Dịch: Phong Bụi
Hai nhóc Chu Hương Vân cùng Dương Bảo Lê, hôm nay đi theo ban chủ coi như đã được hưởng đại phúc. Đi dạo một ngày không tính, buổi tối ăn cơm tối ở nhà hàng Lục Quốc, cũng gọi bò bít tết canh hành tây như vậy cho hai tên này, khiến bọn nó trực vươn cổ. Trình Phượng Đài không vội ăn cơm, từ từ hút một điếu thuốc lá, nhìn dáng vẻ thèm thịt của ba thầy trò bọn họ, cực kỳ buồn cười. Hai đứa bé thì không nói làm gì, Thương Tế Nhụy sau khi thành danh số bữa tiệc cao cấp từng ăn nhiều không đếm xuể, thế nhưng bàn ăn bày hơi phong phú một chút, y vẫn cứ giương mắt tham ăn như vậy. Rất nhanh món chính lên đủ, Thương Tế Nhụy chép miệng, ăn rất ra dáng, rất ngon miệng. Bọn nhỏ học y sử dụng dao nĩa, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, giễu cợt lẫn nhau, chuôi dao kia cầm ở trong tay trực trơn trượt, cắt mạnh, cưa trên đĩa sứ, ken két một tiếng, khiến người ta nghe mà ê ẩm cả răng. Chu Hương Vân dường như liên tưởng đến một chuyện rất thú vị, nhìn Dương Bảo Lê cúi đầu cười; Dương Bảo Lê cũng nhớ đến, nháy mắt nhướn mày cười với cậu ta.
Thương Tế Nhụy nói: “Điên điên khùng khùng, cười gì?”
Dương Bảo Lê đáp: “Nghĩ đến lần trước Thiêu hoạt xa(gảy xe lăn) của Tiểu Ngọc Lâm, ngài không ở đó, không nhìn thấy! Giỏi lắm! Cao Sủng liên tiếp gảy hai xe, đến xe thứ ba, thương trong tay trượt bay thẳng tắp, biến thành phi tiêu luôn, khiến cho người trên sân khấu toàn bộ ngồi sụp xuống!” Dương Bảo Lê nhắc tới chuyện xấu của người khác, luôn rất đắc ý vênh váo, căn bản quên mất Thương Tế Nhụy là một người mặt lạnh lòng cứng rắn như thế nào, mọi người ngay cả khi không có tật xấu, y còn phải bới lông tìm vết, nói ra rất nhiều chỗ cần phải cải tiến, một khi có lỗi lầm thiết thực rơi vào trong tay y, vậy thì đúng như mong muốn, khỏi phải nói!
Thương Tế Nhụy lông mày khẽ nhíu một cái, lau lau miệng, liền muốn giở giọng, Trình Phượng Đài bỗng nhiên cả người nghiêm lại, dập tắt thuốc lá vùi đầu ăn cơm, nói: “Chớ tán gẫu nữa, mau ăn, ăn xong về nhà.” Ánh mắt nhưng không tự chủ được, cứ luôn nhìn về phía trước. Thương Tế Nhụy ngồi đối mặt với hắn, liền muốn quay đầu lại xem. Trình Phượng Đài vội rầy y: “Đừng nhìn ngó linh tinh! Ăn của em đi!” Thế là có ý gì! Có cái gì sợ người ta nhìn thấy? Thương Tế Nhụy không nhịn được tò mò, hỏi liên tiếp mấy lần, Trình Phượng Đài cũng không trả lời, chỉ cảnh cáo y yên lặng đợi, không được khiến người khác để mắt nhìn tới. Thương Tế Nhụy đầu óc rất thông minh, đảo tròng mắt một vòng, lè lưỡi liếʍ dao sáng bóng đến mức có thể soi gương, lấy làm gương soi về phía sau. Phía sau loáng thoáng chỉ có một đôi nam nữ trẻ tuổi đang dùng bữa, người phụ nữ tóc cuốn xoăn xoăn, kỳ bào màu đậm, không thấy rõ mặt mũi. Thương Tế Nhụy lúc này liền vui vẻ, đoán mò nói: “Ái chà? Ai đây? Chẳng lẽ là Mợ Hai đang hẹn hò cùng người khác! Nhị gia, đầu anh mọc sừng rồi!”
Trình Phượng Đài cả giận nói: “Cái rắm!” Sợ Thương Tế Nhụy lại nói bậy gì, nhẹ giọng nói: “Là Bà Tư.”
Thương Tế Nhụy lại vui vẻ: “A ha! Vậy là mộ cha anh mọc sừng rồi!” Y ở dưới đáy bàn ăn đá Trình Phượng Đài một cái: “Chờ cái gì nữa? Còn không mau đánh chết đôi gian phu da^ʍ phụ này, đừng sợ đánh không lại bọn họ, em tới chống lưng cho anh!”
Trình Phượng Đài trừng y một cái, không lên tiếng. Đừng nói là vợ bé của cha hắn, cho dù thật sự là Mợ Hai hẹn hò với người khác, hắn cũng tuyệt sẽ không ở trước mặt mọi người xử lý việc nhà, hắn không chịu nổi chuyện mất mặt này. Thương Tế Nhụy có ơn báo ơn có oán báo oán không lo nghĩ nhiều về hậu quả, không hiểu điều này, ăn một hồi nhìn Trình Phượng Đài quả thực có thể nhịn được cục tức này, khiến cho y không có trò náo nhiệt để xem, liền khuyến khích nói: “Ngay cả vợ bé của cha mình cũng không trông chừng được! Bất hiếu!” Y hoàn toàn dùng giọng làm cha để nói chuyện, Trình Phượng Đài thật sự muốn đánh y!
Bốn người vội vã cơm nước xong, lặng lẽ thanh toán tiền rồi bỏ đi. Ngày hôm nay xảy ra đủ thứ chuyện, trải qua cũng thật phong phú. Hai đứa bé ở tại một khu nhà tạp mà Thủy Vân lâu thuê, xe hơi tiễn bọn chúng tới cửa, Thương Tế Nhụy không muốn đi vào qua loa lấy lệ với bọn chúng, ngoắc ngoắc tay với Dương Bảo Lê, Dương Bảo Lê khom người xuống nghe nhiệm vụ, điệu bộ Thương Tế Nhụy lúc này giống như mấy tên đại quan, trầm ngâm hồi lâu, trực khiến người ta chờ mà sốt ruột, mới chậm rãi liệt kê ra một chuỗi tên của mười mấy người, trong danh sách có Dương Bảo Lê, Chu Hương Vân, Tịch Nguyệt Hồng, dĩ nhiên không thiếu được cái tên Tiểu Ngọc Lâm làm rơi mất vũ khí đó: “Sáng sớm ngày mai sáu giờ, các ngươi cùng nhau đi đến ngõ Đông Giao Dân, ta thuyết hí cho các ngươi.” Dương Bảo Lê tại chỗ liền rùng mình, nhắm mắt dạ vâng. Trình Phượng Đài ngay ở bên cạnh cười cười, biết Thương Tế Nhụy không chịu được nhàn rỗi, mấy nhóc đào kép bọn chúng sắp xui xẻo to rồi.
