Không biết đã ngủ bao lâu, Bùi Thiên Ngân cảm giác bị một luồng ánh sáng lạnh như băng mà âm trầm nhìn chăm chú. Loại ánh mắt sắc bén đó khiến cô cảm thấy lạnh, khắp người trên dưới mỗi một sợi lông tơ cũng không tự chủ được dựng lên.
Bỗng nhiên cô mở mắt, chạm ngay đôi mắt vằn tia đỏ của Hàn Thần Dương.
Mùi rượu nồng đậm lan vào hơi thở của Bùi Thiên Ngân, cô vốn là muốn ngồi dậy, thế nhưng bây giờ chỉ cần cử động nhẹ một cái, bụng dưới liền đau đớn như có ai siết chặt.
Thật sự quá khó chịu, cô cũng cảm thấy mình không còn gì có thể nói với Hàn Thần Dương. Bùi Thiên Ngân lẳng lặng nhìn anh ta hồi lâu, hai mắt lần nữa khép lại.
Cô cho rằng đối với Hàn Thần Dương mà nói, né tránh là lựa chọn tốt nhất.
Thế nhưng hành động như vậy rơi vào mắt Hàn Thần Dương, không nghi ngờ gì chính là đổ thêm dầu vào lửa.
Người phụ nữ đáng chết này, bỏ đứa con của anh ta không nói, bây giờ còn muốn nằm trên giường giả chết?
“Cô ngồi dậy cho cho tôi!”
Hàn Thần Dương vén chăn lên, thô bạo kéo tóc Bùi Thiên Ngân, kéo cô từ trên giường quăng xuống đất: “Cút, cô lập tức cút cho tôi!”
Bùi Thiên Ngân theo bản năng cầm bàn tay anh ta đang nắm tóc mình, yếu ớt đến hơi thở cũng không đều: “Hàn Thần Dương, không phải anh tìm tôi trở về sao?”
Người đàn ông này rốt cuộc muốn thế nào đây? Tìm cô trở về là anh ta, bây giờ đuổi cô đi cũng là anh ta, rốt cuộc cô phải làm thế nào mới có thể vừa lòng anh ta đây?
“Bùi Thiên Ngân.”
Hàn Thần Dương chậm rãi ngồi xổm xuống, buông tóc của cô ra, nắm cằm cô, ép cô phải nhìn thẳng vào anh ta: “Con đâu? Tôi hỏi cô, đứa con trong bụng cô đâu?”
Sao cơ?
Bùi Thiên Ngân trong nháy mắt đờ đẫn, anh ta làm sao biết được sự tồn tại của đứa nhỏ?
Nhìn anh ta bởi vì căng thẳng mà gò má dần dần đanh lại, cô phục hồi tinh thần, một khắc kia có vui mừng thoáng qua. Bởi vì từ biểu cảm của anh ta khiến cô nhìn ra được, anh ta vẫn rất quan tâm đến đứa nhỏ. Thế nhưng cô còn chưa kịp vui mừng nở nụ cười, hết thảy những niềm vui đó nháy mắt liền biến mất, chỉ để lại một nét mặt trống rỗng.
Cho dù anh ta có thích thì cũng để làm gì?
Đứa nhỏ, cuối cùng đã chẳng còn...
“Bùi Thiên Ngân, cô đúng thật là lòng dạ độc ác! Vì trả thù tôi, ngay cả đứa nhỏ của mình cô cũng dám gϊếŧ chết!” Sắc mặt Hàn Thần Dương trong im lặng của Bùi Thiên Ngân dần dần trở nên dữ tợn.
“Thật xin lỗi...”
Đối mặt với từng bước áp sát cùng chỉ trích của Hàn Thần Dương, Bùi Thiên Ngân không một lời chống đỡ. Là cô tự tay gϊếŧ chết đứa nhỏ, bất luận là nguyên nhân gì, cô đều là hung thủ.
“Thật xin lỗi? Cô còn có mặt mũi nói xin lỗi hay sao?”
Hàn Thần Dương chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Bùi Thiên Ngân đang nằm dưới đất, anh ta bỗng nhếch khóe miệng: “Người nhà họ Bùi các người quả thực một chút cũng không để người ta thương. Bùi Quốc Hiếu cũng thế, Bùi Thiên Ngân cũng vậy. Bùi Thiên Ngân, cô không muốn có bầu đứa nhỏ của tôi đến vậy sao?”
Bùi Thiên Ngân bị nụ cười càn rỡ kia làm cho cả người phát run. Bất chợt cô cảm thấy lạnh quá, một cảm giác vô cùng nguy hiểm, nhìn bàn tay Hàn Thần Dương một lần nữa hướng về phía mình, cô theo bản năng tránh né.
“Hàn Thần Dương, anh muốn làm gì?”
“Làm gì? Cô nói xem?”
Hàn Thần Dương căn bản không cho phép cô có nửa giây né tránh. Anh ta kéo cánh tay cô, lôi cô ngồi dậy từ dưới đất, ném cô lên giường, sau đó bắt đầu cởi bỏ áo sơ mi.
“Nếu cô thích trả thù tôi như vậy, tôi cho cô một cơ hội nữa đấy.”
“Hàn Thần Dương, đừng, anh không thể làm vậy...”
Bùi Thiên Ngân sợ hãi co rúm lại. Thời điểm Hàn Thần Dương kéo khóa quần xuống, cô đã biết anh ta muốn làm gì.Thế nhưng cô mới làm phẫu thuật bỏ đứa nhỏ, cô bây giờ không thể...
“Không muốn? Tại sao không muốn, cô không phải chỉ thích được tôi cắm vào người, được tôi làm chuyện đó hay sao? Cô trời sinh không phải thứ đê tiện à? Bây giờ còn giả bộ thanh cao gì chứ?”