Chương 3: Tà ma ngoại đạo cũng phải có dáng vẻ của tà ma ngoại đạo

Sinh thời hắn là một Tổng giám đốc, cha hắn đánh không lại người khác trong thương trường, để lại một mớ hỗn độn rồi nhảy sông tự tử, mẹ hắn lén lút cuỗm tiền bỏ trốn. Hắn tuổi còn trẻ kế nhiệm công ty, mỗi ngày làm việc không biết mệt mỏi, ngủ muộn hơn lừa, dậy sớm hơn gà, chưa đầy mười năm, công ty chết đi sống lại, đối thủ cũng bị đánh bại hoàn toàn.

Chưa đến ba mươi tuổi, Tạ Khinh Phùng đã mắc đủ bệnh dạ dày, tim mạch, tâm thần, Tổng giám đốc đột tử lúc làm việc ba giờ sáng, ngay cả nhân viên của hắn biết được cũng không ngạc nhiên.

Trải qua thương trường phiêu bạt, Tạ Khinh Phùng có trái tim lạnh lùng hơn người khác. Theo thiết lập trong nguyên tác, thế giới tu chân cường giả vi tôn, chính nghĩa hay không là thứ yếu, nắm đấm mới là đạo lý, giống như Quý Tắc Thanh có thể vì trở nên mạnh mẽ mà không từ thủ đoạn, vừa uy hϊếp lợi dụng vừa bán sắc đẹp, thì tại sao hắn không thể thay thế được?

Hơn nữa việc hắn gϊếŧ Quý Tắc Thanh chỉ là để tránh sau này bị gϊếŧ, đã như mọi người đều phải bị gϊếŧ, ai gϊếŧ ai cũng hợp lý, vậy hắn gϊếŧ trước cũng chẳng có gì không ổn.

Ngoài ra hắn có xu hướng tính dục là nam, gϊếŧ Quý Tắc Thanh xong, hậu cung của nam chính còn có thể tránh bị hại, cả quyển sách ngoài Quý Tắc Thanh ra sẽ không có người thứ hai bị thương, hiệu quả cao, đôi bên cùng có lợi.

Nghĩ đến đây, Tạ Khinh Phùng đã hiểu rõ ràng, nếu số mệnh cho hắn xuyên không trọng sinh, vậy thì phải nắm lấy cơ hội để sống, đến thế giới tu chân cũng không thể tầm thường để người khác tùy ý gϊếŧ chóc.

Hiện tại điều quan trọng nhất, chính là làm rõ nên sử dụng thân thể này thế nào, đợi Thôi Vô Mệnh đưa thuốc trị thương đến, Tạ Khinh Phùng nhịn đau uống thuốc, quay đầu vào thư phòng, bắt đầu nghiên cứu điển tịch.

Thôi Vô Mệnh mỗi ngày bận rộn, cầu y cầu thuốc, Tạ Khinh Phùng cũng không từ chối, toàn bộ đều uống xuống, một tháng sau, ngoại trừ nội đan bị nứt, thương thế của hắn đã tốt hơn nhiều, tu vi và công pháp vận dụng tự nhiên, cuối cùng có thể rút khỏi đống điển tịch chất như núi.

"Tả Hữu hộ pháp cùng các Điện chủ đã tụ họp tại chính điện, yên lặng chờ Cung chủ xử lý." môn đồ gõ cửa đại điện tẩm cung của Tạ Khinh Phùng, giống như thư ký đến nhắc nhở hắn mở cuộc họp hội đồng quản trị.

Soạt -- Đại môn ứng tiếng mà mở, tên môn đồ nhút nhát liếc một cái, lập tức ngẩn người, liền nghe Tạ Khinh Phùng nói: "Biết rồi, đi thôi."

Cung chủ Tàng Kính Cung bình thường thích mặc màu đen, nhưng Tạ Khinh Phùng lại hoàn toàn ngược lại, hắn đổi một bộ quần áo màu trắng linh hoạt lộng lẫy, lưng đeo ngân tiên, tay cầm trường kiếm, vừa vào điện, đã thấy tay áo bay bay, khí thế bức người, mang đến đầy phòng ngân sắc, thoạt nhìn không giống như Cung chủ Ma Tôn khiến người người sợ hãi, mà giống như đệ nhất của chính phái tiên môn.

Hộ pháp và Điện chủ khắp điện chưa từng thấy qua Tạ Khinh Phùng như vậy, đều sửng sốt, chỉ thấy Cung chủ sau khi xuất quan tu vi tăng mạnh, cảm giác áp lực trên người càng nặng nề hơn, không khỏi nhìn nhau, không dám nói chuyện.

