Đó là đồ mà ông đã để giành đến tết chuẩn bị thức ăn đó.
Trong lòng Vương Hưng Quốc tức đến hộc máu, trên mặt lại không dám lộ ra bất mãn, miễn cưỡng nói: "Vâng, thiếu gia thân thể quan trọng hơn. Đúng rồi con trai Vương Chí của tôi ngày thường không có gì làm. Cậu chủ nếu muốn đi chơi chỗ nào thì có thể tìm đến nó, nơi đây của Vương gia thôn hơi ít chỗ để đến, chính là kiểu non nước hữu tình, phong cảnh nơi đâu cũng không tồi."
"Vâng." Phương quản gia không có ý kiến gì.
Chờ Vương Hưng Quốc rời đi, ông lúc này mới quay đầu lại, thấy Thư Hà đang đứng ở phòng chất củi cạnh cửa.
Dưới chân cậu đang đi là một đôi giày trắng, đạp lên tro bụi xám xịt dính đầy trên mặt đất, trong phòng chất chứa đầy củi, Từ Tri Đạo nhìn thẳng mặt, vô biểu tình mà hướng tới bên cạch bếp lấy gỗ ra để tách
Vốn là tới sai người giúp nấu cơm, làm Thư Hà có thể ăn một bữa cơm dinh dưỡng đầy đủ nhất.
Nhưng là Thư Hà không chịu.
Cậu một hai phải để Từ Tri Đạo tới làm, thái độ kiên quyết, làm cho Phương quản gia rơi vào thế khó xử, cũng may Từ Tri Đạo không nói cái gì, tiếp nhận những nguyên liệu bọn họ mang liền vào phòng chất củi.
Cái nắp phiêu của bếp hướng lên trên, lửa cạnh đó ánh lên lấp loé.
Ở cửa, Thư Hà nhìn tới nhìn lui, như thế nào đều nhìn không ra Từ Tri Đạo rốt cuộc có hay không dưới đáy lòng ghi hận cậu không.
Cậu nhấp môi mềm mại, đành phải tiến lên hai bước, đi đến bên cạnh Từ Tri Đạo, ngón tay đang nắm chặt mở ra kéo kéo góc áo của anh.
Góc áo chuyển động cảm giác ai đó đang bấu víu.
Từ Tri Đạo quay đầu lại.
Anh thân hình cao lớn với đôi chân dài, Thư Hà cảm giác anh phải 1m9 trở lên mới cao như vậy, đứng ở trước mặt anh cậu đều phải hơi nâng đầu để nói chuyện, một chút đều không có khí thế của vai ác.
Mắt hạnh chớp chớp vào cái, Thư Hà buông góc áo của anh ra, giơ tay ấn tóc của Từ Tri Đạo xuống.
Lúc này đây, Từ Tri Đạo rốt cuộc có sự thay đổi biểu cảm lớn.
Đôi mắt đen nhánh của anh trở nên sâu không thấy đáy, giật giật môi, không tiếng động mà nhìn chằm chằm Thư Hà.
Không có nói ra tiếng, nhưng lại rõ ràng như đang hỏi: “Làm gì?”
“Anh cúi thấp một chút.” Thư Hà nhăn lại mày, nghĩ nuông chiều nói, “Còn không được thì anh có thể làm tôi dễ dàng đối mặt với anh đi.”
Sự xấu tính được phô bày đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Tuy rằng so với anh không được cao cho lắm, nhưng cũng coi như ác liệt và bá đạo còn gì.
Từ Tri Đạo cong ngón tay lại, quay đầu đi không nói gì thêm, chỉ là đem cái ghế đến bên chân của Thư Hà.
Ạn không nói chuyện, nhưng Thư Hà đột nhiên nhanh trí.
Thư Hà nhanh chóng dẫm đi lên, nháy mắt liền cùng ngang hàng với Từ Tri Đạo, cậu hơi nghiêng đầu đắc ý mà cười rộ lên, mắt hạnh được giấu sau những vụn tóc mái mượt mà đen tuyền, sáng ngời linh động giống như con mèo nhỏ.
“Từ Tri Đạo, anh có phải hay không rất sợ tôi ha?”
Bằng không vì cái gì không phản kháng?
Không mắng cậu?
Cũng không trừng cậu?
Khẳng định chính là sợ.
Thư Hà không nghĩ tới chính mình sắm vai đến tốt như vậy, cậu thấy Từ Tri Đạo nhìn mình không nói lời nào, nhất thời có được sự tự tin, thậm chí chủ động sát vào, vì tránh cho bị ngã, tay vịn ở trên vai Từ Tri Đạo
“Tôi sẽ không đối với anh làm gì đâu.”
Thư Hà nói: “Chỉ cần anh nghe lời tôi nói, ở chỗ này hầu hạ tôi cho tốt, có khi tôi sẽ chu cấp cho anh một chỗ ở tốt hơn như thế này.”
Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: “Cho anh tiền, anh có thể theo tôi vào thành nha.”
Vào thành để làm Long Vương nghịch tập. Ra lệnh một tiếng có lẽ cậu sẽ trở thành người vô gia cư mất.