Dịch: Phong Bụi
Từ sau khi đầu gối bị thương, tổ Thương Tế Nhụy có hơn nửa tháng không đi đốc hí cũng không diễn hí, đám đào kép trong gánh hát không nói y là bởi vì bị thương, đều nói y là bị sắc làm mờ lý trí, muốn học Đường Minh Hoàng “từ đây quân vương không còn lên triều sớm”. Đem so Thương Tế Nhụy với Đường Minh Hoàng, thân phận ngược lại cũng rất thích hợp.
Ngày hôm đó vào nửa đêm, Thương Tế Nhụy đi tới Thủy Vân lâu, y đến lúc này chẳng khác gì khách, mọi người rối rít chào hỏi y. Thương Tế Nhụy gật gật đầu dò xét một lần công việc trong ngoài, đứng ở phía sau màn nghe hí một hồi, phát giác Thủy Vân lâu không có y, vẫn hoạt động như thường, thật khiến người ta cảm thấy mất mác. Y đang xem hí, đám đào kép đang nhìn y, cùng đánh mắt nhìn nhau nói y gầy, vụn râu dưới cằm cũng không cạo sạch, lôi thôi lếch thếch, hẳn là bị Trình Nhị gia chơi dữ quá. Đoán chừng bị thương ở chân cũng chỉ là mượn cớ, căn bản là tổn thương thận, sụp trung khí. Bọn họ ngay trước mặt nhỏ giọng nghị luận Thương Tế Nhụy như vậy, Thương Tế Nhụy vừa quay đầu lại, bọn họ liền không cất tiếng nữa.
Thương Tế Nhụy không thèm để ý những lời ong tiếng ve hạ lưu này, kiểm đếm một lượt người trong hậu đài, từ Sở Quỳnh Hoa đến Chu Hương Vân, Dương Bảo Lê, cùng với mấy nữ đào kép, tóm lại hình dáng tướng mạo đoan chính, bao gồm Lê Xảo Tùng cũng bị y chỉ đích danh lưu lại: “Những người khác tẩy trang xong rồi liền nhường chỗ một chút, ta muốn họp.” Mấy sư huynh ở trong gánh hát lời nói rất có trọng lượng, không khỏi muốn hỏi: “Điểm danh riêng họp? Vì chuyện gì? Chúng ta cũng lưu lại giúp ban chủ xem xét kỹ một chút!” Thương Tế Nhụy nhìn nhìn mấy sư huynh sư đệ vai tịnh, lão sinh, mặt mũi dáng dấp thô kệch to mập chẳng khác gì cá mè hoa, lập tức lắc lắc đầu: “Không cần, các sư huynh mau về đi, ta chỉ nói mấy câu, Nhị gia còn đang chờ ta ở bên ngoài.” Trong đầu nghĩ mấy câu ta chuẩn bị nói này, nói cho các ngươi nghe cũng uổng phí! Chỉ bắt gặp ác bá ức hϊếp tiểu đán, chưa từng thấy cưỡиɠ ɧϊếp mặt hoa bao giờ!
Thương Tế Nhụy triệu tập tất cả đào kép trẻ tuổi xinh đẹp trong gánh hát, cảnh sắc toàn bộ hậu đài nhất thời liền không giống trước, vô cớ trở nên thanh tân tú lệ hơn, giống như có một dòng nước trong trẻo chảy róc rách trong không khí, khiến người ta tai rõ mắt sáng, sự mát mẻ ập vào mặt. Đám tiểu bối như Chu Hương Vân ở bên cạnh xuôi tay đứng chờ nghe, Nguyên Lan điểm một điếu thuốc lá hút, Sở Quỳnh Hoa lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi chải tóc giả của mình, biểu cảm hết sức lãnh đạm.
Thương Tế Nhụy đối diện với đám mỹ nhân này, một chút cảm xúc thương hương tiếc ngọc cũng không có, nói thẳng: “Ban chủ ta ấy à bây giờ đã là có người gia thất, sau này nợ tình nợ sắc nợ ân tình mỗi người các ngươi gây ra, mỗi người các ngươi tự nghĩ biện pháp xử trí, là tốt hay xấu ta cũng sẽ không hỏi tới nữa —— chuyện này vốn cũng không phải trách nhiệm của ta.”
Sở Quỳnh Hoa sắc mặt khựng lại một chút, vẫn chải tóc giả như cũ. Chu Hương Vân trong lòng biết lời này hơn phân nửa do cậu mà ra, căng thẳng ngẩng đầu lên, trong hai mắt đều là sợ hãi. Nhưng đối với một số đào kép mà nói, đây có thể coi là đúng như mong muốn rồi. Bởi vì ở trong rất nhiều gánh hát khác, ban chủ thường thường kiêm nhiệm tác dụng dắt mối, chẳng những huơ tay múa chân đối với cuộc sống riêng của đám đào kép, còn muốn kiếm chác lợi ích từ giữa đào kép với tình nhân! Thập Cửu cười nói: “Loại chuyện này, chúng tôi sao cũng được, nếu như không có cách nào né tránh mấy kẻ vô lại này, cũng ăn sao nổi chén cơm này. Ban chủ ngược lại nên dạy bọn nhỏ một chút, cậu nhìn Tiểu Chu Tử đáng thương kìa.”
Dựa vào lương tâm mà nói, bản thân Thương Tế Nhụy đối với phương diện này cũng tương đối mù tịt. Y là chiếm lợi thế của thế gia lê viên, từ khi mới bắt đầu đã có giá trị, có mặt mũi, qua lại chốn thượng lưu, bị cưỡng ép hát hí tiếp rượu có, bị cưỡng ép bán da thịt thật đúng là ít. Y là tự trong lòng thích chơi cùng đám lão gia thái thái tụng y, ngược lại không thể hiểu được tại sao Chu Hương Vân bọn họ phải kiểu cách kêu cha gọi mẹ. Giường của trai độc thân, bừa bãi thì cũng cứ bừa bãi đi, vẫn tốt hơn là tìm kỹ nữ chứ? —— An bối lặc dáng dấp lại không khó coi!