Về đến nhà ngắm qua đứa bé, hộp điểm hồi sáng kia tâm rơi vào trong mắt Thương Tế Nhụy, lại phạm bệnh thèm ăn, hai ngón tay kẹp lấy một miếng lên, ở đó ăn dau dáu. Nha đầu Phượng Ất cũng là một đứa không có tiền đồ, nằm ở trong lòng bà vυ" nhìn Thương Tế Nhụy ăn, nhìn đến mức thèm thuồng, nước miếng bất tri bất giác chảy một chuỗi dài xuống. Hai con mắt to của nó giống như là động vật nhỏ, ẩm ướt mà sáng, đen nhánh tròn xoe, Thương Tế Nhụy bị nó nhìn trừng trừng đến mức cảm thấy ngại ngùng, bẻ một chút vụn váng sữa khô từ mép mình đưa vào trong miệng Phượng Ất, Phượng Ất há miệng liền ngậm đầu ngón tay y, chẹp chẹp mυ"ŧ vào, ngược lại rất thích thú. Bà vυ" không dám ngăn lại, không thể làm gì khác hơn là không ngừng nhìn về phía Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài nhìn thấy, cau mày đi lên gỡ y ra: “Rửa tay chưa? Bẩn quá đi mất!” Phượng Ất mắt thấy mùi vị ngon lành trong miệng không còn nữa, thương tâm khóc lớn lên, nhoài người ra muốn với lấy Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy lau đầu ngón tay dính nước miếng lên người Trình Phượng Đài sạch sẽ, nói với Phượng Ất: “Đừng trách ta! Đều do ba ngươi đó!” Rồi nói với Trình Phượng Đài: “Anh bắt nạt trẻ con!” Bản thân thì như một làn khói chạy lên lầu.
Sáng sớm người hôm sau, bởi vì là mùa đông, trời sáng muộn. Thương Tế Nhụy từ trong chăn nóng hổi bò dậy còn không nỡ, cảm thấy mình là Đường Minh Hoàng, không muốn thượng triều, đầu vùi vào trong hõm vai Trình Phượng Đài mè nheo một hồi lâu, mới mò quần áo đen, xỏ giày. Y chốc nữa chuẩn bị thể hiện chút công phu, liền muốn tìm băng vải cột bắp chân lại, nhưng những thứ đồ lẻ tẻ lỉnh kỉnh đều để lại ở ngõ La Cổ, bên tay cái gì cũng không có. Tìm đông mò tây, mở tủ quần áo ra mò được hai chiếc cà vạt lụa thật của Trình Phượng Đài, tạm thời trói gọn người. Trong sân đám nhóc đào kép sớm đã đến đông đủ, gió bắc thổi một cái, cóng đến run rẩy, gò má đỏ bừng. Thương Tế Nhụy đẩy cửa đi ra, trên tay một cây côn dẹt rộng ba tấc, cả người đầy sát khí của một người học võ, đám nhóc đào kép trong lòng lại càng thêm sợ hãi, tao nhìn nhìn mày, mày nhòm nhòm tao, thần sắc hoang mang, lại ẩn giấu chút non nớt. Thương Tế Nhụy đứng trên ngưỡng cửa, ánh mắt quét nhìn một vòng phía dưới, vung tay lên, Tiểu Lai bưng ra hai chậu nước lạnh lớn đổ ra sân, trong cái thời tiết này, nước đóng thành băng, mắt thấy mặt đất kết ra một lớp băng mỏng. Tiểu Lai sau đó xoay người vào nhà, bưng ra mấy lon thịt bò đã rỗng theo thứ tự bày trên đất. Công tác chuẩn bị làm liền một mạch, có thể thấy, kế hoạch chỉnh đốn bọn chúng của Thương Tế Nhụy cũng không phải ngày một ngày hai, lúc này ra lệnh một tiếng: “Đứa nào hát đán đi cà kheo lên đi trên mặt băng, đứa nào hát sinh đứng trung bình tấn trên lon!”
Thế này chẳng khác nào muốn mạng của đám nhóc đào kép!
Cà kheo mà vai đán mang trên chân, chính là một đôi giày thêu hoa đế cứng, chỉ to bằng lòng bàn tay, bàn chân tự nhiên chưa từng bị bó chỉ có thể nhón chân xỏ vào, đi bộ cũng phải nhón gót chân, thân thể căng thành một đường, bước chân nhỏ vụn, nhìn qua mặc dù đong đưa uyển chuyển, nhưng đi trên đường thì vô cùng mất sức. Bàn chân to của mấy đứa bé trai thì càng khỏi phải nói, chẳng khác gì đeo cùm. Đám tiểu đán đeo cà kheo vào, đi trên mặt băng được hai bước liền té, phàm cứ đứa nào ngã xuống đất, Thương Tế Nhụy ngay lập tức liền cho một gậy vào mông, khiến người ta chịu đau đớn thể xác gấp đôi, khổ không thể tả.
Đám thiếu niên vai sinh chỉ lo đứng tấn trên mặt đất xem náo nhiệt, cười đến mức trong miệng ha ra từng đám từng đám sương trắng, thế là lại làm ngứa mắt Thương Tế Nhụy, cây gậy dẹt vỗ vỗ hai cái trong lòng bàn tay, “bộp bộp” vang, nghe vào trong tai, kinh hồn bạt vía, y nói: “Các ngươi đứa nào đứa nấy đứng tấn như ống khói, làm cái gì vậy hả? Đứng vững chưa?” Thong thả đi đến bên cạnh, dùng gậy dẹt từng đứa từng đứa vỗ đùi đập eo chỉnh sửa tư thế, ngoài ra cũng không làm gì bọn nó nữa. Đám thiếu niên vui mừng, càng mày đưa mắt nháy với đám hát đán. Không ngờ qua một khắc đồng hồ, kẻ chịu tai ương liền đổi thành bọn chúng! Đi cà khoe ít nhiều gì cũng được tay chân linh lợi, tứ chi thoải mái; đứng trung bình tấn ở trên lon rỗng, hạ bàn hơi buông lỏng chút, lập tức người ngã ngựa lật! Đứa nào chịu được thì cũng là hai chân tê dại không ngừng run rẩy, tư vị này, khỏi phải nói!
Có đứa không nhịn được liền gào thét: “Ban chủ! Chân tê rần rồi! Đứng không vững nữa!”
Thương Tế Nhụy gật gật đầu: “Ngươi xuống đi!”
