Dịch: Phong Bụi
Hai tiểu ca diễn tấu nói nguyên là một đôi anh em chú bác. Người anh vai phụ họa ở trong tộc đứng hàng thứ năm, người em trai là vai chọc cười đứng hàng thứ sáu, bọn họ lại là họ Nhâm, gọi thường là Nhâm Ngũ Nhâm Lục, vô cùng thuận miệng, thành ra cũng không ai nhớ tên thật của bọn họ nữa. Nhâm Lục ở lớp học hí chính quy chăm chỉ luyện tập công phu suốt mấy năm, có căn cơ lão sinh rất tốt, đã từng hát trong một gánh hát nổi tiếng ở Thiên Tân một thời gian, người còn chưa có tiếng tăm, đã đắc tội một vị có thế lực trong hí giới, khiến không thể tiếp tục kiếm cơm trong ngành lê viên được nữa. Dõi mắt khắp bến sông lớn với phía Bắc là sông Trường Giang, cũng chỉ có Thương Tế Nhụy có sự can đảm thu nhận anh ta, cho anh ta lần nữa lên sân khấu, không sợ sự uy hϊếp của thế lực ác. Anh trai Nhâm Ngũ mặc dù không biết hát hí, nhưng từng học trường tư mấy năm, biết viết lách biết tính toán, là một tú tài, dáng dấp cũng khá, chạy mấy vai quần chúng cũng coi như có lời, cộng thêm Nhâm Lục xin xỏ hết lời dập đầu chắp tay, Thương Tế Nhụy cũng giữ lại cả hai.
Nhâm Lục quan sát thấy Thương Tế Nhụy là người hiền hòa, ngày đầu tiên vào gánh hát, dỡ hoá trang xuống liền trườn cái mặt nhăn nhở xin y trả trước tiền công, nói: “Ban chủ, ngài đại ân đại đức, xin hãy giúp cho anh tôi trị bệnh trước, tôi làm trâu làm ngựa từ từ trả ngài.”
Nhâm Ngũ rất không tán thành em trai được voi đòi tiên như vậy, đang định nói, há miệng lại ói tim ói phổi ho khan. Nguyên Lan cùng Thập Cửu cầm khăn tay bịt mũi, ghét bỏ nói: “Ai yo! Đây chẳng lẽ là bệnh phổi! Đừng lây bệnh nhé!”
Thương Tế Nhụy kiến thức rộng, nhìn khuôn mặt của Nhâm Ngũ một chút, nói: “Không thể nào, các người quên ông Vương Tam và bà Đinh Lục rồi sao? Người bị bệnh phổi xương gò má đều khô hanh đỏ ửng, Nhâm Ngũ trắng như vậy, tôi thấy hẳn là đói quá mà suy nhược, ăn chén lỗ chử(1) thông phổi ruột, bồi bổ là khoẻ thôi.”
(1) lỗ chử: là một trong những món ăn đường phố Bắc Kinh truyền thống nổi tiếng nhất. Từ lâu được coi là một thứ xa xỉ, món ăn này đặc biệt thịnh hành ở Bắc Kinh. Thành phần chính là thịt lợn, phổi lợn, ruột lợn, gan lợn, đậu phụ, một số có thể thêm đậu lên men hoặc sốt hẹ. (Nguồn: Google))Ý kia tựa như chỉ chịu gánh cái giá của một bát lỗ chử, Nhâm Lục lập tức liền sốt ruột. Trình Phượng Đài ở một bên buông báo xuống bật cười nói: “Em chớ có nói bậy nói bạ làm trễ nải bệnh tình của người ta! Ngày mai đi bệnh viện Hiệp Hòa chụp một tấm X quang, tiếp hai bình nước muối, không có gì to tát cả, chờ hết bệnh lại tới đi làm!” Vừa nói, vừa móc mấy tờ tiền giấy từ trong ví da của mình ra, Nhâm Lục ở đó cảm tạ hết lời, gấp tờ tiền làm mấy lần rồi bỏ vào trong túi. Nhâm Ngũ chỉ lịch sự chắp tay với Trình Phượng Đài, trên mặt quẫn bách cùng cực, vô cùng xấu hổ, nhìn ra được là tính cách của một người có học, không quen nhận ân huệ của người khác.
Trình Phượng Đài nói: “Đây không phải là tôi cho anh, sau này phải trừ vào tiền công. Có điều Thủy Vân lâu có một quy củ như thế này, trong vòng một năm nếu tiền thuốc thang vượt quá hai mươi đồng, gánh hát sẽ trả thêm trợ cấp. An tâm chữa bệnh, giữ lại biên lai của bệnh viện cẩn thận.”
Đây là ưu đãi Thương Cúc Trinh lúc còn sống đặt ra, theo sự phát triển của Thủy Vân lâu, mức trợ cấp không ngừng điều chỉnh cao lên. Vì vậy chỉ riêng một mục tiền thuốc thang, mấy năm qua cũng không biết bị các sư huynh sư đệ rút lõi bao nhiêu, lừa bao nhiêu tiền tài. Thập Cửu cười nói: “Giờ đây Nhị gia đều thành kế toán của Thủy Vân lâu chúng ta rồi! Ngay cả cái này cũng biết rõ ràng!”
Trình Phượng Đài ủy khuất: “Còn không phải vậy sao! Nhị gia tôi đây là người làm ăn buôn bán lớn, hôm nay đi theo ban chủ của các chị, tịnh làm những chuyện ba cọc ba đồng lông gà vỏ tỏi.”
