Dịch: Phong Bụi
Đêm nay Đỗ Thất lái xe đưa Thương Tế Nhụy về nhà, vốn là mới vừa nở mày nở mặt trước mặt bạn bè lân bang, hai người đều rất vui vẻ, đến khi Thương Tế Nhụy báo ra địa chỉ ngõ Đông Giao Dân, Đỗ Thất lập tức phát ra một tiếng khinh thường, xụ mặt xuống, hồi lâu không nói lời nào, cuối cùng không nhịn được, nói: “Làm bạn bao nhiêu năm như vậy, anh cho tới bây giờ chưa từng can thiệp cuộc sống riêng của em, đúng không? Nhưng tên khốn kiếp Trình Phượng Đài, dựa vào mấy đồng tiền dơ bẩn, nuôi vợ bé chiếm đào kép, anh nhìn hắn không vừa mắt.” Thương Tế Nhụy nói: “Vậy anh đừng nhìn hắn nữa, nhìn đường kìa, đèn đường trước đầu phố lớn hỏng rồi.” Đỗ Thất nói: “Chơi cùng nhau cũng không sao, còn tới ở cùng một chỗ! Em cũng rẻ mạt quá! Rốt cuộc là tham tài, hay háo sắc chứ? Mất giá trị con người đến vậy!” Nam nam nữ nữ xinh đẹp trong lê viên nhiều như mây, với địa vị của Thương Tế Nhụy, chiếm đoạt tam thê tứ thϊếp, cũng là điều dễ như trở bàn tay. Nếu như nói là tham tài, càng cảm thấy vô lý, Thương Tế Nhụy buột miệng: “Em có thể tham cái gì của hắn chứ? Hắn bị người nhà đuổi ra khỏi cửa, còn phải mong chờ em nuôi đây này!” Đỗ Thất kinh ngạc xoay lại nhìn y, không ngờ y lại có thể ngu đến mức này. Thương Tế Nhụy ý thức được mình lắm mồm, nhất định sẽ bị Đỗ Thất dạy dỗ, dứt khoát nhắm hai mắt, nói: “Em say rồi, phải ngủ một lúc.” Đỗ Thất cười nhạt: “Cái đồ rẻ mạt! Lười nói em! ”
Thương Tế Nhụy bỗng nhiên bốc lửa giận, bực bội ngồi thẳng lên nói: “Quá khứ không có tiền, không nổi danh, vậy thì chẳng nói làm gì! Sao mà em bây giờ công thành danh toại rồi, muốn ở cùng với một ai đó cứ nhất định là phải có toan tính gì mới được? Em chỉ muốn con người hắn! Không được sao?”
Đỗ Thất ngẩn người, phát ra một chuỗi cười to, ngược lại khiến cho Thương Tế Nhụy bị doạ giật mình. Đỗ Thất dành ra một cái tay, nắm lấy vai Thương Tế Nhụy: “Là anh nhìn em thành phàm tục rồi! Chẳng lẽ cho phép đạt quan quý nhân bọn họ mang nghệ sĩ tiêu khiển từ trên sân khấu đến trên giường, lại không cho phép ông chủ Thương của chúng ta bao một thiếu gia tìm kiếm vui vẻ hay sao?” Thương Tế Nhụy nhìn anh ta một cái, không khỏi toét miệng cười.
Xe lái đến cổng tiểu biệt thự, bên trong cửa sổ đèn đuốc sáng choang, truyền tới từng tiếng trẻ sơ sinh khóc, rất có bầu không khí của một gia đình nhỏ có đầu có đuôi. Đỗ Thất lại càng kinh sợ, thò đầu ra nhìn chung quanh, khẳng định nguồn gốc của tiếng khóc: “Chuyện gì thế? Thời gian không tới hai ba tháng, Trình Phượng Đài đã làm ra cho em một thằng cu rồi à?” Thương Tế Nhụy ợ rượu: “Là khuê nữ.” Nói xong xuống xe, bước chân vội vã vào nhà. Đỗ Thất ngược lại hít một hơi khí lạnh, thật sự nhìn không hiểu.
Trình Phượng Đài ôm Phượng Ất, đi loanh quanh khắp phòng khách, vừa lắc lư vừa lay Phượng Ất, Phượng Ất choáng váng đầu hoa mắt, khóc ngược lại là càng ngày càng nhẹ, thút tha thút thít, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt. Bà vυ" trên mặt mang theo nụ cười mỉm bất đắc dĩ mà đau lòng đứng một bên, cô rất hiểu, sự yêu mến của đại đa số đàn ông đối với trẻ nhỏ toàn từ ngày thường sống chung mà ra, huống chi đây là một đứa bé gái, theo cô điều tra, còn không phải là con gái ruột, không có chút trọng lượng nào. Vì vậy dù là phương thức có sai lầm, cô cũng tuyệt đối dung túng, chỉ vì Trình Phượng Đài thích Phượng Ất, mới có thể từ đó mà coi trọng cô. Bà vυ" tiến lên lau miệng lau mặt cho Phượng Ất, cười nói: “Tiểu thư đúng là thân thiết với ba, khóc có dữ hơn nữa, được ba ôm, một lúc sau là ngoan rồi.”