Nhóc đào kép trong lòng vui mừng, liền muốn làm biếng. Nó cũng không suy nghĩ một chút, Thương Tế Nhụy có thể là người mềm lòng nương tay sao? Gọi nhóc đào kép đến bên cạnh, ấn vào chân của nó: “Chỗ nào tê rần? Đây hả?” Nhóc đào kép do do dự dự gật gật đầu, Thương Tế Nhụy kẹp gậy dẹt vào bên người, cuốn tay áo lên liền xoa bóp chân cho nhóc đào kép. Y tự có một tay nghề xoa bóp của người tập võ, lực lại lớn, góc độ lại hiểm, theo một mạch kinh gan từ từ nắn bóp, đau đến mức nhóc đào kép như bị chém kêu la điên cuồng, nghe thôi cũng khiến người ta sợ phát hãi: “Ban chủ! Ban chủ! Em không nghỉ ngơi nữa! Em không nghỉ ngơi nữa!” Thương Tế Nhụy nào chịu bỏ qua cho nó, mép mang theo nụ cười mỉm tàn nhẫn, lực trên tay không thay đổi. Nhóc đào kép kêu khóc thẳng lên tận trời, cuối cùng đánh thức Trình Phượng Đài, tóc rối bù quấn áo ngủ, đẩy cửa sổ ra kêu xuống dưới: “Gϊếŧ heo à! Ăn no rửng mỡ!” Thương Tế Nhụy trừng mắt với nhóc đào kép, nhóc đào kép vội vàng che miệng mình. Thương Tế Nhụy ném chân nó xuống: “Còn ai chân tê rần, cứ tới chỗ này ta xoa bóp!”
Mười mấy đứa trẻ yên lặng như tờ.
Trình Phượng Đài sau khi bị đánh thức, cũng không ngủ được nữa, bực bội xuống lầu ăn điểm tâm. Phượng Ất được bà vυ" bế, ngây người nhìn về các anh chị trong sân, nhìn bọn họ té ngã, nhìn không chớp mắt, bỗng nhiên trong miệng nha nha cười một tiếng, Trình Phượng Đài cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra là Thương Tế Nhụy không nhịn được ngứa nghề, tự mình lên làm mẫu cho mấy đứa trẻ. Y xỏ cà kheo vào, ở trên mặt đất bóng loáng như gương đi ra những bước chân diêm dúa, một tấm khăn tay ném lên trên trời, lắc người một cái trở tay bắt lấy. Đây là một trò rất bình thường của hoa đán, có điều hôm nay vì để khoe khoang kỹ thuật, khăn tay ném cao hơn so với bình thường, vòng xoay của khăn tay cũng rất đẹp, giống như diễn tạp kỹ. Phượng Ất thấy, vỗ tay duỗi chân cười không ngừng. Bên ngoài loáng thoáng cũng có người đang vỗ tay. Trình Phượng Đài bưng một ly cà phê đi tới trước cửa sổ, lau sạch sương mù trên cửa kính, khom người nhìn một cái, lấy làm kinh hãi. Chỉ thấy cửa sổ toà nhà ngân hàng đối diện mở hết, người da trắng trai gái hoặc đỡ mắt kính, hoặc bê máy chụp hình, nhìn Thương Tế Nhụy diễn như nhìn ảo thuật, hơn nữa phát ra tiếng hô ngạc nhiên hết đợt này đến đợt khác. Những người Tây phương này có những người tới Trung quốc mấy năm mà chưa từng bước ra khỏi chu vi hai dặm phố sứ quán, nào từng được nhìn thấy trò này! Khó trách Thương Tế Nhụy thấy có người liền thể hiện!
Trình Phượng Đài nhìn thấy buồn cười, cũng không để ý tới y, sau một lát dặn dò vυ" Triệu mấy câu, mặc áo choàng dài vào liền đi trường học đón Trá Trá trở về chơi cuối tuần. Đi tới cửa phát hiện hôm nay là một ngày u ám, lớp băng trên nền xi măng đóng băng rất chắc chắn, sáng đến mức cho thể soi gương, qua mấy tiếng đồng hồ cũng không thấy tan. Đế giày của Trình Phượng Đài cũng bóng loáng, đạp ở phía trên, một bước trượt một cái, hắn không thể làm gì khác hơn là đỡ hàng rào từng bước từng bước đi vô cùng thận trọng. Đám nhóc đào kép nhìn nhìn vị Trình Nhị gia này áo choàng dạ dày quần tây dài, áo mũ gọn gàng, phong độ nhẹ nhàng, nhưng dưới sự giày vò của ban chủ bọn họ, tiêu sái thế nào cũng mất hết, lúc này chẳng khác gì con cua say rượu. Bọn nhỏ hết đứa này đến đứa kia, nhìn Trình Phượng Đài ở đó cười trộm, Thương Tế Nhụy vì thế cũng phát giác. Y haizz một tiếng, đi tới trước mặt Trình Phượng Đài, qua loa xắn tay áo lên trên một cái, lộ ra gần nửa cánh tay: “Nhìn anh tốn sức chưa kìa!” Trình Phượng Đài ngẩn người, Thương Tế Nhụy không nói lời nào ôm ngang một cái, liền ôm ngang cả người hắn, như đạp trên đất bằng bế hắn một mạch đi ra khỏi cổng!
Đám nhóc đào kép nổ ra một trận kinh hô! Thương Tế Nhụy ôm một người đàn ông hơn 55 cân đi cà kheo trên mặt băng, đây là công phu hạ bàn vững vàng đến mức nào chứ! Phải chịu biết bao nhiêu đau đớn da thịt! Người trong nghề xem cách thể hiện, thật khiến người ta không thể không phục! Nhưng Trình Phượng Đài chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng thoáng một cái, mũ cũng bay mất, cho đến khi Thương Tế Nhụy đặt hắn trên đất, còn nhướn mày nháy mắt với hắn, vô cùng đắc ý, Trình Phượng Đài liền có chút tức giận. Một người đàn ông, ngay trước mọi người bị coi như đồ vật bế tới bế lui như vậy, trong lòng nhất định là có chút xấu hổ. Dương Bảo Lê rất biết nhìn sắc mặt, nhặt mũ lên dâng cho Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài đem mũ chụp lên trên đầu một cái, trợn mắt nhìn Thương Tế Nhụy, quay đầu liền đi. Thương Tế Nhụy thu lại nụ cười ở phía sau gọi: “Này! Anh đi đâu vậy hả!” Trình Phượng Đài cũng không để ý tới y.
Mấy ngày nay ở nhà, Trình Phượng Đài mắt thấy Thương Tế Nhụy cả ngày chải dụng cụ trang trí đầu, phơi hí phục, nghe đĩa hát, nhìn y không ngừng ăn đồ ngọt, uống nước ngọt, gọi điện thoại cho bạn bè, phát ra đủ các loại động tĩnh không phải của con người, thật đúng là có thể nói là ngũ sắc khiến người ta mù, ngũ âm làm người ta điếc, ba thằng con trai ở nhà cộng lại, cũng không bằng một thằng ranh to xác này, ồn ào đến như vậy đấy. Khoảng thời gian tự mình đơn độc đi ra ngoài này, lái xe một chút, khắp tầm mắt đều là màu tuyết, thật sự nhẹ nhàng khoan khoái cực kỳ.
