Chương 4: Gian lận

Sau lần gặp đó, hai người cũng không liên lạc gì với nhau cả. Năm sau là năm cuối cấp hai nên Thời Lê phải chuyên tâm chuẩn bị cho kỳ thi vào cấp ba.

Có lẽ do từ nhỏ Thời Lê đã có chấp niệm với Thời Tưởng nên từ quần áo, giày dép, tai nghe đến bút và cục gôm cô đều muốn dùng chung thương hiệu với anh, thậm chí lúc thi vào cấp ba Thời Lê cũng muốn học chung trường với Thời Tưởng.

Nhưng sau khi tra điểm trúng tuyển những năm trước và điều kiện nhập học của trường trung học phổ thông Bình Nhã, Thời Lê đã mất ăn mất ngủ suốt mấy ngày, cả ngày cô chỉ suy nghĩ xem bản thân phải làm gì để có thể thi đậu vào ngôi trường này.

Thời Lê vô cùng đau đầu về vấn đề này, cô đã hỏi thăm cách gian lận trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba trên rất nhiều diễn đàn. Cuối cùng, một ngày trước khi kỳ thì diễn ra, có một người bạn trong vòng bạn bè đã chia sẻ cho cô lịch thi và mấy trang đề thi.

Thời Lê xem nhưng không hiểu, vậy nên cô mới hỏi người nọ chia sẻ cho cô đề thi này để làm gì?

Mấy phút sau, đối phương trả lời cô rằng đó là đề thi của năm nay.

Thời Lê không biết người nọ lấy đề thi này từ đâu nhưng lúc đó cô đã rất sốc, cô dùng điện thoại đi động tra cứu đáp án của đề thì nhưng chẳng tìm được gì cả.

Thế nên cô lại nhắn tin hỏi người bạn kia: [Cậu có đáp án không? Cậu cho tôi đề thi cũng vô dụng thôi, bởi vì tôi không biết cách giải chúng.]

Đối mặt với phần tử dốt đặc cán mai như cô, đối phương lại không chỉ trích hay bất mãn gì cả. Người bạn kia chỉ bảo cô chờ một lát, sau đó vào lúc hai người sáng đối phương gửi ảnh chụp đề thi đã giải xong qua cho Thời Lê.

Chữ viết tay rất xinh đẹp và rõ nét, không sợ nhìn nhầm. Thời Lê vừa chép lại vừa gọi điện thoại cho đối phương, cô muốn chính miệng nói cảm ơn nhưng bên kia lại không nhận cuộc gọi.

Thời Lê hỏi: [Cậu là ai vậy? Tôi quên ghi chú lại rồi, cậu cho tôi biết tên nhé, tôi muốn mời cậu ăn một bữa cơm.]

Hồi lâu sau người kia mới phản hồi lại cho Thời Lê một cái tên.

[Thẩm Hiến Nghi.]

Hai người chỉ liên hệ với nhau một lần này mà thôi và dĩ nhiên bữa cơm mà cô hứa sẽ mời cậu cũng không được thực hiện.

Thời gian sau, Thời Lê cũng thường nhìn thấy Thẩm Hiến Nghi trong trường học, cho dù chế độ chia lớp có thấy đổi như thế nào thì cậu vẵn luôn được phân vào lớp tốt nhất. Trong các buổi đại hội, Thẩm Hiến Nghi luôn là học sinh đại diện phát biểu, trong thi đua cậu luôn nhận được phần thưởng, ngay cả kỳ thi cuối kỳ Thẩm Hiến Nghi cũng giành được vị trí cao nhất.

Trong trường có rất nhiều nữ sinh yêu thầm cậu, nhưng chẳng có ai dám đối mặt tỏ tình cả. Bởi vì bọn họ cảm thấy Thẩm Hiến Nghi nằm xa tầm với của bản thân, ví dụ một đoá hoa dù cao quý thế nào, ít nhất bạn cũng có thể đến gần để ngửi mùi hương của nó.

Nhưng mà Thẩm Hiến Nghi lại cao xa như ngọn núi tuyết hay ánh trăng trên đỉnh Thiên Sơn, sự tồn tại của cậu giống như hoa trong gương, trăng trong nước vậy, là người mà bạn chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào. Trong lòng bọn họ, bản thân và Thẩm Hiến Nghi không cùng đẳng cấp cho nên họ rất tự ti, không dám trèo cao.

Về phần Thời Lê, đánh tiếng của cô ở trường cực kỳ tệ, mặc dù cô không gây ra chuyện tồi tệ gì nhưng Thời Lê không phải là một học sinh ngoan, hơn nữa cô còn được phân vào lớp tệ nhất.

Mỗi lần người của hội học sinh kiểm tra bất ngờ đều tìm được thuốc lá và bật lửa trong ngăn bàn của cô, khi giáo viên chủ nhiệm bảo cô tìm cách làm cô màu mắt của mình giống với màu tóc, Thời Lê đã nhuộm tóc mình thành màu xanh lam. Vào những lúc nhà trường không quản lý nghiêm ngặt, cô còn trốn học, trèo tường ra ngoài đi làm thuê cho người ta.

Những lỗi mà cô phạm phải chỉ thuộc thấp nhất nhưng người khác lại đồn đãi rằng Thời Lê được đàn ông giàu có bao nuôi, thậm chí họ còn nói cô mang thai và đi phá thai.

