- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dân Quốc
- Bên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ
- Chương 102
Bên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ
Chương 102
Dịch: Phong Bụi
Phạm Liên doạ chạy mất dế của Thương Tế Nhụy, tất cả mọi người đều nói anh ta thế nào cũng không tránh khỏi một trận đòn. Phạm Liên tự mình cũng lui về sau một bước, gượng cười nói: “Ồ! Đang bắt dế à, hậu đài còn có dế chạy ra sao… Chuyện vậy, Tế Nhụy đừng sốt ruột, ngày mai tôi tặng cho cậu một con dế tốt!”
Trình Phượng Đài sao có thể để cho anh ta chạy đi, nắm cánh tay anh ta kéo vào trong: “Nào nào nào, cậu không phải muốn xem tôi sao? Cứ ngắm nhìn thoải mái đi.”
Phạm Liên bị kéo một cái vào hậu đài phục vụ anh rể thay quần áo tẩy trang, hai người anh rể em vợ vừa tháo đồ vừa đùa giỡn, một người nói: “Anh rể, em thấy anh hoá trang rất hợp, không bằng liền vào nghề đi, em tụng anh, bao nhiêu tiền cũng chịu chi!” Người kia nói: “Quy củ trong ngành này tôi hiểu, tụng ra nghề rồi tôi chính là người của cậu, cậu có phải vừa ý dáng dấp tuấn tú của anh rể cậu rồi hay không.” Phạm Liên cười đùa cợt nhã nói: “Tuấn tú đúng là có chút tuấn tú…” Thương Tế Nhụy đang soi gương tẩy trang, thợ chải tóc đang cạy đầu y để tháo đạo cụ, cổ y không thể động đậy, ánh mắt liếc xéo, trong kẽ răng rít ra một câu: “Các người coi tôi là người chết hả!” Phạm Liên lập tức sửa lời: “Có điều em không vừa ý!”
Trình Phượng Đài bên kia rất đơn giản liền dỡ xong hoá trang, Thương Tế Nhụy ở trong gương nhìn Phạm Liên một cái, nói với Tiểu Lai: “Pha cho Liên Nhị gia pha một ly trà, dùng trà ngon của tôi nhé.” Tiểu Lai không dám tin chắc nhìn Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy gật nhẹ cằm với cô.
Phạm Liên cùng Trình Phượng Đài nói chuyện phiếm không ngơi miệng, nghe đến chỗ này liền ngừng nói, chuyên tâm dồn chí chờ Tiểu Lai pha trà. Cho đến rót trà bưng tới, cũng không đợi đĩa trà đặt lên trên bàn, anh ta đã nâng cái mông lên khom lưng nhận lấy, tựa như được ngự ban. Trình Phượng Đài nhìn cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nói với anh ta: “Bên trong này chứa thứ tốt gì, trông cậu nâng niu như vậy! Mới vừa ở trên sân khấu đứng lâu quá, tôi cũng khát, cầm qua tôi nếm thử một chút.” Phạm Liên xoay người bảo vệ ly trà vào trong lòng. Trình Phượng Đài giễu cợt: “Mới vừa còn nói muốn tụng tôi cơ mà, lúc này ngay cả ly trà cũng không nỡ cho.” Phạm Liên nói: “Cái này trong mắt của anh là trà, nhưng đối với em là quỳnh tương ngọc lộ!” Vừa nói cũng không lo bỏng miệng, sì sụp uống một ngụm.
Thì ra tính từ khi Thương Tế Nhụy mười lăm mười sáu tuổi, quen biết Phạm Liên tới hôm nay, đã gần mười năm, nhận được hoa tươi, tiền bạc, lợi ích từ anh ta không hề ít, nhưng cho tới nay chưa từng đặc biệt tiếp đãi anh ta một ly trà bao giờ —— ai bảo anh ta là em họ của Thường Chi Tân, thuộc về “Thường đảng” chứ ? Không đánh anh ta ra khỏi cửa đã là rất khách khí. Cho nên hôm nay thật đúng là phá lệ khai ân! Phạm Liên uống trà, nghe Thương Tế Nhụy nói với anh ta, nói: “Liên Nhị gia, nhờ anh giúp tôi làm một chuyện. Có nhớ mấy năm trước có một ông chủ buôn bán thuốc lá, tìm tôi chụp quảng cáo cho bọn họ không.”
Phạm Liên nói: “Đúng, chúng ta đã từng cùng ăn một bữa cơm!”
Thương Tế Nhụy trầm mặc một lúc, nói: “Chuyện này bây giờ còn có thể bàn không?”
Phạm Liên kinh ngạc nhìn chòng chọc Thương Tế Nhụy một cái, lại quay đầu nhìn Trình Phượng Đài, cười nói: “Tế Nhụy nghĩ kỹ rồi sao? Bên kia cầu còn không được ấy chứ! Cũng đừng để cho người ta vui mừng hụt!”