Trong nửa năm ngắn ngủi Trá Trá đi học, đã cao hơn nửa cái đầu, để rửa mặt chải đầu thuận lợi trong trường học, cô bện một cái đuôi sam to, tóc hơi ngắn, có chút xoăn xoăn, trông giống như có làm quăn, càng thể hiện rõ huyết thống dị tộc của cô. Hai anh em ăn cơm trong nhà hàng tây, nói một số đề tài bên ngoài gia đình. Trình Phượng Đài kinh ngạc phát hiện hắn mấy năm này đọc sách quá ít, không theo kịp tiết tấu của Trá Trá, cô thậm chí biết lượng thoát nước của hàng không mẫu hạm Mỹ. Cơm nước xong xuôi, hỏi Trá Trá muốn về chỗ chị dâu cô hay là trở về tiểu biệt thự, Trá Trá nhấc cặp xách lên, nói: “Chị dâu thấy em lại nói không hết chuyện, em tuần sau còn có kiểm tra Hình học.” Cô là muốn yên tĩnh ôn lại bài học, Trình Phượng Đài ngại ngùng không dám nói bây giờ tiểu biệt thự càng ồn ào. Lên xe, thuận tiện mang Trá Trá đi quán bán đồ tây mua chút đồ linh tinh của con gái, chọn mấy quyển sách tiếng Anh, trở lại liền đám học sinh đang biểu tình chặn đường. Trá Trá kể với Trình Phượng Đài rằng người Nhật Bản đã nhốt một vị giáo sư có lời bàn luận kháng Nhật vào nhà lao, đám học sinh cực kỳ phẫn nộ trước những việc làm trái đạo nghĩa, không nơi nào có thể kiện, chỉ còn cách kháng nghị như vậy. Trình Phượng Đài cảm thấy kinh ngạc đối với dũng khí của đám học sinh, vào lúc này, vẫn còn có người dám lên đường phố! Chính phủ Trung quốc trước kia đối với học sinh vẫn được coi là lưu tình, mỗi lần có sự kiện biểu tình, cũng không tránh được việc bị đánh bị thương, trời lạnh như thế này, thất đức đến mức dùng vòi nước chữa cháy phun vào học sinh, phun đám học sinh đến mức tóc tai bù xù, giày cũng rớt. Vòi nước xưa kia nay đổi thành nòng súng của người Nhật Bản ngày nay, thì không phải chuyện đùa giỡn nữa rồi!
Trình Phượng Đài xa xa nhìn một cái, xoay kịch tay lái không chút do dự liền đi đường vòng vào hẻm nhỏ, một mặt nhìn thần sắc Trá Trá, thiếu niên tuổi này luôn nhiệt huyết nhất, thích làm một số chuyện ngọc tan đá cũng tàn, phấn đấu quên mình, hắn làm bộ như vô tình đặt câu hỏi: “Em rất quen đám học sinh kia sao?” Trá Trá không chút biểu cảm, không nhìn lấy một cái dư thừa về phía đám học sinh kia: “Trường học của chúng em cách đây không xa, gặp qua mấy lần trong tiệm sách.” Trình Phượng Đài gật gật đầu, nói thẳng: “Em đừng chen vào những chuyện này của bọn họ. Nổi giận về phía súng đạn, không thể giải quyết được vấn đề, ngược lại gây nguy hiểm đến tính mạng, người Nhật Bản không quan tâm đến lý lẽ đâu.” Trá Trá nhẹ nhàng cười một tiếng: “Bọn họ quả thật —— vô cùng ngây thơ! Em sẽ không làm như vậy.” Trình Phượng Đài nhận được những lời này, trong lòng cảm thấy được an ủi, mặc dù trong nhà hắn bà mẹ kế có nhân tình, vợ đòi ở riêng, đại gia hát hí ngày ngày bày ra tám trăm trò không để người khác được nghỉ ngơi, nhưng ít nhất cô em gái này tĩnh tâm bớt chuyện, cũng có thể coi là Trình gia tích đức.
Trở lại tiểu biệt thự, lớp dạy nghề của Thương Tế Nhụy vẫn chưa giải tán. Lúc này bọn họ không đi cà kheo nữa, đổi thành luyện võ công tập thể. Thương Tế Nhụy đứng trên bậc thang tay cầm tề mi côn, kể lể gia sử lê viên cho đám nhóc đào kép nghe: “Côn pháp Thương gia của ta, bắt nguồn từ Dương gia thương của Tống triều, Dương gia thương có biết không? Dương Diên Chiêu! Dương Lục Lang!”
Đám nhóc đào kép rối rít đáp lại, còn có đứa ngâm nga lời hí của Dương Diên Chiêu: “Từng nhớ Thiên Khánh Vương đánh tới Chiến Biểu, hắn muốn đoạt long triều cẩm tú của chủ nhân ta…”
Thương Tế Nhụy xua tay, phía dưới không dám hát nữa, yên lặng như tờ.
“Côn pháp này so với thương pháp, cũng không phải là dùng đầu thương đơn giản như vậy. Các ngươi xem đây!” Thương Tế Nhụy đứng ở trong sân, khí thế uy vũ múa một bộ Thương gia côn, bộ này có chút không giống với bộ y biểu diễn trên sân khấu, không phấn chấn đẹp mắt như vậy, nhưng càng đơn giản và đầy sức lực hơn, là công phu có thể đánh gϊếŧ người. Trình Phượng Đài không khỏi đưa Trá Trá về phía sau để bảo vệ. Trá Trá trông như đã trưởng thành thực ra vẫn là trẻ con, mỗi một lần nhìn thấy Thương Tế Nhụy, cảm giác đối với y đều rất không giống nhau. Mấy năm trước ở trong hí lâu, Thương Tế Nhụy là một nam hoa đán mặc nữ trang nói giọng nữ, nam hoa khôi; sau đó thấy y nũng nịu với anh mình, là có vẻ là một luyến đồng; khi đến ở trong tiểu biệt thự, y uống rượu say đi tiểu ở ngoài cửa phòng ngủ, lại là một tên lưu manh thối tha. Bây giờ khi đang luyện võ công, ngược lại là hình dáng một đấng nam tử hán đứng đắn, nhưng trong lòng Trá Trá hình ảnh phủi không sạch được lại chính là dáng vẻ thô bỉ y vén áo xoạc chân móc đũng quần. Cho nên, khi Thương Tế Nhụy múa xong bộ côn pháp, mặt không đổi sắc, khí không thở dốc, nhìn qua phát hiện hai anh em bọn họ, khi muốn bế bọn họ đi qua mặt băng, Trá Trá mỉm cười lắc đầu cám ơn, sau đó thân hình chợt lóe, lấy tư thái nhẹ nhàng vốn có của thiếu nữ nhón chân lên nhảy qua. Thương Tế Nhụy xoay người, lần nữa giang cánh tay với Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài cắn răng nói: “Cút!” Ánh mắt tìm kiếm ở trong đám nhóc đào kép, ngón tay ngoắc ngoắc: “Tiểu Chu Tử! Qua đây!” Hắn cho Chu Hương Vân đỡ mình đi qua. Thương Tế Nhụy không có đất dụng võ, bĩu bĩu môi, tiếp tục khuấy đảo kim cô bổng của mình.
