Beautiful

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Thiên Ly Ngươi là 1 kẻ có giá trị thì thật tốt. Nếu một ngày, ngươi đi tới 1 nơi rất tốt… Nếu như chính mình có hai vị ca ca rất ưu tú, đệ đệ thông minh cùng muội muội khả ái, mà bản thân lại vô …
Xem Thêm

Chương 15
Không thể nào? ! Kim từ trên giường nhảy dựng lên, hầu như chạy vọt tới trước cửa, cố sức mở rộng cửa ra, quả nhiên, đúng như y đoán, đứng ở cửa chính là Tử Liên, chủ nhân mà y yêu.

Y tận lực làm cho bản thân nhìn không quá mức hài lòng.”Chủ nhân, ngài tìm ta có việc gì sao?”

Tử Liên yên lặng nhìn y, ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn y, thần sắc vẫn bình thản như thường ngày, nhưng lông mày lại như chứa gì đó.

Tim đập nhanh hơn, Kim cảm thấy khó thở.”Chủ nhân?”

Tử Liên thu hồi đường nhìn.”Đói bụng.” Hắn nhàn nhạt nói.

Cả ngày không ăn cái gì, không đói bụng mới là lạ.”Ta đi gọi trù phòng chuẩn bị ăn khuya…”

Tử Liên kéo y, lắc đầu.”Rất đói, ta không muốn chờ.” Nói xong, hắn lại buông tay ra.

“Vậy… Ngài chờ ta một chút, ta làm cho ngài chút gì đó để ăn?” Thấy Tử Liên không có đem y kéo lại, Kim bước nhanh chạy đến trù phòng, cũng không thèm để ý có thể dọa đến người nào hay không, ở bên trong lục tung tìm thứ gì đó để ăn.

Kim hầu như là ở trù phòng này mà lớn lên, đều biết nữ đầu bếp đem điểm tâm đã làm giấu ở đâu, y ở trong ngăn tủ tìm được một ít bánh ngọt. Sờ sờ cái ấm trên bếp lò, vẫn còn nóng, vì vậy y pha cho Liên 1 bình trà.

Bưng bàn ăn trở lại phòng ngủ thì, Tử Liên đã không còn ở đó. Ngực hoảng hốt, Kim đi tới trước cửa phòng ngủ của Tử Liên, gõ gõ cửa.”Chủ nhân, Kim đã tìm được đồ ăn cho ngài.”

“Từ bỏ.” Tử Liên cách cánh cửa nói.

Kim rất khó chịu, nhưng lại càng tức giận, y tình nguyện chủ nhân tiếp tục ác độc mà chỉnh y, muốn y mặc váy cũng được,y cũng không muốn Liên đem thân thể của chính mình ra đùa giỡn.

Đẩy cửa sổ ra, đem đồ ăn bọc vào áo choàng ngậm trong miệng, nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài. Phòng y ở ngay bên cạnh phòng Tử Liên, tuy rằng chính giữa có 1 bức tường, giữa 2 cửa sổ hầu như không có chỗ đứng, nhưng điều này cũng không làm khó được Kim.

Tay bám vào cạnh cửa, Kim đung đưa thân thể, tay kia đã chạm tới cửa sổ phòng ngủ của Tử Liên, hai tay hơi thả ra, chân đạp một vài cái, y đã bò lên trên cửa sổ phòng ngủ của Tử Liên. Nếu không phải sợ làm hư đồ ăn, thì tốc độ hoàn thành động tác liên tiếp này sẽ nhanh hơn.

Nhảy vào trong phòng, Kim còn chưa kịp quỳ xuống xin lỗi, 1 kiện y phục liền hướng mặt y vứt tới.

“Đi ra ngoài!”

Kim giật y phục trên đầu , quỳ xuống.”Chủ nhân, ngài không ăn cái gì là không được, Kim mang cho ngài…” Nói mới phân nửa liền cũng không nói tiếp được, Kim nhìn chủ nhân y, đột nhiên bị mất đi thanh âm vốn có.

Tử Liên thân trên xích͙ ɭõa, tóc rối tung, chỉ mặc một cái quần bằng tơ tằm, đột nhiên đối mặt với Kim vừa xông vào, hắn không chịu nỗi đỏ mặt.”Ra, đi ra ngoài ngay!” Hắn lại cầm 1 kiện y phục vứt vào Kim.

Kim tiện tay ngăn lại, hầu kết trên dưới di động.”Chủ nhân…” Y kinh ngạc thanh âm của mình lại khàn khàn.

