Ở trên giường lật qua lật lại, Phương Tư Dao mải mai không có một chút buồn ngủ. Kí ức trong đầu lại trở về lúc trước...
"Hiểu Đình, phải kêu chị đó, tôi lớn hơn em đó!"
Phương Tư Dao ôn nhu ôm lấy Giang Hiểu Đình để cô ấy ngồi ở trên đùi mình. Giang Hiểu Đình nằm ở trong lòng mình chơi đùa sợi tóc đen dài của cô ấy
"Không muốn! em không thích!"
Tựa hồ là nghe được chuyện gì khủng khϊếp, Giang Hiểu Đình cau mày không vui lắc đầu từ chối đề nghị của Phương Tư Dao
"Vậy em thích như thế nào ?"
Tựa hồ có chút bất đắc dĩ, Phương Tư Dao cười hỏi đứa con gái trong lòng
"Em thích chị a..."
"Ha ha..."
Giang Hiểu Đình còn không hiểu cái gì là thích, nhưng cô ấy thật sự thích cùng với Phương Tư Dao sống chung với nhau, thích chị ấy ôm lấy mình, thích chị ấy vỗ về mình ngủ. Cô ấy không dám nghĩ nếu như Phương Tư Dao rời khỏi cô ấy tất cả sẽ trở nên thế nào
Từ sau khi gặp được Phương Tư Dao Giang Hiểu Đình mới thoát khỏi những ngày bị ức hϊếp, từ từ trên mặt hiện ra một nụ cười của một đứa trẻ nên có
Đoạn hồi ức không ngừng lưu chuyển, Phương Tư Dao đứng lên ở tủ rượu cầm một chai rượu đỏ một ly tiếp một ly uống, cuối cùng dứt khoác cả ly cũng không cần. Cô ấy muốn chuốt say bản thân, như vậy thì có thể quên đứa con gái đó. Nhưng hình bóng của Giang Hiểu Đình vẫn không ngừng lóe qua trong não. Xem ra tựa hồ cả rượu cũng không thể để cô ấy quên đi tất cả. Tức giận đem chai rượu trong tay quăng đi, một tiếng vỡ chai rượu bể đến chia năm xẻ bảy, dịch thể màu đỏ giống hoa anh túc rơi rớt ở trên thảm màu trắng
Ba giờ sáng Phương Tư Dao rời khỏi biệt thự, chạy xe đến một chỗ khác của mình
"Tỉnh rồi? "
Thấy được đứa con gái một thân yêu mị mặc váy ngủ ren gợi cảm mà trên mặt mang theo cơn buồn ngủ, Phương Tư Dao không kìm được cau mày, cô ấy không thích người này mặc đồ ngủ như vậy
"Tư Dao, chị trở về rồi! "
Thấy Phương Tư Dao đứng ở trước cửa nhà mình, nữ nhân vui vẻ cười, tất cả cơn buồn ngủ cũng toàn bộ không thấy
"Ân"
Đây là tính lãnh đảm của Phương Tư Dao xưa nay, nữ nhân tựa hồ đã quen. Theo thói quen thay cô ấy cởi xuống áo khoác ngoài, cái gì cũng không hỏi giúp cô ấy chuẩn bị xong tất cả
"Hôm nay tôi có thể ngủ ở đây? "
"Đương nhiên! bồi em ngủ được không, em rất nhớ chị, chúng ta rất lâu không có ngủ chung với nhau rồi"
Nữ nhân dùng sức cọ cọ ở trên người của Phương Tư Dao nũng nịu. Cô ấy biết cho dù Phương Tư Dao không yêu mình, vả lại bản thân nhiều nhất chính là một 'bạn giường', nhưng ít ra Phương Tư Dao đến tìm cô ấy như vậy thì đủ rồi
"Tình, em nói thế nào đều được"
Phương Tư Dao mặt không biểu tình trả lời, nhưng mà Lý Tình biết Phương Tư Dao là nguyện ý ở lại trong nhà mình rồi
Lâu như vậy cho tới nay, Phương Tư Dao chỉ cần nghĩ đến Giang Hiểu Đình đều sẽ đến tìm Lý Tình, không phải hai người tướng mạo giống nhau, mà là ở trên người Lý Tình Phương Tư Dao có thể thấy được Giang Hiểu Đình ngây thơ như lúc trước. Mà cô ấy lại không biết, thực ra Lý Tình không có như cô ấy nghĩ đơn giản như vậy...
Hết chương 7
Ps: Giang sinh vui vẻ