Chương 39

Dì Vương cố gắng nghiêm mặt để bản thân không cười thành tiếng, nói: “Trẻ con hơn ba tuổi có thể ăn rất nhiều món, để dì liệt cho thiếu gia một cái danh sách hướng dẫn nấu ăn, thiếu gia xem xong rồi quyết định chọn món để nấu, cậu thấy sao?”

Dì Vương đã giải quyết hết những vấn đề có thể phát sinh rồi, danh sách cũng có, sau này Tang Ải cũng không cần tìm dì Vương để học, dựa theo hướng dẫn để nấu là được.

Tang Ải âm thầm thở phào một hơi, lập tức đáp: “Được.”

“Hiện tại tiểu Miên thiếu gia đã có thể ăn rất nhiều món như, cơm, bánh bao, mì sợi vân vân, bé đều có thể ăn. Nhị thiếu gia, cậu định nấu món chính gì cho Tiểu Miên thiếu gia ăn thế?”

Tang Ải: “Ngoại trừ mì sợi, món nào cũng được.”

Vừa mới dứt lời, hắn lập tức cảm nhận được nhiều tầm mắt cố ý đánh giá biểu tình trên mặt hắn, gương mặt vốn đang nóng bừng bỗng càng thêm đỏ.

Nếu dì Vương không phải người lớn làm lâu năm trong cái nhà này, nếu dì Vương dì đổi thành Đại Lưu, chỉ sợ Tang Ải thẹn hóa thành giận quát to!

—— Xem cái gì mà xem, cái ánh mắt xem con khỉ trong vườn bách thú kia là có ý gì! Mau nhắm mắt cho tôi!

Dì Vương không có lộ liễu giống Đại Lưu như thế, dì nhanh chóng thu hồi ánh mắt đánh giá của mình, khom lưng lấy một bao gạo từ trong ngăn tủ ra: “Chúng ta nấu cháo đi, Tiểu Miên thiếu gia rất thích ăn cháo.”

Tang Ải rầu rĩ “Ừm” thanh, duỗi tay nhận lấy bao gạo: “Để tôi nấu là được rồi, dì đứng cạnh hướng dẫn tới đâu tôi làm tới đó.”

Dì Vương lại lần nữa kinh ngạc, Tang Ải mím chặt môi, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn nhịn nuốt cơn tức giận xuống bụng.

Hắn chủ động muốn học nấu cơm thì có gì đáng phải kinh ngạc dữ vậy?

Xác thật rất đáng kinh ngạc.

Không chỉ là dì Vương, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều đang dùng cách bình luận để biểu đạt sự kinh ngạc ngây người của họ.

Tang Ải ở trong phòng bếp bận rộn hơn một tiếng đồng hồ, được dì Vương chỉ bảo cẩn thận, cuối cùng hắn cũng thành công nấu được một nồi cháo cà rốt thịt bò.

Kỳ thật nấu món này không khó một chút nào, chỉ là tốn chút thời gian sơ chế nguyên liệu mà thôi.

Suy xét đến lực cắn của bé con, cà rốt và thịt bò đều được cắt băm cực kỳ nhỏ vụn.

Tang Ải đang cắt cà rốt, cố ý cắt cà rốt càng thêm nhuyễn, ý nghĩ trong đầu của hắn là, lỡ như Tang Miên không ăn cà rốt, băm nát một chút trộn lẫn vào cháo, khi cháo chín thì cà rốt cũng đã mềm lạn tan vào cháo, Tang Miên hoàn toàn không biết được.

Tuy Tang Ải không có nói nhưng tâm tư nhỏ của hắn vẫn bị dì Vương nhìn thấy.

Trong mắt dì Vương tràn đầy vẻ vui mừng, giống như nhìn đứa con yêu dấu rốt cuộc đã trưởng thành còn biết chăm sóc em nhỏ, đồng thời trong lòng cũng cảm thán không thôi.

Nếu là nhị thiếu gia có thể kiên nhẫn một tí với đại thiếu gia như thế này mà nói, Tang lão gia cũng không phải phát sầu mỗi ngày, hôm nào sợ anh em hai người họ xé rách mặt.

Tang Miên tiểu thiếu gia có thể khiến nhị thiếu gia thay đổi một chút, có lẽ... cũng có thể giúp đại thiếu gia thay đổi chăng?