Chương 36: Mình sẽ nhớ cậu

Kỳ thi đại học đến rất nhanh, Trần An Lâm và Tô Hàng đều phát huy ổn định, hai người quyết định sẽ vào cùng một trường đại học.

Trong thời gian nghỉ hè, hai người yêu đương ngọt ngào, vui vẻ hạnh phúc không biết trời đất.

Sau đó, cha mẹ Khương Duy Á trở lại.

Họ ân cần hỏi han cô, rất ân cần.

Mẹ Khương thân thiện nắm tay Trần An Lâm: "Tranh thủ chút thời gian về thăm con, nghe dì Trâu kể dạo này con sống rất tốt."

Trần An Lâm nặn ra một nụ cười gượng gạo, rút tay lại: "Cũng ổn ạ. Hai người về có việc sao?"

Cha Khương ngồi bên cạnh mở miệng: "Nói thẳng với con bé đi, chẳng lẽ nó còn từ chối được à? Cơ hội tốt thế mà."

"Chuyện là, ba mẹ biết con vừa thi đại học xong nên tìm cơ hội du học cho con. Tính tình con quái gở, mà bọn ta nghe nói tính cách người nước ngoài rất phóng khoáng, con đến đó có thể học tập họ."

Trần An Lâm nghe mà sửng sốt. Tuy cô đã sống hai đời, đã từng gặp rất nhiều người có số phận bi thảm nhưng cô vẫn không thể không đau lòng thay Khương Duy Á. Khó khăn lắm cha mẹ mới trở về nhưng lại là vì muốn đưa cô đi nơi khác với lý do là "muốn tốt cho cô".

"Không phải thành tích của con rất tầm thường sao? Ra nước ngoài học còn tốt hơn học đại học hạng ba trong nước nhiều." Cha Khương nhìn Trần An Lâm nói, tuy vẫn khuôn mặt đó nhưng có vẻ con gái ông đã thay đổi nhiều.

Vẻ mặt bây giờ của cô, ông chưa từng thấy.

Trần An Lâm cười lạnh, lấy phiếu điểm trong cặp sách ra, ném xuống bàn: "Con tiến bộ rất nhiều, thi rất tốt, có thể đỗ đại học nổi tiếng trong nước." Nói xong cô quay người lên lầu, không thèm quay đầu. Bỏ lại cha mẹ Khương đang khϊếp sợ, nghi hoặc.

-

Trần An Lâm rúc trong chăn gọi điện thoại cho Tô Hàng.

"Nếu mình phải ra nước ngoài thì phải làm sao đây?" Trần An Lâm hỏi cậu.

Tô Hàng trầm mặc một lúc lâu, trong ống nghe truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng.

"... Cậu đừng đi." Tô Hàng mở miệng, cầu xin cô.

Trần An Lâm nghẹn cười, cô biết nhất định bây giờ cậu đang cau mày, cảm thấy trêu cậu rất vui, cô lại hỏi tiếp: "Tại sao? Đi du học rất có lợi với mình mà."

"Trường đại học chúng ta đăng ký không kém đại học nước ngoài, cậu đừng đi." Tô Hàng sốt ruột, nói nhanh hơn.

"Thế sao, trường bố mẹ tìm cho mình tốt lắm." Cô tiếp tục đùa.

"Nếu cậu đi, mình sẽ nhớ cậu." Tô Hàng thở dài, giọng càng lúc càng nhỏ.

"Cái gì? Mình không nghe rõ."

"Mình sẽ nhớ cậu. Ngày nào cũng nhớ. Nhớ đến mức ăn không ngon ngủ không yên."

Trần An Lâm cuộn người trong chăn nghe cậu bày tỏ, mũi cay xè, trái tim ở ngực trái đã mềm nhũn, cô nói: "Bây giờ cậu có nhớ mình không? Mình nhớ cậu."

"Nhớ." Tô Hàng cười một tiếng.

"Đợi mình."

