Nhưng mà, Phương quản gia thất vọng rồi.
Từ Tri Đạo lời ít ý nhiều, “Không được.”
Phương quản gia: “……”
Cứ việc như thế, ông vẫn là cho Từ Tri Đạo một số tiền, coi như là tiền thuê nhà để thiếu gia ở đây.
…… Thiếu gia tựa hồ có hiềm khích lớn với Từ tiên sinh.
Nghĩ nghĩ, ông lại cho một chút, coi như tiền bồi thường thiệt hại tinh thần.
Từ Tri Đạo thu tiền thuê nhà, lại cự tuyệt này số tiền ông đưa lần hai.
Mà Phương quản gia cũng ngượng ngùng nói là tiền bồi thường thiệt hại tinh thần.
Hắn yên lặng coi như không có việc gì phát sinh, hỏi Thư Hà có đói bụng không.
“Tôi muốn ngủ.”
Thư Hà ủ rũ héo úa mà ngồi ở mép giường.
Giường là của Từ Tri Đạo.
Mặt trên được thay bằng những đồ mà Thư Hà mang từ trong thành đến đây, càng thoải mái mềm mại.
“Ngủ đi ngủ đi.” Phương quản gia tưởng cậu ngồi xe một ngày, khẳng định cũng không cón sức lực, không bằng ngủ một giấc buổi tối lại ăn nhiều một chút.
Ngày đầu tiên có hơi mệt chút, xong xuôi liền có thể tĩnh dưỡng.
Thư Hà cởi giày vớ, rồi thay quần áo, tiến trong ổ chăn, thuận tiện tìm Phương quản gia muốn đem truyện cổ tích, đem mọi người đuổi ra ngoài, chỉ chừa Từ Tri Đạo
Cậu buồn ngủ.
Nhưng lúc này đây, Từ Tri Đạo không có đồng ý ở lại.
Hắn ít lời mà nhìn Thư Hà, ở Thư Hà tầm mắt nhìn xuống chăm chú, sau đó xoay người đi ra ngoài.
“Này.”
Thư Hà đem bàn tay cua cua ổ chăn, trong tay cầm chuyện cổ tích quơ quơ, “Mau kể chuyện xưa cho tôi nghe."
Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: “Tôi cho anh tiền.”
Luôn bắt nạt vai chính, có lẽ hắn sẽ phản kháng rồi đi. Với lại còn trả tiền lương, chính là tạo mối quan hệ chủ-tớ.
Vì tiền, vai chính cũng sẽ nhẫn nại một chút không đánh hắn.
Vai ác thật sự khó làm.
Đá kê chân thật sự khó làm.
Ai.
Thư Hà mở to đôi mắt mắt hạnh, mắt trông mong mà nhìn Từ Tri Đạo đến gần chính mình, cậu vươn nhẹ cổ tay trắng nõn nà, đem truyện cổ tích nhét vào tay Từ Tri Đạo.
Sau đó cả người lại núp vào trong ổ chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt cùng chóp mũi, cậu nhìn Từ Tri Đạo, đôi mắt sạch sẽ sáng ngời, không tiếng động thúc giục.
Từ Tri Đạo lặng im vài giây, ngồi ở mép giường, mở ra truyện cổ tích trong tay.
“Anh biết chữ sao?”
Thư Hà bọc chăn chuyển động về phía Từ Tri Đạo.
Tay cách chăn chọc chọc người hắn, bất tri bất giác, hai người kéo gần khoảng cách, Thư Hà mặt liền ngay trong tầm mắt của Từ Tri Đạo.
Cậu luôn sắm vai hư đốn.
Tuy nhiên vô hình dung, luôn toát lên một chút tính cách quen thuộc của chính mình, có chút ngây thơ, lại tự cho người ta không biết, làm người ta không rõ được rốt cuộc cậu muốn làm gì.
Từ Tri Đạo rũ mắt nhìn chằm chằm quyển sách, tầm mắt không có hướng tới khuôn mặt mỹ lệ của Thư Hà.
Một lát hắn mới nói: “Tôi có đọc qua sách."
“Học đến cấp mấy."
"Sơ trung."
Thư Hà a một tiếng, không nói cái gì nữa, đôi mắt một con mở to một con lim dim, muốn Từ Tri Đạo nhanh lên kể chuyện xưa cho cậu nghe.
Qua một lát, tiếng nói trầm thấp kể chuyện xưa của Từ Tri Đạo chậm rãi vang lên.
Thư Hà thực mau liền ngủ rồi.
Từ Tri Đạo khép lại quyển sách trong tay, đứng dậy.
Hắn thân hình cao lớn, vai rộng chân dài,khi đứng dậy bóng người bao phủ như muốn đem Thư Hà nuốt trọn vậy.
Bốn phía yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi.
Từ Tri Đạo lại lẫn nữa cúi nhìn, ánh mắt ngừng ở một chỗ, hơi cong lưng mà duỗi tay.
Lúc này, lông mi Thư Hà run lên, giống như muốn tỉnh ——!