Thương Tế Nhụy mím môi trầm ngâm một hồi, ánh mắt quét qua một cái dao của thợ may. Y cầm dao ra sức ném về phía bàn uống trà một cái, khiến tất cả mọi người giật nảy mình, chỉ thấy mũi dao găm vào mặt bàn sâu mấy tấc: “Nếu thực sự không muốn, hoặc là đừng hát hí nữa, làm nghề nào chẳng ăn được miếng cơm sạch sẽ? Hoặc là liền học trinh tiết liệt phụ trong hí, cầm dao đâm chết thứ lưu manh. Đến lúc đó, có thể bỏ tiền cứu các ngươi, ta táng gia bại sản cũng cứu. Nếu như cứu không thành, cũng là mệnh của các ngươi rồi. Tóm lại đừng tìm ta ra mặt nữa!”
Sở Quỳnh Hoa một đôi mắt đẹp liếc ngang Thương Tế Nhụy một cái. Chu Hương Vân thấy mình một chút hy vọng cuối cùng cũng không có, vẻ mặt lập tức vô vọng. Lê Xảo Tùng nghe không quen những lời hồ ngôn loạn ngữ này, rất không nể mặt đứng dậy bỏ đi. Còn lại đám mỹ nhân vô cùng có thể bị cưỡng.hϊếp thật là không biết nói gì cho tốt, khô khốc cười với y. Có một tiểu sư đệ đóng võ sinh vô cùng tán đồng lời này, vòng tay qua cổ Tịch Nguyệt Hồng cười nói: “Điều đó là đương nhiên rồi! Sư huynh nói lời giữ lời ngàn vạn lần đừng nhúng tay nhé! Sau này còn có kẻ tới hậu đài chặn ta, ta liền kéo vào trong hẻm đánh chết bọn chúng!” Thương Tế Nhụy thấy bọn họ đều là dáng vẻ thật lòng phục, tự mình gật gật đầu, lại chỉ mấy đào kép: “Cuối tuần này cùng ta đi hát tại gia, có lợi ích cho các ngươi.”
Trình Phượng Đài chờ ở trong xe lâu, gục trên tay lái ngủ gà ngủ gật. Nếu là ngày thường, đây chính là thời điểm cuộc sống ban đêm của hắn bắt đầu, không có lý nào lại buồn ngủ, than phiền với Thương Tế Nhụy: “Đứa trẻ quá ồn, nửa đêm ba giờ khóc một lần, nửa đêm năm giờ khóc lần nữa.” Thương Tế Nhụy kinh ngạc nói: “Đứa trẻ khóc ban đêm sao? Không nghe thấy gì!” Trình Phượng Đài xì một tiếng: “Em ngủ sét đánh cũng không tỉnh, có thể nghe thấy cái gì?”
Nhưng cách một đêm, Thương Tế Nhụy trước khi ngủ ăn nhiều dưa hấu buồn tiểu tỉnh giấc, quả nhiên nghe thấy Phượng Ất đang khóc. Trình Phượng Đài trong giấc ngủ không thoải mái trở mình, nhíu nhíu mày, Thương Tế Nhụy thức dậy đi tiểu xong, Phượng Ất vẫn còn ở đó khóc, y liền chạy đến trong phòng bà vυ" hung thần ác sát chỉ Phượng Ất một cái, nói: “Có biết trông trẻ con không hả! Đừng để cho nó khóc nữa!”
Ngày nóng mặc ít vải, lại phải sẵn sàng cho đứa trẻ bú, bà vυ" mặc áo quần mỏng phanh vạt áo, lộ ra một khoảng ngực nhỏ, thấy Thương Tế Nhụy vội vàng cài nút áo cũng không kịp, mặt đỏ lên nói: “Ông chủ Thương, trẻ con chính là như vậy, không cấm được nó khóc!”
Bởi vì tối lửa tắt đèn, Thương Tế Nhụy một con gấu mù cũng nhìn không rõ bà vυ" đang ngượng ngùng cái gì, lại hung dữ nhìn chòng chọc cô ta, đi tới trước nôi, bốp vỗ trước mặt Phượng Ất một cái vang dội: “Đừng khóc nữa! Khóc nữa liền ăn đòn!”
Phượng Ất có lẽ là hϊếp yếu sợ mạnh bẩm sinh, nghe tiếng vỗ tay này, sợ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu một cái giật mình, mờ mịt mở to mắt nhìn chung quanh, thật sự không khóc nữa. Thương Tế Nhụy trong đầu nghĩ ta một gánh hát còn có thể quản được, còn quản không nổi một đứa trẻ còn hôi sữa như mi sao? Coi như mi thức thời! Khoe khoang với bà vυ": “Nhìn thấy chưa? Thế này không phải liền dừng khóc rồi sao? Cứ học thế mà làm!” Bà vυ" gật đầu lia lịa bảo vâng, trong đầu nghĩ y nếu lại ghé qua mấy chuyến nữa, đứa trẻ nhất định phải bị doạ sợ ra bệnh thần kinh mất.
