Chương 128

Hàn Bùi Vân càng khóc càng thấy tủi thân, nhất thời không nhịn lại được, Cố Cảnh Hàm an tĩnh nghe cô phàn nàn, nhẹ nhàng đặt tay lên tấm lưng đang run rẩy kia, an ủi.

"Chị sao lại...." Hàn Bùi Vân giờ mới ý thức được gì đó, thút thít hỏi: "Sao chị lại tới?"

"Chị mới nói rồi mà, chị lo lắng cho em." Hai tay Cố Cảnh Hàm đỡ vai Hàn Bùi Vân, nhẹ nhàng đẩy người đang bám chặt vào cô ra, sau đó tìm khăn giấy lau mặt từng chút một cho Hàn Bùi Vân.

Nước mắt trộn lẫn với lớp trang điểm chảy khắp khuôn mặt, khuôn mặt thanh tú dịu dàng của cô trông giống như bức vẽ graffiti trừu tượng.

Cố Cảnh Hàm đau lòng, nhưng cũng cảm thấy buồn cười, sợ bản thân lỡ cười thì bị Khóc Nhè trách móc nói cô vô nhân đạo, thế là mím môi, đè nén ý muốn cười.

"A!" Hàn Bùi Vân chỉ vào cô, khóc lóc hỏi: "Cố Cảnh Hàm, chị đang cười nhạo em phải không?"

"Không có mà." Lần này, Cố Cảnh Hàm mới thực sự cười.

Khóc thành thế này mà đầu óc còn tỉnh táo ghê ha?

Hàn Bùi Vân nhìn cô, giơ tay lau nước mắt: "Đại Móng Heo, là do chị hết, bảo em tham gia sự kiện rồi giờ còn cười nhạo em hả? Chị không biết xấu hổ là gì hết sao?"

"Em không thể nói vậy, chị chỉ cổ vũ em, còn quyết định là ở em mà." Cố Cảnh Hàm lý luận với Hàn Bùi Vân, từ từ nói: "Nhưng em cũng đâu biết sẽ xảy ra chuyện gì, nếu đã thành thế này rồi thì đối mặt với nó đi, được chứ?"

Hàn Bùi Vân mím môi, nhìn Cố Cảnh Hàm với đôi mắt đẫm lệ.

Cố Cảnh Hàm cười, lại lau nước mắt cho cô, nghiêng người về phía trước ôm cô.

"Chị không thể thay đổi được những việc đã xảy ra, thế nên chị đến ôm em, khóc cùng em, cùng em đối mặt."

Hàn Bùi Vân im lặng, bình tĩnh lại hỏi: "Chị đến đây bằng gì?"

Trễ thế này, không có tàu cao tốc.

"Lái xe đến, chị không trả lời được tin nhắn của em là vì đang lái xe trên cao tốc, nếu trả lời sẽ rất nguy hiểm, lái xe ba tiếng là có thể đến được rồi." Sau khi Cố Cảnh Hàm dỗ Lịch Lịch ngủ, cái ý nghĩ muốn gặp Hàn Bùi Vân cứ quẩn quanh trong đầu cô, nên cô gọi dì Vương dậy, dặn dò dì ấy một tiếng, sau đó lên đường.

"Trời khuya thế này rồi...." Hàn Bùi Vân trút ra được hết loạt chuyện hôm nay, tâm trạng cũng tốt hơn, thế nhưng giờ lại càng muốn khóc hơn.

"Sao lại khóc nữa rồi?" Trong giọng nói Cố Cảnh Hàm không có chút thiếu kiên nhẫn nào.

"Sau này chị đừng như thế, chị còn chưa lo được cho bản thân, giờ lại mang thai Xíu Mại." Hàn Bùi Vân càng nói giọng càng nhỏ đi, "Em không muốn chị nhọc lòng."

Cố Cảnh Hàm dịu dàng nói: "Chị thích nhọc lòng thay em."

Hàn Bùi Vân nhìn cô, chớp mắt, lại một dòng nước mắt lăn xuống trên mặt.

"Chúng ta là CP." Cố Cảnh Hàm thản nhiên nói: "Là một đôi đó, không phải hả?"

Hàn Bùi Vân trong mắt vẫn còn có nước mắt, phản ứng được một hồi, cô hừ một tiếng, cười lớn.

"Sao chị vào được phòng em?" Bây giờ nghĩ lại, khách sạn này quá tầm thường, thẻ phòng có thể tùy tiện đưa ra được à?

