Chương 44: Đoạn Hồn Ma Kiếm

Linh Hồn giới có năm tầng lần lượt gọi Nhân, Sinh, Phân, Thế và tầng sâu nhất Dục chỉ có Long Phách mới được bước vào ngoài ra không có linh hồn nào vào được. Bước vào cánh cửa Dục, linh hồn khi còn tại trần thế dù có đạt tu vi cấp bậc cường giả đến đâu đều bị lửa thiêu rụi hôi phi yên diệt vĩnh viễn không thể bước vào lục đạo luân hồi đầu thai chuyển kiếp

Trừ phi, có người mang thiên mệnh, bao gồm viễn cổ Tà Long mệnh và viễn cổ Thương Phượng mệnh. Tà Long Cận Dĩ Tường đã xuất hiện nhưng Thương Phượng vẫn chưa xuất đầu lộ diện, nói đúng hơn là ngủ say chưa tỉnh. Mỗi tầng đều có một màu sắc bất đồng, Nhân là kim sắc, Sinh là bạch sắc, Trần là lục sắc, Thế là tử sắc và Dục là hắc săc

Long Phách cùng Cận Dĩ Tường bay qua bốn tầng, phù du linh hồn đều ngoái đầu, mở con mắt đen lòm nhìn lại, họ cảm nhận được người mà Long Phách trưởng lão mới mang đến kia có nguồn vô hạn năng lượng, nguồn năng lượng này lớn đến mức có thể phá hủy cả hành tinh điều đó khiến họ choáng ngợp dù đã chết đi nhưng tinh thần lực vẫn tại

Nhìn hướng Long Phách trưởng lão và người kia đi, có lẽ tiến đến địa phận của Dục. Phù du linh hồn mở to mắt, không lẽ người kia thuộc về một trong hai mệnh cách trong truyền thuyết đồng nghĩa với việc cuộc chiến sinh tử nghìn năm trước sắp được tái hiện....

Cận Dĩ Tường theo chân Long Phách phi sâu xuống tận cùng Linh Hồn giới, tiến càng sâu, màu sắc xung quanh sẽ dần biến mất thay vào đó là hắc ám vô tận. Cận Dĩ Tường nhíu mày, cánh tay chuyển hoá thành lửa đỏ mới có khả năng thấy được phụ cận, có ánh sáng từ lửa cô nheo mắt nhìn thấy cánh cổng to lớn phía trước. Nếu như nơi này không phải Linh Hồn giới Cận Dĩ Tường sẽ cho rằng đây là Địa ngục mà cô sắp đi gặp Diêm vương

Bốn bề yên ắng tối mịt, nơi này không có gió nhưng Cận Dĩ Tường lại cảm nhận được cái lạnh thấu xương. Long Phách tiếp đất, nói:

"Ta chỉ có thể đưa ngươi đến đây thôi, phần còn lại ngươi phải dựa vào bản thân rồi. Đoạn Hồn ma kiếm xác thực năm đó ta đã đem bảo hộ trong này nhưng Dục mỗi một năm đều thay đổi kết cấu, hiện tại ta cũng không rõ nó dịch đi đâu. Chúc may mắn"

Cận Dĩ Tường gật đầu, tiến vào cánh cổng lớn bị rong rêu bao phủ, khi cô hoàn toàn bước qua, cánh cổng tự động đóng sầm lại, Long Phách cũng biến mất. Nếu như ai đã xem Quỷ Quyệt thì có thể hình dung tràn cảnh lúc này đi...