Trên người ông chủ hát hí bọn họ luôn là thường xuyên ngã, diễn bị thương, Thủy Vân lâu liền mướn lâu dài một thầy xoa bóp. Thương Tế Nhụy biết hát tại gia phải đứng lâu, trước một ngày liền bảo Trình Phượng Đài lái xe mời thầy xoa bóp tới đấm bóp chân. Thầy xoa bóp nắn bóp đầu gối Thương Tế Nhụy, liền nói: “Ông chủ Thương chỗ này chắc hẳn từng bị thương.” Trình Phượng Đài quan tâm hỏi: “Vậy sao? Bị thương lúc nào?” Thương Tế Nhụy xem thường nói: “Em cả người trên dưới chẳng có chỗ nào hoàn chỉnh, sao nhớ rõ được chứ!” Trình Phượng Đài mặt đầy biểu cảm bị đau, Thương Tế Nhụy quay đầu qua để an ủi hắn: “Em ngày thường một chút cảm giác cũng không có, trời lạnh trời mưa cũng không đau, không sao hết.” Thầy xoa bóp nói: “Ông chủ Thương bây giờ trẻ tuổi, khoẻ mạnh, đến khi lớn tuổi liền biết đau.” Trình Phượng Đài gật đầu: “Sau này ít hát hí đánh võ thôi.” Xoa bóp đầu gối xong, thuận tiện xoa bóp chân cho Thương Tế Nhụy, một ngón tay của thầy xoa bóp ấn xuống, Thương Tế Nhụy không phòng bị, vừa đau vừa tê dại, gào một tiếng. Thầy xoa bóp liền cười không nói, hồi lâu mới từ từ nói: “Ông chủ Thương, lão già tôi nói lời này không sợ xấu hổ, ngài nếu như chịu nghe tôi, tự mình quay vào tường ngủ mấy đêm, đầu gối không cần xoa bóp châm cứu cũng tự khỏi.”
Thương Tế Nhụy chẳng nghe hiểu ý trong lời của ông thầy chút nào: “Quay vào tường ngủ có thể trị lành đầu gối? Đây là cái lý lẽ gì vậy?”
Thầy xoa bóp cũng không giải thích, mặt cười tủm tỉm trầm mặc, Thương Tế Nhụy ngu lại hỏi tới mấy lần: “Nhưng mà tôi bây giờ ngủ giường tây không dựa tường! Phải làm sao? Tôi đi đâu tìm tường chứ?” Thầy xoa bóp cười sâu hơn, nếp nhăn trên mặt càng thêm nhiều, hiển nhiên bị Thương Tế Nhụy chọc cho không nhẹ. Trình Phượng Đài cũng buồn cười.
Đêm đó Thương Tế Nhụy lại muốn sờ soạng Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài cầm hai tay y đẩy ra sau lưng, cười nói: “Ông chủ Thương không muốn đầu gối nhanh khỏi sao?” Nhìn y vẻ mặt vẫn u mê, liền giải thích lời mà ban ngày thầy xoa bóp nói cho Thương Tế Nhụy nghe, Thương Tế Nhụy bừng tỉnh hiểu ra: “Nghe người nói chuyện quá hao tâm tổn trí, có gì không thể nói rõ chứ ?” Thật ra thì lời này đã đủ rõ ràng rồi, y lại không nói là mình ngu.
Trình Phượng Đài không nhịn được cười nói: “Quá khứ tôi không ở bên cạnh Ông chủ Thương, Ông chủ Thương không biết đã phải chịu bao nhiêu tiếng lóng nghe không hiểu, đứa trẻ đáng thương, có điều chúng ta cũng không cần đau lòng, nghe không hiểu coi như ông ta nói vớ vẩn là được rồi.”
Thương Tế Nhụy hồi tưởng lại một chút, đúng là từng có rất nhiều lần, sau khi y trả lời hoặc là đặt câu hỏi, mọi người liền lộ ra nụ cười cổ quái thần bí khó lường, bây giờ nhìn lại, đều là nhạo báng. Thương Tế Nhụy rầu rĩ vò vò đầu, xoay người vào tường ngủ. Hai người hiếm thấy thanh tĩnh ngủ một đêm, trời mới vừa sáng, Phạm Liên liền tới gõ cửa. Vυ" Triệu và ông em vợ vốn đã là là người quen, để anh ta vào nhà ăn điểm tâm, để mặc anh ta chạy vào phòng bà vυ" ngắm Phượng Ất. Đến khi nghe trong phòng ngủ có chút động tĩnh, vυ" Triệu cách cửa nhẹ nhàng nói: “Nhị gia, Phạm Nhị gia tới.” Bên trong ừ một tiếng.
Trình Phượng Đài mơ mơ hồ hồ hỏi Thương Tế Nhụy: “Ngày mai mới hát tại gia, nó hôm nay tới làm gì?”
Thương Tế Nhụy lật người lại móc đến một thanh sô cô la giấu đầu giường, qua loa lột giấy bạc, mắt vẫn nhắm chặt, miệng đã ăn rồi, vừa nói: “Anh ta cũng chuẩn bị lộ giọng một chút, mời em chỉ điểm.”
Trình Phượng Đài không để bụng, định để cho anh ta muốn chờ bao lâu thì chờ, ngáp to một cái ngủ tiếp, bỗng nhiên nghĩ một chút cảm thấy có chỗ không đúng, nhảy cỡn lên xỏ dép liền xuống giường: “Tên khốn kiếp này nhất định là kiếm cớ tới nhìn đứa trẻ!” Quả nhiên từ trong phòng bà vυ" bắt được Phạm (nhân). Phạm Liên chưa thỏa mãn một bước ba quay đầu, Trình Phượng Đài giống như quát chó đuổi anh ta ra ngoài. Nhưng là Phạm Liên yêu con quả thực quá sâu, lại cố to gan, túm chặt hai tay Trình Phượng Đài bưng ở trước ngực, cầu khẩn nói: “Anh rể! Cho em nhìn nó thêm một chút! Chỉ một chút thôi!” Trình Phượng Đài giận đến mắng to: “Mau cút!”
Thương Tế Nhụy chậm rãi gặm sô cô la, ở sau lưng Phạm Liên đặt tay lên bả vai anh ta: “Anh mau buông Nhị gia ra, chớ đợi đến lúc tôi động thủ.”
Phạm Liên trong lòng run rẩy, buông Trình Phượng Đài thất thểu đi xuống lầu. Trình Phượng Đài vẫn đuổi ở phía sau mắng: “Nhìn cái tướng vô lại của cậu kìa! Cũng xứng là gia chủ của Phạm gia bảo sao! Ban đầu nói với tôi thế nào? Bây giờ đổi ý, còn là đàn ông sao? Nếu đã yêu thích Phượng Ất như vậy, tôi hôm nay liền trả nó lại cho cậu, cậu mang về đi!”
