Chương 62

Hôm nay trạng thái gõ chữ rất tốt, Hàn Bùi Vân đã lâu không có được loại cảm giác say mê sảng khoái này, tay cô đang lả lướt trên bàn phím, chỉ trong vòng 2 tiếng, cô đã hoàn thành số lượng từ và đăng chương mới.

Đăng trước một chương, tận dụng hôm nay tâm trạng tốt, nhìn đồng hồ rồi lại mở ra gõ tiếp, định chiều nay sẽ đăng chương mới tiếp.

Từ khi biết được tình trạng của Lịch Lịch, đã lâu rồi cô mới tìm lại được cảm giác như được tiêm máu gà.

Đến cảnh hai nhân vật chính hôn nhau, tốc độ gõ chữ của Hàn Bùi Vân càng nhanh hơn, mấy ngón tay như mất kiểm soát trên bàn phím.

Những động tác, những ánh mắt, cùng với cảm xúc khi hôn môi, không cần nghĩ nhiều thêm một giây đã xuất hiện trước màn hình máy tính.

Sau khi miêu tả một cảnh, Hàn Bùi Vân đọc lại, đột nhiên phát hiện đoạn kia cô viết giống như đang miêu tả cô và Cố Cảnh Hàm tối hôm qua.

Đọc đi đọc lại ba lần, mỉm cười si ngốc trước màn hình máy tính, đối với đoạn tả cảnh hôn này hài lòng hơn chữ hài lòng, giữa những dòng chữ tràn ngập hương vị tình yêu.... Là vị ngọt.

Ngọt đến mức, cô muốn viết một bộ bách hợp, đem cuộc sống thường ngày của cô và Cố Cảnh Hàm viết vào trong đó, ngự tỷ bá đạo tổng tài cùng với nữ tác giả nổi tiếng, chắc sẽ có lượng lớn độc giả.

Nhắc đến Cố Cảnh Hàm, Hàn Bùi Vân cầm điện thoại bên cạnh bàn phím gửi cho Cố Cảnh Hàm tin nhắn WeChat: "Ăn trưa chưa?"

Đối phương không lập tức trả lời, trong khi chờ tin nhắn, Hàn Bùi Vân nhớ cả ngày chưa lướt Weibo đọc bình luận, thế là bấm vào bắt đầu xem.

Tối hôm qua, Cố Móng Heo đã đăng Weibo: [Là chuyện tốt nhất.]

Hàn Bùi Vân nhìn thời gian, ngay sau lúc xong việc, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, Cố Móng Heo lần đầu trải qua chuyện nhân gian cũng có khá nhiều cảm xúc đó chứ.

Phía dưới có hơn 100 tin nhắn để lại, Hàn Bùi Vân nhìn thấy cái nickname quen thuộc 'Lá Liễu Mong Manh', bài đăng Weibo tối qua của cô cũng thấy cô ấy bình luận, nội dung giống nhau đề là một chuỗi dấu chấm hỏi: [Làm???]

Cô và Cố Cảnh Hàm vẫn chưa trả lời lại.

Vì tò mò, Hàn Bùi Vân bấm vào weibo của Liễu Dĩ Tư để xem, đại gia chăn heo này rất thú vị,

người chăn nuôi lợn lớn này thực sự rất thú vị, bài đăng đầu tiên trên weibo thực ra là một mẩu tin được retweet lại – [Ngạc nhiên chưa! Một tin tức kỳ lạ trên thế giới, một con heo nái lại trèo cây.]

Bài tiếp theo viết vẫn về heo nái: [Người chăn heo trong nhà nói chưa bao giờ thấy heo nái lên cao, mọi người có từng nhìn thấy chưa?]

Bình luận ở dưới tỏ vẻ chưa bao giờ thấy, cũng tò mò sao phó tổng tập đoàn Liễu Trang lại nhao nhao vì chuyện heo nái leo cây.

Liễu Dĩ Tư cũng xàm thật, ngày nào cũng đăng vài bài trên Weibo, đến ăn kem cũng đăng, Hàn Bùi Vân nhập tìm kiếm từ khoá "heo nái", hình như đã tìm được đáp án.

Một bài đăng trên weibo tháng trước: [Lão Cố mà yêu đương, heo nái cũng biết leo cây.]

