Chương 23: "Đi câu cá"

Editor: hoameei

Sau Trung thu hai ngày, dì Triệu xin nghỉ phép, Cố Tu Nghĩa cũng nhân dịp này mang Kỷ Nguyễn ra ngoài chơi một chuyến.

Bạn của hắn có một khu nghỉ dưỡng tư nhân ở ngoại ô thành phố, vị trí không xa, rủ bọn họ đến chơi hai ngày một đêm.

Hai người tùy ý mang theo một vài bộ quần áo, không gọi tài xế mà Cố Tu Nghĩa tự mình lái xe đi, Kỷ Nguyễn nghiễm nhiên ngồi bên ghế phụ.

Loại cảm giác này tương đối mới lạ, lần trước ngồi ghế phụ của Cố Tu Nghĩa là bởi vì bị đau dạ dày phải đến bệnh viện gấp, lúc đó còn đang đau đến hoa mắt chóng mặt không có tâm trạng để ý xung quanh, nhưng hôm nay cùng nhau ra ngoài chơi, thời tiết rất tốt nhưng lại không ai nói chuyện, không khí trong xe yên tĩnh gượng gạo.

"Em có định thi bằng lái ô tô không?" Cố Tu Nghĩa chủ động phá vỡ trầm mặc.

"Bằng lái?" Kỷ Nguyễn dời tầm mắt khỏi hàng cây bên ngoài: "Sao đột nhiên hỏi cái này?"

Cố Tu Nghĩa thuận miệng nói: "Có thể tự mình lái xe đi đến rất nhiều nơi chơi, tự do tự tại."

Đúng vậy, Kỷ Nguyễn nghĩ, du lịch tự túc quả thực rất thú vị, có thể đi chậm rãi ngắm nhìn phong cảnh.

"Nhưng mà nghe nói thi rất khó." Cậu cào chóp mũi, một bên cảm thấy thích thú, một bên lại ngại phiền toái.

Câu này giống như chạm đến hiểu biết của Cố Tu Nghĩa, hắn nhíu mày: "Khó sao?"

"Khó nha." Kỷ Nguyễn dựng thẳng ba ngón tay lên, nói: "Hàn Tiểu Lâm đã thi 3 lần rồi, cậu ta còn là sinh viên thể dục, tế bào vận động phát triển như vậy mà còn thi không qua."

Cả ba người trong phòng kí túc xá bọn họ đều là mấy tên lười, chỉ có Hàn Tiểu Lâm vừa nghỉ hè đã chuẩn bị thi bằng lái xe, nhưng kết quả là đến khai giảng rồi vẫn chưa lấy được bằng, trở về còn khóc cả một buổi trưa.

Điều này khiến Kỷ Nguyễn và hai người kia lập tức chùn bước trước kì thi sát hạch bằng lái xe.

"Vậy à?" Khuỷu tay Cố Tu Nghĩa chống trên cửa xe, ngón trỏ vô thức vuốt ve môi dưới: "Có lẽ ở thời của tôi đơn giản hơn chút, bây giờ độ khó tăng cao rồi, các kỳ thi cũng nhiều hơn bọn tôi năm đó."

Bạn nhỏ Kỷ Nguyễn sống trong thời kỳ xã hội phát triển chóng mặt, nghe vậy thở dài: "Đúng vậy nha, đến mùa thu lại bắt đầu chuẩn bị ôn tập, lên đại học vậy mà vẫn phải thi giữa kỳ."

Bạn bè của Cố Tu Nghĩa phần lớn đều gần tuổi nhau, trên chuyện làm ăn đối đầu cũng đều là những bậc cha chú đã sống thành tinh, gần như không có cơ hội tiếp xúc lâu dài với người nhỏ hơn hắn 10 tuổi, nhiều năm rồi chưa được nghe lời oán giận chuyện thi cử như vậy.

Bởi vậy, lời oán giận của trẻ con lọt vào tai Cố Tu Nghĩa bỗng trở nên đáng yêu lạ thường.

