Chương 82: Hai Vị Mẫu Thân

Qua ba ngày không ngừng bay trên khoảng trời trắng xoá ngập tuyết rơi. Hòn đảo phía Tây hình thù đồ sộ chậm chạp hiển lộ trước tầm mắt các nàng. Tàu con thoi đổ bộ đất liền, bước xuống tàu, các nàng bị cái giá rét nơi đây thâu tóm thân thể. Lạnh lẽo đến hít thở không thông, nếu là người bình thường đặt chân đến hẳn sẽ bị đông cứng thành băng.

Các nàng thi triển nguyên khí sưởi ấm cơ thể. Cận Dĩ Tường phủ lên vai Tử áo khoác lông dày dặn, Tử ôn nhu cười, ỷ hư nhược thân hình tựa vào người cô. Một sinh vật lạ từ trong khu rừng phóng ra, cùng con chó nhỏ không khác là bao. Bất quá, cái đầu của nó thuộc Huyết Quỷ Long bộ phận, nửa thân dưới là một con Husky lai.

Nó thấy Cận Dĩ Tường thì rụt đầu chạy một khoảng sau đó ngửi ngửi, chạy về phía cô. Đu lên người cô, ngao ô mấy tiếng, cái đuôi to lớn vung vẫy không ngừng. Các nàng đều bị nó biểu tình khả ái chọc cười, nó thực ngoan, phơi bụng tròn xoe béo ú mặc ngoại nhân vuốt ve.

"Ngươi là loại gì ma thú a?" Kỳ Nhược Linh chọt chọt đôi chân ngắn ngủn của nó, nó lại ngao ô kêu gào.

"Nhìn bộ lông này thì giống Husky, nhưng là hình thù lại giống Corgi, trời ạ, thiên nhiên tạo hoá quá thần kỳ." Diệp Nhã Viên nhịn không được tán thán.

Tử lỗ tai vểnh lên, âm thầm lắng nghe thanh âm phát ra từ phía khu rừng, dường như là tiếng bước chân. Tiếng bước chân này vô cùng nhẹ, nhẹ đến nỗi nếu không để ý, sẽ không lọt tai. Rốt cuộc là cường giả phương nào, tu vi cấp bậc cao đến vậy.

Nữ nhân vận một thân áo thun rộng thùng thình, quần short jeans thoải mái. Một đầu xám tím tóc dài xoã tung, ôn uyển như nước dung mạo, đôi con ngươi vàng nhạt tinh lượng cùng Cận Dĩ Tường thập phần tương đồng.

"Cầu Cầu, tiểu mập mạp, ngươi chạy trốn nơi nào." Nữ nhân vén bụi cây loà xoà, bước khỏi khu rừng liền ngẩn ngơ quên cả phản ứng. Giỏ hoa quả, nấm hương trên tay theo đó mà rơi xuống nền tuyết trắng xoá.

Nữ nhân nhãn thần long lanh sóng nước, xúc động chạy tới ôm chầm Cận Dĩ Tường, thanh âm nghẹn ngào:

"Thập nhi, ta Thập nhi...."

Các nàng đều không hiểu chuyện gì phát sinh, ngây ngốc đứng đó. Cận Dĩ Tường huyết mạch khiêu thình thịch, đau đớn khôn nguôi. Từng màn từng màn nghìn năm trước phảng phất trước tầm mắt, nhãn thần cô đã một mảnh mơ hồ.

"Người là Lang Tịnh Thuỷ...." Cô đột nhiên khóc nức nở: "Mẫu thân...."

"Nghìn năm trôi qua, Thập nhi đã trưởng thành rồi." Lang Tịnh Thuỷ vuốt ve Cận Dĩ Tường mặt mày, ngày chia ly, cô vẫn còn là một nho nhỏ ấu long khóc ô ô. Hiện tại đã cao hơn nàng một cái đầu, bánh xe thời gian đã trôi qua ngần ấy năm. Lâu đến nỗi Lang Tịnh Thuỷ dường như mai táng nỗi đau mất con ở tận cùng linh hồn:

"Mẫu thân, xin lỗi, con tới trễ..."

Lang Tịnh Thuỷ lắc đầu: "Con tìm được chúng ta tin tức tại Vô Cực giới bao la vạn vạn trùng điệp đã may mắn lắm rồi." Nàng hướng các nữ nhân xuất chúng quét một vòng: "Các nàng là....?"

Cận Dĩ Tường không do dự liền giải thích: "Các nàng đều là nữ nhân của con."

