Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ

Chương 106

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dịch: Phong Bụi

Mùa hè năm nay bắt đầu, toàn Bắc Bình đều trải qua những ngày tháng gian nan phập phòng lo sợ. Trong hơn một tháng ngắn ngủi, cửa tiệm lớn nhỏ trong thành, mười phần thì có hai phần đã đóng tiệm. Người đi đường thần sắc căng thẳng, trăm nghề dọc phố hoang vu, trong những ngày oi nóng nhất trong năm lại sinh ra khí tượng co quắp chỉ có khi trời đông giá rét. Trong hí viện cũng có người Nhật Bản làm loạn, hí đến một nửa, binh lính xông vào tuyên bố bắt phần tử kháng Nhật, la lối kéo kéo đẩy đẩy, lục soát từng khán giả một, một vở kịch đang yên đang lành bị quậy tan tành. Bọn họ gây náo loạn xong thì đi thẳng, nhưng hí viện thì phải mất mấy ngày mới hoàn hồn, các ngành các nghề bị giày vò nói không hết khổ.

Lúc này giới lê viên có một loại tiếng nói, trước nhất là do Du Thanh ở Thượng Hải phát ra. Ngay tại sau khi Bắc Bình thất thủ không lâu, Thượng Hải chống cự thất bại, toàn diện rơi vào trong sự thống trị của người Nhật Bản. Du Thanh vốn tính khí một người có học chân chính, hát hí hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng, không phải thái độ kiếm cơm mưu sinh, hiện tại quốc gia nguy cấp, đồng bào lâm nguy, còn muốn cô ngày ngày bôi son trát phấn, vui vẻ lên sân khấu hát hí như trước, cho mọi người xem cái vui vẻ, thì tuyệt đối không thể. Tình cảm lãng mạn của cô lập tức liền thu lại, rất nhanh đổi bán trang sức gài đầu cùng châu báu, một mình chạy đến Hồng Công. Thân phận hát hí, đến Hồng Công, không đáng giá một đồng, Du Thanh còn vừa khẳng khái tài trợ một toà soạn báo cách mạng, cuộc sống dần dần trải qua rất nghèo khó. Phẩm cách cùng cốt khí của cô, không phải làm cho người khác nhìn, ban đầu chỉ có số ít mấy người bạn tốt biết tung tích của cô. Người đại diện của cô đầy phong trần quen cửa quen nẻo chạy thẳng tới Thủy Vân lâu, đau lòng nói với Thương Tế Nhụy: “Bà chủ Du hồ đồ quá, trang sức gài đầu lông chim phỉ thuý hàng tốt như vậy, còn có đá mắt mèo nữa, vội vã hai ba đồng tiền liền muốn bán, chuyện này sao có thể vội vàng chứ? Vội vàng quá, giá liền bị đè xuống cực thấp! Liền muốn mang đến cho ngài Ông chủ Thương nhìn một chút, ngài là tay tổ biết hàng, huống chi còn có giao tình ở bên trong, tuyệt không thể thua thiệt Bà chủ Du!” Tiếp liền nói hết dự định sắp tới của Du Thanh, Thương Tế Nhụy nghe mà âm thầm chặc lưỡi không thôi, lòng nói Du Thanh không hổ là người phụ nữ dám cho tướng quân ăn bạt tai, khí tính cũng thật nóng nảy, không khỏi cũng có chút kính nể cô, tại chỗ liền muốn dùng tiền mặt đổi hàng, toàn bộ mua. Vẫn là Trình Phượng Đài tương đối có kinh nghiệm xã hội, càng vội vã luống cuống, càng phải để ý phòng bị, sợ người đại diện này không đáng tin, bảo Thương Tế Nhụy gọi điện thoại nói chuyện cùng Du Thanh. Điện thoại vừa thông, Thương Tế Nhụy trước đã kêu: “Này! Du Thanh à! Cô không hát hí nữa, sau này muốn làm gì thế!” Du Thanh không ngờ người đại diện lại thay cô xin đến chỗ Thương Tế Nhụy, chẳng khác nào cô ỷ vào giao tình sát phạt người quen, vô cùng lúng túng, không muốn nhiều lời, cố ý đổi chủ đề. Thương Tế Nhụy là một kẻ ngu, vừa bị đánh trống lảng liền bị kéo sang chủ đề khác, hai người nói đông nói tây rất nhiều lời, hết người này đến người kia kể lể sự khó khăn của mình trong thời chiến, chẳng câu nào nói tới điểm chính yếu. Cuối cùng là Trình Phượng Đài không nhịn được, ngoắc ngoắc ngón tay, Thương Tế Nhụy chưa thỏa mãn đem ống nghe đưa cho hắn, Trình Phượng Đài cười nói: “Bà chủ Du, đã lâu không gặp, tôi là Trình Phượng Đài. Những trang sức kia của cô Ông chủ Thương nhìn thấy rồi, yêu thích cực kỳ, còn ngại mở miệng hỏi cô! Tôi thay y nói vậy, nước màu mỡ không chảy ruộng người ngoài, cô liền chịu bán cho y đi!” Vừa hẹn ngày chuyển khoản vào tài khoản Hoa Kỳ trước kia của Du Thanh. Du Thanh lúng ta lúng túng không biết nói gì cho phải, Trình Phượng Đài không đợi cô nghĩ ra lời đổi ý, liền cúp điện thoại.

Thương Tế Nhụy nói: “Anh mấy ngày trước còn nói bây giờ chỉ có vàng là đáng tin, chúng ta tại sao không cho Du Thanh vàng miếng?”

Trình Phượng Đài giật mình nhìn y: “Cái thời thế này, em muốn Du Thanh một cô gái độc thân mang vàng miếng đi Hồng Công? Thế này trên đường không phải muốn cái mạng nhỏ của cô ấy sao?”

Thương Tế Nhụy suy nghĩ một chút, mới phát hiện mình không chu đáo. Khó trách Du Thanh quá khứ nhận thù lao cũng tất cả đều là qua ngân hàng, y quá khứ còn ngại đàn bà phụ nữ phiền toái, bây giờ nghĩ lại, Du Thanh đại khái cũng là cân nhắc an toàn mới thêm một tầng như vậy. Lập tức rất là tán thưởng sờ sờ cằm của Trình Phượng Đài, không có Trình Phượng Đài, y thật không hiểu nổi những điều vặt vãnh nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Ngày hôm sau chạm mặt với Đỗ Thất, Thương Tế Nhụy kể chuyện của Du Thanh cho Đỗ Thất nghe. Đỗ Thất luôn luôn rất coi trọng Du Thanh, lúc này càng cảm thấy kính nể, bảo Thương Tế Nhụy mài mực, dùng văn hay chữ tốt của anh ta viết cho Du Thanh một phong thư, đại khái là khích lệ chí khí cô, tán thưởng việc làm của cô, bảo cô có khó khăn liền mở miệng, Đỗ Thất tuyệt không từ chối, đính kèm theo thư là một tờ chi phiếu, một bài thơ ngũ ngôn cao hứng tuôn ra, khen Du Thanh chẳng khác gì đấng anh liệt, trịnh trọng đóng dấu riêng của Đỗ Thất lên. Thương Tế Nhụy lúc này chen miệng nói: “Ha! Anh để Du Thanh một cô gái độc thân mang chi phiếu đi Hồng Công! Thế này không phải là muốn cái mạng nhỏ của cô ấy sao!”

