Chương 4: Quá khứ trước kia

Hàn Thần Dương lái xe chạy như bay trên đường, mở cửa sổ xe hết cỡ, hy vọng cơn gió lạnh không ngừng tràn vào trong xe đó có thể dập tắt ngọn lửa bùng cháy trong l*иg ngực anh ta.

Người phụ nữ Bùi Thiên Ngân đó lại phản bội anh ta, âm thầm chuyển đổi tài sản! Quả nhiên Bùi Quốc Hiếu đã sinh ra đứa con gái vô sỉ giống hệt ông ta!

“Hàn Thần Dương, chỉ cần cậu và Ngân kết hôn, tôi sẽ giúp cậu khiến công ty cha cậu vượt qua cửa ải khó khăn.”

“Anh Thần Dương, cứu em…”

Nhớ lại rõ mồn một chuyện cũ ở trong đầu, Hàn Thần Dương chỉ cảm thấy ngọn lửa bùng cháy trong l*иg ngực, trong cơn gió lạnh vù vù, nó càng bùng cháy mạnh mẽ hơn.

Năm năm trước, bố anh ta bị bệnh qua đời, tài chính công ty đột nhiên xuất hiện khoản thâm hụt cực lớn, Bùi Quốc Hiếu bỗng dưng vào lúc đó đến tìm anh ta. Để tâm huyết cả đời của bố không bị phá hủy trong chốc lát, anh ta đồng ý với yêu cầu của Bùi Quốc Hiếu, nhưng không ngờ Bùi Quốc Hiếu lại thâu tóm công ty của cha anh ta.

Còn Bùi Thiên Ngân, người phụ nữ còn máu lạnh hơn Bùi Quốc Hiếu lại vào buổi tối kết hôn hôm đó, lén đi ra ngoài tìm Tôn Tiểu Uyển, đồng thời chính tay đẩy Tôn Tiểu Uyển từ trên cầu xuống.

Nếu không phải lúc đó có người qua đường nhìn thấy tất cả những chyện này, anh ta quả thực không có cách nào tưởng tượng, Bùi Thiên Ngân nhẫn tâm như thế nào mới đẩy Tôn Tiểu Uyển từ trên cầu cao 10 mét xuống dưới.

Lúc anh ta chạy đến bệnh viện, mọi chuyện đều đã muộn. Tuy rằng Tôn Tiểu Uyển không có vết thương ngoài da nào nguy hiểm, nhưng trong lòng cô ta lại chịu tổn thương cực lớn. Cô ta mắc chứng u uất, mỗi ngày đều giống như một đứa trẻ nhạy cảm, u uất, hướng nội, sợ hãi tất cả những thứ mới mẻ…

Không gì ác độc hơn nhà họ Bùi, đặc biệt là Bùi Thiên Ngân, người phụ nữ gϊếŧ người không chớp mắt!

Tiếng chuông điện thoại quen thuộc cắt ngang những hồi tưởng của Hàn Thần Dương. Anh ta nhấn vào phím nhận cuộc gọi, trong xe liền vang lên giọng nói vô cùng đáng thương của Tôn Tiểu Uyển.

“Anh Thần Dương… sao anh vẫn chưa tới vậy?”

“Sắp đến rồi, Tiểu Uyển đừng vội.”

Đối mặt với Tôn Tiểu Uyển, Hàn Thần Dương luôn tự trách, áy náy, càng đau lòng hơn. Bởi vậy anh ta mãi mãi luôn nhẹ nhàng, yêu thương, dành cho cô ta tất cả những gì cô ta muốn.

Cúp điện thoại, anh ta lại đến một cửa hàng đặc biệt, cẩn thận chọn sushi cho Tôn Tiểu Uyển, nhưng lúc anh ta chạy tới biệt thự núi Phú Cảnh, lại nghe thấy tiếng khóc lóc lắp ba lắp bắp của Tôn Tiểu Uyển.

“Tiểu Uyển!”

Đẩy cửa phòng ngủ ra, chỉ thấy Tôn Tiểu Uyển đang một mình khóc đến mức run rẩy trong chăn, Lâm Thục Trân đứng ở một bên đành chịu bó tay.

“Thần Dương, cậu cuối cùng cũng đến rồi.”

