ chút nào. Đều nói Trình Phượng Đài là tri kỷ của Thương Tế Nhụy, lúc này há có thể không hiểu tâm ý của y, tay khoác lên sống lưng trần của y, trầm giọng nói: “Ông chủ Thương, hay là chúng ta quay lại hát hí đi!”
Thương Tế Nhụy ngẩng đầu lên ở trên người hắn, cằm nhòn nhọn đè trên ngực Trình Phượng Đài, đâm đến xương sườn hắn, gây đau, dập dập đầu: “Thế đạo này loạn. Hát hí một chút, chuyện điên khùng nhiều như vậy, không muốn hát!” Trình Phượng Đài trong lòng cười nhạt nói em còn giả bộ? Ở trước mặt tôi còn giả bộ? Thế nhưng ai bảo Thương Tế Nhụy là một nghệ sĩ nổi tiếng chứ, nghệ sĩ nổi tiếng có tư cách kiêu ngạo, có thể miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo, khiến người ta đi theo sau mông đoán, cho dù đoán được tâm tư, còn phải ba thúc bốn mời, mời ngài thuận theo đi lên nấc thang hai bước. Trình Phượng Đài ở cùng nghệ sĩ nổi tiếng lâu, am tường đạo lý này, làm bộ như rất thản nhiên nói: “Ông chủ Thương, người có tài thì phải làm nhiều, không thể tự do phóng khoáng. Không nói gì Thủy Vân lâu cả một đại gia đình dựa vào em nuôi, chỉ nói đến chúng ta, Ông chủ Thương trụ cột, em không hát hí nữa, tôi còn ăn bám thế nào được chứ? Tôi lại không có bản lãnh! Rồi sau này sữa bột của Phượng Ất cũng không có mà uống, chỉ có thể nấu chút cháo đút từng chút một, chẳng phải tạo nghiệt sao! Chẳng lẽ thật sự phải đi hỏi mượn tiền Phạm Liên, cái mặt chó đó của nó, tôi nhìn còn không muốn nhìn!” Vừa nói, vừa xoa xoa đầu Thương Tế Nhụy: “Nghỉ cũng nghỉ đủ rồi, trở về hát hí đi.”
Thương Tế Nhụy lật người ngửa mặt lên trời thở dài, làm bộ mình bị thuyết phục: “Tôi kiếp trước thiếu nợ các người rồi! Người nào người nấy đều là con ma đòi nợ, xa tôi là không sống nổi! Làm đàn ông ấy à, thật mệt mỏi chết đi được!”
Trình Phượng Đài nghe y cảm thán như thật, vô cùng buồn cười, cánh tay duỗi một cái, siết lấy thứ ở trong đáy quần y nói: “Vậy thì không làm nữa, tôi giúp Ông chủ Thương vứt nó đi.”
Thương Tế Nhụy lăn lộn trái phải, cất tiếng cười to.
Lúc này Bắc Bình ít nhất có bốn năm nhà gánh hát đúng dịp lập danh mục dẹp tiệm đứng nhìn. Thương Tế Nhụy ngừng hát hí, là bởi vì thương tâm, tâm bệnh lành rồi, thì phải vác đao ra trận. Mấy vị khác, ít nhiều bị ảnh hưởng dư luận của giới văn hóa rằng “Đang lúc mất nước dừng chuyện giải trí”, ai cũng biết nghỉ không được bao lâu, nhưng ai cũng không chịu thả lỏng trước, sợ mất mặt. Các phụ tá, sư gia bên cạnh Thương Tế Nhụy cũng cảm thấy thời cơ chưa chín muồi, còn thiếu mấy nấc thang, không dễ làm người đứng mũi chịu sào.