Lang Tịnh Thuỷ ngạc nhiên: "Nữ nhân của Thập nhi." Nàng bắt đầu âm thầm đếm số lượng, một hồi thì chóng mặt.

Một ấu long, hai ấu long, ba ấu long....

Tưởng tượng ra thôi, Lang Tịnh Thuỷ đã cảm thấy vui vẻ, ôm một bầy ấu long trong ngực chăm sóc. Nàng hảo hảo mong chờ đây.

"Mẫu thân, còn bốn người nữa ở Pháp Lang Đế Quốc..."

Lại thêm bốn ấu long...

Bây giờ các nàng mới lấy lại phản ứng, Viên Tảo Lam Giai trước lên tiếng: "Nhĩ hảo mẫu thân, con là công chúa của Hiên Viên Đế Quốc, tương lai A Tường sẽ làm phò mã..."

Phó Chỉ Dung không chịu yếu thế, trực tiếp chen lời: "Con là con gái của Phó công tước, sau này kết hôn, gia nghiệp Phó gia đều thuộc về Tường nhi, mặc Tường nhi định đoạt."

Phó Chấn Phong nếu thời điểm này có mặt, hắn trái tim sẽ hoá đá, oán giận con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi.

Nhất thời, bốn tia lửa điện xung kích. Các nàng không ai nhân nhượng ai.

Lang Tịnh Thuỷ cười xua tay: "Không quan trọng bối phận, miễn Thập nhi hạnh phúc."

"Cầu Cầu, Niệm Hiểu đâu rồi?"

"Ngao, chủ nhân lên rừng hái dừa." Lúc này, tiểu sủng vật mới lăn đến chân Lang Tịnh Thuỷ.

Hạ Phỉ Lan trợn tròn mắt: "Hoá ra nó biết nói."

"Nó gặp người lạ sẽ không nói, nó sợ." Lang Tịnh Thuỷ xoa đầu Cầu Cầu.

"Ngao, sợ, rất sợ..."

Diệp Nhã Viên cảm thấy buồn cười: "Ngươi rốt cuộc sợ hay không? Còn thân thiết với bọn ta như vậy."

"Cầu Cầu có siêu giác quan, có thể nhận định kẻ xấu người tốt, đúng không Cầu Cầu?"

"Ngao, đúng vậy, đúng vậy."

Kỳ Nhược Linh sờ Cầu Cầu bộ lông, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu: "Dùng chế dược rất hiệu quả."

Cầu Cầu nhãn thần hướng Lang Tịnh Thuỷ cầu cứu: "Ngao, chủ nhân, không muốn chế dược, không muốn, đau đau."

"Nàng chỉ trêu chọc ngươi thôi, xem ngươi kìa, hơn hai trăm tuổi còn như đứa nhỏ." Cầu Cầu ủy khuất cuộn người lăn vào khu rừng: "Ngươi nhớ về nhà, đừng chạy loạn."

"Thập nhi, ta dẫn con gặp nàng."

Hoang đảo nơi các nàng sống không tồn tại ma thú nguy hiểm, cỏ cây mơn trởn trải rộng hai bên bờ. Tựa hồ được người tận tuỵ chăm nom, thi nhau nở rộ. Một vài ma thú ăn cỏ nghe thanh âm bước chân vang dội liền hoảng sợ trèo lên cây cao. Giương mắt hiếu kỳ nhìn đám người ngũ quan xuất chúng.

Hoang đảo hôm nay có khách nhân ghé thăm.

Một nơi yên bình tuyệt cảnh như thế này phi thường hiếm thấy ở Vô Cực giới. Các nàng vừa đi vừa ngắm phong cảnh mỹ hảo xung quanh, tâm tình buông lỏng, hương đồng cỏ nội khiến lòng người an.

"Hai trăm năm nay, có Cầu Cầu bồi, nhìn nó ngốc nghếch bộ dáng, mẫu thân thực vui vẻ. Nó không chỉ biết nói còn biết phụ giúp việc nhà." Lang Tịnh Thuỷ chỉ tay về phía căn nhà nhỏ hai tầng toạ lạc giữa rừng hoa bát ngát. Qua khỏi khu rừng, thế ngoại đào nguyên liền hiện ra, tuyết trắng xoá phủ lớp sương mờ lên vạn vật. Vào giữa khu rừng, nhiệt độ không còn thanh lãnh như khi đặt chân lên đảo.

Cầu Cầu đứng bằng hai chi sau, bàn tay biến hoá thành năm ngón, cầm chổi quét tước khoảng sân rộng ngập lá úa trước nhà.