Thương Tế Nhụy nói: “Trà cũng cho anh uống rồi, còn có thể lỡ hẹn sao? Giá tiền anh bàn giúp tôi, chớ có để cho tôi bị thua thiệt.”
Phạm Liên nhận được nhiệm vụ này, cả người đều phấn chấn, vỗ ngực hứa hẹn với Thương Tế Nhụy rất nhiều điều tốt đẹp, cười nói: “Tế Nhụy rốt cục thì nghĩ thông suốt, tốt biết bao, sớm nên nghĩ thông suốt mới phải! Những ông chủ danh tiếng không bằng cậu kia, vừa ghi đĩa hát, vừa chụp quảng cáo, danh lợi thu cả không tốt sao?”
Thương Tế Nhụy gật đầu: “Ừ, nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần có thể kiếm ra tiền, tôi bây giờ cái gì cũng chịu làm!” Y trực tiếp biểu đạt khát vọng đối với tiền tài như vậy, một bụng lời khuyên người hướng thiện của Phạm Liên đều không có chỗ để nói. Bên kia Trình Phượng Đài tràn đầy hứng thú cười chúm chím nhìn Thương Tế Nhụy, như thể cảm thấy y hết sức thú vị, Phạm Liên không khỏi nói: “Tế Nhụy không cần làm khó mình, anh rể anh ấy có tiền đấy, anh ấy tất cả đều là đang trêu cậu mà thôi.”
Thương Tế Nhụy nghiêng đầu hỏi Trình Phượng Đài: “Có thật không?”
Trình Phượng Đài nói: “Thật, có tiền, đi về nhà muốn lấy bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Thương Tế Nhụy vừa nghe liền lạnh mặt, nghiêm túc nói với Phạm Liên: “Anh đừng mơ tưởng dụ dỗ Nhị gia về nhà làm ông chồng uất ức cho chị anh! Danh tiếng tôi hát hí tới hôm nay, còn không nuôi sống được mấy người đàn ông bọn họ, công phu mười mấy năm coi như lãng phí rồi! Còn để cho tôi nghe lời này, tôi sẽ không khách khí!” Dứt lời vung tay lên: “Nhị gia! Tiễn khách!”
Phạm Liên á khẩu không trả lời được giương mắt nhìn Thương Tế Nhụy, Trình Phượng Đài không ngừng ha ha cười to tiễn Phạm Liên ra cửa. Vừa ra khỏi cửa, Phạm Liên liền thu lại điệu bộ đùa giỡn khoe mẽ khi ở trước mặt Thương Tế Nhụy, mỉm cười lắc đầu nói: “Chỉ dựa vào sự ngờ nghệch này của y, ai muốn cố ý chiếm tiện nghi của y, cũng chính là đang làm chuyện thất đức!”
Ánh mắt Trình Phượng Đài chuyển về phía anh ta một cái, ngữ điệu của Phạm Liên liền đổi, cười hì hì: “Không nói anh, em nói đám sư huynh sư đệ lòng dạ đen tối kia. Tế Nhụy đối với anh không còn gì để nói rồi, chuyện quá khứ không muốn làm, vì anh cũng cam tâm tình nguyện rồi.”
Trình Phượng Đài nói: “Đây vốn chính là điều y nên nhận được từ danh tiếng của mình, chụp vài tấm quảng cáo ghi mấy đĩa hát, không có gì là mất sức, tính tình quái lạ của y đã cản trở tài lộ rộng rãi, thế nào cũng phải sửa đổi một chút!” Trình Phượng Đài vốn tính thương nhân, có tiền không kiếm là đồ khốn kiếp, hắn bây giờ đã hiểu thấu con đường kiếm tiền từ lê viên rồi, nói gì cũng không thể để cho Thương Tế Nhụy làm kẻ khốn kiếp ngu ngốc này.