Thương Tế Nhụy lúc này phá cửa mà vào, liền thấy một bức tranh thiếu phụ đứa trẻ bên cạnh Trình Phượng Đài ấm áp như vậy, y trong lòng chợt khó chịu không nguyên do, không rảnh nghĩ kỹ, hất cằm một cái: “Tránh ra! Một đứa trẻ ranh cũng không quản nổi! Xem ta đây!” Y chân tay thô kệch, không dám bế một đứa trẻ mềm mại không xương, bật tách ngón tay một cái, hấp dẫn đứa trẻ nghiêng đầu nhìn y. Phượng Ất đưa mắt nhìn một cái, trước mắt một gương mặt người đỏ bừng, không nhận ra là cái thứ gì, nhất thời bị doạ ngây người. Thương Tế Nhụy vuốt chòm râu không tồn tại một cái, hướng về phía Phượng Ất dựng lông mày hét to, oa ya ya ya, giọng chấn động nhà cửa làm mẫu một cái. Đây là Bao Công mặt đen chuẩn bị khai Cẩu đầu trảm. Bà vυ" bị doạ sợ co tay lại, Trình Phượng Đài cũng lui về sau một bước.
Phượng Ất lúc này oà khóc, dỗ thế nào cũng không xong.
Thương Tế Nhụy trong lòng biết đã gây họa, vén tay áo thêm can đảm nói: “Ha! Ngươi tiểu nha đầu này, ngươi giỏi rồi nhỉ, tiểu gia cho ngươi biết tay!” Trình Phượng Đài không đợi y hết cơn điên rượu, nhấc chân liền đá một cái vào cái mông y, sau đó đem Phượng Ất kín đáo đưa cho bà vυ", một cánh tay siết ở cổ y, ngã lên trên ghế sa lon giằng co. Thương Tế Nhụy trên mặt vẽ một lớp hoá trang hí thanh thuỷ mong mỏng, trong hơi thở có mùi rượu, Trình Phượng Đài ngửi một cái, càng siết chặt cổ y: “Giỏi lắm! Ở bên ngoài phong lưu tiêu sái, uống đủ nướ© ŧıểυ mèo rồi! Về nhà dọa con nhỏ chơi!”
Thương Tế Nhụy duỗi chân ngoắc ngoải nói: “Sắp chết rồi! Sắp chết rồi! Mưu sát chồng!”
Bà vυ" thấy hai người này quả thực chẳng ra làm sao, bế Phượng Ất lên lầu. Hai người liền từ trong phòng khách ầm ĩ đến phòng tắm, còn náo loạn đến trên giường, quần đùi cũng lột, hi hi ha ha, cười không dừng được. Cuối cùng Trình Phượng Đài giang tay ra chân nói: “Trời nóng nực, đừng làm rộn nữa, cả người đầy mồ hôi rồi!”
Thương Tế Nhụy nhân cơ hội đột nhiên đánh lén, nắm thằng nhỏ của Trình Phượng Đài. Chẳng biết tật xấu bỉ ổi học ở đâu, khi hai người đùa giỡn, y thế nào cũng phải sử dụng chiêu này. Chẳng những nắm ở trong tay, còn phải bóp bóp một cái, chẳng khác nào chọn cà trong chợ rau, nắn thử mềm cứng, có thể doạ cho Trình Phượng Đài cả người toát mồ hôi lạnh.
Trình Phượng Đài nói: “Buông tay! Chớ làm chuyện xấu! Mới vừa rồi hù dọa khuê nữ xong, lúc này lại ức hϊếp cha nó.”
Thương Tế Nhụy ngạc nhiên nói: “Tôi xấu? Tôi xấu!” Y mới vừa vì Trình Phượng Đài mà nổi nóng trước mặt Đỗ Thất một lần, về đến nhà còn chủ động giúp dỗ con —— bất kể kết quả dỗ con có như thế nào, điều này vẫn luôn là một hành động tốt đáng khích lệ! Không nhịn được cảm thấy ấm ức, nắn hẹp cổ họng hát ra một khúc 《 Quải chi nhi 》(1): “Nô chưa từng tham tiền tài chi phiếu của chàng, nô chưa từng tham danh tiếng cao quý của chàng, nô chưa từng tham dung với mạo của chàng. Chỉ cần chàng trong bông không gai, ai ngờ chàng nụ cười giấu đao? Ta hiền lành bực này, trời! Còn nói ta không tốt?”
