Chương 45: "Tới tiêu tiền"

Editor: hoameei

Núi Thanh Khê, một địa danh thắng cảnh cấp 5A (*), nằm ngay đường giao giữa thành phố A và thành phố B.

(*) Thắng cảnh loại AAAAA ( 国家5A旅游景区) là các thắng cảnh, khu du lịch tại Trung Quốc được Cơ quan du lịch quốc gia xếp hạng cao nhất (5A). Mình không tìm được thông tin về núi Thanh Khê, không biết có phải mình viết sai tên không.

Kỷ Nguyễn ở nhà đã lâu, nay có một loại hưng phấn kích động mà chuẩn bị soạn đồ đi công tác, thực tế thì chuyến đi này cũng không xa như trong tưởng tượng, chỉ tốn khoảng 2 tiếng ngồi xe, thậm chí không ít người dân thành phố A còn lựa chọn đến đây du ngoạn trong ngày.

Nhưng Kỷ Nguyễn vẫn rất vui vẻ, đến hôm đi, sáng sớm tinh mơ cậu đã bật dậy khỏi giường, chẳng cần phải ngây ngốc ôm chăn nửa ngày mới tỉnh ngủ.

Trình Tử Chương lái xe đến đón cậu, lần tham dự lần này cũng chỉ có Trình Vân Tú và hai người bọn họ.

Khi Cố Tu Nghĩa đưa cậu lên xe mặt trời còn chưa ló dạng, phía chân trời tang tảng sáng, ánh nắng cách một lớp mây mỏng chỉ chờ đợi thời cơ thoát ra.

Cố Tu Nghĩa thấy bóng dáng vui vẻ của Kỷ Nguyễn, đến sợi tóc trên đỉnh đầu cũng không ngừng lắc lư.

Chỉ là một chuyến đi ba ngày hai đêm, hành lý cũng không mang nhiều lắm, Cố Tu Nghĩa giúp cậu cất vali vào trong cốp xe, Kỷ Nguyễn chỉ cần ngoan ngoãn ôm bình kẹo ngồi trong xe, còn thuận tay chia cho mẹ con Trình Vân Tú mấy viên.

Dì Triệu đứng bên người Cố Tu Nghĩa, nắm lấy bàn tay vươn ra ngoài cửa sổ xe của Kỷ Nguyễn không ngừng dặn dò.

"Phải chăm sóc bản thân thật tốt, biết không Nguyễn Nguyễn?"

"Buổi tối trong núi nhiệt độ xuống thấp, nhớ phải mặc thêm nhiều áo, đừng để bị cảm."

"Để đề phòng dì đã sắp thuốc trị cảm và thuốc đau dạ dày để trong túi, mở ra là có thể thấy ngay."

"Tới nơi phải gửi tin nhắn báo bình an cho dì,... A, không không, đừng gửi cho dì, gửi Tiểu Cố ấy, ha ha, cháu gửi nó thì dì cũng sẽ biết..."

Kỷ Nguyễn dở khóc dở cười, dì Triệu bày ra bộ dáng lưu luyến như vậy, người không biết còn tưởng cậu muốn đi nhập ngũ, đi hai ba năm cũng chưa về được.

Cậu nhét nắm kẹo vào tay dì Triệu, cằm đặt trên bệ cửa ngoan ngoãn đáp lại: "Biết rồi dì Triệu, không cần lo lắng, mấy ngày nữa cháu đã về rồi, rất nhanh mà."

"Ai da, bé ngoan của chúng ta..." Dì Triệu nhìn những viên kẹo đỏ rực trong tay, cười đến không khép miệng được.

Đây là kẹo mà Kỷ Nguyễn thích ăn nhất, ngay cả bản thân cũng không nỡ ăn, bây giờ còn cho bà nhiều như vậy, chính là nói ở trong lòng cậu bà rất quan trọng sao!

Một năm làm cơm quả là không uổng phí, Kỷ Nguyễn nhà bọn họ đúng là một đứa bé ngoan.