Cận Dĩ Tường cúi đầu nhìn dưới chân, sương trắng khẽ cuốn, tê dại cả sống lưng. Phía trước tối tăm mờ mịt bỗng nhiên vụt sáng, ánh sáng màu đỏ leo lẽo nhợt nhạt khiến người ta rợn tóc gáy, âm tàn giọng nói vờn quanh Cận Dĩ Tường tai

"Long Thập không, Cận Dĩ Tường, chào mừng đến với Dục. Dục là cánh cửa tượng trưng cho đen tối và tà ác, khi bước vào nơi này chỉ có hai con đường. Một, trở nên sa ngã, kiệt quệ để rồi chết trong mê cung của Dục. Hai, toàn mạng trở ra nhưng không thể lấy được Đoạn Hồn ma kiếm"

"Ngươi là ai?" Cận Dĩ Tường quát, phiến không gian tăm tối này dường như chỉ có tiếng cô vang vọng

"Ta là ai? ha hả, một câu hỏi rất hay, ta là trí tuệ của Linh Hồn giới, ta có thể nhìn thấy được tương lai và thấu được tâm trí ngươi"

"Ngươi có biết bản thân rơi vào đại kỵ khi yêu đương với mẹ của mình thậm chí trong tương lai không xa nàng sẽ mang thai hạt giống của ngươi? Chưa kể đến hai tiểu di của ngươi" Thanh âm mang theo tia châm chọc

"Chúng ta yêu nhau là thật lòng, cùng ngươi hà quan?" Cận Dĩ Tường cười lạnh, cô mới không sợ hắn

"Ha hả, thật hảo khẩu khí, gia tộc của ngươi a, vốn sớm sa vào chữ Loạn. Long Tuyệt Ca năm đó không quản gia tộc phản đối yêu thượng một nữ tử khác gọi Đường Hiểu Du dù nàng đã có hôn ước với trưởng tử Thuỷ Long tộc. Long Phách không quản thế nhân ánh mắt thú công chúa nhân tộc làm thê tử để rồi nhận lấy bi thảm kết cục. Long Thứ Phong đại trưởng lão khi còn trẻ cướp nhị thê của phụ thân hắn làm bản thân nương tử. Vậy nên đến đời ngươi, chữ Loạn càng thêm nặng nề" Ngữ khí hắn có điểm cảm khái

"Đó đã là chuyện kiếp trước. Ta kiếp này cùng Huyết Quỷ Long tộc không còn liên hệ nữa nên ta yêu ai, ta sống ra sao cùng này đó nhảm nhí phiền cút ra chỗ khác" Cận Dĩ Tường lạnh lùng nói

"Cận Dĩ Tường. Ái tình luôn là bể khổ tại sao ngươi vẫn đâm đầu vào. Long Tuyệt Ca cũng thế, Long Niệm Hiểu cũng thế, Long Phách cũng thế và Long Thứ Phong cũng thế, đều vĩnh viễn chung tình với ái nhân nhưng rồi nhận kết cục đau đớn đến như vậy"

"Ái tình là bể khổ nhưng ta nguyện ý sa vào vì nơi đó có các nàng đứng đợi" Huyết mạch đều đã đem các nàng khắc vào cốt tuỷ, là ai cũng đừng nghĩ tách các nàng ra khỏi bản thân

"Ha ha, Đoạn Hồn ma kiếm nghìn năm vô chủ, ngang tàn không ai bì nổi. Chạm vào nó ngươi có thể mất mạng trừ phi có kỳ tích đến, ngươi có vướng bận, ngươi còn muốn thử sức?"

Cận Dĩ Tường đương nhiên do dự, có rất nhiều tiếng xì xào của âm hồn vang vãn cô đại não nói cô nên bỏ cuộc

"Tôi không chỉ muốn chạm vào, còn muốn đem sự ngang tàn của nó cấp ném!" Cận Dĩ Tường khí phách thanh âm khiến trí tuệ Linh Hồn giới cũng phải sững sốt

"Hảo khẩu khí, vậy ta chờ, phía trước có hàng vạn cánh cửa. Đoạn Hồn ma kiếm sẽ nằm một trong hàng vạn cánh cửa đó"

