Quyển 1 - Chương 27

Lê Kỳ cố gắng nhớ lạ, từ lúc đầu cậu cũng không sa đọa như vậy.

Cậu cũng đã từng rất cố gắng, nhưng cuối cùng lại phát hiện làm thế nào cũng kém hơn người khác, mỗi lần anh trai quan tâm cậu, cậu đều cảm thấy như đang khoe khoang hoặc đang cười nhạo mình.

Ban đầu cậu oán hận vận mệnh, nhưng sau đó cậu phát hiện, cậu chính là một cây củi mục nát.

Vì các bạn cùng lớp rất chú ý trong lớp nhưng cậu lại thường xuyên bị phân tâm nên dù có dành bao nhiêu thời gian đi dạy kèm thì cậu cũng không thể theo kịp các bạn cùng lớp. Sau đó, cậu lại cố gắng nghe giảng nhưng không thể phản ứng nhanh như các bạn cùng lớp.

Cậu ngẩn ngơ nhớ về thời trung học của mình, cậu ngồi ở hàng gần cuối lớp, cúi đầu cố gắng đọc bài phân tích sau giờ học.

Chu Ngọc Nhân ngồi cạnh cậu, nhìn bộ dáng suy tư của cậu, nhẹ nhàng cười ra tiếng.

"Có khó không? Đọc lâu lắm rồi đó."

Cậu ngượng ngùng nói mình xem không hiểu, sau đó lại mởi miệng giả vờ nói: “À, tôi gần như hiểu rồi.”

Chu Ngọc Nhân nhìn sang, chỉ nhìn hai giây liền nói với cậu.

“Câu hỏi này rất đơn giản. Điện từ trường thoạt nhìn phức tạp, nhưng thực ra nó không khó chút nào.’’

Cậu giật mình nắm chặt cây bút, yên lặng nghe Chu Ngọc Nhân giảng đề.

Nhưng trong lòng lại có một cỗ vô lực ủy khuất dâng lên.

“Này, sao lại khóc rồi? Đừng khóc, tôi đâu có hung dữ với cậu.”

Nước mắt Lê Kỳ chảy xuống. Người đã trưởng thành nhiều năm như Chu Ngọc Nhân cũng phải luống cuống.

Loại nước mắt này khác với nước mắt do du͙© vọиɠ gây ra, như từng giọt đá rơi vào trái tim Chu Ngọc Nhân.

“Đừng khóc, tôi sẽ không bắt nạt em nữa.”

Chu Ngọc Nhân trước đây có rất nhiều bạn bè.

Tất nhiên bây giờ anh ấy cũng có nhiều bạn.

Anh vốn đang học ở một trường tư thục, nhưng sau đó người nhà của anh được thăng chức nên Chu Ngọc Nhân đã thi vào trường trung học công lập.

Tất nhiên trong trường cũng có người biết cậu có lai lịch khác thường, nhưng gia đình đã làm rất tốt việc giữ bí mật nên chỉ có một số ít người biết.

Khi giới thiệu bản thân trong buổi họp lớp ngày đầu tiên, anh không hề chú ý lắng nghe, chỉ vỗ tay với một nụ cười giả dối. Nhưng ngay cả một cử chỉ như vậy cũng có thể khiến người khác bối rối nghĩ rằng anh rất dễ gần.

Anh là người đầu tiên chú ý đến Lê Kỳ.

Thật đáng thương.

Anh nghĩ như vậy, nhìn Lê Kỳ giới thiệu bản thân ở trên.

Hầu hết những người được nhận vào trường trung học này đều rất tự tin, chỉ có cậu khi giới thiệu với họ có chút lung túng, giống như cậu đã làm sai điều gì đó.

Lê Kỳ rất khác biệt.

Chu Ngọc Nhân trong đời chưa từng gặp một chàng trai nào như vậy, cậu trông rất âm u tự ti, giữa những người đang cười đùa, vui chơi, hoàn toàn khác với những người tiếp cận anh có mục đích.

Vì vậy khi phân chỗ ngồi, anh đã chủ động ngồi cạnh Lê Kỳ.

Trung học phải học mất ba năm, Chu Ngọc Nhân nở nụ cười, đôi mắt phượng rất đẹp, khi cười, người ta không khỏi cảm thấy có chút mê hoặc.

“Xin chào, tôi là Chu Ngọc Nhân.”

Cuộc sống trung học của Chu Ngọc Nhân có thể nói là rất suôn sẻ, anh học kiến

thức sách giáo khoa ở trường, thỉnh thoảng trường tổ chức đại hội thể thao, hay bất kỳ cuộc thi tài năng nào, theo thỉnh cầu của Ủy ban Thể thao và Ủy ban Nghệ thuật, anh sẽ mỉm cười và nói: "Được."

Sau khi về nhà nghỉ lễ, Chu Ngọc Nhân sẽ tiếp tục các khóa học khác nhau và hoàn thành nhiệm vụ do cha mình giao phó.

Những ngày cuối tuần của Chu Ngọc Nhân xoay quanh các bài học cưỡi ngựa, học đàn vĩ cầm và chơi golf, sau đó Chu Ngọc Nhân phải tham dự nhiều bữa tiệc tối khác nhau và viết về bản thân với nhiều kế hoạch phát triển do cha anh ấy gửi qua.

Một số người mà Chu Ngọc Nhân có thể tiếp xúc trước đây đều rất thông minh, gia cảnh không tồi, còn một số thì có tâm thuật bất chính, muốn nịnh bợ trèo cao. Cũng có người kiêu ngạo tự cho mình thông minh, cũng chỉ là một tên cặn bã vung tiền như rác.

Chu Ngọc Nhân cảm thấy nhàm chán khi nhìn thấy những người này quá nhiều.

Chu Ngọc Nhân có một người chú đặc biệt thích làm nông, nói cái gì muốn đi trồng trọt.

Những người nịnh bợ nhà họ Chu, tự nhiên có rất nhiều người xu nịnh ông chú đó, nói rằng chú anh thực sự một người cao thượng tôn quý vô cùng.

Sự thật lại không phải như thế.

Chu Ngọc Nhân lúc ấy đang ngồi ở bàn ăn, nghịch nghịch đôi đũa bạch ngọc trên tay, nhìn những đám mây tường vân hồng kim được quấn quanh trên đôi đũa.

Nếu người chú này thực sự thích cuộc sống điền viên, thì nên cởi bộ đồ định chế cao cấp, cúi xuống dùng cuốc đào đất, ra ruộng ngô hái ngô rồi tìm hiểu về cuộc sống điền viên chứ không phải cái gì mà tình thơ ý họa. Khi trời mưa, hàng trăm cân lúa phải được thu gom bằng tay, nếu thu hoạch muộn, lúa sẽ bị mốc, hư hỏng, không bán được một xu. Dù có bán đi cũng chỉ có giá trị một cân gạo, không đến hai tệ, hoặc hai đến ba trăm tệ, ngay cả đôi đũa này cũng không mua được.