Chương 35: Người Hầu Dưới Váy

Thời Lê che miệng ngáp một cái rồi đứng dậy, đi tới trước mặt Thẩm Hiến Nghi: “Cậu vẽ xong chưa?”

Cậu nhìn đi chỗ khác, không nói gì.

Thời Lê dứt khoát tự mình đi qua xem, trên tờ giấy phác họa một cô gái rất xinh đẹp, là dáng vẻ quen thuộc mà cô đã nhìn từ nhỏ đến lớn.

Khuôn mặt thì giống, nhưng cậu lại phác họa hình ảnh cô đang khỏa thân, hai chân dang rộng, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© được khắc họa rõ nét, thậm chí cậu còn vẽ vùиɠ ҡíи của cô ướt dầm dề.

Tài vẽ tranh của Thẩm Hiến Nghi không chê vào đâu được, bức tranh mà cậu vẻ đã thể hiện được sự dâʍ đãиɠ và hèn mọn.

Mặt Thời Lê nóng lên, cô tức tốc giật tờ giấy xuống, vo tròn lại rồi ném vào mặt cậu: “Ghê tởm!”

Thẩm Hiến Nghi không phản bác cô, ngoại trừ rũ mắt không nhìn cô thì cậu không có thêm bất kỳ phản ứng nào khác, duy trì sự yên lặng của không gian xung quanh.

Thời Lê luống cuống tay chân, bắt đầu mặc lại quần áo, dường như cô muốn che kín cơ thể mình lại ngay lập tức: “Tôi chưa bao giờ cởi đồ và làm như vậy trước mặt cậu, cậu nhìn thấy những thứ này ở đâu thế!”

“Từ video khiêu da^ʍ.” Cậu hơi cúi đầu, bóng tối giúp che đậy mọi cảm xúc trong mắt:“ Thỉnh thoảng tôi rất muốn làʍ t̠ìиɦ với cậu nên tôi đã xem những thứ đó và giả như tôi đang làm cậu.”

Động tác mặc váy của Thời Lê khựng lại trong giây lát vì bị sốc nhưng rất nhanh cô đã kéo xong khóa kéo bên hông lên.

Trong suốt quá trình, cô không hề để ý tới Thẩm Hiến Nghi thêm lần nào nữa. Cô đi thẳng đến cửa, muốn mở cửa để rời đi, nhưng cô kéo tay nắm cửa mấy lần vẫn không mở được, giống như nó đã bị ai đó làm hỏng nó, tay nắm cửa không hề nhúc nhích tí nào.

Sau rất nhiều lần thử mở, cuối cùng cảm xúc của Thời Lê sụp đổ, cô đập mạnh lên cửa mấy phát, thầm nghĩ bản thân không thể tiếp tục nào ở lại với Thẩm Hiến Nghi được.

Bởi vì cô cảm thấy ghê tởm.

Thời Lê không quay lại nhìn cậu mà ngồi xổm luôn ở cửa, như đang úp mặt vào tường hối lỗi.

Thỉnh thoảng phía sau truyền đến tiếng sột soạt ngắn ngủi, dường như Thẩm Hiến Nghi đang dọn dẹp. Một lúc sau, tiếng sột soạt do bút chì ma sát với giấy cứng vang lên, bởi vì cậu đang phác hoạ.

Cậu vẫn luôn tập trung vẽ, Thời Lê không biết có phải cậu lại suy nghĩ đen tối gì về cô nữa không, cô càng nghĩ càng tức giận. Cuối cùng Thời Lê đứng bật dậy, bước tới bên cạnh cậu, im lặng lấy đi tất cả bảng vẽ trước mặt cậu.



Sau khi lật mở, cô mới phát hiện hóa ra cậu đang vẽ một bộ tranh tĩnh vật.

“Thẩm Hiến Nghi, tôi sẽ đối xử với cậu như một người bạn."

Thời Lê đặt bảng vẽ trong tay xuống, dùng ánh mắt chân thành nhìn cậu. Nhưng Thẩm Hiến Nghi chỉ cúi đầu, vẻ mặt rất thờ ơ, không biết cậu đang nghĩ gì.

“Tại sao cậu cứ phải làm như thế này? Cậu không biết rằng điều này sẽ phá hủy mối quan hệ hiện tại của chúng ta sao? Tôi còn tưởng rằng thời gian trước chúng ta đã là bạn bè rồi.”

“Cậu có cách nghĩ riêng

của mình, không cần phải hỏi tôi, tôi sẽ không làm gì cậu khi chưa có được sự đồng ý của cậu.”

Tất nhiên Thời Lê biết đặc điểm này ở cậu, ngay từ ngày đầu khi cô gọi cậu ra ngoài thuê phòng, cô đã hiểu rõ. Thẩm Hiến Nghi là một người rất kiên nhẫn, nhưng bây giờ tính cách này của cậu lại biến thành sự tra tấn đối với cô.

“Thật đấy, cậu đừng như vậy nữa.”

