Chương 105

Dịch: Phong Bụi

Cho đến sắp tới buổi trưa, Trình Phượng Đài trở lại, mặt đầy vẻ mệt mỏi và buồn bực, tháo mũ che nắng xuống, thở ra một tiếng thở dài buồn rầu, uống một ly bia đá ổn định tâm thần. Thương Tế Nhụy ngồi ở trên bàn uống trà nhỏ, hai cái chân đạp lên đầu gối Trình Phượng Đài, mặt đối mặt nhìn hắn. Trình Phượng Đài mới vừa định nói, nhìn thấy vυ" Triệu, bà vυ", Tiểu Lai, ba người đàn bà già trung trẻ tuổi, bế Phượng Ất, ăn mặc chỉnh tề, tóc chải bóng lộn gài chặt châm, trên tay còn khoác mấy bao tay nải.

Trình Phượng Đài cả kinh hỏi: “Mấy người làm cái gì vậy?”

Vυ" Triệu nói: “Là ý của Ông chủ Thương. Chẳng may trong thành có binh tiến vào, đàn bà bọn tôi chạy không nhanh, không bằng trước trốn vào phòng ngầm dưới đất, ăn lương khô mấy ngày, tránh đi một chút.” Vυ" Triệu vỗ vỗ bọc quần áo: “Còn không phải sao, tôi cả đêm rán bánh, luộc trứng gà.”

Trình Phượng Đài nhìn Thương Tế Nhụy: “Em rất có kinh nghiệm nhỉ.”

Thương Tế Nhụy liền hất cằm: “Chứ còn gì nữa! Tiểu gia qua cầu còn nhiều hơn anh đi đường.”

Trình Phượng Đài cười cười, nói với đám đàn bà: “Mấy người yên tâm, nơi này là phố sứ quán, nếu đánh nhau thật, cũng không phạm tới nơi này.” Hắn nắm chặt lấy chân Thương Tế Nhụy, nói: “Em trở về phòng với tôi.”

Thương Tế Nhụy ngẩn người, lập tức ngượng đến mức kêu lên quái dị: “Ban ngày trở về phòng cái quái gì! Có lời thì nói, có rắm thì thả! Sắp đánh nhau đến nơi rồi, anh còn có tâm tư làm chuyện này? !”

Trình Phượng Đài sững sốt, nhất thời không hiểu y đang nói gì, hồi lâu ngẫm lại, giận đến mức túm hai chân của y ném xuống dưới đất, vỗ vỗ dấu chân bẩn trên quần: “Không còn gì có thể nói với em nữa! Lòng quá dơ bẩn!” Trình Phượng Đài đứng lên, đám đàn bà như cũ dòm hắn ngây cả người, Trình Phượng Đài xua xua tay với bọn họ: “Đừng nhìn tôi nữa, nên làm gì thì làm cái đó đi, trời không sập nổi đâu.”

Lời tuy nói như vậy, trở lại phòng ngủ, Trình Phượng Đài ngồi ở mép giường hút thuốc, tóc gạt rối bời, ánh mắt bị khói thuốc xông mờ mịt, hơi thở tiêu điều. Đêm nay bôn ba ngựa không ngừng vó, cơm nước chưa từng dính răng, vυ" Triệu làm cho một tô mì, Trình Phượng Đài vừa ăn, vừa bảo Thương Tế Nhụy đóng chặt cửa phòng, kể cho y ngọn ngành câu chuyện đêm qua.

Biệt thự họ Tào đêm qua, khi Trình Phượng Đài đến đó, trước cổng đậu ba bốn chiếc xe hơi, hơn trăm đại binh súng đạn sẵn sàng, bày trận mà đợi, không cần phải nói, cũng biết xảy ra đại sự. Trình Phượng Đài chân mày cau lại, nhìn những binh lính kia như có điều suy nghĩ. Một tên sĩ quan phụ tá chạy bước nhỏ đến mời hắn: “Trình Nhị gia mau vào đi thôi, tư lệnh cùng phu nhân đều đang nóng lòng chờ!” Trình Phượng Đài ba bước bước lên bậc cấp, sĩ quan phụ tá giúp hắn đẩy cửa ra, thông báo một tiếng. Kỳ quái chính là bên trong nhà đèn đuốc tối tăm, trước sau không thấy tung tích người làm. Trình Mỹ Tâm trang điểm đậm, đỏ môi, lông mày nhọn, nguyên bộ trang sức, mặc một bộ kỳ bào lụa mỏng, hai tiểu thiếu gia mặc âu phục thắt nơ cổ, cả nhà thật giống như chuẩn bị đi tiệm chụp ảnh chụp ảnh gia đình, ở đó nói lời từ biệt cùng Tào tư lệnh.

Thương Tế Nhụy nghe đến chỗ này, tự ra vẻ thông minh nói: “Tào tư lệnh nhất định là phải ra thành nghênh địch rồi, lần này chúng ta không có gì phải sợ rồi!”

Đũa Trình Phượng Đài dừng lại, lặng lẽ một hồi, ăn miếng mì sợi cuối cùng: “Nếu thật sự là như vậy thì đã tốt!”

Tào tư lệnh vì để buông lỏng tâm lý phòng bị của chính phủ Nam Kinh, luôn luôn đem đội quân của mình trú xa ở nơi tiếp giáp Sơn Đông cùng Giang Tô, do Tào Quý Tu dẫn binh, bản thân cáo bệnh nghỉ ở Bắc Bình. Phía Nhật Bản nghiêm túc động thủ một cái, Bắc Bình khó bảo toàn, ông ta một tư lệnh đơn độc chỉ có một con đường thoát thân là cả đêm lén chạy trốn, đây cũng là chuyện thường của binh gia. Nhưng trước ngày hôm qua, Trình Phượng Đài cho tới bây giờ không biết Tào tư lệnh lại có tiếp xúc cùng người Nhật Bản, tiếp xúc tới bước nào, thì khó mà nói, chỉ thấy phải để vợ con ở lại Bắc Bình, cũng đã làm cho người ta phải kinh sợ. Trình Phượng Đài nghe anh rể muốn bỏ lại chị mà đi, sắc mặt đại biến, tại chỗ liền muốn nói lên ý kiến phản đối. Tào tư lệnh giành trước một bước bắt lấy cánh tay hắn, ôm lấy hắn vào lòng, vỗ cánh tay vỗ lưng, là tư thái từ biệt thân mật giữa những người đàn ông.

