Chương 71

Bình tĩnh chỉ kéo dài hai giây, không lâu bằng thời gian Hàn Bùi Vân gửi đi rồi thu hồi lại, có phụ huynh ở trong nhóm nhảy ra hỏi.

Mẹ Lý Tử Dương: [Mẹ An Ca?]

Mẹ Chu Hạo Thiên: [Mẹ An Ca gửi ai thế? Sao quen mắt vậy?]

Hàn Bùi Vân muốn hỏi, mấy phụ huynh này rảnh tới mức lúc nào cũng chú ý đến nhóm chat phụ huynh sao, người bình thường không nên thiết lập chế độ nhắn tin không làm phiền như cô sao, trừ khi có người tag tên chứ nếu không còn không nhớ để mở ra xem?

Cầm điện thoại một lúc, Hàn Bùi Vân không gõ chữ, cô muốn giả chết.

Hàn Bùi Vân đã nhanh chóng thu hồi, đương nhiên Cố Cảnh Hàm sẽ không để ý đến nó, nghe An Ca gọi cô là ba, đang muốn tới trêu chọc cô nhóc.

"Này." Hàn Bùi Vân cản cô lại, ánh mắt nghi hoặc, "Chị nổi tiếng lắm à?"

Cân nhắc, chọc vào màn hình, Hàn Bùi Vân ấn gửi.

Mẹ Hàn An Ca: "Gửi nhầm thôi, mọi người coi như không thấy là được."

Khuôn mặt trong ảnh bị mấy cái mũi heo che mất một nửa, Hàn Bùi Vân không thể hiểu được, chỉ lộ ra mắt với miệng thôi mà cũng đã có người bảo quen mắt là sao?

Hàn Bùi Vân tự giải đáp, người trong giới nhà giàu chắc sẽ biết Cố Cảnh Hàm, còn người bình thường như cô sẽ không ai biết.

Trường mẫu giáo Xuân Lai được định vị là trường mẫu giáo công lập, nghĩ như vậy, Hàn Bùi Vân cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Mẹ Lưu Bắc Bắc: [Trông quen quen. Mẹ An Ca gửi hình người nổi tiếng nào phải không? Còn đu idol luôn à?]

Nếu không nhận ra người, cô cũng không có gì phải lo lắng, Hàn Bùi Vân gửi icon vàng mỉm cười: [Là bạn của tôi, tôi gửi nhầm nhóm.]

Cố Cảnh Hàm bị một loạt câu nói ngây thơ trẻ con của An Ca buồn cười, thấy Hàn Bùi Vân đang loay hoay với điện thoại thế là kéo lại ngồi nghe cùng.

Cô lấy ra một thanh sôcôla lắc lắc trước mặt An Ca, trong miệng cô nhóc vẫn còn đang ăn thanh sôcôla cũ, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm thanh còn lại trong tay Cố Cảnh Hàm.

"Ba!" Không cần dì Cố gợi ý, Hàn An Ca nhiệt tình hô lên.

Cố Cảnh Hàm lại lấy một thanh sôcôla khác, đưa cho Lịch Lịch, cô bé cười cầm lấy, nũng nịu hô mẹ một tiếng.

"Chị thật sự để An Ca gọi chị là ba à?" Hàn Bùi Vân ở trước mặt bọn nhỏ nên gượng cười, nhưng khi ghé vào tai Cố Cảnh Hàm thì là nghiến răng nghiến lợi.

"Gọi ba vẫn thân hơn so với dì Cố mà nhỉ?" Cố Cảnh Hàm ngồi ở bên cạnh Lịch Lịch, thân mật cọ cọ vào trán con gái, cùng nhau nhìn Hàn Bùi Vân.

Hàn Bùi Vân khó hiểu nhìn cô.

"Lịch Lịch, từ nay về sau không được gọi dì Hàn nữa, thay vào đó gọi mẹ đi." Cố Cảnh Hàm không đợi Lịch Lịch lên tiếng, đã gọi trước, "Mẹ ơi."

"Hừ." Hàn Bùi Vân nghĩ đến một số nội dung không nên nghĩ tới, lập tức hít một hơi khí lạnh, cô thầm mong Cố Móng Heo ở trước mặt các con có chút đạo đức chính trực tôn nghiêm.

Cố Cảnh Hàm chỉ làm mẫu, vỗ vai Lịch Lịch cổ vũ: "Gọi đi con."