Thương Tế Nhụy hi hi cười: “Đã thoả thuận rồi, em lo việc bên ngoài, anh lo việc bên trong. Tiểu gia đảm bảo anh ăn ngon uống cay.”
Trình Phượng Đài cũng không phản bác, chẳng qua là vỗ y một cái vào lưng. Đám đào kép xung quanh cũng đã quen với những cử chỉ ân ái thường xuyên giữa bọn họ, ai nấy đều lộ ra nụ cười mập mờ thâm trầm. Nhâm Ngũ Nhâm Lục vừa mới đến, cũng coi là nhìn ra chút đầu mối, vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc, âm thầm thay đổi cách nhìn, từ đây thái độ đối với Trình Phượng Đài cũng đặc biệt nịnh nọt, coi hắn là nhị ban chủ. Nhâm Ngũ đi bệnh viện kiểm tra qua một lần, thật ra thì cũng không có bệnh tật gì nghiêm trọng, sau khi bị nhiễm lạnh thì mắc viêm khí quản mà thôi, tiêm thuốc hạ sốt mấy ngày liền khỏi hẳn. Hai anh em họ Nhâm sau khi vào Thủy Vân lâu, vì để lấy lòng Thương Tế Nhụy, thường xuyên diễn mấy đoạn tấu nói ở hậu đài, Thương Tế Nhụy nghe xong, thường thường sẽ móc ra mấy đồng tiền lẻ nhét vào trong túi áo của bọn họ, hơn nữa còn nói với những người khác: “Hai người bọn họ là ta thuê tới để hát hí, không phải để diễn tấu nói, không có lý nào lại sai sử không công. Nghe vui vẻ phải trả tiền, đạo nghĩa giang hồ có hiểu không?” Ban chủ đại nhân đã tỏ thái độ như vậy, mấy vị ông chủ khác chỉ có thể theo sau móc tiền thưởng ra, ngược lại khiến cho Nhâm Ngũ Nhâm Lục kiếm được không ít thu nhập thêm nhờ việc này. Có điều Sở Quỳnh Hoa từ trước tới nay chưa từng thưởng cho bọn họ, anh ta từ trước tới nay đều không cười, tấu nói có đáng cười đến thế nào cũng không thể khiến cho anh ta cởi mở.
Hôm nay Nhâm Ngũ Nhâm Lục lại diễn một đoạn tấu nói, Thương Tế Nhụy vắt chân chữ ngũ, một tay nắm bình trà, toàn bộ tinh thần chăm chú nghe say sưa, những người khác chỉ nhìn chằm chằm mặt y. Đến khi y ha ha cười rộ, mọi người không hẹn mà cùng thả lỏng nét mặt, lộ ra một loại vẻ mặt quả nhiên là như vậy. Nguyên Lan vỗ tay cười lớn với Trình Phượng Đài: “Nhị gia xem xem, tôi đã nói gì ấy nhỉ.” Trình Phượng Đài thuận tay cầm một hộp diêm ném về phía Thương Tế Nhụy, cắn răng nghiến lợi cười nói: “Thứ không có tiền đồ!” Thương Tế Nhụy vội vàng đưa tay đón lấy. Thập Cửu cùng Đại Thánh bọn họ đã ở đó cười nghiêng cười ngả. Thì ra nhiều lần nghe tấu nói, Nguyên Lan chú ý tới ban chủ của bọn họ chỉ khi nghe đến những câu chuyện tục tĩu mới bật cười, những lúc khác nhất loạt mặt mũi ngưng trọng, suy nghĩ viễn vông. Lần này trải qua nghiệm chứng tập thể của mọi người, phát hiện quả nhiên đúng như vậy. Nội dung tấu nói của Nhâm Lục dẫn dắt tới chuyện hạ lưu, Thương Tế Nhụy nghe liền mặt mày hớn hở, nói chút chuyện nghiêm chỉnh, y liền không hào hứng lắm.
Thương Tế Nhụy bị tất cả mọi người giễu cợt một cách khó hiểu, ai cũng không có can đảm nói toạc ra cho y. Nhâm Lục không dám đùa giỡn ban chủ cùng bọn họ, nói giúp Thương Tế Nhụy: “Phàm là đàn ông, nào có ai không thích nghe cái này! Không dối gạt các vị, quá khứ chúng tôi ở trên đường, trong một đồng có tám hào đều là kiếm từ những câu chuyện tục!” Anh ta nói xong lời này, không để ý đến trên mặt mấy ông chủ đều lộ ra chút thần sắc khinh miệt. Nhâm Lục mặc dù cũng là học nghệ chính quy, nhưng bởi vì từng tấu nói từng đứng đường, giống như là người đàn bà một bước đi sai, rẽ vào con đường hạ lưu, dù thế nào cũng không được coi là người có xuất thân đứng đắn nữa. Nhâm Ngũ nhận ra được thái độ của mọi người, trong lòng cảm thấy rất khổ sở thay em trai, lặng lẽ tìm một bàn nhỏ mở sổ sách ra làm việc. Ngày thứ ba anh ta tới liền bắt đầu học làm sổ sách. Trình Phượng Đài tình nguyện buông bỏ những chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi này, Nhâm Ngũ thì cần gấp một chức vụ để đứng vững ở Thủy Vân lâu, học làm sổ sách từ đầu, không phải một chuyện dễ dàng, Trình Phượng Đài đối với anh ta lại rất kiên nhẫn.
Nhâm Ngũ Nhâm Lục đều cảm thấy người trong Thủy Vân lâu mặc dù không phải đều là người phúc hậu, có tật xấu cay nghiệt nịnh bợ vẫn luôn tồn tại trong ngành này, cặp đôi ban chủ thì lại hi hi ha ha rất thoải mái, ngược lại rất dễ chung sống.