Đến buổi tối ăn cơm, vυ" Triệu là người vui vẻ nhất trong tiểu biệt thự. Ngày thường phục vụ Tằng Ái Ngọc cùng hai vị Nhị gia, đó là mấy cái miệng khó chiều vô cùng, ăn phượng hoàng cũng không khen lấy một câu. Nấu cơm cho bà vυ", chẳng qua chỉ là hầm nồi canh, không dầu không muối, cũng không có đất dụng võ. Sau khi Thương Tế Nhụy vào ở, mặc dù rất kén chọn thức ăn, nhưng lại được cái ăn được nhiều, bữa nào bữa nấy đều ăn đến mức bát đĩa sạch bong, khiến cho vυ" Triệu nhận được sự khích lệ cực lớn. Hôm nay, để lấp đầy cái bụng của đám nhóc con đang tuổi trưởng thành, ăn đến mức bố mẹ phải nghèo này, vυ" Triệu có thể coi là thoải mái ra làm chút món ăn gia đình rồi. Dưới sự giúp đỡ của Tiểu Lai, bà mở ra tất cả lon cá mòi tồn kho, cà tím kẹp thịt rán, miến xương vịt nấu cải trắng, thịt heo kho, nấu nướng đến mức khói mù mịt. Đến giờ cơm, đám nhóc đào kép không tiện lên bàn, mỗi người bưng một cái chậu sứ kiểu tây, ngồi chồm hổm dưới đất chan canh cùng thức ăn, ăn hết sức ngon lành, không nhìn người chỉ nghe âm thanh, chẳng khác gì chuồng heo đang được cho ăn.
Trá Trá ngồi ở trên bàn ăn, dù thế nào cũng không chịu nổi hấp dẫn phải đi xem bọn họ. Đám đào kép càng ăn ngon lành, cô càng cảm thấy thức ăn trong miệng vô vị, gọi vυ" Triệu đến hỏi: “Bọn họ ăn cái gì vậy? Cho tôi cũng nếm thử một chút.”
Vυ" Triệu bận đến mức đầu đầy mồ hôi, nghe thấy lời này, ai u một tiếng, nhưng lại nhìn sang Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài không tỏ thái độ gì, vυ" Triệu liền chọn chọn lựa lựa từ trong nồi lớn, gắp ra hai miếng thịt nạc, một hộp cà, múc nửa chén canh thanh đạm tới. Trá Trá cúi đầu nếm thử, cũng không cảm thấy ngon, hoài nghi mình và bọn họ không phải ăn cùng một món ăn.
Trình Phượng Đài theo lệ ở trước khi ăn cơm phải hút một điếu thuốc, hôm nay đặc biệt có chút dụng ý mượn thuốc tĩnh tâm. Hắn nhìn nhìn bọn nhỏ ăn như hổ đói, lại nhìn nhìn sắc mặt Thương Tế Nhụy, mỉm cười nói: “Được đấy, tôi chỗ này chuyển thành Phú Liên Thành rồi.”
(Phú Liên Thành là một lớp Kinh kịch được thành lập vào năm 1904 để đào tạo các sinh viên Kinh kịch, thời kỳ đầu nó được gọi là “Hỉ Liên Thành”. Trường được công nhận là ngôi trường có thời gian hoạt động lâu nhất, nhiều nhân tài nhất và có ảnh hưởng sâu rộng nhất trong lịch sử giáo dục Kinh kịch.)Thương Tế Nhụy miệng nhai miếng thịt lớn, con ngươi liếc sang trừng: “Anh có ý kiến gì?”
Trình Phượng Đài lắc lắc đầu: “Ý kiến —— ngược lại không có.” Hắn rít một hơi thuốc lá, liền có một nhóc đào kép ở đó sụt một hớp miến, mỗi lần đều ăn theo tiết tấu của Trình Phượng Đài hòa âm với hắn, chọc Trình Phượng Đài ho khan, dập tắt tàn thuốc nói: “Chính là… Chính là em phải bảo bọn chúng lịch sự chút, ăn cơm cho tử tế! Không ra thể thống gì!”
Thương Tế Nhụy giống như là nhớ tới cái gì, ngửa đầu đổ thức ăn vào trong miệng ăn sạch, đi bên cạnh bọn nhỏ tìm kiếm. Trình Phượng Đài có thể nhìn ra được y đây là tư thái muốn gây sự, nhưng bọn nhỏ không nhìn ra, vẫn ăn quên mình. Thương Tế Nhụy đầu tiên đi tới trước mặt Tiểu Ngọc Lâm, mũi chân từ đáy bát nhẹ nhàng khều lên một cái, Tiểu Ngọc Lâm không phòng bị, chậu liền mang theo thức ăn vỡ đầy đất. Thương Tế Nhụy thừa dịp đám nhóc đào kép không phản ứng kịp, rất nhanh đá bát cơm của bọn chúng từng cái một, có đứa nắm thật chặt, có đứa do quá đỗi kinh ngạc, tay càng lỏng, bát cơm liền ứng tiếng đập vỡ ngay bên chân. Phượng Ất đối với thức ăn tương đối để ý, mắt thấy bát cơm khắp nơi nở hoa, nó đau lòng tranh trước khóc oà lên, bà vυ" không dám tham gia náo nhiệt nữa, bế nó đi lên lầu.
Trình Phượng Đài cùng Trá Trá nhìn nhau, không đoán ra Thương Tế Nhụy có dụng ý gì. Chỉ thấy y rút khăn quàng cổ từ trên cổ Dương Bảo Lê ra, vỗ vỗ vết tích văng ra trên mặt giày mình, hời hợt nói: “Trên tay không có công phu, bưng không nổi bát cơm. Bưng không nổi bát cơm phải bị đói, ở đâu cũng đều là đạo lý này.”
Đám nhóc đào kép còn có chút trợn mắt hốc mồm, Tiểu Ngọc Lâm lấy lại tinh thần, trên mặt lộ ra một loại thái độ xấu hổ. Trình Phượng Đài biết, y đây là đang dạy dỗ việc Tiểu Ngọc Lâm “rơi vũ khí” lên sân khấu! Thương Tế Nhụy ném khăn quảng cổ lên trên vai Dương Bảo Lê, nói: “Đứa vào bưng chặt bát cơm thì ăn tiếp, ăn no thì thôi. Ngày mai theo giờ cũ đến, một đứa cũng không được phép thiếu!” Bản thân thì chắp tay sau lưng, ngâm nga tiểu khúc rồi cũng lên lầu. Bọn nhỏ lấy được tư cách ăn cơm dẫu sao cũng ngại thả phanh ăn uống ngay trước mặt đồng bạn, qua loa ăn nốt cơm trong bát, cúi người cáo từ với Trình Phượng Đài. Bọn chúng đi rồi, vυ" Triệu vừa quét dọn, vừa lẩm bẩm trong lòng đúng là tạo nghiệt, ăn bữa cơm cũng không để cho người ta nghỉ ngơi. Bà cả ngày hôm nay nhìn thủ đoạn Thương Tế Nhụy hành hạ đám nhóc đào kép, đã biết được sự tàn khốc của ngành lê viên, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, nhìn Ông chủ Thương hiền hòa, không ngờ lại ác độc như vậy!