"Được được được, dì chờ cháu trở về nha, nhất định không bị bệnh nha!" Dì Triệu cười không ngớt xoa đầu Kỷ Nguyễn, mà Kỷ Nguyễn cũng không phản kháng, còn híp mắt ngoan ngoãn để bà cưng nựng.

Cố Tu Nghĩa đứng một bên nhìn mà cảm thấy hơi ghen tỵ.

Từ trước đến nay Kỷ Nguyễn chưa từng nghe lời để hắn xoa như vậy.

Hắn nếu muốn xoa xoa Kỷ Nguyễn, hoặc là vào vai nhân viên xoa bóp, hoặc là phải tìm mấy lý do để lừa gạt bạn nhỏ.

Hôm nay dì Triệu dùng năng lực của bản thân một mình bá chiếm vị trí trước cửa xe, Cố Tu Nghĩa chen không được, xem xem bà còn chưa có ý định dừng lại.

"Khụ!" Cố Tu Nghĩa che miệng.

Dì Triệu đang dong dài bỗng dừng lại, lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có người, ngượng ngùng cười: "Ấy, xem trí nhớ của dì này, Tiểu Cố cũng mau tới nói mấy câu đi... Ha ha ha nói đi nói đi."

Bà lùi lại phía sau, lấy một viên kẹo vị anh đào bỏ vào miệng.

Í! Chua đến ghê cả răng....

Lát nữa Cố Tu Nghĩa cũng phải đến công ty, bộ âu phục trên người được là lượt thẳng thớm không một vết nhăn.

Tuy rằng quanh năm đều mặc âu phục sẽ khiến người khác thấy cứng ngắc nhạt nhẽo, nhưng đặt trên người Cố Tu Nghĩa lại không hề có cảm giác như vậy.

Kỷ Nguyễn không thể không thừa nhận hắn đúng thật rất hợp mặc âu phục, phẳng phiu sang quý lại có thể phô trọn dáng người cao lớn đĩnh đạc của hắn, khí chất cũng càng thêm vững vàng nghiêm nghị.

Hắn chỉ hơi nghiêng đầu đứng ngoài cửa xe nhìn, ánh mắt ấy có thể dễ dàng khiến người ta rung động.

Cố Tu Nghĩa không nói chuyện, chỉ dùng mu bàn tay cọ cọ gương mặt Kỷ Nguyễn. Chỉ là một động tác rất nhẹ, tựa như lông chim lướt qua, mang theo cảm giác ngứa ngáy truyền đến dây thần kinh, khiến trái tim đập thình thịch.

Kỷ Nguyễn mím môi, ngửa đầu nhìn Cố Tu Nghĩa, tò mò muốn xem hắn sẽ nói gì với mình.

Cố Tu Nghĩa mỉm cười, tầm mắt từ trên mặt Kỷ Nguyễn dời đến hũ kẹo trong ngực cậu, chậm rãi nói một câu:

"Tôi không có kẹo sao?"

"......?"

Là cái này?

Thế mà chỉ nghĩ muốn kẹo thôi sao?

Biểu tình Kỷ Nguyễn nứt vỡ, khóe miệng lập tức xụ xuống.

A, quả nhiên đàn ông thì cũng chỉ là đàn ông, cậu còn chờ mong cái gì.

Kỷ Nguyễn cúi đầu, không tình nguyện kiểm kê lại hũ kẹo của mình, mới qua mấy lần hào phóng phân phát, hiện tại đã nhìn thấy đáy!

Xuyên qua giấy gói kẹo trong suốt và bình pha lê, cậu thậm chí có thể nhìn thấy áo khoác lông bên dưới!

Kỷ Nguyễn thật sự luyến tiếc, đều không đành lòng mở nắp ra.

Cố Tu Nghĩa đứng chờ một bên, dư quang lặng lẽ đánh giá lượng kẹo của người khác, hai mẹ con Trình Tử Chương mỗi người được 3, 4 viên kẹo, riêng dì Triệu một mình được hẳn 7,8 viên, bộ dáng được ân sủng tỏa ra như bậc đế vương kiêu ngạo.

Cố Tu Nghĩa âm thầm cân nhắc, lấy phân lượng của hắn trong lòng Kỷ Nguyễn, còn có mấy ngày nay hắn dốc hết tim phổi săn sóc, như thế nào cũng phải được mười mấy viên.