Tào tư lệnh nhẹ nhàng nói bên tai Trình Phượng Đài: “Nơi này không sạch sẽ, đừng hỏi nhiều.” Sau đó ôm lấy đầu vai hắn, lắc lắc hắn, lớn tiếng nói: “Tiểu Phượng Nhi, chị mày cùng hai thằng cháu ngoại anh giao phó cho mày, nếu có sơ xuất, chỉ hỏi mày thôi đấy!” Trình Phượng Đài không lên tiếng, chỉ khϊếp sợ, đảo mắt nhìn sang Trình Mỹ Tâm. Trình Mỹ Tâm rất thản định, trên mặt không một chút cảm xúc, dáng điệu ung dung. Tào tư lệnh đeo bao tay trắng như tuyết, đưa ra một ngón trỏ chỉ ở trước mặt Trình Phượng Đài: “Mày phải nhớ kỹ, chiến sự một khi nổi lên, rẻ nhất chính là mạng người, đắt nhất cũng là mạng người. Gia tài mấy năm nay bôn ba kiếm được không cần tử thủ, giữ được tính mạng của mình và người thân là quan trọng nhất! Tan hết gia tài cũng không có gì đáng tiếc! Đừng để tiền tài làm đầu óc mê muội!”

Trình Phượng Đài không kiềm được thẳng lưng lên, gật đầu nói: “Anh rể yên tâm, đạo lý tán tài bảo toàn tính mạng em hiểu.”

Tào tư lệnh hẳn còn có rất nhiều lời muốn dặn dò, chỉ ngại tình hình hiện tại không cách nào nói tỉ mỉ, mà trong mấy câu nói này, vừa tựa hồ bao hàm rất nhiều thâm ý, Trình Phượng Đài không kịp ngẫm kỹ. Sĩ quan phụ tá ở bên cạnh thúc giục một câu, Tào tư lệnh nắm chặt đem chìa khóa thư phòng cùng mật mã tủ sắt giao cho Trình Phượng Đài, dặn hắn cả đêm “xử lý”. Trình Phượng Đài trong lòng đã hiểu rõ. Tào tư lệnh ép chặt vành mũ, ánh mắt trầm trầm quét qua Trình Mỹ Tâm cùng mấy đứa trẻ, xoay người ra khỏi cửa. Trình Mỹ Tâm mang hai đứa bé không nói một lời, đi một bước theo một bước, cho đến khi Tào tư lệnh ngồi vào trong xe hơi, xe khởi động, chậm rãi lên đường. Trình Mỹ Tâm bỗng nhiên chạy như bay mấy bước nhào tới, một cánh tay đưa vào trong cửa sổ xe, không đầu không đuôi túm về phía Tào tư lệnh, Tào tư lệnh đồng thời chìa tay ra nắm lấy tay cô, chỉ trong một khoảnh khắc như vậy, xe cũng không dừng lại, lái đi thẳng. Trình Phượng Đài gọi một tiếng chị, đỡ Trình Mỹ Tâm. Trình Mỹ Tâm người chìm xuống như nhũn ra, hàm răng cắn chặt, trong mắt lóng lánh hai dòng lệ, giống như là đang nhẫn nhịn đau đớn. Trình Phượng Đài cực kỳ khó chịu, cúi đầu nhìn một cái, năm ngón tay Trình Mỹ Tâm nắm giữ chặt một chiếc găng tay màu trắng, là của Tào tư lệnh. Có thể thấy cái nắm tay vừa rồi kia, hai người tình cảm sâu sắc biết bao!

Lạ là Thương Tế Nhụy từ trước đến nay luôn luôn không hợp với Trình Mỹ Tâm, ở trước chuyện sinh ly tử biệt, giờ phút này cũng không nói ra lời cười trên sự đau khổ của người khác, không thể không thừa nhận nói: “Em đã sớm nhìn ra, chị anh cùng Tào tư lệnh là có tình cảm thật sự, chị anh chỉ có lương tâm với ông ta.”

“Tôi cũng là lần đầu nhìn thấy chị như vậy… cái kiểu như vậy…” Trình Phượng Đài không tìm được từ ngữ chuẩn để hình dung, chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng cùng cảm khái. Năm đó khi Trình Mỹ Tâm gặp phải Tào tư lệnh, danh tiếng đã rất không tốt rồi, đàn ông hơi có gia thế cũng sẽ không cân nhắc cưới cô làm vợ. Cô đi theo Tào tư lệnh nam chinh bắc chiến, trên đường mệt mỏi đến mức sảy cả đứa trẻ trong bụng, hơn nữa ngồi ra bệnh, không thể sinh sản. Cô vốn chính là người với nhân cách coi quyền tài trên hết, sau đó càng chuyên chú vào việc kiếm tiền để dành và lo lót quan hệ, cổ tay lật qua lật lại, rất cay độc. Trình Phượng Đài quá khứ vẫn cho rằng, cô ôn nhu bảo vệ Tào tư lệnh cũng là đặt nặng lòng lợi dụng ở bên trong. Sau khi nhìn thấy cảnh ngày hôm qua, chị hắn căn bản không giống với những gì hắn nghĩ, chị hắn không ngờ lại cũng thật lòng yêu Tào tư lệnh, chỉ dựa vào chút lòng người này, người chị này ở trong lòng Trình Phượng Đài, trong nháy mắt liền khác biệt, liền biến thành một người khác.

Sau khi Tào tư lệnh đi, Trình Mỹ Tâm chớp chớp mắt, nhanh chóng thấm khô nước mắt, cùng Trình Phượng Đài đi vào thư phòng thiêu hủy phong thư tài liệu cùng sổ sách, cũng không chắc cái gì nên lưu lại cái gì không nên lưu, hai chị em vì phòng ngừa máy nghe lén, toàn dựa vào động tác tay cùng ánh mắt trao đổi ý kiến. Trong thư phòng lại có một ngăn bí mật, cơ quan thiết kế rất thần kỳ, hai người bốn cái tay mất rất nhiều thời gian mới mở ra. Bên trong không biết cất giấu văn kiện chết người gì, Trình Mỹ Tâm cũng không tháo ra xem, trực tiếp ném thẳng vào trong chậu lửa, chính mắt nhìn chằm chằm nó hóa thành tro bụi. Chuyện kết thúc, sắc trời hiện ra chút ánh sáng, còn dư lại chỉ có chút vàng bạc châu báu. Trình Mỹ Tâm cầm hai thỏi vàng bỏ vào trong tay Trình Phượng Đài nói: “Tối nay khổ cực cậu rồi.” Trình Phượng Đài không lên tiếng, âm thầm đè thỏi vàng lên trên một quyển lịch mở ra. Trình Mỹ Tâm thấy vậy, cũng không nói gì.