Cố Chỉ Lịch nhìn mẹ với ánh mắt kỳ quái, cũng không phải lần đầu bảo cô bé gọi dì Hàn là mẹ, cho nên cũng không kháng cự mà gọi mẹ.

Hàn Bùi Vân chưa kịp cảm động, ngơ ngác hỏi Cố Cảnh Hàm: "Chị làm gì thế?"

Đã nói trước khi con khoẻ lại sẽ không nói chuyện thân thế, bây giờ sao lại thế này?

Hàn Bùi Vân dùng ánh mắt cầu cứu Cố Cảnh Hàm, nhưng đối phương chỉ cười nhìn cô mà không trả lời.

Hàn An Ca ở một bên cắn một thanh sôcôla, lè đầu lưỡi liếʍ khóe miệng, đầu óc nhỏ bé của cô nhóc không nghĩ ra được, lúc trước nghe dì Cố nói thế trong lòng cô nhóc lo lắng khi nghe bạn khác gọi mẹ mình là mẹ, nhưng cô nhóc để Lịch Lịch gọi, không để ý chút nào.

Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Hàn Bùi Vân, Cố Cảnh Hàm ra hiệu cho con gọi lần nữa.

"Mẹ." Cố Chỉ Lịch không hiểu tại sao dì Hàn lại nhìn cô bé mà không nói chuyện, cô bé nhìn thấy dì Hàn dụi mắt hai lần, dường như sắp khóc, nhưng khi nhìn lại lại không có nước mắt.

Cố Cảnh Hàm sau đó giải thích với Lịch Lịch: "Là thế này, dì Hàn là người mẹ yêu, cũng là người nhà của chúng ta, cho nên Lịch Lịch phải gọi dì Hàn là mẹ."

"Không phải là ba sao ạ?" Hàn An Ca nghi hoặc, người mẹ yêu thì gọi là ba mới đúng chứ.

Cố Cảnh Hàm không để ý cách xưng hô của An Ca với mình, nhưng cô nhìn ra được, Hàn Bùi Vân rất mong chờ Lịch Lịch gọi cô ấy là mẹ.

Quả nhiên không sai, con mới gọi hai tiếng, đồ Khóc Nhè kia lại sắp khóc rồi.

"Em càng thích được gọi là mẹ, phải không?" Hàm ý của Cố Cảnh Hàm chọc vào tim Hàn Bùi Vân, phải rồi, còn gọi mẹ nhỏ nữa.

"Đáng ghét." Hàn Bùi Vân dùng ngữ khí yếu ớt trừng mắt nhìn Cố Cảnh Hàm, đôi mắt đỏ hồng.

Hàn An Ca lại hỏi: "Vậy dì Cố vẫn là ba con sao ạ?"

"Đúng rồi nè." Cố Cảnh Hàm đáp lại rất dứt khoát.

Hàn Bùi Vân canh góc mà bọn nhỏ không thấy được, vỗ vào gáy Cố Cảnh Hàm, nhỏ giọng phàn nàn: "Đúng cái đầu chị đấy."

Tàn nhẫn thật... Cố Cảnh Hàm oán trách trong lòng, nhưng mặt vẫn cười tươi.

"Gọi mẹ." Hàn Bùi Vân chỉ vào Cố Cảnh Hàm, nói với An Ca.

Hàn An Ca cúi đầu cắn một miếng socola, dì Cố thích gọi mình gọi ba mà, sao mẹ lại bắt cô nhóc thay đổi chứ?

Mẹ bảo gọi thì gọi thôi, An Ca cũng gọi nhỏ Cố Cảnh Hàm một tiếng, thấy Cố Cảnh Hàm không có phản ứng, thế là hô to: "Mẹ."

Cố Cảnh Hàm ngơ ngác quay đầu lại nhìn Hàn Bùi Vân, sống mũi cay cay, tim như có thứ gì đó mềm mềm nhét vào, cẩn thận ngẫm lại, này chính là cảm động đi.

Dì Vương bận rộn trong bếp một hồi lâu, máy hút mùi kêu to nên không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ. Bà bưng hai đĩa thức ăn bước ra, định bảo mọi người đến ăn cơm, thì thấy Cố Cảnh Hàm và Hàn Bùi Vân bốn mắt nhìn nhau, trong mắt có gì đó lấp lóe, trong im lặng như có ngàn lời nói.

Bà đã từng thấy tình huống này trước đây, trong bộ phim buồn vì tình bà xem tối hôm qua, giây tiếp theo nam nữ chính sẽ hôn nhau.