Bàn tay Kỷ Nguyễn nho nhỏ, một bàn tay khẳng định không cầm hết, lúc cho hắn kẹo có phải sẽ bưng hai tay không?

Đáng yêu chết mất.

Cố Tu Nghĩa nghĩ thôi đã thấy nhũn tim.

Hắn nỗ lực áp chế khóe miệng đang muốn giơ lên, đối diện với đôi mắt của Kỷ Nguyễn, gương mặt bạn nhỏ hồng hồng e thẹn.

"Này..." Kỷ Nguyễn cào chóp mũi: "Anh đã từng này tuổi rồi còn ăn kẹo? Anh không phải không thích ——"

Nói còn chưa dứt lời, Kỷ Nguyễn đã thấy Cố Tu Nghĩa vươn tay, năm ngón tay thon dài đặt trước mắt, bộ dáng vô cùng tự tin sẽ thu được một nắm kẹo lớn.

"—— sao." Kỷ Nguyễn dại ra mà bổ sung chữ cuối cùng.

"Phụt ——" Dì Triệu lập tức che miệng.

Cố Tu Nghĩa: "............"

Cố Tu Nghĩa không dự đoán được hướng đi này.

Hắn thật sự không nghĩ tới nhóc con này một cái cũng không muốn cho hắn.

Địa vị của hắn ở trong lòng Kỷ Nguyễn rốt cuộc là ở đâu?

Bàn tay trước mặt cứng đờ, không thu thì ngượng ngùng mà thu lại thì không cam lòng, Kỷ Nguyễn thấy khóe miệng Cố Tu Nghĩa mấp máy, mấy lần đóng mở cũng không thể nói một câu.

Cậu ngơ ngác nhìn Cố Tu Nghĩa chốc lát, cảm thấy người nóng dần lên, vệt hồng lan dần từ gương mặt, hai tai rồi xuống cổ, dường như trên đầu muốn bốc khói.

"Được rồi, cho cho cho anh!"

Cậu nhanh chóng mở nắp rồi nhét vào tay Cố Tu Nghĩa, sau đó liền nâng cửa kính xe lên, cúi đầu làm bộ không nhìn hắn.

Trình Tử Chương ngầm hiểu, khởi động xe chạy đi, cô nhìn Cố Tu Nghĩa qua kính chiếu hậu, trêu ghẹo nói: "Hai người các cậu tình cảm thật tốt ha."

Kỷ Nguyễn còn chưa hết xấu hổ, cả người lâng lâng như say xe.

Cậu sờ mặt mình: "Đàn chị, chị đừng nói nữa..."

Đáp lại cậu là tiếng cười to của Trình Tử Chương, cô nàng một tay cầm tay lái, một tay che quai hàm —— kẹo Kỷ Nguyễn cho thật sự quá chua rồi.

Cố Tu Nghĩa đứng tại chỗ một hồi lâu, cho đến khi không còn nhìn thấy chiếc SUV kia, hắn mới chậm rãi mở tay ra.

Chỉ có một viên.

Kỷ Nguyễn vậy mà chỉ cho hắn một viên kẹo.

Viên kẹo nho nhỏ nằm giữa lòng bàn tay to lớn của hắn, nhìn thật đáng thương.

Thật lâu sau, Cố Tu Nghĩa không nhịn được mà bật cười: "...... Nhóc con không có lương tâm."

Dì Triệu chắp tay sau lưng đi vào nhà, lúc đi ngang qua còn vỗ vai Cố Tu Nghĩa: "Bản thân Nguyễn Nguyễn còn chẳng được mấy viên, cháu cũng phải thông cảm một chút."

"......"

Cố Tu Nghĩa vuốt lại cảm xúc, cất viên kẹo bảo bối duy nhất vào trong túi quần, đi về phía gara.

Dì Triệu chỉ nghe thấy hắn "hừ" một tiếng, lưu lại một câu:

"Dì tuổi này rồi cũng nên ít ăn chút thôi, dì Phương nhà Lý Tuy An tháng trước mới phát hiện bị tiểu đường, bây giờ cả ngày đều lấy nước mắt rửa mặt."