Thanh âm đã tiêu thất. Cận Dĩ Tường nhìn trái phải hàng dài cánh cửa, cô bước đến mở ra cánh cửa đầu tiên bên trong là đầm cá sấu hướng cô nhe nhanh lao tới, Cận Dĩ Tường đóng lại tiếp tục tiến đến mở cánh cửa thứ hai, bên trong là thành phố Tokyo hoa lệ và một đám hắc đạo đang đấu súng, cô đóng sầm lại. Cánh cửa thứ ba thứ tư thứ năm thứ sáu rồi đến cánh cửa thứ năm trăm, Cận Dĩ Tường đã có chút mệt mỏi biết bản thân không thể cứ tìm Đoạn Hồn ma kiếm bằng phương pháp này nên đã nghĩ ra cách khác

Cận Dĩ Tường nhắm mắt, tinh thần lực phóng đi thăm dò, nguyên khí năng lượng xung quanh dù rất thấp nhưng cô có thể cảm nhận được luồng hỗn loạn tạp khí vây quanh một cánh cửa. Là cánh cửa nào? Cận Dĩ Tường nhíu mày, tinh thần lực dò sâu vào hành lang u ám, lướt qua mọi ngóc ngách của hàng vạn cánh cửa, tinh thần lực ngưng lại trước một cánh cửa đỏ rực. Chính là nó!

Cận Dĩ Tường cưỡi gió phi thật nhanh đến cánh cửa thứ ba nghìn. Cô đạp văng cánh cửa ra, trước mắt là trời đêm huyền ảo, Cận Dĩ Tường bước đi trên nền cỏ xanh mênh mông, đi được một lúc mới phát giác bản thân đang ở giữa nghĩa địa, mồ chôn của hàng nghìn cường giả. Sáng bừng lên là một vòng xoáy thông thiên, trôi nổi bên trong một thanh trường kiếm bao phủ bởi thực thể hắc ám. Cận Dĩ Tường đi đến thử chạm tay vào vùng sáng, một cỗ kình phong thổi bay cô đâm thủng qua nhiều ngôi mộ, khóe môi chảy ra một tia máu tươi

Cận Dĩ Tường lần thứ hai tiến đến vẫn là bị văng ra ngoài. Cô sinh khí phun một ngụm máu xuống nền đất, Đoạn Hồn ma kiếm khiến nhân loại kiệt quệ sức lực khi thu phục nó, khiến nhân loại rơi vào bước đường cùng. Nhưng khi rơi vào bước đường cùng cũng là lúc bản năng trong linh hồn trỗi dậy. Cận Dĩ Tường gầm lên, qụa đen bay tứ phía, cô ôm l*иg ngực muốn nổ tung quỵ xuống đất, da thịt bắt đầu thay hình đổi dạng, huyết mạch bên trong sục sôi muốn phá kén xông ra. Cận Dĩ Tường níu lấy cỏ dại dưới mặt đất đến tay trắng bệch, đất đá xung quanh không chịu nỗi cô uy áp liền trở thành đống hoang tàn vỡ nát

Thanh minh hai tròng mắt đã biến mất, đỏ rực yêu dị đồng tử lấn át. Này phiến đất nguyên khí ít, yêu khí nhiều tích tích bị Cận Dĩ Tường hấp thụ, con ác long bị xiềng xích trói buộc rục rịch trỗi dậy phong bế Cận Dĩ Tường tâm trí. Đồng phục trên người vì kích thước thân thể biến lớn mà rách tả tơi, một, hai ba...mười chiếc đuôi ngo ngoe vung vẫy đầy kiêu ngạo, hai cánh to lớn mọc lên từ lưng vươn dài. Cận Dĩ Tường lần đầu tiên hoàn chỉnh hóa Tà long

Hiên ngang phóng tứ Tà long sừng sững đứng trong thiên địa, hàm răng bén nhọn phì phò ra tia hắc hỏa, vảy trên người Tà long óng ánh đẹp đẽ vô cùng, màu đen và màu tím kết hợp hình thành hỏa và xung điện vờn quanh. Yêu mị mà cuồng bạo