Đỗ Thất hoài nghi Thương Tế Nhụy căn bản không hiểu đổi chi phiếu là chuyện như thế nào, lườm y một cái không thèm phản ứng, chỉ nói: “Du Thanh lần này phong rương, chẳng phải thẹn chết bao nhiêu đấng mày râu trong ngành lê viên!” Anh ta được gọi là là hí nô, lạy Đường Minh Hoàng làm tổ sư gia, đối diện với quốc gia đại sự, lúc này cũng bộc lộ ra tâm của người có học. Thương Tế Nhụy thờ ơ. Đỗ Thất tựa như trêu ghẹo nói: “Em những năm nay tích cóp được không ít tiền, hay là cũng noi theo gương Du Thanh một chút?” Thương Tế Nhụy bày tỏ một biểu cảm rất cường điệu, lông mày cũng nhướn cao, không ngờ Đỗ Thất lại có thể đưa ra loại đề nghị hoang đường này: “Em có hát hí hay không, có liên quan gì đến việc quốc gia có đánh giặc hay không? Nếu như có liên quan, không hát cho sụp đã là đáng rồi!” Đỗ Thất ngón tay điểm Thương Tế Nhụy: “Đều sắp mất nước rồi! Em còn ở đó vui vẻ hát hí, cười cười nói nói…” Thương Tế Nhụy chặn lại lời của anh: “Em đó là vui vẻ sao? Em đó là đánh tỳ bà dưới tàng cây hoàng liên! Từ ngày mai đều chỉ hát Hoang sơn lệ, Nhị đường xá tử, xem anh còn có gì để nói!” Đỗ Thất cười nói: “Anh không còn gì để nói. Một người ngày thường không dưng vô sự cũng gợi người ta mắng như em, giờ đây lại có Du Thanh ở đó để so sánh, tự mà liệu đi!”

Đỗ Thất cũng là một cái miệng quạ đen, nói xong lời này đến đầu thu, Thương Tế Nhụy lập tức có tai họa ập lên đầu. Một thiếu nữ xem hí đêm ra về, trên đường về nhà bị hai tên lính Nhật Bản kéo vào trong ngõ cụt vũ nhục, cô nương không chịu nổi nỗi hổ thẹn này, sau đó liền treo cổ, khiến cho mẹ cô đau lòng đến phát điên. Chuyện này suy cho cùng là do người Nhật Bản tạo nghiệt, người bên cạnh ngoài bi phẫn, không thể làm gì hơn. Hỏng là hỏng ở chỗ cô nương lúc sắp chết, vấn tóc đổi y phục chỉnh tề, áp một tấm vé và một bức ảnh Thương Tế Nhụy ngay ngắn ở trên ngực, ý là phương hồn luôn thương nhớ. Hướng gió dư luận cái thứ này cũng là thứ sợ cứng cắn mềm, vụ án này bọn họ không cách nào xử phạt người Nhật Bản làm sao, lại quay lại trách mắng Thương Tế Nhụy thậm chí cả giới lê viên —— vào những ngày tháng sống dưới lưỡi đao rồi mà đám đào kép này vẫn còn hát hí, tìm kiếm vui vẻ! Lần này thì hay rồi! Kiếm ra án mạng!

Có một lần như vậy, người đàn bà điên dại ở dưới sự vây quanh của đám ký giả xông thẳng hậu đài Thủy Vân lâu. Người đàn bà thần chí không tỉnh táo, nhìn thấy đàn ông trẻ tuổi liền nhào tới vừa khóc vừa nói đòi giải thích, tố cáo khuê nữ của bà là bởi vì mê luyến Thương Tế Nhụy mới gặp nạn, hỏi Thương Tế Nhụy có biết khuê nữ của bà yêu y đã rất nhiều năm hay không. Thương Tế Nhụy làm sao biết, Thương Tế Nhụy thậm chí còn chưa từng gặp mặt cô nương kia. Nhưng các ký giả liền thích túm lấy những pha như vậy, cố ý đẩy người đàn bà tới trước mặt Thương Tế Nhụy, tùy người đàn bà đánh đấm Thương Tế Nhụy, muốn xem xem Thương Tế Nhụy sẽ phát biểu cảm tưởng gì trước việc này. Thương Tế Nhụy còn gì có thể nói, y đã sớm bị doạ ngây người, trợn mắt hốc mồm, xương sống toát mồ hôi lạnh như bị kim châm, trái tim đập cuồng loạn không ngừng trong cổ họng, đầu ngón tay đều lạnh toát, giống như người này là do chính mình gϊếŧ!

Ngày hôm đó Trình Phượng Đài về đến nhà, chỉ thấy bếp lạnh đèn tối, hoàn toàn yên tĩnh. Tiểu Lai ngồi ở bên bàn ăn cùng vυ" Triệu khâu hạt châu trên hí phục, bà vυ" ôm Phượng Ất đi qua đi lại dỗ dành. Trình Phượng Đài đứng ở bên bếp ăn một chút đồ ăn đêm, hỏi Thương Tế Nhụy ở đâu rồi, Tiểu Lai không lên tiếng, vυ" Triệu chỉ chỉ trên lầu, làm một động tác chớ lên tiếng: “Ông chủ Thương hôm nay sắc mặt không tốt, từ rất sớm đã trở lại, cơm tối cũng không ăn!”