Mấy người thích nói thích cười Nguyên Lan lên sân khấu diễn Tây Sương ký rồi, để lại đám đàn ông ở hậu đài tĩnh mịch. Trình Phượng Đài ở đó chỉ điểm Nhâm Ngũ làm sổ sách, hai người lầm rầm trò chuyện nhỏ tiếng, dường như là sợ bị người khác nghe thấy con số về khoản tiền tiết kiệm kia của Thủy Vân lâu. Thương Tế Nhụy nhàm chán đến mức xem một quyển nhạc phổ, tay vỗ đầu gối đánh nhịp, bỗng nhiên dỏng tai vừa nghe, quát lên: “Đừng nói chuyện!” Thật khiến mọi người giật nảy mình!
Thì ra là con Đại tướng quân Đầu Sắt kia lại chạy ra ngoài, con dế mèn này đã an cư ở hậu đài, giữa hè ngày ngày đều muốn núp ở xó xỉnh nào đó gáy hai tiếng. Thương Tế Nhụy để sách xuống lần theo tiếng gáy đi tìm, ở trên một chiếc giày cao gót Nguyên Lan cởi ra phát hiện tung tích Đại tướng quân. Nhâm Lục cũng nhìn theo, cười nói: “Thì ra là một con dế! Haizz! Ban chủ thích thứ này, đi dạo một vòng trong công viên Bắc Hải, muốn bao nhiêu lại chẳng được? Giao cho tôi đi!” Đại Thánh nói: “Con này không giống, con này có bản lãnh lắm đấy, từ trước tới nay chưa từng thua, đánh một trận có thể thắng năm đồng ấy chứ!” Nhâm Lục chặc chặc lưỡi liền nổi lòng tham tiền, xoa tay định đi bắt dế, Thương Tế Nhụy lúc này lại nảy sinh hứng thú đối với cặp giày cao gót màu đỏ thẫm kia, trên thực tế, từ lúc y nhìn thấy sư tỷ mang giày cao gót đi nhanh như bay, lòng hiếu kỳ của y đã không phải một ngày hai ngày rồi! Hôm nay vừa vặn rơi vào trong mắt y, y đi nhanh tới nhấc đôi giày lên, khiến Đại tướng quân cả kinh lại nhảy vào trong kẽ hở tủ, càng khó có thể tìm được.
Thương Tế Nhụy mày mò đôi giày một hồi, lầm bầm tự nói với bản thân: “Tại sao có thể có một đôi giày đế cao như vậy.” Đôi giày này, đế chắc hẳn phải dài ba tấc (~10cm), là hàng Mỹ rất thời trang, cùng loại với ngôi sao Hollywood. Thương Tế Nhụy dường như muốn thử một phen, lại ngại thể diện, không tiện mặc đồ trên người đàn bà cởi ra trước công chúng, dõi mắt quan sát một vòng, túm được Dương Bảo Lê: “Tiểu Lê Tử, tới xỏ vào đi hai bước!”
Dương Bảo Lê đầu ngón tay chỉ vào chóp mũi mình: “Em ấy à?”
Thương Tế Nhụy dùng sức chỉ đôi giày một cái. Dương Bảo Lê chỉ đành phải tiến lên cởi vớ đi hai bước, đi ngã trái ngã phải, nghiêng nghiêng ngả ngả, tức cười cực kỳ, cuối cùng đỡ lưng ghế hét lên: “Ban chủ! Không được rồi! Cứ trực đổ về đằng trước!”
Thương Tế Nhụy khoanh tay nói: “Phế vật!”
Dương Bảo Lê không phục, cởi giày cao gót chỉ Chu Hương Vân: “Thật đó ban chủ! Không tin ngài để cho Tiểu Chu Tử thử xem!”
Chu Hương Vân cũng là xui xẻo, bị buộc phải mang giày cao gót, đi hai bước, cũng rất đứng không vững, đỏ mặt đáng thương cứng đờ đứng ở đó. Sau thử ba bốn nhóc đào kép một lèo, đều nói giày này rất khó đi. Thương Tế Nhụy thấy lắc đầu liên tục: “Công phu đi cà kheo trả lại hết cho tổ sư gia rồi, hạ bàn tất cả đều trống rỗng! Xem hồi sau ta lột da các ngươi!”
Dương Bảo Lê nghe thấy sắp lột da, rất ủy khuất, thấp giọng cãi lại nói: “Điểm chịu lực của giày này và cà kheo không giống nhau, ngài tự thử xem là biết!” Thương Tế Nhụy chờ chính là câu này, vung tay lên: “Ta không tin! Cầm tới ta thử xem!” Dương Bảo Lê vội vàng cười hì hì ngồi xổm trên đất cởi vớ cho Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy cong mu bàn chân lên xỏ vào, chê chật chân, nhưng đồng thời cảm thấy hình dáng màu sắc của đôi giày này đẹp vô cùng, giống như một chiếc thuyền ô bồng nhỏ màu đỏ. Đứng lên vừa đi, như giẫm trên đất bằng, có thể chạy có thể nhảy, càng khiến y ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng người thon dài. Y ưu nhã bước chậm đến trước mặt Trình Phượng Đài, đặt chân giẫm lên đầu gối Trình Phượng Đài một cái, Trình Phượng Đài cầm mắt cá chân của y ngắm nghía một phen, giày là giày đẹp, chân không phải chân đẹp, Thương Tế Nhụy luyện công nhiều, trên mu bàn chân nổi gân xanh, khớp xương răng rắc, chính là một đôi vó sắt của võ phu.