"Ừ." Giọng nói hắn mang ý cười: "Thi nhiều vất vả như vậy thì chúng ta không cần học lái xe nữa, dù sao trong nhà đã có tài xế, không nhất thiết phải tự mình cầm lái."

Nói đến đây, bản thân Cố Tu Nghĩa cũng thường có tài xế riêng đi cùng, rất ít khi tự lái xe, Kỷ Nguyễn trầm mặc nhìn hắn trong chốc lát.

Người nọ lười nhác dựa trên lưng ghế, tư thế tùy ý thoải mái nhưng khả năng lái xe không tệ, đi đường ổn định, so với người làm tài xế lâu năm như bác Trương cũng không kém là bao.

Chẳng lẽ người chẳng mấy khi chạm vào vô lăng vẫn có thể bảo trì được kỹ năng như cũ sao, vì cái gì mà hắn không bị ngượng tay?

"Nhìn tôi làm gì?" Cố Tu Nghĩa mắt vẫn nhìn thẳng con đường phía trước.

Kỷ Nguyễn lập tức quay đầu lại: "Khụ...... Không có gì."

Trước khi ra khỏi cửa, dì Triệu đã đem bánh trung thu hôm qua làm bỏ vào hộp để Kỷ Nguyễn mang theo ăn dọc đường, cậu mở nắp hộp ra hỏi Cố Tu Nghĩa: "Anh ăn bánh trung thu không?"

Cố Tu Nghĩa liếc mắt ngó qua: "Em và dì Triệu cùng làm sao?"

"Đúng vậy." Kỷ Nguyễn đột nhiên nảy ra ý tưởng nào đó, bật cười: "Tôi lấy một cái ngẫu nhiên cho anh ăn, anh đoán xem ai là người làm?"

Loại trò chơi nhàm chán lại ấu trĩ như vậy ngày thường chắc chắn Cố Tu Nghĩa không bao giờ thử.

Xe đang đi trên đường cao tốc, Cố Tu Nghĩa trầm mặc một lát: "Được thôi, nhưng mà ——"

Hắn ra vẻ buồn rầu, lặng lẽ rút cánh tay tự do đặt trên cửa xe, dùng hai tay nghiêm túc lái xe: "Tôi đang lái xe không tiện ăn, hay là em giúp tôi cầm bánh lại gần đây chút?"

"A" Kỷ Nguyễn lúc này mới nhớ tới, giọng nói áy náy: "Xin lỗi nha, tôi quên mất anh đang lái xe, để tôi đút cho anh nhé."

Khóe môi Cố Tu Nghĩa giơ lên nhưng bị hắn nhanh chóng mím môi đè lại, đứng đắn nói: "Cảm ơn."

"Ầy... Có gì đâu mà..." Âm cuối kéo dài, giống như vô thức làm nũng.

Cậu dùng khăn giấy bao quanh một nửa bánh để cầm, cố gắng đưa tới bên miệng Cố Tu Nghĩa mà không ảnh hưởng đến việc hắn lái xe, tuy vậy vẫn liên tục cường điệu dặn dò: "Anh phải chú ý quan sát phía trước, không cần nhìn tôi."

"Biết." Cố Tu Nghĩa cắn một miếng bánh, vị ngọt của nhân đậu lan tràn trên đầu lưỡi, bởi vì lừa được bạn nhỏ mà càng thêm sung sướиɠ: "Ngoan lắm."

"Hả?"

Kỷ Nguyễn thu hồi tay, định chọn một chiếc bánh khác cho mình, hoảng hốt ngẩng đầu.

"......" Cố Tu Nghĩa mặt không đổi sắc: "Tôi nói ăn ngon, là em làm phải không?"

Kỷ Nguyễn thật sự kinh ngạc: "Thật là lợi hại, sao anh đoán được?"

Chỉ là bánh trung thu bình thường, vỏ và nhân bánh đều do dì Triệu làm, Kỷ Nguyễn chỉ biết cho nhân vào bánh rồi nặn thành khuôn, theo lý thuyết hẳn là không thể nhận ra, nếu không phải chiếc bánh đó có hơi méo mó, còn có chỗ vỏ bánh bị hở, kỹ thuật vụng về như vậy Kỷ Nguyễn mới nhận ra là bánh mình làm.