Thương Tế Nhụy tạm thời án binh bất động, rỗi rãnh vô cùng, người chịu khổ vẫn cứ là Trình Phượng Đài. Có một buổi tối nọ, Thương Tế Nhụy cùng các bằng hữu hí giới đi ăn cơm trở về, uống say khướt, trong tay xách một hộp điểm tâm. Trình Phượng Đài vừa vặn cũng chưa ngủ, đang nhìn văn thư dưới đèn, vì vậy liền xui xẻo. Thương Tế Nhụy nhất quyết nửa đêm mười hai rưỡi, ép Trình Phượng Đài ăn hộp điểm tâm bánh ngọt kia, không ăn không được, không ăn chính là không cảm kích, bởi vì y là “đặc biệt mang về cho Nhị gia nếm thử một chút”. Thương Tế Nhụy ngồi ở đối diện nhiệt tình khuyên Trình Phượng Đài ăn, giơ điểm tâm đến mép Trình Phượng Đài để hắn cắn, đây là cơn điên rượu còn sót lại từ trên bàn rượu vừa rồi. Trình Phượng Đài dưới cảm xúc sợ hãi khi được sủng ái, cứ thế miễn cưỡng ăn hơn một nửa. Cuối cùng thực sự nuốt không trôi nữa, Thương Tế Nhụy vẫn cứ khuyên: “Nhị gia, ăn nữa đi, lạnh liền ăn không ngon… Đúng rồi! Tốt lắm! Nhị gia ăn giỏi lắm!”
Trong điểm tâm của Mãn tộc, rất hay trộn lẫn mỡ dê, đến sau nửa đêm, hiệu quả nhuận tràng của thứ này liền phát huy. Trình Phượng Đài chạy vào phòng vệ sinh mấy chuyến, nhưng mà Thương Tế Nhụy không chút cảm giác, nằm duỗi thẳng cẳng. Ngày hôm sau Trình Phượng Đài sắc mặt liền có chút khó coi, cũng không có ra khỏi cửa, õng ẹo nằm đó xem báo, hơn nữa giống như đàn bà quý tộc Anh quốc ăn bữa sáng, bữa trưa ở trên giường, ăn cháo.
Thương Tế Nhụy rửa mặt trở lại mới phát hiện có chút không đúng, hỏi Trình Phượng Đài: “Anh sao thế?”
Trình Phượng Đài tức giận khiển trách nói: “Ăn hỏng bụng rồi, còn không phải là do cái thứ điểm tâm em mang về gây ra!”
Nếu hắn không nói, Thương Tế Nhụy liền quên tối hôm qua mang thức ăn về nhà, vạch hộp điểm tâm ra, có chút ngạc nhiên mừng rỡ, lập tức nhón một miếng ăn, và nói: “Ai nha, em chỉ là mang về cho anh nếm thử món ngon, ai ngờ anh háu ăn như vậy, em không để ý anh liền ăn hơn nửa! Đau bụng trách ai được?”
Trình Phượng Đài giận đến mức tay cũng run rẩy.
Sau đó không được mấy ngày, cũng vào nửa đêm. Trình Phượng Đài về trễ, xe còn chưa đi tới ngõ Đông Giao Dân, từ trong lao ra một người ngã nhào ra đất, lão Cát vội đạp cần ga cũng không kịp, sợ đến mức cả người toát mồ hôi lạnh.
Trình Phượng Đài sắc mặt cũng thay đổi, cúi người hỏi: “Đυ.ng trúng người rồi à?”