"Ngao ngao, quét nhà, quét nhà, không thể để nhà bẩn, nhà bẩn chủ nhân sẽ không vui, sẽ phạt Cầu Cầu chạy bộ ba mươi vòng quanh đảo."

Các nàng đối tiểu sủng vật khả ái yêu thích không buông tay. Bây giờ mới được chứng kiến ma thú chăm chỉ làm việc nhà. Phải huấn luyện bao lâu mới được như vậy, quả nhiên Cận Dĩ Tường hai vị mẫu thân không phải tầm thường.

Các nàng trong lòng dâng lên tia ngưỡng mộ hoà sùng bái.

Căn nhà nhỏ nhưng tiện nghi đầy đủ, bài trí trang nhã cổ điển. Trên lầu có rất nhiều phòng trống, khi Cận Dĩ Tường hỏi thì Lang Tịnh Thuỷ trả lời Long Niệm Hiểu trong lúc nhàm chán, xây phòng để giải khuây. Vì vấn đề này mà hai vị mẫu thân cãi nhau một trận linh đình, giận nhau nửa tháng trời. Không ngờ tới bây giờ những căn phòng trống kia lại hữu dụng.

Cầu Cầu lon ton chạy khắp nhà, xách hành lý từng người bỏ vào phòng. Xong xuôi nó ngồi bệt xuống sàn, ôm cái bụng tròn vo thở phì phò. Lang Tịnh Thuỷ phải nắm đoàn bánh bao kéo lên, nhẹ giọng khiển trách:

"Ngươi xem cái bụng ngươi lớn hơn cái đầu ngươi rồi, không được tiếp tục lười biếng, vào bếp phụ ta một chút để kịp bữa ăn, bọn nhỏ đói bụng rồi."

"Ngao, ngao, Cầu Cầu phải vào bếp, phải vào bếp."

"Nó còn có thể nấu ăn!!!" Hạ Phỉ Lan nhìn đoàn bánh bao lết trên sàn, bật cười.

"Mẫu thân, người kiếm những vật dụng này ở đâu?" Cận Dĩ Tường cầm ấm trà sứ điêu khắc tinh xảo thắc mắc hỏi.

"A, không tự nhiên mà có, những vật dụng này là của những dị năng giả đắm tàu trôi dạt vào."

"Mẫu thân, chúng ta phụ người một tay đi." Diệp Nhã Viên, Hạ Phỉ Lan, Kỳ Nhược Nhiên săn ống tay áo, bày ra tư thái sẵn sàng vào bếp.

Về phần Viên Tảo Lam Giai và Phó Chỉ Dung không biết nấu ăn nên ngượng ngùng ngồi ở đại sảnh thưởng trà. Tử hoá Tiểu Miêu chui rúc trong ngực Cận Dĩ Tường, dụi dụi cần cổ cô làm nũng. Hai người các nàng bình dấm chua tràn lan lại không cách nào mở lời chất vấn.

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, nữ nhân mái tóc đỏ rực như máu cầm một giỏ đầy ấp dừa tươi bước vào:

"Thuỷ, ta về rồi, nàng chờ có lâu hay không, hôm nay dừa quả mọng nước vô cùng, khi nào ta dẫn nàng tới đó." Nữ nhân đôi con ngươi sắc bén đảo mắt nhìn quanh đại sảnh đông đảo người.

Cận Dĩ Tường buông chén trà trên tay, quan sát nữ nhân ngũ quan. Mày kiếm anh khí, sóng mũi cao thẳng, giữa hàng chân mày tồn tại một loại tà mị lãnh ngạo, bạc môi đỏ tươi thập phần tương tự Long Tuyệt Ca.

Khí tràng lạnh lẽo bức nhân cũng y như đúc. Cầu Cầu mang đĩa thức ăn đặt lên bàn: "Ngao, chủ nhân về, chủ nhân về."

Long Niệm Hiểu nhìn Cận Dĩ Tường hồi lâu, thật sâu nghi hoặc, đến khi cô mở lời: "Mẫu thân..."

"Thập nhi!" Long Niệm Hiểu hàng lông mày nghiêm nghị thoáng buông lỏng lộ ra cỗ nhu hoà mềm mại. Nàng thong thả tiến tới, xoa đầu cô: "Trưởng thành, cao lớn."

"Người so nghìn năm trước, không có gì thay đổi." Cận Dĩ Tường cấp Long Niệm Hiểu cái ôm, tựa hồ bọn họ chưa từng bị thời gian xa cách, một lần nữa trở lại nghìn năm trước kia.