Thanh âm mang theo nồng đậm *** chui vào màng nhĩ, mặt Tử Liên đỏ đến mức như bị thiêu cháy, lập tức thực hiện phản ứng đầu tiên nhảy ra trong đầu hắn chính là —— chạy trốn.

Cước bộ mới động, cổ tay liền bị người kéo lấy. Một cổ khí lực khiến hắn vô pháp phản kháng đem hắn kéo vào trong lòng, Kim ôm hắn, hơi thở cực nóng phun tại cần cổ.

“Chủ nhân…”

Thân thể Tử Liên khẽ run lên, đều do Kim đột nhiên xuất hiện, làm hắn không kịp phòng bị, mới có thể thất thố như vậy.

Chết tiệt, ta vì sao lại muốn chạy a! Tử Liên ở trong lòng mắng chính mình.

Ôm hắn, Kim đem hắn áp lên trên giường, 1 tay bắt lấy cổ hắn để mình hôn môi, 1 tay hướng quần chui vào.

“Đừng… Dừng tay!” Nhiệt độ hơi thở rất nhanh đã bị châm lên, Tử Liên ngay lúc Kim chạm tay vào phần thân của hắn thì rụt vai lại.

Không thể tiếp tục… Hắn từ trong ôm ấp của 2 cánh tay kia mà giãy dụa, nắm lấy đệm giường bò về phía trước. Nhưng Kim thế nào lại để cho hắn chạy trốn, nắm bờ vai của hắn đem hắn kéo lại.

Đau chết người!

“Dừng tay ngươi không có nghe thấy sao? !”

“Không có.” Tiến lên nói. Tùy tiện xé gối đầu, chế trụ tay Tử Liên, mặt dán vào cổ hắn, khẽ cắn lên đôi vai trắng noãn của hắn.

Tử Liên suy sụp hít 1 ngụm khí, “Kim! … Ta, ta hiện tại cảm thấy đói bụng, tránh ra, ta van ngươi ngươi lấy cái gì đó cho ta ăn…” Hắn ngữ khí hầu như là cầu xin.

“Phốc!” Kim bật cười. Quá khả ái, phản ứng của chủ nhân đúng là vậy.

“Kim!”

“Vâng, chủ nhân.” Kim từ trên người Tử Liên thối lui.

Áp chế được buông lỏng, Tử Liên lập tức tay chân cùng sử dụng đem góc chăn kéo đến, dùng chăn bông đem thân thể của chính mình bao lại. Lập tức, hắn lại nghĩ như vậy bất hảo, quá mất nhuệ khí đi, giật chăn bông ra, Tử Liên cảnh giác theo dõi người hầu của hắn.

Kim trở lại bên cửa sổ, từ áo choàng trên mặt đất lấy ra bánh ngọt và ấm trà. Quả thực là kỳ tích, cư nhiên chưa từng bị đổ.

Đem bánh ngọt và trà nóng đưa đến bên giường, không đợi Kim mở miệng, Tử Liên liền hai tay lấy một cái, nhét vào trong miệng.

“Chủ nhân, ăn chậm một chút, ở trù phòng vẫn còn.”

Kim dựa vào khá gần, Tử Liên nhảy lên, vội vã lui ra sau, trong miệng vẫn còn ngậm nửa cái bánh ngọt.

“Chủ nhân?” Kim muốn cười lại không dám.

“… Ta tìm không được lễ phục nhị ca năm ngoái làm theo yêu cầu mà cho ta.”

Lễ phục? Kim nhìn về phía tủ quần áo mà ngũ tạng lục phủ hầu như đều bị lôi ra, chắc là lúc chủ nhân đang mặc quần áo thì y đột nhiên xông vào, cho nên đối với phương mới có phản ứng như vậy.

Về sau, có thể dùng cửa sổ a.

“Ta giúp ngài tìm.” Kim nói.”Ngài từ từ ăn, cẩn thận kẻo nghẹn.”

Ta vốn cẩn thận không thể bị như vậy, Tử Liên tức giận nghĩ.

Kim ngồi xổm xuống chỗ đống y phục lộn xộn, khẽ nhíu mày, y phục mà năm ngoái nhị điện hạ làm… Y nhớ kỹ Tử Liên cũng không có hủy đi.

Ôm ra 1 cái hộp tại góc tủ quần áo, từng cái từng cái kéo ra, đến cái thứ ba thì, y đã tìm được y phục mà Tử Liên nói.