(1) Quải chi nhi: giai điệu dân gian, phổ biến vào Nhà Minh những năm Sùng Trinh, không biết do ai sáng tác, đa phần miêu tả tình yêu nam nữ, văn phong tươi tắn, giản dị, ngôn ngữ đậm chất cay nồng thể hiện tình yêu dân gian.Ngắn ngủi mấy câu hát đến mức thiên kiều bá mị, mềm dẻo đến mức ê răng. Trình Phượng Đài vừa nghe liền biết, đây chính xác là làn điệu học được từ miệng của kỹ nữ Giang Nam, khẩu âm Nam Kinh cực kỳ chính thống!
Trình Phượng Đài nheo mắt lại, ngoài cười trong không cười, dựa theo giọng Thương Tế Nhụy ngày thường giáo huấn học trò, có bài có bản, nói: “Hát hí hát cho nghiêm túc, chớ có học đám kỹ nữ kia hát bẩn miệng, anh anh em em, thân thân yêu yêu, mất mặt tổ sư gia! Ngày nào đó mà lọt vào tai ta, bán hết các ngươi vào
bát đại hồ đồng (2), các ngươi liền ngoan ngoãn!”
(2) Chỉ chung những nơi đường hoa ngõ liễu như tướng công quán…Nhưng mà rất nhiều quy củ của Thương Tế Nhụy đều là đặc biệt lập ra cho người khác, y đối với bản thân mình, chẳng chút cấm kỵ. Lúc này lại vừa uống rượu, lại vừa hát hí, nở mày nở mặt, trong lòng đang rất đắc ý, xoay mình bước qua hông Trình Phượng Đài, càng thêm hăng hái, hát nói: “Mày đưa, mắt liếc, ta cùng chàng đưa mắt nhìn nhau. Không biết đã tu mấy trăm đời, giờ đây mới được cùng chàng ân ái. Dù cho là bóng hồng nào, cũng không thể xen vào giữa chàng và ta. Người đời thấy chàng là nam, ta cũng là nam, làm sao biết đôi ta hai người cùng một dạ. Nếu đặt đôi ta lên cán cân, chàng nửa cân ta cũng tám lạng.” —— Y lại tự tiện đổi lời hát.
Trình Phượng Đài ra vào chốn yên hoa, nghe qua vô số da^ʍ từ diễm khúc, cho tới bây giờ chưa từng động tâm. Cho đến ngày nay mới hiểu được, đó cũng phải phân là ai hát, hát như thế nào. Lập tức ngực giống như bị nước nóng tưới đẫm, nóng bỏng, nóng đến mức đập thình thịch. Trình Phượng Đài thích đến mức đưa tay sờ sống lưng y một lượt, sau đó ngồi thẳng người dậy, chóp mũi cọ vào chóp mũi y, môi cọ môi y: “Hả? Sư phụ nào dạy em nghịch ngợm như vậy chứ.” Thương Tế Nhụy vốn đang muốn càn quấy với Trình Phượng Đài tiếp, thấy Trình Phượng Đài tỉ mỉ ôn tình như vậy, cũng là mỡ rơi vào trong chảo nóng, tan chảy đến mức tay chân tê dại. Hai người sau đó điên loan đảo phượng như thế nào, không đáng nói tỉ mỉ, chỉ thấy Thương Tế Nhụy ngày ngày dậy sớm luyện giọng, ngày hôm sau cũng là mỏi eo đau lưng, ngủ một giấc đến chín mười giờ. Trình Phượng Đài hiếm thấy dậy sớm hơn y, mắt vừa mở một cái, giống như bị dính định thân thuật, nằm sấp ở trên giường vểnh tai lắng nghe một trận, một tay vỗ vào ngực Thương Tế Nhụy: “Nghe thấy tiếng gì không?”
Thương Tế Nhụy mơ mơ màng màng dụi mắt: “Không có.”
Trình Phượng Đài lại nghe một hồi, mắng ra một tiếng mẹ: “Là Phạm Liên! Tên khốn kiếp lại tới rồi!” Một bên xỏ dép vào, một bên kéo Thương Tế Nhụy dậy: “Dậy đi, giúp tôi đánh đuổi nó!” Thương Tế Nhụy say rượu mới tỉnh, bị hắn lôi một trăm tám mươi độ đầu chân đổi ngược, mất hứng than phiền nói: “Hai người thật đúng là một đôi thần kinh, suốt ngày chút chuyện vớ vẩn này, mãi không thôi.”
Phạm Liên hôm nay to gan bao cả trời, liền ở trong phòng cách vách trêu chọc Phượng Ất chơi, cũng không sợ bị đòn. Thấy Trình Phượng Đài mang Thương Tế Nhụy đi tới, có lý chẳng sợ nói: “Ai nha! Hôm nay cũng không thể trách em nha! Bà vυ" có chuyện ra cửa một chút, em tốt bụng trông đứa trẻ giúp hai người!”