Dì Triệu kinh hãi: "Cái gì? Tiểu Phương bị bệnh tiểu đường? Sao dì không biết? Bà ta thế mà không nói cho dì? Ai ui mụ già này nhất định là sợ dì lo lắng, không được, dì phải đi xem xem..."

- -------------------------

Đoàn người Kỷ Nguyễn đến núi Thanh Khê thì đã hơn 10 giờ.

Hoạt động lần này được tổ chức ở một trung tâm triển lãm dưới chân núi, gần đây còn có cổ trấn, vì vậy có thể thấy không ít khách du lịch.

Ban tổ chức vốn đã sắp xếp phòng khách sạn cho các vị khách mời và học trò của họ, nhưng Trình Vân Tú không thích bầu không khí nhốn nháo ở khách sạn, tự thuê một căn nhà nhỏ hai tầng, kết cấu trong ngoài đều bằng gỗ, nhìn vô cùng mộc mạc tao nhã.

Sân vườn đều có hoa thơm, có điểm giống với vườn nhà của bà, có thể thấy phong cách thẩm mỹ của cô Trình tương đối cố định.

Kỷ Nguyễn ở trên tầng hai, có ban công ở hướng đông, mở cửa liền có thể đón ánh nắng mặt trời.

Cậu đặt vali qua một bên, cũng không bước ra ngoài ban công mà chỉ đứng tại chỗ chụp một tấm ảnh cảnh sắc bên ngoài gửi cho Cố Tu Nghĩa.

Di động đặt trên bàn họp rung hai tiếng, màn hình sáng lên, hiện lên icon quả anh đào.

[ Tới nơi an toàn. ]

[ hình ảnh.jpg]

Cố Tu Nghĩa khẽ cong khóe môi cười nhẹ, click mở hình ảnh —— một tấm ảnh ban công bình thường.

Ánh mắt hắn tìm tòi một lần, Kỷ Nguyễn không hề xuất hiện trong ống kính, thậm chí một ngón tay cũng không lộ ra, chỉ thấy được một nửa thân ảnh mơ hồ chiếu trên cửa kính.

Cố Tu Nghĩa nhíu mày, song vẫn phóng to lên cẩn thận nhìn, khó khăn lắm mới phân biệt được đường nét hình dáng của Kỷ Nguyễn.

—— lại phóng to, miễn cưỡng nhìn thấy những ngón tay nhỏ nhắn cầm điện thoại, mà khuôn mặt quan trọng nhất lại hoàn toàn bị che khuất, một chút cũng không nhìn được.

Cố Tu Nghĩa: "......"

Hắn dường như chưa bao giờ chật vật như vậy.

[ Báo bình an thì bạn nhỏ phải tự chụp mình.]

[ Một tấm không đủ. ]

Đối diện không hồi đáp.

Cố Tu Nghĩa đợi một lát, đầu ngón tay gõ trên mặt bàn......

[ Được rồi, một tấm là đủ. ]

Nhưng Kỷ Nguyễn vẫn không nhắn lại, giống như hoàn thành xong nhiệm vụ liền ném điện thoại xuống biển luôn.

"...... Ai." Cố Tu Nghĩa thở dài.

Thật là đứa nhóc vô lương tâm.

"Một năm này hoạt động hợp tác của chúng ta với Lăng Châu cũng đã dần ổn định, bọn họ yêu cầu quý sau...."

Nhân viên đang báo cáo trước hội đồng đột nhiên im bặt, trong lòng run sợ mà nhìn Cố Tu Nghĩa.

Má, vì sao sếp thở dài!?

Là báo cáo tôi làm không tốt sao!?

Hay là có số liệu nào bị sai!?

Ngài ấy bày ra biểu cảm này là sao, có phải mình sắp bị đuổi việc rồi không!?

Người nhân viên run rẩy cúi đầu nhìn báo cáo của mình, mong tìm ra nguyên do, mồ hôi lạnh túa ra bên ngoài.