Ông chủ làm thuốc lá bên kia cũng chuẩn bị đổi nghề rồi, nghe Thương Tế Nhụy đã đồng ý, lập tức vô cùng vui vẻ mở xưởng lại, vừa xếp đặt mời khách, vừa đặt lại cho Thương Tế Nhụy một bộ trang phục và đạo cụ sang trọng hoa lệ vô cùng dùng để chụp quảng cáo, làm toàn bộ trang sức hoá trang bằng vàng bạc, tâng bốc y như thể trích tiên. Ngày hôm nay lại tiêu tiền mời mấy người Thương Tế Nhụy tới trong nhà hàng ăn tiệc rượu, ông chủ thuốc lá không ngờ mời một Thương Tế Nhụy, còn có thể kèm thêm em vợ của Tào tư lệnh, đây càng là niềm vui ngoài ý muốn, lúc này tâm sự không ngớt với Trình Phượng Đài, đồng thời lại sợ lạnh nhạt những người khách khác, liền viết giấy gọi năm sáu cô nương tới, nhét vào lòng mỗi người một cô. Có một cô nương mặc đồ đỏ đi thẳng tới bên người Thương Tế Nhụy ngồi sát xuống, Thương Tế Nhụy cũng rất thuận theo để cô hầu rượu gắp thức ăn, mình cùng Nữu Bạch Văn thương lượng chuyện tuyển người thế chỗ trong Thủy Vân Lâu, nói: “Tôi tuyệt đối không muốn tuyển nữ nữa! Nhị Nguyệt Hồng thế nào chứ, tôi tốn bao nhiêu tâm tư vào cô ta, cuối cùng vẫn cứ gả cho người ta. Mấy người khác liền càng không cần phải nói, đều là chim nuôi không thuần, đặt chân tạm thời ở gánh hát, vừa xoay đầu liền nhảy lên cành cao. Báo chí cười nhạo Thủy Vân lâu là lớp đào tạo di thái thái, ngay cả chính tôi cũng đều cảm thấy như vậy.” Nữu Bạch Văn vô cùng thấm thía: “Diễn viên nữ có thể có chí khí của Du Thanh đúng là không nhiều.” Thương Tế Nhụy nói: “Nếu không phải Nguyên Lan Thập Cửu bọn họ lưu lại, tôi dứt khoát đổi Thủy Vân lâu thành gánh hát nam cho xong.” Cô nương bên người cúi đầu khúc khích cười, Thương Tế Nhụy không khỏi nhìn về phía cô, cô nâng chén rượu đưa tới bên miệng Thương Tế Nhụy, tinh nghịch ngoẹo đầu nói: “Tôi nếu như sinh ra ở trong gánh hát của Ông chủ Thương, thà không lấy chồng, cũng không chịu bỏ đi!” Cái giọng nói non nớt thấm vào lòng người này, Thương Tế Nhụy thông qua giọng nói tỉ mỉ nhận biết, phát hiện là tình nhân của Đỗ Thất, cô gái đàn tỳ bà tên Ngọc Đào đó. Ngọc Đào nghe nói hôm nay trong đám khách gọi tiếp rượu có Thương Tế Nhụy, tự hạ giá náo loạn với tú bà một trận xin đi dự tiệc.
Thương Tế Nhụy thật ra thì ngay cả tên cô cũng đã quên mất, có điều trên mặt một chút cũng không biểu hiện ra, cười nói với Nữu Bạch Văn: “Vị…cô nương này, đàn tỳ bà cực tốt, là viên trân châu bị đánh rơi lưu lạc dân gian của lê viên ta.”
Ngọc Đào vui vẻ tim đập thình thịch, mặt thẹn thùng đỏ bừng. Nữu Bạch Văn chào ra mắt Ngọc Đào, hỏi qua thầy dạy, nói với Thương Tế Nhụy: “Từ Ngọc Đào cô nương có thể thấy được, ở dân gian cũng có nghệ nhân giỏi, Ông chủ Thương có nhìn trúng khách quen phòng vé nào hay không? Thủy Vân lâu buông lời tuyển người, khách quen phòng vé đều sẽ tình nguyện vào nghề.” Anh ta suy nghĩ một chút: “Tỷ như người giống như Vương Lãnh vậy.” Nói xong tự mình cười: “Dĩ nhiên Vương Lãnh không thể nào, cô là một tiểu thư.”
Thương Tế Nhụy vỗ tay một cái: “Anh vừa nhắc vậy, tôi thật sự nhớ ra có một người như vậy.” Nữu Bạch Văn dáng vẻ tỏ ra rất có hứng thú, Thương Tế Nhụy càng muốn vòng vo: “Chờ tôi tìm người tới, lúc đó sẽ mời anh kiểm hàng một chút.”