"Ngươi mẫu thân nấu ăn?"

"Ân."

"Đây là..."

"Nữ nhân của con."

Long Niệm Hiểu nghe cô trả lời, híp mắt thần thần bí bí cười. Nụ cười khiến ba người không khỏi rùng mình.

Lang Tịnh Thuỷ bưng hai đĩa thức ăn, ba người cũng lục tục mang ra:

"Hiểu, chúng ta Thập nhi."

"Thập nhi, con ở Bình Nguyên Đại Lục sinh hoạt có ổn không?"

"Ân, hoàn hảo a, đều là nhờ các nàng cùng con vượt qua."

Cầu Cầu phụ trách việc xới cơm. Khách nhân tề tụ đông đủ thật sự mệt chết nó.

"Cầu Cầu hơn hai trăm năm trước là một con husky yếu ớt trôi dạt vào đảo, đầu nó bị thương tổn quá nặng, một bên não trái căn bản đã chết. Mẫu thân con vốn yêu quý sủng vật nên cưu mang nó, chữa trị cho nó. Thay thế đầu của nó bằng một thành viên thuộc Huyết Qủy Long tộc mất mạng thời điểm xuyên qua Vô Cực giới." Lang Tịnh Thủy gắp thức ăn bỏ vào chén Cận Dĩ Tường, hòa ái nói.

"Khó trách nó thông minh lanh lợi như vậy."

"Hửm, phải không Cầu Cầu?" Long Niệm Hiểu nhướn mày hỏi.

"Ngao, Cầu Cầu ngốc, mỗi khi chơi câu đố trả lời sai sẽ bị chủ nhân phạt chạy ba mươi vòng quanh đảo."

"Xảo biện."

"Chủ nhân, Cầu Cầu không muốn bị phạt, đau chân, đau chân."

Bầu không khí hài hòa tràn ngập đại sảnh. Sắc mặt ai cũng nồng đậm ý cười.

Lang Tịnh Thủy gắp đồ ăn bỏ vào chén Tử: "Mang thai đứa nhỏ của tà lòng hao tâm tổn sức, con ăn nhiều một chút."

Tử gò má phiếm hồng chậm chạp trả lời: "Cảm ơn người..." Nơi này cho nàng cảm giác như chính gia đình của nàng vậy, an ổn yên bình, không tranh chấp, ngươi lừa ta gạt.

Cận Dĩ Tường mang quần áo ra khu nhà tắm phía sau căn nhà. Căn phòng bài trí tựa suối nước nóng lộ thiên, vừa tắm vừa ngắm cảnh quang xung quanh. Cận Dĩ Tường ngụp đầu xuống, trồi lên, sảng khoái a!!!

Một giây sau cô nghe tiếng bước chân huyên náo truyền tới. Các nàng đồng dạng lõa thể, đường cong duyên dáng bại lộ trong không khí, khiến cô huyết mạch sục sôi.

"Tường nhi~"

"Dĩ Tường~"

"A Tường~"

"Dĩ Tường, hỗn đản!!!" Kỳ Nhược Linh ngượng ngùng che đậy thân thể. Hạ Phỉ Lan xung động muốn ngất.

"Các em làm gì, đừng tới đây, aaaaa..." Các nàng nhảy vọt xuống nước, Cận Dĩ Tường bị vây ở giữa, mặc các nàng đùa bỡn, cô giãy dụa thét chói tai.

"Hiểu, nàng chơi xấu con!" Lang Tịnh Thủy nhéo hông Long Niệm Hiểu, trách móc.

"Đau a, đau a, ta chỉ muốn bọn trẻ hoan hỉ bồi đắp tình cảm mà thôi."

"Hừ, nếu có lần sau, đừng hòng ngủ trên giường ta."

Long Niệm Hiểu khóc không ra nước mắt chân chó ôm đùi nàng...

Thời điểm mọi người đi vào giấc ngủ. Cận Dĩ Tường lại miên man trằn trọc, cô bước ra cánh đồng phát hiện Viên Tảo Lam Giai thưởng hoa. Nàng một thân đơn bạc áo ngủ, mỏng manh gợi cảm, được ánh trăng soi sáng càng thêm mông lung hư ảo.

Thiên sứ đêm nay phá lệ động lòng người.

"Tiểu Giai..."

"A Tường..."

Bầu không khí giữa lúc đó liền thăng ôn, ái muội lan toả...