Quyển 1- Chương 48: Từ Tri Đạo thích cậu? Cậu không biết sao!

Nghe nói phải đưa bao lì xì cho Từ Tri Đạo, cha mẹ Thư Hà liền trực tiếp gửi cho cậu một xấp tiền mặt dày cộm. Còn Thư Hà, vì thiếu kinh nghiệm, nên cũng quên mất việc phải chuẩn bị bao lì xì, đến lúc khẩn cấp mới đi tìm người duy nhất cậu quen thuộc một chút là Vương Vãn Vãn để xin giúp đỡ.

Vương Vãn Vãn hào phóng đưa cho cậu vài cái bao lì xì, còn tặng thêm khoai tây lát, ăn rất ngon.

Thư Hà tính toán sẽ bao một cái bao lì xì cho Vương Vãn Vãn, coi như là để cảm ơn.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Thư Hà đang định ra cửa thì liền thấy Từ Tri Đạo dựa vào ven tường, ánh mắt từ từ dừng lại trên chiếc bao lì xì trong tay cậu.

Giọng anh có chút lãnh đạm, “Cho ai?”

“Vương Vãn Vãn.”

Thư Hà nói vội vàng khi chuẩn bị đi.

Gần đây thời tiết không tốt, lúc thì tuyết, lúc thì mưa, cậu sợ nếu đi chậm sẽ gặp tuyết rơi.

Cậu cũng không để ý rằng, khi Từ Tri Đạo nghe thấy tên Vương Vãn Vãn, ánh mắt anh trở nên hơi tối đi.

Bên ngoài gió rất lớn, Vương Chí đứng đầu gió, tay cầm xẻng để dọn tuyết ven đường. Hắn dọn mà không mấy chú tâm, có chút xuất thần, và cũng có chút lo lắng.

Hắn không ngờ Vương Vãn Vãn lại có tài ăn nói đến như vậy, thậm chí có thể khiến Thư Hà phải để mắt đến.

Sinh viên sao? Khéo léo như thế, biết cách lấy lòng người khác, trong khi Thư Hà nhìn thấy Vương Chí liền tránh xa —— giống như bây giờ.

Vương Chí đứng sững lại, không thể tin rằng mình may mắn đến mức gặp được Thư Hà đang đi một mình, gã ta lập tức bước nhanh hơn để chắn đường cậu.

Nhìn thấy chiếc bao lì xì trong tay Thư Hà, Vương Chí liếc mắt một cái liền nhận ra, gã nhướng mày, biểu cảm có chút quái dị, “Thiếu gia, bao lì xì này không phải là để cho Vương Vãn Vãn sao?”

“Thì sao?” Thư Hà hơi nhíu mày, “Đừng làm phiền tôi.”

“Vương Vãn Vãn có gì tốt?” Vương Chí tức giận, “A, xem ra Từ Tri Đạo cũng không còn lọt vào mắt cậu nữa, lần trước tôi thấy hai người suốt ngày dính nhau, còn tưởng rằng chuyện đã định rồi.”

Ban đầu, Thư Hà định tránh đi.

Nhưng khi nghe thấy điều này, cậu theo bản năng dừng lại, nghiêng đầu nhìn Vương Chí, chần chừ liếc gã ta một cái, “Chuyện gì?”

Vương Chí nhìn chằm chằm Thư Hà.

Thiếu niên trước mặt mờ mịt nhìn hắn, rõ ràng không hiểu gì.

Sau vài giây im lặng, đầu óc Vương Chí hoạt động hết công suất, cuối cùng, gã với tâm thế muốn gây ra sự phản cảm đối với Từ Tri Đạo trong lòng Thư Hà, cố ý nói: “Cậu không biết sao? Từ Tri Đạo thích cậu đấy.”

Thực ra Vương Chí cũng không chắc chắn điều này.

Thời này, chuyện đồng tính luyến ái còn quá xa lạ và khó chấp nhận.

Chính gã cũng có những nghi ngờ của mình, nên nghĩ rằng Từ Tri Đạo cũng như vậy. Nếu không, tại sao một người nhạt nhẽo và lập dị như Từ Tri Đạo lại để cho Thư Hà ở trong nhà mình?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Vương Chí lóe lên, gã ta tiếp tục nói: “Cậu có biết thích là gì không? Thư thiếu gia, thích là muốn lấy cậu làm vợ đấy.”

“Từ Tri Đạo muốn lấy cậu làm vợ, muốn cùng cậu kết hôn và sống chung.”

“Hắn đối với cậu có ý đồ không trong sạch, Thư thiếu gia.”

Nói xong, Vương Chí liền ngậm miệng, ánh mắt đầy tự mãn, chăm chú quan sát sắc mặt của Thư Hà.

Trong lòng gã rất hài lòng với chiêu này của mình.

Bất kể Từ Tri Đạo có thích Thư Hà hay không, chỉ cần Thư Hà đi hỏi, thì dù cậu nhận được câu trả lời thế nào, cuối cùng giữa hai người họ cũng sẽ sinh ra ngăn cách.

Không chừng, Thư Hà sẽ trực tiếp rời khỏi Từ Tri Đạo và tìm nơi khác để ở.

Vương Chí liếʍ môi, trong lòng ẩn ẩn có chút kích động.

Thiếu niên trước mặt thoạt nhìn ngây ngẩn cả người.

Đôi mắt hạnh đẹp đẽ của cậu khẽ nâng lên, nhìn Vương Chí, giọng nói nhẹ nhàng của thiếu niên mang theo chút bất mãn: “Anh nói hươu nói vượn cái gì vậy.”

Thư Hà không tin, thậm chí không hiểu tại sao Vương Chí lại nói ra loại lời nói này.

Cậu nhíu mày trắng nõn, chậm rãi, nói có sách mách có chứng mà phản bác: “Tôi với anh ấy đều là nam, liên quan gì đến chuyện thích chứ? Anh ấy thực sự ghét tôi mà.”

Vương Chí sững sờ: “Ghét?”

“Đúng vậy, chúng tôi quan hệ rất kém.” Thư Hà nói, rồi nhìn Vương Chí, hơi nâng cằm nhỏ nhắn của mình lên, nói tiếp, “Giống như tôi chán ghét anh, tôi với Từ Tri Đạo cũng có quan hệ tệ như vậy.”

Vương Chí: “……”

Vương Chí trong lòng bỗng chốc bị kích động.

Gã không tin.

Gã hoàn toàn không tin.

Trong thôn, ai mà không nhìn ra Từ Tri Đạo rất theo sát thiếu gia này? Đi đâu cũng mang theo cậu, ai mà nhìn thêm một chút thì cũng phải chịu đựng ánh mắt lạnh lùng của anh ta, như vậy mà gọi là chán ghét sao?

Vương Chí nhíu mày, nghĩ rằng vì bên cạnh Thư Hà có quá nhiều người chiều chuộng cậu, nên chỉ cần có ai không hoàn toàn thuận theo ý cậu, cậu sẽ cảm thấy người đó đối xử tệ với mình.