Hai người tựa như những kẻ buôn người, nhìn nhau cười cụng ly uống rượu, không biết Ngọc Đào tiếp một câu gì, Thương Tế Nhụy vui vẻ đến mức tay run một cái, vương ra chút rượu. Ngọc Đào móc khăn tay ra, thuận từ khóe miệng Thương Tế Nhụy lau đến ngực, tiếp lại nhẹ nhàng phất phất một cái lên trên bắp đùi y. Thương Tế Nhụy ngày thường đã quen bị trêu ghẹo như vậy, hai chân như sợ nhột hơi co rụt một chút, ngược lại cười với Ngọc Đào một cái. Hết thảy những điều này đều bị Trình Phượng Đài nhìn trọn trong mắt. Tiệc rượu kết thúc, ông chủ thuốc lá tiếp đó mời mọi người chơi gái trọn gói, đặt sẵn trên lầu mấy căn phòng cho bọn họ, Thương Tế Nhụy cùng Trình Phượng Đài cũng đều có phần. Mọi người tại đây dĩ nhiên biết tầng quan hệ này giữa hai người bọn họ, nhưng trong suy nghĩ của những người này, vừa không giới thiệu cho Trình Phượng Đài những nam đào kép khác, cũng không giới thiệu cho Thương Tế Nhụy những công tử quyền quý khác, tìm một chút vui vẻ mà thôi, không coi là gì. Phạm Liên biết rõ nội tình giữa hai người bọn họ, trong đầu nghĩ chớ hồi sau vì ghen mà động tay động chân, vậy thì chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ! Vừa muốn mở miệng tìm cớ từ chối một chút cho hai người bọn họ, Trình Phượng Đài cười nói: “Cũng không phải đánh mạt chược! Cần nhiều cô nương thế này làm gì, tôi cùng Ông chủ Thương có Ngọc Đào là đủ rồi.” Thương Tế Nhụy trợn mắt, Ngọc Đào trên mặt sững sờ. Ông chủ thuốc lá đầu tiên là ngẩn người, sau đó toét miệng phát tiếng cười mập mờ rất to, trực giơ ngón cái lên với Trình Phượng Đài: “Mối giao tình giữa Trình Nhị gia cùng Ông chủ Thương thật là tuyệt, đây mới gọi là ăn cùng một bát, chúng tôi cũng không cách nào so sánh cùng!” Trình Phượng Đài vỗ vỗ vai ông chủ thuốc lá đáp lễ. Lúc đi lên cầu thang, Phạm Liên nghiêng đầu nhìn nhìn Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy ngược lại vẫn vẻ mặt như thường, lại nhìn nhìn Trình Phượng Đài, cũng là ung dung tự tại, không đoán ra được hai người bọn họ đang giở chiêu trò gì. Phạm Liên nhớ đến chuyện hoang đường đồng sàng cùng Trình Phượng Đài và Tằng Ái Ngọc trong quá khứ, tâm linh cùng da đầu đồng loạt tê dại, thừa dịp không ai chú ý, nhỏ giọng nói: “Anh rể, Tế Nhụy cùng em không giống nhau đâu! Da mặt y mỏng lắm! Anh có chuyện gì không vui cứ trút lên em! Em gánh!” Ai ngờ Trình Phượng Đài không nhìn thấy tấm lòng tốt, chán ghét nói: “Cậu mau cút đi cho tôi!”
Mọi người vào các phòng khác nhau, Ngọc Đào đi theo phía sau hai người, trong lòng thấp thỏm sợ hãi, cô mặc dù lưu lạc phong trần, cũng vẫn có giá! Qua đó tiếp khách, là bởi vì tiền sao? Không phải vậy! Toàn là bởi vì chung tình Thương Tế Nhụy! Còn ghép thêm một người thế này là sao? Thật sự đối xử với cô như kỹ nữ hạng ba mà!
Thương Tế Nhụy uống rượu nóng người, gò má đỏ bừng, đầu cũng có chút choáng váng, đang muốn cởϊ áσ cho thoáng, thấy còn có Ngọc Đào cúi đầu ở một bên, ợ rượu một cái liền nói: “Cô nương mau trở về đi thôi, Nhị gia đùa cô thôi.”
Ngọc Đào định đi chưa đi, Trình Phượng Đài lên tiếng: “Ai nói tôi đùa cô ta! Ngọc Đào, tôi và Ông chủ Thương, cô chọn ai?”
Thương Tế Nhụy lui về phía sau một bước, biết Trình Phượng Đài lại bắt đầu giở chứng, không khỏi phiền não phải giật nút áo ra một chút, vắt một cái khăn lông lạnh lau mặt lau cổ, miệng nói: “Nói với anh bao nhiêu lần rồi, em làm ngành này, không tránh được xã giao! Cuộc hẹn đơn độc em đều từ chối rồi, đây cũng là dưới mí mắt của anh, còn muốn em như thế nào nữa mới hài lòng!”
Trình Phượng Đài cười cũng không cười nói: “Bớt chiêu này đi! Đây là lời từ tám trăm năm trước tôi chuyên dùng để lừa gạt Mợ Hai rồi, em lấy ra để lừa gạt tôi? Hôm nay tôi liền theo em xã giao đến cùng, Ngọc Đào, cô chọn một người.”