"Chỉ cần nói với quầy lễ tân chị là Cố Cảnh Hàm." Cố Cảnh Hàm nói, đi đến bồn tắm, trải một tấm dùng một lần lên đó rồi mở vòi nước để điều chỉnh nhiệt độ nước.

"Thật hay giả?" Hàn Bùi Vân nghi hoặc.

"Thật mà, bởi vì khách sạn này là của nhà họ Cố." Cố Cảnh Hàm quay đầu nhìn lại, đúng như cô nghĩ, đối phương có chút kinh ngạc.

Cô giải thích: "Chị nói chị đến đây để tìm bạn".

Hàn Bùi Vân cởi giày cao gót, chân trần đứng trên thảm, cay đắng nhìn cô.

"Được rồi, đừng buồn, tắm nước ấm rồi ngủ ngon nhé."

Hàn Bùi Vân hỏi: "Còn chị thì sao?"

Cố Cảnh Hàm cười hỏi: "Em muốn chị về Tân Thành bây giờ hay ngủ với em?"

"Giờ mà về chị không muốn sống nữa hả? Đến khi về tới Tân Thành thì trời chưa sáng?" Hàn Bùi Vân cảm giác Cố Cảnh Hàm hỏi như vậy là cố ý.

Cô nói như đúng rồi: "Ngủ với em đi."

Cô cởϊ qυầи áo, chậm rãi ngâm mình trong nước ấm trong bồn tắm, sau đó nhìn Cố Cảnh Hàm khoanh tay đứng một bên, nhàn nhã nhìn mình.

Cố Cảnh Hàm: "Chị vội tới đây, không mang theo đồ ngủ, nên chị nói trước với em là chị ngủ khoả thân á nha."

Hàn Bùi Vân có thói quen khi ở khách sạn đều mang theo chăn ga gối đệm của mình nên không cần lo lắng về vấn đề vệ sinh, cô thở dài: "Tùy chị đó, em mệt lắm rồi, cũng là người không ham không muốn không có nhu cầu."

Cố Cảnh Hàm nghiêm túc nói: "Chỉ đêm nay thôi."

Hàn Bùi Vân thực sự phục người này, trợn mắt: "Chị đi ra ngoài trước đi, để em tắm cho yên ổn được không?"

"Chị ở trong này sao em lại không thể yên ổn tắm?"

"Em sợ chị nhìn một hồi nhịn không được lại đây lăn lộn em."

Cố Cảnh Hàm không tiếp tục tranh cãi, kéo rèm cho cô rồi rời đi.

Hàn Bùi Vân ngơ ngác nằm ở trong bồn tắm, hoàn toàn trống rỗng, cô suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng lúc định thần lại thì không nghĩ ra được gì hết.

Tẩy trang, lau khô tóc, mặc áo choàng tắm đi ra, trên bàn cà phê trong phòng có một đĩa cơm đặt sẵn vài món ăn kèm và một tô mì bò.

Hàn Bùi Vân vốn đã rất đói, nhìn thấy đồ ăn, cô mới nhớ tới mình vừa vào phòng, kêu lên đói quá.

Cố Cảnh Hàm bảo cô đi qua ăn, trong khách sạn đồ ăn khuya không có nhiều lựa chọn, may mắn là đồ ăn được phục vụ nhanh chóng, vừa ra Khóc Nhè có thể ăn được ngay.

Cô còn nhờ lễ tân mang băng cá nhân, đồng thời bảo Khóc Nhè nhấc chân lên, dán lên chỗ da bị phá.

Hàn Bùi Vân ăn một ngụm lớn mì bò, tắm xong thấy người nóng bừng, chân không còn đau nữa, mì bò ăn ngon, bụng ấm áp.

Cô gắp một miếng thịt bò, nhìn Cố Cảnh Hàm đang chăm chú nhìn cô ăn, giật mình, đem đũa đưa tới miệng Cố Cảnh Hàm.

Biểu cảm của Cố Cảnh Hàm có chút hoang mang, nhưng vẫn ăn miếng thịt bò kia.

Luôn đáng yêu như thế, Cố Móng Heo rất ngoan.

Hàn Bùi Vân nhìn cô rồi cười khẽ.

Cố Cảnh Hàm cũng cười lại.

Giờ phút này Hàn Bùi Vân cảm thấy, những thứ cô nghĩ không ra hình như không quan trọng như vậy, cô có thể cảm nhận được Cố Cảnh Hàm yêu cô đến nhường nào. Với một Cố Móng Heo tốt như vậy, ngay cả cửa của ba mẹ cũng đã vượt qua bài kiểm tra, tất cả những người và sự việc khác có thể chỉ là những vấn đề tầm thường.