Trên bàn cơm, Trá Trá cùng Trình Phượng Đài trầm mặc một hồi, tiếp tục ăn cơm. Trình Phượng Đài cảm giác phong cách vừa rồi không giống là do Thương Tế Nhụy phát minh, Thương Tế Nhụy chỉ biết cầm gậy to, đánh người ta tới mức cầu xin tha thứ, y không thể nào nghĩ ra những lời nói uyển chuyển như vậy. Có lẽ đây là sự giáo huấn mà sư phụ nào đó của y đã từng cho y, y cũng dạy cùng hí cho đồ đệ rồi. Trá Trá không có khẩu vị gì, nghịch cơm, nói với anh: “Một gánh hát nho nhỏ, còn phân tôn ti sao, người làm sư phụ lại có thể đánh học trò!”
Trình Phượng Đài cười: “Chuyện này có gì hiếm lạ! Trong một gánh hát của bọn họ, nghệ sĩ đứng đầu, nghệ sĩ đứng thứ hai, người hát phối hợp, diễn vai quần chúng, mỗi người một địa vị, phân phải nói là rất tỉ mỉ. Ngay cả trong gánh nhạc, địa vị của sư phụ gõ trống liền cao hơn so người đánh đàn ba dây, anh cũng không biết tại sao.”
Trá Trá đối với chuyện này vô cùng không đồng tình, quả thật muốn cười lạnh.
Ngày hôm sau bởi vì trời quang, tương đối ấm áp hơn, đám nhóc đào kép miễn được đau khổ đi cà kheo trên mặt băng, nhưng vẫn ăn đòn như thường. Phượng Ất nhìn thấy người khác bị đánh, rất có tác dụng gϊếŧ gà dọa khỉ, hai ngày liền đều không dám khóc chút nào, bà vυ" cũng liền đặc biệt thích bế nó xem đào kép bị đánh để giải sầu. Hai anh em Trình Phượng Đài cùng Trá Trá dựa cửa đứng uống cà phê, nói tiếp đề tài trò chuyện tối hôm qua trên bàn cơm được mấy câu, trò chuyện không hợp, Trá Trá lạnh mặt đi khỏi. Thương Tế Nhụy ngửi được mùi thị phi, sáp tới gần hỏi thăm: “Em gái anh sao thế? Không vui à?”
Trình Phượng Đài hai con mắt nhìn về xa xa: “À, cãi vã thôi.”
Thương Tế Nhụy hỏi: “Làm sao trước khi đi còn trợn mắt nhìn em một cái chứ? Em trêu chọc gì cô ta!”
Trình Phượng Đài chỉ đành nói cho y: “Trẻ con đọc nhiều sách rảnh rỗi quá, nói với tôi gì mà thế giới đại đồng, mọi người bình đẳng! Nói rằng một chiếc trâm gài ngực của nó bằng chi tiêu cả năm của gia đình bạn học, những thứ nó ăn và dùng toàn là những gì bạn học chưa từng thấy, nó cảm thấy rất xấu hổ! Nhị gia của em năm đó xông pha nguy hiểm đi quan ngoại vận chuyển hàng, không phải là vì để cho bọn nó được làm tiểu thư thiên kim vạn kim sao! Nó lại xấu hổ! Vậy tôi không phải là làm việc uổng công rồi sao! Em nói xem nó có lương tâm không?”
Nếu như nói Trình Phượng Đài là ra xã hội quá sớm, sách không đọc đủ, tư tưởng lỗi thời. Thương Tế Nhụy thì là từ nhỏ đến lớn thấm nhuần tư tưởng của chế độ phong kiến, tại chỗ liền phê phán từ trong thâm tâm, nói: “Thật không có lương tâm! Sinh ở trong phúc không biết phúc! Để cô ta sống khổ sở ba ngày, cô ta liền không nói như vậy nữa đâu. Anh trả lời cô ta thế nào?”
Trình Phượng Đài nhìn y một cái: “Anh nói với nó, trên thế giới này làm gì có bình đẳng? Em nhìn xem Ông chủ Thương, tổ sư gia thưởng cơm, nhất chi độc tú, y liền xưng vương xưng bá. Những người khác hát hí, cũng cha sinh mẹ dưỡng, ở trước mặt y lại phải chịu đánh chịu mắng chịu sai khiến, đây là bình đẳng sao, không bình đẳng được, người có bản lãnh đáng được ăn nhiều hưởng nhiều, diệu võ dương oai! Đặt vào trường hợp anh của em cũng vậy, anh của em ngàn khó vạn hiểm đổi lấy chút gia sản này, để cho em được sống đầy đủ hơn so với các cô gái khác, chuyện này không đáng xấu hổ, đây là dùng bản lãnh và may mắn đổi lấy.”
Thương Tế Nhụy gật đầu tán thưởng: “Nhị gia nói rất hay, mỗi người một số mệnh, nếu như mọi người bình đẳng rồi, không phân trên dưới cao thấp, thế giới này không phải sẽ rất lộn xộn sao! Bây giờ cũng đã rất bình đẳng rồi, ví dụ em gặp ông cha nuôi ủy viên đó của em cũng không cần dập đầu, lùi lại mấy năm trước, ôi trời! Đương triều nhất phẩm, em phải quỳ nói chuyện cùng ông ta ấy!”
Trình Phượng Đài cảm thấy những gì Thương Tế Nhụy hiểu tựa hồ rất sai lệch so với hắn, nhưng không sao, điều này không ảnh hưởng gì đến nhận thức chung tốt đẹp giữa bọn họ. Vừa nói chuyện, Dương Bảo Lê dẫn Chu Hương Vân cùng mấy nhóc đào kép cười đùa cợt nhã tiến tới, không hướng Thương Tế Nhụy, chỉ nhìn trộm bật cười với Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài nhìn bọn nó lấm la lấm lét, rất không bình thường, khẽ híp mắt đánh giá hỏi: “Làm sao? Nhìn ban chủ các ngươi trò chuyện với ta một lúc, không nhìn chằm chằm các ngươi, lại vui vẻ thành như vậy?”
Dương Bảo Lê bị nhóm bạn đẩy một cái, thoải mái mở miệng, phát biểu ý kiến: “Ban chủ từ sáng đến tối dạy chúng em công phu thật sự, lại không để cho chúng em gọi ngài là sư phụ, không cần nói cũng biết, đó là sợ chúng em không có tiền đồ, tương lai ra nghề dựa vào danh tiếng của ngài, bản lĩnh lại kém xa, khiến ngài ấy mất thể diện.”