Từ khi Nhật Bản oanh tạc Thượng Hải, nhà máy sợi của Trình Phượng Đài bị nổ banh nửa xưởng, Trình Phượng Đài cũng bắt đầu trở nên lu bù. Hắn đã biết từ lâu, tuy nói là cùng nhau làm việc, chỉ cần hắn bỏ tiền, đến khi thật sự xảy ra chuyện rắc rối, Phạm Liên cái thứ vô dụng này hai tay xoè ra hai mắt trợn ngược một cái, vạn sự đều đẩy hết cho hắn. Ngoài ra thời chiến giao thông không thuận tiện, Trình Phượng Đài còn có rất nhiều chuyến qua lại hàng hóa của mình phải làm, mấy ngày không trở về nhà là bình thường, trở lại cũng là sớm chiều không gặp nhau với Thương Tế Nhụy. Hắn đã nghe nói qua chuyện lần này, lo lắng rón rén đi lên lầu, cởϊ qυầи áo lên giường, từ phía sau ôm Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy không hề ngủ chút nào, lúc này chợt xoay mình, ôm lấy Trình Phượng Đài mặt đối mặt, trán đυ.ng làm đau mũi Trình Phượng Đài. Thương Tế Nhụy mắt lệ rưng rưng thở dài một hơi, thứ đáng thương không tim không phổi. Y lần này lại phải chịu rất nhiều nhục mạ, chuyện này ngược lại không coi là gì, y chịu mắng chửi nhiều rồi! Nhưng một mạng người này đè lên khiến y chột dạ hụt hơi, đứng ngồi không yên. Trình Phượng Đài sờ mái tóc ướt mồ hôi của y nói: “Dưới ổ chim bị sụp không quả trứng nào lành lặn cả Ông chủ Thương, đều do thế đạo không tốt, em chớ ôm chuyện này vào người!”

Thương Tế Nhụy nói: “Cô nương kia làm sao liền tìm đến cái chết chứ!”

Lời này hỏi liên tiếp mấy lần, Trình Phượng Đài cũng là không thể giải thích chỉ biết hỏi trời: “Trong các vở hí mấy người hát không phải đều chú trọng tiết nghĩa này sao? Coi như cô nương này là tự mình thành toàn tiết nghĩa đi, không còn bị hao tổn trong thế giới hỗn loạn này nữa.”

Thương Tế Nhụy suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu: “Em bây giờ nhắm mắt lại liền thấy cô ấy đến tìm em, âm hồn không tiêu tan! Chính là bị oan! Cô ấy không phải là không thể có một kết quả tốt.”

Trình Phượng Đài hỏi: “Như thế nào được coi là cô ấy có kết quả tốt nào?”

Thương Tế Nhụy yên lặng một hồi, bỗng nhiên cao giọng, nói: “Em có thể cưới cô ấy! Em nếu sớm biết câu chuyện bi thảm này, cưới cô ấy luôn, cô ấy còn nhẫn tâm tìm đến cái chết sao?”

Trình Phượng Đài cực kỳ bội phục đầu óc của Thương Tế Nhụy, ngẩn người nói: “Vậy hẳn phải đổi là tôi đi tìm cái chết rồi, em cũng mau cứu tôi đi, Ông chủ Thương!” Vừa nói trực đi gặm hõm cổ Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy lộ ra chút nét cười: “Ai còn lo việc anh sống chết! Không lo nổi!” Trình Phượng Đài liền đòi cởi đai lưng của Thương Tế Nhụy ra tại chỗ treo cổ cho y xem, Thương Tế Nhụy chủ động yêu cầu siết chết hắn, hai người tựa như tìm kiếm niềm vui trong khổ sở đùa giỡn hồi lâu, mệt đến mức rất nhanh liền lăn ra ngủ.

Những lời đêm nay nói với Trình Phượng Đài, Thương Tế Nhụy một chút cũng không đùa, kẻ mê hí này, thường thường không cẩn thận, liền sống vào trong hí. Y coi là thật đòi đi tìm cha mẹ cô nương biểu đạt tâm ý, muốn kết hôn với bài vị khuê nữ bọn họ làm vợ. Thật may trước đó bị Nguyên Lan biết được, lập tức thông báo Đỗ Thất cùng Nữu Bạch Văn, nói “Ban chủ điên rồi, muốn kết hôn Nhϊếp Tiểu Thiến”. Hai vị này chạy tới, dở khóc dở cười, chỉ vào mũi Thương Tế Nhụy khiển trách một trận, nói đạo lý cho y nghe. Chuyện này bất kể Thương Tế Nhụy có phải là chân tâm thật ý hay không, người ngoài cũng sẽ chỉ sẽ cho rằng y đang tỉnh táo ra vẻ, lợi dụng người chết vẽ câu chuyện cho mình. Thương Tế Nhụy bị mắng cúi thấp đầu, cũng không thở lớn lấy một tiếng. Nhưng trải qua bi kịch này, ngành lê viên bắt đầu nghiêm túc cân nhắc đề nghị thôi hí, hưởng ứng trước nhất chính là Vinh Xuân ban của Khương gia, chẳng những đích thân dẫn đầu làm gương, còn mở ra một thứ tương tự như một buổi họp báo, mời đồng ngành cùng ký giả ăn uống một chầu, thuận tiện chỉ chó mắng mèo châm chọc Thương Tế Nhụy một lần, nói một số người là tiểu nhân trọng lợi, trong mắt chỉ nhìn thấy tiền, không nỡ bỏ danh tiếng như mặt trời ban trưa, mà Khương gia biết đại nghĩa, hiểu khí tiết, cùng quốc gia trải qua đại nạn, tuyệt không qua loa. Người phía dưới rối rít khen ngợi vỗ tay, giống như nghe một vở kịch hay vậy. Nhưng vở kịch hay này lại không thể truyền đến tai Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy bị một cái mạng đè, đừng nói không có tâm tư hát hí, y ngay cả nghe hí cũng không tâm tư. Có một đêm khuya, Trình Phượng Đài về tới nhà, giao lộ có hai người ngồi, đốt một chậu lửa. Lão Cát kinh ngạc nói: “Nhị gia ngài xem kìa, đây không phải là Ông chủ Thương sao!”

Trình Phượng Đài mệt mỏi đến mức mắt cũng không mở ra được, khẽ hé ra một chút, vừa nhìn liền đúng là thật! Lúc này Bắc Bình đêm thu vừa lạnh vừa yên tĩnh, Thương Tế Nhụy cùng Tiểu Lai chủ tớ hai người ở đó đốt tiền vàng! Đây cũng không phải là thanh minh, cũng không phải đông chí, âm phong thổi tro bay cao cao. Trình Phượng Đài không khỏi rùng mình, tiến lên hạ thấp giọng, như gặp thần gặp quỷ nói: “Ông chủ Thương, đây là đang làm gì thế?”

Thương Tế Nhụy không trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm đống lửa, hướng hắn hất cằm một cái: “Anh về nhà đi, đợi ở đây vướng tay vướng chân!”

