Nghe Tiết Dật Thanh khen ngợi, Quý Tắc Thanh không có phản ứng gì, chỉ mím môi nói thật: "Từ nhỏ ta thường lên núi đốn củi, trải qua nhiều năm nên thể lực tốt hơn người thường một chút."
Có cái nịt, là do thể chất Long Ngạo Thiên khác với người thường, sinh ra đã được buff rồi. Trong nguyên tác, Quý Tắc Thanh có thể đi liên tục ba ngày không ngủ không nghỉ mà vẫn tỉnh táo, về còn có thể "đút no" từng người trong hậu cung đang khát khao, Tạ Khinh Phùng không tin đây là do đốn củi mà có được.
Tiết Dật Thanh nửa tin nửa ngờ "À" một tiếng, Quý Tắc Thanh chỉnh lại vạt áo, nhìn về phía tấm biển đá ở cổng núi, vô thức đọc: "Ngã đạo phi đạo, đạo tuyệt thất huyền."
Tiết Dật Thanh thở dài: "Tấm biển ngông cuồng quá!"
Tạ Khinh Phùng cũng được nhìn thấy rõ gương mặt chính diện của nam chính này, dù sao cũng là nhân vật chính Long Ngạo Thiên, hắn đoán Quý Tắc Thanh không xấu, nhưng không ngờ lại đẹp trai như vậy.
Đốn củi hai mươi năm mà không thành gã thô kệch, ngược lại da trắng như tuyết, mi thanh mục tú; mặc màu đen càng tôn lên vẻ thanh tao xuất trần, cộng thêm tuổi còn trẻ, hăng hái, đôi mắt như sao.
Tạ Khinh Phùng thích nhất là môi của cậu, rất mỏng, khi mím lại rồi thả lỏng hơi ửng hồng, như thoa son, nhưng trên gương mặt này lại không có vẻ nữ tính.
Cảm nhận được ánh mắt đang đánh giá, Quý Tắc Thanh quay lại, chạm ngay phải ánh mắt như cười như không của Tạ Khinh Phùng, bốn mắt nhìn nhau, Quý Tắc Thanh khẽ giật mình, một lúc sau chắp tay về phía Tạ Khinh Phùng, coi như chào hỏi.
Tạ Khinh Phùng khẽ nhướng mày.
Trong nguyên tác, miêu tả về việc Quý Tắc Thanh mới vào Thất Huyền Tông thực ra rất ít, bởi vì một tên nghèo từ thôn quê lần đầu vào thành chắc chắn sẽ bị xa lánh, nhóm vai phụ tầm nhìn cao xa nhưng năng lực thấp kém kia không thể thiếu những lời độc địa, nào là giữa mùa đông tạt ướt chăn nệm của cậu, lừa cậu một mình đi đấu với yêu thú cấp cao, hại cậu gãy tay gãy chân gì đó. Nhưng những tình tiết phụ này đều chỉ để làm nền cho nam chính sau này vả mặt vai phụ thu nạp hậu cung: bị bắt nạt thì vợ sẽ đến lén lút an ủi, yêu thú cấp cao cuối cùng dễ như trở bàn tay, gãy tay gãy chân thì vợ sẽ đến cho ấm áp. Đến khi Tạ Khinh Phùng chú ý thì Quý Tắc Thanh đã trở thành Long Ngạo Thiên hay trả thù không coi ai ra gì, xuất hiện với tự động trang bị buff, hoàn toàn không có giai đoạn lịch sự khéo léo này.
Tiết Dật Thanh nhận ra Quý Tắc Thanh đang thất thần, phe phẩy cây quạt bạch ngọc trong tay: "Quý huynh, huynh chào ai vậy?"
Quý Tắc Thanh thành thật nói: "Ta cũng không biết là ai."
Tiết Dật Thanh này, điển hình của công tử phong lưu, bản tính thích kết giao bạn bè nhất, đi đường gặp con chó cũng phải chạy đến bắt tay, hắn ta nhìn theo hướng Quý Tắc Thanh chào, chỉ thấy một người mặc y phục trắng tuấn mỹ đứng dưới gốc cây, thắt lưng đeo ngân tiên sáng chói, nhìn một cái đã biết không phải hạng tầm thường, lập tức kéo Quý Tắc Thanh chạy lên chào hỏi.
"Tại hạ Tiết Dật Thanh từ Bình Châu Nhạn Vương phủ, vị này là bằng hữu tốt ta quen trên đường Quý huynh Quý Tắc Thanh, xin hỏi huynh đài xưng hô thế nào?" Tiết Dật Thanh cười híp mắt chắp tay.
Tạ Khinh Phùng khẽ mỉm cười: "Tạ Khinh Phùng."
Không ai biết tên thật của Cung chủ Tàng Kính Cung, Tạ Khinh Phùng hoàn toàn không cần dùng tên giả.
Tiết Dật Thanh "À" một tiếng: "Thì ra là Tạ huynh! Ta thấy Tạ huynh tướng mạo tuấn tú khí chất bất phàm, một mình ở đây, có phải đang đợi ai không?"
Tạ Khinh Phùng thầm nghĩ đương nhiên, ta chính là đợi các ngươi đây, đợi để lấy mạng các ngươi.
Miệng thì phủ nhận: "Tạ mỗ một mình đến đây, không có bạn đồng hành."
Tiết Dật Thanh lại "À" một tiếng: "Vừa hay chúng ta cũng không có bạn đồng hành, hay là huynh gia nhập với chúng ta, chúng ta cùng lên núi?"
Tạ Khinh Phùng không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nhìn về phía Quý Tắc Thanh: "Ta thì không sao cả, chỉ là không biết Quý huynh có phiền ta đồng hành không?"
Thật ra Quý Tắc Thanh hơi để ý, bởi vì người nam nhân tên Tạ Khinh Phùng này đã nhìn mình ba lần, mỗi lần ánh mắt đều mang theo một sự kỳ lạ khó nói thành lời, cậu không nhận ra được, có hơi khó chịu, nhưng cậu không thể nói là để ý, vậy cũng quá phá hỏng không khí, chỉ có thể lui một bước: "Không để ý."
Tạ Khinh Phùng khẽ mỉm cười, rời khỏi gốc cây đứng thẳng: "Ừm, vậy chúng ta đi thôi."
Khi hắn tựa vào cây thì không nhìn ra được, một khi đứng thẳng, lại cao hơn Quý Tắc Thanh nửa cái đầu, càng thấy rõ thân hình như ngọc, thẳng tắp như trúc, đàn ông đều thích so chiều cao, Tạ Khinh Phùng cũng không ngoại lệ, về chiều cao hơn Long Ngạo Thiên một cái đầu, đó là chiến thắng tuyệt đối.
Ba mỹ nam đi cùng với nhau, đương nhiên thu hút ánh mắt mọi người, khi đi qua tấm biển có đề chữ đó, Tiết Dật Thanh bỗng thở dài: "Quả nhiên là đại môn phái thiên hạ, loại biển này chỉ có Thất Huyền Tông của họ mới dám đề thôi!"
Quý Tắc Thanh vẫn chưa quen với đồng đội mới, nên im lặng không nói, Tạ Khinh Phùng lại khẽ mỉm cười: "Cũng không hẳn."