Chẳng bằng nói đào kép đều là những kẻ tinh ranh, những đứa trẻ đang tuổi thiếu niên này, còn chưa chân chính tiến vào giới lê viên, đã có thể nhìn thấu tâm tư của Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy quả thật nghĩ như vậy, lúc này cũng không thể phản bác. Dương Bảo Lê nói: “Đại ân của ban chủ chúng em không dám quên, lại không dám miễn cưỡng ban chủ nhận học trò kém cỏi, chỉ có thể mời Trình Nhị gia giúp một chuyện.”
Trình Phượng Đài liếc nhìn một cái Thương Tế Nhụy, hai người đang không hiểu chuyện gì, đám nhóc đào kép bỗng nhiên xếp thành một hàng, đồng loạt quỳ xuống, hướng Trình Phượng Đài dập đầu một cái thật vang, nói: “Tâm ý của các đồ nhi, xin sư nương lĩnh giùm!”
Trình Phượng Đài ù ù lỗ tai, vẫn chưa hiểu ra. Không nghi ngờ chút nào là đang nói với hắn, chỉ là không nhận ra sư nương trong lời bọn nhỏ nói là ai. Thương Tế Nhụy thì mặt rồng vui mừng, cười thấy răng không thấy mắt, thế là Trình Phượng Đài liền biết, hắn tìm kiếm bốn phía, nắm lấy cây gậy dẹt Thương Tế Nhụy dùng để đánh người ném qua, cây gậy xoay tít giữa không trung, rơi trên mặt đất cũng không đập vào ai, chỉ hù dọa khiến đám nhóc đào kép phát ra một trận cười, tản ra như lũ chim bồ câu.
Lớp đào tạo đào kép của Thương Tế Nhụy kinh doanh đến xế chiều ngày hôm sau, Trình Phượng Đài đang gọi điện thoại, nghe thấy Thương Tế Nhụy trong sân gay gắt gọi tên của hắn, gọi cả tên lẫn họ, chẳng khác gì đang đòi nợ. Trình Phượng Đài vội vã cúp điện thoại đi ra ngoài nhìn một cái, Thương Tế Nhụy đang lý luận cùng hai tên bảo vệ người Tây, y cả ngày đánh trẻ con như vậy, hàng xóm không thể nhịn được nữa, tố cáo cho bảo vệ rồi.
Thương Tế Nhụy ngoắc tay với Trình Phượng Đài: “Nhị gia qua đây! Anh nói cho bọn họ, hí đều là học như vậy! Không đánh thì không học được! Hơn nữa, Chu Du đánh Hoàng Cái(1), người ngoại quốc bọn họ quản nổi sao!” Đám Tiểu Hoàng Cái quên đau đớn trên người, vây quanh bảo vệ không phục không cam lòng ồn ào lên, đều nói là tình nguyện bị đánh.
(1) “Khổ nhục kế” của Chu Du và Hoàng Cái, đốt sạch quân Tào“Hỏa thiêu Xích Bích” được đánh giá là chiến thắng kinh điển của Đại đô đốc Đông Ngô Chu Du, ngoài những mưu kế của chính mình và Gia Cát Lượng, không thể không kể đến một nhân vật đã làm nên huyền thoại này – đại tướng Hoàng Cái.Hoàng Cái, một đại tướng quân của Đông Ngô, một lão tướng vào sinh ra tử từ thời Tôn Kiên sáng lập nên triều đại này.Năm 208, Tào Tháo khởi đại quân xuống miền nam. Sau khi đánh chiếm Kinh châu, Tào Tháo tiến sang Giang Đông. Do bệnh dịch lây lan và quân phương bắc không quen đánh thủy, Tào Tháo khóa chiến thuyền lại với nhau để chờ sang đầu năm sau sẽ tấn công. Hoàng Cái thấy vậy bèn hiến kế với Đô đốc Chu Du: “Địch đông ta ít, nếu cầm cự lâu dài thì ta bất lợi. Tào Tháo cột chặt thuyền lại với nhau, rất tiện cho việc dùng hỏa công, tốc chiến tốc thắng“.Chu Du nghe theo. Hoàng Cái làm theo kế, ấy là kế khổ nhục. Một hôm, biết Sái Trung, Sái Hòa sang Đông Ngô trá hàng, Chu Du và Hoàng Cái cố ý giả vờ cãi nhau. Khi Hoàng Cái nói phải quét sạch quân Tào trong 1 tháng, nếu không thì hãy cởi giáp quy hàng, Chu Du đã nổi giận mắng Hoàng Cái là kẻ phản phúc.Du ra lệnh chém. Lão tướng Hoàng Cái không phục, mắng chửi Chu Du không tiếc lời. Đoạn bị đao phủ lập tức lôi ra ngoài. Lỗ Túc chạy tới xin Du tha mạng lão tướng với lý do chém đại tướng sẽ làm lòng quân lay động.Tất cả tướng sĩ cũng lập tức quỳ rạp xuống xin Du tha chết Hoàng Cái. Chu Du vẫn tức giận sôi người, sai quân lính đánh Hoàng Cái 100 gậy.Nếu không có ý chí kiên cường, không phải vì an nguy của cả một đất nước, thì làm sao mà một lão tướng như thế này có thể chịu được nỗi đau ghê ghớm từ tâm hồn tới thể xác như vậy!Hoàng Cái bị lôi ra đánh, trông vô cùng thương tâm, Du trong lòng đau như cắt khi nghe tiếng Hoàng Cái khóc nấc lên, máu văng ngay trước mặt 2 tên gián điệp họ Sái. Các tướng phía dưới chứng kiến cảnh này, ai nấy đều khóc như mưa. Đến khi Hoàng Cái bị đánh ngất, các tướng lao ra xin Du dừng tay, Du mới chịu tha cho ông.Hoàng Cái giả cách oán hận Chu Du, nhờ Hám Trạch sang đưa thư trá hàng cho Tào Tháo. Được Sái Trung, Sái Hòa về mật báo tin Hoàng Cái bị đánh, cộng với tài ăn nói của Hám Trạch, Tào Tháo hoàn toàn tin việc Hoàng Cái sang hàng là thật. Tào Tháo ước hẹn với Hám Trạch và sẵn sàng đợi ngày Hoàng Cái sang hàng. Không ngờ đó cũng chính là ngày mà toàn bộ 83 vạn Tào quân bị đốt thành tro.Theo đúng ngày giờ đã định, Hoàng Cái chuẩn bị một đội thuyền cơ động, chừng 10 chiếc, bên trong chứa đầy mồi lửa, đồ dễ cháy nhằm thẳng hướng thủy trại quân Tào bơi đến. Khi thuyền đến giữa sông, Hoàng Cái ra lệnh châm lửa đốt thuyền. Gió Đông Nam nổi lên, hỏa thuyền cháy bừng bừng, thuận theo gió lao vun vυ"t vào thủy trại quân Tào.Các chiến thuyền của Tào Tháo vốn bị xích chặt vào nhau, mau chóng bắt lửa. Gió càng to, lửa càng đượm, nuốt chửng toàn bộ thủy trại kiên cố tưởng bất khả xâm phạm của quân Tào. Quân Tào phần bị lửa thiêu, phần nhảy xuống sông chết đuối, bi đát không sao kể xiết.Bảo vệ Tây định nói mấy câu Trung Quốc bậm bẹ, nói không ra ngữ pháp hoàn chỉnh, đại khái là nói không cho phép đánh trẻ con gì đó. Thương Tế Nhụy miệng tương đối chậm, dù sao cũng không cách nào mắng một cách sảng khoái tận tình, liền vỗ một cái vào sau lưng Dương Bảo Lê. Dương Bảo Lê hiểu được ý, tiến lên trước một bước, lỗ mũi hướng vào mặt người phương Tây, sử dụng miệng lưỡi của ngành lê viên bọn họ, giở giọng vô lại nói: “Ồ! Người Trung quốc không được đánh trẻ con? Vậy các ngươi được phép đến Trung Quốc để gϊếŧ người sao? Tôi thấy cha ông năm đó chính là liên quân tám nước! Gϊếŧ người thì đền mạng! Có thời gian to mồm ở đây thì tranh thủ mà nhốt cha ông vào tù đi!” Lần này người Tây phương nghe không hiểu, giương mắt nhìn hai thầy trò.
