Chương 1: Anh ấy thực sự rất thích cậu

Tháng bảy tại thành phố Tương Lan, thời tiết mùa hè nóng bức không thể chịu nổi.

Kỷ Mạt không bao giờ nghĩ tới đến ở tại khách sạn cũng sẽ bị nóng mà tỉnh, nguyên nhân là do mất điện. Buổi sáng lễ tân đã xin lỗi với cô, nói rằng nguyên nhân mất điện là do người buôn bán ở phía trên cải tạo phòng, khi không cẩn thận đã cắt đứt dây điện của khách sạn.

Kỷ Mạt từ nhỏ tới lớn vẫn là lần đầu tiên nghe đến lý do khó tin như vậy, nhưng người ta xin lỗi với thái độ thành khẩn, còn chủ động đưa ra đề nghị miễn phí tiền phòng hôm nay, giờ nếu cô lại so đo, không khỏi có chút chuyện bé xé ra to.

Chỉ có thể từ bỏ.

Cứ như vậy ở trên giường nằm hồi lâu, Kỷ Mạt cuối cùng cũng định rời giường đi tắm cho mát.

Áp lực nước trong phòng tắm không đủ, lượng nước cũng chỉ vừa đủ để cô tắm rửa đơn giản, Kỷ Mạt vừa thoa sữa tắm vừa suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.

Cô mới từ nước ngoài trở về ngày hôm qua, tuy rằng không đến mức không có lấy một xu dính túi, nhưng tiền tiết kiệm xác thật không còn nhiều lắm, nếu không cô cũng không cần ở tại chuỗi khách sạn ven đường như vậy.

Thời gian hôm nay không đủ, cô chuẩn bị sáng mai sẽ đi ra ngoài sớm, tìm một căn nhà cho thuê, tốt nhất là có thể dọn vào ở ngay.

Tiếp đến sẽ tìm một công việc mình thích. Tiền lương không cần quá cao, chỉ cần có thể nuôi sống bản thân là đủ.

Nghĩ tới đây, Kỷ Mạt nhịn không được cười ra tiếng.

Cô thật đúng là quá dễ dàng thỏa mãn.

Sau khi tắm rửa xong, Kỷ Mạt phát hiện điện thoại của cô có một cuộc gọi nhỡ.

Chuyện cô về nước chỉ có một mình Kỷ Mân biết, đang chuẩn bị gọi lại thì đối phương lại gọi tới. Kỷ Mạt trả lời điện thoại, đi đến bên cửa sổ kéo rèm, ánh mắt nhìn ra thành phố quen thuộc, nhẹ nhàng gọi: "Mân Mân."

Đầu bên kia dường như không đoán được cô sẽ bắt máy nhanh như vậy, im lặng một giây rồi mới hét lên vui mừng: "Mạt Mạt! Cậu tỉnh rồi, còn bị lệch múi giờ nữa không?"

"Ngủ một ngày, đã không sai biệt lắm." Kỷ Mạt cong cong môi, "Lúc này không phải đang đi làm sao? Sao có thời gian gọi điện cho tớ vậy?"

Kỷ Mân nghe xong liền hạ giọng: "Hiện tại trong cửa hàng không có ai, tớ lén gọi cho cậu lúc ông chủ không để ý đó."

"Không có camera giám sát sao?"

"Ừ...... Có......"

Kỷ Mạt cười: "Không làm việc chăm chỉ, tìm tớ có chuyện gì nha?"

"Không có việc gì thì không thể tìm cậu sao?" Kỷ Mân nói, "Chúng ta đã không gặp nhau ba năm, cậu thật vất vả mới trở về một lần, muốn mời cậu buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm."

"Được."

Rời đi ba năm, vừa trở về đã có bạn bè nhớ thương, Kỷ Mạt rất vui.

"Vậy nha, chờ tớ tan tầm xong sẽ tới tìm cậu."

"Được." Kỷ Mạt đồng ý.

Một lúc sau, cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: "Mân Mân, lần này trở về tớ sẽ không đi nữa."

"Thật sao?"