Thời Lê chớp mắt vài cái, không thể nào nhìn vào mặt cậu được: “Tôi thừa nhận là lúc đầu tôi chủ động dụ dỗ cậu, nhưng tôi cũng đã nói mấy lần là sẽ chia tay cậu rồi, tôi đã nói rất rõ ràng...”

Cô nghe thấy tiếng bảng vẽ bên cạnh được nhấc lên, ngước mắt lên nhìn cậu thì phát hiện cậu lại bắt đầu vẽ.

Thẩm Hiến Nghi thực sự có vẻ ngoài rất có nét, khuôn mặt cũng rất đẹp trai tuấn lãng. Cậu có vẻ ngoài thanh tú dù xuất hiện ở nơi nào cũng có thể khiến người xung quanh để mắt đến, nhưng ấn tượng đầu tiên về cậu lại là cảm giác lạnh lùng và thờ ơ.

Quả thực là một anh chàng đẹp trai có thể khiến các cô gái rung động, cảm giác yêu đương với cậu có lẽ giống như chính tay mình kéo cậu từ trên đài cao xuống vậy.

Nhưng giờ đây cậu đã không còn ở trên đó nữa, cậu đã quỳ dưới váy cô từ lần đầu tiên gặp nhau vào năm lớp chín rồi, vậy nên chút hứng thú cuối cùng của Thời Lê dành cho cậu cũng kết thúc từ đó.

Một người hầu dưới váy, tháo bỏ mũ giáp của mình trước mặt cô, nhưng dù cậu có cố gắng trốn thoát đến đâu cũng vô ích.

Cho dù cô không để ý tới cậu suốt ngần ấy năm, sau khi nhận tội cậu vẫn thầm tiếp tục phạm tội với cô. Đó là lý do tại sao bây giờ khi tiếp xúc với cô, cậu lại rất dịu dàng ân cần, có thể bao dung nuông chiều cô gần như không có điểm dừng, nhưng cậu cũng có ham muốn xâm phạm cô mãnh liệt.

Thời Lê cảm thấy hơi chột dạ, còn hơi sợ hãi kiểu người như cậu.

Thẩm Hiến Nghi có thể là đối tượng thầm mến duy nhất thời trung học trong mắt người khác, xa xôi không thể chạm tới. Nhưng giờ đây như một cây bắp cải thối rẻ tiền đối với cô. Rõ ràng cậu biết tất cả nhưng cậu không quan tâm.

Cô cử động ngón tay, cuối cùng vò váy: “Dù sao thì cậu cứ thích người khác đi, đừng mãi thích tôi, tôi sẽ áy náy với cậu lắm.”



Thẩm Hiến Nghi đặt cây bút chì xuống, nhặt tờ giấy phác thảo đã vò nát ném xuống đất rồi tự mình từ từ mở nó ra, khôi phục lại từng nếp gấp trên đó.

“Cậu đi đi.”

“Tôi không mở cửa được.”

“Chỉ cần vặn tay nắm cửa hai lần là mở được.”

“Cậu mở đi, tôi không biết.”

Cậu im lặng, đứng dậy đi về phía cô.

Ngoài trời vẫn mưa to gió lớn, cảm xúc Thời Lê luôn rất bất ổn trước thời tiết như vậy, cô sợ sấm sét.

Lúc nhỏ cha dượng đè cô xuống sàn, ánh sáng trắng thỉnh thoảng lóe lên sẽ khiến cô thấy vẻ mặt người đàn ông đó gấp rút đến mức nào, trên khuôn mặt kinh tởm đó lấm tấm mồ hôi, nhỏ giọt xuống ngực cô.

Tiếng mưa lớn đập vào kính cửa sổ bao trùm mọi thứ, tiếng sấm đinh tai nhức óc không ngừng vang lên, cô thậm chí còn không nghe thấy tiếng kêu cứu của chính mình.

Thời Lê muốn về nhà thật nhanh để tìm mẹ, tối nay cô nhất định phải ngủ chung với mẹ.

Sau khi Thẩm Hiến Nghi đi tới, Thời Lê nhìn thấy cậu cầm lấy tay nắm cửa, ấn xuống rồi đồng thời vặn ổ khóa hai lần, mở cánh cửa đang đóng chặt ra một cách dễ dàng.

Sau khi cửa mở, một cơn gió mát trộn lẫn với nước mưa ập vào, cô ngửi thấy mùi hương trong lành đặc trưng của thời tiết giông bão. Cô vừa định bước ra ngoài hành lang thì bầu trời đen kịt đột nhiên rung chuyển, bỗng chốc sáng rõ như ban ngày.

Hai mắt Thời Lê chợt mở to, toàn thân như bị thứ gì đó cố định lại, một cảm giác lạnh lẽo từ khe hở sau lưng lan ra, bao trùm lấy cô.

Trước khi có tiếng sấm cực lớn vang lên, cô đã quay lại phòng tranh, nhìn thấy Thẩm Hiến Nghi đang đi về phía mình, cô trực tiếp cúi đầu không nói một lời ngồi xuống bên cạnh cậu.

Sống lưng và các ngón tay của cô đều khẽ run rẩy bất an.

Cô không thể đi được nữa.