Trình Phượng Đài không lên tiếng, nhìn bọn họ hóa vàng một hồi, trong đó có một bọc giấy đỏ, vẽ nhũ vàng nhũ bạc, bên ngoài dán một tờ chữ to viết: “Thương môn Đổng Thị, hồn hạ hưởng thụ. Phu Thương Tế Nhụy kính phụng.” Vị Đổng Thị này, rõ ràng chính là tục danh của cô nương đợt trước bị chết oan, nhưng mà lại đội thêm họ. Thương Tế Nhụy khăng khăng làm theo ý mình, tự mình quyết định, vẫn cứ làm chồng cho người chết! Trình Phượng Đài thấy những thứ này, trong lòng một trận buồn nôn, cảm giác sợ hãi nói không nên lời, bắt được cánh tay Thương Tế Nhụy liền kéo về phía nhà, trong miệng cắn răng nghiến lợi nói: “Thương Tế Nhụy à Thương Tế Nhụy! Em thật đúng là một tên thần kinh!”

Thương Tế Nhụy mỗi khi bị kí©h thí©ɧ hoặc là cảm thấy áp lực, người liền trở nên có chút ngây ngô. Mấy ngày nay cũng là dáng vẻ ủ rũ cúi đầu, mặc cho Trình Phượng Đài kéo y vào nhà, rửa mặt lên giường, toàn bộ quá trình không nói một câu. Đến khi nằm ở trên giường rồi, Trình Phượng Đài vẫn hùng hùng hổ hổ mắng mỏ, nói muốn gọi thầy thuốc kê cho y chút thuốc chữa bệnh thần kinh, mắng một trận, không có phản ứng, quay đầu nhìn thấy bả vai Thương Tế Nhụy run run, tiến tới nhìn một cái, Thương Tế Nhụy không ngờ lại khóc, Thương Tế Nhụy rất ít khi khóc, bởi vì cứng đầu, chịu ủy khuất lớn đến mức nào cũng không khóc, khóc thì chẳng khác nào nhận thua. Giờ phút này y mắt đỏ mũi đỏ, nước mắt chảy không ngừng, tiếng khóc đè nén gọi một câu Nhị gia. Trái tim Trình Phượng Đài đều bị y gọi tan nát, theo tiếng nức nở của y, cũng đau đớn run run, hốc mắt không nhịn được cay cay.

Thương Tế Nhụy nói: “Nhị gia, anh nói xem có phải là em hại chết cô ấy không? Ngày đó nếu như cô ấy không tới nghe hí thì tốt rồi!”

Đây chẳng khác nào muốn mạng của Trình Phượng Đài!

Thương Tế Nhụy gối cánh tay Trình Phượng Đài mơ mơ hồ hồ ngủ một đêm, buổi sáng mở mắt nhìn một cái, Trình Phượng Đài lại tỉnh dậy sớm hơn so với y, ở đó chống đầu nhìn y, lại không ra khỏi cửa. Thương Tế Nhụy nhất thời liền cảm thấy chút an ủi, nói: “Anh hôm nay không bận sao?” Trình Phượng Đài nói: “Em bộ dáng thế này, tôi có bận đi nữa cũng không bận.” Ý nói, là nên vì Thương Tế Nhụy trì hoãn sự nghiệp mấy ngày. Thương Tế Nhụy đối với Trình Phượng Đài không có lương tâm nhất, y mặc kệ Trình Phượng Đài kiếm ra tiền cũng được, lỗ vốn cũng được, mặt cọ vào cổ Trình Phượng Đài nói: “Từ lâu đã nên không bận rồi! Cũng không phải là không đủ tiền tiêu! Hôm nay anh phải cùng em đi dạo trọn vẹn!” Y mấy ngày không cạo râu, đâm quá khó chịu! Râu đâm khiến Trình Phượng Đài trực rụt cổ, ăn xong điểm tâm sáng vắt một cái khăn lông nóng, gật gật đầu với Thương Tế Nhụy, cười nói: “Ông chủ Thương, tôi phục vụ em nhé?” Thương Tế Nhụy sờ sờ cằm, rất không muốn, nằm trên ghế sa lon: “Cũng không lên sân khấu, còn cạo râu, anh nếu như cạo rách mặt em, chờ ăn đòn…” Trình Phượng Đài vỗ cái khăn lông lên mặt y: “Đều thành quả đào lông rồi, lôi thôi luộm thuộm!” Tay nghề cạo râu của Trình Phượng Đài cũng chẳng ra làm sao, chỗ này một cái chỗ kia một cái, giống như xoa lông cho quả đào. Lúc Dương Bảo Lê cùng Chu Hương Vân đến, Thương Tế Nhụy mặt hoa hừ hừ một tiếng. Trong tay hai người xách hai hộp bánh ngọt màu mè, nói là tác phẩm của ngự trù do Lôi Song Hòa ngày hôm qua đưa tới, bọn họ không dám ăn, lại sợ để hỏng. Dương Bảo Lê nhìn Thương Tế Nhụy, che miệng ở đó buồn cười, ánh mắt Thương Tế Nhụy quét qua, Dương Bảo Lê không thể làm gì khác hơn là nói: “Miệng ban chủ đầy bọt trắng thế này, giống như ăn trộm bánh kem!” Chu Hương Vân thúc cho cậu ta một cái cùi chỏ, trách cậu ta không hiểu quy củ. Trình Phượng Đài cười: “Ừ, giống y.” Thương Tế Nhụy lau khô miệng, nóng lòng đòi ăn bánh ngọt: “Các ngươi ấy à, ranh con miệng không lông!” Dương Bảo Lê cực kỳ tham ăn, trơ mắt nhìn Thương Tế Nhụy ăn từng miếng to. Trình Phượng Đài hai tay ướt, khom người xuống há miệng, Thương Tế Nhụy liền nhét một miếng vào trong miệng hắn. Dương Bảo Lê cũng không tự chủ há miệng một cái, Chu Hương Vân lại thúc cho cậu ta một cái cùi chỏ.

Thương Tế Nhụy nếm vài miếng, vỗ vỗ tay đứng lên muốn ra cửa. Dương Bảo Lê cướp trước một bước, ngồi chồm hổm dưới đất phục vụ y xỏ vớ mang giày, xong rồi ôm lấy chân y cầu khẩn nói: “Ban chủ giờ định đi dạo ở đâu? Dẫn hai người bọn em nhìn ngắm cảnh đời một chút với! Nghỉ hí mấy ngày này, bọn em sắp buồn chán muốn chết rồi!”