Ngọc Đào nghe cuộc đối thoại này thì liền biết nội tình rồi, lòng nói hai người tha tôi đi, nếu sớm biết chàng Thương có chủ, tôi tình nguyện ngủ cùng chó! Cô cố ý ra vẻ ngượng ngùng lắc lắc đầu. Thương Tế Nhụy lúc này cởϊ áσ ngoài, đá giày, nóng như cái lò ngã xuống giường: “Tôi là khách bỏ tiền ra, sao lại hỏi ngược cô ấy chứ.” Trình Phượng Đài nói: “Được, vậy em chọn đi.” Thương Tế Nhụy trầm ngâm chốc lát, nói: “Em chọn —— Ngọc Đào, cô qua đây.”
Trình Phượng Đài lông mày chợt nhướn, không ngờ y lại dám khıêυ khí©h như vậy. Ngọc Đào kềm chế kích động đi tới mép giường, trong thời gian ngắn ngủn, trong lòng suy nghĩ rất nhiều thứ lung tung, kết quả Thương Tế Nhụy đưa một cái quạt xếp cho cô: “Tới giúp tôi quạt, nóng chết tôi rồi!”
Trình Phượng Đài nhìn tới chỗ này thì căm hận cười, ba bước nhào lên trên giường đè lên Thương Tế Nhụy, gặm mấy cái trên cái má như bạch ngọc của y, đau đến mức Thương Tế Nhụy gào khóc. Trình Phượng Đài quay lại ngậm rái tai của y nghiền trên răng nhọn, một tay dò vào đáy quần y dùng sức nắm: “Sau này cách những người đàn ông đàn bà này xa một chút! Không cho phép bán nụ cười với bọn họ! Thấy một lần trừng trị em một lần! Nghe chưa!” Thương Tế Nhụy không chịu nổi đau đớn trên dưới hai chỗ, xé cổ họng kêu hai tiếng nghe rồi, sau đó lại thấp giọng cười rộ, y say hồ đồ, cũng quên xấu hổ, rất nhanh làm bẩn tay Trình Phượng Đài, nhắm hai mắt lại nghẹo đầu liền ngủ say. Trình Phượng Đài mới vừa rồi giọng còn hung dữ với Thương Tế Nhụy như vậy, dường như thật sự muốn đánh người, vào lúc này sau lưng y, khoé miệng không giấu được nụ cười ôn nhu, bảo Ngọc Đào đổi nước nóng rửa tay. Ngọc Đào trợn mắt nhìn Trình Phượng Đài đυ.c ngầu đầy tay, trong đầu nghĩ chàng Thương ơi chàng Thương, mấy cái như vậy liền nộp súng đầu hàng, chỉ dễ coi mà không dùng được!
Trình Phượng Đài thong thả cởi y phục lên giường ngủ, ngẩng đầu một cái, mới phát hiện Ngọc Đào vẫn còn ở đây, cười nói: “Cái giường này nhỏ quá, không ngủ được ba người. Nửa đêm canh ba đàn bà con gái đi về cũng không tiện, không bằng như vậy, tiếp tục quạt cho Ông chủ Thương đi!”
Người tiêu tiền là ông lớn, Ngọc Đào còn có thể nói gì? Vâng lời yên lặng lấy một cái ghế đôn thêu ngồi bên mép giường, quạt vào trong màn. Ngoài phòng thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng cười của đàn bà, bóng người chập chờn qua lại. Lúc Thương Tế Nhụy ngủ thật đẹp, đẹp đến mức Ngọc Đào gần như quên mất sự “không dùng được” của y, ngón tay khẽ chạm một chút lên hàng lông mi dài và dày của Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy lông mi chợt run lên, Ngọc Đào mím môi không nhịn được vẫn muốn sờ một cái nữa, Trình Phượng Đài bỗng nhiên mở mắt ra, dọa Ngọc Đào sợ chợt run rẩy, cứ như thể đang sàm sỡ phụ nữ nhà lành, bị chồng người ta bắt gian. May mắn Trình Phượng Đài không nói gì, bảo cô rót ly trà lạnh tới ngửa đầu uống, phất phất tay đuổi cô đi.
Ngọc Đào đóng kín cửa cho hai người bọn họ, Trình Phượng Đài mượn ánh sáng bên ngoài nhìn ngắm Thương Tế Nhụy. Hắn chạm vào Thương Tế Nhụy, không cần lén lén lút lút, dùng sức bóp gương mặt của y, lại nhẹ nhàng tát hai cái, lẩm bẩm nói: “Khiến người ta nhung nhớ như vậy cơ? Em tốt đẹp vậy à?” Thương Tế Nhụy không chịu nổi bị làm phiền, rúc đầu vào trong hõm vai Trình Phượng Đài, ngủ rất ngoan.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Thương Tế Nhụy một câu cũng không hỏi Ngọc Đào đi đâu rồi, ngược lại là cô nương ngày hôm qua ở cùng Phạm Liên tới gõ cửa hỏi chị Ngọc Đào, rón ra rón rén, một lúc sau Phạm Liên hai tay cắm túi quần, vừa đi vừa đong đưa tới, mặt đầy vẻ đa mưu túc trí: “Tôi biết ngay mà, anh rể không thể chơi kiểu đó với Tế Nhụy. Tế Nhụy, cậu hãy trừng trị tốt anh rể đừng để cho hắn làm loạn, tích đức lớn đó!”
