Chương 45: Chị còn yêu tôi sao?

Chương 45: Chị còn yêu tôi sao?

"Tổng tài chị còn phải bao lâu?, mới ba phần văn kiện mà thôi..."

Giang Hiểu Đình nắm lấy đầu ngồi trên sofa nhìn cái tên gia hoả trước mặt đối với mình cười đến trụ manh. Cô ấy đã mệt đến sắp ngủ rồi, nhưng Phương Tư Dao hình như vẫn nhìn không đủ, ba phần văn kiện xem đến hai tiếng

Chỉ là cô ấy không biết thực ra Phương Tư Dao nhìn không đủ là cô ấy không phải mấy văn kiện kia

"Hiểu Đình...em có thể..."

"Không thể..."

"...tôi cũng vẫn chưa nói"

"Chị muốn nói cái gì"

Giang Hiểu Đình thật sự mệt rồi, không muốn đối đầu cùng con người trên giường kia

Vừa bị Phương Tư Dao dùng cái mặt vô tội kia nhìn cô ấy, lòng của cô ấy thì mềm xuống...

Mà Phương Tư Dao nhìn đứa con gái ở trên sofa ôm ngực hai chân bắt chéo bộ dạng nữ vương, cô ấy thì nhịn không được cười ra, nhìn thế nào cũng giống như tiểu công chúa giả cái gì người lớn

"Sao em đáng yêu như vậy..."

"..."

Phương Tư Dao trong vô ý buộc miệng nói ra để Giang Hiểu Đình đỏ mặt. Cô gái cắn lấy môi nghiêng đầu qua không muốn nhìn cái tên gia hỏa kia, tâm loạn như ma (trong lòng vô cùng phiền loạn) và tiếng nhịp tim lớn đến cả chính mình cũng nghe thấy lại giả vờ bộ dạng lãnh định

"Hiểu Đình...em giận rồi? chị...chị..."

"Chị không cần nói chuyện với tôi"

Thấy đối phương lại nói lắp bắp, Giang Hiểu Đình tâm trạng khẩn trương lại thả lỏng một chút, thế là bổng nhiên muốn giở trò một chút, cố gắng ăn hϊếp tên gia hỏa này một chút...

"Ách...Hiểu Đình..."

Cô ấy vừa mở miệng, Giang Hiểu Đình thì tặng cô một cái liếc mắt, thế là Phương Tư Dao chỉ đành ngậm miệng sao đó trụ manh nhìn cô ấy trên sofa, bộ dạng cúi đầu bĩu môi có chút vô thố (không biết làm sao)

Phương Tư Dao, chị thật sự là tên gia hỏa ức hϊếp tôi luôn muốn trả thù tôi sao? tại sao bây giờ chị trở thành...giống như Tư Dao lúc trước, ngớ ngẩng rất đáng yêu...

Cô gái trong lòng có chút không hiểu, cô ấy lại không phải cái đầu bị thương, sao ở trên giường bệnh trở nên đáng yêu như vậy, ôn nhu như vậy, hoàn toàn không phải Phương Tư Dao bá đạo lúc trước...

Nghĩ tới nghĩ lui chân mày của cô gái lại nhíu chặt, nhưng lại bổng nhiên có một bàn tay khác xoa ở giữa chân mày chính mình...

"Đừng cau mày sẽ có nếp nhăn đó, làm sao vậy đang nghĩ cái gì?"

Thanh âm ôn nhu, động tác nhẹ nhàng, mỗi một cái đều nhẹ nhàng gõ cửa trái tim của cô gái...

Thì ra Phương Tư Dao vừa rồi ở trong lúc Giang Hiểu cô chìm đắm trong thế giới của mình, len lén xuống giường ngồi ở bên cạnh cô ấy, chỉ là cô gái cũng không có phát hiện mà thôi

Đối mặt với sự ôn nhu như vậy, Giang Hiểu Đình không biết làm sao thậm chí có chút sợ hãi...cô ấy sợ tất cả chuyện này chỉ là âm mưu của chị ta.Cô ấy không muốn, không muốn chịu tổn thương nữa, thế là đẩy tay chị ta ra, đứng dậy kéo ra khoảng cách hai người sau đó mở miệng thét lên với Phương Tư Dao. Nhưng mà bất luận cô ấy thét thế nào, đối phương thì chỉ là nhìn cô ấy sau đó nhíu mày không nói một lời