"Ừ, thật sự."

......

Kỷ Mân còn phải quay trở lại làm việc, Kỷ Mạt cùng cô nàng hàn huyên vài câu rối tắt điện thoại.

Tương Lan vẫn là Tương Lan, cô đã sống ở thành phố này mười sáu năm, đã sớm nảy sinh tình cảm từ lâu, cho nên khi trở về nước, cô không chút do dự chọn nơi này.

Ở trong khách sạn một lúc, thật sự nóng chịu không nổi nên Kỷ Mạt dứt khoát thay quần áo rồi đi ra cửa.

Bên ngoài cũng rất nóng, nhưng cũng may bên đường có rất nhiều cửa hàng quần áo nữ giá rẻ, điều hòa trong cửa hàng đều được bật hết cỡ, Kỷ Mạt cũng nhàn rỗi, cứ thế đi vào từng cửa hàng mua sắm.

Trước kia lúc 18 tuổi, cô sẽ không bao giờ mặc quần áo như vậy, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy những bộ quần áo này trông cũng không tồi.

Kỷ Mạt đi dạo hơn hai tiếng, mãi đến khi cô có chút mệt mỏi, mới bắt một chiếc taxi đi tới địa điểm đã hẹn chờ Kỷ Mân.

Cô vừa đến không bao lâu, Kỷ Mân cũng đến.

Kỷ Mân trực tiếp đến đây sau giờ làm việc, đồng phục đi làm cũng chưa tới kịp thay. Cách đám đông từ xa, cô liếc mắt một cái liền thấy được Kỷ Mạt ở trong đám đông, liền hưng phấn phất tay: "Mạt Mạt! Mạt Mạt! Tớ ở chỗ này!"

Nghe thấy âm thanh, Kỷ Mạt nhìn sang, thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang vui vẻ nhảy về phía mình.

Kỷ Mân không hề thay đổi chút nào, không khác gì ba năm trước.

Kỷ Mạt cười bước về phía trước.

Hai người ôm nhau, Kỷ Mân nghẹn ngào, nức nở nói: "Tớ rất nhớ cậu, Mạt Mạt, tớ còn tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ được gặp lại cậu nữa."

"Sao có thể." Kỷ Mạt nghe cô khóc, hốc mắt cũng có chút ướŧ áŧ, "Tớ đây không phải đã trở về rồi sao."

Kỷ Mân ừ một tiếng, hít hít cái mũi, ngừng khóc: "Lúc nãy cậu nói trong điện thoại là lần này sẽ không rời đi, có phải vậy không?"

Kỷ Mạt gật đầu: "Đương nhiên là thật."

"Thật tốt quá!" Kỷ Mân lau lau đôi mắt, "Cậu không ở đây, tớ có rất nhiều lời muốn nói cũng không biết cùng ai nói, hiện tại cậu đã về rồi, chúng ta về sau lại có thể thường xuyên gặp nhau."

Tuy rằng mấy năm nay các cô vẫn luôn liên hệ, nhưng chênh lệch múi giờ nên cơ hội nói chuyện phiếm cũng không có nhiều.

Kỷ Mạt cũng nghĩ như vậy.

Ngoài đường không phải là nơi để nói chuyện, hai người tìm một quán ăn Trung Quốc gần đó, ngồi ở một góc yên tĩnh vừa ăn vừa nói chuyện.

Kỷ Mạt đã lâu không được ăn món ngon như vậy, cô gần như bật khóc.

Những ngày ở nước ngoài, cô cũng tự tay làm đồ ăn Trung Quốc nhưng đa số đều là tùy tiện gặm một cái bánh mì cho qua bữa. Cô lên lịch thời gian biểu cho bản thân một ngày rất tốt, ngoài việc học, cô dành hầu hết thời gian rảnh để làm việc part-time.

Thấy cô ăn uống vui vẻ, Kỷ Mân cũng không tranh giành với cô, cơ bản đều đưa hết đồ ăn yêu thích cho cô.

