Chương 10: Thổ Lộ

"Sau này, khi em đã biết yêu một người là như thế nào

Thì đáng tiếc, anh đã biến mất trong biển người mênh mông

Sau này, cuối cùng dưới hàng lệ em cũng hiểu ra

Có những người khi bỏ lỡ thì sẽ mất nhau mãi mãi"

-----------------------------------------

Và rồi bảy cái mùa xuân lại tiếp tục trôi qua, chuyện gì đến cũng sẽ đến. Tam đại tiểu thư của Cận gia sắp đến lúc phải rời đi ngôi nhà thân yêu, đến học viện Atlantis để huấn luyện các tân học sinh.

Trong bảy năm này, Cận Minh Nguyệt dần phát hiện ra tình cảm mình dành cho Dĩ Tường không còn đơn thuần là tình thân nữa, nó là một loại tình khó nói, lâng lâng mỗi khi ôm con vào lòng, vuốt ve tấm lưng nhỏ bé hay những hôm hai người tắm cùng nhau, vui vẻ cười đùa đều làm cho lòng Cận Minh Nguyệt có chút xúc động, một trận khốn quẫn cùng đau thương bởi vì các nàng là ruột thịt a, nàng cũng vô tình biết được hai cô muội muội của mình cũng có tình cảm đặc biệt với con, còn Cận Dĩ Tường thì sao? Cô cũng không biết nữa, kể từ ngày nào đó cô cũng không nhớ rõ, cô biết cô thích nhìn ngắm nụ cười của mẹ mỗi khi dạy bảo cô điều hay trong cuộc đời, nàng luôn hiển lộ ra ôn nhu mỗi khi nhìn cô, Dĩ Tường thích những trưa mùa hạ, gối đầu lên đùi nàng, còn nàng thì vuốt ve mái tóc nhu thuận của cô, ru cô đi vào giấc ngủ trên chiếc xích đu trong vườn hoa bất tận, thời gian qua đi, Dĩ Tường đã thành thói quen là luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của mẹ, lời ăn tiếng nói, bất tri bất giác, đâm chồi nảy lộc trong người cô một loại mầm móng, nó được gọi là tình yêu.

Bất luân luyến ái, làm Cận Minh Nguyệt có một khoảng thời gian áp lực nặng nề, nàng không dám đối mặt với con, nàng trầm mặc ít lời hơn trước vô tình làm Dĩ Tường đau lòng, cô lại nghe tin mẹ đã chấp nhận lời mời của học viện, qua ngày kia là rời đi Cận gia, cũng đồng nghĩa với việc rời đi cô. Dĩ Tường biết mẹ đã biết, nàng cũng yêu cô.

---------------------------------------

'Ầm Ầm'

'Tí tách tí tách'

Trời bắt đầu nổi những trận mưa lớn, như trái tim Cận Minh Nguyệt đang khóc. Nàng ngồi trong phòng, ánh mắt buồn đau mà nhìn ngắm ra khung cửa sổ bị mưa làm nhòe một mảng, nhiệt độ trong phòng rất lạnh, nhưng bóng dáng đơn bạc tịch liêu lại ngồi nơi đó, một chút cũng không có nhúc nhích, không biết nàng đang suy nghĩ gì, đột nhiên Cận Minh Nguyệt đứng dậy, đi tới chỗ giá sách, từ trong đó lấy ra một cuốn album ảnh được bọc bằng da dê kỹ càng, có thể nhìn thấy nàng rất thích cuốn album ảnh này, là hình từ nhỏ đến hiện tại của Dĩ Tường. Bàn tay thon dài nhẹ nhàng lật ra trang đầu cuốn sách, một em bé sơ sinh được một thiếu nữ bồng trên tay, mặt bé cười toe toét mà thiếu nữ kia đồng dạng cũng mỉm cười 'Bệnh viện quốc tế, ngày xx tháng xx năm xx, ngày thứ ba bảo bối chào đời', nàng lại tiếp tục lật, từng trang từng trang như muốn ghi nhớ kỹ hình bóng của con trong đầu, từng giọt, từng giọt nước mắt cứ nối đuôi nhau lăn dài trên gò má xinh đẹp của nàng, nàng đưa tay che miệng ức chế tiếng khóc của mình.