Hai chị em bộn rộn một đêm, muốn tản bớt hơi khói trên người, sóng vai nắm tay tản bộ rỉ tai trong hoa viên lúc sáng sớm. Mới vừa rồi mắt quét qua chút tài liệu cực kỳ bí mật như vậy, suy đoán lúc trước của Trình Phượng Đài, giờ phút này cơ bản đã có thể chắc chắn. Trình Phượng Đài đánh giá sắc mặt Trình Mỹ Tâm, dùng giọng quê thăm dò hỏi: “Anh rể cùng Nam Kinh bên kia từ trước đến giờ mâu thuẫn nhiều, tình cảm mỏng, lúc này không phải là nương dựa vào người Nhật Bản rồi đấy chứ?”

Trình Mỹ Tâm mắt thẳng tắp nhìn về phía trước, trong cổ họng thật thấp nói ra một câu: “Chuyện chính trị, cậu biết cái gì! Bớt suy nghĩ đi!”

Trình Phượng Đài nói: “Làm sao có thể không nghĩ! Người làm ăn, toàn dựa vào sắc mặt đại lão quan phía trên để phát tài. Bọn họ giậm chân một cái, tra hàng một chút, một chuyến mua bán của em kiếm ít đi bao nhiêu tiền? Anh rể lần này ra đi, trong lòng em thật sự không yên tâm chút nào.”

Trình Mỹ Tâm cười một chút: “Mới vừa hứa với anh rể cậu sẽ không mê tiền đến ngu muội, bây giờ thế nào, đầy miệng vẫn cứ là tiền.”

Ngày sáng lên, mấy người làm ở phía trước bận rộn làm việc, Trình Mỹ Tâm dừng chân một cái, vô cùng phòng bị nói: “Đi, chúng ta đi đến bên hồ nước hóng chút gió lạnh.” Trình Phượng Đài mấy tháng trước tới phủ tư lệnh, vẫn chưa thấy bầu không khí căng thẳng đến mức như vậy. Mặc dù Nam Kinh gài cắm người giám thị ở bên cạnh Tào tư lệnh là bí mật bán công khai, nhưng như bây giờ, cộng thêm người Nhật Bản, nói không chừng còn có Hán gian, Tào gia nói thẳng ra là bị gián điệp bao vây.

Bước chậm đến bên hồ nước, Trình Phượng Đài cởi com lê âu phục đệm ở trên băng ghế đá, lại bảo Trình Mỹ Tâm ngồi xuống, hắn nói: “Chị cùng em đi về nhà ở đi, chỗ em rất rộng rãi, nơi này quá không an toàn.”

Trình Mỹ Tâm cười nói: “Dõi mắt khắp thành Bắc Bình, bây giờ không có nơi nào an toàn hơn so với nơi này! Hồi sau có chiến tranh, cậu ngược lại có thể mang em dâu và bọn trẻ tới chỗ chị ở!”

Trình Phượng Đài thật bội phục cô, mới vừa rồi tiễn chồng đi, bị đả kích đến mức cả người run rẩy, vừa quay đầu lại có thể cười được, giống như nắm chắc phần thắng. Có điều như đã nói, không phải người đàn bà cứng rắn như vậy, cũng không thể nhận được sự coi trọng của Tào tư lệnh. Ngón tay Trình Phượng Đài gõ hai cái ở trên bàn, nghiêm túc hỏi cô: “Anh rể cùng người Nhật Bản rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Xem ý kia của anh rể, là muốn em cũng ở lại Bắc Bình để chịu trói cùng. Em đã đặt cược cả tài sản tính mạng này rồi, chị, dù thế nào cũng phải cho em trong lòng biết rõ một chút chứ?”

Trình Mỹ Tâm liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh lùng, tỏ ra kiêu căng như vậy. Trình Phượng Đài nhìn thấy biểu cảm này của cô, cũng biết cô sẽ không thổ lộ chân tướng. Trình Mỹ Tâm quả nhiên nói: “Không để cho cậu biết, là để tốt cho cậu! Chớ thấp thỏm lo sợ lại không giúp được gì! Cậu vui vẻ ở lại thì ở lại, không vui liền mang theo em dâu và bọn trẻ đi nước ngoài tránh một chút. Giây phút sống chết, ta làm chị không trách cậu.”

Trình Phượng Đài tự cười nhạo nói: “Em dựa vào anh rể mà phát tài, đại nạn ập lên đầu phủi mông một cái cao bay xa chạy, hắn có một ngày trở lại, còn không phải một phát súng bắn chết em?” Trình Mỹ Tâm cũng cười một tiếng. Trình Phượng Đài vỗ vỗ mu bàn tay Trình Mỹ Tâm, thấp giọng nói: “Huống chi, chúng ta là chị em ruột… Trừ phi chị chịu theo em cùng đi Anh quốc. Vốn riêng không mang được cũng không có vấn đề, em chia một nửa tài sản cho chị yên ổn. Về sau nữa, phàm là em kiếm được một phần, thì có một phần của chị!”