Nhanh chóng chụp ảnh màn hình gửi cho Cố Cảnh Hàm xem, để cô ấy biết người bạn thân nhất, đại gia chăn heo so sánh cô ấy là heo nái già.

Còn chưa soạn tin nhắn thì đã nhận được cuộc gọi video từ bên kia.

Hàn Bùi Vân nhấn Đồng ý, trong điện thoại lập tức xuất hiện khuôn mặt Cố Cảnh Hàm, nhìn về phía sau lưng cô, chính là phòng ngủ nhỏ trong phòng bệnh của Lịch Lịch.

"Chị ở trong phòng làm gì thế?"

Cố Cảnh Hàm quay camera lại, chiếu vào bìa sách trong tay, đó là cuốn tiểu thuyết <> do Hàn Bùi Vân viết trước đây.

Cô sợ hãi lớn tiếng hỏi: "Chị đang đọc tiểu thuyết của em à?"

Cố Cảnh Hàm lười biếng nhìn cô trên màn hình, khẽ mỉm cười: "Ừ, bận việc xong, xem thử em viết hào môn thế nào."

Vẻ mặt của Hàn Bùi Vân phức tạp, cảnh giác hỏi: "Như thế nào?"

"Chị không khen em à? Bộ truyện này năm đó được xếp hạng nhất trong tiểu thuyết ngôn tình đó, biểu cảm của chị là sao đây...." Hàn Bùi Vân đang oán trách thì bị Cố Cảnh Hàm cắt ngang.

Cô chớp chớp mắt: "Viết hay lắm, đặc biệt là ở phương diện kia...."

"Phương diện nào?" Hàn Bùi Vân không ăn cái bộ dáng này của Cố Cảnh Hàm, nếu khen cô thì không phải khen cô viết hay sao?

Cố Cảnh Hàm cười không nói gì, lật vài trang, liếʍ môi, nhẹ nhàng đọc một đoạn: "Dư Cánh xoay người dùng sức đè Hạ Thanh xuống. Lúc này, khóe miệng nhếch lên tạo vòng cung mềm mại, giống như giây tiếp theo sẽ trực tiếp hôn lên môi đối phương...."

"Cố Cảnh Hàm!" Hàn Bùi Vân viết cái này, đương nhiên biết diễn biến tiếp theo của cốt truyện, mắt không thấy, càng không có mặt mũi để nghe.

Cố Cảnh Hàm ngẩng mặt lên, nhịn cười, chăm chú nhìn về phía camera trước, đọc lại câu nói của nam chính trong truyện: "Làm người phụ nữ của tôi nhé?"

"Không muốn!" Cố Móng Heo mà còn đọc nữa, cô sẽ cúp máy ngay.

"Này không phải đều là em viết sao, phải đọc tiếp chứ." Cố Cảnh Hàm lật qua trang sau, đổi giọng thành giọng ôn nhu, "Em bằng lòng, xin anh... mau đến chiếm hữu em đi."

Vừa rồi cảm thấy xấu hổ, nhưng khi nghe Cố Móng Heo đọc những lời này, cảm thấy khá tốt, Hàn Bùi Vân giả vờ như không nghe rõ: "Xin gì nè?"

Cố Cảnh Hàm nghe vậy lập tức lặp lại: "Chiếm hữu đi."

"Có thể, xin em đi." Hàn Bùi Vân nhanh chóng đáp lại.

Cố Cảnh Hàm nhìn xem, trong sách không hề có dòng chữ này, ngước mắt nhìn thấy nụ cười hiểm ác của Hàn Bùi Vân, lập tức hiểu ra: "Chị còn phải xin em à?"

Hàn Bùi Vân kiêu ngạo khoanh tay, hơi nâng cằm: "Hay là em xin chị ha?"

"Được." Cố Cảnh Hàm trả lời rất dứt khoát.

"Chị nghĩ hay lắm, đã học xong hết chưa?" Hàn Bùi Vân cười lạnh, làm thụ còn chưa đủ kinh nghiệm, còn bày đặt làm công à?

Thái độ của Cố Cảnh Hàm rất tốt: "Chị còn đang học, chị học gì cũng nhanh hết, em đừng lo."