'Cốc Cốc Cốc'

"Là ai"? Nàng vội lau đi nước mắt, cất cuốn album vào ngăn kéo bàn của mình

"Mẹ, là con"

"Ân, con vào đi" Cận Minh Nguyệt chần chừ một lúc rồi nói

'Cạch'

"Con tìm ta có chuyện gì?" Âm thanh nàng khàn khàn, là mới vừa khóc xong, mẹ vẫn ngồi xoay lưng nhìn ra phía cửa sổ, chưa hề quay đầu lại nhìn cô một cái, cô cười khổ, nhẹ nhàng tiến đến, ôm nàng vào lòng, môi để trên tai nàng khẽ thủ thỉ câu "Con yêu người, thật lâu, thật lâu, con muốn bên cạnh người". Một lúc, Cận Minh Nguyệt xoay người, đôi mắt xuyến lệ lộ ra nhàn nhạt tơ máu "Con biết mình đang nói cái gì không?" Âm thanh lạnh băng không một độ ấm, nàng nhìn người trước mặt, bảo bối của nàng gầy đi không ít, rất muốn vươn tay vuốt ve khuôn mặt con nhưng rồi nhịn lại

"Chúng ta là mẹ con!" Cận Minh Nguyệt lần đầu lớn tiếng với con

"Mẹ con? chẳng phải người cũng yêu con sao? vì cái gì lại rời đi con? vì cái gì? Con mặc kệ cái gì luôn thường đạo lý, con chỉ muốn bên cạnh người" Nước mắt Cận Minh Nguyệt rơi như mưa, lời nói của con như thấm đẫm vào trái tim rỉ máu của nàng, Dĩ Tường ôm chặt nàng, như thể không cho nàng rời đi nơi này nửa bước, khẽ hôn lên trán nàng

"Cho con cơ hội được không? cho con cơ hội trưởng thành, khi đó con có thể bảo vệ người, che chở người đi qua bão giông, sánh đôi cùng người, có được hay không?" Dĩ Tường nỉ non, viền mắt ửng đỏ, ra sức thuyết phục Cận Minh Nguyệt, đây cũng là lần đầu tiên hai người các nàng kinh lịch qua cái gọi là tình yêu a. Nàng lại mềm lòng rồi, mềm lòng trước Dĩ Tường, mềm lòng trước người nàng yêu.

"Chúng ta là mẹ con"

"Con biết"

"Chúng ta cách nhau đến 20 tuổi"

"Con biết"

"Một ngày nào đó ta sẽ không còn xinh đẹp như lúc này nữa"

"Con biết"

"Một ngày nào đó....Ah..ưm" Cận Minh Nguyệt chưa kịp nói hết câu, Cận Dĩ Tường đã chặn lời nói của nàng lại bằng một nụ hôn, hai chiếc lưỡi trúc trắc cuốn lấy nhau, hai bờ môi giao hòa, một lớn một nhỏ trước ánh cầu vồng sau mưa chói rọi qua khung cửa sổ. Dĩ Tường càng hôn càng nhiệt, như muốn nuốt hết chất dịch mật trong miệng của Cận Minh Nguyệt, nhiệt liệt rồi lại ôn nhu 'hắc hắc, cũng may là kiếp trước mình có xem một số phim người nhớn nên cũng biết "một ít" kỹ thuật a =)))'

Cho đến khi không còn không khí để thở thì Cận Dĩ Tường mới luyến tiếc buông ra, hai vầng trán tựa vào nhau, từ trong mắt của hai người có thể thấy được hình bóng của đối phương, Cận Minh Nguyệt gương mặt ửng đỏ, dụi mặt vào hõm cổ con, hít lấy hương thơm bạc hà từ người con, lòng như buông xuống thứ gì đó, đã không còn nặng nề như trước.

"Nhưng ta lỡ chấp nhận lời mời của học viện rồi"

"A...không phải vậy chứ" Cận Minh Nguyệt nhìn người đang phồng má, chu môi, nàng một trận buồn cười

"Nhưng con có thể đến học viện tìm ta nha, cũng không xa mấy a" Cận Minh Nguyệt nhéo nhéo cái mũi của nàng

"Không được, con đã nói với người khi con đủ cường đại, con sẽ đến tìm người" Cô thủ thỉ lời yêu, làm Cận Minh Nguyệt nóng mặt

"Con có biết chuyện Cận Yên Tuyết và Cận Mạn Lệ rất yêu con không?" Nàng dùng ngón tay, phát thảo khuôn mặt con, trong lòng lên men

"HẢ!!!O.O"

-------------------------------------

"Loạn, loạn, loạn, thiên hạ này loạn hết rồi!!!" Hiểu Du không ngừng chạy tới chạy lui chạy qua chạy lại

"Cô có tin là tôi phang đôi dép tổ ong vào người cô không???" Cô đang cần không gian để tĩnh lặng mà tên khốn kiếp nào đó cứ la hét om sòm rồi chạy qua chạy lại làm cô nổi điên

"Vậy cô có kế hoạch gì cho tương lai chưa?" Hiểu Du tò mò hỏi

"Ân, đợi sau khi mẹ và hai dì đi, thì tôi cũng sẽ đi luôn"

"Gì! Bỏ nhà đi bụi hả O.O" Hiểu Du hét toáng lên

"Không phải a, nói đúng hơn là ra ngoài thế giới lịch lãm một thời gian để rèn luyện bản thân" Trong lòng Cận Dĩ Tường bùng lên một ngọn lửa quyết tâm.

P/S: Các đồng bào thích bộ này H ít hay H nhiều :3