Bên kia Kỷ Mạt thấy cô không động đũa nhiều nên có chút xấu hổ: "Cậu cũng ăn đi, đừng chỉ nhìn tớ."

"Cậu ăn nhiều một chút."

Kỷ Mân chống cằm, chú ý tới bộ quần áo Kỷ Mạt mua từ sáng sớm, mỉm cười nói, "Khi còn nhỏ tớ cảm thấy hai chúng ta giống nhau, nhưng sau này cậu lại bị Lục gia mang đi, trở thành hòn ngọc quý trên tay Lục gia, tớ còn lo lắng cậu không muốn làm bạn với tớ nữa, không nghĩ tới đi một vòng lại về điểm bắt đầu."

Kỷ Mân không có ý gì khác, chỉ là chợt thở dài.

Các cô đều là trẻ mồ côi, tuổi xấp xỉ nhau, cùng một lúc được mang về cô nhi viện. Năm đó lão viện trưởng nhận các cô vào họ Kỷ, bởi vậy các cô đều lấy họ này.

Kỷ Mân cùng Kỷ Mạt, đều không phải tên thật của họ. Ngay cả viện trưởng cũng không biết tên họ thật của các cô là gì.

Sau khi được Lục gia nhận nuôi, Kỷ Mạt hiếm khi quay lại cô nhi viện, bạn chơi cùng khi còn nhỏ cũng chỉ còn lại duy nhất Kỷ Mân.

Ba năm trước, Kỷ Mạt ra nước ngoài, sau khi Kỷ Mân thi đậu đại học cũng hoàn toàn rời khỏi cô nhi viện.

Hiện giờ người biết rõ ràng quá khứ của đối phương, cũng chỉ có hai người họ.

Không có ai biết rõ quá khứ của Kỷ Mạt hơn Kỷ Mân.

Lục gia là cứu tinh của cô, đồng thời cũng là tai họa của cô.

Quả nhiên, khi nghe thấy địa điểm quen thuộc, tay phải cầm chiếc đũa của Kỷ Mạt không khỏi khựng lại.

Miếng thịt vừa gắp rơi lại vào đĩa.

Thấy vậy, Kỷ Mân im lặng thở dài.

Trong ba năm qua, Kỷ Mạt không ở trong nước, cô ấy đã ngầm không đề cập bất kì điều gì liên quan đến Lục gia. Nhưng bây giờ cô đã trở lại, ở Tương Lan, hầu như không có người không biết đến Lục gia, đặc biệt là hai anh em nhà họ Lục.

Người anh lớn đã trở thành ảnh đế nhà nhà quen mặt, mấy năm gần đây sự nghiệp phát triển không ngừng, tên tuổi chạm tay là bỏng. Người em cũng bắt đầu tiếp quản tập đoàn của gia tộc sau khi tốt nghiệp địa học với thành tích đáng kinh ngạc.

Hai người đều phát triển ở lĩnh vực khác nhau, lại có một điểm rất giống nhau – Tình cảm đều không suôn sẻ.

Lục Lăng Tiêu công bố ly hôn hai tháng trước, khiến giới giải trí vì việc này chấn động, giới truyền thông vẫn đang không biết mệt mỏi muốn đi tìm nguyên nhân sự thật phía sau.

Về phần Lục Dương......

Kỷ Mân nhìn Kỷ Mạt lại gắp miếng thịt bỏ vào trong miệng: "Lục Dương có biết cậu đã trở lại không?"

"......" Kỷ Mạt nhai chậm lại, ngừng một chút rồi lắc đầu, "Tớ không nói cho anh ấy biết."

Kỷ Mân nhìn cô, bộ dạng muốn nói lại thôi: "Kỳ thật, có một chuyện tớ vẫn chưa có cơ hội nói cho cậu biết."

Kỷ Mạt ngẩng đầu, cô đã đoán được chuyện Kỷ Mân muốn nói khẳng định có liên quan đến Lục Dương. Nếu cô đã lựa chọn trở về, tự nhiên cũng làm tốt công tác chuẩn bị tinh thần, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày gặp mặt Lục Dương.