Đối với những lời đồn này, Thời Lê không hề phản ứng gì cả. Nếu mọi người đã có nhận định riêng, cho dù cô có giải thích rõ ràng thì bọn họ cũng không tin, nói không chừng cô còn bị chửi bới thậm tệ hơn ấy chứ!

Thời Lê cảm thấy đám người đó thật nực cười, bọn họ luôn thân thiện, vui vẻ với người khác, tỏ ra bản thân là người không có du͙© vọиɠ. Thế nhưng trong bóng tối, bọn họ luôn chĩa du͙© vọиɠ của bạn thân về phía cô, bởi vì bọn họ cho rằng một đứa con gái bị tất cả mọi người phỉ nhổ như cô thì ai cũng có thể làm chồng.

Từ khi còn nhỏ Thời Lê đã phải đối mặt với vấn đề này, cho dù cô có gạt bỏ lòng tự trọng và cầu xin sự thương xót thì cũng không có kết quả gì. Đám người đó cũng sẽ không buông tha cho cô, điều mà bọn họ muốn chính là biến cô thành gái điếm.

Khi lên lớp, Thời Lê vừa đặt cặp xách xuống đã nằm ngủ bù, cô ngủ rất sâu, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ tỉnh dậy.

Trong hai tiết học liên tiếp, An Mạt đã đến tìm Thời Lê hai lần, đến tiết thứ ba cuối cùng cô ấy cũng không nhịn được nữa, trực tiếp nắm đầu cô kéo dậy.

"Con mẹ nó, tối hôm qua cậu không ngủ hay sao mà sáng nay lại ngủ suốt ba tiết học thế? Nếu tôi không tới gọi cậu dậy, có phải cậu định ngủ đến giờ cơm luôn không?"

Tay An Mạt nắm tóc cô, cô ấy hướng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Thời Lê giống như chủ nợ nhìn con nợ. Thời Lê buồn ngủ đến mức hai mắt díu lại, cô cố gắng tỉnh táo lại nhưng vừa đối diện với ánh mắt của An Mạt, Thời Lê đã ngã đầu vào ngực cô ấy.

"Tôi buồn ngủ muốn chết, nếu không vó việc gì thì cậu đừng làm phiền tôi."

An Mạt giật mình, vội vàng đẩy Thời Lê xuống bàn học nhiều thể cô là thứ gì đó rất dơ bẩn: "Cậu điên à, ai cho cậu vùi đầu vào ngực tôi."

Thời Lê giơ tay phải ra rồi dựng ngón giữa lên trước mặt cô ấy.

An Mạt kéo ghế dựa, ngồi xuống trước mặt Thời Lê. Vẻ mặt cô ấy rầu rĩ, An Mạt suy nghĩ chốc lát rồi mở miệng: "Tôi nghe anh trai tôi nói lần này anh Tưởng trở về con dẫn theo bạn gái... thật vậy chăng?"

Thời Lê vẫn đang ngủ nên không có phản ứng gì cả, An Mạt bực bội đè lên đầu cô: "Này, cậu mau nói gì đi, có phải Thời Tưởng đang yêu đương không?"

Rốt cuộc người đang nằm ngủ cũng vươn tay đẩy cánh tay của An Mạt ra, cô hơi ngẩng đầu, thay đổi tư thế khác để ngủ tiếp: "Cô gái đó chỉ là bạn học của anh tôi thôi, vì nghe nói kỹ thuật của mẹ tôi rất giỏi nên cô ấy đến uốn tóc, cậu có thể yên tâm. Cậu hỏi xong rồi thì cút đi, tôi muốn ngủ tiếp."

Lúc này vẻ mặt bất an của An Mạt hơi giãn ra, nhìn dáng vẻ nửa sống nửa chết của người nằm trên bàn, cô ấy nâng cằm, hắng giọng bảo: "Đừng có tưởng cậu và Thời Tưởng ở chung nhà thì cậu sẽ có cơ hội. Thời Tưởng sẽ không thích cậu đâu, cậu nên tỉnh mộng đi! Nếu anh ấy thích cậy thì hai người đã yêu nhau từ lâu rồi, rõ ràng hai người không phải anh em ruột mà."

Bình thường nếu nghe cô ấy nói như cậy, chắc chắc Thời Lê sẽ cãi lại vài câu nhưng hôm nay cô lại im bặt, vài giây sau Thời Lê mới đáp lại: "Ừ, cậu nói đúng!"

Thấy tình địch như vậy, không hiểu sao An Mạt lại hơi khó chịu.

Giác quan thứ sáu của con gái nói cho cô ấy biết có vẻ Thời Lê thật sự đau lòng, trong lúc cô ấy đang lúng túng không biết phải nói gì tiếp theo thì người đang nằm dài trên bàn bất ngờ ngẩng đầu bổ sung một câu.

"Nói thật với cậu, trừ khi cậu ngủ một giấc rồi trọng sinh thành bạn gái Thời Tưởng, nếu không cả đời này anh ấy sẽ không bao giờ thích cậu đâu! Ai biểu cậu lớn lên xinh đẹp nhưng lại ngốc nghếch như vậy, cậu xứng đáng bị tôi trêu đùa xoay vòng vòng. Đúng là Thời Tưởng đã có bạn gái, hơn nữa anh ấy còn rất yêu cô ta!"

An Mạt hét toáng lên, cô ấy cầm sách giáo khoa nện lên người Thời Lê. Cô lập tức chộp lấy một quyển sách ném về phía An Mạt.

Hai người đánh nhau một trận, sách giáo khoa cũng bị bọn họ ném khắp nơi.