Trình Mỹ Tâm nghe ngẩn người. Cô từ nhỏ đến lớn ăn nhiều chiếm nhiều, cưỡng ép bá đạo, khi dễ Trình Phượng Đài không ít, gặp phải tai họa, người em trai này là người đầu tiên cô túm đến chịu tội thay, không ngờ ở giây phút tồn vong, vẫn là Trình Phượng Đài coi trọng quan hệ ruột thịt hơn người dưng, chịu hy sinh vì cô. Trình Mỹ Tâm cảm thấy có chút áy náy, không chỉ là vì chưa từng đối xử tử tế với Trình Phượng Đài, vào năm đó, nếu không bởi vì dã tâm của mình, Trình Phượng Đài mặc dù chưa chắc sẽ đại phú quý, nhưng hôn sự cùng Triệu Nguyên Trinh là hắn nguyện ý, hai người thanh mai trúc mã, cuộc sống an nhàn. Nào đến nỗi giống bây giờ, vợ nhà không xứng đôi, khiến cho hắn bên ngoài bị Thương Tế Nhụy mê hoặc, một thanh niên tốt biết bao, lại bị một đào kép xấu xa bôi nhọ. Trình Mỹ Tâm thở dài, dùng sức cầm chặt tay em trai đặt ở trên đầu gối, hiếm thấy thể hiện mấy phần nhu tình: “Chị đi rồi, tư lệnh làm thế nào, càng có người nghi ngờ hắn, làm khó hắn! Cậu ấy à, nghe chị khuyên một câu, tình thế trước mắt này nói đánh nhau liền đánh nhau, cũng đừng ham chơi ở bên ngoài nữa, cắt đứt hẳn với tên hát hí đó đi, mau chóng về nhà. Chuyện đứa trẻ, để chị thuyết phục em dâu.” Trình Phượng Đài không để tâm cười một tiếng, định nói bừa vài câu cho xong chuyện, Trình Mỹ Tâm chặn lại lời của hắn: “Tên hát hí đó đối với cậu là thật lòng hay là giả ý, chị không nói. Cậu chỉ cần ngẫm nghĩ một chút thôi, tương lai đánh nhau rồi, dù thế nào cũng phải có một ngày rời đi, trở về Thượng Hải cũng được, đi Anh quốc cũng được, y chịu bỏ lại danh tiếng địa vị đi cùng cậu sao? Vì có thể hát hí, y ngay cả mạng cũng không cần! Cậu có thể trơ mắt liên lụy vợ con, cùng y lãng phí cả đời ở Bắc Bình sao?”

Những lời này của Trình Mỹ Tâm, đã sớm trăn trở suy nghĩ tám mươi lần trong đầu Trình Phượng Đài rồi, nghĩ nát óc cũng không có câu trả lời, chỉ có thể đợi chuyện tới ập lên đầu mới tiếp tục đưa ra lựa chọn. Trình Phượng Đài nghĩ đến tiền, nghĩ đến người nhà, nghĩ đến Thương Tế Nhụy, nghĩ đến con đường tơ lụa hắn dùng tiền giấy lót đường kia, tâm tình nặng nề, hậm hực liền muốn cáo từ. Trình Mỹ Tâm giữ hắn ngồi lại trong phòng khách, mau chóng thay y phục, rửa mặt hóa trang, chuẩn bị thuận đường đi nhờ xe một chuyến. Trình Phượng Đài bây giờ nhìn ai cũng giống như đặc vụ, cũng không dám nói chuyện cùng đám người làm, bưng nước trà điểm tâm cho hắn, hắn cũng không ăn, cắm đầu cầm một tờ báo buổi sáng lên đọc. Tin tức ngay đầu tờ báo cặn kẽ đưa tin chuyện ngày hôm qua pháo oanh tạc Uyển Bình, quân đội Quốc dân đυ.ng độ toàn lực chống cự vân vân. Trình Phượng Đài buôn bán súng ống đạn dược gần mười năm, thực lực quân sự hai bên Trung Nhật ai cao ai thấp, hắn biết còn rõ hơn so với rất nhiều quan lão gia tại chức, hắn đối với chuyện này vẫn giữ thái độ rất bi quan.

Trình Mỹ Tâm trang điểm nhẹ, đổi lối ăn mặc tao nhã, cả người không thấy một chút màu sắc, thong thả xuống lầu khoác lấy cánh tay Trình Phượng Đài. Bọn họ mới vừa đi ra cửa công quán hai bước, đám lính liền chạy bước nhỏ tới muốn hộ giá. Tào tư lệnh lưu lại đội ngũ ba mươi người ở nơi này bảo vệ vợ con, Trình Phượng Đài nhận ra người dẫn đầu là đội trưởng Đường hắn quen, bây giờ là Đại đội trưởng rồi, năm xưa còn là đội thân binh hắn phái đi bảo vệ sân khấu cho hí mới của Thương Tế Nhụy. Trình Mỹ Tâm phất phất tay không bảo bọn họ đi theo, nói nhỏ với Trình Phượng Đài: “Người bên ngoài biết biển số xe của tư lệnh.” Khom người một cái ngồi vào trong xe hơi, trên đường cầm gương phấn nhỏ soi rồi lai soi, sau đó cầm lấy một góc khăn tay, lau bớt một lớp son. Cô từ trước đến giờ trước mặt người khác vẫn luôn thể hiện ra khuôn mặt trang điểm tinh xảo, hôm nay thanh nhạt đi, Trình Phượng Đài nhìn rất mới mẻ: “Chị đi đâu?”

Trình Mỹ Tâm hỏi: “Biết nhà Hà thứ trưởng chứ?”

Trình Phượng Đài ở trong kính chiếu hậu nhìn cô một cái: “Chớ anh rể vừa đi đã gặp tình lang luôn, em sẽ mách lại đấy.”

Trình Mỹ Tâm mắng hắn một tiếng, giận đến bật cười: “Bớt nói vớ vẩn! Tôi nếu muốn tìm nhân tình, cũng phải tìm một thanh niên trẻ tuổi! Lão Hà tóc cũng hói cả rồi! Cả hàm răng khói xông vàng khè!”

Trình Phượng Đài cười cười: “Phải đi một lúc cơ, chị trước chợp mắt một chút.” Trình Mỹ Tâm bộp một tiếng đậy lại hộp phấn, dựa vào lưng ghế một chút, thở dài một tiếng, nhắm mắt lại: “Cuộc sống khổ sở sắp tới rồi!”

Thương Tế Nhụy nghe đến chỗ này, trong lỗ mũi hừ hừ hai tiếng: “Còn nói cô đi theo Tào tư lệnh nam chinh bắc chiến cơ đấy, thật không nhìn ra! Binh Nhật Bản chưa đi đến thành, liền doạ cô ta sợ đến như vậy! Em đã đi qua bao nhiêu khu địch chiếm, đi đi lại lại trước mặt binh Nhật Bản, em có từng sợ sao? Hai chị em nhà anh quá vô dụng!”

Y chẳng biết chút gì về tình thế chiến sự, Trình Phượng Đài căn bản không định nói rõ với y, gật gật đầu thuận theo nói: “Dạ, Ông chủ Thương đúng là rất can đảm.”