Bà bước chậm lại, không gây ra tiếng động khi bước chân đáp xuống sàn gạch, bà ngậm miệng đi vòng qua hai người không nói một lời, đặt đồ ăn xuống như người vô hình.

Không ngờ hai người lại nhìn nhau rồi cùng cười.

Rất đáng sợ.

Dì Vương lén lút vỗ ngực, bà không nhớ đã bao nhiêu lần Cố Cảnh Hàm hù dọa bà, bà cô già lẩm bẩm: "Ăn cơm, ăn cơm thôi."

Hàn Bùi Vân đi tới kéo ghế ăn ra, mỉm cười với Cố Cảnh Hàm ở đối diện.

"Mẹ là mẹ, dì Cố cũng là mẹ..." Hàn An Ca cảm thấy hoang mang, hỏi Lịch Lịch: "Vậy chúng ta có hai mẹ à?"

"Ừ." Cố Chỉ Lịch gật đầu.

Dì Vương đang bưng thức ăn đi ra thì bị hụt chân, vội vàng ổn định thân hình, cứu được hai đĩa trên tay.

Trước kia bà từng nói gì nhỉ? An Ca tuyệt đối là con cháu nhà họ Cố, Lịch Lịch là con của Hàn Bùi Vân, hai đứa nhỏ ngay từ đầu đã bị ôm sai. Cái này đã chứng thực được suy nghĩ của bà, hai đứa trẻ đều nhận mẹ hết rồi.

"Dì Vương, dì không sao chứ?" Hàn Bùi Vân đi tới cầm lấy đồ ăn, nhìn Dì Vương chắc cũng 50 tuổi, không chịu nổi cú ngã.

"Không sao, nói rõ là được rồi." Dì Vương vui vẻ nói.

Hàn Bùi Vân không hiểu, lạnh lùng nhìn Cố Cảnh Hàm đang ăn ở đó, sau đó cười ha hả mà đi qua.

Sau bữa tối, dì Vương đi rửa chén, Cố Cảnh Hàm xin Lịch Lịch được đến nhà dì Hàn ngủ lại bên đó, An Ca tình nguyện xung phong ở lại ngủ với Lịch Lịch, rồi làm như bà cụ non dặn mẹ phải chăm sóc mẹ khác của cô nhóc.

Trong xe, Hàn Bùi Vân cùng Cố Cảnh Hàm than phiền: "An Ca đúng là cái tiểu bạch nhãn lang, luôn nghĩ cho chị."

"Đó gọi là hiểu chuyện." Cố Cảnh Hàm đang gửi tin nhắn cho ai đó, nghe Hàn Bùi Vân nói thế thì cười, "Thích Lịch Lịch gọi em là mẹ không?"

Da đầu Hàn Bùi Vân tê dại, trong lòng có dự cảm không tốt: "Gì nữa?"

"Mẹ?" Cố Cảnh Hàm quay mặt lại, trìu mến gọi: "Mẹ ơi, mẹ nhỏ của chị ơi?"

Hàn Bùi Vân lái xe, mắt nhìn thẳng nhướng mày: "Cố Cảnh Hàm, chị có tin em đập nát đầu chị không."

"Em không nỡ đâu." Cố Cảnh Hàm nói rất tự tin, khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

"Ngày mai chị có đến công ty không?"

"Ừ, Chu Cần hối chị mấy lần, đều trì hoãn đến bây giờ."

"Rõ ràng có thể trì hoãn, thế sao trước kia không trì hoãn? Có thể dành nửa tuần cho Lịch Lịch thì tốt rồi." Hàn Bùi Vân thấy Cố Cảnh Hàm không cần ngày nào cũng đến công ty, thế sao trước kia lại bận như vậy?

"Em nghĩ trì hoãn là không cần phải làm sao? Việc sẽ chồng việc, cuối cùng thì phải bận sứt đầu mẻ trán để giải quyết cho xong, mấy cái tiệc xã giao từ chối không đi, sau này sẽ đổi lại bằng nhiều cái cười nhiều cái mời rượu." Cố Cảnh Hàm nói xong, dựa vào cửa sổ ngáp.

Hàn Bùi Vân chép chép miệng: "Thương ghê."

Đây là lần đầu tiên Cố Cảnh Hàm nghe thấy có người thương mình, trong lòng cảm thấy kỳ quái.

