“Anh chỉ định trồng trọt ở đây rồi ăn no chờ chết sao?”
“Anh không nghĩ đến chuyện lấy vợ à? Không có tiền thì không có vợ, ai sẽ chịu kết hôn với anh chứ? Đàn ông mà không có chí tiến thủ thì chẳng ai cần.”
“Đến lúc đó, mọi người đều có vợ, chỉ còn anh là không, anh một mình lẻ loi trong nhà, làm bạn với chiếc quan tài……”
Nhắc đến quan tài, Thư Hà không tự chủ được nhăn mặt lại, cậu có chút sợ thứ này, “Anh có thể bỏ cái quan tài đó đi không?”
Cậu nhanh chóng chuyển đề tài.
Gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay Từ Tri Đạo, anh quay đầu lại, không đối diện với Thư Hà đang ở khoảng cách rất gần: “Đó là để lại cho tôi dùng.”
“Nhưng anh chỉ có một mình, cũng chẳng cần đến nó đâu.”
Thư Hà như vừa tìm được điểm nhập chuyện, cậu đặt tay lên vai Từ Tri Đạo, tiến sát thêm một chút, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm anh không chớp, nói rõ từng chữ: “Không vợ không con, không sự nghiệp không bạn bè, chẳng ai sẽ thu dọn cho anh khi chết. Ai bảo anh không chịu phấn đấu.”
“……”
Vai phản diện nhỏ nhắn này như đang đâm trúng tim người ta, tự tin rằng những lời này chắc chắn sẽ để lại trong lòng vai chính một bóng ma tâm lý sâu sắc.
Cậu thiếu niên mỉm cười, lúm đồng tiền nhợt nhạt trên gương mặt, hơi thở mềm mại, “Nhưng mà, anh không phấn đấu lại hay, anh đừng có mong sẽ có ngày dẫm lên đầu tôi.”
Nói xong, Thư Hà buông vai Từ Tri Đạo ra, mang theo hơi thở thơm tho rời đi, không khí quanh anh mới thoát khỏi sự hỗn loạn và nóng bức, nhưng lại cảm thấy có gì đó trống vắng.
Anh giữ cằm căng chặt, nhìn theo thiếu niên, Thư Hà xoay người, hàng lông mi rủ xuống không ngừng rung động, cậu căng thẳng mà xoa xoa gương mặt mình.
Chắc chắn vừa rồi cậu đã nói hơi quá rồi!
Giống như trong những bộ phim lớn về tinh tế, vai phản diện thách thức vai chính, hôm nay cậu đã mạnh dạn cắm lá cờ, ngày nào đó vai chính sẽ tự mình nhổ cờ này, dẫm cậu dưới chân thật sự.
Như thấy trước cảnh này, Thư Hà không khỏi sờ sờ đầu mình.
Cậu ôm đầu quay lại, trừng mắt nhìn Từ Tri Đạo một cái, đôi mắt hạnh mượt mà mở to, Từ Tri Đạo hơi giật mình, ánh mắt anh mạc danh trở nên khó hiểu.
……
Từ Tri Đạo không còn trồng rau nữa.
Anh cầm cuốc đi phía trước, Thư Hà theo sau, thỉnh thoảng đá những hòn đá nhỏ bên đường về phía chân anh, rồi lại bị mê chơi.
“Sau này anh phất lên, nhà tôi có thể bị anh làm cho phá sản không?”
Thư Hà đột nhiên dừng chân, giọng nói trở nên thấp và lo lắng.
Hệ thống lạnh lùng đáp: [Ừ, rất có khả năng, kiểu vai chính như này chỉ cần ai đυ.ng đến anh ta là anh ta sẽ diệt cả gia đình họ.]
Nghe vậy, đôi mắt Thư Hà trợn to, đôi mắt hạnh của cậu đẫm lệ, nước mắt chực trào ra.
Hệ thống: [……]
Hệ thống vội vàng chữa cháy: [Nhưng đó còn phụ thuộc vào vai chính sẽ đi đến đâu, về cơ bản, cậu không phải là vai ác sẽ xuyên suốt cả đời hắn, đến lúc đó hắn sẽ có vô số kẻ thù, vai ác lợi hại hơn sẽ làm đá kê chân, chưa chắc cậu phải lo lắng.]
Thư Hà lau nước mắt, cúi đầu không nói, hệ thống cũng trầm mặc hồi lâu, mới lại lên tiếng:
[Ký chủ, tôi cần phải nhắc nhở cậu, nước mắt không có giá trị gì cả.]
Thư Hà: “?”
Thư Hà: “?”
[Ý tôi là, đừng lấy nước mắt làm vũ khí.]
Thư Hà: “……”
Hệ thống: [……]
[Có chuyện gì sao?] giọng nói của cậu cứng đơ.
Thư Hà im lặng đến mức như thể sắp nổ tung, làm người ta căng thẳng.
“……”
Thư Hà dừng chân, không phát ra âm thanh nào, chỉ dùng quần áo lau nước mắt, nhưng càng lau càng nhiều, hệ thống lúng túng không biết nói gì, nhiều lần định lên tiếng nhưng lại không biết phải nói gì.
Giọng Thư Hà nhẹ nhàng, như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi, “Anh lại dùng giọng điệu đó để nói chuyện với tôi.”