Nghe Cố Cảnh Hàm nói thế... Hàn Bùi Vân rất muốn đưa tay qua màn hình điện thoại, véo mặt cô ấy.

"Em lo gì chứ?"

"A?" Hình như Khóc Nhè không có nói lo, Cố Cảnh Hàm không nghĩ nhiều, "Vậy chị lo được chưa."

"Này, chị đừng cúi đầu, nhìn em đi." Thấy Cố Cảnh Hàm lại cúi đầu lật sách, Hàn Bùi Vân mau chóng nói, "Em nói cho chị hay, chị muốn xem sách của em thì có thể, nhưng không cho phép đọc ra, càng không thể học... phương diện kia ở trong đó!"

Cố Cảnh Hàm đặc biệt chọn phương diện đó để đọc, nghe Hàn Bùi Vân nói, kỳ quái hỏi: "Rất chi tiết, đa dạng nữa, tại sao không thể học?"

"Cái em viết là ngôn tình, không thực tế với chị, hơn nữa viết với thực hành, không đơn giản thế."

Cố Cảnh Hàm nghe vậy, càng nghi vấn: "Em viết truyện ngôn tình, nhưng lại không yêu đương với đàn ông, sao viết ra được vậy?"

Hàn Bùi Vân cười nhạo Cố Cảnh Hàm ngây thơ: "Em có thể xem phim."

"Ồ." Đúng vậy, Khóc Nhè nói có lý, cái này nhắc nhở cô trong máy tính còn có mấy bộ phim chờ cô học.

Chủ đề đã thay đổi so với chủ đề ban đầu, Hàn Bùi Vân còn gõ chữ nên bảo Cố Cảnh Hàm đi xem Weibo của Liễu Dĩ Tư.

Sau khi cúp máy, vừa gõ một dòng đã nhận được tin nhắn từ Cố Cảnh Hàm.

[Heo nái leo cây, ai là heo nái?]

Hàn Bùi Vân buồn cười mà nghĩ, không cần hỏi, soạn tin nhắn ngay: "Chị là heo nái."

Chỉ mới hai giây đã có tin nhắn gửi lại: [Em là cây?]

Hàn Bùi Vân không có phản ứng, Liễu Dĩ Tư ẩn dụ là ám chỉ Cố Hậu Tử, có liên quan gì đến cô chứ?

Một câu trả lời khác: "Chị không có leo lên, em mới là heo nái.]

[???] Hàn Bùi Vân lập tức liên tiếp phát ra ba dấu chấm hỏi, nói thế này thì nên nói gì cho được đây.

Cạn lời, thế là gửi một cái icon cười màu vàng như thường lệ, không nói chuyện với Cố Móng Heo nữa, đợi đến chiều cô đến bệnh viện, xả luôn cho một trận.

Điện thoại lại rung lên, Cố Cảnh Hàm gửi lại với khuôn mặt cười vàng khè: [Em vui là được, chị cũng vui theo.]

Hàn Bùi Vân chết lặng, giờ cô mới hiểu, trước kia bản thân gửi icon mặt cười màu vàng ý là cạn lời, thế nhưng với Cố Móng Heo thì đó là cười thật.

[Yêu em.] Cố Cảnh Hàm lại gửi hai chữ đến, phía sau là cái icon cười màu vàng cùng với trái tim đi kèm.

Hàn Bùi Vân nghĩ nghĩ, thế là gửi cái icon vẫy tay màu vàng, cũng ý bảo là cạn lời.

[Em bận đi, lát nữa tới sớm nha.] Rồi gửi icon màu vàng vẫy tay.

Này.... Hàn Bùi Vân mới phát hiện, cô và Cố Móng Heo cách nhau hai tuổi, thế mà có sự khác biệt lớn vậy sao?

Chuyện này... Hàn Bùi Vân vừa phát hiện ra cô và Cố Hòa Tử chỉ cách nhau hai tuổi, nhưng thực ra lại có khoảng cách thế hệ?

Trong phòng bệnh, dì Vương đang phơi quần áo của Lịch Lịch, nghe thấy hai đứa nhỏ nói chuyện kết hôn hay không kết hôn, thế là buồn chán nói nhảm với bọn nhỏ: "Ai kết hôn thế?"