Thấy Hàn Thần Dương, Lâm Thục Trân thở phào nhẹ nhõm: “Con không biết đây thôi, từ lúc nãy Tiểu Uyên cứ khóc mãi, dì hỏi gì cũng không nói, còn chùm kín mình vào trong chăn không ra ngoài gặp người khác…”

“Con biết rồi, dì Lâm, chỗ này giao lại cho con.”

“Thần Dương, làm phiền con rồi.”

“Dì Lâm, đây là điều con nên làm.”

Lúc Hàn Thần Dương tám tuổi, Lâm Thục Trân dẫn theo Tôn Tiểu Uyển gả cho bố anh ta. Thoáng chốc đã nhiều năm trôi qua, cho dù ở giữa không có sự liên quan của bố anh ta, nhưng Hàn Thần Dương cũng sớm đã coi Tôn Tiểu Uyển và Lâm Thục Trân là những người thân nhất.

“Tiểu Uyển, là anh, Thần Dương đây.”

Sau khi Lâm Thục Trân đi ra ngoài, Hàn Thần Dương ngồi ở mép giường, giơ tay, động tác rất nhẹ nhàng vỗ lên tấm chăn đang cuộn thành một cục trên giường.

“Anh Thần Dương!”

Bỗng nhiên chiếc chăn được bó chặt đó được vén lên, Tôn Tiểu Uyển với đôi mắt khóc đến đỏ ngầu lập tức liền nhào vào trong lòng Hàn Thần Dương.

Ngửi thấy mùi quen thuộc trên người anh ta, Tôn Tiểu Uyển lại lần nữa bật khóc lên: “Anh Thần Dương… anh Thần Dương…”

“Thế này là sao?”

Hàn Thần Dương ôm lấy bờ vai của cô ta dỗ dành như dỗ trẻ con, nụ cười nhẹ nhàng ấm áp: “Vừa nãy không phải vẫn ổn hay sao? Lẽ nào là bởi vì thèm ăn sushi đến mức phát khóc?”

Tôn Tiểu Uyển lắc đầu nguây nguẩy, cũng không nói gì, chỉ khóc. Hàn Thần Dương vô cùng nhẫn nại dỗ dành, sau gần nửa tiếng, Tôn Tiểu Uyển mới ngừng khóc.

Mở sushi mua về ra, Hàn Thần Dương chọn một miếng sushi jăm-bông được chế biến tinh xảo đút vào miệng Tôn Tiểu Uyển: “Ngon không?”

Tôn Tiểu Uyển gật đầu: “Ngon, anh Thần Dương mua gì cũng ngon.”

“Ngon thì ngon, nhưng không thể lúc nào cũng ăn được biết không? Giá trị dinh dưỡng của sushi cũng không phải là rất cao, hơn nữa hầu hết những nguyên liệu của sushi đều chưa được nấu chín…”

“Anh Thần Dương, anh sao biết vậy?”

“…”

Ngón tay Hàn Thần Dương đang lau khóe môi dính cơm của Tôn Tiểu Uyển bỗng nhiên dừng lại, ngay cả nụ cười mỉm trên gương mặt cũng cứng đờ ra, bởi vì bất giác trong đầu anh ta lại hiện lên khuôn mặt của Bùi Thiên Ngân!

“Thần Dương, anh không thể lúc nào cũng ăn sushi tạm bợ được, hầu hết những nguyên liệu của sushi đều chưa được nấu chín, trong quá trình chế biến khá dễ dàng tạo nên những vi sinh vật vượt tiêu chuẩn, sushi dễ chứa những ký sinh trùng nhỏ xíu, ăn nhiều rất có hại cho cơ thể…”

Trước đây, mỗi lần anh ta làm thêm luôn lấy sushi ăn tạm, còn mỗi lần như vậy, Bùi Thiên Ngân đều giống như biết bấm quẻ đoán số vậy, xách những món ăn ngon đẹp mắt xuất hiện ở cửa văn phòng của anh ta. Mặc dù mỗi lần anh ta đều sẽ ở trước mặt cô đổ sạch những đồ ăn đó đi, nhưng cô lại không biết mệt mỏi vẫn đích thân mang cơm đến như thường lệ.

Tại sao?

Tại sao đang êm đẹp anh ta lại nghĩ đến người phụ nữ đáng chết đó?