Cố Tu Nghĩa ngẩng đầu lên khỏi di động, ấn tắt màn hình ném lên bàn, gương mặt lạnh nhạt: "Không liên quan đến cậu, tiếp tục."

Tất cả mọi người đều thấy cậu nhân viên đáng thương bị tai bay vạ gió lúc này mới thả lỏng vai lưng, hai chân mềm nhũn, sâu trong lòng có cảm giác may mắn như vừa sống sót sau tai nạn.

- --------------------

Lịch trình trong ba ngày hai đêm tương đối gấp rút, Kỷ Nguyễn cũng không thể ở lâu trong phòng, cất đồ đạc xong liền chạy nhanh đến hội trường.

Nhắn cho Cố Tu Nghĩa xong cậu liền cất điện thoại vào trong túi áo, vội vàng đi với Trình Tử Chương.

Phòng triển lãm ở chân núi mỗi năm đều tổ chức vài buổi đấu giá ở đây, đồ vật bán đấu giá không phải có giá trị cao thì cũng là tác phẩm có lịch sử lâu đời, bởi vậy ở đây đã xây dựng một phòng cất chứa đặc biệt, có lớp bảo vệ nghiêm ngặt.

Việc cần làm hôm nay của Kỷ Nguyễn là cùng Trình Tử Chương và một vài người trong ban tổ chức đến phòng chứa đồ để kiểm tra và xác nhận một lần nữa những đồ để ngày mai trưng bày hoặc bán đấu giá.

Kỷ Nguyễn vừa bước vào liền thấy kinh ngạc.

Bên trong phòng có vô số tủ kính cao thấp đan xen, bên trong là các tác phẩm thêu đủ loại kiểu dáng, phong cách, màu sắc, dưới ánh sáng lạnh lẽo của đèn trần cũng không thể nào che lấp vẻ đẹp tinh xảo của chúng.

Vì để bảo quản các tác phẩm tốt nhất, nhiệt độ trong phòng phải duy trì thấp hơn so với bên ngoài không ít, những ngón tay lộ ngoài áo của Kỷ Nguyễn đều đã thấy lạnh căm căm, trách không được trước khi ra cửa Trình Tử Chương đã dặn dò cậu mặc thêm quần áo.

Kỷ Nguyễn đi theo sau Trình Tử Chương và người phụ trách (*), phóng mắt nhìn lại bên tác phẩm triển lãm mới thấy Hán thêu thực ra có khá ít, phần lớn là Tô thêu (tỉnh Tô Châu) và Tương thêu (tỉnh Hồ Nam), đều là một trong tứ đại danh thêu.

(*) raw dùng từ 老师, ở đây mang nghĩa là bậc thầy (master), người am hiểu kiến thức, có kinh nghiệm và chuyên môn cao trong một lĩnh vực nào đó, mình không biết tiếng việt dùng từ gì.

Có các bức thêu của các vị đại sư đương đại trong mấy thập kỷ gần đây, cũng có bức từ thời Đường Tống Minh Thanh, xa hoa lộng lẫy, Kỷ Nguyễn nhìn một lúc thôi cũng thấy hơi hoa mắt.

Cậu đeo găng tay màu trắng, làm theo chỉ đạo cùng những người khác cẩn thận kiểm tra từng tác phẩm, xác nhận không có sai lầm nào người phụ trách sẽ khóa tủ lại, Trình Tử Chương ở bên cạnh ghi lại biên bản.

Đoàn người đi đi dừng dừng qua mười mấy phút, cánh cửa phía sau mở ra, một cô gái có mái tóc dài đeo huy hiệu màu xanh lam chạy tới chỗ bọn họ.

Kỷ Nguyễn có ấn tượng với người này, hình như là học trò cuối cùng của một vị nghệ nhân Tô thêu.

Cô gái này rõ ràng rất quen thuộc với Trình Tử Chương, đầu tiên là thân thiện chào hỏi, sau đó nhìn về phía Kỷ Nguyễn.

"À, đây là học trò mới mà mẹ chị trăm cay ngàn đắng mới thuyết phục được đấy." Trình Tử Chương vỗ vai Kỷ Nguyễn giới thiệu.

