Chương 13: Cô ấy là nữ nhân của chị
Sáng sớm Phương Tư Dao đến tập đoàn KF, không những Đỗ Ái Vi không ở đây cả trợ lý của cô ấy Quách Giai Giai cũng xin nghỉ phép. Cả lầu 27 không có người nào
Trong lúc Phương Tư Dao cảm thấy kì lạ, Đỗ Ái Vi lại xuất hiện sít sao bắt lấy mình
"Tại sao không nhận điện thoại? chị có thấy được tin nhắn em gửi không, chị có biết Giang Hiểu Đình bây giờ còn nằm ở trong bệnh viện đều tại chị không!"
Nhìn thấy Phương Tư Dao, Đỗ Ái Vi tức giận trong chớp mắt đến cao điểm nhất. Nắm lấy cổ áo của Phương Tư Dao đem cô ấy ấn ở trên tường tức giận trách hỏi. Trong vô ý liếc thấy vết đỏ trên cổ của Phương Tư Dao, Đỗ Ái Vi hoàn toàn tức sắp phát nổ thật sự muốn đánh cô ấy một đấm. Mà nghe được Giang Hiểu Đình ở trong bệnh viện, sự hỗn loạn trong mắt Phương Tư Dao lóe qua một cái ngay sau đó đổi thành ánh mắt bình yên như nước
"Chị hôm qua cùng nữ nhân khác ở chung với nhau có phải không! chị có biết..."
Đỗ Ái Vi là người duy nhất trong Phương gia biết Phương Tư Dao thích nữ nhân, cô ấy luôn biết trong lòng Phương Tư Dao có người, chẳng qua là người đó là ai cô ấy thật sự không biết
"Chuyện của Giang Hiểu Đình không liên quan với chị"
Ngữ khí lãnh đạm của Phương Tư Dao cắt đứt lời nói của Đỗ Ái Vi, ánh mắt lạnh nhạt của cô ấy chưa từng nhìn mình như vậy
"Không cho phép chú ý Giang Hiểu Đình"
Cảnh cáo lần này là lạnh đến không thể lạnh hơn nữa. Ở trong lòng Phương Tư Dao cho dù cô ấy không cần Giang Hiểu Đình, người khác cũng không thể cần. Đặc biệt là Đỗ Ái Vi một người có tướng mạo giống y chang mình
"Đi thăm cô ấy được không? một chút cũng được làm ơn"
"Ái Vi, đừng ép chị"
Nghĩ đến hẹn định với Giang Hiểu Đình, Đỗ Ái Vi thả Phương Tư Dao ra, nhẹ giọng thì thầm xin cô ấy, tự nhiên có được vẫn là phủ định
"Em không phải ép chị! chị có biết cô ấy vì đuổi theo chị từ trên lầu té xuống, ngã bị thương còn muốn ngang bướng leo lên tìm chị sau đó còn vì chấn động nào mà ngất xỉu! nếu như không phải em đúng lúc đuổi tới hậu quả thật sự không dám tưởng tượng! chị, đi thăm cô ấy đi. Từ trước đến giờ em chưa từng xin chị, lần này có thể coi như giúp em một lần không"
"..."
Phương Tư Dao quay đầu thì đi. Đỗ Ái Vi cực kì thất vọng, lần đầu tiên cô ấy thấy chị mình lãnh khóc vô tình như vậy. Đây không phải Phương Tư Dao cô ấy sùng bái, đây không phải người chị ôn nhu chu đáo đối với mình, đây không phải là bác sĩ Phương am hiểu lòng người ở trước mặt mọi người kia. Đỗ Ái Vi làm sao cũng không nghĩ ra Giang Hiểu Đình có thể làm cái gì để Phương Tư Dao hận cô ấy như vậy, lãnh khốc vô tình như vậy
Một giờ sáng, phòng cấp cứu của bệnh viện Tề Nhân hiện đến đặc biệt bận bịu, Phương Tư Dao vừa phẫu thuật xong đứng ở ngoài phòng bệnh VIP, ngốc lăng nhìn cửa phòng đóng chặt tựa hồ là vì như vậy thì có thể thấy được con người đó ở trong phòng
Mà trong lòng lúc này toàn là lời nói của Đỗ Ái Vi nói với cô ấy lúc sáng. Chẳng lẽ Giang Hiểu Đình thật sự vì đuổi theo mình mà ngất xỉu? cô ấy có sao không, có rất nghiêm trọng không? Phương Tư Dao ở trước cửa phòng chần chừ rất lâu
Nghĩ đến Đỗ Ái Vi nói gửi tin nhắn cho mình, có lẽ trong tin nhắn có thể thấy được tình trạng của Giang Hiểu Đình. Ngay sau đó lấy sim điện thoại của mình ra và mua điện thoại mới, sau đó nhanh chóng mở điện thoại lại cái gì cũng không có. Phương Tư Dao có chút thất vọng cầm điện thoại bỏ về trong túi
Vừa hạ quyết tâm muốn đưa tay mở cửa, cánh cửa thì được mở ra. Là Quách Giai Giai, cô ấy xin nghỉ cả ngày để chăm sóc Giang Hiểu Đình. Quách Giai Giai không dám đem tình trạng của Giang Hiểu Đình nói cho ba mẹ của Giang Hiểu Đình biết, cô ấy sợ họ sẽ lo lắng cũng chỉ đành đích thân đến chăm sóc cô ấy. Cuối cùng đợi đến Giang Hiểu Đình ngủ rồi Quách Giai Giai lúc này mới rời khỏi. Chỉ là vừa mở cửa thì thấy được người đứng ở ngoài cửa. Liếc một cái thì nhận ra là cái tên gia hoả trêu chọc mình hôm đó, Quách Giai Giai lại là một trận đỏ mặt, nhưng mà Phương Tư Dao trước mặt lại cau mày hoàn toàn không giống với bộ dạng ngoạn thế bất cung (thái độ đùa cợt thiếu nghiêm túc vì bất mãn với đời)
"Ah...chị của tổng tài, cô có chuyện gì sao? nếu như cô muốn tìm tổng tài cô ấy đã trở về rồi"
"Giang Hiểu Đình...có sao không?"