Kỷ Mạt bình tĩnh mở miệng: "Cậu nói đi."

"Cậu biết đấy, tớ thường đến mấy câu lạc bộ cao cấp đó để làm ăn vào bạn đêm, mà những nơi đó cũng là nơi nhóm cậu ấm Tương Lan thường đến." Kỷ Mân dừng một chút, mới nói vào vấn đề chính, "Tớ nghe nói, Lục Dương vẫn chưa bao giờ từ bỏ tìm kiếm cậu."

"Đúng không?" Kỷ Mạt im lặng một lát, thấp giọng nói, "Anh ấy tìm tớ làm gì?"

"Cậu nói xem? Năm đó trước một ngày cùng Lục Dương đính hôn, cậu bỏ đi không từ mà biệt, Lục Dương gần như đem toàn bộ gầm trời Tương Lan lật tung lên, tớ bị anh ta chặn đường rất nhiều lần, còn phái người theo dõi tớ vài tháng, hình như nghĩ tớ đem cậu giấu đi."

"......"

Kỷ Mạt sửng sốt, Kỷ Mân chưa từng nói chuyện này với cô.

Nghĩ tới những ngày đó, Kỷ Mân không hề sợ hãi, chỉ là có chút bất đắc dĩ: "Tớ cứ lo lắng anh ta sẽ đến trường học tìm tớ, may là anh ta không đến."

"Thật xin lỗi." Kỷ Mạt nói, "Đều tại tớ."

"Nói ngu ngốc gì thế." Kỷ Mân cười, "Anh ta lại chưa từng làm tớ khó xử, mỗi lần tới hỏi tớ tớ đều nói không biết cậu ở đâu, thế là anh ta rời đi. Nhưng bóng dáng anh ta thoạt nhìn rất cô đơn."

Cô đơn?

Kỷ Mạt thật sự không thể tưởng tượng được khi Lục Dương cô đơn sẽ thế nào, dù sao sớm chiều ở chung mười ba năm, Lục Dương ở trước mặt cô vĩnh viễn là chàng trai khí phách hăng hái, cao cao tại thượng, cùng hai chữ 'cô đơn' này chẳng có chút liên quan nào.

"Tớ có thể cảm nhận được, anh ấy thực sự rất thích cậu."

"......" Kỷ Mạt chậm rì rì đặt đũa xuống, những chuyện khác cô không chắc chăn lắm, nhưng cô chắc chăn một điều, "Cậu nhìn lầm rồi phải không? Anh ấy một chút cũng không thích tớ."

"Làm sao có thể......"

Kỷ Mạt cười không trả lời.

Đúng lúc này, điện thoại của Kỷ Mân vang lên. Cô cúi đầu nhìn thoáng qua người gọi, trả lời: "Giang thiếu."

"Bây giờ cô rảnh không?" Đầu bên kia điện thoại rất ồn ào, xen lẫn tiếng nhạc chói tai, nói chuyện phải hét lên, "Tôi ở phòng B1307 câu lạc bộ Hoa Lân, mang mấy hộp qua đây cho tôi, hoặc loại khác, ngay bây giờ!"

Có lợi nhuận tới cửa, Kỷ Mân tự nhiên sẽ không từ chối, cũng không để bụng giọng điệu không tốt của người gọi điện thoại: "Xin hỏi Giang thiếu, cậu cần bao nhiêu hộp?"

"Sao cô nói nhiều thế? Sợ tôi không trả nổi cho cô à?" Đối phương rõ ràng không vui, "Đương nhiên là càng nhiều càng tốt, tôi cho cô hai mươi phút, nhanh lên!"

Kỷ Mân còn chưa kịp đồng ý, đối phương đã cúp điện thoại.

Cô ngẩng đầu lên, phát hiện Kỷ Mạt đang nhìn mình, Kỷ Mân lè lưỡi: "Khách hàng gọi điện cho tớ, tớ phải đi giao hàng."

Kỷ Mạt đương nhiên biết cô phải giao hàng gì, cau mày: "Nơi đó quá nguy hiểm, cậu là con gái, về sau tốt nhất nên ít đi."