Đôi mắt cậu cong cong: "Anh đoán mò không ngờ lại trúng đúng không?"

Cố Tu Nghĩa lắc đầu, giọng nói hờ hững nhưng vô cùng chắc chắn: "Nhân đậu quá nhiều, ngọt."

"......"

Kỷ Nguyễn nhìn kỹ lại, hình như đúng là cậu cho nhiều nhân hơn bánh của dì Triệu làm.

"Sao lại vậy..." Kỷ Nguyễn xấu hổ lấp liếʍ: "Vốn dĩ cái gì nhân càng nhiều thì càng ngon chứ."

"Thật không?" Cố Tu Nghĩa giống như thật sự lần đầu nghe nói vậy, bộ dáng tò mò.

"Đương nhiên rồi." Kỷ Nguyễn ra sức tẩy não.

"Ừm..." Cố Tu Nghĩa suy tư gật đầu: "Vậy tôi đây thử lại xem nào."

"Được." Kỷ Nguyễn lại đưa bánh qua cho Cố Tu Nghĩa, tay đi được nửa đường đột nhiên dừng lại.

Sao cứ cảm thấy quái quái.

- ----------------------

Khu nghỉ dưỡng này được thiết kế thực sự ấn tượng, có thảm cỏ xanh bất tận cùng kiến trúc theo phong cách phương tây cổ kính, giống như trang viên của một quý tộc thời cổ.

Xe được người hầu lái đi cất, Cố Tu Nghĩa mang theo Kỷ Nguyễn đi vào theo lối đi bộ được lát bằng những viên đá trơn nhẵn.

"Lần này có nhiều người đi không?" Kỷ Nguyễn hỏi.

"Không nhiều lắm," Cố Tu Nghĩa thoáng đỡ lấy Kỷ Nguyễn một phen: "Ngoại trừ chủ sở hữu nơi này, mấy người còn lại em cũng biết, Tống Lĩnh và Lý Tuy An."

Nghe được mấy cái tên quen thuộc khiến Kỷ Nguyễn thả lỏng chút, ít người thì chơi mới thoải mái được: "Vậy là tốt rồi."

Trong khu vườn trước tòa lâu đài có mấy người đang ngồi uống trà, thấy bọn họ liền sôi nổi đứng dậy chào đón, dẫn đầu là một người đàn ông vóc dáng không cao nhưng tướng mạo đôn hậu, theo sau có Lý Tuy An và một gương mặt xa lạ.

"Lão Cố, tới chậm đó!" Người đàn ông quen thuộc chào hỏi Cố Tu Nghĩa.

Cố Tu Nghĩa nhìn đồng hồ trên tay, không mặn không nhạt: "Không muộn."

Người đàn ông cười rộ lên: "Thật là, khách sáo mấy câu?"

Lý Tuy An vẫn giữ phong thái nhẹ nhàng, bước lên chào Kỷ Nguyễn: "Đã lâu không gặp nha, bạn nhỏ Kỷ Nguyễn."

Cố Tu Nghĩa khụ một tiếng: "Gọi ai là bạn nhỏ?"

"......" Lý Tuy An cạn lời: "Được, bệnh nhân Kỷ Nguyễn?"

Có ba người ở đây mà Kỷ Nguyễn chỉ quen Lý Tuy An, hào phòng cười: "Đã lâu không thấy bác sĩ Lý rồi."

Lúc này Tống Lĩnh mới khoan thai đến muộn, không mặc âu phục như mọi ngày nhìn cả người nhẹ nhàng không ít, cụng tay chào hỏi (*) với Lý Tuy An: "Tôi không đến muộn lắm nhỉ?"

(*) Không biết nói sao cho đúng, mn search "fist bump" nếu không hiểu nhe.

Lý Tuy An cũng tùy ý: "Mọi người đều không hơn kém nhau lắm."

