Chương 57

Xe đến gần một khu biệt thự, Cố Chỉ Lịch chỉ vào tòa nhà ở góc đường phía trước giới thiệu với An Ca: "Đó là nhà của mình, lớn lắm đúng không?"

Lần trước mẹ đi xa nhà, có giao cô nhóc cho dì Cố, nên An Ca đã tới nơi này, hơn nữa còn ở đây mấy ngày, lần này được quay lại đây, cô nhóc hào hứng gật đầu: "Phải, còn lớn hơn cả trường mẫu giáo của An Ca."

Hàn Bùi Vân nghe được trong giọng điệu An Ca có chút hâm mộ, cô không xác định quay đầu lại nhìn An Ca, con gái nhìn về phía trước với đôi mắt sáng ngời, hiển nhiên rất thích nơi này.

Thật ra đây cũng chính là của con....

Mặc dù cô đã cho được một cuộc sống trong môi trường tốt, thế nhưng so với khu biệt thự cả trăm triệu này, có lẽ đời này cô không cho An Ca được, đây là cuộc sống vốn dĩ thuộc về An Ca...

Nghĩ đến đây, Hàn Bùi Vân thực sự cảm thấy áy náy, có nên để An Ca trở về nhà họ Cố không, để con được trở về nơi mà khi sinh ra đã đứng sẵn ở vạch đích?

"Đến rồi." Cổng là dùng điều khiển từ xa, Cố Cảnh Hàm lái xe một vòng quanh nhà sau đó chạy vào gara.

"Cô đậu ở ngoài được rồi, bây giờ thì hay rồi, lát tôi còn phải lái đi ra." Hàn Bùi Vân đợi Cố Cảnh Hàm xuống xe, sau đó định ngồi vào ghế lái.

Cố Cảnh Hàm kéo cô xuống dưới: "Cô không ăn cơm với chúng tôi sao?"

"Không được...." Hàn Bùi Vân đứng trong khu nhà sang trọng này, cả người không thoải mái.

Có vẻ như đây là lần đầu tiên cô nhận ra sự chênh lệch giai cấp giữa cô và Cố Cảnh Hàm.

"An Ca có muốn cùng ăn cơm với dì và Lịch Lịch không?" Cố Cảnh Hàm nhìn ra được Khóc Nhè không thoải mái, thế là dời mục tiêu hỏi ý kiến An Ca.

Hàn An Ca dứt khoát gật đầu: "Muốn ạ."

"Vậy đi thôi." Cố Cảnh Hàm biết Khóc Nhè sẽ không từ chối nữa, thế là tự nhiên nắm tay Hàn Bùi Vân, "Đến thì cũng đến rồi, tôi dẫn cô đi xem cuộc sống của tôi thế nào, biết đâu lại giúp ích cho việc viết truyện của cô?"

Hàn Bùi Vân không nói chuyện, nghĩ thầm trong đầu, cũng phải đến thì cũng đã đến rồi.

Có người nói cô viết hào môn tào lao, cô phải nhìn kỹ xem Cố Cảnh Hàm – chân chính hào môn này là kiểu gì.

"Ăn xong rồi xem ảnh Lịch Lịch."

Hiện tại Hàn Bùi Vân chẳng những không muốn từ chối, ngược lại càng có nhiều chờ mong.

"Trong nhà không có bảo vệ sao?" Sân vườn nhà họ Cố đủ chứa mấy chục ông lão bà lão nhảy trên quảng trường, khu vườn rộng lớn vậy mà không có bóng người.

"Không có."

Thảm cỏ trong vườn đã được cắt tỉa gọn gàng, Hàn Bùi Vân lại hỏi: "Người làm vườn ở đâu?"

"Nửa tháng thuê một lần."

Cố Cảnh Hàm, cái hào môn này khác xa so với những gì Hàn Bùi Vân biết, vào nhà, trong phòng khách rộng lớn và trống rỗng chỉ có một người dì già, truyện hào môn cô viết còn có người hầu gái mặc trang phục chào đón này nọ nữa.

"Cô chủ, tôi theo dặn dò của cô đã nấu xong đồ ăn." Dì Lý lâu rồi không thấy Lịch Lịch, thế là vội lau tay trên tạp dề, bước nhanh bế cô bé lên: "Lịch Lịch đã về rồi."

"Dì Lý." Lịch Lịch giống như bé mèo con, nũng nịu gọi.