Thương Tế Nhụy đã quên tối hôm qua bị trừng trị đến mức kêu oai oái, hôm nay ngay trước mặt người trừng trị mình lại đầy hăng hái, trong miệng nhét đầy điểm tâm, vỗ ngực nói: “Giao cho tôi đi, hắn dám làm bậy, treo ngược lên đánh!” Nói với Phạm Liên: “Hôm nay cậu không quá giang được xe tôi rồi, tôi cùng Ông chủ Thương phải đi Thiên Kiều tìm một người.”
Phạm Liên nói: “Dù sao em cũng không có việc gì, dẫn em cùng đi dạo một chút đi.”
Trình Phượng Đài nghiêng đầu hỏi Thương Tế Nhụy: “Ông chủ Thương em xem, có dẫn cậu ta đi dạo cùng không?”
Thương Tế Nhụy lập tức trở mặt không nhận người: “Không dẫn theo! Đến từ chỗ nào trở về chỗ đó!”
Nói là nói như vậy, vẫn không ngăn được Phạm Liên da mặt dày cầu ông nội cáo bà nội, cuối cùng vẫn là dẫn anh đi dạo cùng. Thương Tế Nhụy không ưa Phạm Liên như vậy, bởi vì lúc có Phạm Liên, Trình Phượng Đài luôn là nói tương đối nhiều với Phạm Liên. Lúc này lái xe, anh rể em vợ hai người quả nhiên lại trò chuyện, Trình Phượng Đài nói: “Mấy ngày nay tôi tra sổ sách của Ông chủ Thương, tra ra rất nhiều khế ước đất, bên trong có miếng đất tôi nhớ là sản nghiệp của Phạm gia, em vợ cậu nói xem, chuyện này là thế nào?”
Thương Tế Nhụy từng làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn mà Trình Phượng Đài không tán thành, mua đất trong thời điểm binh hoang mã loạn, hẳn là đứng đầu trong một đống chuyện ngu xuẩn đó. Năm xưa Thương Tế Nhụy xếp đặt mua đất, Phạm Liên trong đầu nghĩ tiện nghi người khác không bằng kiếm vào cho mình, liền bán một khối cống điền của Phạm gia ở Hà Nam cho y. Thương Tế Nhụy cho là dính đến hoàng đế đều là vật tốt, không biết khối cống điền kia hoang vu đã lâu, cầm ở trong tay cũng trồng không ra lúa mì tốt. Hôm nay Trình Phượng Đài muốn giúp Thương Tế Nhụy tìm lại công bằng, Phạm Liên cũng phục, không dám kiếm cớ cho mình. Trình Phượng Đài trả câu nói của anh ta lại cho anh ta, cất giọng nói: “Ông chủ Thương của chúng ta thật thà như thế này, nếu như có ai muốn chiếm tiện nghi của y, thật đúng là thất đức mà!”
Phạm Liên chột dạ cười khan hai tiếng: “Ruộng đất cái thứ này, cũng không có gì để trừ hao mòn, Tế Nhụy lúc nào không cần, trả lại cho tôi nguyên giá là được.”
Thương Tế Nhụy chẳng chút ăn ý với Trình Phượng Đài, lúc này cao giọng phản bác: “Không trả! Mảnh đất kia ủ ba năm năm năm nữa, trồng lúa mì trên đó, sau này nhà có bánh bao ăn liền yên tâm rồi, trả làm gì!”
Trình Phượng Đài giận đến mức vỗ vào tay lái: “Có khoản tiền này bỏ vào ngân hàng lấy lời, qua ba năm năm năm còn không đủ bánh bao cho em ăn sao?”
Thương Tế Nhụy nói đạo lý cho hắn nghe: “Bỏ vào ngân hàng là tiền không nhìn thấy, nhà tư bản lúc này vỡ nợ, lúc kia thoái vốn, nói không trả tiền liền không trả tiền! Đổi thành ruộng đất, dân coi lương thực là trời, lợi ích rất lớn! Có chiến tranh thế nào đi nữa, người cũng phải ăn cơm có phải không!”