Hàn Bùi Vân hỏi: "Có lúc nào chị thấy áp lực lắm không?"

Cố Cảnh Hàm không hề nghĩ nhiều, bình thản mỉm cười: "Sẽ luôn có, thường xuyên thấy khó thở, giống như trên đầu có một ngọn núi... muốn đè chị chết."

Hàn Bùi Vân đậu xe ở dưới bãi đậu xe chung cư, cô quay đầu nhìn về phía Cố Cảnh Hàm, người này lộ ra vẻ mệt mỏi, cô duỗi tay nhẹ nhàng đặt lêи đỉиɦ đầu Cố Cảnh Hàm.

Xoa từng cái một, Cố Cảnh Hàm bất động, để mặc Hàn Bùi Vân làm gì thì làm, nhìn thấy khoé môi người này cong lên, cùng với lớp trang điểm xinh đẹp, người này đẹp đến mức khiến người ta tan nát cõi lòng.

"Ngoan, sau này không chịu nổi, thì nói với em." Hàn Bùi Vân nhéo nhéo mũi Cố Cảnh Hàm, vô cùng cưng chiều.

"Chị nói thật...." Cố Cảnh Hàm mỉm cười nhìn cô.

"Hả?" Lòng Hàn Bùi Vân rung động, nụ cười của Cố Móng Heo thật sự rất đẹp.

"Em cưng chị còn hơn cả mẹ chị nữa." Thật sự yêu chết đi được.

"Được rồi, đừng nói nữa." Đã biết Cố Móng Heo muốn nói gì.

Quả nhiên, đúng như cô nghĩ, Cố Cảnh Hàm ôm cánh tay cô gọi: "Mẹ nhỏ, chị nhớ mẹ nhỏ của chị quá, muốn em ôm chị ngủ...."

Bầu không khí vui vẻ đã không còn, Hàn Bùi Vân tức giận đến không buồn xuống xe, ngồi vào ghế lái bất lực nhìn bầu trời.

Điện thoại reo lên, đang kết nối với Bluetooth trong xe, Hàn Bùi Vân bắt máy, giọng biên tập viên vang lên trong xe qua dàn âm thanh trên xe: "Phi Đại, tôi tăng ca có chuyện muốn nói với cô."

"Nói đi."

"Tháng sau trang web sẽ tổ chức lễ kỷ niệm 10 năm, dự định mời một số tác giả nổi tiếng tham gia với tư cách là đại diện tác giả. Một số công ty điện ảnh và truyền hình cũng đã cử người tới. Lãnh đạo bắt tôi phải làm Phi Đại đến, cho nên cô xem thử.... Nếu cô xuất chiến biết đâu mấy truyện sẽ được mua bản quyền, giới biên kịch cũng biết Phi Vân Ca, nghe nói tiểu hoa đán Ngải Thiên Tình còn là fan trung thành của cô nữa!"

Cố Cảnh Hàm nghe người kia nói một đống, đại khái hiểu được địa vị của Hàn Bùi Vân trong giới văn học mạng, hình như còn ghê gớm hơn so với cô nghĩ nhiều.

Không còn đường để thương lượng, Hàn Bùi Vân từ chối: "Tôi chưa bao giờ tham gia vào những hoạt động phải lộ mặt như vậy".

Cố Cảnh Hàm cảm thấy kỳ quái: "Sao không lộ mặt?"

Biên tập viên: "Alo Alo? Phi Đại... có người ở bên cạnh cô sao?"

Hàn Bùi Vân bình tĩnh lại, không nói gì.

Cố Cảnh Hàm lại hỏi: "Em đẹp thế này, sao lại không lộ mặt?"

Biên tập vội vàng hùa theo: "Đúng thế! Phi Đại đẹp như thế, cần phải lộ mặt! Người đẹp của chúng ta còn được đứng top trên trang web nữa."

"Cô gặp cô ấy rồi à?" Cố Cảnh Hàm hướng không trung tò mò hỏi.

"Avatar WeChat của Phi Đại không phải chỉ là ảnh của cô ấy sao? Rất đẹp!"

"Người ngoài đời càng đẹp hơn, loại có thể debut ấy."

"Hiểu rồi, ở vị trí C." Biên tập nói một nửa mới nhớ để hỏi, "Mà này, cô là ai?"

Hàn Bùi Vân áp lực không thể hạ xuống, cô bùng nổ: "Cố Cảnh Hàm, chị nói nhiều thật đó!"