"Về là tốt rồi, về là tốt rồi." Dì Lý đặt cô bé xuống, tiếp đón Hàn Bùi Vân và An Ca mà dì đã gặp trước đó, "Mọi người ngồi đi, tôi đi dọn đồ ăn ra."

Bà vừa mới đi thì một dì khác nghe thấy tiếng động cũng chạy đến, nhìn thấy Lịch Lịch lập tức vui mừng, sau đó lấy dép trong nhà cho hai mẹ con Hàn Bùi Vân, trong nhà không có dép cho khác, vì khác đến đều dùng loại dép dùng một lần của khách sạn.

Hàn Bùi Vân và An Ca đổi dép, An Ca mang dép của người lớn không vừa chân, lúc đi thì kéo lê dép đi.

Cố Cảnh Hàm sợ gạch lát sàn lạnh, sợ đôi dép dùng một lần đế mỏng sẽ làm Khóc Nhè và An Ca bị lạnh, cũng sợ An Ca vấp, nên bảo dì Trương đến trung tâm mua sắm gần đó mua hai đôi dép về: "Một đôi cỡ 37, đôi còn lại mua giống cỡ của Lịch Lịch."

Dì Trương nhận lệnh, lập tức đi ra ngoài.

"Mua dép gì chứ? Phiền quá không?" Mang tạm không phải là được rồi sao?

Cố Cảnh Hàm nghĩ sau này Khóc Nhè với An Ca sẽ thường xuyên đến, nhất quyết phải mua được dép cho hai người.

"Cô xem đi, tôi hiểu cô lắm đó, mang size bao nhiêu cũng biết luôn." Cố Cảnh Hàm khoe với Hàn Bùi Vân, để Hàn Bùi Vân biết cô hiểu biết cô ấy nhiều hơn cô ấy nghĩ.

"Tôi cũng biết cô mang size 39." Hàn Bùi Vân liếc nhìn đôi giày thể thao mà Cố Cảnh Hàm vừa thay, đó là bảo bối cô mang không vừa cũng không nỡ bỏ.

"Phải rồi, tôi mua cho cô 10 cái áo hoodie rồi đó, lần trước ở thang máy đã hứa với cô, đều là hiệu cô thích, kiểu khác nhau."

"Cô nghiêm túc hả?" Hàn Bùi Vân tưởng đâu lúc đó Cố Cảnh Hàm chỉ dỗ cô cho vui thôi.

"Đều đang được chuyển đến, có vài cái là hợp tác với nhãn hiệu khác, nhưng tôi nghĩ... chắc cô sẽ rất thích." Cố Cảnh Hàm đắc ý nói, "Sao nè? Có phải vui lắm không, có phải thích tôi hơn rồi không?"

Cô không chịu thừa nhận trước mặt các con, Hàn Bùi Vân hỏi cô: "Hàng hợp tác một cái 20 ngàn đến 30 ngàn, tổng cộng cô đã tiêu bao nhiêu trăm nghìn?"

"Mua 10 cái áo, tốn nhiêu đó mà đắt gì chứ?" Cố Cảnh Hàm tháo đồng hồ trên tay xuống, hỏi Hàn Bùi Vân: "Cô xem thử cái này bao nhiêu."

Lúc viết truyện, Hàn Bùi Vân cũng có xem giá của một số thương hiệu xa xỉ, cô vẫn nhận ra thương hiệu bình dân, nhưng cô chưa từng nhìn thấy chữ tiếng Anh trên đồng hồ của Cố Cảnh Hàm.

Trên mặt số có một vòng tròn kim cương, hoa văn trên bề mặt giống như mặt trời, mặt trăng và các vì sao, càng nhìn càng thấy tinh xảo.

"100 ngàn?"

Cố Cảnh Hàm cười không nói gì.

"300 ngàn?"

"800 ngàn." Cố Cảnh Hàm nhìn cô, hỏi tiếp: "Cô nghĩ giá bộ vest mà tôi thường mặc là bao nhiêu?"

"...100 ngàn?" Hàn Bùi Vân vừa rồi bị cái giá kia làm cho hoảng, lần này nói giá cao.

"Vậy thì không, có mấy bộ cũng chỉ có 50 ngàn." Cố Cảnh Hàm dẫn Hàn Bùi Vân có nhận thức đúng đắn về cái gọi là cuộc sống hào môn.

Hàn Bùi Vân xấu hổ cười: "Cô là muốn nói... cô khá là tiết kiệm?"