"Biết rồi biết rồi, còn không phải vì những người đó ngốc nghếch đó lắm tiền sao." Kỷ Mân có kế hoạch của mình, "Tớ đi giao nốt kì nghỉ hè này, chờ sau khi học kỳ kết thúc, tớ sẽ tìm một chỗ thực tập, sau đó cố gắng làm việc để sau khi tốt nghiệp có thể ở lại đó làm việc."

Kỷ Mạt hỏi cô: "Hiện tại đi luôn sao?"

Kỷ Mân làm mặt quỷ: "Kim chủ còn đang sốt ruột nha."

"......"

Kỷ Mạt vẫn không yên tâm: "Nếu không tớ cùng đi với cậu. Bây giờ vẫn còn sớm, giao xong chúng ta đi xem phim, đêm nay cậu cũng đừng quay lại trường học, về khách sạn với tớ đi, giường rất lớn đó, tớ chia cho cậu một nửa."

"Được nha." Kỷ Mân vui vẻ đồng ý, sau đó lại có chút hoài niệm, "Chúng ta đã lâu không ngủ chung trên một chiếc giường."

Trong cô nhi viện người nhiều giường thiếu, thường là hai đứa trẻ chen chúc trên một chiếc giường nhỏ. Khi còn nhỏ, Kỷ Mạt cùng Kỷ Mân mỗi ngày đều ngủ chung, nháy mắt đã trôi qua 20 năm.

......

Sau khi thanh toán hóa đơn, Kỷ Mạt cùng Kỷ Mân ra ngoài bắt taxi.

Cũng không biết có phải vận khí không tốt hay không, trên đường xảy ra tai nạn xe cộ, tài xế chỉ có thể quay đầu đi đường khác. Đi tới đi lui làm trì hoãn một ít thời gian, lúc đến được câu lạc bộ Hoa Lân đã là nửa tiếng sau.

Kỷ Mân không phải lần đầu tiên tới nơi này, cô chào hỏi phục vụ ở cửa, quen cửa quen nẻo đi thang máy lên lầu.

Kỷ Mạt xách theo đồ đi theo phía sau cô.

Sau khi tìm được phòng B1307, Kỷ Mân ấn chuông cửa.

Câu lạc bộ này rất khuất, hiệu quả cách âm cũng rất tốt, đứng ở cửa khó có thể nghe được âm thanh ở bên trong, khó trách nhóm phú nhị đại thượng lưu ở Tương Lan đều thích tới nơi này vui chơi.

Đợi một hồi lâu mới có người tới mở cửa. Là một thanh niên đã uống đến say khướt.

Thiếu niên gương mặt ửng hồng, hai mắt mê ly nhìn chằm chằm Kỷ Mân, sau đó quét đến Kỷ Mạt phía sau, đánh giá từ trên xuống dưới một lần, đột nhiên cong môi cười, không đứng đắn huýt sáo: "Ôi, cô gái này là ai đây? Như thế nào tới đây còn ăn mặc như vậy?"

Thiếu niên tuy đang nhìn các nàng, nhưng rõ ràng đang nói cho những người bên trong nghe.

Kỷ Mạt cau mày khó chịu.

Kỷ Mân đã quen, không hề ngạc nhiên: "Tôi tới đưa đồ cho Giang thiếu."

"Giang thiếu? Giang Hạo?"

"Đúng vậy."

"Nhìn không ra Giang Hạo còn thích như vậy." Thiếu niên lại liếc mắt một cái,ý vị thâm trường mà nhìn hai người, nghiêng người sang một bên, "Vào đi."

Đến lúc này, Kỷ Mạt mới thấy rõ tình hình bên trong.

Phòng bao rộng 40 đến 50 mét vuông có mười mấy người cả trai lẫn gái đang ở uống rượu, trò chuyện thoải mái. Đàn ông nhìn qua không giàu thì cũng quý, thuần thục hít mây nhả khói, nữ nhân bên cạnh trang điểm lộng lẫy, bám vào trên người đàn ông như không xương, cố gắng hết sức muốn làm bọn họ vui vẻ.