Trước khi đi ngủ, Cố Cảnh Hàm tịch thu điện thoại di động của cô, ép tắt, yêu cầu cô nằm trên giường nhắm mắt ngủ ngon.

Cố Cảnh Hàm nửa đêm tới đây, tập trung lái xe dọc đường, cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ lập tức quét ý thức của cô, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hàn Bùi Vân ngủ muộn hơn cô mấy phút, lúc cô đang nửa ngủ nửa tỉnh, cảm giác được Cố Cảnh Hàm quay người lại, quay lưng về phía mình ngủ, sau đó co người lại, dường như vô thức chen vào trong ngực cô.

Một giây trước khi rơi vào mộng, Hàn Bùi Vân trong lúc mê mang cảm giác mình sở hữu cả thế giới.

Liễu Dĩ Tư sáng sớm tới tìm Hàn Bùi Vân, tầm giờ này sáng hôm qua, các cô xuống dưới tầng 1 ăn buffet sáng.

Lễ trao giải tối hôm qua chưa kết thúc, Liễu Dĩ Tư đã mời ban điều hành web đi ăn tối, sau đó lại đến KTV, việc chính coi như đã nói được 8,9 phần, lúc về khách sạn đã 3 giờ sáng. Cả đêm uống rất nhiều rượu, buổi sáng vẫn chưa tỉnh rượu, thiếu ngủ nhưng vẫn muốn dậy đi ăn sáng với Phi Đại.

Cô rất muốn nghe Hàn Bùi Vân phát biểu cảm nghĩ về chuyện lộ mặt tối hôm qua, buổi sáng nhìn thấy bài đăng của Ngải Thiên Tình đã có hơn 60 nghìn lượt chia sẻ, tuyệt đối phát hoả.

Liễu Dĩ Tư đi tới quầy lễ tân trước, nhờ nhân viên giúp cô quẹt thẻ tầng tương ứng, tình cờ đυ.ng phải biên tập cũng đến tìm Hàn Bùi Vân, đang làm thủ tục đăng ký khách ở quầy lễ tân.

"Chào buổi sáng, Liễu tổng." Hôm qua, biên tập cũng mới làm quen với Liễu Dĩ Tư, biết được người này có thể là kim chủ ba ba của web, nên thái độ rất tốt.

"Vừa hay tôi cũng muốn tìm Tiểu Hàn, cùng đi lên đi." Liễu Dĩ Tư cười vừa phải, đối với người ngoài từ hành động cử chỉ đều bộc lộ phong thái dịu dàng, tao nhã của một nữ doanh nhân.

Biên tập cùng cô bước vào thang máy, trên tay cầm một chiếc túi giấy lớn màu nâu, nói: "Phi Đại để quên áo khoác ở địa điểm tổ chức tối qua, mới sáng thấy tin nhắn tôi đã chạy qua đó tìm, hẹn giữa trưa ăn cơm, bây giờ tôi đi đưa áo trước."

"Vậy còn sớm rồi, tôi còn muốn ăn sáng với cô ấy kìa."

Biên tập nhìn đồng hồ, đã 10 giờ rồi.

Liễu Dĩ Tư giải thích: "Này cũng do mệt, thức dậy trễ."

Biên tập cũng chỉ biết gật đầu, chứ biết nói gì đâu.

Đi trong hành lang, biên tập nói chuyện với cô: "Liễu tổng quen biết Phi Đại à?"

"Bạn tốt," Liễu Dĩ Tư mỉm cười và nói thêm, "Tôi cũng thích đọc truyện của cô ấy."

"À, chẳng trách..." Lãnh đạo nói có người muốn mua toàn bộ bản quyền còn lại và tương lai của Phi Vân Ca, hóa ra là Liễu Dĩ Tư.

Trong phòng, Hàn Bùi Vân vừa mới tỉnh lại, Cố Cảnh Hàm bị động tĩnh của cô đánh thức.

"Chào buổi sáng." Hàn Bùi Vân đang chuẩn bị thức dậy, tắm rửa, trước mười giờ đưa Cố Móng Heo đi ăn sáng.

"Chị buồn ngủ quá." Cố Cảnh Hàm kéo tay cô, đáng thương bảo cô nằm xuống, "Lâu lắm rồi chị mới được ngủ dậy trễ thế này."

"Nằm nữa là không có bữa sáng đâu." Hàn Bùi Vân nói nhưng vẫn nằm xuống ôm lấy cô, "Không ăn sáng không tốt cho sức khỏe, với lại Xíu Mại cũng sẽ đói."