"Cô nghĩ theo chiều hướng này đi, người bình thường một tháng kiếm được 10 ngàn, mua một bộ quần áo trị giá 500 có đắt không? Mức thu nhập mới nhất của tôi vào năm ngoái, không bao gồm bất động sản, đâu đó 60 triệu, trung binh mỗi tháng là 5 triệu. Như vậy dựa theo tỷ lệ 10 ngàn và 500, mỗi tháng tôi bỏ ra 250 ngàn mua quần áo cũng không đắt chút nào."

Hàn Bùi Vân nghĩ rằng số tiền gửi tiết kiệm bảy chữ số trong tài khoản của cô đã rất lớn rồi... nhưng hóa ra số tiền cô đã cật lực tiết kiệm trong mười năm chỉ là thu nhập hàng tháng của Cố Móng Heo.

"Bất động sản của cô đâu?"

"Chủ yếu nằm ở các thành phố lớn trong nước, ngoài ra ở nước ngoài cũng có bất động sản, ngoài tập đoàn Cố Thị ra, ở công ty khác tôi cũng có cổ phần, giá trị thị trường khoảng...." Nếu chỉ tính đứng trên tên cô thì không nhiều, nhưng nếu có tài sản trên danh nghĩa ba mẹ thì một lát cũng không đếm xong.

Hàn Bùi Vân nhìn Cố Móng Heo ngày càng nghiêm túc, lập tức cắt ngang: "Đã làm phiền...."

Đúng là nghèo nàn hạn chế trí tưởng tượng của cô.

"Quan trọng nhất là...." Cố Cảnh Hàm nhìn Hàn Bùi Vân chăm chú, "Chỉ cần cô thích, có tốn bao nhiêu cũng không thành vấn đề."

Hàn Bùi Vân tưởng tượng, lúc này vẻ mặt của cô nhất định giống như một kẻ ngốc: "Hả?"

Cố Cảnh Hàm nghĩ tới một bài hát cực kỳ thích hợp trong hoàn cảnh này: "Cô đáng giá nhất."

"A?" Ngực Hàn Bùi Vân như trúng một mũi tên.

"Muốn tôi nói lại lần nữa không?" Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô ấy, Cố Cảnh Hàm tưởng đâu Hàn Bùi Vân không hiểu ý tứ của câu nói này.

"Không, không, không." Hàn Bùi Vân cảm thấy lời cợt nhả của Cố Cảnh Hàm gây ra làn sóng chấn động quá mạnh, cô sợ mình mất bình tĩnh nên nhanh chóng đổi chủ đề: "Trong nhà ngươi chỉ có hai dì thôi à?"

"Nếu tính cả dì Vương thì là ba." Cố Cảnh Hàm dẫn cô đến nhà ăn, An Ca và Lịch Lịch đã ngồi đợi ở đó từ lâu.

"Cô cũng quá keo rồi, hào môn chẳng phải có rất nhiều người giúp việc sao?" Nếu đặt hiện trạng của nhà Cố Cảnh Hàm vào trong truyện, có khi nào người đọc đặt câu hỏi là cô đã từng thực sự thấy hào môn hay chưa?

"Trong nhà thường chỉ có tôi và Lịch Lịch ở, cần gì phải có nhiều người giúp việc? Tôi thích yên tĩnh, trong nhà có nhiều người sẽ rất ồn." Cố Cảnh Hàm gắp đồ ăn cho hai đứa nhỏ, cuối cùng gắp cho Hàn Bùi Vân một miếng khoai mỡ, "Dì Lý nấu ăn ngon lắm, cô thử đi."

"Vậy có loại hào môn nào trong nhà có đồng phục còn thuê các cô gái trẻ làm giúp việc không?" Không sai, cái hào môn này là dưới ngòi bút của Hàn Bùi Vân.

"Có chứ." Cố Cảnh Hàm cong môi, ánh mắt lạnh dần, cô ghé lại sát Hàn Bùi Vân nói khẽ: "Nhưng từ lúc mẹ tôi bắt được ba tôi với giúp việc 18 tuổi ăn nằm với nhau, thì sau đó đã không còn thuê gái trẻ đến làm việc nữa."

Hàn Bùi Vân cầm đũa làm vẻ mặt không thể tin, quên ăn cơm luôn.

Cố Cảnh Hàm cười cười như không sao hết, cô đã sớm nhìn thấy rõ: "Lúc ba tôi bị bắt khi đó tôi mới 14 tuổi, cho nên bắt đầu từ đó tôi không tin vào đàn ông, tôi kiếm tiền được, việc nhà thì thuê người giúp việc, muốn có con thì đến kho t*ng trùng tìm t*ng trùng tốt, tìm đàn ông thì có ích lợi gì?"