Trình Phượng Đài gật gật đầu, tán thưởng nói: “Rất đẹp, Ông chủ Thương đi trên đường chẳng khác gì một Ingrid Bergman (2), sau này có thể lên Broadway (3) hát hí.”
(2): Ingrid Bergman (29 tháng 8 năm 1915 – 29 tháng 8 năm 1982) là một diễn viên người Thụy Điển, bà đã đóng vai chính trong nhiều bộ phim Âu-Mỹ, phim truyền hình và kịch. Với sự nghiệp kéo dài 5 thập kỷ, bà thường được coi là một trong những diễn viên có ảnh hưởng nhất trong lịch sử điện ảnh. Bà đã giành được nhiều giải thưởng, bao gồm ba giải Oscar, hai giải Primetime Emmy, một giải Tony, bốn giải Quả cầu vàng và một giải BAFTA. (Nguồn: Wiki)(3): Sân khấu Broadway, còn được gọi tắt là Broadway, là hệ thống 41 nhà hát chuyên nghiệp (500 ghế trở lên) nằm ở quận Theatre District, Manhattan, New York. Hệ thống Broadway của New York và hệ thống nhà hát West End của Luân Đôn đại diện cho đỉnh cao thành công thương mại của ngành công nghiệp sân khấu của những nước nói tiếng Anh. Trong giới kịch nghệ Hoa Kỳ, thuật ngữ “Broadway” dùng để chỉ những nhà hát có sức chứa từ 500 chỗ trở lên. Những nhà hát nhỏ hơn sẽ được gọi là “ngoài Broadway” (off-Broadway). Còn những nhà hát sức chứa ít hơn 100 chỗ được gọi là “ngoài ngoài Broadway” (off-off-Broadway). (Nguồn: Wiki)Thương Tế Nhụy đắc ý hừ hừ hai tiếng, thả chân xuống xoay người nói với bọn nhỏ: “Mở mắt nhìn đi! Ta đây không phải là đi vững vàng hay sao? Chỉ cần công phu luyện tới nơi tới chốn, dạng giày gì cũng đều giống nhau! Các ngươi còn chưa xỏ giày làm từ gốm đâu, vừa nặng vừa trơn, lại không tuỳ chân. Vậy thì sao chứ, ban chủ ta xỏ vào vẫn có thể nhảy nhót như thường, đây mới gọi là công phu! Tiếp tục luyện đi!”
Bọn nhỏ đồng loạt gật đầu vâng dạ.
Thương Tế Nhụy đi tới trước gương mặc quần áo, nghiêng người sang soi soi, cũng cảm thấy mình lưng thẳng, ngọc thụ lâm phong. Đang trong lúc say mê, cửa có khách tới. Là thư ký của xưởng làm thuốc lá đợt trước tới tặng cho Thương Tế Nhụy một rương hàng mẫu cùng chi phiếu, Thương Tế Nhụy đầu óc hồ đồ, cứ như vậy mang giày cao gót đi qua tiếp khách. Thư ký tiên sinh nghe thấy tiếng giày cao gót gõ sàn nhà theo nhịp bước của Thương Tế Nhụy bước một cái vang một tiếng càng lúc càng gần, cúi đầu nhìn một cái, trong lòng bật cười, trên mặt tỉnh bơ mở cặp táp ra, chỉ thấy hộp thuốc lá nào cũng đều in tấm ảnh ngọc ngà của Thương Tế Nhụy, xếp rất chỉnh tề, cực khiến người ta vừa lòng. Thương Tế Nhụy cười nói: “Nhiều quá! Tôi lại không hút thuốc lá!” Thư ký tiên sinh nói: “Ông chủ Thương giữ lại để tặng cũng tốt, cái này có ý nghĩa biết bao!” Vừa nói, mở một gói thuốc lá ra cho Thương Tế Nhụy nhìn. Thì ra bên trong bao thuốc lá ngẫu nhiên tặng thêm một tấm bài thuốc lá màu sắc rực rỡ, chính là những vai Thương Tế Nhụy từng diễn như Kim Lăng thập nhị thoa, Tứ đại mỹ nhân, Tần Hoài bát diễm, cũng có hí mới như Liên hương bạn, Triệu Phi Yến…. Muốn tránh nhận trùng, sưu tập đủ những tấm hình vai diễn này, chỉ có thể mua nhiều nhiều. Ranh mãnh một cái là ví dụ như Vương Hi Phượng, Lý Hương Quân vân vân, ba năm trăm hộp mới có một tấm như vậy, thậm chí Thương Tế Nhụy còn giật mình nói: “Tôi chưa từng chụp mấy vai diễn như Sử Tương Vân, Tần Khả Khanh, Khấu Bạch Môn mà! Cũng chưa từng hát!” Trên mặt thư ký tiên sinh lộ ra một nụ cười mỉm rất giảo hoạt, trả lời: “Chúng tôi cũng không bảo đảm với người mua là thập nhị thoa, tứ mỹ, bát diễm đều đầy đủ! Có phải không nào? Toàn phải xem bọn họ nghĩ là thế nào thôi!” Trình Phượng Đài đi qua cầm gói thuốc lá ở trong tay nhìn trái nhìn phải, lắc đầu cười nói: “Khách mua được Lâm Đại Ngọc Tiết Bảo Thoa, tất nhiên mong đợi Sử Tương Vân, đây trời sanh là một bộ, sưu tập không đủ không cam lòng, chỉ có thể tiếp tục mua. Ông chủ của các ngươi quá biết làm ăn!” Đám đào kép hậu đài cũng không ngớt xuýt xoa, luôn mồm nói người mua không tinh ranh bằng người bán. Thư ký tiên sinh liên tục nói không dám, còn nói thuốc lá bán chạy, ông chủ sẽ mời khách ăn cơm, mời Ông chủ Thương Trình Nhị gia nể mặt đến dự. Thương Tế Nhụy liếc thật nhanh chi phiếu một cái, là một con số lượng không nhỏ, thầm nghĩ lần trước cũng là ông chủ thuốc lá mời ăn cơm, kết quả trên bàn tiệc gọi gái tới, thói quen rất không tốt, khiến cho Nhị gia rất không vui, lần này không thể mắc lừa nữa, tránh chọc cho Nhị gia ghen bóng ghen gió lần nữa, gia trạch không yên, kéo dài mãi không thôi. Bèn nói: “Lần này tôi mời, ngày mai sẽ mang thiệp mời tới.”