Kỷ Mạt lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng hương diễm như vậy, chỉ nhìn thoáng qua đã quay mặt đi, không dám nhìn thêm.

Sau khi Kỷ Mân đi vào, cửa tự động đóng lại.

Kỷ Mạt không đi vào, ở cửa chờ Kỷ Mân. Vốn tưởng rằng Kỷ Mân đưa xong đồ sẽ ra ngay, nhưng đợi năm phút cũng không thấy cửa mở, ngược lại mơ hồ nghe thấy âm thanh ồn ào từ bên trong truyền ra.

Kỷ Mạt có chút lo lắng, do dự một lát, mới duỗi tay đẩy cửa ra.

Vừa bước vào, cô liền nhìn thấy hai người đàn ông một trái một phải đè lên bả vai Kỷ Mân, đè cô xuống ghế sofa ép cô uống rượu.

Một trong số đó là người đan ông vừa ra mở cửa.

"Tôi nói hai mươi phút, cô lại mất hơn nửa giờ mới đến. Người làm ăn chú ý nhất là uy tín, nếu cô lúc ấy không nói lại, chính là mặc định đồng ý đến đúng giờ. Bây giờ cô đến muộn, vậy được rồi, phạt cô uống ba ly rượu cũng không phải quá đáng đúng không?"

Người lên tiếng hẳn là Giang Hạo.

Kỷ Mân khẽ cắn môi, trong phòng này không ai có thể đắc tội, cô chỉ có thể nhẫn nhịn: "Được, tôi uống."

Chỉ là ba ly rượu mà thôi, cùng lắm thì uống xong trở về ngủ.

Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, đám đàn ông đều buông tay, cùng với phụ nữ bên người nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt như đang xem kịch.

Kỷ Mân nâng ly rượu lên.

Đúng lúc cô đang định uống, một bàn tay mềm mại không xương đột nhiên đưa tay đoạt lấy ly rượu trên tay cô.

Động tác không quá lớn nhưng mà hơn nửa chất lỏng màu đỏ tím trong ly vẫn tràn ra ngoài, bắn đầy đất.

Ầm một tiếng, Kỷ Mạt đặt chiếc ly lên trên bàn trà thủy tinh, giữ chặt cổ tay Kỷ Mân: "Đi, việc này chúng ta không làm nữa."

Những người bên trong tựa hồ không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, đều sửng sốt một chút.

Nhưng rất nhanh có người tỉnh táo lại, đứng che phía trước Kỷ Mạt cùng Kỷ Mân đang chuẩn bị rời đi: "Chuyện gì vậy? Tôi nói...... Cô gái nhỏ này là ai a? Huynh đệ tôi tìm người tới uống rượu, cô nói đem người mang đi liền đem người mang đi, có còn để tôi vào mắt hay không?"

Mùi rượu phả vào mặt làm Kỷ Mạt có chút buồn nôn, cô cũng lười nói chuyện với người này, lạnh lùng nói: "Tôi tìm bạn tôi có việc, phiền anh nhường đường một chút."

"Có chuyện gì thì để nói sau, uống rượu trước đi." Người nọ nhất định không cho họ qua.

Người đàn ông mở cửa lúc trước đi tới, cười trêu chọc nhắc nhở: "Hai cô gái này đến cùng nhau."

"Ồ?" Chu Tử Minh lập tức hiểu ra, cười cười, "Nếu là đến cùng nhau, không bằng cũng ở lại uống vài ly."

Kỷ Mạt cũng không thèm nhìn hắn: "Không cần."

Chu Tử Minh lớn như vậy lần đầu tiên bị cự tuyệt, sắc mặt cũng không được tốt cho lắm. Hắn trầm mặt xuống, hung tợn nói: "Tôi cảnh cáo cô, nơi này là địa bàn của lão tử, cho cô uống rượu là để mắt cô, đừng có cho mặt mũi lại không cần, tin hay không hôm nay tôi không lên tiếng, các cô cũng đừng hòng ra khỏi cửa?"