Hàn Bùi Vân cảm xúc lẫn lộn gắp khối khoai mỡ Cố Cảnh Hàm gắp cho cô, tan ngay trong miệng, đúng là ăn ngon thật.

Không nhìn ra được, lúc nhỏ Cố Cảnh Hàm còn chịu cái loại đả kích này.

"Mẹ tôi không có quyền lực ở công ty, tài sản khi đó đều trên danh nghĩa của ba, bà ấy chán ghét muốn ly hôn, nhưng lại sợ ly hôn sẽ ra đi hai bàn tay trắng, cũng sợ ba sẽ tái hôn với người khác rồi sinh con, sau này người thừa kế tập đoàn Cố Thị chưa chắc đã là tôi." Cố Cảnh Hàm chưa từng kể chuyện này cho người khác nghe, đến cả Liễu Dĩ Tư cũng không.

Trong thâm tâm cô, đã xem Hàn Bùi Vân là người nhà.

"Vậy bây giờ ba cô...." Hàn Bùi Vân nghe được câu chuyện đặc sắc của hào môn, còn máu chó hơn của truyện của cô viết.

"Cũng đã 60 tuổi rồi, có muốn chơi thì chưa chắc đã cứng được." Cố Cảnh Hàm vui vẻ thoải mái khui chai rượu.

Hàn Bùi Vân nhớ đến đêm hôm đó, vội vàng giật lấy chai rượu trong tay Cố Cảnh Hàm: "Không được uống!"

Tay Cố Cảnh Hàm vẫn làm động tác rót rượu, trong nháy mắt trên tay trống rỗng, cô nhìn Hàn Bùi Vân khó hiểu: "Tại sao?"

"Bởi vì...." Hàn Bùi Vân cảm thấy Cố Móng Heo biết rõ mà còn cố ý hỏi! Rõ ràng cô ấy biết uống say sẽ xảy ra chuyện kỳ lạ.

"Thôi vậy, không uống thì không." Cố Cảnh Hàm bảo bọn nhỏ ăn nhiều vào, còn cô thì lúc về phòng có thể uống.

Hàn Bùi Vân thấy vui trong lòng vì Cố Móng Heo cũng biết nghe lời, thế là quan tâm hỏi: "Eo cô còn đau không?"

Cố Cảnh Hàm không để ý nên cũng không phát hiện nó đã hết đau: "Hình như hết đau rồi."

Lúc này dì Trương mua hai đôi dép đã về, đi vào trong đặt ở dưới chân bàn để hai người thay.

Hàn Bùi Vân vừa mới đặt đũa xuống, đang định đi tới thay dép cho An Ca, Cố Cảnh Hàm đứng dậy trước, ngồi xổm xuống cạnh ghế của An Ca, đỡ chân cô nhóc, xỏ dép mới cho cô nhóc.

"Giống của Lịch Lịch nè, là Doreamon." An Ca duỗi chân ra xếp thành một hàng với Lịch Lịch.

Hai đứa trẻ chạm chân rồi cười với nhau.

Dì Trương đặt đôi dép của Hàn Bùi Vân có hơi xa, nếu muốn thay dép thì cần đứng dậy, nên đợi ăn xong đổi cũng được.

Cố Cảnh Hàm thay dép cho An Ca, khi đi ngang qua Hàn Bùi Vân, thấy đôi dép dùng một lần không thoải mái nên cũng thay cho cô ấy.

Cầm một chiếc dép, quỳ xuống, vỗ nhẹ vào bắp chân Hàn Bùi Vân, nhẹ giọng nói: "Nào, đưa chân đây, tôi đổi cho cô."

Hàn Bùi Vân đá đôi dép dùng một lần ra: "Này, cô để xuống đất đi, tôi tự đổi."

"Vậy cô tự đổi đi." Cố Cảnh Hàm đặt dép dưới chân Hàn Bùi Vân, ngồi lại chỗ của mình, sau đó lại gắp miếng sườn vào chén Hàn Bùi Vân.

Dì trương đứng ở trong góc đã chứng kiến hết mọi cảnh, có chút hoảng sợ.

Cố Cảnh Hàm này....

Vẫn là Cố Cảnh Hàm lần trước bà gặp sao, sao không giống như cùng một người thế.