Cô gái nhỏ kinh ngạc che miệng: "A! Anh chính là họ Kỷ gì đó... Anh lớn lên trông thật đẹp..."

Kỷ Nguyễn không hiểu vì sao cô nhìn như có vẻ biết mình, khiêm tốn cười: "Cảm ơn."

Có vài người nhìn về phía bên này, Trình Tử Chương không tán gẫu nữa, hỏi: "Em không phải ở trong hội trường sao, sao lại qua đây?"

"Không phải vì thiếu nhân lực nên em mới qua đây tìm chị sao." Cô gái nhăn mày: "Mới vừa rồi có thêm khách đến, bọn em lo liệu không hết, hay là chị đi cùng em lên tầng 3 nhìn xem?"

Trình Tử Chương nói: "Không phải khách mời đã được lên danh sách xong rồi sao? Sao lại phát sinh thêm việc?"

"Không giống nhau, là một vị khách vô cùng quan trọng!" Cô gái nắm chặt tay trước ngực, dáng vẻ khẩn trương.

Trình Tử Chương bày ra vẻ mặt "ta không hiểu việc ngươi đừng làm ta sợ", rồi sau đó quay đầu nhìn một vị sư phụ, dò hỏi: "Thầy, ngài xem..."

Người này tướng mạo lạnh lùng, nhưng thật ra lại rất dễ nói chuyện, gật đầu nói: "Đi đi, nơi này mấy người chúng ta làm là được rồi."

"Vâng." Trình Tử Chương nghe xong cũng không hề trì hoãn, giao sổ ghi chép cho Kỷ Nguyễn liền bị cô gái kia kéo đi.

Hai người vừa đi vừa thì thầm chuyện gì đó, Kỷ Nguyễn cầm bút nhìn theo bóng dáng họ, nghe thấy Trình Tử Chương kinh ngạc kêu một tiếng, sau đó lại nghe thấy mấy từ quen thuộc.

Nhưng tai cậu không tốt lắm, đi cách xa liền không nghe rõ nữa.

"Kỷ Nguyễn?" Người hướng dẫn nhắc nhở nói: "Tiếp tục làm việc."

Kỷ Nguyễn lấy lại tinh thần, tháo găng tay ra tiếp nhận công việc của Trình Tử Chương: "Vâng."

"Nhãn tủ số 18 bị bong tróc, thay bằng ghi chú."

"Vâng."

"Số 19, không có vấn đề gì."

Kỷ Nguyễn theo lời của thầy hướng dẫn đánh dấu các mục lại.

Phòng cất đồ có rất nhiều tác phẩm, Kỷ Nguyễn và các thầy cô làm suốt hai tiếng vẫn chưa xong, giữa trưa mọi người bỏ tiền túi mời cậu đến một quán nhỏ lâu đời ăn những món đặc sắc của địa phương, sau đó lại quay về tiếp tục đẩy nhanh tiến độ.

Đến 3, 4 giờ chiều mới kiểm xong toàn bộ, người phụ trách khóa phòng lại, Kỷ Nguyễn lại bị Trình Vân Tú gọi đi chào hỏi các vị đại sư, đều là những người Kỷ Nguyễn từng thấy trên tin tức, có danh tiếng lớn được mọi người kính trọng.

Chờ kết thúc xong hết thảy, hoàng hôn đã chầm chậm buông xuống.

Kỷ Nguyễn từ chối lời mời cùng ăn cơm tối của Trình Tử Chương, tùy tiện mua một phần cơm canh mang về nhà trọ, lúc đi bộ trên đường mới cảm thấy mệt mỏi, đứng cả ngày khiến eo muốn gãy làm đôi.

Cậu hổn hển thở mấy hơi, không thể không dừng lại ngồi xổm bên đường nghỉ ngơi chốc lát mới có sức lực đi tiếp.

Lúc gần tới nhà trọ, trên con đường lát đá, xa xa thấy một đám người mặc quần áo của nhân viên công tác đang vây quanh hai người, nhiệt tình giới thiệu.

Mà đứng ở giữa đó, một người mặc một chiếc áo khoác gió đơn giản, bóng dáng cũng lộ ra sự lạnh lùng, một người khác mặc âu phục nghiêm túc, môi không ngừng đóng mở, tựa hồ thay người bên cạnh nói chuyện.

