Chủ topic 10:17 24/02/2017
Thứ sáu, tôi ngủ lâu đến mức tỉnh dậy vẫn mơ màng. Lúc đó không có ai ở nhà, tôi kéo rèm cửa lên, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, chiếu vào trên thảm lông. Thảm lông mềm mại, trong không khí có thật nhiều hạt bụi bé nhỏ.
Tôi nhớ lại ngày hôm qua, thứ năm. Phiên tòa mở vào buổi sáng, sáng sớm hôm ấy người một nhà chúng tôi ăn cháo yến mạch, bụng ấm no căng tròn. Trước cửa và trong hành lang tòa án chật ních nhà báo phóng viên, họ giơ “Máy ảnh” màu đen, đèn flash về phía tôi, chúng liên tục nhấp nháy. Anh nói có rất nhiều người quan tâm đến vụ án này.
Có rất nhiều tòa soạn liên với tôi, muốn phỏng vấn tôi, thế nhưng sợ quấy rối quá trình hồi phục của tôi, mẹ và anh đều từ chối.
Tôi che mặt chạy vào.
Khi người ta đưa bị cáo vào thì tôi lại nhìn thấy hắn. Tóc của hắn bị cạo trọc, không có mũ che nên có thể nhìn thấy rõ hai mắt thâm quầng, gầy gò đến mức đáng sợ, xương gò má lồi ra, miệng như là bị một con dao cắt. Tôi nắm lấy tay anh.
Nhưng không phải là bởi vì tôi sợ hãi, chỉ là bây giờ lại nhìn thấy hắn, bỗng nhiên có cảm giác rất không chân thực, tôi không biết trong mắt hắn tôi ra sao. Gần đây tôi rất thích nắm tay anh, lòng bàn tay của anh dày và ấm áp, năm ngón tay khớp xương thô to thon dài, có thể hoàn toàn nắm trọn lấy bàn tay tôi, móng tay cũng cắt gọn sạch sẽ, sờ lên rất thoải mái. Anh cho rằng tôi sợ hãi, xưa nay sẽ không từ chối tôi.
Chúng tôi đưa ra lượng lớn chứng cứ, vụ án hầu như là ván đã đóng thuyền. Hắn rất ít biện bạch, liên tục nhìn chằm chằm vào tôi, tôi thấy hắn mở miệng mấp máy khẩu hình nhưng không thốt ra, “Tiểu Âm.”
“Tiểu Âm.”
Tôi tức giận, nói cho hắn biết, “Tôi không phải Tiểu Âm, tôi là Lâm Nguyện, Tiểu Âm đã bị anh gϊếŧ chết, nếu như Tiểu Âm còn sống, cậu ấy cũng sẽ giống như tôi hận anh.”
Hắn ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục gọi, “Tiểu Âm.”
Thẩm phán gõ búa xuống bàn tất cả mọi người đứng lên nghe bản án. Bởi vì hắnp có ý định gϊếŧ người và giam cầm người bị hại dài đến chín năm cộng thêm mấy tội danh khác bị phán ở tù chung thân. Nghe xong bản án mẹ như không còn xương xụi lơ trên mặt đất, nước mắt từ khóe mắt mẹ rơi xuống, nàng vừa khóc vừa cười, tôi ôm mẹ, “Không sao đâu ạ, đã qua hết rồi.”
Đã qua hết rồi.
Tôi nhìn cảnh sát áp giải hắn đi, khi đó tôi nghĩ từ hôm nay trở đi tôi muốn mỗi ngày ôm Totoro ngủ, muốn mỗi ngày nắm tay anh, muốn mỗi ngày đều ăn vô số món ngon mẹ nấu. Tôi sẽ rất tốt đẹp.
@Giữa hạ mơ nước dừa 17:24 24/02/2017Đúng, cậu sẽ rất tốt đẹp. Tiểu Nguyện mấy ngày nay trời trở lạnh, chú ý mặc thêm áo ấm đừng để bị ốm. Khi nào trời đẹp và anh có thời gian, hai người có thể cùng đi ra ngoài chơi nha. Ra ngoài sẽ khiến cậu càng hoà mình vào thế giới này ~
@Phát tài có chút chuyên nghiệp 21:42 24/02/2017Đúng rồi Tiểu Nguyện phải thường xuyên nắm tay anh sẽ cảm thấy hạnh phúc gấp bội! Anhcũng sẽ bảo vệ cậu!
@Thập Thất shiqi17 22:05 24/02/2017Cố lên!
@Vạn năm thi 22:14 24/02/2017Sau này nhất định sẽ càng thêm hạnh phúc đó Tiểu Nguyện!! Thích nắm tay anh thì nắm nhiều hơn! Tỷ nghĩ anh chắc chắn cũng rất thích em nắm tay anh!
@Ngư thu dung 23:32 24/02/2017Em sẽ tốt mà!
@An có thể 00:03 25/02/2017Tiểu Nguyện moah~moah. Sau này trong cuộc sống của cậu sẽ có càng nhiều chuyện hạnh phúc mỹ mãn. Vui vui vẻ vẻ – hãy cứ tiến về phía trước.
@Phân khối a ÚY 00:20 26/02/2017Giỏi quá, Tiểu Nguyện giỏi quá!
@Càng chi linh 01:43 26/02/2017Muốn khóc.. Bởi vì nghĩ đến màu trắng của bệnh viện... Trời ạ mấy kẻ ấu da^ʍ làm hại trẻ em đều chết hết đi
@Tiểu trứng gia 22:17 28/02/2017Tiểu Nguyện rất kiên cường! Cậu cũng sẽ rất hạnh phúc
______________________________
Tất cả đều sẽ quaỪ, gần đây Hạ Xưa nhạy cảm thật đấy. Mỗi chiều đều đưa em Vic đi dạo, lúc đó tâm trạng thoải mái hơn một chút.