Người đàn ông thấp hơn kia nhìn về phía Kỷ Nguyễn, nhiệt tình chào hỏi: "Cậu chính là Kỷ Nguyễn trong lời đồn kia sao, nay mới được gặp chân thân! Tôi tên Đoạn Trạch Bình, cứ gọi anh Đoạn là được, còn người này là Lâm Thanh..."

Hắn vừa nói vừa kéo người lạ mặt còn lại, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Tôi đang theo đuổi cậu ấy."

Lâm Thanh có vẻ là người kiệm lời, nhẹ nhàng cười với mọi người: "Xin chào."

"Yo yo không tồi nha anh Đoạn." Tống Lĩnh trêu ghẹo nói: "Chuyện khi nào đó? Cho nên bây giờ tôi là người duy nhất không có đối tượng sao?"

Lý Tuy An đã có bạn gái, Đoạn Trạch Bình có người mình thích, ông chủ của hắn còn nhanh chân hơn đã kết hôn, dư lại mình hắn cô đơn, Tống Lĩnh chua xót nghĩ.

Lý Tuy An kéo kéo khóe miệng: "Cậu chẳng biết cái gì, theo đuổi vài tháng rồi."

Lâm Thanh quay đầu đi không nói chuyện.

Đoạn Trạch Bình nhìn sắc mặt Lâm Thanh, xấu hổ cười cười: "Câm miệng đi, Thanh Thanh da mặt mỏng, đừng ồn ào."

Cuối tháng 9 trời vừa vào thu, mặt trời lên cao khiến nhiệt độ cũng tăng, nắng mùa thu không thể coi thường được, Kỷ Nguyễn không chịu được phơi nắng, đứng đây chốc lát mà cánh môi bắt đầu khô nứt.

Cố Tu Nghĩa nhíu mày, đánh gãy cuộc trò chuyện bắt đầu bay xa của đám người kia: "Buổi chiều định làm gì?"

Lý Tuy An bị kéo trở về: "Chuẩn bị đi câu cá, buổi tối làm một bữa tiệc hải sản luôn."

Cố Tu Nghĩa không tỏ ý kiến, nhìn về phía Kỷ Nguyễn: "Câu cá có buồn chán không?"

Hoạt động câu cá đều là những người tầm tuổi bọn họ trở nên mới thích, Kỷ Nguyễn cùng Hàn Tiểu Lâm lăn lộn ở hộp đêm vui đến quên trời quên đất, Cố Tu Nghĩa nghi ngờ không biết cậu có thể chịu ngồi một chỗ lâu được không.

"Được mà." Kỷ Nguyễn liếʍ môi, bị ánh nắng chiếu đến nheo mắt lại: "Tôi thích ăn cá."

Cũng rất hưởng thụ việc ngồi im bất động.

"Được." Cố Tu Nghĩa không muốn để Kỷ Nguyễn đứng phơi nắng lâu, ngắn gọn nói: "Chúng tôi đi lên trước cất hành lí."

Đoạn Trạch Bình đôn hậu cười: "Được được được, vậy bọn tôi đi trước, gặp nhau ở hồ câu cá nhé."

Kiến trúc bên trong lâu đài cũng được trang hoàng theo phong cách Châu Âu cổ, vừa tinh xảo xa hoa vừa có nét cổ điển lỗng lẫy.

Kỷ Nguyễn và Cố Tu Nghĩa ở phòng trên tầng 5, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy núi non trùng điệp, tầm nhìn phóng đãng.

Cố Tu Nghĩa lấy bình giữ nhiệt từ trong va li ra, vặn nắp đưa cho Kỷ Nguyễn: "Môi khô hết rồi, không biết tự mình uống nước sao?"

Kỷ Nguyễn còn mải ngắm cảnh sao để ý nhiều, thấy cốc nước đưa đến trong tay liền cười, để lộ hai lúm đồng tiền: "Cảm ơn"

Cố Tu Nghĩa nhìn lúm đồng tiền của Kỷ Nguyễn nhiều hơn vài giây mới dời mắt đi: "Tôi vào toilet trước, em sửa soạn một chút, chờ lát nữa đi câu cá."