Lúc này cửa lại truyền tới một tiếng: “Hay lắm, rất đúng dịp, hôm nay người ta mời em, ngày mai em mời người ta!” Đỗ Thất ấn chiếc nón cói trên đầu, áo sơ mi trắng quần tây quai đeo đi tới, hết sức hợp thời trang. Anh ta vừa vào cửa đã nhìn thấy kiệt tác của Thương Tế Nhụy, cầm một gói thuốc lá lên, lông mày nhướn lên “Ái chà! Thẻ bài chàng Thương! Tôi phải nếm thử một chút!” Mở ra đốt một điếu, thuận tay rút thẻ bài thuốc lá bên trong, là Vương Hi Phượng, mọi người luôn miệng khen tay Thất công tử đỏ. Đỗ Thất cười cười, ném thuốc lá lên trên bàn, nhét thẻ bài thuốc lá vào trong túi quần tây, nói với thư ký tiên sinh: “Thuốc lá mùi vị cực kỳ bình thường, toàn mùi chua loét như nướ© ŧıểυ! Ý tưởng ngược lại không tệ, toàn nhờ nhan sắc Ông chủ Thương của chúng ta, ông nhìn xem, cứu sống cả một nhà máy thuốc lá!” Thư ký tiên sinh biết danh nhân văn hóa số một này, mặc dù lời nói nghe không lọt tai, cũng không dám cãi lại, sau khi thừa nhận mùi vị quả thật bình thường thì ngượng ngùng cáo từ. Đỗ Thất hi hi ha ha ôm cổ Thương Tế Nhụy: “Cùng anh đi ra ngoài ăn cơm! Có bạn cũ mời!” Anh ta quan sát trên dưới ăn mặc của Thương Tế Nhụy một cái, cau mày nói: “Quần áo không cần thay… Giày cao gót cởi ra! Chẳng ra làm sao!”
Thương Tế Nhụy vừa thay giày, vừa nhìn Trình Phượng Đài một chút, hai người bọn họ luôn là cùng ra cùng vào, không rời nhau, nhưng Trình Phượng Đài và Đỗ Thất không ưa nhau đã lâu, hai người sẽ không cùng ngồi ăn, Trình Phượng Đài quả nhiên nói: “Tôi còn ở đây dạy Nhâm Ngũ sổ sách, Ông chủ Thương tự mình đi ăn.” Thương Tế Nhụy cũng không miễn cưỡng hắn.
Đỗ Thất mang Thương Tế Nhụy tới một nhà hàng Nhật Bản, Thương Tế Nhụy nhìn nhìn bảng hiệu chữ Nhật Bản, trái tim trước đã lạnh lẽo một nửa. Những nhân vật trên trường xã giao như bọn họ, đi ra ngoài ăn cơm chủ yếu là để nói chuyện, kết bạn, chỉ có Thương Tế Nhụy, y ăn cơm là thật sự chỉ vì ăn cơm. =))))
Thương Tế Nhụy thất vọng lẩm bẩm nói: “Món ăn Nhật Bản à! Miếng cá sống, nắm cơm nguội, em đều không thích ăn.”
Đỗ Thất chẳng thèm để ý đến y. Ngày hôm nay vừa đúng lúc một hội học sinh Nhật Bản mời khách trong nhà hàng, phòng khách sảnh ngoài tiếng người ồn ào náo nhiệt, cũng có người Trung quốc mặc trường sam đang uống rượu trên bàn tiệc, nói tiếng Nhật. Tiến vào phòng bao tatami, kéo cửa trúc một cái, ngược lại là trong ồn ào có yên tĩnh, cực kỳ sạch sẽ. Trên bàn trà ba nhánh lau sậy cắm ở trong chậu cảnh đá trắng, Thương Tế Nhụy và Đỗ Thất không quỳ ngồi, hai người khoanh chân giống như hòa thượng già ngồi tĩnh tọa. Nữ phục vụ mặc kimono khom người quỳ xuống bên tai Đỗ Thất khẽ nói mấy câu, Đỗ Thất cười nói: “Vẫn chưa chuẩn bị xong? Vậy chúng ta ăn trước đi, để cho cậu ta từ từ làm.” Miếng cá sống và nắm cơm nguội rất nhanh được bưng lên, bởi vì không có người bên cạnh, động tác của Thương Tế Nhụy liền tùy ý, bưng bát lên ngửa đầu uống canh, dùng đũa khuấy qua khuấy lại trong món ăn, chọc rớt lõi rau cải trong món sushi ra để ăn, lại đi gắp trứng gà cuốn trong bát của Đỗ Thất. Đỗ Thất cầm một chiếc đũa gõ mu bàn tay y: “Thà sinh vào số bần cùng, không sinh thành tướng bần cùng. Còn ra thể thống gì?” Thương Tế Nhụy sờ sờ mu bàn tay: “Chúng ta đang đợi ai?” Khoé miệng Đỗ Thất hiện lên một nụ cười mỉm thần bí: “Chốc nữa em sẽ biết!”
Đợi hết thời gian ăn một bữa cơm, Thương Tế Nhụy đã ăn xong hết, trò chuyện dong dài cùng Đỗ Thất: “Anh nói xem có kỳ quái không, em ăn xôi nắm ở Thượng Hải, cũng là cơm nặn thành nắm như vậy, một bữa có thể ăn ba cái. Làm sao đến sushi, không ăn bao nhiêu, lại cứ đầy bụng như vậy?”
Từ ngoài cửa có hai người nữ phục vụ đi vào, Đỗ Thất vỗ vỗ bắp đùi y, nói: “Không nói nữa, sắp bắt đầu rồi.”
Thương Tế Nhụy nói: “Có lẽ là gạo Nhật Bản khác với gạo của chúng ta, trướng bụng.”
Đỗ Thất dùng sức vỗ Thương Tế Nhụy một cái: “Không nói nữa!” người phục vụ quỳ ngồi hai bên, kéo cửa phòng trong ra, bên trong một cô gái mặc kimono rực rỡ đi ra, quạt giấy che mặt, chân bước bước nhỏ, người như thể bay lên, rất giống hồn bộ trong Kinh kịch. Cô gái buông quạt giấy xuống, một khuôn mặt trát phấn dày trắng như tuyết, phía trên đào ra một đôi môi đỏ như máu, khảy ra hai con mắt đen như lòng động, không cần động tác, trước đã dọa Thương Tế Nhụy sợ ngây dại, một hột đậu nành kẹp trên đũa rơi vào trong đũng quần, bản thân cũng không nhận ra. Sau khi cô gái lộ mặt, bắt đầu múa theo tiếng đàn ba dây. Đỗ Thất kiến thức rộng, cũng không ngạc nhiên, uống một chén trà, nghiêng đầu xem phản ứng của Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy xem không chớp mắt, nói: “Đây là Kabuki(4) phải không? Em có xem qua tạp chí, lần đầu thấy người thật, đán nam của Nhật Bản.” Đỗ Thất hỏi y: “Xem có hiểu không?” Ánh mắt Thương Tế Nhụy không dời khỏi người cô gái, miệng đáp: “Hiểu một chút, đại khái là một kỹ nữ, đang câu dẫn đàn ông.” Đỗ Thất ha ha cười to, gật đầu nói: “Không sai, đúng là hiểu một chút! Nhân vật này ấy à, gọi là Vân Trung Tuyệt Gian Cơ (5).” Thế là kể câu chuyện tiên nữ dụ dỗ cao tăng cho y nghe. Thương Tế Nhụy nghe xong, đối với tình tiết, đối với động tác, hết sức thờ ơ. Đỗ Thất liền lại hỏi: “Hí này thế nào?” Thương Tế Nhụy nhướn lông mày lên thật cao, làm ra một biểu cảm hết sức ngạc nhiên: “Cái này con mẹ nó cũng có thể gọi là hí?” Đỗ Thất càng cười dữ hơn, tay chỉ Thương Tế Nhụy: “Em cứ đắc ý đi!” Thương Tế Nhụy cũng hì hì cười nói: “Không phải vậy sao? Vẫn phải khen vị ông chủ Đông Dương này có khung xương thanh tú, có thể hoá trang ra ba phần dáng vẻ đàn bà. Nhưng căn cơ quá mỏng, dùng sức lại quá mạnh, chẳng khác gì đang diễn một Văn Chinh Minh(6) giả trang nữ, đi câu dẫn Vương Lão Hổ, không phải là một điệu bộ của thiên tiên.” Đỗ Thất bị cái ví dụ này của y khuất phục, nhìn về phía người nghệ sĩ kia một chút, thật đúng là như vậy: “Như vậy theo ý kiến của em thì thế nào? Ông chủ Thương?” Thương Tế Nhụy không chút nghĩ ngợi trả lời: “Tiên nhân trông như thế nào, chúng ta cũng chưa từng thấy, như thế nào mới gọi là có tiên khí? Thật ra thì lại cũng dễ dàng, dựa theo thiếu nữ mới biết yêu mà suy ra, yêu kiều mà không lẳиɠ ɭơ, ăn mặc màu sắc nhạt chút, cũng đã giống tám chín phần mười rồi; không thể diễn như nhện tinh như thế này được, thiên tiên cùng nhện tinh, cách cả một nhân gian, quá không giống nhau.” Đỗ Thất đối với những lời này không bình luận gì thêm, chỉ là cười không ngừng được.