Trình Phượng Đài không nói một lời, hất cằm về phía Phạm Liên. Thương Tế Nhụy ngáp dài một cái, xách cổ áo sau của Phạm Liên, đầu gối chạm nhẹ một cái vào phía sau đầu gối Phạm Liên, Phạm Liên gần như quỳ về trước một cái, ngã nhào xuống đất, rất chật vật liền bị Thương Tế Nhụy xách ra ngoài. Vào đến phòng khách, Trình Phượng Đài chỉ Phạm Liên nói: “Tới làm gì? Nói! Không nói được ra chuyện chính đáng thì đánh một trận!” Thương Tế Nhụy ứng lời Trình Phượng Đài, ở bên cạnh ôm cánh tay giống như côn đồ.
Phạm Liên hết sức tiêu sái ngồi xuống uống cà phê, hút thuốc lá, giơ gói thuốc lá ra: “Nhìn này! Nhìn xem đây là cái gì? Sáng sớm hôm nay vừa ra khỏi cửa, nghe đứa trẻ bán thuốc lá đang kêu chàng Thương, em thấy kỳ quái, gọi đến nhìn một cái, ai! Làm thật đúng là rất đẹp! Em làm người mối lái cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ rồi!”
Trình Phượng Đài phát ra một tiếng cười khinh miệt, móc ra thuốc lá thẻ bài chàng Thương từ trong túi áo ngủ, ném về trước mặt Phạm Liên: “Cầm đi mà hút. Tôi cái này đầy.”
Thương Tế Nhụy nói với Trình Phượng Đài: “Sau này anh chỉ được phép hút nhãn hiệu thuốc lá này, biết chưa?”
Trình Phượng Đài nói: “Sau này anh bất kể có hút thuốc lá hay không, cũng mang nó trên người, được chưa?” Trong những người mê hí của Thương Tế Nhụy có rất nhiều thái thái tiểu thư, mang theo tấm hình của Thương Tế Nhụy bên người, bị người nhìn thấy sẽ bị nói lời ong tiếng ve. Nhưng nếu như đổi thành một bọc thuốc lá thẻ bài chàng Thương, đặt ở trong bóp đầm nhỏ, trong lòng nhớ, lấy ra sờ sờ ngắm ngắm, che giấu tai mắt người, để giải tương tư, thật là đẹp thay.
Phạm Liên thấy hai người bọn họ ngay trước mặt người khác ân ái, trong miệng hai hàng răng ê chịu hết nổi, nhe răng cười, nói: “Tấm ảnh in trên gói thuốc lá có gì đặc biệt hơn người, Tế Nhụy bản lãnh lớn, sau này phải in lên trên này này.” Anh ta móc ra một xu bạc, xoay tít lăn đến trên mặt bàn, bị Thương Tế Nhụy vỗ một cái nằm xuống.
Trình Phượng Đài nhìn anh ta một cái: “Cậu sau này không nên gọi là Phạm Liên nữa, đổi gọi là Phạm Tiện thích hợp hơn.”
(phạm tiện: đáng khinh)Thương Tế Nhụy ném xu bạc lên trên không trung, lại đưa tay đón tới, ngông cuồng tự cao tự đại nói: “In ở trên xu bạc cũng không có gì đặc biệt hơn người. Người trên xu bạc năm đó còn xin nghĩa phụ tôi kết nghĩa anh em, nghĩa phụ tôi cảm thấy có lỗi với Hoàng thượng, Lão phật gia, không đồng ý.”
Phạm Liên cùng Trình Phượng Đài đều cùng lộ ra một biểu cảm khϊếp sợ, Thương Tế Nhụy trong lòng đắc ý, còn đang định khoác lác thêm. Trên lầu Phượng Ất tỉnh, gào khóc oa oa. Phạm Liên co cẳng liền chạy lên, Trình Phượng Đài đuổi theo muốn đánh anh ta, bị Thương Tế Nhụy ấn lại. Một lát sau, Phạm Liên bế Phượng Ất xuống, hai tay cùng vạt áo âu phục ướt dầm dề, nói: “Giỏi lắm, nha đầu này! Tiểu lên cả người ta! Bà vυ" rốt cuộc đi đâu rồi! Vẫn chưa trở lại!” Thương Tế Nhụy hướng về phía Trình Phượng Đài nhướn lông mày, Trình Phượng Đài trả lại cho y một ngón tay cái.
Bà vυ" rốt cuộc đi đâu, bà vυ" giờ phút này đang đứng ở trên nền gạch xanh nhà trong Trình gia, cặn kẽ báo cáo với Mợ Hai cùng Trình Mỹ Tâm những gì nhìn thấy nghe ngóng được gần đây. Cô ta nhận hai phần tiền công từ Trình Mỹ Tâm cùng Trình Phượng Đài, mỗi lần tới Trình gia một chuyến, Mợ Hai còn thưởng thêm rất hậu hĩnh. Dưới sự trọng thưởng, cô cũng sắp quên mất mình là bà vυ" hay là gián điệp, quan sát đối với hai người Trình Thương có thể nói là chu toàn mọi mặt, tỉ mỉ đến sợi tơ kẽ tóc.