Thương Tế Nhụy tiếp tục vặn hỏi: “Giờ này mới trở về, sau đó lại đi đâu vậy?”

Trình Phượng Đài nhớ tới cái gì, móc ra một tấm thiệp mừng đỏ chót từ trong túi quần. Trên đó viết Tiết Thiên Sơn cùng Ương Kim hỷ kết lương duyên, kính mời Trình Phượng Đài cùng Thương Tế Nhụy quang lâm. Thương Tế Nhụy đập tấm thiệp mừng ở trong lòng bàn tay vang lên bồm bộp, cười nói: “Tiết Thiên Sơn còn to gan hơn cả anh! Lúc này, còn có tâm tình kết hôn!”

Trình Phượng Đài cười lạnh: “Gã không phải gan lớn, gã là dù sao cũng chỉ một cái mạng rẻ mạt, đùa bỡn kẻ độc thân! Sáng sớm đã chạy đến chỗ Phạm Liên xin chủ ý, sợ đánh nhau rồi công xưởng thua lỗ, thấy tôi, miễn cưỡng tìm thể diện! Giả bộ yên tâm!” Hắn mở thiệp mừng từ trong tay Thương Tế Nhụy ra nhìn một chút, thiệp mừng viết vội vàng, đuôi chữ kéo một vết mực dài: “Có điều tấm thiệp mừng này viết không tệ, hiểu chuyện! Tôi phải đóng cho gã một bao lì xì to!” Mợ Hai nhà hắn chỉ lộ mặt một chút trong những dịp hiếu hỉ bên nhà ngoại, trừ những dịp này ra, tuyệt không xuất hiện trong vòng xã giao. Trình Phượng Đài về đến nhà mới cảm thấy mình kết hôn, ra khỏi nhà, chẳng khác gì độc thân vậy, độc lai độc vãng. Tiết Thiên Sơn làm như vậy, Trình Phượng Đài bị gã lấy lòng một cách rất khéo léo.

Thương Tế Nhụy đối với chuyện này giống hắn, cũng khá hài lòng: “Em cũng phải đóng một bao lì xì to cho gã.” Trình Phượng Đài cười nói: “Nào có chuyện mời một đôi, một đôi chia nhau ra tặng lì xì, không phải phá nhà rồi sao!” Thương Tế Nhụy gật đầu ờ một tiếng: “Như vậy gã ở lại cùng Phạm Liên sao? Hay là muốn đi khỏi?” Trình Phượng Đài nói: “Bọn họ không đi được, mối làm ăn trong tay không kịp bán tháo, nhà trên có già dưới có trẻ, trên đường không chăm sóc hết được. Nhất là Phạm Liên, một nhà hơn bốn mươi miệng ăn, từ quan ngoại đi Thanh Đảo, trên đường chết một ông chú, một bà dì; từ Thanh Đảo đến Bắc Bình, lại dày vò chết hai bà thím, lần này nói gì cũng không dám động, trưởng bối trong nhà không đồng ý.”

Thương Tế Nhụy cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, nghe xong không có phản ứng gì. Trình Phượng Đài nhân cơ hội hỏi y: “Ông chủ Thương có đi hay không, đổi một chỗ không có đánh nhau để hát hí?”

Thương Tế Nhụy lúc này bỗng nhiên lại thành người sáng suốt, nói một câu rất rõ ràng: “Bắc Bình là nơi nào, đế đô năm đời vua, có long mạch ở đất này! Nơi này cũng có một ngày không giữ được, em thấy đi chỗ nào cũng uổng công, ngay sau đó chính là cả nước thất thủ, không có nơi nào là không đánh nhau nữa rồi. Em còn có thể chạy đi ngoại quốc sao? Hát kinh hí cho lũ quỷ Tây nghe?” Thương Tế Nhụy vung tay lên: “Nói chuyện vớ vẩn! Em không đi! Người làm ăn sợ mất tiền, kẻ làm quan sợ mất mạng, em sợ cái gì? Người Nhật Bản ăn no rửng mỡ, làm khó một kẻ mãi nghệ như em sao? Cùng lắm là đóng nhiều thêm chút thuế thôi!” Y không biết, lời nói này ý tứ không khác gì với Mợ Hai, nghe mà Trình Phượng Đài sững sốt. Hôm nay nơi cuối cùng Trình Phượng Đài đi là về nhà một chuyến cấp báo, Mợ Hai ngay cả cửa nội phòng cũng không để cho hắn vào, cũng nói những lời như vậy, liền đuổi hắn đi. Thương Tế Nhụy cùng Mợ Hai đều là người lớn lên ở phía bắc, trải qua chiến hỏa, nhìn đã quen chia ly và chết chóc, chút động tĩnh ngày hôm qua kia, không dọa được bọn họ.

Trên thực tế mà nói, cho đến khi quân Nhật tiến vào thành Bắc Bình, giới lê viên Bắc Bình cũng là án binh bất động, không một ai chạy trốn. Tiết Thiên Sơn cưới vợ bé như bình thường; Đỗ Thất tiệc tùng, khiêu vũ, tụ họp như bình thường; Phạm Kim Linh năm nay sắp phải tốt nghiệp, bận rộn tìm thợ may làm xiêm áo mặc khi đính hôn, đặt đồ trang sức kiểu mới từ nước ngoài. Thành Bắc Bình trở thành thiên hạ của người Nhật Bản, lòng người bàng hoàng, vật tư không thông, lính Nhật Bản tùy ý xông vào cửa nhà người ta dẫn độ vặn hỏi dân thành phố, kiều dân Nhật Bản ở trên đường ức hϊếp nam nữ, cũng không ai quản. Người có tiền đóng kín cửa lại, cuộc sống vẫn trải qua như cũ, nhưng luôn có chỗ không giống trước. Trên tiệc cưới của Tiết Thiên Sơn, ăn rồi uống rồi, ra mắt cô dâu, nếu theo như kinh nghiệm hai lần trước, Đỗ Thất nhất định muốn mài đao đốt pháo, phát minh rất nhiều cách chơi nháo động phòng nói nghe đã sởn cả tóc gáy, nhưng lần này mọi người không đánh bài không nghe hí, đàn ông một đám, đàn bà một nhóm, ở đó bí mật nghị luận cái gì. Vì tiền cảnh không thể dự đoán của quốc gia này, đúng là có rất nhiều điều đáng bàn luận.