Phạm Liên lập tức ưỡn mặt xin tha: “Em là cậu ruột của nó mà phải không ? Cậu nhìn cháu gái ngoại một chút cũng không được sao?”
Trình Phượng Đài cả giận nói: “Không được!”
Thương Tế Nhụy ở phía sau tiếp một câu: “Trừ phi đưa tiền!”
Trình Phượng Đài cùng Phạm Liên đồng loạt quay đầu nhìn về phía Thương Tế Nhụy. Trình Phượng Đài cùng Thương Tế Nhụy quen biết bốn năm, Phạm Liên thì sớm hơn, bọn họ từ trước tới giờ đều không biết Thương Tế Nhụy lại là một người mê tiền, hơn nữa chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi hết lần này đến lần khác lừa gạt tiền của người ta.
Phạm Liên cảm thấy đây là một chủ ý hay: “Vậy dễ thôi! Một lần nhìn phong một bao lì xì!”
Thương Tế Nhụy đưa ra mức giá: “Ít hơn tám trăm không cần!”
Trình Phượng Đài trừng mắt với Thương Tế Nhụy: “Không cho phép lắm mồm!” Hắn đi uống cà phê ăn bánh mì, Phạm Liên tiến tới bên người Thương Tế Nhụy, lấy một loại thần thái biết rõ nội tình, lặng lẽ cười nói: “Tế Nhuỵ, thế nào, Đại thiếu gia bến Thượng Hải không dễ nuôi phải không?”
Thương Tế Nhụy lườm anh ta một cái: “Cần anh lắm mồm à!”
Phạm Liên bỏ ra số tiền lớn mời Thương Tế Nhụy tới, không ngờ ngày hôm sau hát tại gia, nhân vật chính ngược lại không phải là Thương Tế Nhụy. Mà là một trong những ân sư của Thương Tế Nhụy, côn khúc danh linh Diêu Hi Phù từ Tứ Xuyên đã tới Bắc Bình. Thương Tế Nhụy vừa mang Trình Phượng Đài đến hội quán, đã nhìn thấy cô người mặc sườn xám gấm màu đỏ tím ánh vàng lóa mắt đang xã giao với đồng nghiệp, cô mặc dù là đang quay lưng lại, nhưng chỉ nghe giọng nói, Thương Tế Nhụy cũng có thể nhận ra đây là người nào, đầu tiên trong lòng còn không quá dám tin, bởi vì từ trước tới nay nữ linh làm vợ bé rồi, đối với nghiệp cũ luôn có một loại kiêng kỵ, hận không thể chặt đứt quan hệ với lê viên, tuyệt không quay đầu lại, hơn nữa Tứ Xuyên đường xá lại trắc trở… Cho đến khi Nữu Bạch Văn chạy đến một loạt tiếng nghênh đón y nói: “Ông chủ Thương tới rồi! Ông chủ Thương nhìn xem đây là ai nào!”
Diêu Hi Phù mười mấy tuổi liền từ Tô Châu tới Bắc Bình, hôm nay giống như về nhà mẹ đẻ vậy, tại nơi này không có ai là cô không quen biết. Cô đã đi tới nơi này từ sớm, cùng những người bạn cũ nói chuyện thật lâu, lúc này thấy Thương Tế Nhụy, cũng hết sức ngạc nhiên mừng rỡ: “Tế Nhuỵ! Đã lớn như vậy rồi! Thành một chàng trai đẹp trai văn nhã rồi nha!” Vừa thân thiết nhiệt tình kéo tay Thương Tế Nhụy, còn nói: “Còn ở tại ngõ La Cổ nam chứ? Ta từ tối hôm qua đã đến nơi rồi, còn định đi tìm ngươi, kết quả nhào hụt!”
Mọi người tại đây đều biết chuyện Thương Tế Nhụy cùng Trình Phượng Đài ở chung, lúc này trên mặt đều có vẻ mặt mập mờ. Thương Tế Nhụy cười nói: “Diêu sư phụ trở về Bắc Bình sao không sớm nói với con! Con còn làm tiệc đón tiếp!”
Diêu Hi Phù nói: “Viết thư rồi! Kết quả tiểu thư nhà chúng ta tính khí nóng nảy, nhất định phải ngồi máy bay, máy bay nhanh thì nhanh thật, nhưng lắc lư khiến ta phát ói! Đây chẳng phải là người đến còn nhanh hơn thư hay sao!” Diêu Hi Phù vừa nói vừa nhìn về một phía khác, bàn bên kia đã có một tiểu thư quần áo kiểu Tây đang ngồi uống trà từ lâu, ánh mắt mọi người đều nhìn theo, tiểu thư quần áo kiểu Tây gật gật đầu với bọn họ, dường như có chút lạnh đạm. Diêu Hi Phù chau chau mũi nói: “Tiểu nha đầu vừa mới từ nước Đức trở về, tiếng Trung cũng nói không lưu loát, tính tình cổ quái lắm!” Diêu Hi Phù gả cho một vọng tộc họ Dương nổi danh Tứ Xuyên, đây chắc hẳn là con gái riêng của chồng cô, nhìn chỉ nhỏ hơn cô không quá mười tuổi, dĩ nhiên loại chuyện này đối với bọn họ cũng rất thường gặp, không có ai lại lắm mồm đặt câu hỏi.
Trình Phượng Đài dùng cùi chỏ chọc chọc Phạm Liên: “Này, du học ở Đức đấy, có chung tiếng nói với cậu, đi trò chuyện một chút, biết đâu có thể thành!”
Phạm Liên nhìn Dương tiểu thư có nhan sắc có của cải, cũng đã sớm có ý định này, hai tay xoè ra vẻ mặt đau khổ nói: “Trò chuyện rồi! Không thèm để ý em! Chờ Vương Lãnh tới ngồi cùng một bàn với cô ta thôi!”