“Chủ nhân, là để ở đây a.” Y cầm hộp, trình trước mặt Tử Liên, thấy Tử Liên cau mày, nghĩ rằng hắn do ăn quá nhanh mà bị nghẹn, y lập tức hỗ trợ rót trà.

Kim than nhẹ, bất đắc dĩ bên ngoài còn có tình tự khác nói không nên lời, “Ngài sao có thể đuổi ta đi, không có ta ngài nên làm cái gì bây giờ?”

“…” Tử Liên đoạt lấy chén trà, uống 1 ngụm lớn. Dù sao, trong lòng hắn… cũng có chút cảm giác thê lương.

Lấy tay lục trong hộp y phục, Tử Liên nghiêng đầu nhìn một hồi. Nhị ca đưa tặng thứ gì đó thật làm cho người ta bất an…”Giúp ta mặc vào.” Hắn nói, từ trên giường đứng lên.

“Vâng.”

Tử Liên đứng ở trước gương đồng, Kim cầm quần áo mở ra, tay áo kéo thẳng, thuận tiện cho hắn xỏ tay mặc vào.

Bộ quần áo chất liệu so với y phục khác của Tử Liên còn muốn cao cấp hơn, đường may cũng phi thường chú ý, Kim nhớ kỹ hình như có nghe bọn nói qua, nhị điện hạ thập phần chiếu cố Tử Liên.

Buộc đai áo, mang trang sức vào. Tử Liên đứng ở trước gương nghiêng đầu nhìn một chút, hình như có chỗ nào đó không đúng?

Kim cúi đầu kéo thẳng vạt áo, “Thắt lưng ở đây, tựa hồ hơi lớn 1 chút?” Y phục nhị điện hạ đưa tới riêng không thể nào lại có chút không hợp?”Chủ nhân, ngài có phải là … gầy đi hay không?”

“Có thể… Vẫn nên mặc, ngày mai muốn vào vương cung tấn kiến phụ hoàng, phải ăn mặc chính thức 1 chút.”

“Ân.” Kim gật đầu, đưa tay ở trên lưng Tử Liên so sánh, chủ nhân y hảo gầy, thắt lưng này hai tay là có thể ôm lấy. Tử Liên không thích vận động nên thân thể so với Kim tinh tế hơn rất nhiều, da thịt tái nhợt đến mức giống như là đang bệnh, chỉ là ngưng mắt nhìn, trong lòng sẽ cảm giác thương tiếc.”Kẹp thêm vài cái cặp sẽ nhìn không ra.”

“Đi ngủ đi, ngày mai ngươi phải theo ta đi.”

“Di?” Sao không nói sớm… Không, sao nhanh như vậy đã đuổi y đi? !

“Chủ nhân ——” âm cuối kéo dài, rất đáng thương.

Tử Liên nhíu mi, “Thế nào? Ngươi còn muốn tiếp tục? !”

Phi thường muốn… Kim hướng đôi mắt trông mong nhìn chủ nhân y.

Tử Liên hạ vai, ngồi trở lại trên giường, Kim phe phẩy đuôi tiến qua, y ngồi bên cạnh Tử Liên, thử đưa tay chạm vào vai Tử Liên, thấy đối phương không có phản kháng, trong lòng ngọt ngào, đem Tử Liên ôm vào trong lòng.

Nhẹ nhàng cuốn mái tóc đỏ thẫm dán tại trước ngực Kim, Tử Liên dựa vào y, nhắm mắt lại.”Kim, ta mệt mỏi… mệt mỏi quá.”

Kim đem chủ nhân y ôm càng chặt, tinh tế hôn lên tóc Tử Liên, say sưa hạnh phúc trong cảm giác mềm mại.”Chủ nhân, mệt thì nghỉ ngơi a? Kim sẽ trông người.”

Ngươi không có biện pháp.

“Kim.”

“Vâng?”

“…”

“Chủ nhân?”

“Buông, ngươi sẽ đem y phục vò nát.”

“Ai~! ?”

============================================

VÔ cùng cáo lỗi tới hum nay mới lết lên=.=!, nhưng tìm trạng này sẽ còn kéo dài cho tới khi ta tốt nghiệp a, nhưng bộ này chắc chắn sẽ hoàn trước tết, các nàng yên tâm^^, nhưng còn Văn công thì ta hem hứa trước được, nên đành chờ tiếp vậy=.=!, iu các nàng nhiều nha

Thêm Bình Luận