"Tại sao hỏi như vậy?"
Quách Giai Giai bổng nhiên nhớ đến cái tên Giang Hiểu Đình trước khi ngủ luôn kêu. Tựa hồ giống như có chút quen tai, lại thế nào cũng nghĩ không ra nhưng mà cùng lúc Phương Tư Dao nói ra, cô ấy triệt để hiểu rồi
"Không có...tôi có thể vào không?"
"Không thể!"
Quách Giai Giai theo bản năng không muốn để Phương Tư Dao tiếp cận Giang Hiểu Đình, cô ấy cảm thấy Phương Tư Dao nhất định là người tổn hại Hiểu Đình. Cô ấy không thể để bạn tốt của mình bị ức hϊếp!
"Tại sao vậy? "
"Tôi nhớ được cô từng nói với tôi cô tên Phương Tư Dao?
"..."
"Được, không nói tôi thì coi như phải. Cô có biết Hiểu Đình cả một ngày thì chỉ kêu tên của cô. Ngoại trừ cái này cậu ấy cái gì cũng không nói. Cậu ấy không nguyện ý nói chuyện với bất cứ người nào, một minh ngồi ở trên giường âm thầm khóc. Lúc trước Giang Hiểu Đình hoạt bát như vậy tại sao sau khi thấy cô lại trở thành như vậy?"
Quách Giai Giai có chút tức giận đối mặt với người trước mặt gào lớn, cô ấy vô cùng lo lắng Giang Hiểu Đình, bây giờ cô ấy thì giống như đứa trẻ cần người an ủi cần người vỗ về. Quách Giai Giai buồn bã nước mắt cũng sắp từ hốc mắt mà ra, mà Phương Tư Dao lại một chút cũng không động giống như không nghe thấy
"Để tự tôi nói với cô ấy, cô có thể đi rồi"
Phương Tư Dao hoàn toàn mặc kệ Quách Giai Giai ngăn cản vòng qua cô ấy đi vào bên trong, thuận tiện đem cửa khóa lại để Quách Giai Giai cho dù muốn vào cũng không vào được
Nhìn đứa con gái ở trên giường bệnh, trong lòng Phương Tư Dao đau đớn thì giống như bị một đống kim đâm đau. Hoàn toàn đi đến bên cạnh đứa con gái nhẹ nhàng nắm tay của cô ấy. Chỉ là đứa con gái tựa hồ là ngủ đến rất không yên ổn, cầu mắt chuyển động nhanh chóng, còn có một ít nước mắt treo ở trên gò má
Đây là Phương Tư Dao từ trước đến giờ chưa thấy qua Giang Hiểu Đình yếu ớt như vậy, yếu ớt đến để người ta đau lòng. Dùng tay nhẹ nhàng lao đi vết nước mắt trên gò má của cô ấy, lại không ngờ đứa con gái bổng nhiên mở mắt ra nhìn chăm chăm mình. Phương Tư Dao lúc này thật sự ngẩng người, cô ấy cho rằng cô ấy (Giang Hiểu Đình) ngủ rồi lại không ngờ lại làm cô ấy thức tỉnh. Theo bản năng thì muốn buông tay Giang Hiểu Đình ra, lại bị chặt chẽ nắm trở lại...
"Tư Dao...em cuối cùng mơ thấy được chị rồi. Em rất nhớ chị..."
Giang Hiểu Đình cho rằng là mộng cảnh, chỉ dám nhẹ nhàng kéo lấy tay của Phương Tư Dao. Sợ bản thân vừa dùng sức cô ấy thì sẽ biến mất. Giang Hiểu Đình sợ hãi, sợ hãi Phương Tư Dao biến mất nữa
Mà nghe thấy lời nói của Giang Hiểu Đình Phương Tư Dao nhíu chặt chân mày nhìn người con gái trước mắt cả nói chuyện cũng cần phải tốn sức
Phương Tư Dao không biết bây giờ nên nói cái gì, chỉ là lòng rất đau rất muốn ôm chặt cô ấy. Vốn cho rằng bản thân đã không yêu Giang Hiểu Đình rồi, không ngờ lại vì một câu nói của Giang Hiểu Đình để trái tim sớm đã bị thù hận che mắt mà khơi lên chút bất định...
Hết chương 13
Ps: không giữ phu nhân là mất trong tay em Avi nha viện trưởng