"Cậu Tống, đừng lo lắng, tôi chỉ là rất thích giọng nói của cậu mà thôi."
Mọi người đều nghĩ Tống Nguyên là chim hoàng yến bị kẻ điên Cố Niệm An giam cầm. Chỉ có mình cậu biết, người này mỗi đêm đều an giấc trong tiếng hát của cậu, khuôn mặt hắn chưa từng có một chút hung dữ hay nham hiểm nào. Bọn họ là tri âm, là bạn thân.
Ba năm sau Cố Niệm An mất vì bệnh tật, Tống Nguyên vừa mở mắt đã quay trở về mười năm trước.
Mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, cậu phải bảo vệ thật tốt cho người nhà của mình, và phải tìm lại Cố tiên sinh - người dịu dàng nhất trên đời này.
Thanh niên mặc quần áo cũ kỹ, yên lặng ít nói. Cả người anh u ám giống như một dòng suối khô cạn.
Trong con ngõ nhỏ dơ bẩn rách nát anh nhìn xuống thiếu niên xinh đẹp hoàn toàn không ăn khớp với nơi này, trong lòng lần đầu tiên gợn sóng.
Vẻ mặt Tống Nguyên nghiêm túc nói: "Bởi vì em muốn anh sống lâu trăm tuổi."
Thẩm Kỳ Hựu giấu đi sự độc chiếm và cố chấp điên cuồng trong ánh mắt, giọng nói khàn khàn.
"Vậy em phải ở bên anh."
Thiên trường địa cửu đến lúc bạc đầu.
Anh cô độc đi trong bóng tối nhiều năm, rốt cuộc có một ngày anh có thể bắt lấy ánh mặt trời của riêng anh.
Ở thế gian nhàm chán này có em bầu bạn mới không uổng phí kiếp này.