Chương 83: Thời hạn một tháng

Edit: Thyfina

Ba người với tâm trạng lo lắng chờ đợi ở bên ngoài, ước chừng nửa giờ sau, cửa phòng bệnh được mở ra, Hứa Tiếu Vi đẩy xe lăn đi ra, trước sự hỗ trợ Ngô An Toàn cô trầm giọng nói: “Giúp tôi sắp xếp lại lịch trình, tuần sau tôi nhất định sẽ tham gia.”

Ngô An Toàn đối với tâm trạng chuyển biến bất thường của cô có chút hoang mang: “Hả?”

Sắc mặt Hứa Tiếu Vi âm trầm: “Nếu cô đã tặng tôi một món quà lớn như vậy, mà tôi lại không trở về để đáp trả thì không phải đạo rồi.”

Ngô An Toàn không yên tâm với thân thể hiện giờ của Hứa Tiếu Vi, nên vào ngày hôm sau đã nói bác sĩ kiểm tra tổng quát, sau khi biết thân thể cô không có vấn đề gì ngoại trừ vết thương ở cánh tay. Ngô An Toàn vẫn không bớt lo lắng hơn cho thân thể của cô, vẫn muốn thương lượng lại với Hứa Tiếu Vi có nên trì hoãn lại lịch trình hay không, nhưng mỗi lần anh định nói đến đề tài này thì lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Hứa Tiếu Vi chặn lại.

Rơi vào đường cùng Ngô An Toàn chỉ có thể nghe theo Hứa Tiếu Vi đi sắp xếp công việc lại cho cô, hơn nữa về phía hậu trường anh đã căn dặn đạo diễn thật kỹ không được bắt cô làm việc quá sức trong giai đoạn này.

Một tuần sau, thân thể Hứa Tiếu Vi đã hồi phục hoàn toàn, thu dọn hành lý di chuyển đến đoàn phim, Giang Nhất Thành cử thêm vài vệ sĩ âm thầm bảo vệ Hứa Tiếu Vi. Tối hôm đó, trong bữa ăn tối cùng đạo diễn, Đoạn Di nhìn thấy Hứa Tiếu Vi cũng có mặt, đương nhiên là cô ta không tài nào đoán trước được cô cũng sẽ xuất hiện ở đây.

Đạo diễn vẫn luôn không chịu tiết lộ nữ chính còn lại là ai, mãi đến khi tiệc tối bắt đầu mọi người mới biết được người đó chính là Hứa Tiếu Vi, một nữ diễn viên mới nổi gần đây. Nhìn Hứa Tiếu Vi, bàn tay đang đặt dưới khăn trải bàn của Đoạn Di siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt thoáng chốc nổi lên tia ác độc.

Ngày hôm qua Đoạn Di nghe nói kịch bản của cô ta không hiểu tại sao bị cắt giảm rất nhiều, kịch bản này vốn dĩ Đoạn Di là nữ chính, nhưng cô ta lại vô cớ bị xóa đất diễn không lý do, vậy mà tự nhiên hôm nay Hứa Tiếu Vi lại trở thành nữ chính số một trong lòng mọi người.

Đoàn phim đã quay được một tháng, Hứa Tiếu Vi không muốn ở lại khách sạn, nếu ban ngày đi quay phim thì buổi tối cô đến bệnh viện để chăm sóc Giang Tấn, có đôi khi sẽ bị đảo ngược. Ở đoàn cô cũng không có chủ động đến tìm Đoạn Di để nói qua về vụ hoả hoạn lần đó, ngược lại Đoạn Di lại thay đổi hình tượng trước đó, chủ động đi tìm Hứa Tiếu Vi vài lần, có một lần còn bị nhân viên công tác gặp được cô ta đang tranh chấp với Hứa Tiếu Vi.

Hiện trường sự việc hoả hoạn diễn ra ở chương trình đã bị trợ lý của Giang Tấn ém xuống, cộng thêm với thực lực của tập đoàn Giang thị, tin tức bùng nổ này đối với giới truyền thông mà nói giống như là vì sao băng xẹt qua trên mạng lưới bầu trời, chỉ trong giây lát rồi biến mất, như thể nó chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ở phía sau màn ảnh thủy quân luôn muốn thúc đẩy tin tức này lên hot search nhưng biết được Giang thị đã nhúng tay vào ngăn cản tin tức này bị lộ ra ngoài, nên cũng đành phải tạm thời dừng lại, sau đó chuyển đến một tin tức khác trong ánh đèn sân khấu.

Hôm nay, thời hạn một tháng mà bác sĩ nói đang đến gần, Hứa Tiếu Vi tối hôm qua suốt đêm đóng phim, sau khi quay xong cô lập tức lái xe chạy tới bệnh viện, cô chạy về phía phòng bệnh nhìn thấy chỉ số trên màn hình điện tâm đồ mới nhẹ nhõm thở ra, cô đứng ở cửa bình tĩnh hơi thở lại sau đó mới đi vào.