Mợ Hai ngồi xếp bằng ở trên giường đất thêu thùa, hỏi: “Theo lời ngươi nói như vậy, đứa trẻ thật sự là máu mủ của cữu gia?”
Bà vυ" khẽ nhún đầu gối, nói: “Mợ Hai à, tôi nghe rất chân thực! Nhị gia cãi vã với cữu gia nói, sau này còn tới nhìn đứa trẻ nữa, liền trả lại đứa trẻ cho hắn mang đi. Mợ Hai bà nghĩ xem, nếu không phải là máu mủ của cữu gia, ở đâu ra chữ “trả” chứ?”
Mợ Hai ngừng thêu thùa, rơi vào trầm tư.
Bà vυ" còn nói: “Còn có một lần, Ông chủ Thương nói đứa nhỏ này là mắt lác hướng vào trong, sống mũi bôi trắng liền có thể diễn vai hề, sau này trưởng thành, lại đeo kính giống cha nó. Mợ Hai, Nhị gia có lúc nào đeo kính đâu, cữu gia mới đeo kính!”
Mợ Hai không phục: “Cái tên hát hí này, miệng lưỡi điêu thật!”
Trình Mỹ Tâm nháy nháy mắt với Mợ Hai, đẩy cô một chút, khiến cho cô bớt giận, hỏi bà vυ": “Nhị gia cùng tên hát hí tình cảm thế nào?”
Bà vυ" nói: “Tình cảm cũng không tệ lắm.”
Trình Mỹ Tâm liếc mắt nhìn Mợ Hai, Mợ Hai cúi đầu thêu thùa, im lặng. Trình Mỹ Tâm không tin: “Hai người này không có lúc nào cãi vã đánh nhau sao?”
Bà vυ" bỗng nhiên kích động: “Sao lại không có! Ông chủ Thương ở bên ngoài hút thuốc phiện, bị Nhị gia biết, về tới nhà nổi trận lôi đình. Hai người đóng cửa phòng lại liền đánh một trận. Nhị gia tức giận kêu gào suốt nửa đêm, ồn ào, binh binh bang bang, không thấy ngừng.”
Mợ Hai vừa nghe liền cuống lên: “Động thủ sao? Bị thương không?”
Bà vυ" cười khổ nói: “Nếu đã đóng cửa phòng lại, tôi sao biết được chứ ? Dù sao thì ngày hôm sau, hai người mặt mũi tóc tai ngược lại sạch sẽ, chỉ là chẳng ai để ý đến ai, một người đi phía trước, một người đi đằng sau. Đợi bọn họ đi rồi, vυ" Triệu vào đi thu dọn nhà, tôi đi vào trong vừa nhìn, tạo nghiệp mà, căn phòng ngủ đẹp đẽ biết bao nhiêu, đập bể mấy món đồ gia dụng, gương trang điểm vỡ rớt đầy đất. Gối rơi xuống cuối giường, xé rách ra một cái lỗ lớn, tung ra nửa túi lông ngỗng như đổ bao gạo, người đi tới, lông ngỗng bay lên cao ba thước.”
Trình Mỹ Tâm vỗ tay cười to: “Em dâu em thấy chưa, chị nói gì ấy nhỉ? Hai cái tên này! Có thể tốt đẹp được sao?” Cô tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao?”
Trên mặt bà vυ" hiện ra một loại thần sắc xấu hổ, cô rất không muốn khiến cho những người nghe thất vọng, nhưng mà —— “Sau đó, hai người đêm hôm khuya khoắt trở lại, một chút cũng không nhìn ra ngày hôm trước vừa đánh nhau, vừa nói vừa cười trêu ghẹo đứa trẻ, ăn khuya. Nhị gia cùng Ông chủ Thương, cứ cách năm ba ngày, lại ồn ào một trận như vậy.”
Nụ cười của Trình Mỹ Tâm hơi thu lại một chút, vỗ vỗ tay Mợ Hai: “Mới có mấy tháng, đã động thủ rồi, điềm tốt, cứ từ từ.” Mợ Hai cười lạnh nói: “Em cùng hắn kết hôn hơn mười năm, cũng chưa từng thấy hắn nổi nóng như vậy, đừng để xảy ra án mạng là được.” Bất kể người ngoài hình dung như thế nào, ở trong lòng Mợ Hai, Thương Tế Nhụy chỉ nhiều hơn đàn bà có cái đó, là thứ hồ ly tinh hai đuôi, ngoại trừ việc cào rách mặt đàn ông, tuyệt không có khả năng võ lực gì khác. Trình Mỹ Tâm ở bên cạnh Tào tư lệnh đã nhìn quen việc gϊếŧ chóc, lòng dạ rất cứng rắn, cười nói: “Xảy ra án mạng liền dễ dàng rồi! Kéo tới bên ngoài thành đào cái hố chôn là xong! Nhị đệ tự mình đánh chết y, tự mình đoạn nhớ nhung, tốt biết bao.” Mợ Hai không nói gì, Trình Mỹ Tâm hỏi rất nhiều câu hỏi vụn vặt, bà vυ" phải trở về rồi. Mợ Hai dùng răng cắn đứt sợi chỉ, giũ ra một bộ quần áo lụa nhỏ màu hồng, hai tấm yếm đỏ, hai đôi giày vải mềm đỏ, một số đồ chơi, cầm một tấm khăn bọc lại, bảo bà vυ" mang về. Trình Mỹ Tâm lắc đầu than thở: “Tấm lòng này của em, thật là chỉ có trời biết.” Mợ Hai nói: “Dù sao cũng là đứa trẻ nhà mình, rơi ở bên ngoài cho hai người đàn ông bọn họ nuôi nấng, mới thật là chỉ có trời biết. Em liền thả bọn họ một năm, trong một năm đánh không tan, em cũng chịu thôi, đành vậy, người đàn ông của mình không có ý chí, yêu nghiệt vào cửa cũng là đáng đời.” Vừa nói giận ra nước mắt, cầm khăn tay lau một cái, hung hăng thắt nút bọc quần áo.
Bà vυ" về đến nhà, cách cửa nghe thấy đứa trẻ đang khóc, Trình Phượng Đài đang kêu, vội vàng nín thở ngưng thần, ôm bọc quần áo rạp người ở sau cửa nghe lỏm. Thì ra ngay trong lúc bà vυ" đi ra ngoài, Phạm Liên nhân cơ hội đuổi vυ" Triệu ra ngoài mua thức ăn, kết quả Phượng Ất vừa tè ra quần, ba người đàn ông liền trợn tròn mắt, cởi tã giúp Phượng Ất, để cho nó mông trần ngửa mặt hướng lên trời chờ ở trên ghế sa lon. Bỏ đi sự trói buộc của quần, ánh mắt Phượng Ất dòm Thương Tế Nhụy, xoạc đem cái chân mập như ngó sen đưa lên đầu, đầu ngón chân đưa vào trong miệng chép chép ăn. Thương Tế Nhụy thấy nó gặm chân thối, vỗ đùi cười to: “Ha ha ha ha ha cái đứa trẻ ngu xuẩn, sao không biết bẩn với sạch!” Phượng Ất nhỏ như vậy, tựa hồ cũng có thể cảm nhận được ác ý trong tiếng cười của Thương Tế Nhụy, bẹt miệng nhả chân ra, nước mắt rưng rưng.
Trình Phượng Đài nói: “Đồ lưu manh, mông trần của con gái, em nhìn cái gì, quay đầu!” Bị hắn nói như vậy, Thương Tế Nhụy đối diện với cái mông mập mạp của Phượng Ất, cũng cảm thấy có chút xấu hổ, xoay người đi ra mấy bước. Trình Phượng Đài đem chân thối lần nữa đưa về trong miệng Phượng Ất, kịp thời ngừng nước mắt của nó: “Ta cứ ăn việc của ta đừng để ý tới y, đồ y ăn bẩn hơn con nhiều! Trời sáng mặc quần áo vào, liền ra vẻ giống như người!”
Thương Tế Nhụy còn chưa kháng nghị, Phạm Liên đã không chịu nổi, đứng lên xua tay đầu hàng: “Hai người đều bẩn cả! Em không thể nào nghe nổi nữa! Em thấy nha đầu này đi theo hai người, không tốt được! Sau này thế nào cũng thành một nữ lưu manh!”
Lúc Phạm Liên cáo từ, Trình Phượng Đài tiễn hai bước, chỉ trong thời gian hai bước như vậy, Phượng Ất xoạc đưa chân lên đầu mất thăng bằng, đầu to lao xuống lăn khỏi ghế sa lon, ngã ngây cả người, trong lúc nhất thời ngược lại không khóc. Thương Tế Nhụy ngây dại, đi tới bên người Phượng Ất ngồi xổm người xuống, ngón tay không ngừng chọc nó: “Này! Tỉnh lại đi! Nhóc con! Chết rồi?” Y hét to lên: “Trình Phượng Đài! Khuê nữ của anh té chết rồi!” Trình Phượng Đài nhanh chân chạy vào phòng, Thương Tế Nhụy chỉ Phượng Ất mông trần nằm trên đất không có động tĩnh gì, Trình Phượng Đài lúc ấy liền phát điên! Bế lên đau lòng gần chết, cũng tức muốn chết, trách Thương Tế Nhụy không trông được đứa trẻ. Thương Tế Nhụy xoè tay: “Anh bảo em xoay người không cho phép nhìn mà, em nào biết nó té!” Trình Phượng Đài cả giận nói: “Té em lại không thể bế nó lên sao? Để cho nó nằm trên đất lạnh như băng!” Thương Tế Nhụy nói: “Em không biết bế trẻ con.” Trình Phượng Đài giận đến mức mắng to: “Thứ không có tim! Cút cút cút!” Hai người cứ cãi nhau qua lại như vậy bảy tám lượt, Thương Tế Nhụy rốt cuộc cũng tức lên, cảm thấy mình mới vừa rồi uổng công cuống quýt, không được báo đáp, tức đến phì khói nói: “Cút thì cút! Phiền toái chết đi được! Một đứa trẻ ranh, đem cầm cũng không đủ tiền, còn muốn ta làm bà vυ"! Anh bị nghiện làm cha giá rẻ! Tiểu gia không phục vụ!” Y vừa đi vừa gân cổ, chạy một mạch ra khỏi cửa, quần áo cũng không thay, đập cửa rầm rầm. Bà vυ" ở cửa bị dọa giật mình, rụt lại cũng không kịp, Thương Tế Nhụy cũng không thèm nhìn tới cô, tự đi kêu xe kéo đi khỏi.
Bà vυ" trong đầu nghĩ Mợ Hai nói không sai chút nào, đào kép chính là đào kép, có giống đàn bà đến thế nào đi nữa, cũng không thể là thứ sống qua ngày cùng! Huống chi Ông chủ Thương này, xuống sân khấu, lại là cái tính cách thế này. Bà vυ" biết vào lúc này đi vào, Trình Phượng Đài nhất định sẽ trút bực tức lên đầu cô, cô ôm bọc vải nhỏ, lặng lẽ trốn vườn hoa nhỏ sau nhà chạy hết một vòng. Lúc sau trở về, Trình Phượng Đài không thấy đâu nữa, vυ" Triệu đang giặt tã, Phượng Ất đầu u một cục, ngủ rất say. Tiểu Lai lúc này từ tầng hai lững thững xuống, trong khuỷu tay kẹp một chồng hí phục của Thương Tế Nhụy đem ra phơi mốc. Bà vυ" gọi cô cười nói: “Cô nương không đi theo Ông chủ Thương đi ra ngoài sao?” Tiểu Lai lắc lắc đầu. Bà vυ" giành giúp Tiểu Lai trải chiếu ở trong sân, nói: “Mới vừa rồi hù chết tôi, ông chủ nổi giận đến vậy.” Tiểu Lai không nói lời nào. Bà vυ" liếc nhìn cô một cái, cười nói: “Ông chủ cùng Ông chủ Thương cũng khó ai được như vậy, cãi nhau ầm ĩ, lại không thù dai, chẳng khác gì vợ chồng một nhà.” Tiểu Lai bĩu môi: “Bọn họ đó là da mặt dày!”
Hai tên da mặt dày, giống như ngày thường, ban ngày cãi nhau chán, ban đêm ăn uống no đủ lại trở về. Bởi vì đều uống chút rượu, hai người ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách uống một ly trà giải rượu. Trình Phượng Đài theo lệ muốn chơi với Phượng Ất một chút, bế đứa trẻ tới nhìn một cái, u lớn trên đầu vẫn chưa tiêu. Trình Phượng Đài đau lòng cực kỳ, lòng bàn tay để ở phía trên nhẹ nhàng xoa xoa, sau đó một tay bế đứa trẻ, một tay khoác qua vai Thương Tế Nhụy, hưởng thụ cực kỳ. Thương Tế Nhụy giống như ngày thường, cảnh cáo nói: “Sau này anh còn hét lên với tôi, tôi đánh liền chết anh.” Trình Phượng Đài cũng giống như ngày thường, phản bác nói: “Em nếu như yên lành, tôi ăn no rửng mỡ, hét lên với em làm gì?” Thương Tế Nhụy lập tức vén tay áo: “Dù sao tôi cũng không có tim! Tôi giờ đánh chết con ranh con!” Trình Phượng Đài đem đứa trẻ bế ra trước mặt y: “Đánh đi! Tôi xem em đánh!” Thương Tế Nhụy giả bộ giơ tay lên, Trình Phượng Đài lập tức bế đứa trẻ trở lại, cười đùa cợt nhã đưa mặt qua: “Hay là đánh chết cha nó được rồi!” Tay Thương Tế Nhụy ở giữa không trung ngừng một lát, nhẹ nhàng tát Trình Phượng Đài một bạt tai. Trình Phượng Đài ghé lại gần phía trước, liền hôn một cái lên môi y.