'Gruuu' Tà long gầm lên một tiếng, xé nát trời đêm huyền ảo bằng thanh âm kinh người, mười chiếc đuôi to lớn vung lên đập nát đất đá bên cạnh không muốn nó ngán đường bản thân. Hiện tại nó chỉ muốn tiến về phía Đoạn Hồn ma kiếm kia, muốn đem sự ngang tàn của nó xé xác. Tà long khóe mắt loé lên một tia ngoan độc vươn móng vuốt xuyên vào vùng sáng bảo hộ Đoạn Hồn ma kiếm, ngay lập tức vùng sáng không cách nào chịu nổi kình lực bức nhân như thế, lạch cạch một tiếng giật nhòe biến mất

Tà long thở từng hơi khó nhọc, đỏ rực đồng tử thu hết dáng vẻ bễ nghễ của Đoạn Hồn ma kiếm vào mắt. Tà Long ngẩng cao đầu, vùng miệng hắc hỏa tụ lại tạo thành một quả cầu dị thường mạnh mẽ hướng Đoạn Hồn ma kiếm phóng, 'ầm' một tiếng, khói bụi bay lên mù mịt vùng trời thế nhưng Đoạn Hồn ma kiếm không chút nào bị thương tổn vì nó có thực thể hắc ám phù trợ

Tà Long híp mắt, long hệ bùng phát, vươn thủ xuyên phá thực thể hắc ám nắm lấy Đoạn Hồn ma kiếm. Rất nặng bảo kiếm, tựa hồ khi cô chạm vào, hồi ức từ nghìn năm trước đến nghìn năm sau hiện hữu nhất thanh nhị sở trước mắt, khuôn mặt của những nữ nhân cô yêu, giọt nước mắt của các nàng đẹp đẽ như vậy, cô không thể chết tại nơi này, cô không thể bỏ lại các nàng!

Trước mắt trắng xóa một mảnh. Cận Dĩ Tường không hiểu tại sao lấy lại được ý thức vốn có, bản thân vẫn đang trong Tà long trạng thái nắm một thanh hắc huyết trường kiếm, phủ bên ngoài là thực thể hắc ám, nếu như để ý sẽ nghe thấy những tạp âm oán thán của linh hồn. Nếu bản thân đã nắm được thanh kiếm cực nặng này đồng nghĩa với việc nó hàng phục mình, nhưng tại sao?

"Ha ha, Cận Dĩ Tường, hảo đứa bé. Chúc mừng ngươi đã trở thành chủ nhân của nó" Trí tuệ Linh Hồn giới thanh âm vờn quanh tai Cận Dĩ Tường

"Nhưng vì cái gì?" Tà long trầm thấp thanh âm ngờ nghệch hỏi

"Ha ha, Đoạn Hồn ma kiếm còn có một bí mật từ ngàn xưa. Tương truyền rằng người luyện ra thanh kiếm này đối chính mình thê tử nhất mực yêu thương nhưng vị thê tử kia thể chất nhu nhược, nửa năm sau mắc bạo bệnh qua đời. Nàng thương tâm đến mức đem cốt tủy của thê tử ấn lên thân thanh trường kiếm vĩnh viễn mang theo bên người mình, cho đến khi qua đời, nàng mới lập ra một quy ước. Người đời sau khi trở thành chủ nhân của thanh kiếm này phải có một tấm lòng chân thành, son sắt đối với người mình yêu, điều thứ hai đó chính là kiên cường không lùi bước cho dù lạc vào khốn cảnh"

"Trải qua nghìn năm, chưa có ai làm được. Mà đến ngày nay ngươi đã làm được rồi. Cận Dĩ Tường, hảo hảo trân trọng những gì mình vốn có, hảo hảo trân trọng ái tình của bản thân" Trí tuệ Linh Hồn giới thở dài

Cận Dĩ Tường đột nhiên hỏi: "Xin hỏi trưởng bối trước khi trở thành trí tuệ Linh Hồn giới tên thật là gì?"

