Lâm Thục Trân liền chột dạ, mặc dù Bùi Thiên Ngân không nói gì nhưng vẫn vội vàng giải thích: "Cái Này, cái váy này... Tôi không có quần áo để thay nên mới tìm để mặc, cô Bùi đừng để ý, mấy ngày nữa tôi sẽ giặt sạch trả cô."
Trả? Mượn?
Trên thế giới này, hình như không phải thứ gì cũng có thể mượn được đâu?
"Anh Thần Dương, có phải chị Bùi giận rồi không?"
Thấy Bùi Thiên Ngân không nói gì, Tôn Tiểu Uyển bước lên một bước, khoác lên cánh tay Hàn Thần Dương: "Mẹ em không phải cố ý đâu, chị Bùi, thật xin lỗi chị, em thay mẹ em xin lỗi chị."
Khoác tay Hàn Thần Dương xin lỗi cô?
Đây là ép buộc cô phải tha thứ sao?
Bùi Thiên Ngân vẫn im lặng như cũ.
Hàn Thần Dượng lướt nhìn qua bộ váy trên người Lâm Thục Trân, nghĩ một hồi mới nhớ lại, kia là bộ váy mà Bùi Quốc Hiếu tặng cho Bùi Thiên Ngân làm quà sinh nhật, quay mặt lại nhìn khuôn mặt Bùi Thiên Ngân, nhìn dáng vẻ như khúc gỗ kia của cô, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng không thoải mái.
"Chỉ là một bộ váy mà thôi, mặc thì mặc thôi." Anh ta nói, ngay cả chính anh ta cũng không phát hiện ra, từ từ rút cánh tay của mình ra khỏi tay Tôn Tiểu Uyển, ngừng một chút rồi nói: "Cũng không phải là không mua được."
A...
Trong lòng Bùi Thiên Ngân cười lạnh một tiếng, lườm Hàn Thần Dương một cái, bước chân vào nhà rồi đi lên tầng.
Khi cô đi khỏi, phòng ngủ của cô vẫn còn nguyên, đồ vật bên trong cũng vẫn còn nguyên, cô cười gượng một cái, mệt mỏi nằm trên giường.
Đây coi như là an ủi cô sao?
Đây rốt cuộc là sự an ủi mà ông trời dành cho cô hay là... Hàn Thần Dương dành cho cô đây?
Mơ màng ngủ thϊếp đi, lần tiếp theo tỉnh lại là khi bị tiếng đập cửa đánh thức, cô vừa mở mắt đã nhìn thấy Tôn Tiểu Uyển đang đứng ở cửa.
"Chị Bùi, đi ăn cơm tối thôi."
Bùi Thiên Ngân mệt mỏi ngồi dậy, cửa phòng chưa được sự đồng ý mà đã bị người khác đẩy ra: "Tôn Tiểu Uyển, cô không biết gõ cửa à?"
Tôn Tiểu Uyển ngẩn người, lập tức lên tiếng xin lỗi: "Chị Bùi, xin lỗi chị, không phải em cố ý đâu, hay là em gõ cửa lại lần nữa nhé?"
Tôn Tiểu Uyển nói xong định đi ra, Bùi Thiên Ngân cũng đã đi giày xong rồi: "Không cần đâu."
Lại muốn diễn cho Hàn Thần Dương nhìn sao?
Ngại quá, bây giờ cô cần ăn cơm, bởi vì cho dù cô không đói bụng nhưng đứa bé trong bụng cô cần phải ăn, cho nên không có thời gian rảnh ở đây diễn cùng với cô ta.
Tôn Tiểu Uyển không ngờ Bùi Thiên Ngân lại đồng ý đi ăn cơm ngay, cô ta rõ ràng đã chuẩn bị rất nhiều lý do để giải thích rồi... Cô ta hơi buồn cúi đầu xuống, đi theo sau lưng Tôn Ngân.
Đồ ăn rất phong phú nhưng không chút tinh tế.
Bùi Thiên Ngân đánh giá số đồ ăn trên bàn, cười thầm trong lòng, đây đều là đồ ăn mà Hàn Thần Dương thích!
Yên lặng ngồi xuống bàn ăn, cô vừa cầm đũa lên, Tôn Tiểu Uyển liền bưng một bát canh cá tới cho cô: "Chị Bùi, chị uống canh đi."
Bùi Thiên Ngân từ trước đến giờ đều không thích ăn cá, sau khi mang thai, khi ngửi thấy mùi cá lại càng cảm thấy buồn nôn khó chịu, nhìn bát canh cá kia, cô dường như đứng lên ngay lập tức, đẩy Tôn Tiểu Uyển ra chạy vào toilet.
"Ọe, ọe..."
Cô chạy vào trong phòng vệ sinh nôn hết mọi thứ trong bụng ra, dần dần mới hết cảm giác buồn nôn, lúc đứng lên, mọi thứ trước mắt lại lần nữa đen lại, cô vịn tường, cố chống đỡ cơ thể mệt mỏi đứng dậy, một lúc lâu sau cô mới đi ra khỏi phòng vệ sinh.
"Hu hu hu... Hu hu hu..."
Trong phòng khách, Tôn Tiểu Uyển đang khóc ầm lên, làm ra vẻ như vô tội như vậy thật khiến người khác phải đau lòng.
Sắc mặt Hàn Thần Dương bình tĩnh, thấy Bùi Thiên Ngân đi ra, lạnh lùng nói: "Tới xin lỗi Tiểu Uyển đi."