Trình Phượng Đài sớm cảm thấy những tên hát hí thật phiền, trời chưa sáng liền chặn ở trước cửa nhà vừa đánh vừa chửi, gào giọng không ngơi nghỉ, chẳng khác gì sống trong địa ngục. Bày tỏ với bảo vệ rằng ngay hôm nay sẽ bảo bọn họ cút đi, tuyệt không nhiễu dân nữa. Bảo vệ gật gật đầu, căm tức nhìn chòng chọc Dương Bảo Lê một cái, đi khỏi. Thương Tế Nhụy thấy bảo vệ rút lui, cho là mình chiến thắng, đang định dương dương đắc ý, Trình Phượng Đài ôm cổ y một cái, kéo y qua một bên, hạ thấp giọng nói: “Bảo tất cả chúng nó trở về đi thôi, sau này đừng luyện công ở chỗ này. Nếu không người phương Tây sẽ nhốt Nhị gia của em vào tù đó!”
Thương Tế Nhụy thần sắc cả kinh: “Hả? Sao lại nhốt anh!”
Trình Phượng Đài nói: “Tôi là chủ nhà này chứ gì nữa!”
Thương Tế Nhụy vẫn không phục: “Mấy tên trông cửa bọn họ, có quyền gì nhốt anh vào tù!”
Trình Phượng Đài buông tay: “Vốn không có, nhưng bây giờ Bắc Bình là thiên hạ của người Nhật Bản, người Nhật Bản chẳng phải cũng phải nghe người phương Tây đó sao? Anh rể tôi chạy rồi, không ai che chở tôi, nói nhốt liền nhốt!”
Thương Tế Nhụy rốt cuộc cũng sợ gây ra họa cho Nhị gia nhà y, ngừng công kích, không nói nữa. Trình Phượng Đài gọi vυ" Triệu nấu cơm cho đám nhóc đào kép, hơn nữa dặn dò Thương Tế Nhụy: “Bọn nó bị em giày vò hai ngày cũng đã đủ xui xẻo rồi, lát nữa ăn cơm, không cho phép đá bát cơm của bọn nó nữa.” Thương Tế Nhụy vẫn uể oải không nói lời nào. Ăn cơm, bọn nhỏ được miễn hành hạ, vui mừng hớn hở liền chạy. Trình Phượng Đài nhìn Thương Tế Nhụy tâm tình không vui vẻ, cảm thấy mình phá hủy chuyện vui của y, nên bù đắp cho y, liền tìm ra hai cây súng có báng súng bằng ngà voi bỏ túi, dẫn Thương Tế Nhụy cùng Trá Trá đi xuống phòng ngầm dưới đất bắn súng.
Trình Phượng Đài vốn trong lòng nghĩ, chỉ cần là đàn ông, không ai không thích binh khí, nhất là Thương Tế Nhụy biết múa đao dùng thương như vậy, nhất định sẽ hiểu được cách sử dụng. Bây giờ thế đạo loạn, dạy cho bọn họ phòng thân thuật như vậy, cũng là chuyện cần thiết. Hắn nạp đạn, nắm tay Trá Trá bắn ra hai phát, nói: “Ngày thường mang theo người để trong túi xách, nếu ra khỏi trường học gặp phải người Nhật Bản giở trò với em, trước pằng rồi hãy hỏi, đừng sợ, mọi chuyện có anh đây rồi.” Trình Phượng Đài cũng là bị chuyện không may của “Thương môn Đổng thị” dọa sợ. Trá Trá xem thường: “Em không thể mang súng đến trường học, thầy sẽ phê bình.” Nói là nói như vậy, tiểu nha đầu thật có can đảm, cũng bắn ra một phát giống như được dạy, ánh mắt cũng không chớp lấy một cái. Lại nhìn Thương Tế Nhụy, lúc đầu nhao nhao muốn thử, đáng tiếc một con gấu mù, híp mắt bóp bừa cò súng. Trá Trá sau khi luyện ba mươi phát đạn, liền có thể bắn nát một chai nước ngọt. Thương Tế Nhụy thấy mình còn không bằng một cô gái, vô cùng nổi giận, thẹn quá hoá giận, chỉ Trình Phượng Đài nói: “Thứ đồ chơi rách nát của bọn Tây! Tôi nếu như có thời gian kéo chốt nhắm chính xác, đi lên hai quyền không phải là đã đánh chết được bọn chúng rồi sao? !”
Trình Phượng Đài né một bước sang bên cạnh: “Bình tĩnh nói chuyện, chớ dùng súng chỉ vào tôi!”
Thương Tế Nhụy đảo tròng mắt một vòng, nảy ra ý nghĩ xấu xa, quay đầu súng lại vẫn chỉ vào mũi hắn, nói: “Này! Hay là anh đứng đối diện đi, làm cái vật phẩm thưởng, để cho tiểu gia luyện súng một chút. Dù sao mắt tôi không dễ xài, không sợ!”
Trình Phượng Đài bị doạ sợ đến vỡ gan: “Ông chủ Thương, bắn trúng tôi có thể gọi là vật phẩm thưởng sao? Tôi sợ!”
Thế là Thương Tế Nhụy súng rỗng nhắm một cái, trong miệng phát ra một tiếng: “Pằng!”
Trình Phượng Đài chỉ đành phải giơ tay lên đầu hàng. Thương Tế Nhụy vui vẻ cười to.
Trá Trá liếc mắt nhìn một chút dáng vẻ ngu ngốc của Thương Tế Nhụy, ngày hôm qua hai anh em bọn họ còn lấy y làm nhân vật xuất chúng tranh luận mấy câu, hiện sau lưng người, ghé gần nhìn, cô cũng không muốn ở cùng hai người bọn họ nữa, đêm đó thu thập đồ vật cá nhân liền trở về trường học.