"Phương Tư Dao, chị rốt cuộc muốn làm gì trực tiếp nói được không? tôi bị chị tổn hại còn không đủ sao? xin chị đừng đối với tôi ôn nhu như vậy có được không? nếu như chị là muốn để tôi yêu chị rồi hung hăng vứt bỏ tôi, vậy tôi sẽ không bị chị gạt nữa! chị là tên lừa gạt! tôi mãi mãi cũng sẽ không tin chị nữa! "

"Giang Hiểu Đình! cô hung dữ cái gì, làm gì hung dữ với Tư Dao của tôi! "

Bổng nhiên Lý Tình bước vào, nhìn thấy Giang Hiểu Đình thét lớn với đối phương, liền xông ra không phân biệt trắng đen kéo cô ấy ra còn muốn mắng cô ấy. Chỉ là...

"Tư Dao của cô Tư Dao của cô, cô cả ngày nói như vậy không phiền sao, tôi nghe cũng phiền rồi! còn nữa Lý Tình, cô thích gây chuyện như vậy sao không đi làm kí giả bát quái, làm dẫn chương trình làm gì! bây giờ nhìn hai người chúng tôi như vậy cô vui rồi chưa! tôi sẽ không cướp Tư Dao của cô, cô không cần mỗi ngày nhắc nhở tôi chị ta là của cô, tôi không cần cũng không muốn cướp!"

Người bổng nhiên xuất hiện để tâm trạng có chút mất khống chế của Giang Hiểu Đình trở nên càng thêm mất khống chế, đối với Lý Tình thì đem tất cả không vui của mình toàn bộ nói lớn ra, cô ấy cũng quản không được Phương Tư Dao ở đây rồi, liền ngang ngạch nắm chốt cửa bỏ đi cũng không quay lại

"Giang Hiểu Đình, cô..!"

Lý Tình giận đến một câu cũng nói không ra, chỉ có thể nhìn cửa bị dùng sức quăng đi

So với sự hung tợn của Lý Tình, Phương Tư Dao trái lại lãnh định rất nhiều, tựa hồ tất cả trở thành giống như trong dự định của cô ấy

"Tình, giúp tôi làm thủ tục xuất viện, tôi muốn rời khỏi"

"Không được, chị vẫn chưa hồi phục không thể xuất viện"

"Tôi là bác sĩ tôi biết sức khóe của mình, mau đi giúp tôi làm thủ tục xuất viện, tôi không muốn nói lần thứ hai"

--------------

Rời khỏi bệnh viện Phương Tư Dao một mình trở về biệt thự, cô ấy không muốn để Lý Tình theo cô ấy, cũng không muốn để cô ấy đến đây. Về đến nhà má Ngô thấy được vết thương trên tay của Phương Tư Dao sốt ruột không ngừng lằn nhằng, chỉ là cô ấy không có cảm thấy má Ngô phiền thậm chí có loại cảm giác ấm áp. Đây là cảm giác má Ngô luôn mang đến cho cô

"Tư Dao, vết thương của con có sao không, con làm bác sĩ tay bị thương phải làm sao. Con nói với má Ngô là ai khi dễ con!"

"Không có đâu má Ngô, là con không cẩn thận nắm phải ly thủy tinh bể..."

"Ly thủy tinh? con...aiz...vậy vết thương dao này làm sao? "

"Ách...con làm đồ ăn không cẩn thận cắt trúng"

Từ hồi đáp của Phương Tư Dao, má Ngô tựa hồ ngửi được một ít manh mối

Đại tiểu thư sao có thể đi học làm đồ ăn, hơn nữa nó bình thường tính cách lãnh đạm nắm ly thủy tinh vỡ chuyện này hoàn toàn không thể tin tưởng, trong chuyện này nhất định có nguyên nhân gì mới để nó làm như vậy

Thê ́là thân là bảo mẫu má Ngô thì không sợ chết tiến lên hình trường, ngược lại ôm lấy tư thái Phương Tư Dao cũng sẽ không làm gì mình mà mở miệng hỏi

