Hệ thống nói, trong quá trình tiến vào cốt truyện, để không bị quấy rầy, cho nên vai ác mà cậu sắm vai đều có bối cảnh do tổ chuyện nghiệp vai ác một mình tạo ý tưởng, làm cho thân phận của cậu trở nên thích hợp trong tuyến cốt truyện, vì vậy vẻ bề ngoài như thế nào đều là nguyên mẫu của cậu hết đó.
Thân thể này thật yếu ớt, cho nên logic tạo ra cho cậu đó là một vì thiếu gia được người nhà cưng chiều, muốn cái gì có cái đó, thích hợp để làm một vai ác đối lập với vai chính.
Bởi vậy khi Thư Hà 18 tuổi, vì thân thể hư nhược mà tạm nghỉ học một phen, được đưa tới thử nghiệm cuộc sống sinh hoạt của Vương Gia thôn, nghỉ ngơi để lấy sức, đối với mọi người trong mắt đó là việc hết sức bình thường.
Hẳn là có thể nhìn thấy vai chính ngay lập tức.
Hệ thống nói đúng, phải mau chóng ngẫm lại nên làm như thế nào trở thành đá kê chân…… Vai ác.
Lúc này ngoài xe Phương quản gia cũng chú ý có người tới, ông buông xe lăn ra cười nói: "Vương thôn trưởng."
Để tới được đây, Thư gia hao tổn sức lực, chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần Thư Hà đến địa điểm thì tất cả mọi thứ đã được thống nhất thoải mái không vướng điều gì.
Bọn họ liên hệ thôn trưởng Vương, cho tiền, muốn thôn trưởng Vương có thể tận tâm, chú ý mà chăm sóc Thư Hà.
Đối mặt với số tiền cũng với yêu cầu từ trên trời rơi xuống như này, thôn trưởng Vương vừa thấp thỏm lo âu vừa vui sướиɠ trong lòng, hơn nữa, khi mưa dừng lại, ông đã lập tức sai người đi đón, tính toán trước tiên chờ ở đây, chuẩn bị chu đáo, coi việc này cực kì quan trọng.
Không nghĩ bọn họ đã tới rồi.
Thôn trưởng Vương tiếc nuối vì đã đánh mất cơ hội điểm nhìn ân cần chu đáo của mình với người kia, tầm mắt lại xê dịch, đảo qua người đang ngồi trên xe lắn, cẩn thận mở miệng: "Đây là....?"
Ý là nghe được thân thể của vị thiếu gia hơi yếu, cũng đâu có ai nói người ta bị què chân không thể đi được đâu!
Phương quản gia vừa thấy liền biết thôn trưởng Vương hiểu lầm, lập tức giải thích nói: “Tại đường này không dễ đi, ngài biết thiếu gia nhà tôi thân thể ốm yếu, ngã một cái thì sơ suất ảnh hưởng liền không tốt, ngồi lên cái này chính là thích hợp rồi."
Nói ông quay đầu lại mở cửa xe.
Thôn trưởng Vương bản năng đi theo nhìn lại.
Này vừa thấy liền ngây ngẩn cả người.
Cửa xe mở ra, Thư Hà duỗi tay chống một bên xuống xe, cậu hơi hơi cúi đầu, cổ thon dài, tóc đen da trắng, lông mi nhỏ dài.
Thực trong sáng, nhìn người này vốn không thích hợp ở vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh, xinh đẹp như một bông hoa trắng nở rộ trong bùn lầy hôi tanh.
Trên người cậu mặc một chiếc áo hoodie xám, tay không chỉ cố gắng chống lên chiếc xe lăn bên cạnh, dưới chân mang đôi giày chơi bóng sạch sẽ tiến lên nên không may dẫm phải vũng nước nhỏ, làm dơ một chút.
Vì dính phải vể dơ, trên mặt xuất hiện tia khó chịu, Thư Hà nhẹ nhàng nhíu mày, ngồi lên xe lăn, Phương quản gia thấy thế cười cười mà an ủi: "Giày màng theo không ít, chốc lát có thể đổi sau."
Thôn trưởng Vương như người trong mơ mới tỉnh.
Ông vội vàng dời tầm mắt, quay đầu lại nói với con trai của gã: “Còn chưa tới giúp thiếu gia thu xếp đồ vật!”
Vương Chí lại là trực tiếp nhìn thẳng vào Thư Hà, trong mắt biểu lộ một chút cảm xúc quái dị, ánh mắt làm càn lộ liễu, bộ dạng ngẩn người.
Thư Hà đột nhiên ngẩng đầu, đón nhận tầm mắt của Vương Chí.
[Người này ánh mắt nhìn cậu quá dơ.] Hệ thống lạnh như băng nói, [Vừa lúc, lấy tên đó luyện tập, vai ác nhỏ, cậu đến lúc thực hiện kĩ năng làm vai ác của mình đi.]
Thư Hà không rõ vai ác làm như nào, nhưng có cách đối phó với loại ánh mắt dơ bẩn.