Thương Tế Nhụy ấn đầu cậu ta đẩy cậu ta ra, cứ thế đi về phía trước, hai đứa bé được ngầm thừa nhận, hưng phấn cực kỳ đi theo sau mông, giúp cầm áo khoác, cầm cặp da. Thương Tế Nhụy ngoại trừ vào quán ăn, đánh bài, cũng không có nơi nào có thể đi dạo, hôm nay là đi Lang Phòng xem một chút trang sức diễn. Trình Phượng Đài lái xe, Thương Tế Nhụy giống như một đại gia ngồi ở đằng sau để hắn kéo, nói tới nghỉ hí, y thở dài nói: “Suốt ngày hát hát hát, ta cũng sắp mệt chết đi được! Có nghệ nhân nào như ta sắp đầy sân khấu không, sai sử ta như con lừa đẩy cối xay vậy! Nghỉ ngơi vừa hay, ta cũng thấy phiền, nghỉ ngơi cho trọn vẹn! Ta bây giờ chẳng muốn hát chút nào! Ngày ngày hát, chẳng có ý nghĩa gì!” Trình Phượng Đài coi những lời này của y chẳng khác gì rắm. Thương Tế Nhụy vừa nói đá Dương Bảo Lê một cái: “Hai thằng ranh con các ngươi, lúc nào ra nghề, lúc đó ta liền rảnh rang rồi, suốt ngày lang thang dạo chơi, không biết lo, còn cần ta phải trông chừng!” Thật ra thì Chu, Dương hai đào kép này đã được coi là thiếu niên anh tài, chẳng qua là không thể so với Thương Tế Nhụy năm đó. Thương Tế Nhụy càng nói càng tức, hối hận dẫn hai người bọn họ đi ra ngoài chơi, muốn đuổi hai người bọn họ trở về luyện công, Trình Phượng Đài khuyên mấy câu không có hiệu quả, Dương Bảo Lê nhanh trí, lập tức mang chuyện phiếm ra dẫn dụ Thương Tế Nhụy: “Bọn em còn có một chuyện khác phải nói cho ban chủ nghe! Đợt này nghỉ hí, Nhâm Ngũ Nhâm Lục cùng Lê Xảo Tùng ba ông anh này không học cái hay, họp bọn đi dạo kỹ viện!” Loại chuyện riêng tư hạ lưu này, Thương Tế Nhụy thích nghe: “Khó trách Nhâm Lục tiểu tử này một bụng chuyện giường chiếu, mở miệng liền phun ra!” Dương Bảo Lê nói: “Kết quả đến kỹ viện rồi, Nhâm Lục ở trong phòng làm việc, Nhâm Ngũ liền ở ngoài cửa kê cái ghế nhỏ, ăn đậu phộng, uống rượu, chờ anh em anh ta xong chuyện.” Thương Tế Nhụy nói: “Có lẽ là không đủ tiền.” Dương Bảo Lê lắc lắc đầu nói: “Không đủ tiền, cũng không có chuyện chờ ngoài cửa! Lê Xảo Tùng nói muốn mời khách, Nhâm Ngũ cũng không đồng ý. Sau đó ngài đoán xem, Nhâm Ngũ dáng dấp trắng trẻo sạch sẽ, đi nhiều lần, bị cô nương đầu bảng nhìn trúng, muốn chiêu đãi miễn phí anh ta một lần!” Thương Tế Nhụy lộ ra chút cười: “Chiêu đãi thành công không?” Dương Bảo Lê cười ha hả nói: “Chuyện này còn có thể có không thành công? Trách thì trách ở chỗ Nhâm Lục sau khi biết anh của hắn bị cô nương chiêu đãi, nóng nảy, lúc thì bắt anh của hắn giải thích, lúc thì muốn phóng hỏa đốt kỹ viện! Nếu không phải Lê Xảo Tùng ngăn, Nhâm Lục liền bị coi là kẻ gây chuyện mà đánh chết!” Thương Tế Nhụy suy nghĩ một chút: “Ta biết rồi, Nhâm Lục thích anh hắn, cho nên ghen.” Cách suy nghĩ của y còn ly kỳ hơn so với liêu trai, Dương Bảo Lê cùng Chu Hương Vân đều bị doạ ngây người, tiếp không nổi câu chuyện. Trình Phượng Đài cười hai tiếng: “Nhìn ra rồi phải không, Thủy Vân lâu các ngươi từ trên xuống dưới, lòng dơ bẩn nhất, chính là ban chủ của các ngươi!” Thương Tế Nhụy không phục. Dương Bảo Lê chuyển đề tài, nói: “Còn có một chuyện nữa ban chủ, Tứ Hỷ không biết là hút nha phiến nhiều rồi hay là vay nợ nặng lãi, trận này nghèo bế tắc. Nghe nói ngài trả giá cao mua lại trang sức diễn của Bà chủ Du, nghĩ đủ cách, khắp nơi nhờ người tìm cách đem trang sức diễn đưa đến trước mắt ngài!” Nhắc tới Tứ Hỷ, Chu Hương Vân liền đau da thịt, rất không được tự nhiên giật giật người. Thương Tế Nhụy cười nhạt hai tiếng: “Đồ gã mang qua, tặng không ta cũng không thèm! Gã muốn kiếm được tiền từ chỗ ta? Mơ mộng cái gì không biết! Sau này có tắt thở, đồ cúng ta cũng không cho!” Dương Bảo Lê luôn miệng phụ họa nói: “Đáng! Đây mới gọi là ác giả ác báo!”