"Ừm ừm." Kỷ Nguyễn cười gật đầu.

Nước trong cốc là nước đường dì Triệu nấu cho cậu, vị ngọt thanh thanh, Kỷ Nguyễn uống một chút liền cảm thấy cổ họng dễ chịu, gió ngoài cửa sổ hiu hiu thổi vào, cả người cũng thấy sảng khoái tươi mới hơn không ít.

Bảo cậu sửa soạn một chút, Kỷ Nguyễn cũng thật sự sửa soạn chính mình.

Cố Tu Nghĩa rửa tay xong đi ra, thấy Kỷ Nguyễn đã đội một chiếc mũ ngư dân màu đen, ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ hắn.

Không biết cái mũ kia ở đâu ra, vành mũ hơi rộng, nhưng cũng có thể do đầu Kỷ Nguyễn quá nhỏ, tóm lại mang không vừa, làm cậu cứ phải liên tục nâng vành mũ lên.

Từ góc độ của Cố Tu Nghĩa nhìn xuống, Kỷ Nguyễn hơi cúi đầu, mặt mày đều bị che khuất, chỉ thấy được chiếc cằm nhỏ nhắn, nhìn như mấy bạn nhỏ đi du xuân.

Cố Tu Nghĩa đứng im không nhúc nhích nhìn cậu, giây tiếp theo nâng mặt bạn nhỏ lên, mắt đối mắt.

Kỷ Nguyễn cũng có vẻ không có kiên nhẫn, hai mày nhăn lại, nhìn vừa ngoan ngoãn lại vừa nhõng nhẽo.

Cố Tu Nghĩa nháy mắt ngón tay đều run rẩy, đầu quả tim nóng lên.

Hắn tiến lên, nhẹ nhàng đè lên đầu Kỷ Nguyễn: "Là vì đi câu cá nên muốn đội mũ ngư dân sao?"

"Không phải." Kỷ Nguyễn bỏ chiếc mũ không vừa với cậu xuống, gương mặt có chút tức giận: "Tôi sợ phơi nắng......"

Mái tóc xù xù lộn xộn, nhìn giống như Tiểu An hồi bé lúc đang mọc lông dài.

Cố Tu Nghĩa nhịn cười, vuốt lại đầu tóc cho Kỷ Nguyễn: "Không lo, có ô che mà."

Kỷ Nguyễn đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt tức giận: "Sao anh không nói sớm?"

- ------------------

Hãy đọc ở truyenhdt.com chính chủ @hoameei

- ------------------

"Này, cậu có cảm thấy Kỷ Nguyễn.... hơi giống ai kia?" Tại hồ câu cá, Đoạn Trạch Bình ghé vào tai Lý Tuy An nói nhỏ.

"Ai cơ?" Lý Tuy An vội vàng chọn đồ đi câu, thuận miệng đáp lời.

Đoạn Trạch Bình chậc một tiếng: "Chính là cái người họ Bạch đó."

Lý Tuy An lập tức dừng tay, ngẩng đầu nhìn xung quanh, Lâm Thanh đi toilet, ba người khác thì chưa tới: "Đừng nói bậy, không giống."

"Ấy, tôi cũng không nói là nhìn giống nhau." Đoạn Trạch Bình nhăn mặt lại, vắt hết óc tìm từ: "Là cái cảm giác... Không biết nói sao nữa, hơn nữa vóc dáng thân hình gì đó cũng có chút giống."

Lý Tuy An buông đồ đi câu nghiêm túc nói: "Thiếu niên 18 19 tuổi vóc dáng ai chả giống vậy, mà người nọ đã đi mấy năm, cậu biết giờ cậu ta trông thế nào sao?"

"Cũng mười mấy năm không gặp rồi..." Đoạn Trạch Bình ngượng ngùng nói: "Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là thuận miệng nhắc tới......"

"Hai người thì thầm gì vậy?" Lâm Thanh đi từ toilet ra tới, thấy không khí bên ngoài có chút đình trệ.

