Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bẻ Cong Nam Chính Long Ngạo Thiên

Chương 7: Cung chủ Tàng Kính Cung kia là đoạn tụ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiết Dật Thanh ngạc nhiên hỏi: "Vậy ngươi nói ngoài Thất Huyền Tông ra, còn ai dám đề tám chữ này?"

Tạ Khinh Phùng đáp: "Tàng Kính Cung."

Trong giới tu tiên, Tàng Kính Cung là một sự tồn tại vi diệu, ai ai cũng kiêng dè, nhưng cũng ai ai cũng sợ hãi, hai người kia không ngờ Tạ Khinh Phùng lại nói ra như vậy.

"Ta nghe nói võ trường của Tàng Kính Cung treo hai câu đối, câu trên là "Cung chủ Tàng Kính Cung cử thế nan địch", câu dưới "Cung chủ Tàng Kính thiên hạ vô song", về khoản khoác lác, có lẽ không kém Thất Huyền Tông."

Giai đoạn đầu Quý Tắc Thanh là người chính đạo chính thống, vừa nghe đến Tàng Kính Cung thì lộ vẻ chán ghét, cười lạnh một tiếng: "Tà ma ngoại đạo, không biết xấu hổ."

Tiết Dật Thanh không xuất thân từ môn phái chính thống, không có khái niệm đối với chính tà, chỉ tò mò hỏi: "Vậy hoành phi thì sao?"

Tạ Khinh Phùng đáp: "Không có hoành phi."

Tiết Dật Thanh không thể hiểu được: "Câu đối bá đạo như vậy tại sao lại không có hoành phi? Có phải không xem trọng rồi không?"

Tạ Khinh Phùng khẽ mỉm cười: "Tà ma ngoại đạo, hành sự vốn luôn như vậy." Hai câu đối này thật ra là do một vị điện chủ nào đó viết để nịnh hót, sau đó không biết sao lại truyền ra ngoài, bây giờ gần như đã trở thành khẩu hiệu của môn phái, giống như một loại quảng cáo marketing, dùng để mở rộng ảnh hưởng.

Vào đến sơn môn, nhận lệnh bài thân phận, đệ tử tham gia lễ nghênh đạo bái sư không được ở trong tông chính, phải xuống ở khách xá. Tiết Dật Thanh thân phận tôn quý, nhưng cũng không nao núng, Quý Tắc Thanh càng không có ý kiến gì, trên đường Tiết Dật Thanh líu ríu không ngừng, quấn lấy Tạ Khinh Phùng nói chuyện kỳ văn dị sự giang hồ.

"Ngươi đã biết câu đối trên võ trường Tàng Kính Cung, vậy chắc cũng đã từng gặp vị cung chủ đó rồi chứ? Hắn trông thế nào? Béo hay gầy, đẹp hay xấu?"

Tạ Khinh Phùng dọa hắn ta: "Từng thấy một lần từ xa, mặt xanh nanh vàng, đầu sói mắt chuột, cực kỳ xấu."

Tiết Dật Thanh nhíu chặt mày, tám chuyện: "Nhưng nghe đồn Tả hộ pháp Hoa Kiến Tuyết dưới trướng hắn xinh đẹp như hoa, yêu kiều động lòng người, một mỹ nhân xinh đẹp như vậy theo hắn, có phải quá thiệt thòi rồi không?"

Quý Tắc Thanh lại nói: "Chẳng qua chỉ là bộ da thôi, một người phụ nữ lòng dạ rắn rết, cho dù có đẹp đến đâu cũng chỉ đến thế."

Tạ Khinh Phùng thật muốn "hừ hừ" cười lạnh, thầm nghĩ ngươi vì bộ da này mà có thể gϊếŧ có thể lột da nguyên chủ, bây giờ nói những lời này có phải hơi sớm quá không.

Nhưng hắn không nói ra, chỉ nói: "Nàng ta tính là mỹ nhân sao?"

Tiết Dật Thanh nói: "Đương nhiên rồi! Tạ huynh không biết đâu, con gái của chưởng môn Thất Huyền Tông là Khúc Tân Mi, tả hộ pháp Tàng Kính Cung là Hoa Kiến Tuyết, gia chủ Tây Lăng thế gia là Tây Lăng Vô Tâm, còn có công chúa Thái Diễn quốc là Công Dã Yến, bốn người này được công nhận là đại mỹ nhân trong giới tu tiên!"

Tạ Khinh Phùng đương nhiên biết, bởi vì bốn mỹ nhân này cuối cùng đều trở thành vợ của Quý Tắc Thanh.

Hồng nhan đều phải gả cho Long Ngạo Thiên, đây là số mệnh của nhân vật chính.

Hắn nói: "Ta thật không ngờ còn có chuyện này."

"Nhưng theo ta được biết, vị cung chủ Tàng Kính Cung kia không thích nữ sắc, có lẽ là thấy dung nhan Hoa Kiến Tuyết bình thường, không đủ để động lòng."

Tiết Dật Thanh lòng đầy căm phẫn: "Xí! Nhất định là hắn thấy mình tướng mạo mình xấu xí, nên không có mặt mũi đối diện với mỹ nhân! Có nam nhân nào không thích nữ sắc? Vậy hắn cứ để cả Tàng Kính Cung cạo đầu đi làm hòa thượng cho xong!"

Tạ Khinh Phùng khẽ mỉm cười, thấp giọng nói: "Nói thật với Tuyết huynh, vị cung chủ Tàng Kính Cung kia là đoạn tụ, sinh bình không gần nữ sắc, chỉ thích nam phong, hơn nữa thích nhất là những nam tử dung mạo thanh tú trẻ tuổi. Trước đây khi ta gặp hắn, trong lòng hắn còn ôm một thiếu niên, nghe nói là cướp về, gương mặt khí chất rất giống Quý huynh."

Nói xong, hắn lặng lẽ liếc nhìn Quý Tắc Thanh, thầm nghĩ ta hiện giờ không thể gϊếŧ ngươi nhưng có thể chọc tức ngươi một chút. Tiết Dật Thanh và Quý Tắc Thanh nghe xong, lập tức kinh hãi mở to mắt.

Tiết Dật Thanh mắt chữ O miệng chữ A, nhìn mặt Quý Tắc Thanh: "Quý huynh... nếu lời hắn ta nói là thật, vậy ma đầu Tàng Kính Cung chẳng phải chuyên chọn kiểu của huynh để ra tay sao? Quý huynh! Sau này huynh hành động phải hết sức cẩn thận, nhất định không được rơi vào tay ma đầu đó!"

Mặt Quý Tắc Thanh tái đi, một lúc không biết thật giả thế nào, quay sang thấy vẻ mặt như cười như không của Tạ Khinh Phùng, trừng mắt nhìn hắn: "Hừ! Nói bậy nói bạ, cung chủ Tàng Kính Cung tuy là ma đầu, nhưng cũng coi như là nhân vật, làm sao có thể là đoạn tụ!"

Dứt lời xoay người bỏ đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »