Chương 47: Mưa

Editor: hoameei

Người nhà?

Ừm, người nhà.

Trong vài giây ngắn ngủi, thiếu chút nữa Cố Tu Nghĩa không khống chế được biểu cảm.

Từ trước đến nay hắn hiếm khi nghe thấy hai từ này phát ra trong miệng Kỷ Nguyễn, hơn nữa còn là dùng để hình dung bản thân hắn.

Trong nháy mắt kia dường như linh khí của đất trời vạn vật tụ lại đây, Cố Tu nghĩa cảm thấy tinh thần sảng khoái xưa nay chưa từng có, ngay cả linh hồn cũng được bành trướng căng tràn gấp đôi gấp ba.

Hắn nghiêng đầu dùng sức đè khóe môi xuống, lúc này mới chịu buông tha Kỷ Nguyễn, sửa lại cổ áo cho cậu, nói: "Vậy thôi, chờ em về mang em đi ăn cơm tối, có gì muốn ăn không?"

Hai mắt Kỷ Nguyễn sáng lên, giơ một ngón tay gõ trên môi: "Nơi này không phải nổi tiếng nhất là cá vược Nhật Bản (*) sao?

(*) 鲈鱼 /lúyú/: mình tra trên từ điển Hanzii thì là cá pecca (cá rô), tra trên baike.com thì là cá vược Nhật Bản (Lateolabrax japonicus)

Cố Tu Nghĩa thấp giọng cười: "Được."

- --------------

Buổi chiều, Kỷ Nguyễn mang theo tâm trạng háo hức sắp được ăn cá vược, cùng Trình Tử Chương và mọi người đi lên núi Thanh Khê.

Ngọn núi này không quá cao, đường lêи đỉиɦ núi không mất quá nhiều thời gian, càng không nói đến ngôi đình ở ngay lưng chừng núi, chỉ cần tốn chút sức lực là có thể tới.

Các thầy cô còn có chút việc chưa xử lí xong, vì vậy đám người trẻ bọn họ mang theo chút trà bánh đi trước.

Gió ở trên núi so với mặt đất còn lớn hơn nhiều, khiến hai tai Kỷ Nguyễn như ù đi.

Cậu và Trình Tử Chương chỉ mang theo một ít đồ ăn vặt, nhưng những người khác lại trang bị vô cùng đầy đủ, thậm chí có người mang theo một bộ ấm bằng sứ men xanh, định ngồi trong đình nấu nước pha trà.

"Các thầy cô sắp tới rồi," sau một lúc lâu, Trình Tử Chương nhìn di động nói: "Để tôi đi xuống đón."

Mọi người sôi nổi nói: "Được."

"Chú ý an toàn nhé."

"Đi nhanh về nhanh."

Mọi người ai ai cũng có việc để làm, Kỷ Nguyễn không mang nhiều đồ, cũng ngại ngồi đây không làm gì, dứt khoát đi cùng với Trình Tử Chương.

Trên đường xuống núi càng lúc càng lớn, không ngừng thổi chiếc áo của cậu bay phần phật.

Trình Tử Chương vừa đi vừa dang rộng hai tay đón gió, hít sâu một hơi thỏa mãn nói: "Không khí trên núi đúng thật tươi mát, phải không Tiểu Nguyễn?"

"Hả? Đúng vậy......" Kỷ Nguyễn phụ họa cười theo.

Cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, nghe tiếng lá quét sàn sạt, giống như các cành cây bị gió cuốn va chạm dữ dội với nhau.

Có phải gió hơi lớn rồi không?

Kỷ Nguyễn bỗng cảm thấy có chút bất an, khung cảnh và âm thanh rất quen thuộc, giống như đã từng nghe qua ở đâu....

Bước chân Kỷ Nguyễn dừng lại.

—— Mưa to!

Trong phút chốc suy nghĩ này chơt lóe lên.

Giống hệt như khung cảnh chuẩn bị mưa to lần trước khi Cố Tu Nghĩa định dẫn cậu đi ăn cơm Tây.

Trái tim Kỷ Nguyễn bắt đầu đập nhanh, mưa to trên núi là điều không thể xem thường được.

Cậu chay nhanh hai bước giữ chặt cánh tay Trình Tử Chương, thấp thỏm nói: "Sợ là sắp mưa to rồi."

Thấy Kỷ Nguyễn vẫn im lặng suốt dọc đường đi, Trình Tử Chương cũng dần cảm giác được có điều gì đó không ổn, nhưng cũng không nghĩ theo chiều hướng xấu: "Không, không thể nào, hôm qua chị còn xem dự báo thời tiết mà, trên đó không nói sẽ mưa..."

Lần trước mưa to như vậy mà dự báo thời tiết cũng không nhắc tới nha!

Như là vì ứng nghiệm với lời này, Trình Tử Chương vừa dứt lời, một hạt mưa lớn rơi ngay trên mũi cô, nhanh tới mức Kỷ Nguyễn còn tưởng mình hoa mắt.

"Trời má.... không phải chứ..." Trình Tử Chương sờ mũi, hai mắt dại ra.

Một hạt mưa này tựa như quân tiên phong từ bầu trời, chỉ qua vài giây, hạt to hạt nhỏ ào ào trút xuống, xâm chiếm từng tấc đất trên núi.

Mưa rơi vừa nhanh vừa nặng, người hứng phải cũng cảm thấy đau rát.

Hơn nữa còn là một cơn mưa to xối xả không lường trước được.

Mà tình cảnh của bọn họ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, vừa không ở dưới chân núi có thể chạy về khách sạn, cũng không ở trên sườn núi có đình trú mưa.

Kỷ Nguyễn và Trình Tử Chương liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhau chạy về hướng dưới chân núi.

Mưa to kèm sấm chớp đánh vang rền giữa núi rừng, chỉ chạy vài bước Kỷ Nguyễn đã ướt đẫm cả người, lúc đầu cậu còn giơ tay che tai để bảo vệ ốc tai bên ngoài, sau tháo xuống nắm trong tay, cuối cùng cất luôn vào túi.

Mặt đất bị nước xối trở nên trơn trượt như bùn lầy, Trình Tử Chương và Kỷ Nguyễn vừa chạy vừa phải đỡ nhau, cố gắng để không ai bị ngã, nhưng cũng không thể tránh khỏi bị trượt chân mấy lần.

Mưa lớn khiến xung quanh trở nên trắng xóa, con đường phía trước cũng không nhìn rõ, Kỷ Nguyễn thật sự sợ mình sẽ bị sét đánh chết luôn trong rừng.

Bỗng nhiên cánh tay cậu bị một lực mạnh mẽ nắm lấy, hung hăng kéo cậu lùi lại. Kỷ Nguyễn lảo đảo vài bước mới đứng vững.

Trình Tử Chương có mái tóc dài và thẳng, nay bị mưa làm ướt sũng dính chặt vào mặt và vai lưng, nước không ngừng chảy thành dòng trên gương mặt cô, dù là khi cô nàng nằm viện Kỷ Nguyễn cũng chưa từng thấy bộ dáng chật vật như vậy.

Môi cô lúc đóng lúc mở giống như đang nói lớn cái gì, nhưng Kỷ Nguyễn hoàn toàn không nghe thấy được.

Cậu ngẩn ra mấy giây mới vội vàng lục túi tìm tai nghe, nhưng ngón tay đã đông cứng vì lạnh, vất vả mãi mới lấy ra được.

Nhưng trên người Kỷ Nguyễn nào có chỗ nào khô ráo, tai nghe bên ngoài đã ngấm nước từ lâu.

Cái vật nhỏ kia có lẽ đã hỏng rồi, đeo lên tai chỉ nghe thấy tạp âm, âm thanh ngắt quãng lúc được lúc không.

Nhưng cuối cùng cậu cũng hiểu Trình Tử Chương muốn nói cái gì.

Cô đang nói: "Đừng chạy."

"Đừng chạy, không chạy được nữa."

Biểu tình của cô thoạt nhìn rất sợ hãi.

Gương mặt Kỷ Nguyễn bị mưa xối thật sự đau, cậu gấp gáp hổn hển thở, lại không thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.

Cậu quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Trình Tử Chương, mưa to nện xuống đất khiến nước bắn tung tóe, bụi nước trắng xóa tựa như sương mù.

Trong tầm nhìn mịt mờ, Kỷ Nguyễn thấy con đường phía trước có mấy cây lớn bị bật rễ đổ xuống, cùng với đất đá nằm ngổn ngang giữa đường.

—— Đường của bọn họ đã bị chặn.

Đại não Kỷ Nguyễn trống rỗng.

Lở đất rồi?

Nhanh như vậy sao?

Khuôn mặt cậu toàn là nước mưa, giơ tay lau đi nước lại dội tiếp, thính giác của cậu đã hoàn toàn bị bịt kín, chỉ có thể nghe thấy tiếng nổ xa xôi mông lung.

Trình Tử Chương bỗng lảo đảo một chút, bắt lấy cánh tay Kỷ Nguyễn, lúc này cậu mới phát giác mặt đất dưới chân đang rung lắc chấn động.

Toàn thân cậu cứng đờ, theo ánh mắt Trình Tử Chương ngẩng đầu nhìn về phía không trung.

Mưa to không ngừng, đất đá vốn cứng rắn nay bỗng nhiên trở nên mềm xốp như bọt biển, vụn đất lả tả rơi xuống.

Mà trên đầu bọn họ là một tảng đá lớn đang bị mưa gió quật đến lung lay sắp đổ, tựa như hung thú bị phong ấn đang vùng vẫy thoát khỏi trói buộc, giây tiếp theo thôi liền rơi xuống.

Huyết dịch trong người Kỷ Nguyễn đều đóng băng.

Rơi vào hoàn cảnh cực đoan như vậy, bản năng tìm đường sống trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Trái tim đập điên cuồng trong l*иg ngực, Kỷ Nguyễn bắt lấy tay Trình Tử Chương liều mạng chạy lên sườn núi.

Oành ——!

Khối đá lớn cuối cùng cũng không chịu được sức mạnh của tự nhiên mà lăn xuống, phăng phăng như vũ bão, nghiền nát những cành cây trên đường đi của nó, theo sau là đất đá và nước tạo thành một dòng chảy lao xuống bên dưới.

Con đường bằng phẳng bỗng bị đất đá chôn vùi, khắp nơi đều là bùn lầy, không khí bụi mù giống như khói súng tràn ngập trên chiến trường.

Sau tiếng nổ vang trời, chỉ còn lại sự trống rỗng run sợ trong lòng người.

- ---------------

"4 giờ 10 phút ngày mùng 5, tại khu vực núi Thanh Khê thuộc thành phố B đã xảy ra mưa lớn dẫn đến sạt lở trên núi, hơn 10 học sinh bị kẹt trên núi, đội cứu hộ đã khẩn cấp đưa ra phương án cứu viện..."

Phóng viên của đài truyền hình thành phố mặc áo mưa đưa tin trực tiếp tại hiện trường, mưa đã có xu thế nhỏ dần, nhưng khu vực xung quanh quá ồn, dù có microphone anh ta vẫn phải nâng âm lượng của mình lên mới có thể đảm bảo âm thanh thu được rõ ràng.

Trời đã tối đen, trái ngược hoàn toàn với khung cảnh tươi đẹp xanh mát của mấy tiếng trước.

Dưới chân núi vô cùng hỗn loạn, có phóng viên có người dân có nhân viên y tế, cũng có người nhà, một đám người đi tới đi lui.

Có một vài người nhà của học sinh bị mắc kẹt nhanh chóng đến, nhìn về phía trên núi khóc không thành tiếng, may có các thầy cô đỡ mới miễn cưỡng đứng vững.

Tống Lĩnh cầm dù che cho Cố Tu Nghĩa, cùng hắn đứng trong mưa.

Cố Tu Nghĩa mặc áo gió đen, như hòa vào sắc trời tối đen như mực, sống lưng thẳng tắp không hề nhúc nhích mà nhìn chằm chằm con đường lên núi, chỉ thấy bùn lầy ào ạt chảy ra.

Trên mặt hắn không có chút cảm xúc nào, ánh đèn màu cam hồng của đội cứu hộ lập lòe trong đêm, chiếu đến đáy mắt hắn lúc sáng lúc tắt.

Nhưng đôi mắt hắn tựa như vực sâu không đáy, ánh sáng căn bản không chạm tới.

Hắn bình tĩnh đến kỳ lạ.

Mọi người xung quanh hoặc nôn nóng hoặc tức giận, hoặc cực kỳ lo lắng khóc lớn, mà Cố Tu Nghĩa giống như một tòa thành đứng sừng sững trong mưa, như rặng đá ngầm không mặc sóng biển xô.

Nhưng Tống Lĩnh lại cảm nhận được sự sợ hãi thật sâu bên trong.

Hắn đứng cạnh Cố Tu Nghĩa, biết được giờ phút này mỗi một tấc cơ bắp trên người Cố Tu Nghĩa đều căng chặt, giống như mãnh thú bị khóa chặt, sống lưng cong lên rít gào, chỉ trực chờ phá vỡ xiềng xích.