Trong phòng đàn ông, trên tay mỗi người một điếu thuốc lá, xông đến mức muỗi cũng không dám tới. Thương Tế Nhụy tránh mùi thuốc lá đứng dựa vào cửa sổ, mấy người mê hí bày lá bài thuốc lá thu thập được với Thương Tế Nhụy, bọn họ hút thuốc đến mức phổi đều đen cả rồi mà vẫn cứ thiếu không đủ bộ, Thương Tế Nhụy xoè tay: “Có lỗi với các vị rồi, tôi cũng không có trọn bộ.” An bối lặc lại gần, ở đó làm quen nói: “Qua hai ngày hoa trong vườn bên ngoài thành của ta liền nở rồi, có nụ hoa lớn như thế này này! Màu sắc cũng nhã nhặn! Em bao giờ lại hát thiên nữ tán hoa nữa? Ta hái hết mang cho em.” Thì ra Thương Tế Nhụy này hát hí, đạo cụ hoa dùng biểu diễn dùng toàn là đồ thật. Đám người mê hí dưới sân khấu nhặt được một đóa hai đóa, gài trên tóc mai cổ áo, là một loại nhã thú rất thời thượng. Thương Tế Nhụy khóe miệng cười cười, không ừ chẳng hừ. An bối lặc biết gã mấy lần trước trêu chọc Chu Hương Vân, Thương Tế Nhụy không vui, nhưng trong suy nghĩ An bối lặc tự lý giải rằng, sự không vui của Thương Tế Nhụy, mơ hồ có loại ghen ăn tức ở. Nhất thời xương cốt nhẹ nhàng, da thịt ngứa ngáy, liền thốt ra đôi câu không đầu không đuôi, nói: “Nếu không phải em bị Trình Phượng Đài chiếm đoạt không chịu thân cận ta, ta có thể đi tìm Chu Hương Vân hay sao? Ranh con kia có cái gì thú vị! Ta đấy là còn châm chước!” Thương Tế Nhụy trợn to hai mắt nhìn nghía bốn phía sợ có người nghe thấy, đè thấp giọng, cắn răng nói: “Nhị gia không có chiếm đoạt tôi, chúng tôi là hai bên tình nguyện, bối lặc gia đừng nói những lời như vậy!” An bối lặc rất không tin: “Tào tư lệnh sớm sải chân chạy mất người rồi, hắn bây giờ chỉ là miếu hoang không Bồ tát! Em còn cố kỵ hắn cái gì! Bàn về diện mạo, bàn về tài thế, ta kém hắn cái gì? Nói toạc ra cũng chỉ không trẻ bằng hắn mấy tuổi mà thôi! Đàn ông còn để ý tuổi tác?” Thương Tế Nhụy nghiêm mặt nói: “Lời đến mức này, ngài thứ cho ta bất kính. Ngài kém so với Nhị gia một chút phong lưu!” An bối lặc nghe, phùng mang trợn mắt không phục. Gã tự nhận học vấn đức hạnh kinh tế xã tắc, cái nào cũng còn có không gian để tiến bộ, duy chỉ có phong lưu, có thể xưng là độc bộ thiên hạ duy chỉ có ta, đếm khắp thế giới, không có danh hoa nào mà gã chưa từng hái.

Thương Tế Nhụy nói thẳng: “Ở trong chuyện Tiểu Chu Tử, ngài phải thừa nhận ngài thiếu phong cách! Ngài muốn thân cận Tiểu Chu Tử, không có gì không thể. Dựa vào danh tiếng, dựa vào mị lực, nương theo sở thích của người ta, mềm mài rắn ngâm, kiểu gì cũng được! Ngài có tiền có quyền, còn nhiều phương pháp khiến cho nó cam tâm tình nguyện thân thiết với ngài. Như bây giờ, chẳng khác nào trộm ví da trong hội chùa, thừa dịp người ta không chuẩn bị, bắt hết lần đến lần khác. Còn đến tận cửa chặn, trâu không uống nước ép ấn đầu, thế này sao có thể gọi là phong lưu?” Đây gọi là hạ lưu! Thương Tế Nhụy trong lòng lặng lẽ thêm một câu.

An bối lặc bị Thương Tế Nhụy khinh bỉ một trận, mặt liền biến sắc, thẹn quá hoá giận. Nếu như người đứng trước mắt không phải Thương Tế Nhụy, đổi thành bất kể người nào khác, gã nhất định làm cho đầu y chảy máu rào rào! Bởi vì là Thương Tế Nhụy, gã yêu quá mà kinh sợ, cười lạnh một tiếng: “Được được được, hắn phong lưu, hắn chớ có phong lưu quá mức! Ta cùng Chu Hương Vân đang làm việc, hắn còn ở bên ngoài gọi cửa! Muốn chen chân vào hay sao? Ông chủ Thương chớ để hậu viện cháy (1), nhìn lầm người!” Hai người giận dữ trừng mắt nhìn nhau một cái, An bối lặc phất tay áo đi ra ngoài. Thương Tế Nhụy đến bên tay vịn ghế sa lon của Trình Phượng Đài nghiêng nghiêng ngồi xuống, trong lòng cũng có chút buồn rầu, thử hỏi thứ khốn kiếp vô liêm sỉ kiểu Cao Nha Nội (2) này, hảo hán nào có thể nhịn được không động thủ chứ! Nắm đấm của Thương Tế Nhụy trực ngứa ngáy!

(1)Hậu viện cháy: ý chỉ nội bộ mâu thuẫn.

(2)Cao Nha Nội: trong Thuỷ Hử, một kẻ háo sắc, lập nhiều mưu kế nhằm chiếm đoạt vợ Lâm Xung.

Trình Phượng Đài đang nói chuyện hào hứng cùng mọi người, thấy y tới, khom người tắt thuốc lá vào gạt tàn, cầm tay hút thuốc lá khoác lên trên đầu gối y. Thương Tế Nhụy nhìn khuôn mặt bên cười tủm tỉm, lỗ tai chân tóc, cục xương lúc nói chuyện cứ phập phồng ở cổ họng, lớp mồ hôi rịn trên chóp mũi của Trình Phượng Đài, tâm tình y từ từ bình phục, lại đổi trở về dáng vẻ mềm mại chậm lụt. Phạm Liên cùng Tiết Thiên Sơn giao tình tốt, vì vậy ở trong bữa tiệc của người kia, không cố kỵ gì, bàn luận viển vông: “Mọi người nói có đúng hay không? Tôi đã chịu nỗi khổ của người Nhật Bản rồi! Bầy sói đói này vào Bắc Bình rồi, còn có thể có ngày đi khỏi sao? Tôi thấy khó lắm! Núi sông của chúng ta xinh đẹp thế này, đất trồng gì cũng sống, chim muông thú vật, cái gì cần có đều có. Bọn họ sống tốt ở nơi này hai ngày, chẳng khác gì chuột sa chĩnh gạo! Đại pháo bắn cũng không đi!”