Bàn về kinh tế với Trình Phượng Đài, đơn giản là múa búa trước cửa Lỗ ban, nhưng suy nghĩ của Thương Tế Nhụy rất cố chấp, luôn giữ đến cùng tuyệt không quay đầu lại, Trình Phượng Đài dẫu có hàng ngàn hàng vạn chân lý, cũng khó mà rung chuyển lòng nhiệt tình của y đối với đất đai, lương thực, dẫu nói thế nào đi nữa, y cũng cảm thấy bánh bao đánh tin hơn so với tiền gửi ngân hàng. Thương Tế Nhụy nói đạo lý như thế này: “Các anh những đại thiếu gia sống trong thành, nào biết cuộc sống của dân chúng là như thế nào! Một khi xảy ra mất mùa, một hột vàng đổi lấy một cái bánh bao nhào thô, một đứa trẻ lớn như Phượng Ất thế này cũng chỉ đổi được một bữa cháo bột ngô. Các anh đã từng trải qua chưa? Chưa! Khi đó trong ngân hàng có hàng triệu cũng có tác dụng gì? Bất luận là thời kỳ nào, tích trữ tiền cũng không bằng tích trữ lương, hiểu chưa!” Y xoay đầu nghiêm nghị nói với Phạm Liên: “Cho nên ký tên rồi không hối hận, tôi sẽ không trả lại đất cho anh, khỏi nghĩ.”
Phạm Liên đã sớm cười không thở ra hơi như một tên khốn kiếp, nói: “Được, cậu đừng trả lại cho tôi. Chờ sau khi trồng ra lúa mì, cho tôi nếm thử bánh bao của nhà chúng ta nhé. Nói không chừng sau này mất mùa rồi, tôi thật sự mang hạt vàng ra đổi với cậu!”
Trên mặt Thương Tế Nhụy lộ ra một chút nét cười hòa hoãn, cảm thấy Phạm Liên là một người dễ tiếp nhận giáo huấn. Trình Phượng Đài ngay cả cười khổ cũng không cười nổi, uể oải nói: “Phạm Liên, cậu chớ trêu chọc y, dỗ tiểu tử ngốc ấy à? Càng dỗ càng ngu!” Thương Tế Nhụy trong lỗ mũi hừ hắn một tiếng, cũng cảm thấy chẳng chút ăn ý với Trình Phượng Đài.
Đến Thiên Kiều, Thương Tế Nhụy vốn đã có mục đích rõ ràng, nghe tiếng tìm người, đứng vững trước một sạp tấu nói. Cách lần trước gặp được hai anh chàng tấu nói này đã hơn nửa năm rồi, nhìn trang phục, tinh thần, khí sắc của hai người, hẳn là chưa lăn lộn ra tiếng tăm. Tiểu ca vai phụ hoạ thỉnh thoảng lại quay đầu hắng giọng, ho khan hai tiếng, sắc mặt cũng vàng vọt, xem ra là bị bệnh rồi. Để bù đắp cho tinh thần của vai phụ hoạ không đủ, vai chọc cười càng phải huơ tay múa chân, mặt mày hớn hở hơn. Tấu nói của hai người bọn họ vẫn tốt như trước, Thương Tế Nhụy cười không ngớt. Trình Phượng Đài và Phạm Liên không cảm thấy tấu nói có gì buồn cười lắm, nhưng cảm thấy Thương Tế Nhụy cười rất buồn cười, cười phân âm cấp, cao thấp uyển chuyển, đầy đủ cảm xúc, có hí ở bên trong. Trình Phượng Đài và Phạm Liên bởi vì cái cười của Thương Tế Nhụy mà cười. Vào đúng lúc đòi thưởng, Thương Tế Nhụy thì thầm vào tai Trình Phượng Đài một hồi, Trình Phượng Đài thả một tờ tiền giấy vào trong chiêng đồng, con số không nhỏ: “Bảo người anh em vai chọc cười hát một đoạn đi.”
Vai phụ hoạ ngẩng đầu nhìn Trình Phượng Đài một chút, thấp giọng đáp vâng, Thương Tế Nhụy ở đó bổ sung nói: “Hát một đoạn Định Quân sơn bổn môn.”
Vai phụ hoạ lại ngẩng đầu nhìn Thương Tế Nhụy, quay đầu đi ho khan hai cái, lập tức nhớ ra bọn họ, người ta thường nói tấu nói đều là sinh đán giai thông, dạng nào cũng có thể học đôi câu, có thể từ trong đôi câu đó nghe ra ngành nghề bổn môn, cũng là gặp chân nhân rồi. Vai phụ hoạ nói một chút cùng vai chọc cười, hai người đều biết thân phận bọn họ đã bị Thương Tế Nhụy nhìn thấu, vì vậy dứt khoát thoải mái mở giọng hát Định Quân sơn. Lúc hát hí, vai phụ hoạ chú ý tới bàn tay Thương Tế Nhụy đánh nhịp, nhịp nào nhịp nấy đều rất chuẩn, thành thạo cực kỳ.