-

Trần An Lâm vừa thấy Tô Hàng đến liền nhảy lên người cậu, ôm chặt, khuôn mặt nhỏ dán lên ngực cậu, ngửi mùi hương xà phòng thoang thoảng, cảm xúc của cô bình tĩnh lại không ít. Tô Hàng cũng ôm chặt cô, nhẹ nhàng gác cằm lêи đỉиɦ đầu cô.

Trần An Lâm ở trong lòng cậu hỏi: "Có mang không?"

"Có mang đây." Tô Hàng lấy thẻ căn cước trong túi ra, không hiểu cô muốn làm gì.

"Đi thuê phòng thôi, ca ca tốt của em." Trần An Lâm nhón chân, kề sát tai cậu thì thầm, hơi thở ngọt ngào của cô phun lên vành tai cậu khiến nó ửng hồng. Cậu thích được cô gọi là ca ca nhưng vẫn không nhịn được đỏ mặt.

Tô Hàng đã thành niên, lúc làm thủ tục ở khách sạn, chị gái lễ tân trông không vui vẻ lắm, hết nhìn chằm chằm Tô Hàng lại nhìn chằm chằm Trần An Lâm.

Trần An Lâm nhét tay vào túi áo, cô không nén được cảm giác thẹn thùng nên đành cúi đầu đếm gạch dưới chân. Ngược lại, Tô Hàng có vẻ bình thản, vẻ mặt như thường, cứ như bọn họ không phải tới thuê phòng để làm chuyện xấu hổ mà thuê để học bài vậy.

Sau khi cầm thẻ phòng, Trần An Lâm vội vàng đi trước, Tô Hàng đi sau đuổi kịp bước chân cô, nắm chặt lấy tay cô. Trong thang máy, Tô Hàng thấy bạn gái mình mặt mũi đỏ bừng. Cậu mím môi nhịn cười, cúi xuống thì thầm vào tai cô: "Xấu hổ sao?"

Trần An Lâm bực mình, đẩy mặt cậu ra: "Cậu tới nhiều lắm phải không? Sao có thể bình thản như không thế hả?"

"Có gì đâu, trai đơn gái chiếc đi thuê phòng không làʍ t̠ìиɦ chẳng lẽ làm bài? Trong lòng mọi người đều hiểu, có gì đâu mà xấu hổ." Ngón cái Tô Hàng nhẹ nhàng xoa mu bàn tay cô.

"Oa... sao cậu lại có thể hai mặt như vậy chứ?! Ở trước mặt mình thì tỏ vẻ ngây thơ, trước mặt người khác thì mặt không đỏ, tay không run luôn?"

"Không phải cậu cũng vậy sao." Tô Hàng cười nói.

Thang máy đến nơi.

Cửa phòng vừa mở, Tô Hàng đã bị Trần An Lâm đẩy lên vách tường.

Vì đang là mùa hè nên hai người không mặc nhiều.

Có tiếng sột soạt của quần áo ma sát, có cả xúc cảm mềm mại của da thịt chạm nhau.

Tô Hàng tìm khuôn mặt cô trong bóng tối, nâng mặt cô lên, tựa trán lên trán cô, tay vuốt ve đôi môi mọng nước: "Gấp thế sao?"

"Ừm." Trần An Lâm ngồi xổm xuống, bàn tay mềm mại không xương sờ lên lưng quần cậu, túm lấy, kéo xuống dưới. Không gian xung quanh tối đen, nguồn sáng duy nhất là ánh đèn đường le lói hắt từ cửa sổ, nhờ đó cô có thể thấy khối phồng lên như đồi núi ở giữa hai chân cậu. Cô dùng tay vuốt ve nó, cách qυầи ɭóŧ hôn lên dươиɠ ѵậŧ của cậu. Sau đó ngẩng đầu lên nói:

"Mình nhất định phải đi du học. Vậy thì mình sẽ để cậu sảng khoái một phen."