"Tiểu thư, có phải vì vị tiểu thư kia lần trước đến nhà chúng ta? lần trước cô ấy đến con cũng như vậy. Con phải biết tay của con không phải dùng để tổn hại chính mình, là phải cứu người, con nổ lực lâu như vậy không phải muốn làm bác sĩ sao? má Ngô từ nhỏ trông con trông đến lớn, má biết trong lòng con nghĩ cái gì, vậy tiểu thư Hiểu Đình là đứa con gái mười mấy năm trước có đúng không? con từ trước đến giờ không để người khác đến đây, ngày đó lại mang cô ấy về nhà còn để cô ấy ngủ giường của con, nếu như cô ấy không phải đứa con gái kia con chắc sẽ không làm như vậy. Má Ngô nói với con, thích thì đi đi má không phải cổ hủ má Ngô nhất định sẽ ủng hộ con, nhưng mà tính tình của con lãnh đạm như vậy nó sẽ bị con dọa chạy mất"

Má Ngô nói lời trang nghiêm, bà ấy tin bà ấy sẽ không nhìn sai, tiểu thư Hiểu Đình kia nhất định là người quan trọng của Phương Tư Dao

"Má Ngô, con biết rồi, má thì đừng nhắc đi nhắc lại, con sẽ hảo hảo bảo vệ tay của con để cứu càng nhiều người"

"Con đừng chuyển đề tài, Hiểu Đình kia..."

"Má Ngô, con biết má nói cái gì. Lão nhân gia má thì mau đi nghỉ ngơi đi, con cũng phải trở về phòng. Ngủ ngon"

"Aiz...đứa trẻ này thật sự để người ta lo lắng"

Vì không để Má Ngô tiếp tục hỏi tiếp, Phương Tư Dao nhanh chống cắt ngang lời của bà, cũng đẩy bà ấy vào phòng sau đó vội vàng trốn khỏi nơi này, tránh để chút nữa lại tiếp tục bị tra hỏi

Sau khi về phòng, lấy ra văn kiện của vụ đấu thầu tòa thị chính, Phương Tư Dao trong mắt lóe qua một kia tinh quang, cô ấy hoàn toàn tin tưởng bản thân sẽ lấy được vụ đấu thầu này, nhưng bây giờ có lợi ích khác càng lớn có thể trao đổi, vụ đấu thầu này có được tự nhiên đã không phải trọng điểm

'Đinh đinh'

"Tổng tài tôi ngày mai muốn nghỉ phép. Còn nữa chị về nhà rồi thì nghỉ ngơi sớm chút vết thương mới mau phục hồi. Ngủ ngon. Giang Hiểu Đình"

Thấy được tin nhắn Phương Tư Dao lập tức gọi điện thoại qua, hồi đáp cô lại là tiếng ong ong. Bĩu môi cô ấy gọi lại một lần lại bị ngắt chỉ đành gửi tin nhắn qua

"Hiểu Đình, em có thể nhận điện thoại không? chị có lời nói với em.Tư Dao"

"Tổng tài nếu như là chuyện công tôi đã tan ca rồi, xin đợi tôi làm việc rồi nói, nếu như là chuyện tư vậy tôi không hứng thú, chị không cần nói. Giang Hiểu Đình"

"Giang Hiểu Đình tại sao em phải như vậy, tại sao không nghe chị nói! tại sao em bướng bỉnh như vậy..."

Rất nhanh không đến một phút Phương Tư Dao thì nhận được tin nhắn, nhưng tin nhắn này, có chút phiền lòng nắm lấy đầu, đem điện thoại quăng trên giường sau đó cả người chôn ở trong chăn, cô ấy bây giờ không muốn đối mặt với sự lãnh đạm của Giang Hiểu Đình nữa, vì thật sự rất khó chịu

Mà Giang Hiểu Đình sau khi từ bệnh viện chạy đi, cô ấy không có trở về công ty mà là trở về nhà.Trở về nhà chỉ là cùng mẹ nói mấy câu, cô ấy lại đem mình nhốt ở trong phòng

Ngồi ở trên ban công cửa sổ trong đầu thường xuyên xuất hiện bộ dạng ôn nhu kia và bộ dạng đáng sợ của Phương Tư Dao, còn có tình cảnh lúc nhỏ. Cô ấy thử từ bên trong tìm lại một Phương Tư Dao chân chính, nhưng mà cô ấy tựa hồ làm sao cũng tìm không được, cô không biết đâu mới là thật sự của chị ta, Giang Hiểu Đình bắt đầu không không hiểu rõ chính mình yêu rốt cuộc là chị ta trong ảo giác hay là chị ta trong hiện tại...

"Chị còn yêu tôi sao...hay là...đều chỉ là ảo giác..."

Hết chương 45

Ps: trả thù mà dưới cơ pn không