Chương 101

Dịch: Phong Bụi

Thương Tế Nhụy sau khi quy củ quay vào tường ngủ một thời gian, đầu gối quả nhiên lành đặc biệt nhanh, lúc này cũng đã là tháng sáu rồi. Thương Tế Nhụy lần nữa sắp hí, hậu đài tạp mà không loạn, mọi người ai vào vị trí của người đó, hết thảy đều tràn đầy sức sống. Cái dao của thợ may trên bàn trà kia không ai dám động vào, Trình Phượng Đài gác chân lên trên mặt bàn trà đọc báo, suýt nữa bị cọ rách giày da, dùng sức rút ba bốn lần mới rút ra được, thở dài nói: “Gớm thật, mặt bàn cũng bị đâm xuyên, Thủy Vân lâu thế này là có thổ phỉ đến sao?” Tất cả mọi người đều cười, Thương Tế Nhụy ở trong gương nhìn thấy dáng vẻ nghiêng ngả như nhổ củ cải của Trình Phượng Đài, cũng cười hì hì.

Trong thời gian đổi màn, Trình Phượng Đài đi ra ngoài đi tiểu. Trong phòng vệ sinh sớm đã có một vai khỉ trong Thủy Vân Lâu đứng canh, bởi vì bản thân vừa khéo họ Tôn, công phu lại tốt, được mọi người tặng phong tước hiệu “Đại thánh”. Thủy Vân lâu bọn họ có một quy củ như vậy, cửa nhà vệ sinh nam luôn có một đào kép hơi có bối phận chút trông chừng, đào kép nào nếu thời gian chiếm dùng nhà vệ sinh lâu một chút, người trông chừng lập tức tới kêu cửa. Hôm nay đến phiên đại thánh làm nhiệm vụ, đại thánh thấy Trình Phượng Đài, mặt đầy vẻ khỉ cười nói: “Nhị gia ngài tới rồi! Ngài thong thả ạ!” Trình Phượng Đài gật gật đầu, thong thả đi giải, đốt một điếu thuốc, soi gương vuốt vuốt lại tóc cho chỉnh tề, lúc định bước đi khỏi, nhìn thấy đại thánh ở đó gõ cửa người khác: “Được rồi được rồi, tiểu xong rồi liền đi ra, chớ chờ ta phá cửa, nhìn ra tốt xấu ngươi liền toi rồi!”

Bên trong nhà xí một giọng ấp úng, nhưng mà không đi ra. Đại thánh một động tác khỉ leo cây trèo lên trên cửa nhìn vào bên trong: “Này! Làm gì vậy? Ồ! Thật sự đang đi tiểu à! Ngươi tiểu gì mà chậm chạp quá!” Khiến nhóc đào kép trẻ tuổi ngượng chín, kéo quần lên liền chạy. Đại thánh nhảy xuống, vỗ vỗ tay, bắt gặp ánh mắt khác thường của Trình Phượng Đài. Đại thánh cũng cảm thấy hành động này của mình ở trong mắt người ngoài chính xác là một tên biếи ŧɦái, ngượng ngùng cười cười.

Trình Phượng Đài ngoắc ngoắc tay với hắn: “Hầu ca, qua đây.”

Đại thánh cười: “Ai yo, Nhị gia, ngài nhìn ngài kìa, gọi tôi lão Tôn là được rồi, tôi cũng không phải họ Hầu!”

Trình Phượng Đài cho hắn một điếu thuốc, đốt lửa cho hắn, đại thánh say sưa hút một hơi. Trình Phượng Đài nói: “Cái quy củ gọi cửa này của các anh tôi nhìn không vừa mắt đã lâu, ngày nào đó nhất định phải nói một chút với ban chủ của các anh. Một gánh hát, đi tiểu còn không để cho người ta ngừng một lúc, không ngớt thúc giục, có khác gì nhà máy sợi của người Nhật Bản!”

Đại thánh haizz một tiếng: “Quy củ này chính là ban chủ của chúng tôi đưa ra, Nhị gia ngài không biết duyên cớ bên trong rồi.” Trình Phượng Đài làm ra thái độ nguyện nghe nói rõ, đại thánh đóng không được cái miệng, rào rào rào rào trút ra hết. Thì ra nam nữ đào kép thay quần áo mặc dù chia ra hai nơi, nhưng tỷ như các nam đán như Thương Tế Nhụy, lại thường thường mặc một lớp áσ ɭóŧ diễn trắng như tuyết phanh cổ đi đi lại lại ở hậu đài. Thương Tế Nhụy hoá trang lên, da trắng mắt to gương mặt trái soan, môi son đỏ tươi, nhìn còn kiều mỵ xinh đẹp hơn cả con gái. Có sư huynh sư đệ trẻ tuổi kia chưa trải đời, nhìn nhiều một chút, liền tin là thật không thể tự khống chế bản thân, lại chạy đi vào nhà xí “sóc lọ”. Ngày này sang ngày khác số lần nhiều dần, có lúc còn tốp ba tốp năm đi cùng nhau, không thể không khiến cho người nảy sinh nghi ngờ.

“Có một lần, bọn họ vừa làm chuyện kia, vừa nói những lời hạ lưu nghị luận tướng mạo ban chủ, nói y… Haizz, dù sao cũng là bị người ta nghe thấy tố cáo. Ban chủ của chúng tôi liền lặng lẽ dùng cây trúc treo một chiếc gương tròn nhỏ, vươn vào trong khe hở nhà xí xem, đến khi thấy rõ bọn họ đang làm cái gì, lúc ấy liền nổi cơn tam bành!” Đại thánh chép miệng, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Tính khí nóng nảy đó của ban chủ! Chậc chậc! Bây giờ là qua lại cùng các quý nhân Bắc Bình nhiều nên tính tình cũng dần trở nên văn nhã. Mấy năm hồi mới đầu đó, hừ hừ, Nhị gia ngài chưa trải qua đâu!” Trình Phượng Đài trong đầu nghĩ ta sao có thể chưa trải qua chứ? “Ban chủ mỗi tay một người túm bọn họ đi ra, cũng không để ý đến bối phận sư huynh sư đệ gì nữa, không đầu không đuôi đánh một trận tối mắt tối mũi, chẳng khác gì đánh chó, xong rồi còn lột hết quần bọn họ ra.”