Quá rõ ràng.

Kỷ Nguyễn ngừng tại chỗ.

Cho dù không nhìn thấy mặt liếc mắt một cái cũng nhận ra là Cố Tu Nghĩa và Tống Lĩnh.

Cố Tu Nghĩa giống như mọc mắt sau gáy, không đến hai giây liền quay đầu lại.

Sau đó Kỷ Nguyễn nhìn thấy gương mặt lạnh nhạt của hắn dưới ánh hoàng hôn.

Kỷ Nguyễn ngây ra một lúc, bàn tay đang ấn eo bất giác buông lỏng thả xuống.

Cho đến khi Cố Tu Nghĩa bước nhanh đi đến trước mặt cậu, nhóm nhân viên công tác cũng ríu rít vây quanh, Kỷ Nguyễn mới dần dần hoàn hồn.

Khi đến gần, Kỷ Nguyễn phát hiện trên tay Cố Tu Nghĩa cầm một cái bình thủy tinh, bên trong là những viên kẹo màu đỏ vị trái cây quen thuộc, đầy ắp một bình.

Không biết vì cái gì nhưng trái tim Kỷ Nguyễn bỗng nhiên cũng được lấp đầy.

Cậu sờ sờ đôi môi hơi khô vì thiếu nước của mình, tầm mắt dừng ở bình kẹo: ".... Anh, sao anh lại tới đây vậy?"

Cũng không thể nào chỉ để đưa kẹo đâu nhỉ....

Trong lòng Kỷ Nguyễn không thể tin được, rồi lại không ngăn được mà đỏ mặt, nỗ lực để mình trông thật bình tĩnh tự nhiên.

Cố Tu Nghĩa thu lại hết vẻ mặt của cậu trong mắt, cơ hồ có thể đoán được suy nghĩ trong lòng cậu.

Hắn cầm lấy túi cơm hộp, kéo tay Kỷ Nguyễn, nhẹ nhàng xoa vết hằn do quai túi trong lòng bàn tay cậu, cười nhẹ: "Em đoán xem vì sao tôi lại tới đây?"

Nhóm nhân viên công tác không hẹn mà lùi xa vài bước, người nào cũng xoay người giả bộ xem điện thoại.

Kỷ Nguyễn thấy vậy liền xấu hổ, rút tay ra giương mắt trừng Cố Tu Nghĩa.

Đôi mắt cậu đã mệt mỏi sau một ngày dài, một cái liếc mắt này chẳng có chút sát thương nào, ngược lại giống như đang làm nũng.

Cố Tu Nghĩa không chấp nhất với việc dắt tay Kỷ Nguyễn, lại gần một bước, lấy từ trong túi áo một phong thư màu xanh thẫm đặt trên tay Kỷ Nguyễn, nhướn mày:

"Tới tiêu tiền."

"......?"

Kỷ Nguyễn kinh ngạc cúi đầu.

Trên phong thư còn được niêm phong bằng con dấu sáp, nét chữ đoan trang lại khí phách viết rõ ràng: Thư mời khách quý.

Cố Tu Nghĩa mím môi cười, nhìn thấy bộ dáng ngây người kinh ngạc của Kỷ Nguyễn bỗng có xúc động muốn xoa mặt cậu.

Mắt thấy biểu cảm Kỷ Nguyễn dần dần biến thành tức giận, gương mặt cũng đỏ lên, trước khi cậu phát hỏa, Cố Tu Nghĩa nhẹ nhàng cọ cọ khuôn mặt cậu:

"Được rồi, trêu em thôi."

Hắn nhét bình kẹo vào trong ngực Kỷ Nguyễn, ôm lấy vai cậu đi về phía trước.

Thấy mọi người phía sau đã cách một khoảng, hắn nghiêng đầu ghé sát bên tai Kỷ Nguyễn nhẹ giọng cười nói:

"Chờ buổi tối có thể cho tôi thêm mấy viên nữa không?"

Hai tai Kỷ Nguyễn lập tức đỏ bừng.