Hứa Tiếu Vi giống như ngày xưa lấy tăm bông đã thấm nước giúp Giang Tấn lau khô môi, lấy khăn lông ướt giúp hắn sát khuẩn tay và cơ thể, sau một loạt hành động dưỡng thương cho hắn cô cảm thấy hơi mệt mỏi ngồi xuống ghế ở cạnh mép giường, nắm tay Giang Tấn cùng hắn nói chuyện.

“Đã gần một tháng rồi anh tại sao còn chưa chịu tỉnh lại, em thật sự rất muốn nghe giọng nói của anh, muốn anh nói chuyện với em.”

“Bác sĩ nói một tháng anh mà không tỉnh lại thì sẽ……”

Hứa Tiếu Vi hít hít cái mũi, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Em tin chắc rằng anh sẽ không bỏ rơi em đúng không, Giang Tấn em vẫn luôn tin tưởng lời anh nói, bởi vì từ trước đến nay anh nói được thì sẽ làm được, cho nên lần này anh cũng sẽ không nuốt lời đâu, đúng không?”

“Anh thích em lâu như vậy, chúng ta mới ở bên nhau trong thời gian ngắn ngủi như vậy, anh muốn bỏ em mà đi sao? Hạnh phúc của chúng ta thật ngắn ngủi……Anh còn chưa nghe thấy mẹ em thừa nhận anh là con rể của mẹ đâu, anh không thể đi trước, em sẽ làm sao nếu anh bỏ em ở lại……”

“Giang Tấn, em nói cho anh nghe cái này, một tháng qua em đều không có một chút rảnh rỗi, Vi Vi của anh đã trưởng thành rồi nhé, em gửi cho Đoạn Di rất nhiều tin nhắn nặc danh, khiến cho cô ta tự mình tới tìm em nhân lúc cô ta giằng co với em cô ta đã nói ra hết, năm đó mấy người phụ trách chụp ảnh và tên bán xuân dược cho Đoạn Di còn có tên tài xế lái xe gây tai nạn năm đó, em và Chân Tịch cũng đã tìm được rồi, hiện tại chỉ chờ anh tỉnh lại thôi đó.”

“Giang Tấn em mệt mỏi quá, không phải anh đã nói khi em mệt thì có thể ngã xuống anh vẫn luôn ở bên sao, nhưng tại sao bây giờ anh lại nuốt lời, giờ cũng đã đến lượt em ngủ rồi.”

Hứa Tiếu Vi nằm trên cánh tay Giang Tấn không thèm để ý nước mắt đã chảy vào một mắt khác, đến cuối cùng chỉ có cô lẩm bẩm tự nói trong vô lực. Mỗi ngày cô đều ở bên Giang Tấn nói chuyện, nhưng đối phương một chút phản ứng cũng không có, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, hai mắt nhắm lại không để ý đến chuyện bên ngoài.

Một lúc sau, Hứa Tiếu Vi nghe thấy có tiếng nói chuyện ngoài cửa, cô nghe thấy giọng nói Lê Quả đang muốn ngăn cản: “Giám đốc Thịnh bên trong còn có người, không tiện để ngài đi vào……”

“Rắc –“

Cửa phòng bị đẩy ra, Giang Thịnh đẩy Lê Quả qua một bên rồi đi vào, bình thản tản bộ đi đến mép giường hai tay cắm vào túi quần, giễu cợt nghiêng đầu xem Giang Tấn đang nằm trên giường bệnh: “Ồ, ngủ rồi?”

Hứa Tiếu Vi ý bảo Lê Quả đi ra ngoài trước, sau đó lấy chăn đắp lên người Giang Tấn: “Làn gió nào đã đưa anh tới đây vậy.”

“Em dâu à lời nói này của em là có ý gì.” Giang Thịnh dựa người ở kế bên giường bệnh, đuôi lông mày nơi khoé mắt tỏ vẻ đắc ý tựa như sắp trào ra ngoài: “Tôi nghe nói em trai xảy ra chuyện đang nằm viện thân là anh trai tôi đến thăm là chuyện đương nhiên, chẳng qua vài ngày nay trên mạng đồn thổi nói em trai chỉ là bị cảm thông thường, nhưng khi đến nhà lại không có người, nên tôi đã khẳng định em ấy còn ở bệnh viện.”

Hứa Tiếu Vi giúp Giang Tấn kéo chăn lên: “Vậy bây giờ anh cũng đã thấy người rồi, anh có thể đi về, không tiễn.”

“Chậc.” Giang Thịnh nhìn Hứa Tiếu Vi: “Em dâu à em làm vậy là không đúng rồi, thân làm anh trai tới thăm em trai, em không mời anh ngồi xuống uống ly nước còn thì thôi, nhanh như vậy đã muốn đuổi khách?”