Trình Phượng Đài trợn mắt há mồm thở ra một ngụm khói: “Dã như vậy!”

“Sau đó Thủy Vân lâu chúng tôi liền định ra một quy củ như vậy, nữ đào kép thì thôi, nam đào kép ỉa đái đều phải có người trông coi, phòng bọn họ không chú tâm vào việc.” Nói tới chỗ này, đại thánh chú ý tới thời gian của một cánh cửa khá lâu, đi lên liền một cước đá văng ra, mắng: “Sau này tháo hết cửa ra là các ngươi liền ngoan ngoãn! Đi ra!”

Hết thảy những điều này cực kỳ hoang đường tức cười, Trình Phượng Đài lắc lắc đầu, không thể tưởng tượng nổi, hắn còn muốn trêu chọc đại thánh mấy câu nữa, thám thính một ít chuyện ly kỳ hơn nữa của lê viên, bên kia Dương Bảo Lê phá cửa mà vào, sợ hãi hoảng hốt hô to: “Nhị gia! Nhị gia mau đi xem một chút đi! Hạt châu trên hí phục của ban chủ bị vặt, ban chủ lên sân khấu không có y phục, đang đòi người đền mạng kìa!” Đại thánh cũng bị doạ sợ: “Đấy! Nói cái gì cái đó tới, Nhị gia ngài mau đi cứu hỏa đi!”

Trình Phượng Đài bị Dương Bảo Lê đẩy chạy suốt một đường, còn chưa đi đến hậu đài, liền nghe thấy giọng Thương Tế Nhụy chọc thủng chân trời, đang kêu: “Hoặc là hôm nay chuộc về cho ta! Hoặc là cuốn chăn đệm cút đi cho ta! Đem cầm trang phục đạo cụ làm lỡ hí, ngươi đáng chết!”

Cố giám đốc cả đầu đổ mồ hôi hột bước nhanh tới, cuống đến độ hụt hơi: “Sao thế? Thế này là sao đây? Phía trước đang chờ mở màn! Thế này không phải là đòi mạng sao!”

Trình Phượng Đài đẩy cửa đi vào, dưới đất ném một bộ hí phục đỏ thẫm, trân châu gắn trên sợi tua rua đều biến mất, Thương Tế Nhụy đang giương cung bạt kiếm giằng co cùng sư huynh của mình. Trông dáng vẻ hai người hẳn đã đánh một trận rồi, quần áo tóc tai đều rối loạn, khóe miệng sư huynh y bị rách một chút da, y phục của Thương Tế Nhụy cũng bị xé rách một mảng. Tiểu Lai cả người ôm chặt trước người Thương Tế Nhụy, hai cánh tay vững vàng ghì y lại, khiến cho y biến thành một cái hồ lô bị trói eo không thể động đậy. Sư huynh bị sư đệ đuổi theo vả miệng, thể diện còn đường nào hạ xuống được nữa, chỉ lỗ mũi Thương Tế Nhụy, đầu hất lên mắng lại: “Thương Tam nhi! Gọi ngươi một tiếng ban chủ là nể mặt ngươi, ngươi chớ nghe đó mà coi là thật nhé! Năm đó Tưởng Mộng Bình quăng gánh cho ngươi, ngươi chà đạp gánh hát thành cái dạng gì rồi? Thủy Vân lâu có thể có hôm nay còn chẳng phải là dựa vào bọn ta! Đồ nhà mình ta cầm một chút cũng không được? Bảo ta cút, ngươi không đủ tư cách!”

Thương Tế Nhụy năm đó tiếp quản Thủy Vân lâu, toàn là vì hiếu thắng, không ai được phép nói cái hiếu thắng này của y tệ. Lời của sư huynh không khác gì đổ dầu vào lửa, y đột nhiên đẩy Tiểu Lai xuống đất một cái, nhào tới liền muốn liều mạng với sư huynh. Trong lúc ẩu đả, cái lon đựng dế cất trong ngực của sư huynh rơi xuống đất, bên trong chứa một con Đại tướng quân Đầu Sắt chiến vô bất thắng, sư huynh không để ý quyền cước, vội vàng khom người đi nhặt, Thương Tế Nhụy nảy sinh độc ác lanh tay lẹ mắt một cước đá bay, lon dế bị đá văng nắp, con dế văng ra nhảy một cái liền không thấy bóng dáng đâu nữa, khiến sư huynh đau lòng kêu rên một tiếng, người chung quanh cũng hít một hơi khí lạnh theo —— phải biết vị sư huynh này là người cực kỳ cực kỳ vì đồ chơi mà mất ý chí phấn đấu, nếu không cũng sẽ không mạo hiểm đi vặt hí phục của Thương Tế Nhụy.

Sư huynh đau lòng khẽ gầm, hốc mắt đều đỏ: “Ngươi cái tên ngu ngốc chỉ biết giở trò ngang ngược với ta! Trong Thủy vân lâu người có lương tâm nhất chẳng ai ngoài ta! Ai không lấy nhiều hơn ta chứ? Ngươi có bản lãnh thì tìm từng cái một đi! Ngủ to bụng vợ ngươi rồi ngươi mới nhớ ra mình chịu thiệt, muộn rồi!”