Lão Cát hoảng đến mức lắp bắp: “Không… Biết, không biết được! Tôi đi xuống xem một chút!” Lão Cát bên này mới vừa xuống xe, bên kia liền lao ra mấy tên đàn ông to lớn chế phục lão Cát, vừa từ chỗ ngồi tài xế xông vào muốn bắt Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài phản ứng cũng mau, biết gặp phải côn đồ, đẩy cửa xe bên tay liền chạy. Chạy ra ngoài không bao xa, dù sao số ít không địch nổi số nhiều, vẫn cứ bị thua thiệt, mặt ăn phải mấy quyền cước, trực đánh cho Trình Phượng Đài tối tăm mặt mũi, đẩy đến dưới ánh đèn đường. Trình Phượng Đài mắt đau đến mức không mở ra được, nước mắt tí tách rơi xuống, hoài nghi con ngươi của mình bị rách, liền nghe thấy côn đồ nói: “Thấy rõ chưa, là thằng đàn ông ăn bám Ông chủ Thương phải không? !” Một kẻ khác nói: “Không sai! Là hắn! Tao theo dõi đã mấy ngày nay!” Tên côn đồ liền bóp cổ Trình Phượng Đài, dùng sức nhìn thật kỹ mặt hắn: “Mẹ nó! Ông chủ Thương trên đài hát Triệu Phi Yến, làm sao dưới đài lại giở thủ đoạn của Hán Thành đế! Cái mông của thằng đàn ông ăn bám này chơi sướиɠ như vậy sao? Chơi đến mức hí cũng không hát nữa! Con bà nó! Bị ma sờ đầu rồi chắc (ý nói hồ đồ)!” Vừa nói, liền đánh cho Trình Phượng Đài mấy đấm, sau đó túm cổ hắn, cảnh cáo nói: “Về nhà thu dọn cuốn xéo khỏi Ông chủ Thương xa một chút! Còn dám quấn lấy y, làm bại hoại y, ông thấy mày lần nào đánh mày lần đó!”
Trình Phượng Đài đã nghe hiểu toàn bộ, đám người mê hí của Thương Tế Nhụy đợi không nổi hí của y, quẫn đến cùng cực mù quáng gây sự ở nơi này. Những kẻ nghe hí này, có thể nói là những người yêu quý Thương Tế Nhụy nhất, thờ phụng Thương Tế Nhụy như thần tiên, coi như bảo bối trong lòng, mạng cũng chịu tặng cho y. Nhưng chính ở thời điểm Thương Tế Nhụy gặp phải khó khăn, những người hành xử thiếu suy nghĩ nhất cũng là bọn họ, luôn nói càn làm càn, khiến cho Thương Tế Nhụy oan uổng gánh tiếng xấu. Nhưng Trình Phượng Đài lại thở phào nhẹ nhõm, đám người mê hí gây sự, không đến nổi mất mạng. Nếu đổi lại là kẻ thù của hắn, thừa dịp Tào tư lệnh rời khỏi Bắc Bình, tìm hắn mưu tài hại mệnh, đó mới gọi là toi đời! Tình hình trước mặt, chỉ cần cúi đầu tỏ ra kinh sợ, mấy vị hảo hán liền thả cho hắn một lối thoát. Thế nhưng Trình Phượng Đài lại cứ nuốt không trôi nỗi uất ức này, ngày thường người có đủ tư cách hô to gọi nhỏ với hắn, không phải tư lệnh, thì cũng là cục trưởng, chứ nói gì đến chuyện kéo tới trong hẻm nhỏ chịu đòn! Lớn đến từng này rồi, cũng chưa từng chịu thua thiệt như thế này bao giờ!
Trình Phượng Đài không nhịn cười được mấy tiếng, cười giống như một tên du côn chính gốc. Mấy vị hảo hán vừa thấy, ngạc nhiên chép chép miệng, không ngừng đẩy hắn vào tường: “Ái chà! Còn cười! Không phải là bị đánh hỏng đầu rồi đấy chứ? Nào nào nào, nói cho ông lớn nghe coi, có gì mà vui thế chứ ?”
Trình Phượng Đài chờ chính là điều này, thừa dịp bọn họ buông tay, mò tới khẩu súng phía sau eo, gầm nhẹ một tiếng cầm báng súng bổ một cái lên đầu một tên gần nhất. Các hảo hán đang định xông lên, định thần nhìn lại, cả kinh kêu lên: “Là súng! Hắn có súng!” Những tên dân thường ở thôn trấn này nào đã từng thấy súng chứ ? Chỉ biết liên tiếp lui về phía sau. Trình Phượng Đài hô to với lão Cát: “Lên xe!” Lão Cát vội vàng cho xe chạy, quay đầu xe, gần như nghiền đến chân các hảo hán. Trình Phượng Đài vừa mở chửa xe, vừa dùng súng chỉ vào mấy người đang đứng ngây người phỗng, cười lạnh nói: “Đừng gấp, nha? Ta bây giờ về nhà làm chết Ông chủ Thương các ngươi!”