Lang Phòng vốn có rất nhiều nhà xưởng chế tác trang sức gài đầu từ lông chim phỉ thúy, dùng cho tiến cống, dùng cho tư nhân, chuyên để làm trang sức diễn. Từ sau khi triều nhà Thanh sụp đổ, trang sức phái nữ diễn ra cải cách rất lớn, những nhà xưởng này cũng dần dần duy trì không nổi nữa, đến nay chỉ có một nhà “Độc Nhãn Tạ” lớn nhất là còn sót lại. Vị này sư phó Tạ bởi vì năm xưa dùng mắt không đúng cách, luôn là nheo lại một con mắt để dán lông chim, lâu ngày con mắt này liền bị hỏng, mí mắt rũ, gò má co quắp. Nhìn thấy Thương Tế Nhụy tới, Độc Nhãn Tạ kẹp mí mắt đứng dậy chào đón: “Ối chà! Ông chủ Thương! Tôi không nhìn lầm chứ? Lâu lắm rồi không thấy Ông chủ Thương ngài đại giá! Nhớ nhung mãi! Mới vừa còn nhắc tới ngài đấy!” Thương Tế Nhụy vung tiền hào phóng, người ta nhìn thấy y, hớn hở vui mừng chẳng khác gì nhìn thấy thần tài. Thương Tế Nhụy cởϊ áσ khoác ngoài ra, cúi đầu xem tác phẩm Độc Nhãn Tạ mới làm, cười nói: “Ngài có khoẻ không! Việc làm ăn vẫn tốt chứ?” Độc Nhãn Tạ bảo rằng nhờ phúc của ngài, bảo tiểu nhị dâng trà cho các vị. Trình Phượng Đài không yêu thích những thứ này, vắt chân ngồi uống trà. Chu Hương Vân hai tên nhóc nhìn thấy vàng bạc châu báu mãn nhãn, lông chim vỏ thú, thứ gì thứ đó cũng đều mới mẻ, thứ gì thứ đó cũng đều lạ lẫm đáng ngạc nhiên, qua lại trong đó, rực rỡ đầy màu sắc. Bọn họ chỉ biết thành phẩm đội ở trên đầu là hình dáng gì, lần đầu tiên nhìn thấy hình dáng nguyên bản, tương đương đang được lên lớp. Thương Tế Nhụy kiến thức rộng, thần thái ổn định, giơ cây trâm ở dưới ánh đèn nhìn kỹ chất lượng, nói: “Kiểu vẫn là như vậy, tay nghề ngài thì càng ngày càng tinh tế, đợt lông này màu sắc không tệ!” Độc Nhãn Tạ gãi đầu cười: “Những năm nay, tay nghề kém một chút rồi, đâu còn có thể duy trì tới hôm nay chứ! Như đã nói đấy, những năm này toàn dựa vào Ông chủ Thương nâng đỡ, chịu chiếu cố tiệm nhỏ của chúng tôi, làm biển hiệu vàng của chúng tôi! Ha! Nghe nói là kiểu dáng ngài vẽ, các tiểu thư thái thái trẻ tuổi cho dù không chải đầu, cũng phải mua hai cây trâm cài tóc đặt ở trong hộp trang sức!”

Thương Tế Nhụy khẽ mỉm cười, có chuẩn bị mà đến, lúc này từ trong tay áo như thể vòng vo khiến người ta tò mò, chậm rãi rút ra một cuộn giấy dầu, giơ giơ lên về phía Độc Nhãn Tạ, vì để phối với điệp trâm Tuyết Chi Thừa tặng, y đặc biệt vẽ một bộ trang sức gài đầu lấy chủ đề là điệp luyến hoa: “Nhận lấy làm cẩn thận, tôi trước Tết sẽ tới lấy. Nếu như kiểu dáng có khác đi một chút, tính khí tôi ngài biết rồi đấy.” Độc Nhãn Tạ mở ra nhìn một cái, vui vẻ hô hoán lên, vô cùng vui vẻ nhét giấy vẽ vào trong ngực, sợ bị người đánh cắp kiểu dáng. Thẩm mỹ quan của Thương Tế Nhụy, quả thực rất cao siêu, hơn nữa cao đến mức danh tiếng truyền xa, các xưởng thêu, xưởng làm trang sức có lui tới với y đều tìm y xin chủ ý, ngay cả tơ lụa Trình Phượng Đài làm, thường xuyên cũng phải nghe ý kiến của y cải kiểu mới.

Mấy người ngồi trong xưởng chế tác một khắc, hai nhóc đào kép coi như được mở rộng tầm mắt, Thương Tế Nhụy như cũ mắt nhìn thẳng, tâm tính dửng dưng, hát hí tương đương với việc thứ gì cũng biết một chút, y là trăm dạng tinh thông, trong xưởng chế tác nho nhỏ này, tuyệt không có sự vật gì có thể khiến y cảm thấy mới lạ, rất nhanh liền cáo từ. Độc Nhãn Tạ không cam lòng, tựa như để cho Thương Tế Nhụy trở về phủ như vậy là rất mất mặt, nợ ân huệ người ta, suy nghĩ một lúc, khẽ cắn răng, nói: “Ông chủ Thương, ngài hôm nay mang bạn tới chỗ tôi chơi, là đã cho tôi thể diện! Tôi không thể để cho ngài tới uổng công, tôi lần này sẽ cho ngài nhìn một thứ rất tuyệt!” Chuyển tới sau phòng, tự mình bưng ra một cái l*иg, vạch miếng vải đen, bên trong không ngờ là bốn con chim phỉ thúy ở đó trên dưới tung bay!

Lúc này đừng nói là Thương Tế Nhụy chưa từng thấy vật còn sống, ngay cả Trình Phượng Đài đều nhìn chăm chăm. Mấy con vật xanh mướt óng ánh kia, lông chim toàn thân hiện lên ánh sáng kim loại bóng bẩy sống động, ríu ra ríu rít, linh động khả ái, giống như hóa thân của thần tiên trong truyền thuyết, đặc biệt xuống nhân gian để trải qua kỳ ngộ. Trình Phượng Đài thường nghe thường thấy thú vui của đám đàn ông Bắc Bình, thích những thứ côn trùng chim chóc này, huýt sáo hai tiếng, dáng vẻ rất có hứng thú, nói: “Đẹp! Làm trâm thật đáng tiếc! Để lại cho tôi chơi đi, ông lão ra giá đi nào!”

Độc Nhãn Tạ nói: “Thưa ngài, ngài không biết thói quen của loài chim này, kiều quý vô cùng! Thấy sáng là chết, nghe tiếng liền vong! Lúc này được quý nhãn của các vị duyệt, cũng chỉ còn chừa lại một tiếng để sống mà thôi!”

Trình Phượng Đài thấy bọn nó hoảng sợ cực kỳ, bay nhảy không ngừng, quả thật không phải dáng vẻ dễ nuôi, không khỏi xuýt xoa: “Chuyện này nếu như nói sớm, chúng tôi đã không nhìn rồi! Xem chúng một cái, lại khiến cho chúng mất mạng!”

Độc Nhãn Tạ cười nói: “Dù sao cũng phải là kết quả này, có thể cho các vị nhìn vui vẻ, cũng là vận may chúng. Đều biết lông vặt khi sống màu sắc mới sáng bóng, thế nào gọi vặt khi sống, đừng nói tiên sinh ngài và hai đứa trẻ, ngay cả Ông chủ Thương, chỉ sợ cũng chưa từng nhìn thấy. Tay nghề này của tôi, hôm nay cũng được coi là tay nghề tuyệt nhất Bắc Bình! Ngài chú ý xem nhé!”