Lời này khiến cho các sư huynh sư tỷ tại chỗ người người đều biến sắc. Nguyên Lan lập tức tránh nặng tìm nhẹ nói: “Sư huynh đợi bớt giận rồi hãy tới xin lỗi ban chủ! Toàn nói lời hồ đồ! Thủy Vân lâu dựa vào ai bán được vé chính là mối làm ăn của người đó, tấm bảng hiệu này của Ông chủ Thương nặng bao nhiêu, huynh có thể không biết sao?” Không ai tiếp lời cô, mọi người đều đang sợ hãi việc tham ô của mình sắp bị bại lộ. Sư huynh vốn đoán chuẩn luật sắt rằng luật pháp không trách đám đông, việc xấu trong nhà không ai nói ra ngoài. Nhưng Thương Tế Nhụy về vấn đề làm người cho tới bây giờ không phải một người chú trọng quy tắc, ngực y phập phồng mạnh mấy cái, đầu óc ngược lại tỉnh táo, kêu Cố giám đốc tiến lên dặn dò: “Vở hí hôm nay không cách nào hát rồi, tôi bây giờ cũng không lên sân khấu được, bồi thường cho khán giả mỗi người hai đồng, mời bọn họ ngày khác lại tới.” Cố giám đốc trong miệng đồng ý, ánh mắt lại len lén quan sát ý Trình Phượng Đài, hy vọng Trình Phượng Đài có thể đưa ra cách cứu vãn, Trình Phượng Đài vốn không dung cho việc bất công, đã mong đợi vở kịch ngày hôm nay từ lâu, hất hất cằm với ông ta, Cố giám đốc chỉ đành co cẳng đi khỏi.

Người ngoài rời khỏi hậu đài rồi, Thương Tế Nhụy lột tấm áσ ɭóŧ trắng mặc diễn trước đó bị rách trên người xuống, cánh tay trần chống nạnh đứng ở giữa phòng, hoá trang, đồ trang sức trên đầu y tất cả đều là hình dáng thiếu nữ trong hí, mặt đầy thần khí phấn hồng yêu kiều non nớt, phối hợp với lưng eo đầy cơ bắp cường tráng trên người, chẳng khác nào nữ quỷ bị đổi sai đầu trong liêu trai, tự có một loại cảm giác đáng sợ đầy yêu dị. Y thở hào hển thật sâu đảo mắt nhìn chung quanh, thật ra thì y không ngu như bọn họ vẫn nghĩ, các sư huynh sư tỷ trộm cắp chút tiền bạc trong cung y đều biết, y không quan tâm, y đối người ngoài đều có thể hào phóng cho vay mượn, huống chi là đối với sư huynh đệ đồng môn! Nhưng bọn họ không thể coi y là đồ ngu, càng không thể coi y là đồ ngu còn mặt đối mặt mắng y là đồ ngu, y cũng có lòng tự trọng!

Thương Tế Nhụy cuối cùng nói ra hai chữ: “Kiểm kê!”

Trình Phượng Đài xem kịch không chê sân khấu cao, trên mặt lộ ra chút dáng vẻ vui mừng. (Bụi: xem kịch không chê sân khấu cao, sân khấu cao dễ ngã, nhưng không suy nghĩ cho người khác, ý chỉ vui mừng trước nỗi khổ của người khác)

Cửa tiệm cửa hàng đầu tháng cuối tháng kiểm kê là việc bình thường, sổ sách của một gánh hát, tám trăm năm không động lấy một lần, một khi kiểm kê, bụi đóng có lẽ còn dày hơn cả sổ sách. Tất cả đào kép nghỉ phép đều bị tìm tới, tiên sinh ghi sổ sách không biết là nóng hay là sợ, trên trán một tầng mồ hôi. Thương Tế Nhụy của ngày hôm nay không dễ lừa gạt, y đã có một trợ thủ, Trình Phượng Đài cởϊ áσ khoác âu phục, chỉ mặc áo sơ mi, tay áo cuốn lên thật cao, ngậm thuốc lá ở đó tra sổ sách từng khoản từng khoản. Nhà kho của Thủy Vân lâu cũng bị mở ra, sổ sách đối ứng với hiện vật, một vật không đối chiếu ra, liền ba mặt đối chứng vặn hỏi một phen. Thương Tế Nhụy ở trần như cũ, ở trong hậu đài đi đi lại lại, miệng y rất đần, gặp phải chuyện bực mình cũng không cách nào thống thống khoái khoái mắng một trận ra cho hả giận, chỉ thấy y như Kim cương trợn mắt, mặt đầy lệ khí, hết lần này đến lần khác đi qua trước mặt mọi người liếc nhìn, gân thịt trên cánh tay tựa hồ sẵn sàng bùng nổ căng ra, đánh cho người ta một trận đau điếng, rất có tác dụng uy hϊếp. Có người kia hàm hàm hồ hồ không trả lời được, y quả nhiên đi vòng qua sau lưng nhắm vào sau đầu gối liền cho một cước, khiến người đó tự chân phủ phục xuống đất, cầm thanh gỗ đánh thẳng vào sống lưng. Người là con sâu khốn khổ không đánh không được, đánh không quá ba cái cái gì cũng đều khai ra hết. Gánh hát từ xưa đến nay đều là nơi ngoài vòng pháp luật, nơi sử dụng tư hình, Thương Tế Nhụy bình thường rất ít động thủ, bởi vì khi y động thủ căn bản không biết nặng nhẹ, rất dễ tổn thương nhân mạng.

Đại thánh nghiêng đầu nhỏ giọng nói với người khác: “Ta nói cái gì ấy nhỉ, chính là cái tính khí nóng nảy này của ban chủ chúng ta, rồi sẽ có một ngày không kìm chế nổi!”

Trình Phượng Đài nhìn thấy hai chấm đỏ nhỏ trước ngực kia của Thương Tế Nhụy lắc lư tới lắc lư lui, trong lòng cũng ngượng thay y, gọi y nói: “Sổ sách tôi đối chiếu gần xong hết rồi, Ông chủ Thương mau dỡ hoá trang, mặc quần áo vào, chúng ta tới nói chuyện đứng đắn.”