"Long Thứ Phong"

Tà Long đỏ rực tròng mắt thoáng chấn động, Trí tuệ Linh Hồn giới tiếp tục bổ sung

"Ta hiện tại không hình không dạng chỉ là một đạo thanh âm, không là năm đó quyền uy Long Thứ Phong nữa. Ta có một chấp niệm duy nhất đó chính là nàng, thứ mẫu của ta cũng chính là nương tử của ta, Anh Tử. Chúng ta yêu nhau nhưng không được thế nhân chấp nhận cuối cùng chịu số kiếp vĩnh viễn ly tán, nàng vì ta đỡ một đao của phụ thân mà hôi phi yên diệt, còn ta thì mang nỗi hận truyền kiếp, gϊếŧ chết phụ thân. Giờ tất cả chỉ còn là hồi ức, người cũng đã khuất rồi"

Cận Dĩ Tường trầm mặc, không ngờ Huyết Qủy Long tộc của cô mỗi một người đều có bi thương chuyện xưa. Năm đó tang thương cô xem không đến cũng không thuộc về nên cũng không thể trấn an hắn

"Cận Dĩ Tường đứa bé, ngươi thật cố chấp giống ta năm đó. Ngủ một giấc, yêu khí từ Đoạn Hồn ma kiếm sẽ truyền đến ngươi, tu vi sẽ phi thăng lên tứ đẳng, trở về nghỉ ngơi đi chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới" Trí tuệ Linh Hồn giới già nua thanh âm nói

Cận Dĩ Tường nghe thế mềm nhẹ gật gù long đầu to lớn

"Cảm tạ trưởng bối đã chỉ giáo"

Một cơn gió nhẹ xuy Tà long hùng vĩ thân thể tiêu thất Linh Hồn giới.....

Cận Minh Nguyệt sau một ngày làm việc vất vả rốt cuộc hồi bản thân phòng ngủ, nàng bật công tắt đèn điện cả căn phòng liền sáng bừng lên. Nàng trợn tròn mắt nhìn vật đen xì cuộn mình nằm trên giường, mười cái đuôi của vật nhỏ vung vẫy, hai cánh nhỏ dập dập lên xuống. Cận Minh Nguyệt dù nội tâm bất an nhưng lấy hết sức bình sinh tiến đến gần vật đen xì kia

Ma thú sao lại lẻn vào phòng nàng được, hơn nữa còn ngủ thật ngon lành. Sau một hồi, nàng xác định đó là một chỉ ấu long, hình dáng nàng lần đầu tiên thấy a, không phải Long tộc đã hoàn toàn tuyệt chủng sao? Nhìn tiểu ấu long dĩnh miệng ngủ bộ dáng rất khả ái đâu nhưng mà nàng không biết nó có làm hại mình không?

Ngay thời khắc nàng thi triển thủy hệ dị năng hướng về tiểu ấu long phóng thì tiểu ấu long trên giường chẹp chẹp miệng nhỏ chậm chạp mở mắt, đôi kia thanh minh giác vàng đồng tử thu hết Cận Minh Nguyệt dáng vẻ vào mắt, tiểu ấu long trườn thân mình chống tứ chi ngồi dậy trước nhãn thần kinh hãi của Cận Minh Nguyệt

"Ngao ô ~ Minh Nguyệt ~" Này thanh âm Cận Minh Nguyệt không thể nào quen thuộc hơn

"Ngao ô ~ Minh Nguyệt ~" Tiểu ấu long vươn móng vuốt cào nhẹ Cận Minh Nguyệt tay, đưa đầu lưỡi thân mật liếʍ nàng tay lưu lại đó toàn nước bọt, bộ dáng tựa tiểu hài tử giống nhau

"Ngao ô ô ~" Mắt chớp chớp

Cận Minh Nguyệt thấy tiểu ấu long cử chỉ, chậm rãi mở miệng: "Tường?"

----------------------------------------Bên Kia Thế Giới - Chương 44: Đoạn Hồn Ma KiếmHình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ, ha ha =)))