Bọn tiểu nhị trong xưởng thấy sư phó muốn thể hiện tay nghề tuyệt vời của mình, tất cả đều đứng ở một bên tràn đầy mong đợi vây xem. Độc Nhãn Tạ đưa tay vào l*иg bắt được một con chim phỉ thúy, một tay bóp cổ chim, một tay xoa nắn thân chim. Trình Phượng Đài cười nói: “Ngài tốt thật, sắp chết lại còn xoa bóp cho nó!” Đang nói đùa, trong tay Độc Nhãn Tạ chợt ra sức, giật xuống một cái, lông thuý cả người chim rụng hết xuống như cởϊ qυầи áo, lộ ra da thịt tia máu dầm dề bên trong. Thủ pháp này quá nhanh quá khéo, quả thật có thể nói nhất tuyệt, con chim phỉ thúy sau khi bị vặt lông, bản thân nó cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy đau và lạnh, run lẩy bẩy vỗ vỗ cánh. Độc Nhãn Tạ thả nó xuống đất một cái, nó chạy vòng quanh khắp mặt đất, quang quác kêu to, không ngờ còn sống nguyên.

Bọn tiểu nhị rất sung sướиɠ đuổi theo con chim phỉ thúy trần trụi, không ngừng phát ra tiếng vang chọc nó chơi. Chu Hương Vân kêu thảm một tiếng, che miệng chạy ra ngoài, Dương Bảo Lê cũng là mặt đầy vẻ sợ hãi. Độc Nhãn Tạ dường như là rất hài lòng khi thấy sự kinh sợ của bọn họ, thổi phồng nói: “Công phu trên tay của tôi đây, ha, chỉ có lăng trì của tiền triều mới có thể so sánh! Lăng trì đó là ba ngàn sáu trăm đao! Thủ pháp này của tôi là ba ngàn sáu trăm cọng! Công phu đạt đến mức, có thể không đẹp sao? Mỗi một cọng lông đều là vặt sống!”

Thương Tế Nhụy nhìn chằm chằm Độc Nhãn Tạ, giống như là đang nghiền ngẫm đề mục cao thâm gì, nhìn đến mức khiến Độc Nhãn Tạ tâm hoảng ý loạn, dần dần ngừng miệng. Thương Tế Nhụy đi vòng quanh ông ta nửa vòng một cách khó hiểu, bỗng nhiên đưa tay một cái, bứt một nhúm tóc sau gáy của ông ta xuống! Nhúm tóc này hoa râm khô héo, khi gió thổi một cái, liền tứ tán mất tăm. Thương Tế Nhụy chán ghét phủi sạch tay, Độc Nhãn Tạ ai ui một tiếng, Thương Tế Nhụy lại soạt một cái, rút từ trong ngực Độc Nhãn Tạ ra bản vẽ của mình, dùng cuộn giấy vẽ đó chọc vào mũi Độc Nhãn Tạ một cái, xoay người rời đi. Độc Nhãn Tạ lẽo đẽo ở phía sau đuổi theo mấy bước, rốt cuộc không dám lôi kéo y, chỉ đành phải ôm gáy cười khổ về phía Trình Phượng Đài: “Vị lão gia này ngài xem, Ông chủ Thương đây là thế nào? Đang yên đang lành, bứt tóc của tôi!” Trình Phượng Đài ngoài cười trong không cười nhìn ông ta, nói: “Lão ấy à! Con mắt còn lại của lão cũng không tốt được đâu! Sớm muộn cũng phải mù!”

Độc Nhãn Tạ bị nguyền rủa, càng không hiểu ra làm sao. Thương Tế Nhụy bọn họ đi nhanh ra khỏi xưởng, Chu Hương Vân dựa chân tường oẹ oẹ nôn mửa, Dương Bảo Lê nhón chân lên giúp Thương Tế Nhụy phủ thêm áo khoác ngoài và thắt dây. Trình Phượng Đài thấy Dương Bảo Lê thần thái như thường, liền từ phía sau khoác vai nó, nhỏ giọng bên tai nó nói gì đó. Dương Bảo Lê vâng một tiếng trở lại trong xưởng. Trình Phượng Đài lại ném khăn tay về phía Chu Hương Vân, bảo Chu Hương Vân lau một chút khóe miệng cùng nước mắt. Ba người lên xe đợi một chút, Dương Bảo Lê trở lại báo cáo kết quả công việc. Trình Phượng Đài bảo nó quay lại giúp con chim kia ra đi nhanh gọn, Dương Bảo Lê mặt mày hớn hở nói nó để phòng ngừa Độc Nhãn Tạ giở lại chiêu cũ, ném chết hết những con chim còn lại trong l*иg. Trình Phượng Đài cau mày cười nói: “Ngươi ngược lại là một nhân vật lợi hại!” Dương Bảo Lê khoe tài nói: “Em nói cho Độc Nhãn Tạ, ban chủ của chúng tôi lòng dạ Bồ tát, không nhìn nổi chuyện tạo nghiệt róc xương róc thịt này! Còn dám làm như vậy, đừng trách ban chủ sau này không coi trọng lão nữa!”

Thương Tế Nhụy nhớ tới một màn mới vừa rồi, trong cổ họng nuốt khan mấy lần, cố nén buồn nôn: “Ta bây giờ liền không coi trọng lão nữa rồi! Trở về truyền lời cho Thủy Vân lâu, sau này ai cũng không được phép đến nhà lão mua trang sức gài đầu! Gϊếŧ con chim còn giở lắm trò! Còn tỏ ra rất có bản lãnh! Xem mà ta cả người trực đổ mồ hôi lạnh! Nếu không phải thấy lão đã lớn tuổi, ta vừa rồi liền nhổ trụi tóc của lão rồi!”

Mấy người đều lớn cười. Trình Phượng Đài nói ăn não khỉ, cao da lừa, chân ngỗng nướng sống cũng là như vầy, tiếp tỉ mỉ nói cách làm mấy món ăn này. Thương Tế Nhụy nói: “Còn có tôm tái mà người miền nam các anh ăn, có tôm tửu lượng tốt, không say, đặt vào trong miệng nó còn trực nhảy nhót!” Vừa nói vừa lộ ra biểu cảm sợ hãi, có thể thấy, con tôm tửu lượng rất khá kia là bị y gặp phải. Trình Phượng Đài cảm thấy dùng hai chữ tửu lượng hình dung vô cùng buồn cười, rõ ràng là mang Thương Tế Nhụy đi ra ngoài giải sầu, tên dở hơi này luôn có thể khiến người khác buồn cười, cười cười, trên mặt bỗng nhiên nghiêm lại, bọn họ bây giờ là phải ra thành đi viếng thăm một vị danh gia chế tạo hồ cầm, đi ngang qua cửa thành, cửa thành mấy cây trúc dựng thật cao, phía trên cắm từng cái đầu người chết. Không cần hỏi, đều là người kháng Nhật bị người Nhật Bản tàn sát, ở đó gϊếŧ cảnh cáo. Chu Hương Vân cũng nhìn thấy, nó ngồi ghế cạnh tài xế, Trình Phượng Đài cảm thấy người nó run lên kịch liệt, liền đưa ra một cái tay vỗ vỗ nó, tỏ ý nó không cần nói, đừng để kinh động Thương Tế Nhụy. Chu Hương Vân cắn môi, đáng thương nhìn nhìn Trình Phượng Đài, trong mắt nước mắt rưng rưng. Hôm nay chuyến này đi ra ngoài, khắp nơi đều là chuyện dọa người, nó hối hận muốn chết.