Thương Tế Nhụy không nói một lời, nhanh chóng dỡ trang sức trên đầu, dùng một miếng xà bông thơm tùy tiện tẩy trang dưới vòi nước lạnh. Y hôm nay thời gian giữ hoá trang quá dài, lại đang tức giận, tẩy trang một chút liền như “lật mặt”, da mặt đỏ bừng như bị nứt nẻ, mặc áo sơ mi tay ngắn vào, quắc mắt dựng lông mày, ôm cánh tay đứng ở sau lưng Trình Phượng Đài, thật giống như một côn đồ hắc bang say rượu chuẩn bị gây hấn.

Trình Phượng Đài khép lại sổ sách, mỉm cười nói với tiên sinh ghi sổ sách: “Sổ sách này không cần xem nữa, vật thật đối chiếu được còn sơ hở đầy rẫy, những thứ kia tiêu tốn trong chi tiêu hàng ngày không nhìn thấy, còn chẳng phải là lão nhân gia ngài nói là xong sao? Ngài là người trong nghề mà!” Thương Tế Nhụy là một hôn quân bẩm sinh, quá khứ các sư huynh sư tỷ nói thế nào y tin thế ấy, bây giờ Trình Phượng Đài quyết định thay y, bây giờ Trình Phượng Đài nói thế nào y tin thế ấy, lập tức lông mày cau lại một cái, liền định tay không đập vỡ bộ xương già này.

Tiên sinh ghi sổ sách cố sức dồn dũng khí, chỉ thiên đạp địa nói: “Ta làm nghề ghi sổ sách cả một đời, nếu như gạt của chủ nhân một phân tiền, ta liền bị thiên lôi đánh!”

Trình Phượng Đài nhìn sư huynh một cái, nói: “Thủy Vân lâu có rất nhiều chủ nhân, chủ nhân ngài nhận là ai?”

Tiên sinh ghi sổ sách cũng không lý luận cùng Trình Phượng Đài, chỉ ra sức nói với Thương Tế Nhụy: “Ông chủ Thương, đỏ miệng răng trắng không bằng không chứng, ta người vào cái tuổi này rồi, không chịu nổi việc oan uổng thế này đâu!” Vừa nói, Thương Tế Nhụy còn chưa có ngồi, ông ta đã lạnh mặt giận dỗi ngồi xuống.

Dựa theo suy nghĩ của Trình Phượng Đài, nếu trong lòng biết rõ là mấy người kia bòn rút tiền, hoặc là bắt bọn họ phun tiền ra, hoặc là cút đi mới phải, lại còn tìm chứng cớ cho bọn họ? Mơ tưởng, coi đây là tòa án sao! Thương Tế Nhụy ở phương diện này là một người thành thật, tư tưởng cũng không đủ lưu manh, muốn phục chúng, muốn nói lý, muốn công bằng, bị tiên sinh ghi sổ sách hỏi một cái liền đứng hình, giương mắt dòm Trình Phượng Đài trợn mắt, tựa như đang giúp tiên sinh ghi sổ sách đòi chứng cớ từ Trình Phượng Đài, khiến Trình Phượng Đài giận điên, quá không ăn ý! Hôm nay nói toạc ra rồi, nếu như không thể mời những sư huynh sư tỷ liên quan đến chuyện này ra cửa miếu, tiếp tục ở lại trong gánh hát, bọn họ đã có ý phản bội, sau này chỉ càng phiền toái hơn. Lê viên nước sâu, vô duyên vô cớ còn bị trách tội, chuyện lần này không khác nào hai mặt thụ địch, nuôi ong tay áo.

Tiểu Lai lúc này đi lên phía trước một bước, mắt nhìn mặt đất nói: “Sổ sách của Thủy Vân lâu, tôi đây cũng ghi một quyển. Là năm đó Ông chủ Ninh trước khi đi Thiên Tân đã dặn dò tôi, ông nói Ông chủ Thương dù có thể không quan tâm đến tiền, nhưng người bên cạnh phải giúp y ghi chép, suy nghĩ. Giao tình là giao tình, việc nào ra việc đấy, có thể không so đo, không thể không phân minh.” Tiểu Lai dừng một chút: “Cũng là đề phòng có vài người vong ân phụ nghĩa, được voi đòi tiên.”

Không biết những lời phía sau này có phải Tiểu Lai tự mình thêm vào hay không, dù sao cũng là mắng vào mặt sư huynh, sư huynh giơ tay lên định đánh Tiểu Lai, bị Tịch Nguyệt Hồng cản lại. Thương Tế Nhụy ra lệnh một tiếng, Tiểu Lai rất nhanh mang từ nhà tới một chồng sổ sách. Trình Phượng Đài vừa xem, vừa vô cùng vui vẻ khen: “Nha đầu giỏi đấy!” Thì ra những sổ sách kia mặc dù ghi rất không chuyên nghiệp, nhưng tựa đề rõ ràng, chữ viết cũng rất thanh tú, bắt đầu từ sáu năm trước, mỗi ngày ra vào đều ghi vào trong, Thương Tế Nhụy cũng không biết Tiểu Lai lại có tấm lòng chịu khó chịu khổ này, cảm thấy có chút cảm động. Chờ Trình Phượng Đài kiểm tra xong sổ sách, dùng sức hít sâu một hơi, trong lòng cũng thật sự nổi giận —— con số quá lớn! Thủy Vân lâu thật đúng là một núi vàng! Nhưng cho dù có là núi vàng cũng không chịu nổi việc bị bòn rút như vậy!

Trình Phượng Đài ngón tay chỉ vào sổ sách: “Ông chủ Thương, em tới xem một chút.”

Thương Tế Nhụy đầu cũng không cúi, nói như lẽ đương nhiên: “Không xem! Xem không hiểu!”