Bên kia có người khen Diêu Hi Phù ăn mặc tươi tắn, người biết chuyện liền nói: “Tôi nhớ cô sinh nhật là vào mùa hè, chính là hôm nay phải không?” Vừa hỏi tự nhiên có người ồn ào lên phụ họa. Diêu Hi Phù là người được chúc sinh nhật, xứng đáng là nhân vật chính ngày hôm nay, Phạm Liên vừa vội vàng muốn sắp xếp tiệc rượu, vừa vội vàng khuyến khích Diêu Hi Phù hát một đoạn, còn không quên lấy Thương Tế Nhụy ra sỉ vả: “Tế Nhuỵ, hôm nay là sinh nhật của Diêu sư phụ cậu, cậu không có gì bày tỏ sao?”
Thương Tế Nhụy mặt đầy vẻ xấu hổ: “Không biết hôm nay có thể gặp Diêu sư phụ, chưa kịp chuẩn bị gì. Chúng ta là thầy trò, con liền dập đầu một cái chúc thọ sư phụ nhé!”
Hai người này cũng không phải là thầy trò chính thức, tuổi tác lại gần, thời gian dạy bảo cũng ngắn, Diêu Hi Phù tự cảm thấy thẹn nếu nhận một lạy này, vội vàng xua tay. Mấy vị ông chủ khác rộ lên ấn cô ngồi xuống ghế, đều cảm thấy Thương Tế Nhụy kiêu ngạo như vậy, chưa chắc thật sự dập đầu ngay trước mặt mọi người, huống chi Diêu Hi Phù đã đóng rương lập gia đình đi xa tha hương, còn bắt quàng làm họ nữa cũng không có lợi. Không ngờ Thương Tế Nhụy tiến lên một bước, cũng không đợi lót cái đệm dưới đất, vén vạt áo trường sam lên liền cúi đầu lạy, thực sự đoan đoan chính chính dập đầu một cái, động tác đẹp như biểu diễn trên sân khấu vậy. Mọi người đồng loạt phát ra một tiếng hô khẽ, ngay cả Dương tiểu thư ngồi một mình xuất thần ở xa xa cũng nhìn lại, cảm thấy rất mới mẻ. Đáng tiếc Thương Tế Nhụy đầu gối bị thương, lúc đứng lên không tự chủ lấy tay chống bắp đùi một chút. Trình Phượng Đài mặt lập tức liền biến sắc, Phạm Liên trong lòng chợt run, run rẩy nói: “Anh rể anh xem… Em chỉ là muốn khuyến khích thầy trò bọn họ cùng hát một đoạn hí! Nhưng Tế Nhuỵ nhà anh cũng thành thật quá, em không ngờ đến mức này!”
Trình Phượng Đài vỗ vỗ vai anh ta: “Không cần nói nhiều, chờ tôi xử lý cậu.”
Diêu Hi Phù lúc này vành mắt hồng hồng ứa chút lệ, ngành này người đi trà lạnh, một khi thay tên đổi nghề, ngay cả vãn bối trong sư môn của cô cũng sẽ không thật lòng kính cô nữa. Không ngờ một tiểu đồ đệ nhận trên miệng, hôm nay là Ông chủ Thương công thành danh toại, lại có thành tâm này. Diêu Hi Phù cũng không để ý trai gái tránh hiềm nghi nữa, kéo tay Thương Tế Nhụy ngồi xuống bên cạnh mình, thân thiết nói rất nhiều chuyện. Cho đến lúc buổi hát bắt đầu, Phạm Liên xin Diêu Hi Phù lộ giọng một chút, hai thầy trò mới lưu luyến tách ra.
Hôm nay các ông chủ có chút thân phận đều không hoá trang, Thương Tế Nhụy thành thật ngồi ở phía dưới nghe. Từ khi Nguyên Tiểu Địch theo nghiệp kinh doanh, Diêu Hi Phù lập gia đình, giới côn khúc Bắc Bình liền chẳng còn lại mấy người. Hôm nay chính là cơ hội tốt ngàn năm có một, Thương Tế Nhụy đi đến bên cạnh Trình Phượng Đài ngồi xuống, thưởng thức hí của Diêu Hi Phù uống trà, uống một hớp chép miệng một cái, hết sức say sưa. Diêu Hi Phù hát là côn khúc nam phái vô cùng chính thống, trong khẩu âm Giang Nam chứa giọng điệu xuân thủy trong trẻo, vừa nhã lại vừa yêu kiều, khiến cho vạn vật như đều hồi sinh. Buổi tụ họp của những người trong nghề bọn họ, không thường hát những đoạn nổi tiếng thông tục như “Du viên kinh mộng” gì đó, những trích đoạn được chọn thường ít người biết, Trình Phượng Đài thưởng thức không nổi, ngồi không lâu liền cảm thấy uể oải, muốn đi ra ngoài dạo một vòng, hút một điếu thuốc lá. Cái mông hắn mới vừa nhấc, Thương Tế Nhụy liền đè lại: “Đi đâu thế?”
Trình Phượng Đài cười nói: “Nghe không hiểu Ông chủ Thương ạ, để tôi đi ra ngoài giải sầu một chút đi.”
Thương Tế Nhụy ánh mắt si ngốc nhìn chằm chằm Diêu Hi Phù, không chớp mắt lấy một cái, trong miệng nói: “Nghe dễ nghe là được, ai hy vọng anh nghe hiểu hay không! Phù dung kêu anh có thể nghe hiểu sao? Dế kêu anh có thể nghe hiểu sao? Anh không phải vẫn thích nghe như thường sao?”
Thương Tế Nhụy lại đang nói không đứng đắn rồi, nhưng mà Trình Phượng Đài lại bị thuyết phục, miễn cưỡng lại ngồi một hồi, sau đó nói: “Không được, Ông chủ Thương ạ, Diêu sư phụ của em quá biết ngâm nga, ngâm đến mức kẽ xương tôi ngứa ngáy, tôi muốn đi ra ngoài hoạt động một chút, đi tiểu.” Hắn hạ thấp giọng nói: ” Chờ ta tinh thần phấn chấn trở lại nghe Ông chủ Thương!”