(4) Kabuki 歌舞伎 là một loại hình sân khấu truyền thống của Nhật Bản. Nhà hát Kabuki được biết đến với sự cách điệu hóa trong kịch nghệ và sự phức tạp trong việc trang điểm cho người biểu diễn. Chữ kanji 歌 nghĩa hát, 舞 nghĩa là múa, và 伎 nghĩa là kỹ năng. Do đó, Kabuki đôi khi được dịch là “nghệ thuật hát múa”.(Nguồn: Wiki)(5) Vân Trung Tuyệt Gian Cơ hay Kumono Taemahime: nhân vật trong vở kịch Narukami. Narukami (鳴 神) là một vở kịch kabuki được viết bởi Tsuuchi Hanjūrō , Yasuda Abun và Nakata Mansuke và được công diễn lần đầu vào năm 1742. Nội dung: Narukami có mối hận với triều đình, và bắt được rồng mưa. Sau khi bắt được rồng thần, triều đình đã ra lệnh cho công chúa Taema quyến rũ Narukami và làm mưa làm gió. Cô kể câu chuyện về “người chồng quá cố” của mình và nói với Narukami rằng cô chỉ muốn giặt áo choàng cho chồng. Cô ấy quay lại và giả vờ kéo váy của mình lên, làm cho Narukami ngất xỉu. Trước khi ngất đi, anh nhớ lại mình đã nghe một câu chuyện mà một cao tăng bị mất năng lực sau khi nhìn thấy cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của một người phụ nữ. Sau khi bị dụ dỗ, Narukami từ bỏ việc làm cao tăng và ngỏ lời cầu hôn Taema, cô đồng ý. Sau khi Narukami và Taema uống rượu sake để kết hôn, Narukami trở nên say xỉn và bất tỉnh. Trong khi đó, Taema leo lên núi để cắt đứt dây trói con rồng. Sau khi Taema giải thoát cho rồng thần, trời bắt đầu mưa và sấm sét. Taema chạy trốn khỏi núi và đi đến nơi khác.(6)Văn Chinh Minh: một tú tài nổi tiếng cổ hủ, cứng nhắc.Hai người này mặc dù không coi trọng đán nam của Nhật Bản, kiều dân Nhật Bản trong đại sảnh ngoài phòng nhưng lại hiếm có được nghe giọng quê, nhân cơ hội mang thức ăn lên chặn cửa kéo một nửa, len lén nhòm vào trong, hơn nữa còn chụp hình nghệ nhân. Tiếng đàn dừng lại, vở hí diễn xong. Vân Trung Tuyệt Gian Cơ mở miệng nói với Thương Tế Nhụy: “Ông chủ Thương! Chúng ta lại gặp mặt rồi!”
Thương Tế Nhụy trí nhớ có không tốt đến mấy, mấy tháng trước mới gặp mặt, không đến nỗi lập tức quên mất người ta, liền vội vàng đứng lên bắt tay với Tuyết Chi Thừa. Đỗ Thất cười nói: “Tuyết Chi Thừa cứ nài nỉ anh mãi, muốn cho em một sự ngạc nhiên. Ông chủ Thương, Tuyết Chi Thừa không đơn giản đâu, người ta là học trò của danh sư Nhật Bản đấy!” Ý kia là, sau lưng có bới móc, không coi trọng như thế nào đi nữa, nể mặt danh sư Nhật Bản, trước mặt không được phép phá đám. Nhưng Tuyết Chi Thừa hết lần này tới lần khác cứ theo sát phía sau hỏi một câu: “Ông chủ Thương, kabuki của Nhật Bản, cậu cảm thấy thế nào?” Thương Tế Nhụy lòng nói, ta cảm thấy tương đối không ra làm sao, thứ gì không biết! Nhưng chạm phải ánh mắt như thể uy hϊếp của Đỗ Thất, không thể làm gì khác hơn là không nói thật lòng: “Tôi cảm thấy, cũng không tệ lắm.” Tuyết Chi Thừa hơi nghiêng đầu, mặt trắng mắt đen nhìn chằm chằm Thương Tế Nhụy, trực nhìn đến mức khiến y sợ hãi trong lòng. Công phu trong hí trước gác sang một bên, cái cách ăn mặc này quả thực khiến cho người không chịu nổi, chẳng khác nào một cái mặt quỷ mà!
Tuyết Chi Thừa lắc lắc đầu, nổi giận nói: “Ông chủ Thương, cậu nói dối, tôi đã từng xem hí cùng cậu. Lúc cậu cảm thấy hí hay, biểu cảm không phải như thế này.” Tuyết Chi Thừa là một người thẳng thắn, nói khiến Thương Tế Nhụy cùng Đỗ Thất đều lúng túng. Đỗ Thất rót ly rượu nhạt, khụ khụ vài cái trong cổ họng, tự mình uống, không định lên tiếng đỡ lời. Thương Tế Nhụy không thể làm gì khác hơn là an ủi: “Người miền nam ăn gạo, người miền bắc ăn mì, mỗi nơi khẩu vị yêu thích đều không giống nhau, huống chi là hai quốc gia! Bản thân các anh nhìn vui vẻ, thích xem, cũng là được rồi.” Tuyết Chi Thừa lại lắc đầu: “Tôi trong lòng biết, hí khúc Nhật Bản thua xa Trung quốc.” Thương Tế Nhụy cùng Đỗ Thất trên mặt đều là buông lỏng một chút, lòng nói thì ra bản thân các người cũng biết!
Tuyết Chi Thừa dỡ hoá trang dày ngồi xuống, ba người ăn một chút nói một chút, người nghệ sĩ đàn ba dây cùng gánh hát của mình ngồi tại chỗ đàn khúc nhạc Nhật Bản. Thương Tế Nhụy ăn no cơm nắm, uống rượu với rong biển và trứng cua, dần dần liền uống nhiều, gò má nóng đỏ bừng bởi men rượu. Ba người nói cả buổi toàn quanh quẩn chủ đề hí khúc, Thương Tế Nhụy say rượu nói chuyện, liền nói ra lời trong lòng: “Đàn bà Nhật Bản các anh quá cứng nhắc, khó làm nghệ thuật, bỏ công phu cũng diễn không giống, trách là trách dáng vẻ không đẹp.” Đũa y khều một cái, gắp ra một mảnh rong biển: “Giống như cái miếng này, khô khốc, vuông vức, không chút thú vị.”