Thu nhập cụ thể của gánh hát không tiện nói to trước mặt nhiều người, Trình Phượng Đài ngoắc cổ Thương Tế Nhụy xuống, thì thầm vào tai y, nói ra con số tổng. Thương Tế Nhụy loại người không có khái niệm đối với con số nghe đến chỗ này cũng không khỏi phải đau lòng, mắng một tiếng, thẳng người lên mà nói: “Các ngươi giỏi lắm! Ở chỗ này Ngu công di sơn phải không!” y vỗ sổ sách một cái: “Còn có ai muốn già mồm?”

Còn có cái gì có thể già mồm chứ ?

Ông chủ Thương rốt cuộc vẫn là Ông chủ Thương, có hào khí như vậy, cũng có ngu khí như vậy, một tay lại nặng nề đập xuống sổ sách, mỗi một cái đều chấn động lòng người: “Khoản tiền này róc thịt các ngươi bán cũng lấp không đầy, được rồi, đều từng là đồng môn, không cần các ngươi trả nữa, nhưng ta cũng sợ các ngươi trộm, đều cút xa xa cho ta!”

Trình Phượng Đài phản ứng rất lớn ra hiệu về phía Thương Tế Nhụy, việc đã đến nước này, có thể vớt vát về bao nhiêu tốt bấy nhiêu, sao có thể cứ như vậy xóa bỏ! Mấy sư huynh sư đệ giở trò mạnh miệng thể diện không bỏ xuống được, mặc dù trong lòng hối hận, nhưng cũng không thể nào dập đầu cầu xin tha thứ, bọn họ còn kỳ vọng đình công tập thể khiến cho Thương Tế Nhụy thiếu người, sau đó nhượng bộ bọn họ, ra hiệu bằng ánh mắt với nhau giả vờ thu thập trang phục và đạo cụ, trước khi đi còn ném lại một câu: “Bọn ta đến chỗ nào mà cũng có thể có cơm ăn, một gánh hát muốn mời đủ từng này người, cũng khó đấy!” Thương Tế Nhụy trừng hai mắt, trong đầu nghĩ không có món dưa leo chẳng lẽ ta lại không làm được một bàn trọn vẹn hay sao! Đám người Nguyên Lan Thập Cửu ở trong chuyện này cũng không sạch sẽ, trên người ai cũng đều có một khoản thiếu hụt kếch xù, nhưng nữ đào kép không thể tìm chỗ đứng dễ dàng như nam đào kép, chỉ đành đứng im ở đó không động đậy.

Trình Phượng Đài đυ.ng đυ.ng Thương Tế Nhụy, lại ghé vào bên tai y nói: “Mấy cái gai nhọn không phục em đã đi rồi, những người còn lại coi như phục tùng, không vội thu thập bọn họ vào hôm nay, trước lạnh nhạt thờ ơ, về nhà chúng ta từ từ thương lượng.”

Mọi người bây giờ thấy Trình Phượng Đài cùng Thương Tế Nhụy thì thầm, trong lòng liền hoảng hốt, không biết tên thư sinh mặt trắng này lại đang đề ra cái chủ ý quỷ quái gì. Lời đồn đãi luôn nói Thương Tế Nhụy là Đát Kỷ làm vong quốc, bọn họ dĩ nhiên biết Thương Tế Nhụy không phải như vậy, nhưng Trình Nhị gia này, thật sự thật sự khó mà nói, dường như tâm tư rất sâu, lời nói bên gối cũng rất có uy lực. Nghĩ lại khi hắn nhàn rỗi ở hậu đài phục vụ trang phục nước non, thường thường cùng các sư huynh sư đệ phạm lỗi đùa giỡn, tặng thuốc lá, mời nhau ăn cơm, chẳng khác gì anh em, kết quả hôm nay chuyện bại lộ một cái, hắn không những không cầu tha thứ giúp bọn họ, còn đổ dầu vào lửa muốn đuổi bọn họ đi. Đây mới là Đát Kỷ thực sự!

Thương Tế Nhụy đối với ý kiến của Trình Phượng Đài, trong nháy mắt liền nghe theo, y đối xử với phụ nữ dẫu sao cũng tương đối khách khí, những người còn lại không muốn đi, đều là ỷ vào tư giao, có công phu nịnh bợ.

Thương Tế Nhụy bực bội hừ ra một tiếng: “Về nhà ngủ! Ngày mai nói sau!”

Trên đường về nhà Thương Tế Nhụy không ngừng than thở: “Số tiền bọn họ gạt mất của em kia đủ nuôi ba người như anh.” Quá khứ y thường dùng trang sức diễn để đo lường tiền tài, hôm nay là dùng Trình Phượng Đài —— những thứ này ở trong lòng y đều là những vật rất đắt tiền. Trình Phượng Đài ở trong đêm tối tập trung tinh thần nhìn chằm chằm mặt đường, đèn đường phía nam thành ngọn tốt ngọn hỏng, chẳng nhờ vả được, hắn lẩm bẩm nói: “Lỗ một khoản tiền lớn như vậy, em lại vì muốn trước mắt thanh tịnh mà thả bọn họ chạy, quá không có lợi rồi! Còn dư lại mấy người không muốn đi, vừa khéo, ép dầu từ trên người bọn họ!”

Thương Tế Nhụy gật gật đầu: “Em phải ký khế ước ba mươi năm với bọn họ!”

Trình Phượng Đài ái chà một tiếng: “Vậy có khác gì khế ước bán thân đâu! Có thể ký lâu như vậy sao?”

Thương Tế Nhụy nói: “Anh liền xem em đi!”