Hàn An Ca đắc ý vỗ ngực: "Mẹ của cháu."

Tinh thần của dì Vương cũng phấn chấn hơn, hầu như ngày nào bà cũng thấy Hàn Bùi Vân tới đây, nhưng chưa bao giờ nghe thấy cô nói về chuyện đó, bà vội vàng hỏi: "Với ai?"

Bà suy nghĩ đơn giản, ở trong phòng bệnh lâu ngày, xui xẻo muốn chết, Hàn Bùi Vân kết hôn thật là tốt, còn có đưa kẹo mừng, coi như thơm lây hạnh phúc vậy.

Cố Chỉ Lịch giơ cao tay, kiêu ngạo như An Ca: "Mẹ của cháu nữa."

Dì Vương khó hiểu chậc lưỡi, tưởng bọn nhỏ chưa nói rõ: "Rốt cuộc là mẹ bé nào kết hôn?"

Cố Cảnh Hàm chắc chắn không thể rồi, 5 năm trước đã nói rõ với ba mẹ. Trừ khi thần kinh chứ không làm sao kết hôn được.

Hai nhóc con trao đổi với nhau vài câu, thống nhất đáp án rồi cùng nhau nói với dì Vương: "Là mẹ của bọn cháu sắp kết hôn."

"Vớ vẩn." Ai đâu mà đi tin lời trẻ con? Cố Cảnh Hàm với Hàn Bùi Vân là phụ nữ, kết hôn gì chứ? Dì Vương chỉ cho đó là chuyện hài.

Vừa đúng lúc Cố Cảnh Hàm từ phòng ngủ nhỏ đi ra, dì Vương kể cho Cố Cảnh Hàm nghe chuyện hài vừa rồi, "Cô chủ, cô nói xem có hài không chứ, Lịch Lịch với An Ca nói cô muốn kết hôn với cô Hàn, ha ha...."

Chỉ cười hai tiếng, thấy vẻ mặt vô cảm của Cố Cảnh Hàm, nghiêm túc hơn ngày thường, dì Vương cố gắng giải thích: "Cô đừng có giận hai đứa, trẻ con hay nói bậy, đừng để trong lòng."

"Không có nói bậy, là thật." Cố Cảnh Hàm đứng ở đâu giường, liếc mắt nhìn số thuốc còn sót lại trong bình truyền, giọng điệu bình tĩnh, như đang nói chuyện rất ư là bình thường.

Dì Vương không dám nói một lời, bà không khỏi nghĩ đến con gái ở quê nhà, chuyện này nếu đổ lên đầu con gái, bà có thể sẽ phát điên.

Hiện tại đã là đông chí, mấy ngày nữa sẽ là đêm giao thừa, hai vị trưởng lão nhà họ Cố nhất định sẽ trở về Trung Quốc trước Tết Âm Lịch.

Nghĩ thôi mà dì Vương đã lo lắng lắm rồi, về nhà biết được con gái kết hôn với phụ nữ, cháu ngoại thì mắc bệnh nan y, hai vị trưởng lão nhà họ Cố chịu nổi song kích này không?

"Mẹ ơi, chỗ này của con đau quá." Cố Chỉ Lịch đưa tay ra cho mẹ xem.

Cố Cảnh Hàm nhờ dì Vương vặn một chiếc khăn nóng và đắp lên cánh tay có vết bầm tím của Lịch Lịch.

"Con thấy đỡ hơn chưa?" Cô cẩn thận lau vết bầm qua chiếc khăn, nhìn xuống thấy trên mắt cá chân của đứa trẻ có thêm một vết bầm tím.

Từ khi bị bệnh, trên người cô bé luôn vô cớ xuất hiện những vết bầm tím, Cố Cảnh Hàm nhìn mà đau lòng, nhưng lại không thể làm gì.

Cố Chỉ Lịch gật đầu, vẫn còn có chút đau, nhưng cô bé không nói.

Bên bệnh viện New York báo phôi thai Hàn Bùi Vân còn cất giữ bảy cái, Cố Cảnh Hàm ôm cơ thể nhỏ bé của Cố Chỉ Lịch, rồi lại có ý tưởng táo bạo.