Nếu như bọn họ xyên không đến hiện đại, sẽ biết đây là cảm giác áp lực của cấp trên tinh anh đối với cấp dưới lười biếng, nói cách khác chính là họ sắp xui xẻo rồi.

Tạ Khinh Phùng mắt nhìn thằng ngồi lên vị trí chủ tọa, vừa để các Điện chủ báo cáo tình hình gần đây, vừa quan sát những thuộc hạ của nguyên chủ này.

Tả Hữu hộ pháp tuy tu vi không tầm thường, nhưng Hoa Kiến Tuyết phù phiếm lười biếng, tâm tính không định, khó gánh trọng trách, các Điện chủ đều có toan tính riêng, hiện tại nghe lệnh hắn cũng chỉ vì đánh không lại hắn, nếu đem Tàng Kính Cung so với công ty, thì tình trạng hiện tại chính là cấp cao năng lực không đủ, cấp trung nội đấu nghiêm trọng, Tổng giám đốc vừa gục xuống thì cách phá sản không xa.

Tà ma ngoại đạo cũng phải có dáng vẻ của tà ma ngoại đạo, Tạ Khinh Phùng ngắt lời tranh luận của mọi người, ngón tay vuốt ve ngân tiên bên hông, vẻ mặt khó hiểu: "Hoa Hộ Pháp, việc trước đó ta bảo ngươi làm thế nào rồi?"

Cả người Hoa Kiến Tuyết run lên, rút ra một quyển sách nhàu nát, chính là quyển sách vô danh mà Tạ Khinh Phùng trước đó tùy tay ném cho cô ta, cung kính giơ lên: "Bẩm Cung chủ, bốn mươi ba môn đồ Thất Huyền Tông đó đã thuộc làu quyển sách này, toàn bộ đã xuống núi."

"Rất tốt," Tạ Khinh Phùng rất hài lòng, đầu ngón tay động đậy, trên bàn liền xuất hiện một cây bút ngọc xanh và một bức tranh trống không, "Đây là phần thưởng cho việc ngươi làm tốt."

"Thật sự là Họa Mộng Bút và Vô Hạn Đan Thanh! Nghe nói chỉ cần dùng Họa Mộng Bút vẽ thứ mình muốn lên Đan Thanh, thì có thể mơ đẹp thành thật! Bảo vật! Bảo vật!" Bên dưới có người nhận ra pháp bảo, dẫn đến cả phòng ngạc nhiên cảm thán, Hoa Kiến Tuyết hơi sửng sốt, bị châu báu làm hoa mắt, nhìn mặt Tạ Khinh Phùng, lại mơ hồ có loại dự cảm không hay.

"Đa tạ Cung chủ ban thưởng."

"Bảo vật cũng phải chọn chủ nhân, nếu chủ nhân tâm linh khéo léo thì Đan Thanh Đồ là bảo vật, nếu chủ nhân không có chữ nghĩa thì chỉ là giấy lộn," thấy Hoa Kiến Tuyết nhận bảo vật, Tạ Khinh Phùng cuối cùng cũng lộ đuôi cáo, "Ngươi đi theo bản tọa nhiều năm, đây là phần thưởng ngươi đáng được nhận, ta ban vật này cho ngươi, là để đốc thúc ngươi nghiêm túc tu luyện, chăm chỉ đọc sách."

"Về sau mỗi tháng, ngươi phải đọc một trăm quyển sách, vẽ một trăm bức tranh, cuối tháng nộp cho ta kiểm tra, việc trong cung giao cho Thôi hộ pháp, ngươi không cần quản nữa."

Tay Hoa Kiến Tuyết run lên, trên mặt đầy kinh hoàng, lập tức quỳ xuống: "Cung chủ! Xin Cung chủ thu hồi mệnh lệnh! Người biết thuộc hạ không giỏi đọc sách vẽ tranh nhất mà, người bắt thuộc hạ đọc sách, chẳng phải là muốn mạng thuộc hạ sao? Nếu người thực sự giận, thì phạt thuộc hạ đi quét cổng núi đi! Thuộc hạ nguyện ý quét cổng núi!"

"Chính vì không giỏi, nên mới đặc biệt bồi dưỡng, chỉ có đọc đủ sách, thấy nhiều nhân tâm hiểm ác yêu hận tình thù, mới không bị lời đường mật của đàn ông lừa gạt. Hoa Hộ Pháp, bản tọa là vì tốt cho ngươi." Đọc nhiều sách mới không bị tên Quý Tắc Thanh âm hiểm đó lừa gạt.