Chuyển qua ngày sau, Thương Tế Nhụy thật sự cùng đám người Nguyên Lan Thập Cửu ký khế ước bán thân. Lần này Thương Tế Nhụy tâm tư sâu hơn, dùng danh nghĩa cá nhân ký khế ước cùng bọn họ, không đề cập tới Thủy Vân lâu. Y hàm hồ bỏ chút lợi ích vào đó, người người chỉ cho là y sơ suất đề phòng, không hề ghi nhớ lòng tốt của y; bỗng nhiên có một ngày khôn khéo, làm đến mức không để ý tình cảm chỉ bàn đến lợi- hại, vô cùng cứng rắn, càng không có ai sẽ cảm kích y hạ thủ lưu tình. Trừ Nguyên Lan Thập Cửu, những nữ đào kép trẻ tuổi còn lại tuyệt không muốn chôn vùi đời người ở trên sân khấu, cảm thấy khế ước này không có gì khác biệt với việc trực tiếp đuổi người, vì vậy lại cùng các sư huynh đệ hôm qua ra đi đi tìm Tưởng Mộng Bình xin chủ ý, bởi vì ở trong trí nhớ của bọn họ, chỉ có Tưởng Mộng Bình có thể chế trụ Thương Tế Nhụy. Tưởng Mộng Bình tới Bắc Bình mấy năm, cũng không thấy bọn họ nhớ cô, đến thăm cô, xảy ra chuyện thì một tổ ong chạy đến nhà cô khóc kể. Tưởng Mộng Bình lúc này mới vừa kiểm tra ra mang thai, cảm xúc vừa khéo rất nhạy cảm, nghe các cô vừa khóc vừa kêu la hình dung Thương Tế Nhụy chẳng khác gì hí bá, bản thân cũng không tránh khỏi tức khóc: “Y quá khứ không phải như vậy, y ở trong ngành này lâu, học xấu, trở nên coi trọng tiền như vậy, một chút tình cảm đều không nghĩ đến!”

Tưởng Mộng Bình không dám giao thiệp cùng Thương Tế Nhụy, chủ ý duy nhất là tìm Phạm Liên, nhờ anh ta thông qua Trình Phượng Đài khuyên một hai, có lẽ chuyện còn có chỗ vãn hồi. Phạm Liên nghe điện thoại, vừa nghe là chuyện xấu như vậy, nhẫn nại than thở nói: “Chị dâu à, một thời thiên tử một thời thần, Thương Tế Nhụy có thể giữ nhóm người phiền phức kia đến bây giờ, đã được coi là trọng tình cảm rồi, em biết mở miệng khuyên từ đâu chứ? Thương Tế Nhụy nếu là người chịu nghe khuyên bảo, ngược lại đã tốt rồi!” Nói cho Tưởng Mộng Bình á khẩu không trả lời được.

Thường Chi Tân tan sở về nhà thấy đầy người trong phòng, tại chỗ nhíu mày hạ lệnh đuổi khách. Anh làm luật sư, rất dễ dàng tìm ra chỗ sơ hở trong lời nói của người khác, nói với Tưởng Mộng Bình: “Thương Tế Nhụy mặc dù không phải là người hay ho gì, mấy người này cũng tuyệt không phải hiền lành. Thương Tế Nhụy điên rồi hay sao? Đuổi hết người đi tự hủy trường thành? Số tiền bọn họ động vào khẳng định không phải một con số nhỏ, vơ vét quá nhiều của Thương Tế Nhụy, chúng ta không nên chen miệng vào chuyện này.” Tưởng Mộng Bình bên trong bên ngoài đều không có được sự ủng hộ, ngoại trừ than phiền cùng Phạm Kim Linh, cũng không còn cách nào khác.

Thủy Vân lâu lúc này mười phần người đi bốn phần, bọn họ chẳng những đi, còn cuốn gói cả trang phục trang sức diễn của mình đi theo, còn phân một nhóm ba đường diễn viên chính cùng diễn viên quần chúng, tại chỗ tổ chức một gánh hát chạy đi Trường Sa kiếm sống. Thương Tế Nhụy bây giờ không có tâm lực dây dưa những chuyện vụn vặt này cùng bọn họ, chỉ cầu bọn họ ân đoạn nghĩa tuyệt, mau rời đi khuất mắt. Thời gian đó Thương Tế Nhụy tiền không tiện tay, ngay cả trang phục và đạo cụ nhân viên cũng không đủ dùng, ba ngày hai lần phải mượn người mượn vật từ Cầm Ngôn Xã của Nữu Bạch Văn. Nữu Bạch Văn nghe nói Thủy Vân lâu trong một đêm phát sinh biến cố, cũng là cả kinh không ngừng lắc đầu, liên tục nói chàng Thương lỗ mãng. Ông ta tính tình ôn hoà khôn khéo, rất không hiểu sảng khoái ân cừu của Thương Tế Nhụy.

Ngày hôm đó diễn viên quần chúng lộn trên sàn diễn tạm thời bị bệnh không đủ dùng, phải mượn Cầm Ngôn Xã, một đi một về cũng không kịp. Trước kia hậu đài người rảnh rỗi nhiều, tùy tiện túm một cái là có thể lấp chỗ, bây giờ ngay cả con chó cũng bị tận dụng hết mức, thật sự là đào không ra người rảnh rỗi. Sở Quỳnh Hoa ở đó hoá trang hí, đám nhóc đào kép Chu Hương Vân vóc người không đủ dùng, hoá trang làm sĩ binh không hợp, không đủ uy vũ. Lê Xảo Tùng ngược lại nhàn rỗi, Thương Tế Nhụy không dám mở miệng nhờ anh ta, tính tình anh ta đã cục cằn không nói không rằng, chọc tới có thể dùng cung đàn cắt đầu Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy suy nghĩ linh quang chợt hiện, vọt tới hậu đài hỏi: “Nhị gia đâu rồi?”

Thập Cửu dùng một đầu ngón tay suỵt ở ngoài miệng, xua xua tay với Thương Tế Nhụy, lại chỉ ngón tay vào một xó xỉnh. Trình Phượng Đài vểnh mông, trong tay giơ bật lửa, ở đó tìm Đại tướng quân Đầu Sắt: “Tiểu Chu Tử! Tủ nâng cao chút nữa, ta nghe nó kêu rồi!”