Tống Lĩnh cũng không dám nghĩ, trong 1/1000 khả năng, nếu người trong núi kia có chuyện gì.... Khi lí trí của Cố Tu Nghĩa hoàn toàn sụp đổ, sẽ là cảnh tượng đáng sợ thế nào.

Lối vào có bóng người đong đưa, tiếng hô vang lên ——

"Tìm được rồi tìm được rồi!"

"Người không liên quan đều tránh ra, tránh ra!"

"Toàn bộ học sinh trong đình đều ra rồi!"

Tống Lĩnh còn chưa kịp phản ứng, Cố Tu Nghĩa đã chạy được vài bước.

Áo gió của hắn ướt sũng, ống quần bị nước bắn lên, sống lưng cứng rắn giống như chỉ một tác động nhỏ thôi liền sẽ gãy.

Ở thời điểm như vậy cầm ô che có vẻ quá vướng bận, Tống Lĩnh thu ô lại chạy theo Cố Tu Nghĩa, nhìn đội cứu hộ lần lượt đưa từng học sinh ra ngoài.

Cố Tu Nghĩa gắt gao nhìn chằm chằm bất kì người nào bước ra, tròng mắt không ngừng chuyển động.

Những học sinh kia có người được dìu ra, có người vẫn tự đi được, còn có người phải nằm trên cáng.

Mỗi một chiếc cáng cứu thương đi ra, ngón tay Cố Tu Nghĩa lại lạnh thêm một phần, sau khi xác nhận người nằm trên đó không phải Kỷ Nguyễn, hắn có thể có một giây để chớp mắt, giống như một sự cứu rỗi ngắn ngủi.

Một người, hai người, ba người...... Mười người......

Cho đến khi đội viên đội cứu hộ cuối cùng bước ra, hắn cũng chưa thấy được người muốn thấy.

Tống Lĩnh hoảng hốt như nghe thấy âm thanh trời sập.

Hắn có thể cảm nhận được áp lực trên người Cố Tu Nghĩa đã lên tới cực điểm, cứng đờ quay người lại cẩn thận đi tới nhìn từng người từng người một trên mặt đất.

Giống như xác nhận lại lần cuối.

Sau đó hắn nhìn thấy đôi mắt Cố Tu Nghĩa trở nên sung huyết đỏ ngầu, chậm rãi quay đầu nhìn về phía chính mình, gằn giọng phát ra hai tiếng:

"Người đâu?"

Hắn giống như một kẻ điên bình tĩnh.

Tống Lĩnh bị dọa thiếu chút nữa ngã ra sau, lanh lẹ mà kéo lấy một nhân viên cứu hộ:

"Anh trai... Anh trai, chưa đủ, còn thiếu một người, đứa nhỏ nhà chúng tôi còn ở bên trong!"

"—— Hai người! Là hai người!"

Hắn vừa dứt lời, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp xông lên, đúng là cô Trình, lúc này tóc tai của bà đã rối loạn, ngã ngồi bên cạnh Tống Lĩnh, giọng nói run rẩy:

"Tử Chương nhà tôi cũng không thấy...."

Trong phút chốc không khí trở nên yên tĩnh dị thường.

Không biết qua bao lâu, cũng có thể chỉ là vài giây ngắn ngủi, âm thanh nức nở cắt qua màn đêm.

"Cô... Cô Trình..."

Một cô gái nhỏ nằm trên cáng ngồi dậy, trên đầu còn đang chảy máu: "Mấy người Tử Chương hẳn là... hẳn là bị chặn ở bên kia..."

Cô bé bị trận lở đất làm cho sợ hãi, nước mắt không kìm được, nghẹn ngào đứt quãng nói: "Chị ấy, bọn họ lúc ấy đi xuống đón... đón các thầy cô, đi con đường ở bên kia, đó là con đường nhanh nhất để xuống núi..."

Cố Tu Nghĩa lập tức ngẩng đầu, hai mắt phủ kín tơ máu thẳng tắp nhìn về phía ngọn núi im lìm.

Trong bóng đêm, những đỉnh núi nhấp nhô hùng vĩ như những con quỷ xé bỏ lớp mặt nạ, lộ ra răng nanh trắng toát dưới ánh sáng chớp nhoáng của tia sét, xé rách màn mưa tạo thành vực sâu tăm tối nuốt chửng mọi thứ.