Chương 2

Nghe uy hϊếp như vậy, Hạc Trì Xuân không hề nao núng, chỉ ngẩng đầu quét một vòng hôm nay vây quét đám người hôm nay đã bao vây và trấn áp hắn, chợt nở nụ cười rạng rỡ, những gì hắn nói ra lại khiến người ta sợ hãi đến vô cùng: "Vậy ta phải cảm tạ vị nhân huynh này rồi, chỉ là, nếu hôm nay chư vị đạo hữu gϊếŧ không chết Hạc mỗ ta đây, vậy ngày khác, nên đến phiên tiểu hữu ta đến cửa nói cảm ơn.”

Nhìn y tà tính như thế, mọi người đều bắt đầu náo động.

Nhớ lại đến đây, nỗi đau nhức nhối ở đùi kéo suy nghĩ của y trở về, da^ʍ tà ác độc, những kỹ nữ kia là chí âm chi thể, lúc chết lại mang theo oán niệm và hận ý cực mạnh, không phải người chí thiện bi thương không thể siêu độ, cũng không thể rút ra.

Hầu hết những người đó đều cảm thấy mình là ma đầu mà ai cũng có thể gϊếŧ, không thể kết giao với nhân sĩ chính đạo gì đó, cho nên chỉ cần trúng tên, y cũng chỉ có thể cứng rắn như côn ŧᏂịŧ chờ chết.

Nhịn đau nhếch miệng cười, chỉ nói vài câu ngắn ngủi, đám tiên môn chính phái đó đã đoán sai hai điều.

Một là Hạc Trì Xuân hiểu được, mình không phải là kẻ vô nhân đạo, chỉ là thân thể của y cất giấu một bí mật mà không ai biết. Y kéo áo bào ở đùi lộ ra tiết khố, lập tức không biết suy nghĩ cái gì, giơ tay lên vạch một cái, đáy tiết khố chợt rách ra một lỗ.

Chỗ đùi lộ ra một mảnh da tái nhợt, chỉ là vết thương trúng tên ở giữa sưng đỏ dữ tợn, chỗ khó thấy được cũng do y chạy nên cũng bị cọ lộn xộn cả lên.

Đã trôi qua hơn nửa canh giờ kể từ khi bị trúng tên, da^ʍ độc trên mũi tên phát tác, thứ dưới háng y cũng mơ hồ có xu hướng ngẩng đầu lên.

Nhưng ngoại trừ cây côn ŧᏂịŧ giữa hai chân nổi lên phản ứng ra, nam nhân rõ ràng nhận thấy được côn ŧᏂịŧ đi xuống một chút, cũng bắt đầu co rút tiếta một ít dâʍ ɖị©ɧ ra bên ngoài.

Đó là bí mật của Hạc Trì Xuân, thân thể này của y, có một thứ nam nhân bình thường đều không có, đó là một nữ huyệt mà chỉ có nữ nhân khi quan hệ hoặc sinh con mới có.

Y áp chế du͙© vọиɠ tìиɧ ɖu͙© trong cơ thể càng ngày càng mạnh, trời tuyết rơi tán loạn, thái dương nam nhân lại mơ hồ toát ra chút mồ hôi lạnh.

Hai là...

Hoàng hôn buông xuống, thanh niên khuỵu một gối, kéo một cái chân bị liệt, lưng dựa lưng vào kết giới, l*иg ngực chậm rãi phập phồng. Gió thổi rừng động, y nghe phía trước có người giẫm tuyết mà đến.

Sột soạt...

Bước chân kia dừng lại trước mặt thanh niên, đỉnh đầu hắn không có tóc, thân khoác một thân áo cà sa màu đen, sắc mặt không buồn không vui, ánh mắt lại từ bi như Phật.

Ánh hoàng hôn từ phía sau chiếu tới trước người, tạo thành một bóng đen xám xịt, bao bọc thanh niên trong đó, chân thanh niên chảy máu đỏ tươi, kết hợp với màu đen thâm thúy trên người nam nhân, trải trên tuyết, cực kỳ bắt mắt.

"Độ Tịch đại sư, nếu không phải ta có nhãn lực tốt, suýt chút nữa cho rằng mình đã phi thăng đắc đạo, tự mang theo phật quang.” Sắc mặt Hạc Trì Xuân ửng hồng, môi cũng dần tái nhợt, nhưng mặc dù dưới tình huống như vậy, y vẫn không quên ác liệt trêu chọc cười nói: “Ta sắp chết rồi, ma đầu oán niệm quá nặng, sau khi chết là muốn lừa thi làm ác. Mong đại sư độ ta.”

"Ngươi sẽ không chết đâu.”

Độ Tịch mở miệng nói ra một câu rồi rũ mắt nhìn y, Hạc Trì Xuân cũng nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.

Hai người giằng co trầm mặc một lúc lâu, biết rõ tính nết ác liệt của y, Độ Tịch hơi mấp máy môi mỏng, nhưng trong mắt vẫn không gợn sóng: "Muốn ta độ thế nào?”

"A Di Đà Phật, kính xin đại sư thay đệ tử cởi y bào phiền phức này, không biết phía dưới có phải là do trúng tên hay không, thật sự rất ngứa.” Thanh niên gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt bình tĩnh của nam nhân, từng tia ác ý từ trong lòng điên cuồng sinh sôi.