Thương Tế Nhụy không để ý con mắt đám đông trừng trừng, hướng Trình Phượng Đài liền nhào người lên, coi Trình Phượng Đài như ngựa cưỡi: “Nhị gia, Nhị gia, anh giúp em một tay đi! Em sắp chết rồi!”

Trình Phượng Đài bốn móng chạm đất không chịu nổi gánh nặng, khó khăn nói: “Em mau đứng lên, nhanh, nếu không tôi sắp chết rồi!” Thương Tế Nhụy đã hoá trang rồi, Trình Phượng Đài biết y trước hí sau hí đều phải mang chút bóng dáng trong hí, phỏng đoán nói: “Chẳng lẽ Ông chủ Thương hôm nay diễn Võ Tòng?” Quay đầu nhìn lại, là trang phục Triệu Vân.

Thương Tế Nhụy không những không đứng lên, còn dùng động tác tay Triệu Vân cứu chủ ôm đứa bé sơ sinh trong ngực siết cổ Trình Phượng Đài: “Nhị gia! Anh hứa với em trước! Nếu không em cứ như vậy!”

Trình Phượng Đài không chịu nổi uy hϊếp đến tính mạng, không ngừng đồng ý lia lịa. Thương Tế Nhụy kéo hắn lên, ấn vào trước bàn hóa trang một cái, chỉ huy thợ trang điểm hoá trang cho hắn. Trình Phượng Đài cuống đến độ kêu như heo sắp bị cắt tiết: “Ông chủ Thương, không chơi như vậy! Đừng! Đừng cởϊ qυầи áo tôi!”

Thương Tế Nhụy cũng không muốn người khác đυ.ng vào đồ ăn của mình, nói: “Các ngươi chỉ cần để ý hoá trang cho hắn là được rồi, tôi thay quần áo cho hắn.”

Trình Phượng Đài cả giận nói: “Em cũng đừng động tôi!”

Thương Tế Nhụy hai đầu ngón tay nắm lấy mũi của Trình Phượng Đài, hung dữ nói: “Thế nào! Phối hợp hí với tôi ủy khuất anh sao? Bao nhiêu ông lớn từng làm thủ hạ cho tôi rồi! Rượu mời không uống thích uống rượu phạt, đánh gãy chân anh có tin hay không!”

Trình Phượng Đài gạt tay y ra: “Tôi nếu như lên sân khấu, Ông chủ Thương thưởng gì cho tôi?”

Thương Tế Nhụy nói: “Đi theo tôi ăn thơm uống cay, còn muốn thưởng gì! Cho anh tiền lì xì sao?”

Trình Phượng Đài cười nói: “Chờ chốc nữa xuống sân khấu rồi, Ông chủ Thương giúp tôi bắt dế chơi.”

Thương Tế Nhụy cao giọng: “Xem chút tiền đồ này của anh này!”

Hậu đài đám đào kép nhìn hai người bọn họ, không nhịn được cười ngả cười nghiêng, Sở Quỳnh Hoa từ trước tới giờ vẫn luôn ưu sầu, nhìn thấy hai kẻ dở hơi này, cũng khẽ cong môi lộ một nụ cười. Nguyên Lan vui vẻ nước mắt đều chảy ra, lấy khăn tay đè khóe mắt nói: “Chỉ với sự thú vị này của ban chủ chúng ta, tôi cũng không nguyện ý đi!”

Thương Tế Nhụy tự mình thay trang phục hí cho Trình Phượng Đài, lúc bọn họ hai người lên giường làm chuyện xấu, Thương Tế Nhụy cho tới bây giờ chưa từng tháo nút áo cho Trình Phượng Đài, hôm nay cởi, mới gọi là chân nhân bất lộ tướng. Tay phất một cái, một hàng nút áo mở tung. Trình Phượng Đài phanh ngực trầm mặc, nheo mắt lại quan sát Thương Tế Nhụy: “Ngón bản lãnh này của Ông chủ Thương thật có công phu, có thể thấy luyện không ít!” Thương Tế Nhụy nghe được ý của hắn trong lời nói, cố ý muốn chọc giận hắn: “Tất nhiên rồi! Hạ luyện tam phục, đông luyện tam cửu (1), không một ngày nghỉ ngơi!” Trình Phượng Đài lập tức muốn gài nút áo lại, Thương Tế Nhụy đè tay hắn lại, cười nói: “Lúc này anh thuận ý em, từ nay về sau em chỉ cùng một mình anh luyện.” Trình Phượng Đài không khỏi cười. Mọi người cũng đều ồn ào lên: “Ban chủ chớ không biết thẹn thùng! Ngay trước mặt chúng tôi đấy!”

Mô tả người chăm chỉ luyện tập trong thời gian lạnh nhất và nóng nhất trong năm.

Trình Phượng Đài bởi vì dáng dấp mắt to mày rậm, quá khứ ở trong đại học từng có nhiều kinh nghiệm biểu diễn trên sân khấu, không sợ sân khấu, nhưng kịch nói cùng Kinh hí hoàn toàn khác nhau, mặc dù hắn mấy năm này nhìn nhiều cũng biết rồi, nhưng thực sự lên sân khấu, trong lòng một chút tự tin cũng không có. Thương Tế Nhụy trước khi lên sân khấu dạy nhiều lần, nói: “Điều quan trọng nhất chỉ có một, vũ khí trong tay tuyệt đối đừng để rơi xuống đất.” Nói khiến Trình Phượng Đài rất căng thẳng, cầm trường mâu vững vàng, nói: “Không được, em không nói tôi còn không cảm thấy, em vừa nói tôi liền cứ cảm thấy không cầm được. Hay là bôi cho tôi chút keo cao su dính vào lòng bàn tay đi!” May sao sau khi lên sân khấu, ngoài trừ tư thái cứng ngắc một chút, những thứ khác ngược lại không có sai sót gì lớn. Thủy Vân lâu người toàn hậu đài đều chạy đi phía sau màn nhìn, vừa nhìn vừa chỉ chỉ trỏ trỏ cười đùa. Thập Cửu nhẹ nhàng nói một câu: “Ta biết ban chủ tại sao nhất quyết muốn để Nhị gia lên sân khấu rồi!” Mọi người không hiểu, Thập Cửu chỉ Trình Phượng Đài cười nói: “Đây không phải là một Tề vương gia sống sờ sờ sao?” Tề vương gia năm đó có một sở thích quái lạ thế này, chuyên thích chạy vai quần chúng trong hí của Ninh Cửu Lang, hoá trang thái giám kêu một câu “Nương nương phượng giá tới”, xong rồi tiếp tục trở về hậu đài hút thuốc của ông ta. Đây cũng là một trong những kỳ cảnh năm đó của lê viên. Mọi người trải qua một sự liên hệ như vậy, rối rít bừng tỉnh hiểu ra, khen một tiếng ban chủ hảo tâm cơ.