Những ngày tháng này trải qua quá thư thái. Thương Tế Nhụy nằm ở trên giường trong đầu nghĩ, cuộc sống sung sướиɠ hai mươi năm trước của y cộng lại tính tới tính lui, cũng không vui vẻ hơn mấy tháng này. Y muốn danh có danh, muốn người có người, còn có bó lớn tiền giấy có thể tiêu, tùy ý vào quán xá, ngẫm nghĩ thấy đời này không còn tâm nguyện gì khác nữa, chính là hy vọng nha đầu Phượng Ất sớm ngày lớn lên thành người, xuất giá cút đi, đừng chiếm đoạt yêu thương của Trình Phượng Đài. Ngoài ra còn hy vọng Trình Phượng Đài có thể hoàn toàn đoạn lục thân, không bị quấy nhiễu. Ví dụ đêm nay, ngủ đi đến rạng sáng, chuông điện thoại vang dồn dập, Trình Mỹ Tâm mối rắc rối này liền tới gây chuyện. Trình Phượng Đài nghe điện thoại, dáng vẻ vội vã, tương đối hấp tấp, rửa mặt mặc quần áo xong ngồi xuống bên mép giường, miệng dán vào bên tai Thương Tế Nhụy nói: “Ông chủ Thương, chị tôi bảo tôi đi qua một chuyến, rất gấp.” Thương Tế Nhụy ngủ mơ màng, mắt cũng không mở. Y mới vừa nằm mơ, mơ thấy đang hát hí, hát hồi lâu không có tiền thưởng, điều này là không thể. Lén nhìn xuống dưới đài nhìn kỹ, phát hiện khán giả tất cả đều ngước mắt nhìn lên, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm đỉnh đầu y. Không ngờ con bươm bướm xanh ánh châu Tuyết Chi Thừa tặng cho y sống lại, từ trên đầu y, phốc một tiếng giương cánh, nhẹ nhàng bay về phía đèn. Y ngay trên sân khấu bật nhảy như khỉ hái đào, thế nào cũng cao tới được chỗ con bướm bay, liền tỉnh. Thương Tế Nhụy trên tay lưu lại lực bắt con bướm sờ soạng Trình Phượng Đài, sau đó khép năm ngón tay lại, nắm chặt cổ áo sơ mi của hắn. Trình Phượng Đài lấy tay y ra, đặt ở trong tay mình nắm chặt. Thương Tế Nhụy cảm thấy lòng bàn tay Trình Phượng Đài đổ mồ hôi, lạnh như băng.
Trình Phượng Đài nói: “Tôi đi nhé?” Thương Tế Nhụy trong lỗ mũi hừ ra một tiếng. Trong điện thoại, Trình Mỹ Tâm ý không được tốt. Trình Phượng Đài càng bất an, càng lưu luyến một màn trước mắt này. Khuôn mặt Thương Tế Nhụy ngủ dưới ánh đèn hoàng hôn rất yên tĩnh đẹp đẽ, vô cùng ôn hoà, Trình Phượng Đài sờ sờ đầu y rồi đi khỏi. Thương Tế Nhụy nghe Trình Phượng Đài khép cửa lại, sau một lát, tiếng xe hơi khởi động truyền đến tai, lần nữa trở về yên lặng. Thương Tế Nhụy mắt mở ra một kẽ hở, trở mình, trong lòng hận Trình Mỹ Tâm cực kỳ —— y có chút không ngủ được nữa, nhưng y còn có con bướm chưa bắt được.
Đêm nay, toàn bộ thành Bắc Bình cũng không có thể mơ hoàn chỉnh một giấc mộng đẹp. Đến lúc ngày sắp sáng, góc tây nam bỗng nhiên pháo lửa ầm ầm vang dội, nổ còn mạnh hơn so với lửa đốt tiệm bán pháo. Thương Tế Nhụy xoay mình dậy, rất cảnh giác nhìn ngóng ra ngoài cửa sổ, Phượng Ất khóc lớn, bà vυ" bế Phượng Ất, cùng với vυ" Triệu Tiểu Lai, không để ý khác biệt trai gái, không để ý quần áo xộc xệch, toàn bộ chạy đến trong phòng ngủ của y đợi, trông mong nhìn y, tựa như đang đợi một tiếng ra lệnh của y.
Thương Tế Nhụy hướng ngoài cửa sổ quan sát một hồi, nghĩ tới Bình Dương, Trương đại soái, Tào tư lệnh, y đã từng thấy, đại pháo vừa vang lên, cha mẹ uổng công nuôi, tường thành dày đến mấy cũng có thể đánh ra một lỗ thủng lớn, người liền trực tiếp nổ thành tro.
Thương Tế Nhụy từ từ quay đầu lại, dường như trợn mắt há hốc mồm: “Đánh nhau rồi.”