Nữu Bạch Văn lắp bắp hỏi: “Không phải… Không phải, tôi nói, tỉnh Đông Sơn đều bị bọn họ chiếm rồi, một vùng rộng lớn như vậy, còn chưa đủ sao?”

Phạm Liên quan sát thấy An bối lặc đã đi ra ngoài, bèn nói: “Chiếm được phía bắc có tác dụng gì! Ban đầu người Mãn tại sao phải xuôi nam? Chính là vì nhìn trúng quê hương cá và gạo, gió êm sóng lặng! Người Nhật Bản thèm thuồng!”

Tiết Thiên Sơn vểnh hai chân, hút một ngụm thuốc từ ống điếu, ánh mắt nheo lại nhìn chằm chằm Đỗ Thất ở phía sau khói mù, lặng lẽ mỉm cười. Đỗ Thất cúi đầu nhìn ngắm ống điếu Tiết Thiên Sơn cất giữ trong tủ kính, dường như không cảm thấy, lắc đầu nói: “Nữu gia không hiểu địa lý, Nhật Bản hẹp dài một mảnh, toàn bộ con mẹ nó nằm trên dải địa chấn, không đùa chút nào, đổi lại là ông ông có sợ không? Trong thời kỳ thái bình mỗi ngày còn phải động đất ba lần, ngày nào mà ông trời giậm chân một cái, toàn bộ biến thành ma đuối nước hết!”

Thương Tế Nhụy ở chỗ này tiếp lời, nói: “Cho nên người Nhật Bản đánh tới, thì chẳng khác nào là ma đuối nước muốn tìm thế thân!”

Mọi người đều cười rộ: “Ông chủ Thương lại tinh nghịch rồi!” Đỗ Thất cũng cười: “Đúng là nói như vậy đấy!”

Tiết Thiên Sơn quơ múa ống điếu, nói: “Tôi bất kể bọn họ tại sao lại tới, tôi chỉ muốn biết bọn họ khi nào thì đi! Binh hoang mã loạn, đến năm nào mới kết thúc chứ! Chúng ta các vị đang ngồi ở đây đều là người có tài sản, kiếm được sản nghiệp như thế này không dễ dàng, không thể để thua! Trốn được quân phiệt trốn được thuế, đừng để cuối cùng giống như nhà họ Hoàng, thua trong tay tiểu Nhật Bản, làm lợi cho người ngoài! Uất ức biết bao!”

Các vị đang ngồi ở đây cũng nghĩ như vậy, chỉ có Đỗ Thất là một thần tiên sống, tùy tâm sở dục, tính mạng cũng quăng, lập tức châm chọc gã: “Sợ rồi? Sợ liền mang theo vợ nhỏ nhanh nhanh chạy thôi! Nội quyến của Tiết Nhị gia đông đảo, vừa vặn có thể tạo thành một tiểu phân đội đột kích!”

Đỗ Thất nói chuyện từ trước đến giờ dễ dàng gây mẫu thuẫn, mọi người không cảm thấy kỳ quái. Tiết Thiên Sơn trầm ngâm một chút, nhìn Đỗ Thất cười nói: “Tiểu phân đội này của tôi, bây giờ còn thiếu một người dẫn đội. Đội trưởng lúc nào vào chỗ rồi, lúc đó tôi mới chạy.”

Mọi người đều cười gã ba lòng hai ý, cô dâu nghe thấy tức giận đấy. Đỗ Thất nghiêm mặt cắn răng, cài nút tủ kính loảng xoảng. Sau đó Tiết Thiên Sơn nói một câu, Đỗ Thất chọi lại một câu, Nữu Bạch Văn đều cảm thấy ý tứ giữa hai người bọn họ không bình thường, đánh trống lảng nói: “Mấy vị chú bác anh em của Thất công tử đều làm việc ở trong nha môn, ngài tiết lộ ít tin tức cho chúng tôi xem, trong nha môn nói thế nào? Còn có thể giống như hồi năm Canh Tý, tiêu ít tiền là có thể dỗ bọn chúng đi không?”

Đỗ Thất nói: “Nha môn —— đừng nhắc tới nha môn! Đáng thương cho những kẻ làm lính! Cầm mạng vào để lót chỗ! Phạm Nhị gia nhà cũng có người làm quan, ông hỏi hắn xem xem, nha môn tính toán gì!”

Phạm Liên trực lắc đầu: “Người làm quan nhà tôi đều là quản về kinh tế, lúc chiến tranh, vẫn là phải hỏi Trình Nhị gia.” Anh ta cười gian nói: “Các ông đừng thấy anh ta lặng im không lên tiếng, thật ra thì càng đánh nhau, anh ta càng vui mừng. Tại sao vui mừng, tôi không nói.”

Trình Phượng Đài đang ngoẹo đầu nói chuyện cùng Thương Tế Nhụy, bỗng nhiên bị điểm tên, giả bộ ngu hỏi: “Hỏi tôi sao? Hỏi tôi cái gì chứ?” Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn chăm chú vào hắn, hắn buôn bán quân giới, mọi người trong lòng biết rõ, muốn xem xem hắn phát biểu cao kiến gì. Với lòng dạ của Trình Phượng Đài, dĩ nhiên sẽ không ở trường hợp công khai phát biểu loại ngôn luận mất đầu chết người này, vỗ vỗ bắp đùi, cười nói: “Tôi liền nói một câu, chưa tới nửa giờ nữa trên đường liền giới nghiêm rồi, chúng ta đều phải chen chúc trong động phòng qua đêm rồi! Tôi không để ý đâu! Chỉ sợ Tiết Nhị gia không đồng ý!” Mọi người biết hắn không muốn nói những thứ này, cũng không truy hỏi, nói đùa một chút liền tan cuộc. Trình Phượng Đài đi ở phía sau đột nhiên siết cổ Phạm Liên, hung tợn hỏi anh ta: “Cậu nói tôi nghe xem, tại sao càng đánh nhau tôi lại càng vui mừng? Hả? Tôi đê tiện phải không?” Phạm Liên bị siết mắt trợn trắng: “Em đê tiện! Là em đê tiện! Ai ui anh rể!”