Lái xe ước chừng hai tiếng đồng hồ, chạy tới một nông xá bên ngoài thành. Trong nông xá hai huynh đệ và một người chị dâu ở đó làm việc, thấy Thương Tế Nhụy, cũng cực kỳ ngạc nhiên mừng rỡ. Nhà này là nhà họ Hồng, thợ làm đàn truyền đời, truyền tới đời này đã đời thứ năm rồi, cây đàn kia của Lê Xảo Tùng chính là tay nghề tổ tiên Hồng gia, da rắn nhà họ làm ra không mục không mối mọt, có phương thức bí truyền đặc chế. Trình Phượng Đài nhìn thấy trong sân treo mấy tấm da rắn lặng lẽ đợi hong gió, hoa văn vảy rắn giương nanh múa vuốt. Chu Hương Vân đi qua từ phía dưới tấm da rắn, né tránh sau lưng Trình Phượng Đài. Bởi vì thời tiết vẫn chưa lạnh, mọi người liền ngồi nói chuyện ở trong sân. Chị dâu nhà họ Hồng lau lau tay, gọi em trai chồng cùng cô bưng hai cái khay từ sau bếp ra, trong mâm mấy chén canh thịt rắn, bỏ thêm hồ tiêu, tươi đẹp khác thường, lại có một đĩa bánh nướng khô. Bát cho Thương Tế Nhụy cố ý không có thịt rắn, biết y từ trước đến giờ lười nhằn xương. Dương Bảo Lê tham ăn, vớt miếng thịt rắn từ trong bát của Chu Hương Vân ra nhét vào trong miệng, Chu Hương Vân ngẩn ngơ, cũng mặc cậu ta làm vậy. Chị dâu nhà họ Hồng cười nói: “Ông chủ Thương có lộc ăn, canh buổi trưa mới vừa hầm, các cậu đã tới rồi!”

Thương Tế Nhụy cười nói: “Ông lão nhà các chị đâu? Kêu ông ra đây cùng nhau dùng điểm tâm.”

Người một nhà này nhất thời biến sắc mặt. Anh cả họ Hồng nói ra, mới biết ông lão hai tháng trước qua đời, chết cũng không phải chết tử tế, ông lão ra cửa nhập hàng gặp phải quân Nhật, vội vã trèo tường muốn chạy trốn, bị súng máy bắn gục. Hồng gia mới cởϊ áσ tang không lâu, lúc nói những lời này, người em trai nhà họ Hồng phẫn nộ không chịu nổi, hốc mắt đo đỏ buông bát xuống trở về phòng. Thương Tế Nhụy thương tiếc vô cùng, nói lời an ủi, tay ở dưới đáy bàn vẫy vẫy với Trình Phượng Đài. Hai người bọn họ không cần lên tiếng, Trình Phượng Đài liền hiểu ý y, móc tiền ra nhét vào trong tay Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy liền bù tiền viếng của mình, có thể nói là làm liền một mạch, ngay cả một ánh mắt giao nhau cũng không cần.

Thương Tế Nhụy tới nơi này, là để tìm một cây đàn thuận tay, y gần đây không hát hí, liền muốn tìm chút gì khác vui đùa một chút. Anh trai cả họ Hồng giới thiệu cho y mấy cây đàn thử tay một chút, Thương Tế Nhụy mới vừa kéo hai cái, đột nhiên hỏi: “Các anh ở đây da rắn không phải là lột sống đấy chứ?” Anh trai cả họ Hồng sững sốt một chút, nói: “Hả?” Thương Tế Nhụy nói: “Lột sống da rắn, còn để mặc rắn trần trụi trên đất bò hai vòng?” Anh trai cả họ Hồng sâu hít một hơi khí lạnh: “Ông chủ Thương, ngài nghe từ đâu mấy lời này thế? Nghe mà tôi sợ phát khϊếp!” Trình Phượng Đài không nhịn được đá băng ghế Thương Tế Nhụy ngồi một cái, Thương Tế Nhụy không nói thêm gì nữa, cúi đầu kéo đàn.

Người ta mới vừa trải qua tang sự, khẳng định không thể kéo bài hát có tính chất vui vẻ, nhưng hai khúc Thương Tế Nhụy kéo cũng quá mức bi thảm, tựa như trọn vẹn kể một câu chuyện thuở trẻ mất cha, trung niên mất chồng, tuổi già mất con, mức độ bi thảm càng lúc càng tăng, người tốt nghe đều phải khóc. Hai vợ chồng người anh trai cả họ Hồng mới vừa tiễn đưa người thân, nghe thấy tiếng đàn này, không ngừng lau nước mắt, hít mũi. Cuối cùng anh trai cả họ Hồng ngừng y lại: “Ông chủ Thương, ngài nếu là đi kéo đàn, nhất định nổi tiếng hơn khi ngài hát hí!” Thương Tế Nhụy được khích lệ, còn định kéo một khúc “Phó thác cô nhi ở thành Bạch Đế”, anh trai cả họ Hồng nói: “Ông chủ Thương, ngài nương tay cho, đừng kéo nữa. Cách kéo đàn của ngài tôi đã nghe hiểu, chờ đàn làm xong rồi sẽ mang đến tận phủ cho ngài.”

Đoàn người ăn xong chơi xong, chuẩn bị về nhà, trước khi lên xe, Thương Tế Nhụy ra dấu bằng ngón tay cái với Chu Hương Vân: “Ngươi ngồi phía sau đi, phía sau rộng rãi.” Còn y thì ngồi vào bên cạnh Trình Phượng Đài, nặng nề vỗ bắp đùi Trình Phượng Đài một cái, hình như là một loại tuyên bố, bày tỏ: “Đi thôi!” Trình Phượng Đài liếc y một cái: “Hay nhỉ, em thế này giống y như đang cưỡi ngựa ấy nhỉ, vỗ mông ngựa một cái, ngựa liền chạy cho em!” Thương Tế Nhụy nghe thế, lại vỗ một cái nữa vào bắp đùi Trình Phượng Đài, miệng nói: “Đi!” (tiếng hô khi cưỡi ngựa) khiến Trình Phượng Đài càng giận hơn. Chu Hương Vân cùng Dương Bảo Lê ngồi ở phía sau, trực che miệng vui vẻ.
« Chương TrướcChương Tiếp »