Đoạn Trạch Bình chạy nhanh cười rộ lên, đẩy Lâm Thanh đi: "Không có gì, đi, Thanh Thanh, chúng ta đi câu cá đi."

Ở một mức độ nào đó, câu cá đúng là một hoạt động nhàm chán lại yêu cầu phải rất kiên nhẫn, nhưng Cố Tu Nghĩa phát hiện Kỷ Nguyễn thật sự ngồi im được, thậm chí còn thấy thích thú.

Có lẽ là kỹ năng được tôi luyện qua kỳ nghỉ hè chỉ ở trong nhà của cậu.

Hai người dùng chung một cây cần câu, trên đỉnh đầu có ô che nắng, Cố Tu Nghĩa phụ trách câu cá, Kỷ Nguyễn phụ trách làm cảnh, thuận tiện ăn chút đồ ngọt.

Cậu ăn cái gì cũng rất từ tốn, một miếng bánh kem nho nhỏ được cậu xúc từng miếng từng miếng, có thể nghiền ngẫm thật lâu.

Câu cá không thể vội được, phần lớn thời gian mặt nước sẽ chẳng có động tĩnh gì, Cố Tu Nghĩa bèn chống tay nhìn Kỷ Nguyễn ăn.

Kỷ Nguyễn chăm chú ăn, thường thường sẽ thấy có một ánh mắt nóng rực đặt trên người mình, lúc đầu Kỷ Nguyễn còn lờ đi, nhưng càng về sau, thời gian tầm mắt người này dừng trên mặt cậu càng lâu.

Mãnh liệt đến mức ảnh hưởng đến việc ăn bánh của Kỷ Nguyễn, cậu không thể nhịn được nữa: "Anh cứ nhìn chằm chằm tôi làm gì?"

Cố Tu Nghĩa vẫn chống tay, biểu tình lạnh nhạt, không hề cảm thấy xấu hổ hay muốn lảng tránh: "Bởi vì cá còn chưa cắn câu."

Cá không ăn cho nên muốn xem cậu ăn?

Cậu cũng không phải cá!

Kỷ Nguyễn lấy cái muỗng chọc chọc bánh kem, ngữ khí đông cứng: "Không được nhìn."

Sau đó cậu nghe được một tiếng cười nhẹ, Cố Tu Nghĩa tựa hồ thật sự quay đầu đi.

"Lão Cố! Mau mau mau tới đây! Chỗ này có cá to nè ha ha ha ——"

Bên kia truyền đến tiếng Đoạn Trạch Bình khoe khoang cười.

Cố Tu Nghĩa vỗ đầu Kỷ Nguyễn, thấp giọng nói: "Em từ từ ăn, tôi qua đó xem."

Cố Tu Nghĩa rời đi không lâu thì Lâm Thanh tới, Kỷ Nguyễn chưa từng nói với hắn câu nào, không khỏi có chút kinh ngạc.

Lâm Thanh chỉ vị trí bên cạnh cậu: "Tôi có thể ngồi đây không?"

Kỷ Nguyễn gật gật đầu: "Tùy anh."

Sau khi Lâm Thanh ngồi xuống, Kỷ Nguyễn cũng không chủ động nói chuyện, đối phương có vẻ do dự hồi lâu, đột nhiên hỏi Kỷ Nguyễn: "Tôi có thể hỏi một chút không, cậu và Cố tổng quen nhau thế nào?"

Vừa nghe liền biết Lâm Thanh này không biết đến chuyện hợp đồng kết hôn giữa bọn họ, Kỷ Nguyễn mím môi buông thìa: "Sao lại hỏi chuyện này?"

Lâm Thanh cùng Kỷ Nguyễn đối diện, xấu hổ mà cười cười: "Xem ra không tiện nói nhỉ......"

Hắn nắm chặt tay đặt trên đầu gối, giống như đang có chuyện gì rối rắm, sau một lúc mới thở dài nhìn về phía Kỷ Nguyễn: "Lúc cậu và Cố tổng bên nhau không sợ người khác nói cậu vì ham tiền sao?"