Cố Cảnh Hàm nghiêng người cầm điện thoại trên bàn đầu giường lên, ấn một phím tắt.

"Phòng 1502, đưa hai bữa sáng đầy đủ lên, cảm ơn." Sau khi cúp điện thoại, cô tìm một tư thế thoải mái nằm xuống bên cạnh Hàn Bùi Vân, có chút kiêu ngạo nói: "Như vậy không phải được rồi à?"

"Nhưng mà em phải dậy rồi, trưa nay còn hẹn biên tập ăn trưa, buổi chiều nếu không có việc gì thì mình về Tân Thành?" Hàn Bùi Vân thảo luận với Cố Cảnh Hàm.

"Được rồi." Cố Cảnh Hàm ủ rũ vùi mặt vào gối.

Hàn Bùi Vân hôn lên tai cô, nhẹ giọng nói: "Chị có thể tiếp tục ngủ."

Cố Cảnh Hàm kéo chăn lên, rêи ɾỉ.

Hàn Bùi Vân cưng chiều xoa đầu cô, đứng dậy xuống giường, đi vòng qua bên giường Cố Cảnh Hàm, cầm điện thoại di động của cô lên.

Chuyện đã lên men suốt một đêm, không biết tình hình bây giờ ra sao.

Nhấn nút nguồn khởi động điện thoại, trong lúc chờ điện thoại khởi động, Hàn Bùi Vân rửa mặt, đang đánh răng thì chuông cửa phòng cô vang lên.

Đối diện cửa phòng là bàn làm việc lớn, nhìn không tới giường, Hàn Bùi Vân tưởng đâu phục vụ đưa đồ ăn đến, cô đi mở cửa, nhưng cảnh giác mà mở hé.

Nhìn thấy người đứng ở cửa chính là Liễu Dĩ Tư, cô buông tay nắm cửa, xoay người đi về phía bồn rửa tay, nhổ bọt trong miệng ra.

"Tiểu Hàn, tôi đến tìm cô đi ăn sáng." Liễu Dĩ Tư mở cửa, bình tĩnh đi vào trong.

Hàn Bùi Vân vẫn đang mặc đồ ngủ, đang súc miệng nên không tiện nói chuyện.

"Tự đi ăn đi, mình gọi đồ ăn cho em ấy rồi." Cố Cảnh Hàm nghe được thanh âm liền biết là Liễu Dĩ Tư, liền giữ nguyên tư thế, không thèm nhìn đã thay Hàn Bùi Vân trả lời.

Liễu Dĩ Tư tưởng đâu Hàn Bùi Vân đang gọi điện thoại mở loa ngoài với Cố Cảnh Hàm, nhưng khi đi tới mép giường thì dừng bước chân lại, chăm chú nhìn vào giường.

Chỉ nhìn thấy một thân hình mảnh khảnh quấn trong chăn, mái tóc dài xoăn màu hạt dẻ xõa trên gối, lòe loẹt chói mắt.

"Lão Cố, cậu...cậu..." Liễu Dĩ Tư há miệng rộng đến mức có thể nuốt cả quả trứng vào.

Cố Cảnh Hàm nhắm mắt lại, yếu ớt nói: "Đừng ồn, nửa đêm qua mình tới đây, buồn ngủ chết đi được, ngủ thêm lát nữa đã."

Liễu Dĩ Tư xoa xoa cằm, quay mặt nhìn về phía biên tập đang hoang mang, trong lòng khϊếp sợ không thôi.

"Tư Tư, cậu đi ra ngoài trước được không? Mình tới vội không mang gì, bây giờ đang không mặc gì hết." Không nghe thấy phản ứng của đối phương, Cố Cảnh Hàm xoay người, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Liễu Dĩ Tư đang đứng ở cuối trên giường với một người khác mà cô chưa từng gặp bao giờ.

Cô chộp lấy chiếc kính trên gối đeo vào, cô chưa kịp nói gì thì khuôn mặt người kia đã hiện lên vẻ sợ hãi, đôi mắt mở to.

Biên tập nhớ rõ có một lần đang nói chuyện điện thoại với Phi Đạt thì Cố Cảnh Hàm ngắt lời, lúc đó còn tưởng họ là bạn bè, không hề nghĩ nhiều.

Vô tình cắn phải quả dưa lớn... Nói như vậy thì siêu thoại đang huyên náo của Phi Vân Ca, cắn CP Vân Hàm là thật.

Tổng tài cùng với tác giả tiểu kiều thê của cô ấy?