Trình Phượng Đài lên sân khấu, chân đều như nhũn ra, hắn không sợ bị người ta nhận ra hoặc là diễn hỏng bị chê cười, hắn chỉ cần chịu lên sân khấu, đó đã là một đoạn giai thoại. Trình Phượng Đài chỉ sợ vũ khí trong tay rớt, hoặc là đi nhầm bước chân, hỏng hí của Thương Tế Nhụy hí, hồi sau xuống sân khấu bị Thương Tế Nhụy đuổi theo đánh. Đánh cũng không phải chưa từng đánh, nhưng ngay trước mặt tất cả mọi người động tay, vậy coi như mất hết thể diện! Hắn vừa xuống sân khấu, tự mình cảm thấy không tệ, trước tự nổ tự khen: “Thế nào, Ông chủ Thương, tôi cái này gọi là gần vàng tựa như vàng gần ngọc tựa như ngọc, ở cùng em lâu, dính tiên khí rồi, chẳng kém gì diễn viên quần chúng chuyên nghiệp!”

Thương Tế Nhụy không nhịn được qua loa lấy lệ với hắn: “Anh được lắm được lắm, anh có bản lãnh nhất!”

Bên cạnh tự có đám người Dương Bảo Lê nịnh nọt Trình Phượng Đài như một cành hoa. Đắc ý, Trình Phượng Đài lại nói: “Không là người một nhà không vào cùng một nhà cửa, trải qua lần lên sân khấu này, tôi cảm thấy mình giống như là kiếm cơm vào nghề này vậy. Sau này thiếu người, em cứ tìm tôi, hả?”

Thương Tế Nhụy lại qua loa lấy lệ nói: “Tìm anh tìm anh, anh vua diễn viên quần chúng.”

Trình Phượng Đài xoay người đứng ở trước mặt Thương Tế Nhụy, giang tay ra đầu ngẩng lên, làm ra một tư thế Giê Su chịu nạn. Thương Tế Nhụy không hiểu. Trình Phượng Đài nói: “Giúp tôi thay quần áo!” Thương Tế Nhụy cười lạnh một tiếng, chỉ Dương Bảo Lê: “Các ngươi, lột hắn.” Trình Phượng Đài sao có thể để cho bọn họ thϊếp thân phục vụ, thở dài nói: “Ông chủ Thương thật bạc tình, mỗi lần đều như vậy, trước khi dùng người nói ngon nói ngọt, dùng xong rồi vừa xoay đầu, liền trở mặt không nhận.”

Có nam đào kép bắt được chủ đề đùa tục tĩu: “Ồ! Thì ra từ trước tới nay, đều là ban chủ chúng tôi dùng Nhị gia à, tôi còn tưởng rằng… Không nói nữa không nói nữa, ha ha ha!”

Trình Phượng Đài cùng đám chân đất kết đội đi hàng đã quen, hoà hợp gắn bó với hạng hạ cửu lưu, lời tục tĩu gì chưa từng nghe qua, không chút kiêng kỵ phụ họa nói: “Bây giờ các ngươi biết nỗi khổ của ta rồi chứ?”

Mọi người đều gật đầu: “Biết rồi.”

Thương Tế Nhụy dù sao cũng là một người cố chấp, coi trọng chữ tín, nói tìm dế cho Trình Phượng Đài là phải tìm dế cho hắn, trang phục và trang sức diễn vừa cởi, thay thành y vểnh mông ở dưới đáy tủ mò bụi. Đại tướng quân Đầu sắt xuất quỷ nhập thần, hồi lâu mới kêu một chút, hậu đài nín thở ngưng thần sợ doạ nó chạy mất. Thân thủ của Thương Tế Nhụy đặt ở trong chuyện bắt dế này, vậy thì thật là anh hùng không có đất dụng võ, ai bảo y là gấu mù chứ? Trải qua mấy lần, dế vẫn cứ là thấy được bắt không được, chọc tức kẻ vốn đã nóng tính. Con gấu mù trán đầy mồ hôi, một nửa là nóng, một nửa là hận. Trình Phượng Đài cuối cùng cũng đau lòng, nói: “Thôi bỏ đi bỏ đi, tôi không cần nữa, chỉ là trông có vẻ hay ho thôi.”

Thương Tế Nhụy rạp trên đất dạo khắp thế giới, thở phì phò nói: “Không được! Em thế nào cũng phải bắt lấy nó… Ném vào trong hố xí!”

Có một lần như vậy, Thương Tế Nhụy ra tay một cái, tựa như sắp bắt được con dế rồi. Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, Phạm Liên đẩy cửa một cái, lớn tiếng ngạc nhiên nói: “Tế Nhụy! Hôm nay một diễn viên quần chúng của Cam Lộ Tự dáng dấp thật giống anh rể tôi! Mau gọi ra tôi gặp một chút!”

Râu dế chợt run lên nhảy một cái, chạy mất, khiến Thương Tế Nhụy tức phát khóc.