Lão Cát lại đột ngột quay đầu xe, quét bọn chúng dạt đi, dọc đường lái xe như chạy thoát thân. Trình Phượng Đài siết chặt khẩu súng, cũng không nói lời nào. Về đến nhà, trong đầu nghĩ chắc hẳn sẽ doạ cho bọn họ giật mình, không ngờ cửa phòng đẩy một cái, trong phòng tràn ngập tiếng cười nói, trừ vυ" Triệu trợn to hai mắt nhìn những vết thương của hắn, những người khác căn bản không ai để ý đến hắn! Thương Tế Nhụy bế Phượng Ất, ném ném Phượng Ất lên trời, trong miệng nói: “Ai nha nha! Cái đứa con nít to đầu này, ngươi còn biết bay cơ đấy! Bay thêm một lần nữa xem nào!” Phượng Ất tựa như đang trả lời y, cười khanh khách!
Trình Phượng Đài đau đầu gần chết: “Buông nó xuống!”
Thương Tế Nhụy chẳng them để ý, chuyên tâm dồn chí mà quăng đứa trẻ: “Khuê nữ của anh uống sữa khóc không ngừng, em dỗ cái nó liền cười, ha ha!” Chỉ có hai người bọn họ là cười, bà vυ" đứng ở một bên giang hai cánh tay, làm tư thế bảo vệ, mồ hôi lạnh toát ra hết đợt này đến đợt khác.
Trình Phượng Đài chỉ Thương Tế Nhụy gầm lên với y: “Bảo em buông nó xuống! Té xuống hỏng mặt thì sao!” Một tiếng này khí sắc vô cùng không tốt, Thương Tế Nhụy quả nhiên đón lấy đứa bé không chơi nữa. Phượng Ất lúc bị ném lên cao tất nhiên vui vẻ, nhưng một đứa bé vừa mới ăn no nào chịu được dao động mạnh như vậy, dừng lại liền đầu choáng váng mắt hoa, ho khan hai tiếng nôn ra một ngụm sữa. Thương Tế Nhụy lòng nói toi rồi, Trình Phượng Đài nhìn thấy nhất định sẽ mắng y, vội vàng nhét đứa trẻ vào lòng bà vυ" như củ khoai nóng, tỏ ý cô mau đi khỏi, chột dạ nhìn về phía Trình Phượng Đài, vừa nhìn một cái, mặt liền biến sắc: “Anh điên rồi! Vì chuyện này mà động đến súng với em?”
Trình Phượng Đài mới phát giác trong tay còn nắm chặt súng, tay đều đã cứng, không còn tri giác. Hắn đập bộp khẩu súng lên trên bàn trà, người ngồi xuống ghế sa lon: “Không có đạn!”
Thương Tế Nhụy xem xét hắn, biểu cảm lại thay đổi: “Mặt anh sao thế? Ngã phải tuyết à?”
Trình Phượng Đài đối với người ngoài còn có thể nở nụ cười lạnh, về nhà nhìn thấy tên đầu sỏ tai hoạ, ném hết uất ức về phía Thương Tế Nhụy: “Tôi nói cho mà biết, Ông chủ Thương, em rảnh rỗi thì quản một chút đám người mê hí của em đi! Thứ gì chứ! Một đám chó điên! Bọn họ biết chuyện bên trong sao? Gặp người liền cắn?”