Đỗ Thất liếc y một cái: “Em mới nhìn thấy đàn bà Nhật Bản mấy người? Nói ẩu nói tả.”
Thương Tế Nhụy coi là thật bắt đầu đếm, cộng thêm hai cô phục vụ vừa rồi, y tổng cộng từng gặp mười lăm người. Đỗ Thất đẩy y một cái: “Cút!” Chợt cười nói: “Nói như em, em nếu như đầu thai ở Nhật Bản, làm một đào kép Nhật Bản, bởi vì chung quanh dáng vẻ không đẹp, cũng không thể trở thành nghệ nhân nổi tiếng sao?”
Thương Tế Nhụy xua xua tay, ợ một cái: “Em không giống. Em là Ông chủ Thương.”
Đỗ Thất cũng uống nhiều, cố ý khıêυ khí©h y: “Ông chủ Thương, là trên đầu mọc sừng, hay là cái mông mọc đuôi thế?”
Thương Tế Nhụy bỗng nhiên đứng bật dậy: “Anh nếu như không tin! Chúng ta bây giờ không bằng thử xem!”
Tuyết Chi Thừa nghe câu này, trong lòng sung sướиɠ, dùng cả tay chân bò qua hỏi: “Ông chủ Thương muốn hát hí sao?”
Đỗ Thất cười nói: “Uống nhiều rồi, hát Dương quý phi rất thích hợp!”
Thương Tế Nhụy nói: “Không hát Dương quý phi, em lấy Dương quý phi ra hát, chẳng khác nào bắt nạt người ta.”
Đỗ Thất tức tối nói với Tuyết Chi Thừa: “Tôi nếu là cậu, bây giờ liền đánh y, y quá ngông cuồng!” Tuyết Chi Thừa ném bỏ hết lòng tự ái, ánh mắt long lanh tỏa sáng nhìn chằm chằm Thương Tế Nhụy: “Ông chủ Thương thật muốn hát sao? Ở chỗ này? Hát cái gì?”
Thương Tế Nhụy suy nghĩ một chút: “Vai anh mới vừa diễn tên gì ấy nhỉ? Vân Trung Kê (Gà trong mây)?”
Tuyết Chi Thừa líu lưỡi: “Vân Trung Tuyệt Gian Cơ.”
Thương Tế Nhụy hất cằm: “Diễn nàng ta!”
Thương Tế Nhụy ra phía sau hóa trang, thật ra thì chỉ đổi y phục, mặc bộ kimono nữ mới vừa rồi của Tuyết Chi Thừa. Bởi vì chê “đuôi tóc” Nhật Bản khó coi, không chịu mang, cũng không cần sư phó Nhật Bản giúp hóa trang, tự cầm phấn son hơi hơi trang điểm một khuôn mặt thanh thuỷ, nhắm mắt định thần một chút, rất nhanh liền đi ra. Cửa kéo mở một cái, Thương Tế Nhụy đứng yên tại chỗ, cây quạt buông xuống, Tuyết Chi Thừa cùng Đỗ Thất chỉ thấy một mỹ nhân Nhật Bản tóc ngắn, mỹ nhân múa theo điệu nhạc, sóng mắt lưu chuyển, cả người trên dưới mỗi một cái xương đều rất sinh động, rạo rực hân hoan xuân tình. Màn biểu diễn này, không giống Tuyết Chi Thừa lắm, động tác của Tuyết Chi Thừa y nhớ bao nhiêu làm bấy nhiêu, còn lại đều là ý tưởng chợt nảy ra, mượn một chút hình từ Triệu Sắc Không(7), lại mượn chút hồn từ Đỗ Lệ Nương, nhào nặn ra một Vân Trung Tuyệt Gian Cơ bản Trung Quốc, thanh thoát, yêu kiều, thật là một cảm thụ hoàn toàn khác.
(7) Triệu Sắc Không: Trong “Tư phàm”, nữ tu trẻ Sắc Không, từ nhỏ hay bị bệnh, được cha mẹ gửi đến ni viện Tiên Đào sống. Sắc Không không thể chịu được cuộc sống cô đơn thờ Phật và tụng kinh, vì vậy đã trốn khỏi ni viện.Đỗ Thất ly rượu giơ ở bên mép, hồi lâu quên uống, ngón tay dần dần cứng lại, lại đổ mấy giọt rượu ra đánh thức Đỗ Thất. Đỗ Thất quay đầu nhìn lại, Tuyết Chi Thừa hai tay chống đất, ngẩng đầu lên xem hí, cũng ở đó ngây người. Người Nhật Bản bên ngoài phòng lại một lần nữa rối rít tụ lại xem chùa hí, nói nhỏ: “Kabuki? Tóc ngắn như vậy, là đàn ông?” Có người Trung quốc nhận ra đây là Ông chủ Thương của thành Bắc Bình, rất kiêu ngạo kể cho bạn Nhật Bản, khiến cho những người bạn Nhật Bản đều nhất loạt phát ra lời khen ngợi, máy chụp hình tanh tách không ngừng, đến khi Thương Tế Nhụy diễn xong, bọn họ lại đồng loạt vỗ tay. Đây dù sao cũng không phải sân khấu chính thức, Thương Tế Nhụy gặp phải vây xem bất ngờ, cảm thấy xấu hổ, sau khi gật đầu tỏ ý, bản thân xoay người đóng soàn soạt hai cánh cửa phòng trong.
Đỗ Thất vỗ vỗ lưng Tuyết Chi Thừa, cười nói: “Nhìn đi, đây mới gọi là hí!”
Tuyết Chi Thừa tâm duyệt thần phục một trăm lần.