Beautiful

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Thiên Ly Ngươi là 1 kẻ có giá trị thì thật tốt. Nếu một ngày, ngươi đi tới 1 nơi rất tốt… Nếu như chính mình có hai vị ca ca rất ưu tú, đệ đệ thông minh cùng muội muội khả ái, mà bản thân lại vô …
Xem Thêm

Chương 12
“Vâng.”

“Ngươi thực sự muốn làm nữ nhân của ta như vậy sao?”

“Vâng!”

Tử Liên thở dài.”Ngươi một mực khiêu chiến giới hạn của ta…”

“Kim biết mình sai “

Biết sai mà vẫn làm sao? !

“Hảo, ” Tử Liên tiện tay chỉ, “Ngươi tới ngăn tủ lấy cái hộp kia lại đây.”

Tuy rằng không giải thích được, nhưng thấy Tử Liên cũng không có khả năng chạy trốn, “Vâng.” Kim đáp, bò xuống giường, mở ngăn tủ mà ngón tay Tử Liên chỉ.

Tạp vật rầm rầm rơi xuống, Kim luống cuống tay chân nhét trở lại. Hộp? … Y dưới một đống mũ phát hiện một cái hộp nhỏ được điêu khắc bằng đá cẩm thạch, cẩn cẩn dực dực rút ra, Kim ôm cái hộp, bò lại lên giường.

“Chủ nhân, là cái này sao?”

Tử Liên không nói một câu, đem hộp cầm trong tay.”Đúng.” Hắn nói.

Ngữ khí trầm thấp, làm cho mặt Kim nóng lên, có chút khẩn trương nhìn Tử Liên, chân vắt qua, ngồi lên bụng hắn.

Có phần hơi quá chủ động… Tử Liên trợn mắt nhìn phía trên, giống như màn ở trên đầu so với thân thể Kim còn hấp dẫn tầm mắt hơn.

“Ai.” Hắn thở dài, đưa tay ôm lấy cổ Kim.

Kim dán về phía hắn, vật cứng giữa 2 chân để ngay bụng hắn, “Chủ nhân…” Đưa mặt hướng vào cần cổ tinh tế của Tử Liên hôn lên, hai tay không an phận cởϊ áσ hắn ra.

Tử Liên không có khước từ, tay ôn nhu vuốt ve tóc Kim. Kim càng lớn mật, y thô lỗ cởϊ qυầи mình ra, tay hướng vào giữa hai chân Tử Liên, lại muốn âu yếm phần thân của hắn.

Phi thường khao khát, Kim điên cuồng muốn ôm lấy chủ nhân của y.

“Ngô!” Tử Liên hừ nhẹ. Hỏa diễm áp chế trong cơ thể lại bị nhóm lên.

“Chờ, chờ một chút…” Tử Liên mò lấy cái hộp, mở ra, từ trong hộp lấy ra một cái dây cột tóc dùng cho nữ.”… Được rồi.” Tử Liên đầu tiên là vỗ vỗ lưng Kim trấn an, lại đẩy mạnh y ra, giống như trốn mà từ trên giường nhảy xuống.

“Chủ nhân?” Kim không hiểu mà nhìn Tử Liên, *** trong cơ thể y dâng cao, khó có thể chịu được đối phương đột nhiên ly khai.

“… Đây là? !” Cảm giác được trọng lượng trên đầu, Kim đưa tay lên sờ, Tử Liên ở trên tóc y cột 1 cái nơ bướm vô cùng to, tơ lụa dùng làm dây cột tựa hồ rất cao cấp.

“Nguyên bản là định tặng người khác, hiện tại lại tiện nghi cho ngươi…” Lúc đang nói chuyện hắn đã chỉnh lý xong y phục của mình, nhặt chăn rơi trên mặt đất ném cho Kim.”Đem y phục mặc vào, đi ăn.”

“Thế nhưng…”

Tử Liên cười, “Ngươi nói muốn làm nữ nhân, ta cho ngươi làm nữ nhân a.”

Vuốt cái nơ đại khoa trương trên đầu, Kim không còn lời nào để nói, nhụt chí hạ vai. Đúng là, cố ý xuyên tạc ý tứ của y…

Kim lại bị phạt đứng, y bưng đĩa ăn của mình, đứng ở trong sân, để cho bọn người hầu nhìn ngó.

“Kim đại nhân ngài…” 1 thị nữ chỉ vào đầu của y, kinh ngạc che miệng.

“Thỉnh… cái gì cũng đừng hỏi.” Kim thở dài.

Hiện tại đã không còn ai chú ý tới vết thường nơi thái dương của y, bởi vì trên đầu y có 1 vật thể so với vết thương còn làm người khác chú ý hơn—— 1 cái nơ bướm cực to.

Màu vàng nhạt trang nhã, chất liệu rất tốt, nhìn thế nào cũng không phải là thứ cho nam nhân dùng, càng đừng nói tới mặt trên còn có hoa bằng tơ tằm tuyệt đẹp cùng với thạch anh màu trắng.

