Ninh Nhuyễn không ngủ được đêm qua, giờ đây khi được Tưởng Khánh Phong cõng trên lưng, cậu đã ngủ thϊếp đi, còn Tưởng Khánh Phong vẫn duy trì sự nhạy bén của mình.
May mắn thay, khi họ đi qua đồng cỏ rộng lớn, không có gì nguy hiểm xảy ra.
Ninh Nhuyễn dần dần tỉnh lại, đầu óc vẫn mơ màng, lông mi khẽ run rẩy, cậu nhận ra mình đang được ai đó ôm trong lòng. Ninh Nhuyễn hơi giãy giụa, mở mắt ra, và ngay lập tức đối diện với đôi mắt xanh thẳm của Tưởng Khánh Phong.
Ninh Nhuyễn đẩy Tưởng Khánh Phong ra: “Ngươi ôm ta làm gì?”
Thiếu niên mới tỉnh ngủ, đuôi mắt hơi cụp xuống, trông ngây thơ nhưng lại quyến rũ. Hầu kết của Tưởng Khánh Phong khẽ nhấp nhô, giọng nói dịu dàng, Ninh Nhuyễn đã đồng ý thân thiết với hắn, nên hắn đương nhiên sẽ chăm sóc tốt cho cậu, người vợ đáng yêu xinh đẹp của hắn.
Người khác quý vợ, bây giờ hắn cũng đang nâng niu cậu trong lòng bàn tay.
Bàn tay to lớn của Tưởng Khánh Phong nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo của Ninh Nhuyễn.
“Vừa nãy ngươi ngủ quên, ta sợ ngươi gặp chuyện không may nên canh cho ngươi ngủ.”
Ninh Nhuyễn: “...?”
Canh cho người khác ngủ có cần phải ôm người vào lòng như vậy sao?
Là như vậy thật sao?
Ninh Nhuyễn không hiểu, nhưng cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều, cậu lại vươn tay đẩy người đàn ông ra: “Ta bây giờ không ngủ, ngươi thả ta xuống.”
Đôi tay mềm mại đẩy vào l*иg ngực cứng rắn của người đàn ông, giống như đang vuốt ve ngực hắn vậy.
Ánh mắt của Tưởng Khánh Phong càng trầm xuống: “Ừ.”
Tưởng Khánh Phong lùi lại, lúc này Ninh Nhuyễn mới phát hiện ra hắn đã dựng một nhà kho nhỏ bằng cành cây. Khung sườn của kho được làm từ các nhánh cây, bên ngoài được phủ bởi một lớp quần áo để che ánh nắng gay gắt.
Trên cành cây treo lủng lẳng vài bộ quần áo, từ áo khoác da, áo denim cho đến áo lao động…
Nhưng Ninh Nhuyễn có chút băn khoăn, vì nhớ rằng Tưởng Khánh Phong đâu có nhiều quần áo như vậy.
Dù cảm thấy lạ, Ninh Nhuyễn không nghĩ ngợi nhiều. Cậu dụi dụi đôi mắt, mắt hạnh ngấn nước do bị cọ xát, trông hồng hồng. Cơn buồn ngủ vẫn còn đọng lại, và cảm giác đói bụng cũng đang dâng lên.
Tưởng Khánh Phong nhìn Ninh Nhuyễn xoa đôi mắt đỏ hoe, trong lòng hắn chợt dâng lên một cảm giác xao xuyến khó tả. Lần đầu tiên, hắn cảm thấy có điều gì đó dễ dàng mang lại niềm vui hơn cả việc gϊếŧ người.
Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Ninh Nhuyễn: "Bảo bối, đừng nhúc nhích, lông mi của em sắp rơi vào mắt rồi."
Ninh Nhuyễn ngạc nhiên: "???”
Sao tự dưng hắn ta lại gọi cậu là bảo bối thế này?
Cảm thấy lạ lùng, nhưng cậu vẫn để mặc cho Tưởng Khánh Phong chăm sóc. Tuy nhiên, Tưởng Khánh Phong lại chậm rãi quá, làm cậu trở nên sốt ruột: "Xong chưa vậy?"
Ngồi trên tảng đá, Ninh Nhuyễn khẽ đung đưa đôi chân, thì thầm một cách khó chịu: "Ngươi chậm quá."
"Đợi chút, sắp xong rồi," Tưởng Khánh Phong dịu dàng trấn an.
Đôi mi dài và dày của Ninh Nhuyễn như phủ một lớp phấn hồng nhẹ, cùng với một nốt ruồi đỏ nhỏ xíu nằm ngay trên mí mắt, tạo nên vẻ đẹp vừa rực rỡ vừa tinh khôi. Môi cậu mềm mại như một viên ngọc quý giấu trong làn môi, khiến người khác chỉ muốn cắn nhẹ và nếm thử.
Cổ họng Tưởng Khánh Phong chợt thắt lại, nhìn khuôn mặt hoàn hảo trước mặt, hắn nghĩ thật đáng tiếc nếu không được hôn lên đó.
"Xong rồi," hắn nói, rồi hỏi tiếp với giọng gần gũi: "Ta có thể hôn em không?"
Ninh Nhuyễn bất ngờ, hơi mở miệng: "Cái... cái gì?"
"Ta muốn hôn em," Tưởng Khánh Phong lặp lại.
Mặt Ninh Nhuyễn lập tức lạnh đi, cậu đẩy mặt hắn ra: "Tất nhiên là không thể rồi, ngươi không được hôn ta."
Ánh mắt Tưởng Khánh Phong trở nên u ám: "Nhưng chồng trước của em đều được hôn em mà."
Ninh Nhuyễn cắn chặt môi, đôi mắt cậu long lanh như sắp khóc, đôi má phấn càng lúc càng ửng hồng.
Tưởng Khánh Phong nhẹ nhàng véo má cậu, giọng vẫn dịu dàng nhưng pha chút cố chấp: "Bảo bối, em muốn nặng bên này nhẹ bên kia à? Chỉ xem ta như công cụ để đối phó Sở Uyên, chứ không thật sự thích ta đúng không?"
Ninh Nhuyễn bối rối chớp mắt. Cậu vừa mới hoàn thành nhiệm vụ xong, nhưng dường như có điều gì đó không ổn. Tại sao Tưởng Khánh Phong lại nghĩ rằng cậu thích hắn chứ?
Cậu đâu có thích Tưởng Khánh Phong.
Trong lúc tâm trí đang hỗn loạn, ngón tay của Ninh Nhuyễn chạm vào mảnh vải, và bất chợt cậu nhớ đến những bộ quần áo khác nhau trên lều của Tưởng Khánh Phong. Ngón tay cậu đột ngột cứng đờ lại.
Có phải Tưởng Khánh Phong đã gϊếŧ người khi cậu ngủ?
Cậu suýt nữa quên mất rằng Tưởng Khánh Phong là kẻ điên đã gϊếŧ hơn 60 người.