Thương Tế Nhụy nghe câu này quả nhiên xòe tay ra để cho hắn đi, mặt đầy vẻ chê bai nói: “Đi đi đi đi, anh cái này gọi là heo núi không ăn nổi cám nhuyễn.”
Trình Phượng Đài sát đến bên lỗ tai y nói: “Tôi heo núi này chỉ xúm vào một mình em, còn không tốt sao?”
Thương Tế Nhụy khóe miệng không nhịn được nhếch lên một chút. Phạm Liên quay đầu nói: “Anh rể đi mau về mau, chốc nữa em cũng phải hát đấy!” Trình Phượng Đài vỗ vỗ vai anh ta, rồi một mình đi dạo. Vòng quanh hành lang vừa đi vừa hút thuốc, Tiết Thiên Sơn dẫn theo cô nương Tây Tạng của gã lững thững tới chậm, thấy Trình Phượng Đài, hi hi ha ha chào hỏi, Trình Phượng Đài cũng chẳng nhiệt tình chào hỏi gã, cọ vai liền đi qua. Tiết Thiên Sơn đè giọng với theo một câu: “Trình Nhị gia chớ đi qua bên đó, quấy rầy chuyện tốt của An bối lặc.”
An bối lặc cái tên thiếu gia Bát Kỳ còn sót lại này, Trình Phượng Đài không cần nghĩ cũng biết gã có chuyện gì tốt, hơn phân nửa lại là Chu Hương Vân rơi vào trong tay gã. Trình Phượng Đài mắng thầm một tiếng, ném tàn thuốc xuống đất giẫm tắt, đi tới cuối hành lang lớn tiếng: “Tiểu Chu Tử! Ra đây! Ban chủ của các ngươi tìm hí của ngươi đấy!” Bên trong không có động tĩnh gì, Trình Phượng Đài lại nói: “Mau ra đây! Muộn nữa ban chủ của các ngươi lại đánh ngươi bây giờ!” Liên tiếp kêu ba bốn lần, cửa phòng nghỉ hành lang mới két một tiếng, Chu Hương Vân ngượng đỏ mặt, hơi thở không đều từ từ nhích bước đi ra. Cậu ta quá xấu hổ, là một người đàn ông, ngay cả chút năng lực tự vệ này cũng không có, thật sự biến thành tiểu nương tử trong hí, vì vậy đầu cũng không dám ngẩng, lòng bàn tay siết một góc quần áo, chỉ chực khóc.
Trình Phượng Đài đi lên trước kéo vai cậu ta, ánh mắt bất thiện nhìn chòng chọc phòng nghỉ hành lang. Mọi người đều là người thường xuyên xã giao gặp nhau, An bối lặc không chịu vì một nhóc đào kép mà làm bại lộ mặt mũi hạ lưu của mình; Trình Phượng Đài cũng không tiện không nể mặt mũi, vì một nhóc đào kép mà đi đạp cửa An bối lặc. Náo loạn một hồi như vậy liền chẳng còn tâm tình tiếp tục đi dạo vườn hoa nữa, cùng Chu Hương Vân từ từ quay trở về. Chu Hương Vân đầu rũ nhìn xuống mu bàn chân, cổ cũng sắp gãy, để tránh trêu chọc kẻ vô lại, cậu một lòng ăn mặc cũ kỹ chà đạp mình, mặc tấm áo khoác ngoài màu tối, tóc cạo ngắn cũn chỉ còn một lớp xanh xanh, co đầu rụt cổ, chỉ còn thiếu nước bôi tro lên mặt. Thật sự là mang tài là tội, không cách nào giải thích.
Trình Phượng Đài bỗng nhiên dừng lại, Chu Hương Vân bất ngờ không kịp đề phòng, giẫm một cái lên mũi giày da của Trình Phượng Đài, cả kinh ngẩng mặt lên, rất nhanh lại cúi đầu. Trình Phượng Đài đối mặt với cậu nói: “Ngẩng đầu lên, lưng thẳng tắp! Tình thế mạnh hơn sức người điều này không có gì đáng xấu hổ cả. Sau này ngươi liền thừa dịp nhiều người hô to kêu to lên, gã có thân phận hơn ngươi, sợ mất mặt hơn ngươi, hiểu không? Cứ năm lần ba lượt như vậy, biết ngươi là một con thú biết cắn, còn có thể trêu chọc ngươi nữa sao?”
Chu Hương Vân hoảng hoảng hốt hốt gật gật đầu. Trình Phượng Đài thở dài, cũng là giận cậu ta không dám đấu tranh, biết dựa vào tính tình Chu Hương Vân, hồi sau thà là treo sợi dây treo cổ tự vận, cũng không có dũng khí phản kháng.
Trở lại buổi hát tại gia, Lê Xảo Tùng khom lưng ở trước mặt Thương Tế Nhụy nói gì đó, Thương Tế Nhụy gật gật đầu, Trình Phượng Đài cuối cùng nghe thấy Lê Xảo Tùng thì thầm nói một câu như vầy: “Tôi không tin không đuổi kịp con ranh này!”
Trình Phượng Đài không hiểu có chuyện gì, hỏi Thương Tế Nhụy: “Đây là với ai?”
Thương Tế Nhụy không đáp lời, hất cằm về phía sân khấu. Thì ra là cô nương Tây Tạng Ương Kim đã ra sân, Lê Xảo Tùng còn nhớ năm ngoái ở trong buổi hát tại gia của Tôn chủ nhiệm bị mất mặt, lần này lập chí muốn gỡ gạc lại, Ương Kim mở miệng câu thứ nhất, giọng đã vυ"t lên đến Lăng Tiêu điện, tiếng kéo cầm của Lê Xảo Tùng thì mảnh như tơ nhện, sợi sợi không đứt. Thương Tế Nhụy vỗ tay bốp một tiếng. Trình Phượng Đài hỏi: “Đuổi kịp không?” Thương Tế Nhụy nói: “Đuổi kịp đuổi kịp!”