Kỷ Nguyễn ngẩn ra, đột nhiên cảm thán, trong truyện ngược cẩu huyết nhân vật không thể thiếu nhất chính là kiểu người như Lâm Thanh.

"Hừm..." Kỷ Nguyễn châm chước trong chốc lát, dò hỏi: "Anh rất để ý người khác nói như vậy sao?"

"Đương nhiên." Lâm Thanh chà xát cánh tay, từ động tác đến thái độ đều có thể nhìn ra sự chán ghét.

Kỷ Nguyễn lại nghĩ nghĩ, hỏi: "Hỏi như này có hơi đường đột, nhưng anh thích anh Đoạn à?"

Lâm Thanh bỗng nhiên nhìn về phía Kỷ Nguyễn, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng không hề có cảm giác giống một người đang yêu.

Kỷ Nguyễn đại khái hiểu, Lâm Thanh cũng chẳng phải cái kiểu bạch liên hoa đơn thuần.

Không thích người ta, còn ghét bỏ bị người khác nói ra nói vào, vậy sao còn đồng ý lời mời đến khu nghỉ dưỡng, vì sao mặc kệ đối phương theo đuổi mấy tháng lại không từ chối cũng không đáp lại?

Đương nhiên những lời này Kỷ Nguyễn không có khả năng nói ra.

Cậu đặt đĩa bánh xuống bàn nhỏ: "Xin lỗi nha, vấn đề của anh tôi không thể trả lời được."

Lại cười cười: "Tôi không quan tâm người khác nói gì về mình."

Ngay từ đầu quan hệ giữa bọn họ được thành lập không dựa trên tình cảm.

Nói xong Kỷ Nguyễn đứng dậy đi qua bên Cố Tu Nghĩa, bọn họ câu được rất nhiều cá.

Lâm Thanh nhìn thấy Cố Tu Nghĩa đang giúp Kỷ Nguyễn sửa tóc, cười hỏi con cá này muốn làm món gì, không biết Kỷ Nguyễn đáp lại thế nào, nhưng rõ ràng Cố Tu Nghĩa nghe xong lại càng thêm vui vẻ.

- --------------------

Cơm chiều toàn là các món làm từ cá, thậm chí còn thừa mấy con chưa chế biến, Tống Lĩnh liền đề xuất mở tiệc BBQ ngoài trời để ăn khuya, món chính vẫn là cá nhưng thêm một ít đồ ăn khác.

Kỷ Nguyễn vừa mới khỏi ốm, Cố Tu Nghĩa sợ ăn đồ nướng sẽ kí©h thí©ɧ tiêu hoá nên không cho Kỷ Nguyễn ăn, hai người tách nhóm ra.

Cố Tu Nghĩa đến bể bơi trong nhà bơi lội, Kỷ Nguyễn nằm trên ghế uống nước chanh, nhìn Cố Tu Nghĩa dưới nước.

Người nọ có dáng người quả thực rất đẹp, khung xương cao lớn, bả vai rộng, chân vừa dài vừa thẳng, thói quen tập thể hình nhiều năm giúp hắn có được những đường nét rắn chắc cân đối, lúc bơi lội có thể nhìn thấy những bó cơ căng chặt.

Hắn bơi mấy vòng, sau đó lại gần bờ: "Kỷ Nguyễn ——"

Kỷ Nguyễn thấy thế bèn buông cốc nước chanh, đi đến trước mặt hắn ngồi xổm xuống: "Muốn tôi lấy giúp đồ gì sao?"

"Không cần." Cánh tay Cố Tu Nghĩa tì trên nền gạch men sứ màu trắng: "Không bơi sao?"

Kỷ Nguyễn ôm lấy đầu gối, thành thật lắc đầu.

Cố Tu Nghĩa như suy tư gì gật đầu, lúc lau nước trên mặt có vài giọt bắn lên chân Kỷ Nguyễn

Nước lạnh khiến Kỷ Nguyễn run run.

Cố Tu Nghĩa thần sắc bình thường, giống thuận miệng hỏi: "Muốn xuống dưới thử xem không?"