Thương Tế Nhụy dương dương đắc ý hỏi Phạm Liên: “Liên Nhị gia cho chút phán đoán đi, giọng này thế nào?”
Phạm Liên đã đoán ra suy nghĩ của Thương Tế Nhụy, cười nói: “Cực kỳ tốt, mạnh mẽ hơn so với mấy tên kia nhiều.”
Thương Tế Nhụy gật gật đầu, sau tan cuộc ra hiệu bằng ánh mắt với Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài giống như chân chó trong nha môn, tiến lên cao giọng hiên ngang hỏi: “Hai vị tiểu ca hí hát không tệ, sư phụ là ai thế?”
Thương Tế Nhụy trong lòng mắng một câu đường phố. Đều do y không dạy tốt, khiến cho Trình Phượng Đài không hiểu quy củ làm mất mặt! Thì ra bọn họ ở trên giang hồ có một quy củ thế này, không thông tên họ đã hỏi sư từ, tất cả đều bị coi là thích gây sự, làm không khéo là sẽ động thủ!
Hai tiểu ca nhìn nhau một cái, trong đầu nghĩ mới vừa còn tưởng rằng là một người trong ngành đến, người trong ngành sao có thể sai một con chó ngu ngốc ra đánh trận đầu vậy chứ. Thương Tế Nhụy không nhịn được phải ra mặt, nói: “Hai vị đã từng nghe nói đến Thủy Vân lâu chứ?”
Vai chọc cười đắc ý đến mức toét miệng cười nói: “Xem ngài nói kìa, chúng tôi tới Bắc Bình lăn lộn kiếm cơm còn có thể không biết Thủy Vân lâu, thật là…” Tiểu ca vai phụ hoạ ánh mắt lạnh lùng nhìn chòng chọc vai chọc cười, thọt hắn một cùi chỏ. Vai chọc cười ý thức được điều gì, trong nháy mắt thu hồi vẻ đùa giỡn, bỏ khối ngọc trong tay xuống, phất bằng tay áo, cung cung kính kính khom người hỏi Thương Tế Nhụy: “Ông chủ ngài… là vị nào ?” Trong lòng bọn họ cũng đoán được trước mắt là ai, chỉ là không dám tin.
Thương Tế Nhụy đối với thái độ của bọn họ rất hài lòng, khẽ gật gật đầu, nói: “Có thể luyện ra được giọng này rất không dễ dàng, cầm lên rồi cũng đừng tùy tiện bỏ đi, dù sao cũng vẫn tốt hơn việc các anh phơi nắng phơi sương phải không nào? Chiều mai giờ này, tới Thủy Vân lâu tìm ta.” Nói xong xoay người rời đi, hai tiểu ca còn chưa hoàn hồn từ nỗi chấn kinh.
Thương Tế Nhụy đi ở phía trước, sau lưng Phạm Liên cực kỳ hưng phấn, vỗ tay nói: “Tế Nhụy, quá đẹp trai! Chẳng khác gì Hoàng thượng vi hành, vạch áo vàng một cái, người người cúi người gật đầu phục tùng! Thiên hạ người nào không biết quân chứ Tế Nhụy!”
Thương Tế Nhụy trong lòng cũng rất đắc ý, nhưng vẫn nhàn nhạt nói với Phạm Liên: “Thế này có là gì, việc lợi hại anh vẫn chưa thấy đâu.”
Trình Phượng Đài cười nói: “Thật đấy, hồi đó dịp Tết tôi viết thư cho chú, nhắc đến Ông chủ Thương, kết quả cậu đoán được không, ông ấy ở Anh quốc cũng biết Ông chủ Thương là nhân vật như thế nào! Còn bảo tôi rảnh rỗi mời Ông chủ Thương đi Anh quốc hát hí một chút!”
Phạm Liên kinh ngạc nói: “Ái chà! Đó là chuyện tốt, Ông chủ Thương đi đi! Đem danh tiếng quảng bá đến hải ngoại, vậy mới gọi là oai phong!”
Thương Tế Nhụy lắc lắc đầu: “Hát hí là một chuyện tôn quý, không đúng tri âm không thể nói chuyện.” Y không chịu nổi ngày nắng to thế này, eo mèo chui vào trong xe hơi đóng cửa, Phạm Liên cũng định đi mở cửa xe bên kia, bị Trình Phượng Đài ngăn cản: “Chỉ đưa cậu tới chỗ này thôi, nói rồi hôm nay không thuận đường mà!” Sau đó dán sát mặt Phạm Liên nhẹ nhàng nói một câu: “Chuyện miếng cống điền kia, hai ta vẫn chưa xong đâu. Đi đây!”
Lưng Phạm Liên đổ mồ hôi lạnh, đưa mắt nhìn hai người bọn họ đi khỏi.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dân Quốc
- Bên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ
- Chương 102