Xem đi, đến ngay cả thiếu gia đều tự mình lên tiếng.
Xem ra lời ông nói cái gì cũng đều không vừa ý.
Vẻ mặt Vương Hưng Quốc tỏ ra ê chê, thất bại, giây tiếp theo, lại nghe được Thư Hà nói: “Tôi sẽ ở cùng anh, anh ở đâu, đi thôi?”
Từ Tri Đạo nghe được bỗng khựng lại.
Vương Hưng Quốc khóe mắt giật giật, không thể tin tưởng mà nhìn Từ Tri Đạo.
Hắn?
Dựa vào cái gì.
Chỗ mà Từ Tri Đạo ở là nơi kém nhất trong toàn bộ Vương gia thôn. Tuy rằng là nhà của ông bà hắn ngày xưa cũng gọi là khá giả, nhưng nhiều năm không sửa sang lại, hỏng hóc sụp đổ một vài thứ rồi đi? Thiếu gia thế nhưng lại nói.
Muốn ở với hắn ta sao?
Cứ việc Thư Hà liệu có thể sống cùng với hắn nhiều ngày không là một chuyện, nếu chỉ nghĩ đến việc vì làm dơ giày mà trả thù, nhưng Vương Hưng Quốc vẫn là không cam lòng.
Ông hơi hé miệng, Phương quản gia xua tay muốn Từ Tri Đạo dẫn đường, Từ Tri Đạo trầm mặc vài giây, cuối cùng xoay người hướng ra ngoài đi đến.
“Đứng lại.”
Thư Hà ngồi trên xe lăn, “Anh đi nhanh như vậy làm cái gì, đẩy tôi nha.”
Từ Tri Đạo bước chân dừng lại, qua năm giây mới xoay người đi đến phía sau Thư Hà, hàng mi dài buông xuống che khuất cảm xúc nơi đáy mắt, tựa như lúc trên đường tới đây, Thư Hà lại lần nữa quay đầu nâng mặt nhìn sắc mặt của Từ Tri Đạo, vẫn như cũ là không thể nhìn rõ được cảm xúc anh, rốt cuộc người này suy nghĩ gì vậy?
Cậu quay đầu lại chọc chọc ngón tay.
[Vai chính có phải hay không là tên mặt than? Làm gì anh ấy cũng không có cảm xúc?]
Hệ thống: [……Giả thiết này bên đây phủ nhận]
[Tôi làm gì anh ấy đều nhìn không ra sự tức giận.]
Thư Hà cứ có cảm giác mình gặp thất bại nhỏ.
Cậu yêu cầu đối phương đáp lại, bằng không cảm thấy chính mình như người nhà quê vậy, nói không lọt tai, cũng không nắm chắc hảo cảm của người ta với mình như nào.
[Hệ thống ca ca.]
Thư Hà quyết định học tập: [Anh có video về việc làm thế nào trở thành vai ác không? Chiếu cho tôi xem để học hỏi, hoặc là trước kia có mang qua kí chủ nào làm nhiệm vụ không? Dạy tôi đi hệ thống ca ca.]
Hệ thống: [……?]
Hệ thống có nề nếp nói: [Tôi danh hiệu là 1, cậu có thể xưng hô tôi là 1.]
[Tôi chỉ dẫn dắt mỗi mình cậu.]
[Có bản hướng dẫn, chờ dàn xếp tốt tôi lại truyền cho cậu.]
[Cảm ơn nha]. Thư Hà nghĩ nghĩ, bổ sung một câu, [1 ca ca.]
Hệ thống: […… Đừng gọi như vậy.]
Làm sao vậy?
Thư Hà có điểm nghi hoặc.
Anh trai của cậu dạy cậu, nhìn thấy người trẻ kêu anh trai, chị gái, hơi già một xí thì kêu cô dì chú bác, còn già quá rồi thì kêu ông bà.
Hệ thống điện tử âm thanh tuy rằng vừa trầm vừa vô tình, nghiêm khắc nữa.
Nhưng nghe rõ là một âm thanh của thanh niên mà.
Gọi ca ca như thế nào không thích.
Này rõ ràng là có lễ phép.
Thư Hà khó hiểu mà bĩu bĩu môi, mà nghe xong cậu giải thích hệ thống một câu đều nói không nên lời.
Những cái đó tinh cầu thú nhân rốt cuộc đều dạy Thư Hà như vậy mà.
Bất tri bất giác, ba người đã đi vào chỗ sân trước.
Sân không lớn, bên trong lại có chút cải trắng, một bên phòng khác chất đầy củi, bên trong đen sì, ống khói liền ở phía trên.
Bước vào sân, hiện ra ở trước mắt chính là một phòng với những lát gạch cũ nát, mặt tường loang lổ, mái ngói còn tong tong những giọt mưa.
Từ Tri Đạo đẩy cửa gỗ ra.
Sau đó quay đầu lại,ánh mắt giấu sau lông mi lộ ra vẽ bình tĩnh nhìn chăm chú Thư Hà.
Thư Hà chôn người tại chỗ, không dám tiến.