"Mạt Mạt......"

Nghe hắn nói như vậy, Kỷ Mân sợ hãi kéo kéo quần áo Kỷ Mạt. Kỷ Mạt mới vừa về nước không biết, nhưng cô lại rõ ràng, câu lạc bộ này chính là do nhà Chu Tử Minh mở ra.

Giang Hạo cùng Chu Tử Minh là bạn bè, Kỷ Mân đã giao hàng vài lần cho Giang Hạo, cũng đã gặp Chu Tử Minh, chẳng qua những lần trước bọn họ đều không làm khó cô.

Đây là lần đầu tiên, Kỷ Mân cũng không muốn gây rắc rối.

Sợ bọn họ sẽ nhắm vào Kỷ Mạt, Kỷ Mân vội cười làm lành: "Chu thiếu, bạn của tôi cũng là lo lắng tôi thôi, không phải có ý khinh thường ngài. Ngài đừng tức giận, tôi uống là được."

"Tôi cho cô uống sao?" Chu Tử Minh ánh mắt chăm chú nhìn Kỷ Mạt, nói rõ không muốn bỏ qua, "Tôi muốn cô ta uống."

"Cô ấy...... Cô ấy không biết uống rượu......"

"Đúng không?"

Chu Tử Minh rõ ràng không tin, hắn không đến mười tuổi đã biết uống rượu, cô gái này thoạt nhìn cũng không nhỏ, làm sao có người từng tuổi này còn không biết uống rượu?

Nhất định là nói dối!

Nhưng nói dối thì nói dối, người phụ nữ trước mặt lớn lên không tồi. Ngũ quan tinh xảo được khắc lên khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, đôi mắt sáng ngời, môi đỏ đỏ mọng ẩm ướt, có lẽ vì tức giận nên gương mặt hơi hơi phiếm hồng.

Chu Tử Minh tự nhận mình đã gặp vô số người, cũng không phải lần đầu tiên thấy mỹ nữ, nhưng người phụ nữ hấp dẫn như vậy mới nhìn thấy lần đầu tiên.

Hắn không khỏi nhìn thêm vài lần.

Kỷ Mạt khó chịu khi bị hắn nhìn chằm, nếu là trước kia, cô đã sớm gọi viện binh.

Nhưng hôm nay đã khác, hiện tại ở Tương Lan, không còn ai có thể giúp cô.

Kỷ Mạt hít sâu một hơi, ngẩng đầu, dùng hết sức bình tĩnh nói: "Chu thiếu, chúng tôi tới đây chỉ để giao đồ, không phải tới uống rượu. Đồ đã giao đến, chúng tôi sẽ không quấy rầy nhã hứng của các vị."

"Nhã hứng? Tôi lần đầu tiên nghe có người nói như vậy về tôi." Chu Tử Minh không thuận theo, bỗng nhiên ngừng tức giận, trên môi nở nụ cười, ác ý nói, "Cô nói xem, chúng tôi ' nhã ' ở chỗ nào?"

"......"

Những người khác trong lòng biết rõ, bắt đầu ồn ào.

Kỷ Mạt sắc mặt trắng bệch.

Đợi một luc, thấy Kỷ Mạt không trả lời, Chu Tử Minh lại nói thêm: "Cô nói ra thì tôi sẽ các cô đi."

"......"

Kỷ Mạt chỉ cảm thấy xấu hổ.

"Bang ——"

Một âm thanh khác vang lên.

Là tiếng kính vỡ.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía phát ra âm thanh.

Cũng vào lúc này, Kỷ Mạt mới chú ý tới một người đàn ông đang ngồi trong góc khuất của phòng bao.

Người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen cùng quần tây, bên người không có người phụ nữ nào, chỉ có một chai rượu vang đỏ đã uống dở trên bàn trà trước mặt. Trong phòng ánh sáng lờ mờ, từ đầu đến cuối anh ta đều không đứng dậy, hòa làm một cùng màu đen của ghế sofa, nếu không nhìn kỹ rất dễ bị bỏ qua.

"Đủ rồi!"