Tóc bị cột nâng lên 1 nhúm, nơ bướm khoa trương buộc ở trên đầu. Đứng ở trong sân, Kim trong lòng chỉ có bất đắc dĩ.

Bản thân đoán không ra tâm tư của chủ nhân a! Kim thật muốn lấy đĩa ăn đập chết chính mình.

Tử Liên nhìn chằm chằm 1 bàn đầy đồ ăn mà đờ ra, tay cầm lấy cái nĩa vô thức đảo lộn thức ăn trên bàn, một điểm cũng không có ý muốn ăn vào miệng.

Y Phù hầu hạ bên cạnh cho rằng hắn buồn chán, nên nói: “Tam điện hạ, hay ngài đem Kim đại nhân gọi vào đi?”

“…” Ta không có bắt y ngồi chồm hổm trên mặt đất ăn đã rất khoan dung rồi!

“Tam điện hạ?”

Tử Liên đột nhiên đứng lên, toàn bộ dao nĩa đĩa ăn trên bàn đều bị hất xuống đất, còn cầm giá nến ném vào tường!

Y Phù kêu rên.”Không phải lại nữa rồi chứ…”

“Mau gọi Kim đại nhân tới đây!” Bọn họ vội vã hô.

Cái ly ném về phía người nọ, vỡ ngay bên chân nàng, làm cho bọn họ sợ hãi kêu liên tục.

“Toàn bộ đi ra ngoài!” Tử Liên sắc mặt âm trầm gầm nhẹ.

Các nàng đều bị dọa cho sợ hãi, tam điện hạ tuy rằng không dễ hầu hạ, nhưng cũng chưa từng bộc phát tức giận quá lớn như vậy a! Các nữ nhân cả người run rẩy đều chạy ra ngoài, còn có người thậm chí còn khóc ra.

Chỉ có Y Phù là không đi, không phải vì nàng có lá gan lớn, mà là trạng thái của Tử Liên thực sự làm cho người ta rất khó yên tâm.

Cái ghế bị đẩy ngã ở một bên, Tử Liên hai tay chống trên mặt bàn, cúi đầu, ngực kịch liệt phập phồng. Y Phù không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng từ bàn tay nắm chặt của hắn có thể đoán được, thần tình đang ẩn dấu đó tuyệt đối không phải là khoái trá.

Chưa từng có người nhìn thấu tâm tư của vị hoàng tử này, ai cũng không biết hắn muốn cái gì, Tử Liên vẫn đem bản thân chôn dấu rất tốt, ngay cả Kim thường ở bên cạnh hắn cũng không đoán ra ý nghĩ của chủ nhân mình.

Hình như là đối cái gì cũng không quan tâm, lại hình như đối với một số việc làm rất tốt, thất thường quăng vỡ cái gì đó, quấy nhiễu người chung quanh, nhưng lại tựa hồ… so với bất luận kẻ nào lại càng tịch mịch bất an.

Có thể đây cũng là nguyên nhân Kim yêu hắn như vậy. Y Phù nghĩ thầm.

“Tam điện hạ, thứ Y Phù cả gan… ngài là đang, tức giận Kim đại nhân sao?”

“…”

“Hay là… ngài giận chính mình?”

“Đi ra ngoài.” Tử Liên trầm giọng nói.

Y Phù nuốt nướt bọt, cố lấy dũng khí tiếp tục nói: “Vì sao vậy? Tam điện hạ, tâm ý của Kim đại nhân đối với ngài, Y Phù rất rõ ràng… Ta nghĩ tam điện hạ cũng không ghét Kim đại nhân, ngài, ngài vì sao lại không tiếp nhận Kim đại nhân a?”

Tuy rằng biết người hầu và chủ nhân là không thể có kết quả tốt, nhưng Y Phù vẫn mong muốn Kim có thể hạnh phúc, cũng mong muốn tam điện hạ cao ngạo này có thể… vui sướиɠ a.

“…”

Trầm mặc thật lâu, lâu đến mức Y Phù cho rằng Tử Liên sẽ không trả lời, ngay lúc nàng thức thời muốn xin cáo lui thì, Tử Liên lại ngẩng đầu.

Hắn nhìn về phía Y Phù, con ngươi đạm nhiên trộn lẫn một tia đau khổ.

“Ngươi muốn ta… hủy hoại hắn sao?” Hắn đã nói như vậy.

Hủy hoại y?”Y Phù không rõ?”

Không có ai có thể minh bạch… Tử Liên hạ mắt, nhìn bàn ăn mất trật tự, lại đột nhiên nở nụ cười.

“Ngươi nghĩ, Kim thích hợp với váy màu nào?”

“A?” Váy? !

==================================

Xong nhiệm vụ của hum nay^^, dù trễ, nhưng vẫn chúc các nàng ngày lành^^.Ta phi đây^^, khi nào có thời gian ta sẽ lại lết lên cùng chương mới. Iu tất cả các nàng^^

Thêm Bình Luận