Thương Tế Nhụy nhìn hai người bọn họ đánh nhau cảm thấy vui vẻ, cười ha hả, ba người xuyên qua vườn hoa núi giả, có giọng nói nhỏ yếu thấp giọng gọi: “Ban chủ, ban chủ… Ông chủ Thương!” Thương Tế Nhụy ngày thường, không thể coi là một người cơ trí tai thính mắt sáng, lúc này cũng đĩnh đạc đi qua. Ngược lại Trình Phượng Đài nghe thấy, buông Phạm Liên ra, nghiêng đầu, một bóng người nhỏ thó đứng ở dưới chân núi giả, là Nhị Nguyệt Hồng. Nhị Nguyệt Hồng khắp người gấm lụa, đeo vàng bạc, trắng mập hơn so với hồi ở Thủy Vân lâu nhiều, đã là một đại cô nương rồi. Thương Tế Nhụy vừa nhìn thấy cô, liền xụ mặt xuống, nhíu mày, đứng đó không nhúc nhích. Trình Phượng Đài nhìn tình hình này, Nhị Nguyệt Hồng là có lời muốn nói riêng, liền nói nhỏ một tiếng về phía Thương Tế Nhụy, cùng Phạm Liên đi lấy xe trước. Thương Tế Nhụy vẫn không nhúc nhích. Nhị Nguyệt Hồng nhìn thấy y, nghĩ đến việc y đánh người rất dữ, trong lòng rất sợ, cắn môi dưới lấy hết dũng khí tiến lên nói: “Ban chủ, ngài dạo này có khỏe không?” Thương Tế Nhụy nói mát: “Cũng bình thường. Di nãi nãi có gì dặn dò?” Nhị Nguyệt Hồng cúi đầu yên lặng chỉ mới mấy giây, Thương Tế Nhụy lập tức không nhịn được bước chân động một cái, Nhị Nguyệt Hồng cuống cuồng đem bọc khăn tay trong tay đưa cho Thương Tế Nhụy: “Chỗ này là chút vốn riêng em tích góp được, cầu ban chủ giúp em mang cho Tịch Nguyệt Hồng, cầu ban chủ… chiếu cố nó nhiều hơn.” Phía sau có bà người làm ở đó gọi cô rồi, cô không để ý gì nữa, nhét bọc khăn tay vào trong ngực Thương Tế Nhụy, quay đầu bước đi. Thương Tế Nhụy lúc này vì tránh tai mắt người khác, cũng chỉ đành nhanh chóng nắm bọc khăn tay ở trong tay, thong thả đi về phía trước. Ngồi vào xe Trình Phượng Đài, y không cần quan tâm riêng tư của thủ hạ, trực tiếp mở bọc khăn tay ra, bên trong một cuộn tiền giấy, một đồng hồ đeo tay nam, một đôi găng tay da. Trình Phượng Đài ánh mắt liếc tới một cái, ối chà một tiếng: “Nhị Nguyệt Hồng hiếu kính em? Còn rất có lương tâm!” Thương Tế Nhụy buộc bọc khăn tay lại: “Không phải cho em.” Tiết Thiên Sơn mới cưới vợ bé, Nhị Nguyệt Hồng lại ở đó nhớ nhung tiểu sư đệ. Tiết Thiên Sơn loại nhà giàu mới nổi không có căn cơ này, nhà là cái kiểu gì, Thương Tế Nhụy cũng biết. Tiết Thiên Sơn tuy không có đối đãi khắc nghiệt Nhị Nguyệt Hồng, nhưng từ mẹ chồng đến bà người làm, trên dưới mấy cặp mắt nhìn chăm chú vào người, đồ trang sức có nha đầu ngày ngày kiểm điểm, chi tiêu thường ngày trong tháng cũng có thủ quỹ chuyên phân phối, không khác nào ngồi tù. Nhị Nguyệt Hồng trong hai năm để dành được chút tiền này là rất không dễ dàng, muốn truyền ra ngoài, càng có nguy cơ chịu giáo huấn, truyền tin vịt. Thương Tế Nhụy có chút rầu rĩ, có chút ủy khuất. Tại sao sư tỷ người khác có thể quan tâm đến sư đệ như vậy, nếu như ông trời không bù cho y một Trình Phượng Đài tốt giống như vậy, y chắc sẽ phải ghen tị muốn chết!

Trình Phượng Đài lái xe, đột nhiên thắng gấp một cái, phía trước một người Nhật Bản mặc kimono đấm nắp động cơ mắng chửi, kêu baka (đồ ngu), hiển nhiên là đã uống nhiều. Sau khi bị Nhật chiếm, trong thành Bắc Bình kiều dân Nhật Bản như vậy bỗng nhiên liền nhiều lên, cũng có lẽ không phải số lượng trở nên nhiều, chẳng qua là càng thêm kiêu căng, gây chú ý nhiều hơn. Thường thường có đàn ông Nhật Bản uống rượu say tự dưng gây sự ở trên đường, người Trung quốc bị khi dễ chỉ có thể ngậm oan nhẫn nhục, đây chính là mùi vị làm nô ɭệ mất nước. Trình Phượng Đài mắng một câu thô tục, lùi tay phanh, nói: “Ông chủ Thương ngồi vững!” Sau đó ác độc đạp cần ga một cái, đâm về phía tên Nhật Bản! Người Nhật Bản kia chẳng qua là mượn rượu lên cơn điên, không có say lắm, người nghiêng một cái, bị xe hơi hất lăn hai vòng trên đất, bình rượu vỡ đầy đất.

Đợi khuất bóng người rồi, Thương Tế Nhụy hỏi: “Mới vừa rồi đυ.ng trúng rồi sao?”

Trình Phượng Đài giọng điệu lưu manh: “Đυ.ng chết đáng đời! Ai thấy là tôi đυ.ng chứ?”

Bọn họ cũng không biết có được coi là giúp Bắc Bình hả giận một chút hay không, nhưng trong lòng lại chẳng chút sung sướиɠ.