Tiếp Phạm Liên lên sân khấu, anh ta chơi một vở hí, còn mang theo một bộ thiết bị loa đài, kèn điện cắm điện vào, khiến cái giọng vịt đực của anh ta phóng đại mấy trăm lần, vô sỉ cực kỳ, hơn nữa hát không vào phổ không vào pha, người điếc nghe cũng muốn khóc. Thương Tế Nhụy có một đôi tai mèo bén nhạy mà yếu ớt, dưới sự tàn phá của Phạm Liên, không khác gì chịu tội, không ngừng nói chuyện phiếm với Trình Phượng Đài để dời đi sự chú ý. Trình Phượng Đài cau mày hỏi: “Nó không phải tìm em chỉ điểm rồi sao? Sao lại vẫn tệ thế này?” Thương Tế Nhụy chậm rãi lắc đầu: “Anh ta thế này dựa vào chỉ điểm không được, tàn phế từ trong bụng mẹ rồi, phải trở về lò luyện lại lần nữa.” Phạm Liên hát xong, mọi người rối rít vỗ tay khen ngợi cho anh ta chút mặt mũi, Thương Tế Nhụy quay đầu lại lặng lẽ nhớ một lượt những người vỗ tay, để cảnh cáo bản thân mình lòng người dối trá. Nhưng mà Trình Phượng Đài cũng ở bên cạnh tụng chân thúi của em vợ, bốp bốp bốp vỗ tay, còn khuyên dụ Thương Tế Nhụy: “Ông chủ Thương, ra ngoài chơi, chớ nghiêm túc như vậy, vỗ tay chút khen hai câu, em thu tiền rồi đấy.” Thương Tế Nhụy vẫn không nhúc nhích: “Không vỗ! Tôi thu tiền hát tại gia, cũng không thu tiền dẫn hội trường vỗ tay.” Trình Phượng Đài có thể dự cảm được, tương lai khi Thương Tế Nhụy già rồi, nhất định là một ông lão ngoan cố không chịu thay đổi.
Khi Thương Tế Nhụy lên sâu khấu, kèn điện vẫn chưa rút điện ra, Thương Tế Nhụy cất giọng một cái, chấn cho kèn kêu ong ong một tiếng, những người đang ngồi tại đây đầu óc đều đã tê rần. Ương Kim là một giọng cực cao, Thương Tế Nhụy chính là một luồng trung khí, giống như nội công trong tiểu thuyết võ hiệp, nơi này phát ra một tiếng, có thể chui vào trong lỗ tai mấy ngàn người. Phạm Liên liền cuống cuồng rút micro ra, Thương Tế Nhụy ngây ra đứng ở trên sân khấu một hồi, hắng giọng một cái, hát tiếp trích đoạn hí của y. Mọi người đang nghe say sưa, bỗng nhiên phía sau có một giọng nữ chậm chạp rõ ràng nói: “Ta không cần bút lông, ngươi ngay bây giờ tìm bút khác tới, ta rất gấp!”
Diêu Hi Phù giống như bị điện giật cả người căng thẳng, giày cao gót bước nhỏ đi lóc cóc vang dội, đi thẳng về phía bàn của Dương tiểu thư. Vương Lãnh ngồi cùng bàn cũng ngây dại, các cô con gái ở tuổi này, ở nơi đông người thường sẽ không có động tĩnh lớn khiến cho người ta nhìn chăm chú như vậy. Diêu Hi Phù ngồi xổm xuống trước mặt tiểu thư nhà mình, dùng giọng Tứ Xuyên dẫn dắt từng bước nói: “Yêu Nhi, trước khi ra cửa con đã hứa với ta là nghe lời rồi mà.”
Tiểu thư nhà cô cũng không nhìn cô, dường như thần trí đã bay xa, đôi mắt không có tiêu cự nhìn người hát hí trên sân khấu, từ từ giơ một đầu ngón tay lên đặt ở trước miệng ý bảo Diêu Hi Phù chớ có lên tiếng. Người hầu chạy việc không biết từ góc nào tìm ra được nửa cây bút chì bẩn thỉu, không có giấy, Dương tiểu thư vung tay lên, Diêu Hi Phù vội vàng giúp bưng hết đĩa trà mâm trái cây trên bàn đi, Dương tiểu thư liền viết lên trên mặt bàn, cô viết mấy dòng, liền phải ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía Thương Tế Nhụy nhìn một lúc, ánh mắt kia dao động lơ lửng, đột nhiên cố định lại, giống như đang bắt lấy nốt nhạc vô hình trong không khí, giống như đang lật xem một quyển thiên thư.
Phạm Liên đi qua trông nom một chút, sắp xếp chỗ ngồi khác cho đám mấy cô gái Vương Lãnh. Diêu Hi Phù cũng không để tâm nghe học trò hát hí nữa, ngồi tạm một chỗ bên cạnh Dương tiểu thư dáng vẻ lo lắng. Phạm Liên trở lại nói với Trình Phượng Đài ở trên bàn Dương tiểu thư viết đều là con số và phương trình, mặc dù anh ta cũng tốt nghiệp khoa vật lý đại học Đức, nhưng không xem hiểu. Trên thực tế toàn hội trường hơn phân nửa người đều không nhịn được lòng hiếu kỳ nhìn ngó đại tác phẩm của Dương tiểu thư một cái, chữ viết bút chì viết ở trên mặt sơn đen, dưới ánh mặt trời lấp lánh dày đặc một mảng. Người viết thơ vẽ tranh khi nhìn thấy Thương Tế Nhụy thì nhiều, ở đó viết chữ số Á Rập thì cực kỳ hiếm, thật đúng là thiên thư. Nhưng một trích đoạn hí thì có thể hát bao lâu chứ, Thương Tế Nhụy hát xong hí rồi, hai hàng lông mày thanh tú của Dương tiểu thư nhíu một cái, cầm cái mông bút chì chỉ y một cái: “Này! Đừng có ngừng!”