Thương Tế Nhụy nghe lời này, không cần ngẫm nghĩ, liền đoán được chuyện gì đã xảy ra. Đám người mê hí yêu quý Thương Tế Nhụy, lại không chịu yêu ai yêu cả lối về, chỉ coi người bên cạnh y là kẻ thù. Phàm là Thương Tế Nhụy gặp phải chuyện rắc rối, đều là người bên cạnh làm chuyện sai trái, ẩn tàng tai hoạ, liên lụy tới y, bản thân Thương Tế Nhụy là rất hoàn mỹ, tuyệt đối không bới được ra chút tật xấu nào, nếu nhất định phải nói có là có tật xấu, đại khái chỉ có cái tật xấu là không phân biệt được người tốt người xấu, hơn nữa còn là tật xấu quá nhỏ không che nổi ưu điểm, chỉ cần giúp y đánh đuổi người xấu bên người, Ông chủ Thương vẫn là một ông chủ tốt không gì sánh bằng. Hôm nay chuyện như vậy đã từng xảy ra. Nhưng bởi vì người tình của Thương Tế Nhụy không giàu cũng sang, đám người mê hí thường không mưu hại thành công, chỉ có Tiểu Lai gánh hiềm nghi là thị thϊếp của Ông chủ Thương, chịu ấm ức hai lần, suýt nữa gây ra đại họa, nhưng mà sau đó tin đồn nhắm vào cô cũng rất khó nghe. Bằng không với lý lịch của Tiểu Lai, làm gì đến nỗi ngay cả một người đến hỏi cưới cũng không có chứ.
Lần này làm Trình Phượng Đài bị thương, Thương Tế Nhụy cũng không có gì ngạc nhiên, tựa như sớm đã chuẩn bị tâm lý, cũng dường như đã nghĩ thông suốt vấn đề này từ lâu, nói: “Người mê hí chính là áo cơm, là cha mẹ! Em dỗ bọn họ vui vẻ còn không kịp! Người ta nghe em hát hí, còn phải chịu sự quản thúc của em sao? Em nào có thể diện lớn như vậy! Quản trời quản đất cũng không quản được đến người mê hí!”
Trình Phượng Đài chịu một bụng tức giận trở lại, lại không được an ủi chút nào, đứng bật người lên liền nói: “Em không quản tôi quản giúp em! Mấy tên ngu ngốc cứng đầu đó tôi chỉnh chết bọn chúng!”
Thương Tế Nhụy vội vàng nắm vai hắn đè hắn xuống, Trình Phượng Đài đau đến mức hít một hơi khí lạnh, bộ dạng thiếu gia yếu ớt da thịt cao quý, Thương Tế Nhụy nhìn thấy cũng mềm lòng, túm hắn đến bên lò sưởi giúp hắn cởi y phục kiểm tra thương thế. Từ trước đến giờ người biết võ công đều là một nửa đại phu khoa xương cốt, Thương Tế Nhụy kiểm tra thương thế cho người ta, động tác rất thông thạo, Trình Phượng Đài ở đó liên tục kêu đau, biểu cảm trên mặt y rất thong thả, không chút nào tỏ ra là thương trên người anh, đau trong lòng em gì gì đó. Cuối cùng bị Trình Phượng Đài kêu đến mức phiền lòng, nói: “Nhị gia, chúng ta có chút tiền đồ được không?” Trình Phượng Đài trừng mắt, Thương Tế Nhụy lập tức thức thời: “Được được được, anh kêu đi, kêu tiếp đi.” Trình Phượng Đài vừa bị y nói như vậy, cũng không tiện kêu đau, chẳng qua là xuýt xoa thở dốc hít hơi. Thương Tế Nhụy nghe một hồi, nhịn một chút, không nhịn được miệng không nói được lời hay ho: “Nhị gia, động tĩnh này của anh, giống như đang bị em làm chuyện đó đó! Ha ha!”
Trình Phượng Đài đã như vậy rồi, y còn nói đùa, còn “ha ha”, Trình Phượng Đài thật ấm ức hết chỗ nói! Các nữ quyến trong nhà thương hắn thế nào thì khỏi cần nói, ngay cả là bạn bè không liên quan, thấy hắn bị thương, giả bộ cũng phải giả bộ ra dáng vẻ quan tâm chứ! Cái tên hát hí này còn có tim hay không!
Trình Phượng Đài nhịn đau hỏi y: “Ông chủ Thương, nói thật, những người này là em phái tới phải không? Thấy tôi không vừa mắt, đổi phương thức đuổi tôi đi, có phải hay không?”
Thương Tế Nhụy đấm vào lưng hắn: “Nói nhảm! Em muốn đánh anh! Còn phải tìm người? Tự em làm là xong!” Đấm cho Trình Phượng Đài lại kêu rên, Thương Tế Nhụy kiểm tra xong, đắp quần áo lại cho hắn: “Một chút máu bầm, qua hai ngày là khỏi!”
Bởi vì không được Thương Tế Nhụy coi trọng, Trình Phượng Đài liền cực kỳ thương bản thân mình: “Em xem có chuẩn không đấy? Tôi vẫn cứ đi bệnh viện kiểm tra một chút, chụp X quang xem xem, biết đâu gãy xương, nếu không làm sao đau như vậy chứ ?”
Thương Tế Nhụy phát ra một tiếng “Ôi giời”, đầy khinh bỉ và không kiên nhẫn: “Đừng có chuyện bé xé ra to! Cái chụp X quang đó nghe nói chụp sẽ gây nát da nát thịt. Nếu thực sự không yên tâm, ngày mai kêu thầy xoa bóp giúp anh xoa bóp.” Y tìm được mấy bình thủy tinh ở trong phòng bếp, đổ hết gia vị ở bên trong ra, chạy ra bên ngoài đóng mấy chai tuyết trở lại: “Chỗ nào đau đắp vào chỗ đó, đợi hết sưng em bôi thuốc dầu cho anh.”
Trình Phượng Đài nói: “Chỗ nào cũng đều đau.”
Thương Tế Nhụy nói: “Vậy chỉ có thể đào một cái hố, chôn anh vào trong tuyết rồi.”
Trình Phượng Đài nhìn chằm chằm mặt y: “Ông chủ Thương, sao tôi cứ có cảm giác, tôi bị đánh, em lại vô cùng vui mừng chứ ?”
Thương Tế Nhụy đúng là có một chút đắc ý, bởi vì y cảm nhận được nhiệt tình của đám người mê hí, y vô duyên vô cớ nghỉ hí mấy tháng, chẳng những không bị quên lãng, bị thay thế, ngược lại càng khiến người ta nhớ nhung, khiến người ta si cuồng! Nhưng chuyện như vậy làm sao có thể thừa nhận chứ ? Y đối với bản thân cũng sẽ không thừa nhận sự đắc ý này.
Thương Tế Nhụy nghiêm nghị nói: “Em có gì có thể vui mừng chứ! Đánh chó còn phải ngó mặt chủ! Không coi trọng em mà!”
Trình Phượng Đài chép miệng, Thương Tế Nhụy sửa miệng nói: “Em biết bọn họ, thời gian này không nhìn thấy em, chỉ biết là em bị một mình anh độc chiếm, bọn họ thật ra là đang ghen.”
Trình Phượng Đài cười lạnh: “Em còn rất hiểu lòng bọn họ.”
Thương Tế Nhụy giống như một lão đại ca bảo bọc tiểu huynh đệ: “Đợi em mở hí, chuyện này em sẽ giúp anh tìm lại công bằng.”
Trình Phượng Đài nói: “Tôi bây giờ liền phải tìm lại công bằng.”
Thương Tế Nhụy không phản ứng kịp, liền bị Trình Phượng Đài bổ nhào ở trên mặt đất. Thừa dịp lò lửa ấm áp, hai người lăn lộn quấn lấy một chỗ. Nếu để đám người mê hí nhìn thấy một màn này, không biết bọn họ lại muốn nổi điên như thế nào, suy nghĩ một chút cũng có thể khiến cho người ta sung sướиɠ, Trình Phượng Đài chịu đựng thương tích trên người, mở ra một trận báo thù hết sức mới mẻ.