Thương Tế Nhụy ngẩn người, lần trước người dám vênh mặt hất hàm sai khiến y như vậy chỉ có Tào tư lệnh, lập tức xếp quạt nói: “Vị tiểu thư này, trích đoạn hí chỉ có một đoạn, không có liên hồi.”
Diêu Hi Phù lúng túng đến mức trên mặt toát mồ hôi, nói giúp với Thương Tế Nhụy, xin y hát thêm một đoạn nữa. Thương Tế Nhụy không thể không nể mặt mũi Diêu Hi Phù, nhờ bên phụ trách chiêng trống, hát trước trích đoạn phía sau kia. Không ngờ hồ cầm mới vừa cất lên, Dương tiểu thư lại lên tiếng: “Tại sao không tiếp tục đoạn hí lúc trước? Ngươi ngừng như vậy, cái này của ta cũng phải ngừng! Mau chút hát tiếp!” Chọc Thương Tế Nhụy tức giận! Chưa từng thấy một đại cô nương ngang ngược như vậy! Đang muốn lý luận thêm đôi câu, trên đài dưới đài bốn mắt nhìn nhau, Thương Tế Nhụy vẻ mặt khựng một lát, tại chỗ không nói gì thêm nữa.
Diêu Hi Phù nhanh chóng trước khi Dương tiểu thư nổi giận, vội vàng nhấc kỳ bào đi lên sân khấu, nói đôi câu thể diện với các thân bằng hảo hữu, quay đầu thương lượng hí với Thương Tế Nhụy. Lời Diêu Hi Phù nói, Thương Tế Nhụy đều nhận lời, chỉ nói: “Đây là buổi hát tại gia của Phạm Nhị gia, Phạm Nhị gia đồng ý, con liền không có ý kiến.” Vừa nói vừa chật vật giậm chân, Trình Phượng Đài nhìn thấy, tự mình mang ghế đưa lên, lại cầm cho bình trà. Phạm Liên nói: “Ông chủ Thương chịu hát cho chúng tôi mấy đoạn nhã hí, chúng tôi cầu còn không được, toàn nhờ phúc của Dương tiểu thư!”
Lõi bút chì Dương tiểu thư viết hết, ở đó vùi đầu gặm đầu bút.
Thương Tế Nhụy bưng bình trà cười nói: “Tôi vẫn chưa già cơ mà, đã phải phục vụ nước trên sân khấu rồi! Còn có một cái ghế chỗ này nữa, thành tiên sinh kể chuyện rồi! Tất cả mọi người lượng thứ tôi mang thương ra trận vậy nhé!”
Thương Tế Nhụy gần một tháng không hát hí, mọi người có thể nghe giọng của Thương Tế Nhụy, không còn cầu gì hơn nữa rồi, bất ngờ nho nhỏ do Dương tiểu thư mang tới rất nhanh liền bị bỏ qua. Đến khi khúc dừng người tản, Dương tiểu thư bởi vì ở trên bàn viết đầy phương trình, nhất quyết muốn đem cả cái bàn mang đi. Lúc này mọi người cũng đều đã quen với sự cổ quái của Dương tiểu thư, Phạm Liên ra mặt hỏi hội quán lê viên mua lại bàn, tìm người khiêng đến chỗ trọ của các cô. Diêu Hi Phù vừa xấu hổ, lại vừa thương cảm, cô chuẩn bị ngày mai lên đường đi Thượng Hải, lần này từ biệt lại là không biết khi nào gặp lại, kéo Thương Tế Nhụy nói chuyện rất lâu, trước khi đi nhìn thấy Dương tiểu thư thuận tay gài đoạn bút chì nhỏ lên trên lỗ tai, Diêu Hi Phù chê thế này không dễ coi, gỡ xuống ném ven đường.
Các cô đi rồi, Phạm Liên lớn tiếng than thở: “Ôi trời! Nhìn dáng vẻ đẹp đẽ đầy vẻ phương tây! Ai ngờ là một quái nhân! Cũng may em không nói chuyện hợp! Chẳng may nhất quyết thế nào cũng phải gả cho em, em liền xui xẻo rồi!”
Trình Phượng Đài liếc anh ta một cái: “Không biết xấu hổ, người ta tám đời không ai thèm lấy, cũng không nhất quyết phải gả cho cậu nhé?” Nhưng hồi sau suy nghĩ một chút, cũng không nhịn được nói: “Cô nương này thật đúng là lạ lùng, ngay trước mặt nhiều người như vậy, không biết đánh giá tình hình như vậy, cô ta một chút cũng không sợ xấu hổ!”
Thương Tế Nhụy lại có cao kiến khác: “Các anh đều không biết nhìn, theo ý tôi, cô nương này là một nhân vật có tiền đồ.”
Trình Phượng Đài rất hứng thú nhìn y. Thương Tế Nhụy nói tiếp: “Cô ta không để ý ánh mắt người ngoài nghị luận, làm việc rất cố chấp, rất chuyên chú, tinh khí thần trong mắt thẳng thắn cương trực, khá có sức mạnh như khi tôi hát hí. Kiểu người như vậy chỉ cần không phải ngu xuẩn bẩm sinh, thì nhất định sẽ có tiền đồ.”
Phạm Liên không thể lĩnh hội ý nghĩa sâu xa, cười đểu chế nhạo nói: “Tế Nhuỵ của chúng ta cũng biết nhìn cô nương rồi.”
Trình Phượng Đài cũng cảm thấy mới mẻ, dòm Thương Tế Nhụy cười, Thương Tế Nhụy chợt xấu hổ, cũng nhanh bước đi về phía trước.